Đầu tháng 5.
Có lẽ vì chuyện tắm bồn hôm trước, nên quan hệ giữa tôi và Hoshikawa có đôi chút bối rối.
Hai đứa hẳn đã có những suy nghĩ kỳ lạ về nhau. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy. Tôi đang chung sống dưới một mái nhà với một cô gái. Cụ thể hơn thì là cô nàng dễ thương và toàn diện nhất trường… Trước sự thật đó, tôi không khỏi suy tính lại.
Hiện tại thì Hoshikawa vẫn tiếp tục giả ngơ khi động đến những đồ công nghệ, nhưng không hiểu vì sao mà cô lại dần trở nên gượng gạo hơn. Đối với những thiết bị cần dùng cho các nhu cầu cần thiết trong cuộc sống như bếp điện hay máy giặt, thì cô đã sử dụng bình thường rồi. Cơ mà đến khi vào giờ học thì lại,
“Yoshino-kun này,... Ờm thì…”
“Hửm?”
“...... À xin lỗi nhé. Không có gì đâu.”
Cô ấy cứ bắt chuyện với tôi như thế và rồi lại bỏ dở giữa chừng, và tần suất của những cuộc trò chuyện như vậy dần xuất hiện nhiều hơn. Và giờ cô ấy cũng ít đụng chạm cơ thể tôi hơn nữa.
Chính xác là như vậy.
Nếu bây giờ cô lại làm cái trò đó thì tôi sẽ không thể bỏ qua như trước nữa. Chắc chắn tôi sẽ truy vấn xem cô ấy suy nghĩ gì khi làm những điều đó. Và nếu chuyện đó xảy ra thì đã chắc chắn rằng chúng tôi không thể sống cùng nhau được nữa.
Vài ngày trôi qua, khoảng cách giữa chúng tôi lại thêm phần khó xử. Và rồi tháng 4 cũng kết thúc, tuần lễ vàng cũng đã qua đi được hơn một tuần… Và cũng đã được một tháng kể từ ngày ban bố tình trạng khẩn cấp, vào một đêm nọ.
『 —Chúng tôi quyết định gỡ bỏ ban bố tình trạng khẩn cấp. 』
Xuất hiện trên màn hình TV sau khi tôi chơi game với Hoshikawa xong. Đó là hình ảnh thủ tướng với lời tuyên bố.
->
Ban bố tình trạng khẩn cấp đã được gỡ bỏ.
Nói vậy chứ, trong 47 tỉnh thành thì mới có 39 tỉnh được áp dụng mà thôi. 8 tỉnh thành còn lại bao gồm cả Tokyo, nơi chúng tôi đang ở hiện tại thì vẫn tiếp tục trong diện cách ly, theo kế hoạch thì phải cuối tháng này thì mới được gỡ bỏ. Vẫn còn khoảng nửa tháng nữa, nhưng mà nếu tình trạng lây nhiễm giảm xuống thì có thể đẩy nhanh thời điểm gỡ bỏ ban bố này.
Và trường tôi đang theo học cùng với ký túc xá cũng sẽ được dỡ bỏ lệnh phong tỏa đồng thời luôn… Trường cũng đã thông báo thông qua LIEN rồi. Cuối cùng cũng được quay lại cuộc sống vốn có ban đầu.
“... Vậy là học sinh nội trú có thể quay lại ký túc xá từ tuần tới rồi ấy nhỉ.”
Đây là chuyện ai cũng biết. Những tháng ngày khổ cực, sống trong bất an khi đối diện với thế lực virus vô hình cuối cùng cũng sắp kết thúc, trả lại quỹ đạo sống thường ngày. Thế giới luôn mong mỏi điều này. Và tôi cũng vậy. Tôi đã luôn muốn được trở lại cuộc sống bình thường, được ra ngoài chơi, được đến trường…
Bởi vì tôi cũng biết việc sống chung với Hoshikawa sẽ không thể nào tồn tại mãi mãi được. Sống cùng với Hoshikawa đã cho tôi thấy được rất nhiều khía cạnh khác nhau trong cô ấy. Tôi còn muốn được thấy thêm những khía cạnh mới nữa cơ. Nhưng giờ thì cũng đã sắp kết thúc rồi. Khoảng thời gian được ở gần bên Hoshikawa hơn bất cứ ai trên thế giới này…
“.......Yoshino-kun sẽ quay trở lại ký túc xá nhỉ?”
Hoshikawa khẽ giọng hỏi.
……Cô ấy đang níu tôi lại sao? Một khắc thoáng qua những kỳ vọng trong tâm trí tôi, nhưng rồi tôi ngay lập tức gạt bỏ những ý nghĩ đó trong đầu.
“Thì, tớ đâu thể ở nhà cậu mãi được đúng không”
“Đúng vậy nhỉ…”
Trước câu trả lời của tôi, Hoshikawa cũng chẳng còn nói gì thêm. Yên lặng nối tiếp yên lặng… Có thể nói là một khoảng lặng quá dài.
“À này, Hoshikawa…”
Tôi phải nói gì đó… Tôi liếc nhìn, Hoshikawa đang ngồi lặng im với vẻ vu vơ. Nhưng có gì đó rất lạ.
“ —...... Hoshikawa? Có sao không vậy? Trông cậu… Không được khỏe lắm?”
“Hửm? Ừm… À thì… Đúng là thế. Tớ có chút… Hơi mệt”
“Ế. Xin lỗi cậu nhé. Tớ không để ý… Lúc này sao có thể ngồi nói chuyện được đây nhỉ.”
“Không, không phải đâu. Đây là chuyện quan trọng mà”
“Hừm…… Chờ đã. Không phải cậu đang sốt đấy chứ?”
“Tớ không biết nữa.”
Hình như chưa đo nhiệt độ. Ngay sau đó tôi đã đo nhiệt độ cho Hoshikawa, 37 độ.
“Hoshikawa này, thân nhiệt bình thường của cậu là bao nhiêu?”
“Hình như chưa tới 36 độ thì phải.”
“Thế không phải là bị sốt rồi sao?”
“Ahaha, đúng vậy nhỉ… Nhưng chỉ là sốt nhẹ thôi, không sao đâu.”
Sốt nhẹ nên là không sao ư, không sao là không sao thế nào. Nhất là trong tình tình dịch dã như này chứ.
“Hoshikawa, cậu nên đi ngủ đi.”
“Nhưng còn bữa tối……”
“Hoshikawa có đói không?”
“Có một chút.”
“Vậy thì để tớ nấu cho.”
“Ế. Nhưng mà Yoshino-kun có biết nấu ăn đâu.”
“Tớ nghĩ là cũng đến lúc phải tập nấu những món khác ngoài mì ly rồi.”
“...Tớ hiểu rồi, vậy tớ đi ngủ trước nhé.”
Nói xong, Hoshikawa tiến về phòng ngủ của mình.
Không biết có phải bị cảm lạnh không nhỉ. Có khi là do chuyện tắm bồn mấy hôm trước. Lẽ ra lúc đó tôi mà quyết liệt hơn thì tốt biết mấy. Nhưng khi ấy tôi không thể làm được. Vì đã không lấn át được bản năng dục vọng trong mình… chính là vì vậy nên mới khiến Hoshikawa đổ bệnh. Tôi không biết nguyên nhân chính xác là gì. Có thể không phải là do tôi, nhưng cũng có thể là vậy.
……Hiện giờ thứ vô hình đó vẫn đang lây truyền khắp nơi. Vậy mà tôi lại mải mê tận hưởng khoảng thời gian ở bên cạnh cô ấy mà quên đi mất. Rằng tôi phải thật thận trọng.
->
“Hoshikawa, cậu đỡ hơn chưa?”
Tôi bước vào phòng, Hoshikawa đang nằm trên giường khẽ cựa mình đáp lại.
“Ừm……”
Có lẽ là do sốt. Má cô hơi ửng đỏ. Khẽ mơ màng hướng mắt về phía tôi.
“A, Yoshino-kun, đợi tớ đeo khẩu trang đã…”
“Không cần đâu. Cậu với tớ sống chung nên nếu mà lây thì đã lây nhau từ lâu rồi”
Tôi ngăn Hoshikawa ngồi dậy, rồi tiến lại gần đầu giường cô ấy. Xét theo một nghĩa nào đó thì một căn nhà trong tòa chung cư này cũng có thể coi là một không gian kín. Dù có chia phòng ngủ thì ngày nào chúng tôi cũng phải gặp nhau mấy lần. Thời gian ngồi cạnh bên nhau cũng rất nhiều. Trong những lúc đó hai đứa làm gì có đeo khẩu trang. Thế thì bây giờ đeo làm gì cho mệt.
“Yoshino-kun? Cậu không thấy mệt hay khó chịu gì à…?”
“Tớ còn đang khỏe như vâm đây. Cậu lo cho bản thân mình trước đi, lo cho người khác thì để sau. Giờ cậu thấy như nào rồi?”
“Ừm……… Chắc là vẫn còn mệt…… với khó chịu lắm”
“Ể, cậu có thấy buồn nôn không?”
“Không, không hẳn nhưng mà… Áo tớ bị mồ hôi làm ướt hết cả rồi…”
Trên trán Hoshikawa vẫn còn bết lại vài gợn tóc mái. Là do đổ mồ hôi đây mà. Dù cho có cuộn trong chăn đi nữa, nếu để bản thân như này thì sẽ bị lạnh mất.
“Hoshikawa này, hay là cậu đi thay đồ đi? Rồi tắm qua cho sạch mồ hôi… mà đang sốt thì chắc là không nên nhỉ.”
“Có Yoshino-kun vào tắm cùng có lẽ sẽ yên tâm hơn nhỉ.”
“Xin lỗi cậu chứ cái này thì tớ chịu rồi.”
Không biết có phải là do ốm sảng không nhưng mà Hoshikawa vừa làm quả đề nghị cháy thật đấy. À mà nếu bịt mắt lại… Thôi. Nghĩ đến đấy thôi đã cảm nhận được cả tá biến cố rồi. Quá mạo hiểm.
“Thế để tớ vào tắm một mình vậy… ự…”
“Này này, đừng có cố quá. Cứ nằm yên ở đây đi.”
Lại một lần nữa Hoshikawa cố gượng dậy, rồi lại nằm xuống giường. Cô thở từng hơi yếu ớt.
“Thể trạng thế này thì cậu không được vào tắm đâu.”
“Nhưng mà, tớ không muốn nhễ nhại mồ hôi như thế n–...... Hắt xì!”
“Rồi rồi tớ biết rồi. Chờ tớ lấy khăn ướt đã. Không tắm được thì vẫn có thể lau người mà. Hôm nay thì đành vậy thôi.”
“Ưm… Đúng vậy nhỉ. Lau, mồ hôi… Ừm…”
Hoshikawa đồng ý, tôi tạm rời cô ấy một lát. Dường như cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện gì đó như chưa thể hoàn toàn chấp nhận, nhưng với cái thể trạng đó thì ai mà dám để đi tắm. Tôi nhúng ướt khăn rồi làm nóng qua lò vi sóng. Rồi chuẩn bị thêm mấy chiếc khăn ướt để lau khô người, sau đó thì lại quay về phòng Hoshikawa.
“Hoshikawa, tớ mang khăn tới rồi này…… Hoshikawa?”
Không ai lên tiếng trả lời. Không lẽ bị ngất rồi? Thoáng qua vài giây trái tim tôi như ngừng đập, nhưng có vẻ tôi đang lo lắng thái quá rồi.
“Shuu… shuu…”
“Gì chứ. Chỉ là ngủ thôi sao…”
Tôi bước lại gần, Hoshikawa đã không còn đắp chăn, mắt nhắm nghiền trong tiếng thở đều đặn. Bộ áo ngủ mới cũng đã được đặt bên cạnh giường. Có vẻ như trước khi tôi quay lại thì cô đã tới tủ quần áo để lấy đây mà. Nhưng vận động có chút thế thôi mà khiến cô ngủ thiếp đi quên cả đắp chăn thì chứng tỏ sức lực cũng đã tới hạn rồi… Trong lo lắng, tôi suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Tôi đã mang khăn ướt đến rồi, nhưng người lau lại ngủ thì ai lau cho được.
“......Chắc để lát nữa vậy.”
“Ưm…… Nhớp nháp quá… Lau giúp tớ……”
Lời nói mớ khi mê ngủ này cảm giác rõ ràng làm sao ấy nhỉ.
“Tự ý lau cơ thể một người đang ngủ thì có hơi.”
“Ưư… Cảm lạnh mất…”
“.............. Hoshikawa, cậu còn thức à?”
“Shuu……”
Ra vậy, trông như đang ngủ mà thực ra không phải vậy…… E rằng đây là chứng “giả vờ” thường thấy của cô rồi.
Dù sức khỏe bản thân không được tốt nhưng vẫn trêu đùa để xem phản ứng của tôi… Hoặc là ngược lại. Có khi vì bị thế này nên mới không ý thức được việc mình đang làm cũng nên. Chắc là cơn sốt đã nung chảy mấy con ốc trong đầu cô rồi nên mới bạo gan đến như vậy chứ Hoshikawa khi bình thường làm gì dám làm mấy trò đấy. Nhất là sau cái vụ trong nhà tắm thì đây là lần đầu tiên cô ấy như thế kể từ lần đó.
“... Thật là hết cách mà.”
Trông cô có vẻ lạnh nên tôi đã lấy chăn đắp cho cô ấy. Nhưng Hoshikawa lại đạp văng cái chăn ra. Ây chà chà, là sao vậy nhỉ…?
“Ư ư… Nóng quá… Lạnh quá…”
“Thế rốt cuộc là lạnh hay nóng đây.”
“Nhớp nháp quá…… Ắt xì.”
“Ôi thôi được rồi…… Tớ hết cách với cậu mà.”
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi vẫn quyết định giúp Hoshikawa lau mồ hôi. Tôi đưa mắt nhìn cơ thể Hoshikawa. Tôi đã cố để không nhìn vào quá nhiều nhưng mà không nhìn thì làm sao lau được. Mảnh áo đẫm mồ hôi bám dính trên làn da cô ấy. Từng đường nét cơ thể vốn đã được biểu lộ rất rõ giờ đây lại càng thêm rõ ràng.
Đường cong ngoạn mục do bộ ngực khủng bố căng tràn dưới tác dụng của trọng lực trái đất, bằng một cách nào đấy dường như vẫn giữ nguyên hình dạng vốn có ban đầu. Tôi đã từng nghĩ con gái khi ngủ vẫn sẽ mang quần áo lót nhưng bây giờ nhìn kiểu gì thì trước mắt chỉ có mỗi một mảnh áo ngủ mà thôi. Và làm sao tôi biết á? Vì hở hết cả ra kìa, áo có đóng cúc đâu. Ơ, chờ đã? Hả, gì cơ?
“Ực……”
Tôi bất giác nuốt nước bọt, trong lòng không khỏi có những nghi vấn. Từ xương quai xanh cho tới khe ngực, kéo dài xuống bên dưới. Từng đường nét uốn lượn nhịp nhàng, cùng nét da mịn màng ấy. Chỉ cần cô ấy trở mình một chút thôi thì phần cơ thể đang được mảnh vải bất tín che đậy kia sẽ dễ dàng bị nhìn thấy. Mỗi nhịp thở của Hoshikawa là một lần cặp đồi hùng vĩ trắng nõn nà kia lộ ra khỏi lớp áo……
Đây là chơi xấu rồi còn gì.
Dưới cảnh tượng này, thành thật mà nói, mấy con ốc trong đầu tôi chắc cũng đã bị nung chảy mất rồi. Nhưng nếu cứ để thế này sợ rằng bệnh tình của Hoshikawa sẽ trở nên tệ hơn mất. Tôi chấn chỉnh lại bản thân, tay với lấy chiếc khăn ướt. Kiểm tra xem nhiệt độ có nóng quá không.
“Hoshikawa,tớ chuẩn bị lau đây, nên nếu cậu muốn từ chối thì giờ là lúc để nói đấy.”
“Ư………m, ư………”
Hoshikawa không đáp lại, rồi thì chiếc khăn chạm tới làn da cô ấy, một tiếng rên ngọt ngào phát ra. Tai tôi như tê dại. Chính đôi môi đó là nơi phát ra âm thanh kia. Tôi gồng mình, cố gắng giữ lại ý thức trong khi cẩn thận lau từ khuôn mặt rồi lần mò xuống hai bên cổ, rồi tiếp tục đưa khăn xuống dưới khe ngực nơi mảnh áo kia đang che đậy. Vai, tay, nách, và rồi…
“.............. Fu, a………”
Dù chỉ là qua lớp khăn, tôi vẫn có thể cảm nhận rõ được sự mềm mại trong lòng bàn tay mình. Giả sử, nếu tôi trực tiếp chạm vào thì sẽ thế nào… Cái ý tưởng ngông cuồng đó lướt qua đầu tôi. Không được, tôi dặn lòng, bản thân thì đếm số nguyên tố nhằm đè nén cái suy nghĩ kia. Không biết đã bao nhiêu lần tôi phải “xử lý” cái bản thể trong đầu rồi.
Những chuyện sau đó thì tôi không nhớ rõ lắm.
Nhưng mà nói chung là khi ý thức được lại thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ lau người cho Hoshikawa một cách “xuất sắc”. Bộ đồ ngủ đẫm mồ hôi cũng đã được thay xong. Nhưng lúc đó hẳn là tôi đã nhắm mắt lại cho đến lúc thay xong bộ đồ ngủ mới, nhắm đến sức cùng lực kiệt nên bây giờ mí mắt tôi mới mỏi đến nhường này.
“Ok... Vậy là xong rồi.”
Tôi vô thức buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm, cảm giác như thể đã hoàn thành một thành tựu của một quý ông vậy. Bất chợt, ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt Hoshikawa đang hé ra nhìn mình, tựa như có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ.
“A…… Hoshikawa”
“Shu…… Shuu…… Shuuu…”
Ngay khi tôi mở lời, cô nàng lại nhắm tịt mắt lại. Cô bắt đầu ngáy ngủ một cách giả tạo, rõ là kiểu đánh trống lảng rồi. Mặt cô đỏ bừng nhưng lần này chắc chắn không phải là do sốt. Mà cũng đúng thôi… Nếu là tôi thì cũng ngượng đỏ mặt tía tai mà, giờ mà hỏi “Cậu giả vờ ngủ đúng không” thì cũng hơi quá. Còn nếu cô ấy thực sự ngủ thì càng tốt.
“......Này Hoshikawa, tớ về đây nhé. Ngủ ngon”
Tôi thu lại những chiếc khăn đã sử dụng, rồi đắp lại chăn cho Hoshikawa, và rời khỏi phòng một cách nhẹ nhàng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Sau đó thì chuyện tôi lao đầu vào phòng tắm xả xối xả nước lạnh cho mát cái đầu thì chắc không cần phải kể đâu nhỉ.
->
Thể trạng Hoshikawa lúc này, không thể nói là đã trở nên xấu hơn nhưng cũng chẳng thể nói là đã khá hơn trước được.
Liệu có phải do virus gây ra hay không à, tôi chịu. Dù sao cũng chẳng có cách nào kiểm tra được. Nên làm sao tôi biết được chứ.
Lựa chọn tốt nhất lúc này là đưa đi khám bác sĩ. Nhưng mà thử tìm kiếm trên mạng xem, chả có bệnh viện nào xung quanh đây tiếp nhận người bệnh có triệu chứng sốt cả. Tôi lên cả mạng xã hội (SNS) rồi xác nhận lại trên trang web của bộ thì nói chung là nếu nghi ngờ bị sốt thì nên liên lạc cho trạm y tế, thế là tôi gọi điện thoại trao đổi với đội hỗ trợ bên họ. Và bên kia thì hỏi mấy câu đại loại như nhiệt độ cơ thể này, trước đó có từng đi du lịch nước ngoài không này, hay là từng có tiếp xúc với người từ nước ngoài về không. Sau khi được hỏi một loạt mấy câu hỏi như vậy, cuối cùng tôi chỉ nhận lại được một lời khuyên hờ hững 『Xin hãy tự cách ly tại nhà』.
Tôi cứ tưởng người ta sẽ chuyển mình lên bệnh viện tuyến trên cơ. Nhưng mà không, chẳng có nơi nào tiếp nhận cả.
……Không bình thường chút nào. Bệnh không khỏe, sốt như thế này thì phải đi khám chứ. Đó không phải là lý do bệnh viện ra đời sao? Lúc này tôi mới nhận ra rằng thế giới hiện tại đang bất thường tới nhường nào. Khi trước con người ta có thể khám bệnh một cách dễ dàng là bởi vì thế giới lúc đó vẫn còn bình ổn.
Nhưng chẳng phải tình hình bây giờ đã khá hơn rồi sao? Thế nên người ta mới dần gỡ bỏ ban bố khẩn cấp chứ.
— Bốp, tôi dùng hai tay vỗ vào má mình.
“.......Phải bình tĩnh lại.”
Giờ không phải lúc suy nghĩ chuyện đúng sai. Phải tập trung vào việc làm sao để cải thiện bệnh tình của Hoshikawa đây này. Mọi nghi vấn bất an bất mãn dẹp qua một bên hết.
“Hoshikawa, giờ cậu thấy trong người như nào?”
Tôi tiến tới kiểm tra tình hình, Hoshikawa nằm đó, yếu ớt như thể đã mất hết sức lực. Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cũng đã nhòe lệ. Chẳng cần phải hỏi lại nữa, nhìn thôi đã biết cô đang không ổn chút nào rồi.
“Ừm…… Người tớ mệt lắm, buồn ngủ nữa”
“Này Hoshikawa, tốt nhất cậu nên báo tin cho gia đình đi.”
“Không muốn.”
“Không… Tại sao?”
“.......Tớ không muốn làm gia đình thêm lo lắng đâu.”
“Lúc này mà không liên lạc thì nhà cậu còn lo lắng hơn đấy, cậu không muốn vậy mà đúng không?”
“Cái này… nhưng mà, không phải thế.”
Không à. Gia đình Hoshikawa… À đúng rồi, nếu là gia đình Hoshikawa……
“Này, Hoshikawa. Tớ có nghe Hisaka kể nhà cậu là bệnh viện đúng không. Bố cậu là bác sĩ nhỉ?”
“...... Ừm. Đúng vậy.”
“Không thể nhờ bố cậu sao?”
“Tớ không muốn làm phiền…… Tại bố tớ đang bận lắm.”
Tôi đã định nói “Giữa công việc thì con gái mình phải quan trọng hơn chứ” nhưng rồi lại thôi. Bởi vì nếu nói vậy thì chẳng khác nào phủ nhận nỗi cô đơn đã bao trùm lấy Hoshikawa từ khi còn bé cả. Và trên hết, chính tôi cũng bị gia đình ngăn cản không cho về nhà mà. Thế nên đây chẳng khác nào một lời ngụy biện cả.
“Xin lỗi. Hoshikawa. Tớ hơi nhiều chuyện rồi”
“Không… Tớ mới là người phải xin lỗi cậu”
Mặc dù chuyện rất cấp bách nhưng tôi không muốn cô ấy phải lao lực thêm nữa. Nghĩ như vậy, đúng lúc tôi định rời ghế thì,
“Yoshino-kun, nếu như… nếu như bố không chọn tớ, chắc là tớ sẽ ghét ông ấy mất.”
Hoshikawa khẽ thầm.
Hoshikawa đã từng kể rằng cô rất kính trọng bố mẹ mình… Nhưng lại chẳng hề dựa dẫm vào họ. Có thể chính vì thiếu đi sự nuông chiều khi từ nhỏ đã không có ai ở bên, nhưng cũng có khả năng là vì cô con gái ấy đã hiểu quá rõ sự bận rộn trong gia đình mình, hoặc cũng có thể là một lý do khác. Bởi vì tôi không phải Hoshikawa, nên không thể biết được hết những suy nghĩ trong cô ấy. Trong mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái đó, hẳn đang hiện hữu một bàn cân mong manh. Là người ngoài như tôi không thể tự ý làm xáo trộn.
“Tớ hiểu rồi… Cậu cứ nghỉ ngơi đi”
Tôi đáp lại, rồi rời khỏi căn phòng. Liên lạc với gia đình vẫn tốt hơn… Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm đó. Dù cho gia đình có cản tôi về nhà thì nếu tôi có bị vấn đề gì, lựa chọn hàng đầu và tốt nhất vẫn là báo tin cho họ trước tiên. Trừ khi có những lý do không thể tránh khỏi những xích mích dẫn tới bất hòa chứ nếu vì lý do không muốn gia đình lo lắng thì tốt nhất là vẫn nên báo tin lại. Nhưng Hoshikawa lại một mực từ chối. Tôi thì không muốn phớt lờ ý định của cô ấy mà tự làm theo ý mình đâu. Như vậy thì trên cả nhiều chuyện rồi.
Nhưng mà để tôi tiếp tục lau người cho cô ấy thì cũng không tốt chút nào. Tôi cần một người hiểu rõ tính khí cô ấy hơn, để Hoshikawa không cần phải giữ ý hay gượng ép bản thân. Một người tôi có thể tin tưởng giao phó, nếu là giáo viên chủ nhiệm, cô là phụ nữ nhưng mà lại có khả năng báo tin cho gia đình cậu ấy. Nếu đã như vậy, cần một người khác……
“.......Chỉ còn mỗi nhỏ đó thôi nhỉ.”
Tôi cầm lấy điện thoại và đi về phòng thay đồ thay vì phòng mình, nói chuyện ở đây thì sẽ không có âm thanh nào lọt được vào tai Hoshikawa. Tôi mở LEIN và lướt xuống biểu tượng danh bạ của Hisaka Natsuki. Hoshikawa từng cho phép Hisaka tới nhà chơi rồi nên nếu là nhỏ đó, có thể cô ấy sẽ lo lắng nhưng sẽ không giống như trong quan hệ với cha mẹ mình đâu. Vả lại ngay từ đầu, Hisaka đã luôn quan tâm tới Hoshikawa nên cho dù cô ấy có thực sự bị nhiễm virus thì nhỏ cũng không bao giờ tỏ ra phân biệt. Dù vậy, nếu đây là điều mà Hoshikawa không mong muốn thì…… Nếu mà cô không tha thứ cho tôi thì đành vậy, nhưng mà, chắc là phải cố hết sức mà bù đắp lại nhỉ.
A—... Chán thật. Bao tử tôi đang vì căng thẳng mà cồn cào hết cả lên đây này. Tôi liên tục hít thở đều nhằm trấn tĩnh lại. Rồi dồn hết can đảm…… và dứt khoát nhấn nút gọi.
……Tôi cũng đâu muốn chuyện này xảy ra.
Quãng thời gian sống chung với Hoshikawa. Tôi biết rõ rằng nếu cầu cứu Hisaka thì tất cả chắc chắn sẽ đổ sông đổ bể hết. Được sống một cuộc sống đẹp đẽ như vậy, đương nhiên là tôi không muốn buông tay, và tất nhiên tôi muốn mọi thứ cứ tiếp tục như vậy. Nếu như thế giới này vẫn tiếp tục như thế…… Tôi thực sự đã từng có những suy nghĩ vô tâm như vậy trong đầu đấy.
Thế nên đây chắc hẳn chính là nghiệp chướng của tôi…… Nhưng nếu thế thì tại sao đối tượng nhận hậu quả lại không phải là tôi chứ. Hoshikawa đâu có làm gì sai đâu. Và rồi trong lúc mải dằn vặt mình, đầu dây bên kia đã bắt máy.
『...... Gọi làm gì thế?』
Giọng nói Hisaka vang lên, xen lẫn ngờ vực và khó chịu. Nó khiến tôi ngay lập tức muốn cúp máy, nhưng cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm, thành thực nói hết tất cả cho Hisaka. Từ việc sống chung cho tới chuyện Hoshikawa bị bệnh——
->
『 Đi chết đi.』
Đó là câu đầu tiên Hisaka đáp lại tôi sau khi đã tường thuật lại tất cả, cũng phải thôi. Người bạn thân nhất của mình lại sống cùng với thằng mình ghét nhất mà. Thôi thì đành nhẫn nhịn vậy.
『 Giờ tôi qua ngay đây. 』
Bây giờ là câu thứ hai.
“Cậu nhắm được không đấy?”
『Hả? Thế là có ý gì?』
“À không… Ý là, cậu không sợ sao?”
『Thế còn cậu thì sao?』
“Ể?”
『Sợ ý?』
“Nếu nói sợ hay không thì… Dù có sợ thì tôi là người có tiếp xúc gần với Hoshikawa rồi mà…”
『Cách nói của cậu làm tôi thấy tởm quá』
“Cái gì chứ.”
『Không thể giao phó chuyện này cho một người như cậu được, lỡ chẳng may Haruka xảy ra chuyện gì thì lúc đấy sẽ còn sợ hơn nhiều.』
Mặc dù còn rất nhiều điều muốn nói trong lòng, nhưng tôi đành im lặng mà ngồi nghe. Dù sao chính tôi là người đã nhờ Hisaka tới ứng cứu. Tôi mới chỉ nói cho nhỏ nghe về tình trạng của Hoshikawa thôi, dù sao thì tôi cũng định nhờ nhỏ giúp mà. Thấy phản ứng thế này là không chọn lầm người rồi.
『 Tôi giờ chỉ lo cho Haruka thôi… Có bị lây virus từ cậu ấy thì tôi cũng cam lòng. 』
“Thế lỡ tôi gián tiếp lây cho cậu thì sao?”
『 Sau khi tôi vào nhà thì cậu có thể làm ơn ngừng thở giúp tôi được không? 』
“Này, đừng có nói thứ vô lý như thế chứ, không khí trong nhà này tôi hít suốt rồi còn đâu nữa.”
『 Cậu dừng ngay cái kiểu nói chuyện tởm lợm đấy đi. Nghe thấy ớn. 』
Tôi cũng cạn ngôn trước mấy lời xúc phạm không thèm che đậy của nhỏ luôn. Đến cả cái mức nhỏ cũng nhận ra mà chêm thêm câu 『 Đùa thôi 』vào luôn mà. Đùa mà như dao phay sắc lẹm thì đến tôi còn chẳng dám coi đó là đùa nữa, nhưng mà thôi dẹp qua một bên. Giờ còn phải làm chuyện đại sự. Vết thương lòng thì để sau khóc.
『 Tí nữa cậu ra mở cửa cho tôi, tôi không muốn Haruka bị thức giấc. 』
“Ừ, được rồi.”
Cuộc gọi giữa tôi và Hisaka kết thúc. Và không lâu sau đó, Hisaka đã tới nhà.
->
“Haruka đâu?”
“Vẫn đang ngủ.”
Tôi cùng Hisaka đeo khẩu trang và tiến vào phòng Hoshikawa. Khoảnh khắc vừa bước vào, Hisaka đã sốc trước cảnh tượng Hoshikawa mặc quần áo ngủ một cách rất luộm thuộm… Kèo này tôi nằm rồi. Biết thế tôi đã vào trước để kiểm tra lại bộ dạng của Hoshikawa. Giờ hối hận thì cũng muộn rồi.
“Cậu.. Nhìn nhỏ ăn mặc thế kia mà vẫn còn sống được hả!?”
“Nói thế khác gì bảo tôi chết đi cơ chứ…”
“Ừ, chết đi.”
“Ừm, giờ thì thẳng thắn hơn rồi đấy.”
“Không thể tin được. Cậu chắc chắn đã sử dụng hết may mắn của cuộc đời này vào đây rồi đấy. Mua vé số cả đời giờ chắc cũng chẳng trúng được lần nào nữa đâu.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Dạo này chơi game gacha chẳng thấy nổ vàng nữa rồi.”
“A, trời ạ… Tại cái kiểu này của cậu mới khiến tôi điên người lên đấy…”
Tôi có thể thấy rõ sự khó chịu của Hisaka. Chắc là do thái độ của tôi làm nhỏ chán ghét đây mà, không biết có phải vậy không. Mong điều này không gây ảnh hưởng xấu tới bệnh tình của Hoshikawa…
May mắn thay, hiện tại Hoshikawa vẫn còn say giấc nồng.
Hoshikawa đã từng nói với tôi rằng tôi là người đầu tiên bước vào phòng cô ấy, vậy đây hẳn chính là lần đầu của Hisaka. Vậy nên trước một Hisaka đang bực dọc, tôi giải thích tình trạng của Hoshikawa và vị trí vật dụng trong nhà cho nhỏ. Để không gây trở ngại cho việc chăm dưỡng Hoshikawa.
“Tôi sẽ tạm thời ở lại đây”
Tôi đã giải thích xong, và Hisaka cũng đã nói vậy. Tôi cũng đã đoán được phần nào.
“Vậy, từ giờ tôi sẽ coi sóc cho Hoshikawa.”
“Cảm ơn. Tôi cũng trông cậy vào cậu.”
“...... Gì. “Trông cậy”? Ý cậu là sao?”
“Vậy tôi giúp được gì cho cậu không?”
“Ngừng thở là giúp tôi rồi.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Vậy thì— “
“...Cái gì mà cũng nghĩ thế vậy hả, bộ cậu tính làm thật đấy àm”
“Ể?”
“Không có gì. Thế cậu tính làm gì?”
“À… Chắc là tôi sẽ đi tìm xem còn bệnh viện nào tiếp nhận bệnh nhân không.”
“Tìm á… Thế cậu định tìm kiểu gì?”
“Bằng chân chứ sao.”
Đương nhiên là tôi có tìm kiếm trên mạng rồi. Nhưng mấy phòng khám tư với bệnh viện gần đây hầu như chẳng mấy khi cập nhật thông tin mới. Chính vì vậy, thông tin trên mạng kia rất có thể chưa được làm mới. Và nếu như thế,
“Lỡ mà có thì sao, ông bà ta có câu ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’ mà… Mà Hoshikawa cũng đã từ chối nhận hỗ trợ từ gia đình, để không gây phiền hà tới Hoshikawa thì tôi chỉ còn cách này thôi.”
“Còn mỗi cách này thôi á… Bộ cậu không sợ à? Việc đi ra ngoài ấy.”
“Hisaka mà cũng nói được câu đó à?”
“...Cậu nói cứ như kiểu tôi là một người không biết thường thức ấy nhỉ?”
“Đâu, tôi làm gì có ý đấy… Hisaka cũng không quản mà lao qua đây mà đúng chứ?”
“Cái đấy… Mà cũng là vì Haruka chứ sao.”
“Hisaka cũng có thể làm được thì tại sao tôi lại không thể cơ chứ.”
“Cậu muốn khiêu chiến với tôi đấy à?”
“Tôi đâu dám.”
Mà cũng có thể đấy chứ. Có khi tôi đang muốn chứng minh rằng ai mới là người quan tâm Hoshikawa nhất cũng nên.
“Nhưng Haruka cũng có thể là âm tính mà phải không? Nếu như vậy thì sao cậu phải phí sức chạy ra ngoài, có khi còn rước virus thật về nhà ấy chứ.”
“Cái đấy thì khỏi lo đi.”
“Tại sao chứ?”
À… Ừ thì,”
Khoảnh khắc nói những lời đó, một ý nghĩ đã vô thức lóe lên trong đầu tôi.
Liệu bây giờ còn kịp để quay đầu không. Liệu tôi đã thật sự chấp nhận buông tay cuộc sống với Hoshikawa chưa. Tôi có thể cùng tác hợp với Hisaka mà chăm sóc cô ấy không.
—Thôi im đi.
Làm sao mà được cơ chứ. Nếu có tôi ở đây thì sẽ làm trở ngại cho Hisaka chăm sóc người bệnh. Tôi nói thế chính là bởi vì bầu không khí căng thẳng tại đây, không hề tốt cho một người đang bệnh như Hoshikawa. Người ta thường nói stress là nguồn cơn của mọi loại bệnh mà.
Và trên hết… Nếu có tôi ở đây, Hoshikawa sẽ giữ ý với tôi. Cô ấy sẽ tỏ ra rằng mình vẫn khỏe mạnh khi ở trước tôi. Và cho dù đang ở trong cơn sốt, cô cũng sẽ vô thức mà bày trò quyến rũ tôi. Và điều đó thì chẳng hề có lợi cho cơ thể cô cả. Cô cần được nghỉ ngơi…
……Nhưng nếu vậy, tôi vẫn còn lưỡng lự điều gì.
Tôi còn định nương tựa vào Hoshikawa đến bao giờ nữa.
Tôi cần phải trả lại những thứ đã nhận được tại đây, cho dù chỉ là 10% trong sự nuông chiều đó. Vì thế nên,
“... Tôi sẽ rời khỏi đây.”
Tôi dứt khoát từ bỏ cái tôi yếu đuối đó đi mà hạ lời cáo biệt. Kể từ thời điểm tôi yếu lòng trước những băn khoăn đó, giờ cũng đã muộn để có thể hối hận rồi. Tôi sẽ rời bỏ nơi này.
Trước lời cáo biệt của tôi, Hisaka tròn mắt đứng hình. Sau vài cái chớp mắt, nhỏ nhíu mày, khoanh tay nghiêng đầu hỏi.
“Ờm… Rời khỏi, đây á? Cậu hả?”
“À, ừ. Đương nhiên là tôi sẽ đeo khẩu trang. Giả dụ như Hoshikawa có bị nhiễm thật thì tôi cũng không muốn lây cho người bên ngoài.”
“Không. Cậu nên lo cho việc mình bị lây chứ— Mà ý tôi không phải là như vậy.”
“không phải?”
“Thế cậu tính sống ở đâu? Cậu nói là cậu sống trong ký túc xá trường nhưng mà chắc chắn bây giờ chưa mở lại đúng không?”
“Ừ, nhưng mà… Chắc tôi sẽ xoay sở được thôi. Đằng nào tuần sau cũng được mở lại rồi. Còn tầm có mấy ngày à, cùng lắm là ngủ bụi bên ngoài ngắm sao trời thôi.”
“Ngủ ngoài đường, thật luôn à…”
Hisaka có vẻ hơi sốc. Mà cũng phải, Hisaka thì làm sao dám ngủ bụi chứ. Nhỏ lúc im lặng thì cũng xinh xắn dễ thương đấy chứ. Không xảy ra chuyện mới là lạ.
“Một thằng con trai ra ngoài đường ngủ bụi trong mấy ngày như thế thì ký túc xá có dám nhận không, chắc cũng lắm thủ tục lắm nhỉ?”
“Khi đấy thì tôi đi xét nghiệm, âm tính là người ta nhận thôi.”
“Thế học hành thì cậu tính như nào?”
“Chắc là phải nghỉ vài buổi. Tôi định sẽ sớm báo với giáo viên chủ nhiệm.”
“Như vậy……”
“Hơn nữa, nhỡ mà vào lúc nào đấy cần phải gọi gia đình đến mà lúc đó lại có tôi ở bên cạnh Hoshikawa thì không phải sẽ rất khó xử sao. Với lại Hisaka cũng cần chỗ ngủ mà nhỉ?”
“Cũng phải…”
“Chăn màn phòng khi cậu cần thì tôi cũng đem ra phơi rồi đấy.”
“Cảm, cảm ơn.”
“Nếu tìm được bệnh viện nào chịu tiếp nhận thì tôi sẽ gọi báo ngay. Còn nữa, nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi, cần đồ gì thì tôi mua cho…… Tôi đảm hết cho.”
“Hết luôn à?”
“Ừ, tôi mang ơn với Hoshikawa mà”
Có lẽ tôi đã bắt đầu cuộc sống ăn đường ngủ bụi trong công viên kể từ ngày hôm đó. Nhưng tôi được sống như này chính là nhờ Hoshikawa đã cứu vớt tôi. Khi lạc lõng trong cái đêm vô định giữa thế giới đó, khi tôi đã mất hết hi vọng và rơi vào nỗi cô đơn đến cùng cực, cô đã cứu tôi. Đưa tôi về căn nhà quý báu của mình, cho tôi một chỗ ngủ ấm áp, những món ăn ngon…… Trong suốt một tháng rưỡi, người bên cạnh tôi chính là cô ấy.
“Vậy nên, chăm sóc cho Hoshikawa, tôi nhờ cả vào cậu, chiếu cố cho tôi, Hisaka.”
Tôi cứ vậy mà bước ra khỏi nhà. Cũng không phải là chuyện gì to tát. Cũng giống như khi tôi tới đây thôi. Ngược lại khi ra ngoài thì tôi còn dễ dàng hành động hơn bởi không còn khoác lớp áo đồng phục nữa. Duy chỉ có một điều, tại sao tôi lại cảm thấy vấn vương khủng khiếp thế này.
Là vì không gian chỉ của hai người chúng tôi, quá đỗi ấm áp và dễ chịu ư. Hay là tôi đang lo lắng cho Hoshikawa.
… Hoặc có lẽ là cả hai chăng.
->
Sau khi rời khỏi tòa chung cư, tôi bắt đầu bước đi trên khắp các ngả đường, hòng kiếm tìm một nơi tiếp nhận người ốm. Nhưng tôi cũng không phải là tìm kiếm bừa bãi mà đã khoanh vùng những nơi có khả năng lại trước khi rời khỏi rồi. Tuy nhiên,
“Thực sự là chẳng có nơi nào nhận đấy à…”
Tôi bất giác ngước nhìn lên bầu trời đêm. Nơi nào nơi nấy cũng không nhận người sốt. Trước cửa vào vẫn luôn treo tấm áp phích “Nếu có người bị sốt, vui lòng liên hệ tới cơ sở y tế gần nhất.”
… Chả nhẽ còn mỗi cái khu này là không nhận thôi à? Tôi có xem tin tức thì biết được rằng số lượng bệnh nhân đang tăng lên kéo theo hệ quả là các hoạt động chăm sóc y tế đang bị quá tải. Nên nếu đây là biện pháp ứng phó thì cũng hết cách. Nhưng vốn dĩ vì người ta bị sốt nên mới đến nơi này chứ. Nghĩ đến cái cảnh một người đang bị sốt và tới bệnh viện để tìm sự giúp đỡ mà lại thấy tấm biển này thì có cay không cơ chứ.
Tôi cứ đi mãi đi mãi, dù chẳng tim thấy bất cứ hy vọng nào để giúp Hoshikawa. Và rồi, đêm hôm đó.
『Haruka được nhập viện của nhà cậu ấy rồi. Yên tâm đi.』
Haruka báo tin vui qua LIEN cho tôi. Không biết đầu đuôi mọi chuyện như nào mà cuối cùng lại được như vậy. Nhưng tôi sẽ tin vào câu “Yên tâm đi” mà Hisaka nói. Tôi cũng định bụng sẽ liên lạc với Hoshikawa, nhưng giờ cô vào viện rồi thì… Không phải làm vậy nữa.
->
Kể từ ngày hôm đó cũng đã 3 ngày tôi màn trời chiếu đất ngoài công viên rồi.
Tôi đã nghĩ rằng… Nếu nằm ngoài này suốt ba ngày thì sẽ có người đến nhắc nhở hoặc thuyết giáo gì đó… Nhưng ngạc nhiên là chẳng có ai cả. Chắc là vì mọi người sợ virus chăng. Thế nên mới ít người ra ngoài đường hơn trước. Thành ra chẳng có ai báo cảnh sát cả. Thỉnh thoảng thì cũng chỉ bắt gặp mấy người chạy hoặc tản bộ trong công viên thôi. Nhưng mà băng ghế này nằm khuất đường chạy của người ta nên cũng chẳng ai để ý tới.
Thời tiết cũng đã có chút khá hơn từ sau cái đêm tôi gặp Hoshikawa. Hiện tại là giữa tháng 5. Buổi trưa đã có chút nóng nhẹ. Đêm thì cũng dễ chịu hơn tháng trước. Cũng may là dạo này trời không mưa. Nhờ đó mà tôi đã sinh tồn thành công 3 ngày 3 đêm ở bên ngoài. Hóa ra con người ta cũng có thể thích nghi được kiểu này đấy.
Nhưng mà quả nhiên là mệt mỏi thật…
Đêm đầu tiên tôi còn chẳng thể xoay người ngủ trên cái băng ghế cơ, lúc đó lưng tôi đau ê ẩm. Vậy là tới đêm thứ hai, tôi chọn ngủ trên thảm cỏ phía sau băng ghế nhưng mà mặt đất lại cứng hơn tôi tưởng, thế là lại thêm một lần đau, rồi tới đêm thứ ba, lần này tôi đã quay trở lại băng ghế dài kia. Và cứ thế tôi đón chào một ngày mới.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua mí mắt tôi. Giờ tới việc mở mắt thôi cũng khiến tôi mệt nhọc rồi. Cái này chắc không phải do cảm cúm gì đâu, hậu quả của việc hao tổn sức lực trong mấy ngày nay thôi. Nhưng cố lên nào tôi ơi. Ba ngày nữa là ký túc xá mở lại rồi…
…Ừm. Hôm nay chắc lại tiếp tục nằm dài ở đây thôi. Nếu có cảnh sát hay ai đó bắt gặp rồi bắt giữ thì còn may mắn hơn ấy chứ…
“—Tìm thấy cậu rồi”
Tôi nghe thấy một âm vang quen thuộc ngay gần bên tai, tôi nặng nề hé mắt. Trước mắt tôi là một bầu trời đầy sao. Đang buổi sáng mà, lạ thật, tôi tự hỏi. Mà cũng phải thôi. Gương mặt Hoshikawa đang gần tôi tới mức gần như chạm mũi nhau. Bầu trời sao mà tôi nghĩ tới đó hóa ra lại là do đôi mắt sâu thăm thẳm của cô ấy. Cô nàng đang đeo khẩu trang, nhưng không thể nhầm lẫn vào đâu được.
“Hoshi, kawa…- Tại sao? Cậu vào viện rồi cơ mà…?”
“Tớ nhập viện để kiểm tra thôi.”
Tôi chợt nhớ lại nội dung đã nhắn trong LIEN với Hisaka. Trong đó chỉ ghi là “Nhập viện” mà thôi… Là do tôi sai khi trông chờ vào một tin nhắn chi tiết từ Hisaka. Lẽ ra tôi nên hỏi kĩ hơn mới phải.
“Thế cậu có bị sao không?”
“Không. Không quá nghiêm trọng đâu, chỉ là bệnh viện lúc đó còn thừa vừa đúng một giường nên bố tớ bắt lên khám tổng thể luôn.”
“À, thế nên cậu mới phải vào viện kiểm tra hả.”
“Đúng rồi. Bố bao bọc tớ có hơi quá.”
Hoshikawa nhún vai bất lực, nhưng mà nhìn thế nào cũng thấy cô vui lắm. Mối quan hệ giữa hai bố con có lẽ đã có chút thay đổi nhỉ.
“À! Tớ cũng không có bị nhiễm virus đâu à nha… Mà là do vi khuẩn cơ.”
“Vi khuẩn?”
“Đúng vậy. Là do loại vi khuẩn luôn có trong cơ thể mình ấy, chúng là loại nhiễm trùng cơ hội nên là do dạo gần đây tớ không ra ngoài mấy, thành ra sức đề kháng hoặc thể lực bị giảm đi đôi chút cũng nên… À mà người sống cùng mà không phát bệnh gì thì không cần phải lo lắng quá mức đâu nha.”
“Thế giờ cậu đã khỏe hơn chưa?”
“Ừm. Tớ nghe bảo là nếu cứ để không thế thì cũng sẽ có chút nguy hiểm, nhưng mà nhờ Natsuki với Yoshino-kun giúp, với lại giờ tớ đã uống kháng sinh rồi, nên không sao nữa đâu”
“Thế… à, may thật…”
Tôi ngạc nhiên tới mức nếu là tôi của khi trước thì đã bật dậy ngay rồi. Nhưng hôm nay quá mệt mỏi rồi. Cơ thể tôi đầu hàng trước sức nặng của trọng lực. Có khi lưng tôi còn dính luôn vào ghế rồi ấy chứ. Cộng thêm sự nhẹ nhõm sau khi đã an tâm càng làm tôi không thể gượng dậy.
Tôi cứ nằm yên như thế, mắt chạm mắt với Hoshikawa.
“Ờm… Hoshikawa. Cậu hơi gần tớ quá rồi đấy.”
“Ừm. Gần thật ha.”
“Ý tớ là… Rất rất gần ấy.”
“Tớ thì thấy vẫn còn xa lắm.”
“Nếu thế này mà còn xa thì cái ‘gần’ mà Hoshikawa nói là như nào.”
“Là như này nà.”
Cô cứ thế mà ôm chầm lấy tôi. Hơi ấm, sự ấm áp từ một người truyền qua lớp áo tới tôi.
“Thật may quá… Yoshino-kun, tớ đã rất lo khi cậu như bị ngất trên ghế đấy.”
“Tớ nhớ trước kia tớ cũng nằm y hệt như này mà.”
“Lúc đó là khi Yoshino-kun vừa mới đặt lưng xuống mà phải không.”
“...Sao cậu biết?”
“Ai biết gì đâu.”
Hoshikawa siết chặt tay hơn. Khoảnh khắc đó, khóe mắt tôi dường như đang từng chút một nóng lên. Có lẽ sợi chỉ căng thẳng đã bị cắt đứt. Tôi cứ nghĩ mình có thể bình thản đón nhận việc ngủ ngoài trời, nhưng hóa ra nó lại khiến tôi chịu nhiều tổn thương hơn tôi nghĩ. Đôi lệ đang dần đọng lại trên khóe mắt, tôi kiềm bản thân lại, không để bản thân rơi lệ. Để không bộc lộ bản thân mình thảm hại như nào, và không để Hoshikawa phải thêm lo lắng.
“Dù đến mức này rồi, nhưng tớ thấy, vẫn còn hơi xa đó nha…”
Hoshikawa khẽ thầm bên tai tôi. Đã gần như dính chặt rồi mà còn muốn gần hơn nữa thì phải đến mức nào…… Trong khi tôi còn mải suy nghĩ vẩn vơ như vậy thì Hoshikawa đứng dậy. Nếu tôi đoán không nhầm thì bây giờ gương mặt cô ấy sẽ có chút lưu luyến.
“Nào, về thôi. Tớ, đến đón Yoshino-kun rồi đây.”
Hoshikawa cầm lấy tay tôi và kéo dậy khỏi băng ghế.
“Ể, về… Nhưng mà Hisaka đang–”
“Natsuki cũng đã về nhà rồi.”
“Cổ rút về nhanh thế á…?”
“Đúng vậy đó.”
Hoshikawa mỉm cười đầy ẩn ý. Lý do cho việc Hisaka về sớm như vậy có khi nào… Tôi cảm giác như mình đã đôi phần hiểu rồi. Dù sao nhỏ đó cũng rất nghe lời Hoshikawa mà.
“Khi về nhà rồi thì tụi mình có thể gần nhau hơn nữa nè.”
“Ể?”
“Tớ đùa thôi.”
Quả nhiên cô ấy rất hứng thú với phản ứng của tôi, không sai vào đâu được. Nhưng chính những điều đó lại dấy thêm những nghi ngờ lớn hơn về cô ấy trong tôi.
Hoshikawa lẽ nào thực sự có ý gì với tôi? Không phải theo ý trêu chọc đối phương mà theo chiều hướng phát triển tình cảm luyến ái……
->
Ngay khi vừa trở về, tôi vội chạy đi tắm ngay lập tức. Trước khi tái hòa nhập không gian sống thì đương nhiên tôi cũng nên gột rửa bụi bặm của 3 ngày trước mới phải phép nhỉ. Tắm xong mới thấy được đống bụi bặm dầu nhờn sau mấy ngày bôn ba ở công viên nó ghê gớm như nào đấy. Giờ dễ chịu hẳn.
Nhưng chung quy lại vẫn chỉ là vấn đề bên ngoài cơ thể thôi.
“Yoshino-kun, sao cậu vẫn đeo khẩu trang thế?”
Hoshikawa đang đợi ngoài phòng khách, cô ngước lên nhìn gương mặt tôi, chớp mắt ngạc nhiên hỏi. Hoshikawa nói thế nhưng cũng đeo khẩu trang giống tôi.
“Trong ba ngày ở bên ngoài kia, họa nhỡ tớ có dính virus thì sao…”
“Cậu không cần phải quá để tâm đâu mà.”
Hoshikawa nói với tôi như vậy, nhưng đây vẫn là vấn đề của tôi. Ký túc xá sắp sửa mở lại rồi, và tôi lại được Hoshikawa cho ở nhờ. Tôi rất cảm kích nên cũng không muốn gây phiền hà thêm cho cô ấy nữa. Mà Hoshikawa vẫn chưa bị nhiễm virus nên tôi càng phải thận trọng hơn. Bởi nếu tôi mà mang virus từ bên ngoài vào thì thật không thể tha thứ cho bản thân nữa.
“Hoshikawa cũng không bỏ khẩu trang mà?”
“Tớ bỏ ra được sao…?”
“Vì Hoshikawa xét nghiệm âm tính rồi mà?”
“Đúng là vậy nhưng tớ sợ Yoshino-kun sẽ không thích đâu.”
“Tớ chẳng có cái gì mà không thích cả.”
“Nhưng Yoshino-kun cũng vậy mà?”
“Nếu tớ có bị lây thì cũng không sao, nhưng nếu lây sang Hoshikawa thì tớ sẽ dằn vặt lắm đấy.”
“Yoshino-kun kiên quyết thật.”
Nói xong Hoshikawa tiến lại gần tôi, và theo phản xạ tôi lùi bước lại.
“Này, Hoshikawa… chắc là mình đừng lại gần nhau quá thì tốt hơn…”
“Vì sao?”
“Khẩu trang chỉ là hàng tuyến phòng ngự hữu hạn thôi. Mà Hoshikawa vừa mới khỏi bệnh thôi mà. Giờ cậu mà bị nhiễm cái gì từ tớ thì khó nói lắm.”
“Đâu có gì chắc chắn là Yoshino-kun sẽ lây cho tớ đâu. Lỡ đâu tớ bị lây virus trên đường từ viện về nhà rồi thì sao.”
“Chuyện đấy…”
“Vậy nên Yoshino-kun không phải bận tâm. Bởi tớ cũng chẳng mảy may để tâm tới đâu.”
“Cho dù cậu có nói vậy…”
Tôi lùi dần theo từng bước Hoshikawa tiến lại. Rồi lưng tôi va phải thứ gì đó ngăn lại những bước lùi của tôi. Là tường.
“Hmm… Thiệt tình… Lúc đầu, tớ đã mong Yoshino-kun sẽ là người chủ động cơ”
Hoshikawa khẽ độc thoại và một mạch tiến tới rút ngắn khoảng cách giữa cả hai. Tôi vô thức vội lùi lại nhưng bản thân đã bị bức tường phía sau ngăn cản. Hoshikawa đặt nhẹ những ngón tay thon dài lên vai tôi và dồn trọng lượng lên tôi, cô nhón chân. Và rồi gương mặt kiều diễm ấy ghé sát lại.
Và hôn tôi qua lớp khẩu trang.
Tôi theo phản xạ mà nín thở. Đầu óc dần trở nên trống rỗng. Dù đã đôi phần đoán được nhưng mọi hoạt động như đã nhất thời bị tê liệt. Chưa bao giờ tôi cảm nhận Hoshikawa ở khoảng cách gần, gần hơn cả một cái ôm chặt như bây giờ.
“.........Thế này thì, có khi tớ bị lây virus từ cậu mất rồi nhỉ?”
Hoshikawa kéo lớp khẩu trang xuống, hai má ửng hồng. Cô nghiêng đầu hỏi.
Trái tim tôi đập rộn ràng trong lúc điều chỉnh lại nhịp thở, vừa suy nghĩ về ý nghĩa trong từng câu nói của Hoshikawa. Đúng là hành động vừa xong có thể đã lây luôn rồi không chừng. Chính tôi đã nói rằng khẩu trang chỉ có hiệu quả phòng ngừa hữu hạn mà…
“...Nhưng cũng có thể chưa nhiễm được, nên tớ không bỏ ra đâu.”
“Yoshino-kun đúng là cứng đầu thật đấy.”
Hoshikawa bất lực cười khổ trước tôi. Tôi cũng nghĩ mình cứng đầu, thậm chí là ngoan cố. Có lẽ điều này cũng cũng chẳng xuất phát từ lý trí hay theo một luận lý nào cả. Tôi chỉ muốn Hoshikawa được khỏe mạnh mà thôi. Ít nhất là tôi không muốn cô bị đổ bệnh khi ở bên cạnh tôi. Thêm nữa, tôi không muốn phải chứng kiến gương mặt mệt mỏi và đau đớn đó một lần nào nữa.
“... Nhưng mà tớ cũng không ghét điểm đó ở cậu đâu.”
Hoshikawa nhún vai rồi thở dài nói vậy. Cô mỉm cười nhìn tôi.
“Xin lỗi nhé.”
“Cậu sẽ sớm bỏ khẩu trang thôi nhỉ.”
“Chắc là trước lúc đó tớ đã được quay lại ký túc xá rồi.”
Khi ban bố khẩn cấp được dỡ bỏ cũng là lúc trường và ký túc xá được đồng loạt được mở trở lại như trước đây. Nên là Hoshikawa sẽ không cần phải cho tôi sống nhờ nữa.
“Nhưng mình còn chưa biết diễn biến mới sẽ như nào mà?”
Hoshikawa bĩu môi nói, như thể đang hờn dỗi. nhưng dù nói là vậy thì sau 3 ngày nữa ban bố cũng được dỡ bỏ rồi, các quan chức lớn trong nước cũng đã thông báo như thế rồi. Chẳng có gì có thể thay đổi được nữa.
“Yoshino-kun, nhà tớ, thoải mái lắm đúng không? Tốt hơn ký túc xá nhiều đúng không?”
“Cái đó là điều đương nhiên rồi.”
“Nhà tớ, nếu cậu trở về ký túc xá, thì sẽ trống mất một phòng đấy.”
Hoshikawa ngước mắt lên nhìn tôi và khẽ thầm thì. Đôi mắt long lanh đó như chỉ chực chờ tôi nhận lời. Quả thực rất khó để chống lại những cám dỗ ngọt ngào đó, nhưng.
“... Tớ vẫn sẽ quay trở lại ký túc xá khi được mở lại.”
Tôi đáp lại như vậy. Bởi nếu tôi thuận theo cô ấy và tiếp tục sống tại đây, ở bên cô ấy 24/7 như vậy, tôi sợ rằng mình không có đủ tự tin để giữ cho trái tim tiếp tục bình lặng. Chắc chắn tôi sẽ không thể kìm lại mà động tay động chân với Hoshikawa, khi mà cô ấy cứ trêu ghẹo tôi như vậy được. Có thể tôi sẽ tấn công cô ấy với những dục vọng bên trong mình mất. Và nếu lỡ như tôi bị Hoshikawa cự tuyệt thì sao… Có lẽ nó sẽ trở thành vết thương chẳng thể nào phai mờ mà cả hai sẽ phải mang trong mình cả đời. Chỉ điều đó thôi cũng khiến tôi muốn né tránh rồi. Và cũng bởi nụ hôn khi nãy đã khiến tôi nhận ra một điều rõ ràng.
…… Rằng tôi đã thích Hoshikawa rồi.
->
Ngay trong ngày quay lại mái nhà đó, tôi quyết định sẽ gửi một tin nhắn cho Hisaka.
“『Cảm ơn rất nhiều』gửi… Ấy!?”
Ngay sau khoảnh khắc ấn nút gửi tin nhắn đi, điện thoại tôi đã bắt đầu reo chuông liên hồi. Là Hisaka gọi đến. Theo phản xạ thì tôi định lờ đi nhưng lúc này thì tôi cũng muốn nói chuyện với nhỏ một chút.
『A, vẫn còn sống đấy à.』
Đó là câu đầu tiên nhỏ Hisaka thốt ra sau tất cả mọi chuyện.
“Cách nói của cậu như đang trù tôi không nên sống tiếp vậy.”
『Tôi không hề nói như vậy nhé.』
“À, được rồi… Vậy, sao cậu lại gọi cho tôi vậy?”
『Nhắn tin rườm rà quá. Gọi thì nhanh hơn chứ sao.』
“Hiểu rồi…… À mà. Cảm ơn nhé, Hisaka.”
『Haa. Không có gì』
Hisaka nói với giọng điệu có chút hậm hực, và sau đó,
『... Tôi chả muốn kể cho Yoshino đâu nhưng mà』
Sau một chút ngập ngừng, Hisaka đột ngột đổi sang giọng điệu nghiêm nghị. Lỡ mà thở ra câu nào ngu ngu thì chắc tôi sẽ phải hứng chịu combo chửi rủa + những lời độc địa mất. Tốt nhất là nên im lặng mà dỏng tai lên nghe.
『Haruka… Nhỏ đó, vì muốn ở cạnh cậu nên mới không muốn liên lạc với gia đình đấy.』
“... Hả?”
『Cậu đang không có nhà để về đúng không. Nếu ba mẹ nhỏ biết thì sẽ không cho sống cùng nữa.』
“Đúng là như vậy, nhưng mà… Tôi cũng sắp sửa quay lại ký túc xá rồi. Với lại vốn dĩ đây là chuyện của tôi, Hoshikawa cần gì phải quan tâm tới— ”
『Lằng nhằng thế!』
“Ế, sợ đấy nhé…”
『Hả? Ai sợ ai cơ?』
“Không, tôi có nói gì đâu.”
Là cậu đáng sợ đấy, Hisaka. Nhưng chỉ là những suy nghĩ trong đầu thôi, nhỏ đằng đằng sát khí kia thì ai dám làm gì.
“Mà tại sao lại ‘lằng nhằng’ chứ. Bộ cậu cũng không khỏe à.”
『Không phải, cái đồ ngốc này.』
“Đừng có hở tí là kêu tôi ngốc chứ. Tự tôi biết mình ngốc như nào rồi, khỏi cần phải nói ra làm gì.”
『Chính vì cậu chả hiểu gì nên tôi mới nói đấy chứ… Đúng thật là đáng thương mà.』
“Ô, ờ… Thì… Xin lỗi.”
『Không phải là cậu, mà tôi thương cho Haruka kia kìa!... Haa. Có điểm gì tốt ở cái tên này chứ. Thật sự không thể hiểu nổi mà.』
“Cậu đang nói về cái gì đấy?”
『Tự vận dụng khả năng suy nghĩ của mình đi đồ ngốc.』
Lại một lần nữa bị nói ngốc. Nhưng lần này tôi biết rõ lý do tại sao bản thân lại bị nói như vậy. Bởi vì tôi đã tự nhận thức được cảm xúc của bản thân dành cho Hoshikawa nhưng lại giả vờ là chưa nhận ra điều đó. Nhưng một điều tốt là nó vẫn chưa bị bại lộ trước Hisaka.
“À mà nói mới nhớ, chuyện Hoshikawa vào viện ấy, là Hisaka gọi cho bố mẹ cô ấy à.”
『Là tự Haruka gọi đấy. Sau khi cậu rời đi.』
“Tôi…?”
『Nhỏ nói muốn nhanh chóng chữa bệnh để Yoshino có thể quay lại.』
“Hoshikawa khi trước đã bảo là không muốn liên lạc với gia đình… Ra là vậy. Rốt cuộc là tôi lại để Hoshikawa phải bận tâm, còn tôi thì chẳng làm được cái gì cả.”
『Tôi thấy cậu cũng làm tốt rồi đấy chứ.』
Bất ngờ được khen, tôi ngạc nhiên đến mức không thốt lên lời. Không rõ Hisaka có biết không nhưng nhỏ vẫn tiếp tục kể.
『Là vì cậu rời đi nên Haruka mới chủ động gọi cho bố mẹ, tốt quá còn gì.』
“Haa… Được Hisaka khen, chẳng hiểu sao thấy thích thật đấy.”
『Cậu, quả nhiên là tởm thật…』
“Cậu khen xong rồi cúp máy là đẹp này.”
『Chê nhé.』
Blè, nhỏ còn cất công tạo tiếng lè lưỡi luôn mà. Dù không thấy nhưng tôi cũng mường tượng ra điệu bộ của nhỏ rồi.
“... Nhân tiện, Hisaka-san.”
『Làm gì mà giở cái giọng kính cẩn thế? Tởm càng thêm tởm rồi đấy.』
“Ờ thì, à. Xin cậu đừng kể với ai chuyện tôi với Hoshikawa sống với nhau nhé…”
『Nói ra thì tôi cũng có được gì đâu.』
“Cậu đúng là một người hiểu chuyện mà.”
『Vì danh dự của Hoshikawa nên tôi càng không thể nói ra.』
“À… Đúng vậy nhỉ…”
『Vì thế cậu cố mà che giấu hết mức có thể đi đấy.』
“... Vậy là cậu cho phép bọn tôi sống chung à?”
『Người cho phép đâu phải là tôi, là Haruka cơ mà. Chứ tôi thì chẳng muốn chút nào.』
“Phải ha.”
『Bên này còn vì cậu mà bị đuổi về đây này.』
“Aahaha… Lỗi tôi.”
Tôi nhớ lại nụ cười đầy ẩn ý của Hoshikawa. Quả nhiên là Hoshikawa đã bắt Hisaka phải về sớm. Hy vọng mối quan hệ thân thiết của họ sẽ không vì tôi mà sinh ra rạn nứt. Nhưng có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi,
『... Nếu là với Haruka thì tôi cũng sẽ chẳng ngại mà dọn tới ở cùng đâu.』
Đó chỉ là những nỗi lo thừa thãi mà thôi. Chuyện này chẳng thể nào làm lung lay Hisaka được, nhỏ quá si mê Hoshikawa rồi.
『Bực mình thật chứ, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Sống cùng cậu là mong muốn của Haruka cơ mà.』
“....... Xin lỗi”
『Thế thôi nhé. À, nếu cậu dám động tay động chân với Haruka là tôi sẽ nghiền cậu thành vụn đấy.』
“Vậy nên tôi mới nói cậu đáng sợ—... Cúp máy luôn rồi.”
Tôi nhìn vào điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc. Ban đầu chẳng biết mình sẽ bị Hisaka nói cái gì nên rất căng thẳng, nhưng cuối cùng lại chẳng bị nói cái gì quá tồi tệ nên cũng nhẹ nhõm thật. Nói đúng ra thì đây là lần nói chuyện hòa hợp nhất từ trước tới nay luôn.
Có thể khoảng cách giữa tôi và Hisaka đã có chút thu hẹp lại… Mà dù sao thì con số đó cũng chỉ là một sai số nhỏ giữa khoảng cách hai người mà thôi.


4 Bình luận