Tôi đã trở thành phù thủy...
アロハ座長 (Aloha Raichou) てつぶた (Tetsubuta)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 29: Hậu chiến

5 Bình luận - Độ dài: 1,774 từ - Cập nhật:

「Chise-chan. Ta có rất nhiều diều muốn nói nhưng… dù sao thì cảm ơn cô. Và ta cũng xin lỗi vì đã để nhóc Tet phải chết.」

「Anh vẫn thấy lo lắng về việc đó à. Tet, dậy đi em.」

「Rõ!」

「Hả!!? Sống, sống lại rồi?!」

   

Tet – dù người mới nãy bị cắt đứt lìa thành hai nửa – vẫn hẵng hái đáp lời từ chỗ em ấy đang nằm và từ từ tái tạo cơ thể.

   

「Bị chém đứt lìa như thế mà không chảy máu, mà lại còn sống nữa! Nhóc ấy là Undead à?!」

「Không phải đâu. Thôi tầm này cứ nghỉ ngơi đi đã, tôi sẽ giải thích chi tiết sau.」

   

Chúng tôi quay về căn cứ được dựng lên ở tầng 6. Trên đường đi, tôi vừa kể mọi chuyện, vừa cùng mọi người canh chừng xem còn quái vật ẩn nấp hay không.

   

「Hừm, vậy là Chise-chan có kỹ năng độc nhất【Ma pháp Sáng tạo], còn Tet-chan là golem à… Nghe khó tin thật.」

「Tin hay không tuỳ anh, nhưng nhớ giữ bí mật nhé.」

「Cái này thì có muốn cũng chẳng dám nói!」

   

Tôi giải thích về cách mà thanh ma kiếm tôi đưa cho Arsus-san đã ra đời.

Còn Tet là một dạng chủng tộc mới, sinh ra khi một golem hấp thụ một tinh linh đã mất đi ý thức, thế nên em ấy không thể chết chỉ vì bị cắt đôi. Để minh hoạ, Tet đã biểu diễn biến một phần cơ thể mình thành đất.

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ khó tin, đồng thời cảnh giác với sự tồn tại của Tet – người mà về lý mà nói chính là ma tộc. Thế nhưng khi nhìn em ấy ôm tôi vào lòng, miệng lảm nhảm 「nạp lại năng lượng Phù thuỷ-sama」 thì sự cảnh giác trên mặt họ dần tan biến.

   

「Nói chứ,【Ma pháp Sáng tạo】à. Chỉ nghĩ đến việc có thể tạo ra vũ khí ma thuật hay kim loại quý hiếm như vừa nãy thì ta cá là sẽ có nhiều kẻ nhắm vào cô bé đấy.」

   

[Ma pháp Sáng tạo】của tôi, nếu được sử dụng với ác ý, có thể phá huỷ rất nhiều thứ.

Nếu tạo ra quá nhiều tiền, giá trị tiền tệ sẽ sụp đổ.

Nếu tạo ra quá nhiều thực phẩm và phân phối ra thị trường, ngành nông nghiệp hãy còn thô sơ ở thế giới này sẽ chịu thiệt hại nặng nề.

Nếu cứ tạo ra【Quả cầu Kĩ năng】và vũ khí ma pháp rồi trang bị cho binh lính, chẳng mấy chốc sẽ có một đội quân hùng mạnh với sức mạnh vượt xa các thế lực khác.

Vì vậy cho nên việc sử dụng sức mạnh này như thế nào phụ thuộc rất nhiều vào lương tâm con người.

Chẳng may mà để lộ ra sức mạnh này cho nhiều người, chắc chắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.

Hơn nữa, ở thế giới này, càng có nhiều ma lực, tuổi thọ sẽ càng kéo dài.

Không chỉ đơn giản là vài chục năm, mà là hàng trăm năm, thậm chí còn có thể hơn thế.

   

「Nhưng mà… thanh kiếm cỡ này… Cô có chắc khi đưa cho tôi không thế?」

「Arsus-san là một người dám liều mình bảo vệ đồng đội mà, người như vậy xứng đáng nhận thanh kiếm đó. Cứ coi như là lời cảm ơn của tôi cho vụ giải cứu bọn trẻ.」

「Nghe cô nói vậy, tôi cảm thấy thật vinh dự.」

   

Chúng tôi bàn tới phần chiến lợi phẩm từ con Deathscythe Mantis.

Dù về mặt hình thức thì Arsus-san là người đã hạ nó, nhưng thực tế là phải nhờ đến thanh ma kiếm tôi tạo ra và thời gian mà Tet đã cầm chân được nó thì mới thắng được.

Sau khi thảo luận, chúng tôi thống nhất rằng…

   

「Bây giờ nhé, phần nguyên liệu này các cô cứ lấy hết đi! Câu chuyện sẽ là: chúng ta đã cùng nhau tiêu diệt Deathscythe Mantis. Với chiến công này, các cố sẽ được thăng lên hạng B!」

「Như thế… chẳng phải chúng tôi được hưởng hết à?」

「Cô bị ngu a! Thanh ma kiếm bị gãy của tôi có giá tận 20 đồng vàng lớn đấy! Thanh cô đưa cho tôi thậm chí còn mạnh hơn, lại còn bất hoại. Không, thanh này phải gọi là Thánh Kiếm mới đúng! Là cấp độ quốc bảo đấy! So với với nó thì nguyên liệu từ một con quái hạng A cũng chẵng bõ bèn gì!」

   

Khi các nhóm mạo hiểm giả khác – khi nãy đã rút về tầng 5 để bảo toàn lực lượng và chờ lệnh – quay lại, chúng tôi đã truyền đạt lại "kịch bản" này cho họ.

Ba ngày sau, chúng tôi lấy tầng 6 làm cứ điểm mới, tiếp tục kiểm tra các tầng còn lại.

Do tôi chưa có nhiều kinh nghiệm trong dungeon này (do toàn đi farm rồng ở tầng 20) nên được miễn việc khảo sát trực tiếp, chỉ ở lại hỗ trợ hậu cần thôi.

Cuối cùng, sau ba ngày chiến đấu và ba ngày rà soát, dungeon được xác nhận là đã ổn định trở lại. Ngày thứ bảy, chúng tôi rời hầm ngục trở về mặt đất.

   

「Đối phó với bạo loạn hầm ngục vất vả thật nhỉ.」

「Ừ, nhưng nó cũng như một  "sự kiện" thường niên thôi. Đây là lần thứ 7 của tôi nên cũng quen rồi. Trên đời còn nhiều hầm ngục khác không được quản lý, gây ra thiệt hại hơn thế này nhiều.」

   

Arsus-san vừa nói vừa vuốt ve thanh kiếm bên hông.

Chuyện thanh ma kiếm của anh ấy bị gãy thì ai cũng biết, nên khi anh xuất hiện cùng với thanh ma kiếm mới, mọi người ai nấy đều bất ngờ ra mặt.

Câu chuyện được bọn tôi vẽ ra là: trong dungeon, tôi đã tìm thấy một thanh kiếm 「tự chọn chủ nhân」. Sau khi thanh ma kiếm cũ của Arsus-san bị con bọ ngựa kia chém gãy, tôi đã đưa cho anh ấy thanh kiếm này, đồng thời kiếm cũng đã công nhận anh ta là chủ nhân của nó. Đương nhiên, điều kiện chọn chủ nhân sẽ chỉ có những người tâm vô tạp niệm như Arsus-san.

Về phần Hội, họ sẽ để mạo hiểm giả toàn quyền quyết định đối với chiến lợi phẩm họ thu được, không chỉ vậy, họ còn trả thêm thù lao cho những người tham gia ứng phó thảm hoạ lần này.

Thành tích của tôi và Tet trong trận chiến chống bạo loạn cũng đã được Hội xác nhận. Nhờ việc chiến đấu tới cùng với Deathscythe Mantis, cũng như đánh bại các ma vật hạng B khác, hai bọn tôi chính thức được thăng lên hạng B.

   

「Chúc mừng sống sót qua bạo loạn hầm ngục!」

「「「Cạn ly!」」」

   

Không một ai bỏ mạng, mọi người đều vui vẻ nâng chén chúc mừng trận chiến chống bạo loạn hầm ngục thắng lợi. Tôi và Tet cũng bị lôi kéo vào bữa tiệc, chúng tôi bèn ngồi một góc vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt bên trong quán rượu.

   

「Aha ha ha! Phù thuỷ-sama~ Thứ nước mềm mềm này, hết sảy thật đấy ~」

「Tet, em uống rượu hả? Lại đấy uống tí nước đi.」

「Phư phư phư ~ Có ba phù thuỷ-sama! Thích quá đi ~」

   

Golem mà cũng say được á hả? Khí độc trong hầm ngục thì chẳng xi nhê gì, thế mà nốc cồn vào lại say? – Tôi gác lại những câu hỏi không có lời giải đáp để chăm sóc Tet và tìm chỗ cho em ấy nghỉ ngơi.

   

「Mừng chiến thắng trận bạo loạn và mừng hai cô lên được hạng B nhé. Ở tầm tuổi này mà lên được hạng B là hiếm có khó tìm lắm đấy.」

「Cảm ơn anh. Tôi không uống được rượu, nhưng… cạn ly.」

   

Tôi cụng ly với Arsus – người đang hưng phấn vì có chút men trong người – đoạn nghe anh hỏi:

「Hai người tính sao? Tiếp tục chinh phục hầm ngục à?」

   

Tôi thắng thắn đáp lại – dự định mà tôi ấp ủ bấy lâu nay:

   

「Chắc tôi sẽ đưa Tet trở về nơi tôi sinh ra.」

「Quê của cô?」

   

Ghé đầu Tet – người đã ngủ li bì – lên đùi mình, tôi vừa vuốt tóc vừa nói:

   

「Đó là nơi tôi chọn làm đích đến cho cuộc hành trình này. Hồi trước tôi có vô tình đi ngang qua đó rồi mà không biết. Nên bây giờ là lúc để quay lại.」

   

Miền đất hứa cho tôi và Tet –【Hoang địa Hư vô】– cũng chính là nơi tôi tỉnh dậy lần đầu tiên sau khi được chuyển sinh.

   

「Về đó rồi cô định làm gì?」

「Nơi đó là đất vô chủ, nên tôi muốn khai hoang, biến vùng đất đó trở thành của mình.」

「Còn trẻ mà đã muốn an cư rồi à?」

「Con người ta sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu có một nơi để trở về mà.」

「Ừm… nói vậy cũng đúng. Mà với năng lực phép thuật của hai người, chẳng mấy chốc nơi đó sẽ thành một nơi tuyệt vời để sống thôi.」

   

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại lơi nhận xét của Arsus-san – người đã biết về【Ma pháp Sáng tạo】của tôi.

Khi đêm xuống, tôi tranh thủ dìu Tet về trước khi những mạo hiểm giả say bí tỉ này bắt đầu làm loạn.

   

「Bọn tôi về đây.」

「Munya munya… đất sét… có phải đồ ăn vặt không ta…?」

   

Bật cười vì câu nói mớ của Tet, tôi dùng【Psychokinesis[note78496]】để làm cơ thể Tet nhẹ đi, rồi cõng em ấy trong trạng thái lơ lửng về phòng trọ và đặt xuống giường.

   

「Ở trong hầm ngục suốt nên người mình bẩn quá.」

   

Tôi bèn thuê phòng tắm của khu trọ để tắm một mình. Sau khi tắm xong, tôi chui vào chăn cùng với Tet và ngủ ngon lành, khép lại một tuần đầy hỗn loạn.

___

   

Chuyện ngoài lề:

Sáng hôm sau, khi chúng tôi bước vào Hội Mạo hiểm giả…

   

「N-nước… Tôi chết mất…」

「A, vất vả cho anh rồi.」

   

Những mạo hiểm giả đã uống suốt đêm trong bữa tiệc khải hoàn giờ đang nằm la liệt trên sàn vì say.

「Tôi… từ giò tôi không bao giờ uống rượu nữa…」

   

Người vừa thở ra câu đó là Arsus-san, những kiểu gì anh ấy cũng uống lại thôi.

Ghi chú

[Lên trên]
Tâm linh lực
Tâm linh lực
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Golem say rượu, thật ảo rượu :)
Xem thêm
Thank team
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
thật ra k có team nào ở đây cả... chỉ có 1 người thôi :v
Xem thêm