“Các cậu vất vả rồi!” Kaho-chan reo lên, giơ ly lên để chúc mừng. Chúng tôi đang ở trong một quán cà phê gần trường, trên đường về sau buổi lễ tổng kết cuối học kỳ. Khi tôi nói “chúng tôi”, có nghĩa tất cả năm người, bao gồm Kaho-chan, Ajisai-san, Mai, Satsuki-san và tôi. Đúng vậy, cả hội lại tụ họp đầy đủ rồi, tuyệt vời chưa! Woo-hoo!
Hớp ngụm soda kem, Kaho-chan run lên vì sung sướng. “Bắt đầu từ bây giờ,” cậu hân hoan nói, “là kỳ nghỉ hè!”
“Cậu có dự định gì không, Satsuki-chan?” Ajisai-san hỏi.
“Tôi có,” Satsuki-san đáp. “Tôi đang muốn đọc một cuốn sách đến mức định mang nó vào phòng tắm luôn. Chắc tôi sẽ ngồi trong bồn cả ngày để nghiền ngẫm nó.”
“Đọc sách trong phòng tắm cậu không sợ làm hư sách sao?” Ajisai-san ngạc nhiên hỏi.
“Hơi nước thì có thể ảnh hưởng, nhưng tôi để mở cửa sổ và dùng giá đỡ sách, nên chẳng gặp vấn đề gì đâu.”
Cuối cùng tôi cũng tìm được cơ hội chen vào câu chuyện với tư thế chực chờ từ vòng ngoài của nhóm. Tôi mỉm cười tự tin nói, “Ừ—đúng rồi đó. Phòng tắm của Satsuki-san... tuyệt lắm.”
Mai gật đầu đầy hiểu ý. “Đúng, tôi phải thừa nhận phòng tắm của Koto thể hiện gu thẩm mỹ tuyệt vời, nhờ sự cầu toàn của Satsuki. Cơ mà, Renako, làm sao cậu biết chuyện đó?”
“Hở?”
Mai nghiêng đầu cười. Nhưng tôi đoán cái nụ cười đó không thật sự xuất phát từ niềm vui...
“R-Rena-chan?” Ajisai-san nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Chết rồi… Mặt tôi tái mét. Tôi lại làm gì sai sao? (theo nghĩ xấu của câu nói đó).
Kaho-chan trêu chọc với vẻ thích thú tột độ: “Nè nè, cậu ấy nói vậy nghĩa là gì? Hả? Saa-chan, cậu ấy nói vậy có nghĩa là gì?”
“Không cần làm ầm ĩ vậy đâu,” Satsuki-san nói tiếp. “Chỉ là Amaori từng đến nhà tôi mấy hôm trước thôi.”
“Ồ?” Mai bất ngờ.
Đôi mắt cậu ấy chăm chăm nhìn Satsuki-san như muốn tìm câu trả lời, nhưng Satsuki-san phớt lờ, vuốt tóc rồi trả lời thật nhẹ nhàng: “Có gì lạ đâu? Tôi chỉ là mời bạn đến nhà thôi mà.”
Đầu tôi lúc này như quay cuồng. Hợp đồng "bạn gái giả" với Satsuki-san đã kết thúc, nghĩa là những ngày hồi hộp, trái tim đập loạn, cảm giác ngượng ngùng đã qua rồi. Thế nhưng, dù có khó xử đến thế, tôi vẫn Satsuki-san nhập vai cô vợ tận tụy trông rất dễ thương. Quan trọng hơn là tôi rất thích khoảng thời gian bên cạnh cậu ấy. Vậy mà giờ khi giấc mơ làm bạn gái ngắn ngủi kia kết thúc, tôi nghĩ chúng tôi sẽ quay về như hai người xa lạ trong cùng một nhóm bạn. Nhưng nghe cậu ấy nói như vậy lúc này….
“S-S-Satsuki-saaaaaan!” tôi gào lên.
"Hể? C-Có chuyện gì vậy Rena-chin, cậu đang khóc hả?!” Kaho-chan reo lên.
“Rena-chan?!”
“C-Có chuyện gì với cậu vậy?” Satsuki-san hỏi.
Tôi khịt một cái. Hai tuần cố gắng của tôi không uổng phí rồi.
“T-tớ... khóc vì... Satsuki-san, cậu vừa nói chúng ta là bạn!”
“Chỉ thế thôi à?”
“Cậu làm tớ cảm động quá à!"
Nước mắt trào ra. Tôi chẳng ngăn bản thân lại nữa.
Tôi nghĩ những người kia sẽ ghê tởm tôi lắm, nhưng rồi Kaho-chan khoác tay tôi một bên, Ajisai-san khoác tay tôi bên kia. Cả hai ôm chặt tôi.
Kaho-chan nói. “Tớ cũng là bạn của cậu mà, Rena-chin!”
"T-tớ cũng vậy,” Ajisai-san nói. “T-tớ... là b-bạn của cậu!”
“Kaho-chaaan... Ajisai-saaaan...Òaaaaaaa...”
Mọi người tốt quá... quá... tốt... Bây giờ tôi không thể nào kìm được nước mắt. Bố mẹ, em gái ơi—nhìn xem nhóm bạn của con tuyệt vời chưa này.
Mọi người đối xwr tốt với tôi quá. Cảm giác như đang nằm mơ vậy.
“Cậu đúng là một đứa kỳ quặc,” Satsuki-san liếc tôi lạnh lùng. Nhưng vẫn không thay đổi sự thật cậu ấy đã xem tôi là bạn.
“Tại sao cậu vừa cười vừa khóc thế hả?” cậu ấy hỏi.
“Cậu hài hước thật đấy, Renako,” Mai nói, chống cằm bằng hai tay rồi nở nụ cười chín chắn. “Vì thế mà mới tôi yêu cậu đấy.”
“Tớ chẳng thể hiểu nổi gu của cậu,” Satsuki-san nói.
“Tại sao? Tôi luôn đi theo một công thức,” Mai đáp. “Tôi thích những thứ dễ thương đẹp đẽ mà.”
“Cậu gọi người đang khóc nước mắt nước mũi lẫn lộn là dễ thương à?”
“Phải chứ, cô không thấy vậy sao?”
Mai nhìn tôi và cười kiểu như tôi vừa mê hoặc cậu ấy vậy. Nhân đây phải công nhận với Satsuki-san—tôi cũng không hiểu nổi gu của Mai là thế nào.
Ngay lúc đó, Satsuki-san rút khăn tay từ túi áo và đưa cho tôi. Ôi, tốt quá... Người bạn dễ thương của tôi...
“Cậu trông khó coi quá đấy,” cô nói. “Ai cũng đang nhìn cậu kìa.”
“Eeep.”
“Dùng khăn của tớ nữa nhé,” Ajisai-san nói.
“Của tớ nữa này!” Kaho-chan xen vào.
Bây giờ tôi đã có ba chiếc khăn tay... Những chiếc khăn tay ngọt ngào của tình bạn...
“Thôi,” Satsuki-san nói, “tại sao cả bọn lại tụ tập ở đây hôm nay? Chắc không phải là để ăn mừng việc tôi quay lại nhóm đâu nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi,” Mai nói. “Nếu mà vậy thì ngớ ngẩn lắm. Như vậy tức là cứ mỗi lần cậu rời đi rồi quay lại là tụi tôi phải tổ chức một bữa tiệc à.”
“…Ừm, tôi sẽ không làm vậy nữa đâu.”
“Tôi không phiền nếu cậu lại làm thế đâu,” Mai nói. “Tôi nghĩ cậu có thể ghé qua mỗi tuần. Kiểu tụ tập như thế này thú vị mà.”
“Tôi đã nói là tôi sẽ không thế nữa mà!”
Như thể đưa xương cho con chó đang gầm gừ, Mai đẩy một gói quà dài, mỏng, được gói trong giấy đến trước mặt Satsuki-san.
"Cái gì đây?” Satsuki-san hỏi.
“Chúc mừng sinh nhật, Satsuki,” Mai nói.
Satsuki-san chớp mắt. “À, đúng rồi nhỉ,” cậu ấy nói. “Tôi bận quá nên quên mất luôn.”
“Bây giờ thì cậu sẽ làm oneesan một thời gian,” Mai nói với Satsuki-san.
“Đúng thật. Nhưng thực ra chẳng có gì phải bề trên cả, nên tớ từ chối,” Satsuki-san đáp.
Cậu ấy quay sang chúng tôi, và chúng tôi lần lượt lấy ra những gói quà được gói sẵn.
“Của cậu đây, Satsuki-chan,” Ajisai-san nói. “Chúc mừng sinh nhật.”
“Cảm ơn Sena. Tôi vui vì cậu nhớ."
“Bạn thân của tớ, Satsuki-san!” tôi reo lên. “Đây là quà từ người bạn thân Renako để chứng minh tình bạn thân thiết của hai ta nè.”
“Cậu thật khó ưa…” cô thở dài.
“Ối! Nè!”
Cuối cùng là Kaho-chan xuất hiện với nụ cười to và giơ ngón cái lên. – “Phù!” cô nói. “Tớ mừng vì cuối cùng cũng sắp xếp được. Tớ lo chuyện này sẽ không bao giờ thành hiện thực đó."
À, vậy ra đó là lý do Kaho-chan lo lắng đến vậy — cậu ấy muốn cả bọn có thể cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Satsuki-san. Đây là sinh nhật đầu tiên của bất kỳ ai trong nhóm kể từ khi tụi tôi trở thành bạn, nên cần phải có cả hội, đúng không?
“…Mọi người vì tôi mà làm nhiều đến vậy sao?” Satsuki-san hỏi.
“Ừ nhỉ!” Kaho-chan giơ ngón cái lần thứ hai như sắp tổ chức một màn đấu ngón chủ một mình.
"…Cảm ơn,” Satsuki-san nói. “Cảm ơn mọi người.”
“Aww, Saa-chan xấu hổ rồi kìa!” Kaho-chan reo lên. “Tụi mình làm cậu ấy đỏ mặt rồi! Tớ chụp ảnh làm kỉ niệm nha.”
“Tuyệt đối không.”
“Hiểu rồi! Cười lên nào, Saa-chan!”
“Tôi đập nát điện thoại của cậu ra đấy,” Satsuki‑san đe dọa.
“Khoan đã, sao lại là tớ nữa chứ?!”
À đúng rồi, hoàn toàn hỗn loạn luôn. Mọi thứ căng thẳng hơn hẳn khi tiếng nói của lý trí – Satsuki‑san – đã quay lại. Nhưng ai quan tâm chứ? Đó là điều tốt mà. Thiếu Satsuki‑san, tụi tôi như mất đi điều gì đó.
Heh heh… Cậu ấy đã gọi tôi là bạn mà…
Tôi lại cười nhăn nhở. Có khi tôi không bao giờ trở lại bình thường được mất.
Trong lúc ngồi đó với trái tim hạnh phúc, tôi nghe Mai thì thầm với Satsuki‑san: “Thấy chưa, giờ tôi đã có rất nhiều bạn rồi. Tôi không còn cô đơn như hồi xưa nữa đâu, Satsuki.”
Satsuki‑san nghiêm túc gật đầu. "Cũng đúng,” cậu ấy nói. “Tôi nghĩ... Cậu nói có lí.”
Bốn phần quà trên bàn là minh chứng cho lời nói của Mai. Tôi biết Mai không có ý đẩy Satsuki ra ngoài. Tôi chỉ nghĩ cậu ấy muốn Satsuki‑san bớt cảm thấy gánh nặng trách nhiệm. Sợi dây vàng ấy quá chặt để buông cậu ấy ra. Nhưng dù sao thì tôi tin Satsuki‑san vẫn có chìa khóa để tháo sợi dây đó bất cứ khi nào cậu ấy muốn.
“À, nhân tiện,” cậu ấy chuyển chủ đề, lục túi lấy thứ gì đó đưa cho Mai, “tôi cũng có quà cho cậu đây, Mai.”
“Ồ,” Mai nói, “là gì vậy? Một chiếc cúp hả?”
“…Tại sao lại là cúp?” Satsuki‑san hỏi.
“Tôi chỉ đoán cậu sẽ tặng tôi thứ gì đó khiến tâm trạng tôi tốt hơn thôi." Mai đáp.
“…Tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu sau. Còn đây.” Satsuki‑san đưa cho Mai một cuộn giấy. Ồ, đó là kết quả thi.
“Gì đây?” Mai nói.
“Cứ xem đi,” Satsuki‑san thúc giục.
Mai nhìn xuống những con số rồi há hốc. “…Hả?”
“Cậu mải mê luyện tập cho trận đấu đó đến mức không học hành gì cả,” Satsuki‑san nói. “Nhớ tôi đã từng nói gì không? Tôi làm việc gì cũng rất chăm chỉ hết.”
Satsuki-san đặt cằm lên đôi tay đan vào nhau và khẽ nhếch môi.
"Lần này thì tôi thắng rồi nhé.", cậu ấy nói.


1 Bình luận