Sự kiện liên quan đến Godma tạm thời đã được khép lại.
Tạm thời ở đây ám chỉ đến việc nhiệm vụ của Alus đã chuyển từ ám sát một cá nhân đơn lẻ sang thành thảm sát toàn diện cả một đạo quân—và đến cả tầng lớp lãnh đạo cũng không thể che giấu được hết mọi chuyện. Kết thúc này còn xa mới có thể coi là trọn vẹn.
Phần lớn những hệ lụy để lại chỉ hiện hữu dưới dạng lời đồn từ các nguồn không chính thức, nhưng chúng sẽ tiếp tục lan truyền âm ỉ. Dù vậy, phạm vi của chúng sẽ chỉ giới hạn trong quân đội mà thôi.
Với các Ma Pháp Sư thuộc quân ngũ, việc dồn sự chú ý về Thế Giới Bên Ngoài vốn đã luôn là lẽ thường. Các quốc gia khác cũng có xu hướng tương tự, và việc duy trì sự đoàn kết quốc nội bằng cách hướng mối đe dọa về phía lũ Fiend là một chiến lược hiệu quả. Chính vì vậy, những vụ phạm pháp hay các sự cố xảy ra trong nội địa thường sẽ được che giấu. Nhất là khi các Ma Pháp Sư của quân đội là những người trực tiếp được điều động.
Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở mức lời đồn nội bộ, thì ngay cả cái tên ‘Búp bê’—thứ được sinh ra từ những thí nghiệm vô nhân tính cũng sẽ sớm rơi vào quên lãng.
Trụ sở chính của quân đội được đặt trong vùng đất của nhân loại, nhưng lại nằm ngay sát rìa ranh giới với Thế Giới Bên Ngoài.
Bên trong tổng hành dinh có một căn phòng đặc biệt, nằm ở khu vực mà đến cả các Ma Pháp Sư cũng khó lòng nào được quyền tiếp cận.
Đương nhiên cũng có cả các nhà tù khác nữa, nhưng chỉ những tên tội phạm mà sự tồn tại của chúng cần được che giấu mới bị giam giữ ở đây, hay nói đúng hơn là, bị chôn vùi tại đây.
Trên chiếc giường sắt đơn sơ đặt chính giữa phòng, có một người đàn ông đang nằm bất động. Cơ thể hắn ta bị cắm đầy ống truyền để phục vụ cho việc điều trị, đến cả tay cũng bị xích lại.
Trong căn phòng này không có lấy một ô cửa sổ, và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để biết đây là một không gian biệt lập nằm sâu dưới lòng đất. Căn phòng vuông vức với bốn bức tường trắng trơ trọi, được bố trí đầy những thiết bị y tế ở cả bốn góc phòng. Chiếc giường được đặt cố định ở chính giữa của căn phòng lạnh lẽo đó.
Người đàn ông ấy—Godma Barhong—bị trói chặt, đang chìm vào một giấc ngủ sâu đến mức tưởng chừng như đã lìa đời.
Dù có tỉnh lại, việc có cần đến xiềng xích hay không cũng là điều đáng nghi ngờ. Ý chí con người trong hắn đã hoàn toàn tiêu tan, đến mức đôi mắt còn chẳng cử động được mấy, huống chi là cánh tay còn lại.
Ngay cả khi có người bước vào căn phòng mờ tối này, Godma cũng không mảy may phản ứng. Có lẽ hắn ta đã mất khả năng cảm nhận rồi.
Sau khi trạng thái biến đổi kết thúc, cơ thể hắn đang dần trở lại dáng dấp của một con người. Nhưng sức sống của hắn ta thì đã cạn kiệt. Hắn chỉ được giữ tại đây như một mẫu vật độc nhất vì trải nghiệm hiếm có của mình. Thật mỉa mai thay, Godma còn giữ được mạng sống cũng chính là bởi hắn không còn khả năng viết hay nói bất cứ điều gì nữa.
Chưa đến giờ kiểm tra định kỳ của lính gác, nhưng cánh cửa dẫn vào căn phòng vẫn mở ra một cách lặng lẽ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, khó khăn lắm mới có thể nhận ra bộ quân phục của người vừa bước vào phòng.
Tiếng bước chân vang vọng mỗi lúc một gần, cho đến khi một bóng người phủ xuống khuôn mặt của Godma. Kẻ đột nhập cúi thấp người, ánh mắt nhìn xuống như thể đang quan sát một con búp bê vô tri vô giác vẫn đang tiếp tục tồn tại chẳng vì lý do gì.
“Xin chào, Tiến sĩ.”
Giọng nói vang lên cao vút một cách bất thường, nghe thật lạc lõng giữa căn phòng cô lập này. Với mái tóc màu nâu sẫm buông dài, kẻ đột nhập nở một nụ cười tự mãn.
Thế nhưng, đến khi ánh mắt của kẻ kia thực sự nhìn vào khuôn mặt Godma, trang phục của kẻ đó bỗng đột ngột thay đổi. Giờ đây, kẻ đột nhập đang khoác trên mình một chiếc áo choàng trắng mỏng như bệnh nhân, bên hông đeo hai con dao găm. Kẻ ấy đã thay đồ từ bao giờ? Vì rõ ràng trong đây hoàn toàn không có y phục dự phòng.
Giọng nói đó tiếp tục thì thầm.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một hiện tượng kỳ quái đã xảy ra.
Godma—kẻ đã mất hết lý trí và trở thành thân xác vô hồn—đột nhiên mở trừng mắt. Dù không thể nhấc đầu lên, ánh mắt hắn ta vẫn đảo liên tục như thể đang truy tìm kẻ vừa dốc hắn dậy khỏi cơn hôn mê.
Đôi mắt mở trừng trừng ấy cuối cùng cũng bắt gặp hình bóng của một người phụ nữ đang mỉm cười bên cạnh giường. Godma khẽ cựa mình, một âm thanh nghèn nghẹt thoát ra từ cổ họng khô khốc. Người phụ nữ cầm trên tay một cuốn sách cổ, rồi giơ nó ra trước mặt Godma.
Quyển sách đó… chính là một trong Tứ Thư của Fegel.
Một lần nữa, cô ta lại mỉm cười—nhưng có lẽ nên nói là cố gắng cười thì hợp lý hơn.
Đó không phải là biểu cảm của người đang nhớ nhung ai, cũng chẳng phải ánh mắt vô hồn của kẻ đã đánh mất bản ngã. Thứ hiện hữu trên khuôn mặt ấy chỉ có thể được miêu tả là quái đản. Như thể một con rối học theo nụ cười của loài người mà chẳng hiểu nổi ý nghĩa thật sự đằng sau nó. Trong nụ cười ấy không có lấy một chút cảm xúc nào cả—không niềm vui, chẳng hân hoan, càng không phải mỉa mai hay chế giễu. Nó tựa như việc đeo một chiếc mặt nạ với nụ cười ngoác ra được in trên đó.
Đột nhiên, đôi môi của Godma bắt đầu run rẩy, cố gắng mấp máy thành một cái tên.
Hắn ta bật ra một âm thanh không rõ là tiếng thét hay gào rú, hướng về phía người phụ nữ không thể nào có mặt ở đây.
Người phụ nữ đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ đầy phấn khích.
Tiếng kim loại trượt ra vang lên sắc lạnh. Không rõ từ lúc nào, trên tay cô ta đã xuất hiện một con dao với lưỡi dao hướng xuống.
Tuy nhiên, ánh mắt của Godma vẫn dán chặt vào khuôn mặt ấy, chẳng hề dao động trước sự xuất hiện của lưỡi dao. Những âm thanh nghèn nghẹn, không thể coi là giọng nói vẫn tiếp tục thoát ra khỏi miệng hắn.
Khoảnh khắc tiếp theo—
Lưỡi dao lao xuống như trút hận, cắm sâu vào ngực Godma không chút do dự. Hết lần này qua lần khác, lưỡi dao đâm xuống, càng lúc càng khoét sâu thêm vết thương đang rỉ máu, khiến thân thể hắn co giật theo từng nhát đâm.
Godma không thể thốt nên lời nào nữa. Dù là tiếng rên hay máu trào ra từ miệng, thì tất cả cũng chỉ còn là những thanh âm yếu ớt, trước khi hắn hoàn toàn lịm đi.
Người phụ nữ liếm vệt máu vừa văng lên môi mình. Nụ cười méo mó trên gương mặt cô ta càng nở rộng hơn.
==================================================
Rất xin lỗi mn (˃̣̣̥ᯅ˂̣̣̥) Microsoft Office của mình bị lỗi cả tháng giờ mới vào được (mình lưu save file trong Onedrive), chứ ko cái chap ngắn này đã lên từ 2 tuần trc rồi ?


0 Bình luận