Tôi Đã Hôn Em Gái Người Y...
Misora Riku Sabamizore
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 20.2

0 Bình luận - Độ dài: 1,190 từ - Cập nhật:

Sau đó, cả bọn (mà chủ yếu là Takeshi) mang hành lý cùng đồ cắm trại ra khu đất trống để chuẩn bị.

Chúng tôi dựng hai cái lều: cái lớn là tôi mang đi, cái còn lại nhỏ hơn đủ cho ba người dùng thì thuộc về chị Torako.

Bọn con trai thì ở lều lớn, còn con gái dùng lều nhỏ.

Tomoe với Takeshi lo phần xây dựng, còn tôi thì làm “chỉ huy” đứng ngoài giám sát. Thật ra lều này không phải loại đi chơi bình thường, mà là kiểu lều chuyên dụng làm “căn cứ ngoài trời,” nên lắp ráp cũng hơi phức tạp. Nhưng tôi vẫn nhớ cách lắp vì hồi mẹ còn sống, mỗi mùa hè tôi đều cùng bà dựng nó.

Nhờ có tụi bạn giúp nên việc cũng không quá khó, chỉ mất vài phút là xong.

“Ok, trông ngon nghẻ hơn mình nghĩ đấy.”

“Takeshi này mà đã đóng cọc thì tốc độ lắm.”

“Đóng cọc nỗi gì, chỉ là mày lấy tay nện xuống thôi mà.”

Cái lều đủ cho sáu, bảy người, ngang một căn phòng nhỏ, trần cũng khá cao. Dư cho ba thằng con trai đứng trong đó nói chuyện, thoải mái đến mức có phần trống trải.

“Thôi, chuẩn bị thay đồ nào. Tao mặc đồ bơi bên trong sẵn rồi.”

“Tao cũng thế.”

“Tao cũng vậy.”

Thế là cả bọn bắt đầu cởi đồ ngoài, cùng nghĩ: “Con trai đúng là sản xuất theo lô.”

Nhưng rồi…

Khi Tomoe với tôi nhìn về Takeshi, hai đứa trợn tròn mắt.

“Mày mặc bikini à, Takeshi!?”

“Ôi trời, cái háng kia… trông cứ như quả trứng…”

“Haha! Đây chính là bộ vest của dân cơ bắp đó chúng mày! Không có gì phô diễn cơ bắp bằng nó đâu!”

“Dở à mày!? Mặc cái đó trước mặt con gái thì quá lố rồi đấy.”

“Fufufu… Biển là sân khấu của cơ bắp! Tao chắc chắn sẽ có khối cô nàng đổ tao thôi. Mà yên tâm, kể cả Saikawa hay chị Torako có thích tao, tao cũng sẽ từ chối hết.”

“Câu nói vô liêm sỉ nhất tao từng nghe. Thằng não toàn cơ này.”

“Không hiểu sao mày tin tưởng cơ bắp thái quá thế không biết…”

Đúng là cơ bắp Takeshi nhìn thì ấn tượng thật, nhưng não thì hình như teo bớt phần nào.

“Ồ, lều rộng ha.”

Trong lúc chúng tôi còn bàn tán, chị Torako vén cửa lều bước vào.

Chị mặc bikini đen mảnh. Đúng phong cách sinh viên đại học – vừa chín chắn, vừa gợi cảm. Tôi thấy hơi ngượng, dù biết chị vốn chẳng mấy giữ kẽ.

“Không công bằng nha, chỉ mấy cậu trai được ngồi chơi mát mẻ trong lều to thế. Đổi lều cho bọn chị đi.”

“Thôi chị ơi. Mình thằng Takeshi thôi đã bằng hai người lớn rồi.”

Lều nhỏ ba người kia của chị Torako thực ra chỉ vừa khít cho ba người trưởng thành. Trời thì vẫn nóng, mùa hè mà phải chui vào đó thì đúng là địa ngục. Đấy là ở biển đã mát hơn nhiều rồi.

“Chị chịu khó nhé, để em mang hết hành lý qua đây.”

“Thế còn hai người kia đâu chị?”

“Đây đây. Nào, Haruka, vào đi.”

Chị Torako bước sang một bên.

Sau lưng chị là Haruka, cô ấy mặc áo phông mỏng in hình, bên trong là đồ bơi, thêm cặp kính râm che nửa gương mặt.

“Xin lỗi nhé Hiromichi… mặc bikini thế này xấu hổ quá…”

“Hả…?”

Những lời ấy khiến tôi chết lặng.

Vì sao… Tôi chỉ muốn được thấy cô ấy trong bộ đồ bơi thôi mà.

Mặc áo phông trông cũng dễ thương đấy, nhưng đây không phải điều tôi mong đợi.

Có lẽ tôi lỡ dại nói ra chuyện “thích thấy rốn”… Giờ thì hối hận thật rồi.

“K-không sao đâu. Nếu cậu thấy ngại thì không cần ép mình đâu. Tớ đến đây cũng đâu phải chỉ vì chuyện đó. Miễn là mình vui vẻ cùng nhau, vậy là đủ rồi.”

“Phì—”

Gì chứ? Sao cổ lại cười?

Khoan đã… lẽ nào…

“Ahaha, bạn Hiromichi, đừng làm mặt thất vọng thế chứ.”

“Cái gì!? Em… Shigure!?”

Cô nàng tháo kính râm, ném cho tôi ánh nhìn tinh quái quen thuộc.

Ánh mắt ấy… đúng kiểu ma quỷ, chuyên châm chọc người khác không bao giờ buông tha.

Haruka sẽ chẳng bao giờ nhìn tôi như vậy.

“Thấy chưa, em bảo mà, cậu ấy không nhận ra đâu.”

“Ê ê Hiromichi, sao em lại nhầm dễ thế hả?”

“Kh-Không có. Che mắt thì sao em phân biệt nổi chứ.

Bởi vì dáng người, giọng nói, tóc tai của hai người ấy giống y hệt nhau.

“Xin lỗi vì trêu cậu nhé, Hiromichi. Nhưng mà, chưa mất hết hi vọng đâu. Thấy cái này xong đảm bảo cậu phấn khích hơn nhiều.”

“Ý cậu là sao?”

“Chị ơi vào đi!”

Dứt lời, Shigure né sang một bên.

“Ah…”

Tim tôi như ngừng đập trong một khắc.

Haruka bước vào, mặc bộ đồ bơi hai mảnh lộ cả rốn như tôi từng ao ước, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ.

“Đ-đừng nhìn chằm chằm như thế chứ… Hiromichi.”

“Xin… xin lỗi.”

Tôi cố quay đi, nhưng không sao rời mắt cho nổi. Mắt tôi như bị hút chặt lên người cô ấy.

Bộ đồ bơi màu trắng, viền ruy băng xanh, tuy che được kha khá nhưng vẫn để lộ làn da trắng nõn. Tôi thấy rõ bờ eo, chiếc rốn xinh, đường cong quen thuộc, cả khuôn ngực nữa… tất cả những gì khiến tôi yêu cô ấy.

Bạn gái tôi thật sự là một mỹ nhân.

“Bạn Hiromichi à, chị tôi đã mặc nó vì cậu đấy, ít nhất nói gì đó đi chứ, sao mà cứ đứng trố mắt nhìn thế?”

Đừng nhìn nữa. Tôi tự nhủ, nhưng vẫn thật khó rời mắt trước sự kích thích này.

Em ấy nói đúng. Haruka đã chiều ý tôi, tôi phải khen ngợi cô ấy mới phải. Nhưng… nói gì bây giờ?

“Sh-Shigure! Đừng có bắt cậu ấy đánh giá linh tinh nữa! Hiromichi, cậu cũng không cần phải nói gì hết đâu!”

“Ờ… ừ.”

Nhìn Haruka đỏ mặt, vội vàng xua tay, tôi chợt bừng tỉnh. Đúng là bình phẩm về bộ bikini ngay lúc này thì hơi kỳ thật.

Nguy hiểm quá. Chỉ một giây sơ sẩy, tôi chẳng biết mình sẽ lỡ lời ra sao.

Nhưng… ít nhất, tôi muốn thốt lên một câu thôi:

“Haruka… cậu dễ thương lắm.”

“W-waaaa~~~~~!!”

Mặt Haruka đỏ bừng như trái táo chín, siết chặt người lại.

Và… khuôn ngực cô ấy vì thế mà ép sát, khe ngực lộ rõ mồn một.

Hựa!

Tim tôi đập thình thịch.

Biển… thật là tuyệt.

Nhờ nơi này, mà cô ấy đã chịu mặc đồ bơi dành riêng cho tôi.

Chẳng phải quá tuyệt sao?

Tạ ơn thần biển cả!

Lần đầu tiên trong đời, tôi chợt hiểu vì sao nhiều người lại yêu biển đến thế.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận