Sau cuộc gọi chẳng mấy vui vẻ từ Hisaka hồi chiều thứ bảy thì hôm nay, ngày đầu tiên của tuần lễ vàng, tôi quyết định giữ đúng lời hứa, cùng Hoshikawa làm một chiếc bánh pudding thật lớn.
Trước sự gò bó, chán chường của việc giãn cách xã hội, tự làm đồ ngọt dường như dần trở thành một trào lưu, một thú vui mới. Có ai đó trong bữa Room lunch lần trước đã khoe với mọi người về việc làm được phô mai So[note78953] bằng cách cô cạn sữa bò. Thật sự thì, việc nằm dài trong nhà người khác như này cũng chẳng thoải mái gì. Vì vậy, tôi đã hỏi mượn Hoshikawa chiếc tạp dề rồi lăn vào bếp phụ giúp đỡ cô nàng. Điều thú vị là, chiếc tạp dề tôi nhận được lại có thêu một chữ K khá đẹp, mà đó lại chính là chữ cái đầu tên tôi, thật là trùng hợp, nhỉ?
“À, Yoshino-kun này. Tớ muốn dùng lò nướng để nấu chảy gelatin”
“Được, vậy nướng bao lâu?”
“ Tớ không biết”
Vẫn là nét tự nhiên ấy, Hoshikawa trả lời như thể bản thân chẳng biết gì về chiếc lò nướng đó. Cô nàng có thể sử dụng nó một cách bình thường. Điều đó là chắc chắn. Thế thì tại sao Hoshikawa lại phải quay sang hỏi tôi? …Phải chăng đó là chút thương hại mà cô ấy dành cho tôi, một thằng ngốc bất tài vô dụng chỉ biết nằm dài cả ngày trên giường sao?…. À mà quay lại vấn đề chính, thường thì thời gian cần thiết để làm nóng chảy gelatin sẽ được ghi trong hướng dẫn sử dụng in trên bao bì nhỉ?. Hmm…. cho vào một cái bát rồi thêm ít nước là được, không cần phải bọc lại à.
“Để xem nào, để ở công suất 600w trong 10 đến 20 giây à…, Hoshikawa?”
Một cách chăm chú, ánh mắt Hoshikawa dõi theo ngón tay của tôi. Cơ thể cô cũng vô thức mà dần sát lại về phía này. Xuyên qua lớp áo, tôi có thể cảm thấy nó, làn da mềm mại, rung rinh theo từng nhịp thở của cô. Mặt cô cũng theo đó mà sát lại, sát lại thật gần. Cô ấy…. đẹp, một nét đẹp khó mà diễn tả.
“A, xin lỗi cậu nhé, tớ cứ nghĩ làm vậy sẽ giúp tớ ghi nhớ cách dùng cái lò nướng này tốt hơn”
“ Ổ…ổn cả mà”
Chẳng phải mấy ngày nay cậu đã dùng cái lý do đó cả trăm lần rồi sao? Tâm trí tôi đang gào thét điều ấy, nhưng vậy thì sao chứ?. Làm sao tôi có thể từ chối đôi mắt đáng yêu kia được? Và cứ như vậy, tôi ném đống suy nghĩ hỗn độn của mình vào sọt rác, tay trộn gelatin và caramel với hỗn hợp lòng đỏ trứng. Khi tôi mở bếp, Hoshikawa lại một lần nữa sát lại gần tôi.
“Hoshikawa, cậu mà ở gần quá là sẽ dễ bị bỏng đấy nhé”
“Vậy thì chỉ cần cẩn thận chút thôi”
“……Vậy à”
Chúng tôi lặng yên một hồi.
“Xin lỗi cậu nha. Tớ vậy mà lại để cậu làm hết mọi việc như này”
“Cái đó phải để tớ nói mới đúng”
“Yoshino-kun khéo tay ghê nha. Trông cậu cũng biết nấu ăn chứ bộ”
“Tớ chỉ biết úp mì ly thôi”
“Nó ngon mà, cốc mì lần trước cậu làm cho tớ ấy”
Là chuyện của bữa trưa ngày hôm trước. Chỉ đơn giản là đổ nước nóng vào và đợi vài phút mà thôi, thế quái nào Hoshikawa lại trầm trồ nhiều đến vậy?
“Còn tớ lại cảm thấy hơi có chút tiếc”
“Ehh, tiếc?”
“Vì nó mà tớ không được ăn những món ăn của Hoshikawa nấu”
“Ế, tớ á?”
“Ukm, nếu không được ăn đồ cậu nấu, tớ thà hi sinh cả mạng sống mình còn hơn….Ah, xin lỗi, tớ có hơi thất lễ rồi nhỉ? Thật không biết xấu hổ khi đã được cho ở nhờ rồi mà tớ lại còn đòi được cậu nấu ăn cho. Cậu cứ yên tâm, tớ sẽ cố gắng học hỏi để nấu ăn ngon hơn…..”
“Tớ sẽ nấu!...... N…nếu Yoshino-kun muốn ăn đồ tớ nấu như vậy thì cứ để tớ nấu cho”
Cùng ánh mắt quyết tâm, Hoshikawa nói. Điều ấy khiến tôi có chút bất ngờ, nếu cậu ấy đã nói vậy thì….
“Tớ muốn!”
“Được, vậy để tớ nấu cho nhé”
Hoshikawa bẽn lẽn cúi đầu. Cũng nhờ thế mà tôi cảm thấy phấn chấn hơn được phần nào rồi. Cơ mà việc tôi nguyện hiến dâng cả mạng sống của mình để được ăn đồ Hoshikawa nấu là thật đấy. Đồ ăn của cô thật sự rất ngon. Mà mải nói chuyện một hồi, chiếc lò nướng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi. Giờ thì, cho caramel đã làm cùng hỗn hợp lòng đỏ trứng vào khuôn rồi… làm gì nhỉ? À, còn phải để trong tủ lạnh nữa 1 ngày nữa là xong. Thế là hoàn thành chiếc pudding rồi nhỉ?
“Chắc là nó đông lại rồi ha…?”
Một khoảng thời gian sau, Hoshikawa khẽ nói trong khi từ từ lấy khay bánh ra khỏi tủ lạnh. Chiếc bánh khá lớn. Nhìn từ bên ngoài, nó có vẻ đã đông lại, nhưng còn bên trong đã được hay chưa thì chắc có chúa mới biết. Mà ngồi đây nghĩ ngợi cũng chả có nghĩa lý gì, chỉ còn cách lấy nó ra thôi. Khuôn có thể bỏ ra đơn giản, chỉ cần 1 cái đĩa lên miệng khuôn rồi lật ngược xuống. Mà to thế này thì tôi cũng khó mà lật cho nổi. Chỉ còn cách nhờ Hoshikawa giúp thôi.
“Hoshikawa này, giúp mình một tay nào”
“Ư, ừm”
“Hai, ba-...”
Và lật, chiếc bánh giờ đã thành công lấy ra khỏi khuôn. Có vẻ là nó không có vấn đề gì. Giờ thì, liệu chiếc bánh có sẽ thành công hay không đây….
…. Th….thành công rồi, vậy là chiếc bánh pudding đầu tay của tôi đã thành công rồi..
“Woa, tuyệt thật. Nó lớn quá”
Hoshikawa nhìn chiếc bánh sau khi đã bỏ khuôn. Trong mắt cô nàng, đây hẳn là một khung cảnh hết sức hùng vĩ.
“Ồ, nó đông lại hết rồi này”
“Đông lại rồi mà vẫn nảy nảy phúng phính được à nha”
“Nó còn mềm hơn tớ nghĩ”
“Chờ đã, Yoshino-kun này, cậu đừng nghịch nó như vậy chứ”
“Cái bánh cứ như slime ấy ha”
“Tớ cũng không biết nữa, nhưng mà trông nó cứ… ahahaha!”
Nhìn chiếc pudding rung rinh, Hoshikawa thích thú cười. Khung cảnh ấy…. Chết tiệt, tôi sắp không nhịn được rồi..
“...haha, khoan đã nào Hoshikawa, đừng cười nữa, khục khục…, bình tĩnh lại chút nào…”
“ahahaha, xin lỗi nha, Tớ… Tớ không ngừng được… hahaha. Này Yoshino-kun, tại cậu không ngừng lắc ấy chứ…”
Mải cười, tôi đã không nhận ra mình vẫn đang nghịch ngợm chiếc bánh. Liệu có ai vừa cười vừa bày trò với pudding như này không nhỉ. Nghĩ tới khung cảnh ngu ngốc ấy, chút liêm sỉ cuối cùng còn sót lại trong tôi vội vàng kéo chủ nhân nó về thực tại. Sau đó, tôi cố gắng trấn an Hoshikawa, cô nàng có vẻ sắp không thở nổi nữa rồi kìa. Mãi một lúc sau, cả 2 đứa mới có thể ngồi xuống mà thưởng thức chiếc bánh.
“Ngon quá~~~~~~~”
Hoshikawa thốt lên khi cho miếng bánh lên miệng. Hah, tốt rồi, chiếc bánh có vẻ khá ngon, tôi thật sự vui vì cô ấy thích nó. Tuy ban đầu chiếc bánh ấy được làm ra chỉ vì cái suy nghĩ nhất thời của tôi, nhưng giúp Hoshikawa cảm thấy vui vẻ, cũng đáng nhỉ . Còn giờ thì……
“......Hình như hơi nhiều quá rồi, nhỉ ?”
Dù cả hai đã no căng bụng, chiếc bánh vẫn sừng sững ở đó. Giờ mới nhớ, hình như trên bao bì có ghi rằng nguyên liệu đủ làm khẩu phần cho 10 người ăn thì phải. Nghịch ngu rồi. Xử lý chiếc bánh này như nào giờ?
“Ừm…… phần còn lại… hay là cho vào tủ lạnh để đông đá nhỉ?”
“Kem pudding á. Nghe cũng hay đấy”
“Đến lúc đó nếu muốn giã đông một chút rồi ăn thì cũng ok mà, nhỉ?”
“Hể, vậy là giờ không lo thiếu đồ tráng miệng rồi ha”
“Ahaha. Sẽ khó để xử lý hết chỗ bánh này đây”
“Đúng vậy nhỉ. Giá mà ta có thể chia sẻ cho ai đó thì hay biết mấy ha”
……Nếu không có tôi, Hoshikawa có lẽ đã có thể thoải mái mời bạn bè đến nhà rồi nhỉ? Nghĩ rồi, tôi im lặng cho miếng bánh bánh lên miệng.
“Mà, chỉ cần được ở bên Yoshino-kun là tớ thấy vui rồi ”
Tôi ngỡ ngàng nhìn sang Hoshikawa. Ngọt ngào và ấm áp, trên gương mặt xinh đẹp ấy khẽ nở một nụ cười nhẹ.
“… Tớ ấy nhé, chỉ khi ở bên cạnh Yoshino-kun, tớ mới cảm thấy được là chính mình thôi”
Nghe câu nói ấy, tôi chợt bừng tỉnh. Dường như, trong vô thức, tôi đã nhìn cô ấy. Cái nhìn chứa đầy những thắc mắc, những hoài nghi về ý nghĩa thực sự của câu nói kia.
“Chính mình?”
“K….kiểu như…. được trở về những ngày thơ bé,… cảm giác bình yên, thoải mái, vô lo vô nghĩ ấy”
“...Nếu như cậu cảm thấy vậy thì tốt rồi”
Nếu Hoshikawa cảm thấy có chút nào phiền hà, chắc chắn tôi sẽ rời đi ngay. Tôi đã nghĩ thế. Vì vậy, tôi cảm thấy an tâm sau khi nghe Hoshikawa nói. Có lẽ, tôi vẫn có thể ở đây, vẫn có thể ở bên Hoshikawa thêm chút thời gian nữa.
“Hồi tớ còn bé, bố mẹ tớ lúc nào cũng vùi mình với công việc. Vậy nên, với tớ, việc phải ở nhà một mình dần trở thành một điều gì đó thật bình thường”
Từng chút một, Hoshikawa bắt đầu kể. Nếu như tôi nhớ không nhầm thì bố của cô là bác sĩ kiêm chủ hội đồng quản trị ở một bệnh viện lớn. Họ dường như khá bận bịu với công việc quản lý nó thì phải. Tôi không biết liệu có ổn không nếu để tôi biết về việc riêng nhà Hoshikawa, nhưng nếu cô ấy đã muốn kể thì cứ để như vậy đi. Tôi lúc này chỉ việc lắng nghe thôi.
“Thế nên, người chăm sóc tớ phần nhiều là ông bà. Nhưng mà, nhìn bạn bè có bố mẹ ở bên cạnh, tớ cũng thấy ghen tị lắm chứ. Các bạn ấy có thể khóc, có thể cười, vô tư và hồn nhiên, chẳng cần phải giữ kẽ. Họ có thể thoải mái hỏi những thứ mà họ không biết, tò mò những thứ mà họ không hiểu… Với tớ, đòi hỏi những thứ như thế từ ông bà là không nên …”
Thật hiếm khi Hoshikawa kể về cuộc sống cá nhân của cô như này. Và có lẽ đây là những lời thật lòng mà cô có thể nói ra mà không cần che giấu. Hoshikawa, có lẽ hiện tại đang là chính mình nhất trong suốt khoảng thời gian qua. Hay là vì mắt nhìn của tôi về Hoshikawa đã thay đổi rồi đây. Chúng tôi cùng nhau đứng bếp, cùng ăn đồ ngọt do chính chúng tôi cùng nhau làm, hay cùng dừng tay ngơi nghỉ,...... Phải chăng chính nhờ vậy mà cả hai đứa đều có thể cảm thấy thoải mái với nhau hơn.
Tôi như thể thấy con người thật sự của cô ấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Về người con gái hoàn hảo có tài sắc vẹn toàn nhất trường, không chút điểm trừ nào ấy, tôi đã nghĩ như vậy. Chính vì thế nên tôi mới theo thói quen mà giữ khoảng cách với cô ấy cũng nên.
“Tớ kính trọng bố mẹ mình. Nhưng tớ cũng muốn được dựa dẫm vào ai đó. Có lẽ vì thế mà tớ đã vô thức dựa dẫm vào Yoshino-kun cũng nên. Ngu ngốc thật, nhỉ?..... Xin lỗi cậu nhé. Đã là học sinh cấp ba rồi mà vẫn….”
“Tớ kính trọng bố mẹ mình. Nhưng có lẽ là tớ đã lỡ lớn lên khi mang trong mình hạt mầm cảm xúc muốn được nương tựa vào một ai đó mất rồi. Có lẽ vì thế mà tớ đã vô thức tin cậy vào Yoshino-kun cũng nên…… Xin lỗi cậu nhé. Khôi hài thật nhỉ, tớ đã là học sinh cấp ba rồi mà vẫn”
“Tớ không nghĩ, tuổi tác quan trọng đến vậy đâu…”
Tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình sau khi nghe câu chuyện đầy cô đơn của Hoshikawa. Cô chớp mắt với đầy vẻ ngạc nhiên.
“À thì, cái cảm giác đó……Ai chẳng muốn được dựa dẫm vào người khác chứ. Ngay cả tớ đôi khi cũng vậy mà”
Thật sự thì tôi muốn dựa dẫm toàn thời gian cơ, nhưng tôi nghĩ… Không, tôi chắc chắn là sẽ chẳng có ai chấp nhận điều đó cả. Ít nhất là với tôi…… Mà kể ra thì nói điều đó với người khác cũng khá ngại lên tôi cũng cứ vậy mà im ỉm đi thôi. Giờ mà có người cho tôi dựa vào, chắc tôi mừng phát khóc mất. Và giờ, nếu đó là điều mà Hoshikawa muốn, thì…
“Cho nên là nếu cậu muốn thì cứ thoải mái đi, không sao đâu”
“Được như vậy sao…?”
“Ừa”
“... Vậy cảm ơn cậu nhé”
Hoshikawa nói rồi khẽ nghiêng người, tựa đầu lên vai tôi. Tôi bắt đầu cảm nhận từ cô thứ hơi ấm nhè nhẹ. Cả người cô khẽ run, mang theo sự cô đơn tủi thân, mang theo cả những cảm xúc nặng nề cô đã ôm lấy trong suốt thời thơ bé. Với Hoshikawa lúc này, có lẽ tôi như là một chú chó trung thành hay một điểm tựa bình yên gì đó. Nhưng nếu điều đó có thể xoa dịu được phần nào những vết thương trong lòng Hoshikawa… Cũng chẳng có vấn đề gì, nhỉ?
->
“Yoshino-kun này, cậu muốn chơi game không?”
Sau khi kết thúc bữa tôi, Hoshikawa đã hỏi tôi như vậy. Do lúc chiều đã ăn no pudding rồi nên bữa tối 2 đứa cũng chỉ ăn chút ít mà thôi. Chính vì thế mà sau bữa tối, thời gian rảnh của chúng tôi có chút nhiều hơn thường lệ.
“Game?”
“Game chơi trên TV ấy?”
“Cậu có máy chơi game hả? Vậy là Hoshikawa cũng thích chơi game à”
“Tớ không biết nữa”
Lại là một câu trả lời không ai ngờ tới. Ê mà, dường như lần này cô nàng thật sự không biết gì cả.
“Ờ… Ý cậu là cậu không biết cậu có thích hay không ấy hả”
“Ừm. Chính nó đó, tại tớ cũng chưa chơi game bao giờ”
“Ớ, vậy tại sao cậu lại có máy chơi game thế?”
“Vì để dùng khi Yoshino-ku…… bạn bè tới chơi ấy mà, có thì sẽ tốt hơn đúng không?”
Cậu chuẩn bị cho bạn bè quá mức chu đáo rồi đấy. Mà hình như còn là loại mới nhất, cái cực khó để có thể mua được vì toàn bị mấy tay buôn đồ bán lại can thiệp đây mà……?
“Cậu định chọn game gì thế?”
“Yoshino-kun thích chơi cái gì thì tớ chơi cái đó”
“Game tớ thích á… Hừm… Hoshikawa này… Cậu không biết cách chơi đúng không?”
“Ừm, tớ cũng muốn cậu chỉ tớ chơi đấy”
“Vậy thì chọn mấy loại này đi”
Hoshikawa là người mới nên tôi định chọn mấy game độ khó thấp để cho cô dễ thao tác…… Nhưng lạ một cái là rất nhiều game đã được cài vào trong máy từ trước. Còn ai có thể làm chuyện này vậy nhỉ?
“Này Hoshikawa. Cậu đã tải xuống mấy cái này từ bao giờ thế?”
“Cỡ một tháng trước”
“Ế?”
“Không có gì đâu ♡”
Tôi thử hỏi dò, vậy mà suýt bị nụ cười tinh nghịch kia đánh lạc hướng. Mọi việc giờ đã rõ. Quả nhiên Hoshikawa đã chuẩn bị mọi thứ từ trước. Mà thế quái nào cô ấy lại có thể đoán ra mà chuẩn bị sớm như vậy được…..
“... Hoshikawa, rốt cuộc cậu muốn gì?”
Tôi buột miệng hỏi. Từ một mái ấm để nương nhờ, cô ấy cứ thế, cứ thế cho tôi những bữa cơm ấm áp, những giây phút bình yên ….Sau tất cả những điều ấy, rốt cuộc Hoshikawa muốn gì từ tôi. Phải, tôi luôn băn khoăn, luôn vướng mắc về điều ấy. Và khi tôi nhận ra mình đã vô thức đặt câu hỏi thì cũng đã quá muộn, nó đã đến tai Hoshikawa.
“Ah, Hoshikawa… Vừa rồi, ý tớ là…”
“Chắc vì tớ muốn thu hẹp khoảng cách với Yoshino-kun đấy”
“Ế?”
“Bọn mình lúc trước chẳng có tí liên quan gì khi ở trên lớp đúng chứ? Nhưng tớ muốn làm bạn với cậu nên lúc đó tớ mới nghĩ là nếu tớ chơi chung như này thì có thể giúp lấp lại những khoảng trống trước đó á”
“À…………… Tớ hiểu rồi”
Dường như cô ấy đã hiểu nhầm ý của tôi mất rồi. Vậy cũng tốt. Mà câu trả lời này của Hoshikawa cũng không hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của tôi.
“Tớ cũng thế, tớ cũng muốn được làm bạn với Hoshikawa”
“T,thật sao?...... Tớ vui lắm”
“Vậy thì chơi hết mình nhé”
“Ừm!”
Bọn tôi sau đó chọn chơi tất cả mọi game mà chúng tôi nhìn thấy. Và có vẻ Hoshikawa thật sự là lần đầu chơi game. Những tình huống oái oăm cứ thế liên tục diễn ra khiến tôi khó mà chú tâm được.
Sao cậu cứ quay vòng thế Hoshikawa.
Cho dù cậu cứ bấm liên tục mấy nút đó thì cũng không có gì xảy ra đâu.
Nếu cậu không chơi được thì cũng đừng trút giận lên tớ chứ.
…Nhưng, ra đây chính là Hoshikawa. Hồi còn ở trường, thật khó có thể tưởng tượng cô còn có mặt này. Xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, sự hiện diện của cô luôn được gắn liền với những tính từ hoa mỹ nhất… Ai mà nghĩ được rằng, người con gái ấy lại có nét tinh ranh, rắc rối như này. Suy cho cùng, Hoshikawa cũng chỉ một cô gái bình thường, biết nói dối, biết lắng lo, muốn nương tựa vào một ai đó
“Uhh, tớ vẫn chẳng hiểu gì hết…… Yoshino-kun à, làm ví dụ cho tớ xem đi……”
“Được rồi được rồi”
Có lẽ, sau tất cả, tôi vẫn thích Hoshikawa của hiện tại hơn.
->
Chơi game chán chê, tôi bắt đầu lôi điện thoại ra nghịch.
“...... Gì đây?”
Khắp cõi mạng bất ngờ trở nên ồn ào. Liệu có phải có thông báo về tình hình sắp tới hay gì đó tương tự từ chính phủ không? Với tôi hiện giờ, mọi thứ diễn ra qua màn hình điện thoại cứ như là một thế giới hoàn toàn khác vậy. Không, nó chính xác thế giới khác đó lại là nơi đây cũng nên… Tôi không khỏi đánh một tiếng thở dài. Rõ ràng, nếu cuộc sống tiếp tục được như này thì thật tốt biết bao……
“Yoshino-kun”
Bị gọi tên, tôi ngước mặt lên khỏi điện thoại. Hoshikawa đang ôm bộ đồ ngủ.
“Tớ giờ sẽ dùng nhà tắm nha”
“Ừm. Cậu cứ tự nhiên đi”
“Tớ sẽ vào ngay đây…”
“Xin mời, xin mời”
“À… Yoshino-kun này, hay cậu vào trước đi”
“Ế”
Tôi khựng lại trước lời Hoshikawa. Không lẽ câu trả lời của tôi không ăn nhập với câu hỏi à.
“Ơ…… Tớ tưởng Hoshikawa muốn vào trước, không phải vậy à?”
“Tớ tự dưng nhớ ra là mình có chút việc vặt. Nên là cậu vào tắm trước đi”
Nói thế rồi Hoshikawa tót về phòng của mình luôn. Dù sao thì tôi cũng không để ý lắm, mà tôi cũng không muốn làm phiền đến Hoshikawa khi cô ấy cần đi tắm. Thế cho nên là tôi sẽ vào tắm nhanh rồi ra thôi.
Tôi đứng dậy khỏi sofa, về phòng lấy quần áo rồi nhanh chóng bước tới phòng tắm.
Sau khi đã cởi quần áo, tôi bước vào phòng tắm, trước hết phải gội đầu và kì cọ sạch sẽ đã. Thường thì khi gội đầu thì tôi sẽ nhắm mắt lại, điều đó khiến tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Mà, những lúc như này chẳng việc gì tôi phải đề phòng cả, chỉ cần để thể xác và tâm trí được thả lỏng mà thôi…… Và rồi đến lúc tôi xả bọt dưới vòi hoa sen.
“...... Ủa?”
Đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ lóe qua trong tôi. Hình như vừa có âm thanh gì ở sau lưng tôi vừa rồi thì phải?
“? Là tưởng tượng à……— Ối dồi ôi!?”
Có gì đó chọc vào lưng tôi. Cảm giác như nó đang vẽ một hình tròn trên lưng vậy.
“Cái gì đấy!? Gì đấy gì đấy gì đấy gì đấy!?”
“Là gì ấy nhờ”
“Ế!?...... Ho, Hoshikawa?”
Tôi thận trọng hỏi lại phía sau, và ngay lập tức nghe thấy tiếng cười khúc khích. Có vẻ như thứ chọc vào lưng tôi là ngón tay của Hoshikawa.
“Yoshino-kun à, lưng cậu rộng hơn tớ nghĩ đấy”
“Sao…… C,cậu tính làm gì đó?”
Sau khi mò mẫm tắt được vòi sen, tôi hỏi lại phía sau. Ngay sau đó, tôi cảm nhận được sự hiện diện của Hoshikawa…… Tôi thất bại rồi.
“Tớ nhớ lúc nãy tớ có nói là sẽ vào tắm mà nhỉ”
“Cậu, cậu đã nói là tớ có thể vào tắm trước cơ mà?”
“Đúng rồi, Yoshino-kun đã vào tắm trước rồi mà nhỉ? Thế nên tớ mới vào sau đây”
“Trước tiên, chuyện là phải để người vào tắm trước ra ngoài đã chứ?”
“Thế sao?”
“Ừ thế đấy?”
“À ra là thế”
“Ừm… Con gái thường khi đi tắm sẽ như thế này à?”
“Tớ không biết”
Vì đang quay lưng lại với cặp mắt nhắm nghiền, tôi chẳng thể nào thấy được biểu cảm của Hoshikawa hiện giờ cả. Nhưng chắc hẳn biểu cảm ấy giống hệt với những lần "Tớ không biết" kia.
……Rõ ràng cô ấy hiểu những gì bản thân đang làm, phải không?. Chắc hẳn cô nàng vô cùng khoái chí khi nhìn phản ứng của tôi. Cơ mà khoan đã? Giờ trên người tôi hiện giờ làm gì có mảnh vải che thân nào, mà cũng chẳng có tí thời gian nào để mà ……? Ê, chờ đã…… Giờ tôi đang trần như nhộng đúng không, thế Hoshikawa…
“Hoshikawa”
“Hửm? Sao thế?”
“Cậu... giờ có đang mặc... Không?”
“Tớ đi tắm cơ mà? Sao lại mặc đồ được cơ chứ?”
Khỏa thân! Tôi lấy tay vuốt mặt, lòng đầy rối ren. Không ổn rồi. Thật sự không ổn rồi.
“Ra, ra ngoài ngay lập tức, Hoshikawa!”
“Ể, nhưng mà”
“Không được đâu”
“Cái gì không được cơ?”
“Cái gì á, thì, cậu đang khỏa thân mà đúng chứ?”
“À, nếu vậy thì cậu yên tâm đi. Tớ mang khăn tắm đàng hoàng mà?”
Yên tâm thế quái nào được!
Đó chỉ là một tấm vải mà thôi, chẳng có tí phòng vệ nào cả!?
Sao có thể ổn được với cái thứ đó chứ!?
“Này nhé… Tớ ấy, vẫn luôn muốn gần gũi với cậu hơn đấy”
Tong tong, tiếng nước nhỏ giọt vang vọng. Tai tôi lúc này đang được hoạt động hết công suất, ngay cả âm thanh nhỏ nhặt nhất tôi cũng nghe được. Và do đó, chắc chắn là tôi không hề nghe lầm.
“Tớ luôn muốn được gần với cậu hơn, gần hơn nữa”
“Hả!?”
Cả người tôi giật bắn lên. Là do tôi nhắm mắt và không thấy gì sao. Từng lời thì thầm khe khẽ lọt qua tai tôi, sau lưng thì là những cú chạm không thể nào rõ hơn được. Mọi thứ đều trở nên thật sống động một cách đầy dữ dội.
“Mà thú thực, tớ cảm thấy quần áo khá phiền phức…… Cả chiếc khăn tắm này cũng…”
Là sao chứ, tôi chẳng thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy nữa rồi. Đầu tôi như bốc khói tới nơi rồi vậy. Đây rốt cuộc là trò đùa ngu ngốc gì vậy?
“Trò… Trò đùa này đi hơi xa rồi đấy, Hoshikawa”
Tôi cố gắng hết sức rặn ra những lời ấy. Giọng tôi run rẩy…… Chắc giờ trông tôi thảm hại lắm. Mà tôi vẫn còn giữ được chút lý trí, vẫn chưa động tay động chân gì là đã may mắn lắm rồi đấy. Giờ phải lấy lại bình tĩnh trước đã, mày làm được mà. Chế ngự cảm xúc là một trong những thứ mà tôi tâm đắc nhất đấy. Tôi là người, không phải sói. Lý trí lên đi.
“Tớ đâu có đùa đâu”
“Nếu không phải Hoshikawa muốn trêu tớ, vậy cậu thực sự có thể cứ thế mà bước vào phòng tắm trong khi có một đứa con trai đang ở trong sao”
“Làm…… Làm sao có chuyện đó chứ! Tớ kya….”
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng hét, tôi vội phản xạ mà quay đầu lại. Một thứ gì đó lao vào vòng tay tôi.
“Nguy hiểm quá……”
“Tớ, tớ xin lỗi”
“Thôi ổn mà, cậu có sao không……”
Lúc đó, bọt từ dầu đội gần như đã được rửa trôi, tầm nhìn của tôi cuối cùng cũng rõ ràng trở lại.
“......Ờ thì”
Những gì trước mắt tôi,…tôi hoàn toàn có thể nhận thức được nó. Nhưng não tôi thì lại chẳng thể nào theo kịp những gì tôi đang nhìn thấy, bởi…
“Xin lỗi cậu nha Yoshino-kun, chắc tớ nặng lắm nhỉ, tớ sẽ đứng dậy ngay đ… Waowa…. Wa”
Hoshikawa vội vàng đứng dậy, nhưng rồi lại trượt chân. Lại một lần nữa, tôi lại vô thức dang tay ra đỡ. Tôi giờ có thể nhìn thấy rõ. Đúng là Hoshikawa không hoàn toàn khỏa thân. Cô có quấn chiếc khăn tắm thật… Ít nhất là cho tới khi…
“A……”
Chẳng rõ là vì trọng lực, hay vì những áp lực từ bên trong đã chiến thắng, chiếc khăn tắm ấy nhẹ nhàng rủ xuống. Mảnh vải duy nhất che chắn cơ thể Hoshikawa, giờ đã nằm dưới nền nhà, để lộ ra làn da trắng nõn.
“Tớ chưa thấy gì hết!”
Tôi nhắm chặt mắt và kêu lớn.
“Ể?” Giọng Hoshikawa trở nên bối rối. Tôi muốn nhìn lắm chứ! Nhưng đó là tai nạn. Tôi sẽ không cho phép bản thân được làm điều đó, ít nhất là khi chưa có sự cho phép. Nếu không, chắc tôi sẽ cắn răng ân hận mà tự giác quấn gói ra khỏi nhà mất.
“Mọi thứ…… Đều ổn cả nên là,... Cậu cứ yên tâm”
“Ư, Ừm……… Xin lỗi nhé. tôi sẽ chờ lượt sau”
“À này, Hoshikawa-”
Tôi chưa kịp gọi lại thì Hoshikawa đã chạy biến khỏi phòng tắm rồi. Cậu mà chạy ra ngoài trong khi vẫn còn ướt sũng như vậy thì sẽ dễ bị cảm lạnh lắm đấy. Nếu tôi ra để cô ấy vào tắm trước thì đâu có xảy ra cơ sự này. Tôi vội vàng gội đầu cho qua, nghĩ rằng sẽ để Hoshikawa vào tắm ngay sau đó. Đến đoạn dội người, tôi mới ngớ người
“...... Ơ, không phải mình mới là người bị lộ hết hàng họ à?”
Thì tôi đi tắm một mình mà. Không cởi truồng thì còn gì nữa. Đừng nói việc Hoshikawa vội vàng rời khỏi phòng tắm là bởi vì nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của tôi đấy nhé? Có nên dập đầu tạ lỗi không nhỉ…… Nhưng Hoshikawa hẳn là phải biết điều đó trước khi bước vào chứ……
“Thật chẳng thể hiểu nổi mà…”
Tôi như vô thức mà thốt ra câu cửa miệng của Hoshikawa. Rốt cuộc thì nên xử lý sao cho ổn thỏa đây. Giờ thì tôi phải đối mặt thế nào với Hoshikawa như nào nữa….
-----
mob trans
nanashi edit ( nhet chu khong thi khong biet)


2 Bình luận