Buổi tối ngày xuân có chút se lạnh.
Bạn hỏi lạnh thế này thì có nên ôm một người cho ấm không? Biết chết liền, tôi còn là trai tân đấy!
Tôi lẩm bẩm mấy câu tào lao trong đầu, vừa rời khỏi cổng chính của trường đại học để trở về nhà trọ của mình. Đột nhiên có một người gọi tên tôi từ đằng sau, cái giọng nói của người mà tôi chẳng đời nào muốn gặp lại.
“Ah, khoan đã! Yuuta-kun…”
Ah ah, là NTR thời cấp 2, Mii-chan —— Không, bây giờ còn hơn cả nước dưng người lã. Phải kêu là Kurebayashi-san mới đúng.
Cô ta bám theo mình đến tận đây cơ à?
“... Cô là ai vậy?”
Miệng tôi vô thức nói ra lời phũ hơn.
Nhưng mà cũng đúng, rõ ràng cô đã phản bội tôi thế mà giờ vẫn dám còn trơ cái mặt mo mà xuất hiện mắt tôi cơ đấy. Không biết cô đây là da mặt quá dày hay bị bệnh thần kinh nữa.
“! Không, không thể nào… Cậu đã quên tớ là ai rồi sao?”
“... Không phải tôi quên, mà là não của tôi từ chối nhớ.”
“...”
Đối xử với kẻ phản bội thì ai cũng phải phũ chứ nhỉ? Ở vị trí của tôi nó là đúng rồi, chẳng sai trái gì cả.
Nhưng mà tại sao trên gương mặt một kẻ phản bội như cô lại làm trưng cái bộ mặt tuyệt vọng như vậy chứ?
Tôi thật sự chả hiểu.
Ê ê cái này không được nha.
Ai là người là sai nè? Là Kurebayashi-san cô nha?
Thế mà cái tình cảnh này lại trông như thể tôi đang bắt nạt cô ta vậy, khiến tôi dâng một chút cảm giác tội lỗi như mình đã làm gì sai sai vậy.
Vậy nên, để giữ cho tâm hồn khỏe mạnh, tốt nhất là tôi không nên nói thêm câu nào với cô ta nữa?
Mà thôi, giờ văn phòng trường cũng đóng cửa rồi chứ không thì tôi đã nộp đơn xin thôi học để cắt đứt mọi duyên nợ cho xong.
“Nếu xô không còn việc gì khác thì tôi xin phép về trước đây. Vĩnh biệt.”
Vĩnh biệt nha, không phải hẹn gặp lại đâu, đừng nói gì nữa cho thêm phiền. Tôi nói với cô ta - đang trong tư thế “Chier” [note47870], nhưng ngay khi tôi vừa dứt lời và định chuồn đi, Kurebayashi-san đã có một hành động kinh thiên động địa.
“Tớ-tớ xin lỗi… Tớ xin lỗi …”
Không thể tin nổi cô ta thế mà lại dogeza trước cổng trường đại học luôn.
Thao tác này tôi thật sự không ngờ tới, lập tức thu hút mọi ánh nhìn xung quanh. Dừng lại ngay, please! Tôi rõ ràng là mới là nạn nhân ở đây!
“Tớ thật sự… Là một con khốn. Tớ đã hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Yuuta-kun, tớ đã quá ích kỷ. Dù bây giờ có thật tâm xin lỗi thì có lẽ cũng đã quá muộn rồi nhưng…”
Đúng rồi bạn ơi, quá muộn luôn. Mà “bây giờ có thật tâm xin lỗi” là sao? Sơ hở rồi nha, chẳng khác nào thừa nhận là lúc đó lời xin lỗi của cô không hề thật tâm nào á hả?
“Nhưng, nhưng! Vì tớ đã làm một việc thực sự, thực sự tồi tệ, nên tớ chỉ muốn được xin lỗi cậu thôi…”
Ha? Ê Kurebayashi-san não cô giống con tôm rồi à?
Cô là dùng học thuyết gì gì ấy của Copernicus[note47871] mới có thể suy ra kết luận như thế này vậy? Tôi có cảm giác mình viết được cả một bài luận văn để phản biện rồi.
Giờ tôi mới biết lòng dạ của cô còn sâu hơn rãnh biển Mariana[note47872] nha.
Rõ rõ ràng ràng ngày đấy Kurebayashi-san là chọn tên bạn thơ ấu kia của cô ta, mà chắc giờ hai người vẫn đang mặn nồng lắm nhỉ? Vì dù sao cái thứ gọi là duyên phận của bạn thơ ấu muốn là cắt đứt cũng cắt không được[note47874].
“Cô còn có lưu luyến gì với cái người mà cô đã vứt như vứt rác, để rồi phải xin lỗi như thế này vậy?”
“! Không, không kh…”
“Nếu không có thì cảm ơn, đừng dính dáng tới nhau nữa. Tôi đi đây.”
Thần kinh của tôi mỏng như bệnh gout[note47873] vậy, bị gió thổi thôi cũng thấy đau như tôi đây, thì việc phải chịu đựng ánh mắt của đám đông thực sự là quá sức chịu đựng rồi. Tôi lại chả phải M đâu.
Thế nên, tôi quyết định chuồn lẹ khỏi chỗ này.
Kurebayashi-san vẫn dogeza.
Chứ cứ dính líu với nhau thế này, lỡ như tôi bực mình quá lại nổi điên lên rồi hai đứa đấm nhau vỡ đầu thì khổ. Kệ vậy.
Nếu như cô ta còn dám bám theo tôi nữa, thì tôi sẽ báo cảnh sát là có biến thái theo dõi cho xem.


45 Bình luận