Vol 2
Chương 4: Không đời nào tôi có thể thắng được Mai và Satsuki-san, trừ khi... (1)
1 Bình luận - Độ dài: 5,910 từ - Cập nhật:
“Được rồi, các em ơi, cô trả bài kiểm tra nhé,” cô chủ nhiệm của chúng tôi, Hirosaki Michiru-sensei, gọi với giọng y hệt như khi bạn bảo các con: “Mấy đứa xuống ăn cơm này, tối nay ăn cà ri đấy.” Và đó là tiết họp lớp cuối cùng của ngày.
Michiru-sensei vừa mới qua ba mươi tuổi và cũng là giáo viên dạy tiếng Anh của chúng tôi. Thân hình nhỏ, cao chừng 150 cm, năng động và hoạt bát, nên chúng tôi thường gọi cô là Micchan-sensei. Theo lời đồn thì khi Mai mới chuyển vào trường, chẳng ai chịu tin tưởng cậu ấy là học sinh “ngoại quốc” cả, thì chỉ có Michiru-sensei là giơ tay liền và nói: “Được thôi, cô nhận Mai.” Dù rất dũng cảm, Michiru-sensei cũng chỉ là một người bình thường như bao người.
“Giờ thì xem bài em nào, Amaori,” cô nói.
“Vâng?”
“Cô biết em đã chăm chỉ làm bài lần này.”
“Hớ? À, vâng, em có cố gắng ạ.”
Trường trung học Ashigaya cũng là trường dự bị đại học, nên chúng tôi nhận bài kiểm tra với một mảnh giấy cuộn nhỏ như ống hút, trên đó ghi thứ hạng lớp. Tôi trở lại chỗ ngồi và khi mở ra xem… trông điểm của tôi khá hơn nhiều so với trước. Ý tôi là, trước giờ vốn dở tệ, nhưng giờ đã đạt mức trung bình rồi, dù cả tuần trước chỉ luyện chơi game và chẳng học hành gì. Dường như những tiết học của Satsuki‑san đã cho tôi hái được “trái ngọt”. Thật tuyệt vời. Tôi vui lắm nhưng chỉ âm thầm nhìn mà không chia sẻ gì, rồi lén lút giấu vào bàn. Bạn bè tôi luôn có điểm cao hơn tôi, nên tôi chẳng muốn khoe kết quả “thảm họa” này.
Nhưng chà, chỉ hai tuần thôi mà tôi tiến bộ đến vậy sao? Chỉ hai tuần ôn bài sau giờ học đã đủ khiến điểm số cải thiện đáng kể. Nếu tôi tiếp tục chăm chỉ học như vậy, liệu tôi có thể giành vị trí đầu lớp của Mai không nhỉ?
Hừm, có thể… nếu tôi học đến kiệt thì… Đúng là mơ tưởng viển vông mà. (Trừ khi…?)
“Hmm,” Michiru-sensei nói. “Còn gì nữa nhỉ. À đúng rồi! Ngày mai có lễ tổng kết cuối kỳ, nên chúng ta không có tiết học nên đừng ai đến lớp nhé.”
Tôi lén liếc nhìn những bàn bên cạnh. Lần này ai được điểm cao hơn—Mai hay Satsuki? Họ luôn tranh nhau xem điểm đầu tiên, nhưng hôm nay, chẳng ai động đậy. Mai thậm chí còn chưa thèm nhìn bài kiểm tra của cậu ấy. Chắc là đang bận lo lắng về chuyện sẽ xảy ra lát nữa.
Khi tiết họp lớp kết thúc, Ajisai-san—cô bạn ngồi phía trước tôi—quay lại.
“H-hôm nay là ngày đó phải không, Rena-chan?” cậu ấy thì thào.
“Ừ.”
Hôm nay bọn tôi dự định đến nhà Mai ngay sau khi tan học. Tôi đã nói trước với Ajisai-san và Kaho-chan từ hôm qua—vì tôi lo đến mức không ngủ được cho đến tận hôm qua. Giờ chỉ còn việc thực hiện. Tôi chỉ cần cố hết mình. Tôi sẽ không để công sức bao ngày đổ sông đổ biển, hiểu chứ? Giờ thì tôi bất khả chiến bại rồi.
Tôi cười với vẻ tự tin chuẩn chỉnh và tự hào nói với Ajisai-san: “T-t-t-tôi đ-đ-đã s-s-sẵn sàng r-rồ-rồi… Đừng lo, tớ nắm chắc phần thắng rồi… Chỉ cần đợi thêm tí, tôi sẽ… Ái.”
“Rena-chan?! Trông cậu như sắp lột xác ấy!”
Thật kỳ lạ. Tôi đã cố nói theo giọng Mai như mọi khi. Khoan đã. Tôi chợt nhận ra tay mình run lên bần bật. Gì vậy? Tôi, lại… lo lắng sao? Tôi lo lắng? Không thể nào.
"Ajisai-san ơi…” tôi than thở.
Tôi chẳng thể chịu đựng nổi nữa. Tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc. Trời ơi, cơn ốm yếu bất chợt này kỳ quặc quá!
Rồi Kaho-chan đến bên, tát nhẹ vài cái vào sau lưng tôivà nói đầy quyết tâm: “Cậu sẽ ổn thôi, Rena-chin!”
“Á!”
“Dù có thất bại, tới mức Mai-Mai và Saa-chan mỗi lần đi ngang qua đều muốn đánh nhau thì cũng không sao hết. Vì … cậu vẫn còn tớ với Aa-chan mà!”
Cậu ấy nháy mắt thật nhiệt tình và giơ ngón cái. Hức, đội ơn nữ thần…
“Kaho-chan, Ajisai‑san...” tôi lắp bắp.
“Tất nhiên chúng tớ sẽ không ép cậu phải làm nếu cậu không muốn đâu,” Ajisai‑san tiếp lời. “Nếu không suôn sẻ, bọn mình sẽ bàn lại sau nhé. Bọn mình có thể cùng nhau nghĩ hướng tiếp theo, được chứ?”
Cái gì thế này? Nghe có vẻ… tốt đến mức khó tin. Cậu ấy thật sự muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn ngay cả khi tôi thất bại? Cơ mà, không — nếu tôi thua, tôi sẽ phải sống mãi với một trong số họ, và chắc chắn điều đó không thể coi là ổn được. Nhưng tôi vẫn cảm thấy một gánh nặng khổng lồ vừa được trút xuống nhờ sự an ủi từ Kaho‑chan và Ajisai‑san.
“Nhớ rằng bọn mình có kế hoạch lớn vào ngày mai,” Kaho‑chan nói, “nên bây giờ điều tốt nhất cậu có thể làm là thắng được!”
“Ughhhhh… mình sẽ cố hết sức…”
“N-nè, Kaho‑chan, đừng tạo áp lực cho cậu. ấy quá,” Ajisai‑san nói. “Rena‑chan, đừng khóc nữa. Chúng mình sẽ làm được bằng cách nào đó, phải không?”
Nhờ hai cô bạn biết cách an ủi, tôi cuối cùng cũng có thể bước vào với tâm thế tích cực. Ugh, tôi không thể tin nổi rằng mình lại làm phiền họ đến vậy, ngay cả lúc này!
Khi tim tôi ngừng rớm lệ, Mai và Satsuki‑san xuất hiện.
“Chuẩn bị xong chưa, Renako?” Mai hỏi.
“Đi thôi nào, Amaori,” Satsuki‑san đáp.
Cả năm đứa tụ họp lại, giống như thuở xưa, dù mối quan hệ giờ không còn như trước. Chỉ cần cả nhóm, với Mai đứng giữa, lại tụ hợp là cảm giác… thật “cường điệu”. Giống như một đội toàn Pokémon huyền thoại — trừ tôi ra, tất nhiên là vậy rồi.
“Thôi thì, ta đi thôi nhỉ!” tôi nói.
Được tiếp thêm động lực từ Kaho‑chan và Ajisai‑san, tôi theo sau Mai và Satsuki‑san. Đúng thế, chúng tôi sẽ hoàn thành chuyện này, rồi mọi người có thể bắt đầu kỳ nghỉ hè trong tâm trạng thật tuyệt vời!
Đây là lần thứ hai tôi đến nhà Mai. Lần đầu chẳng có ai ở nhà, nhưng hôm nay, Hanatori‑san đã dẫn chúng tôi lên tận penthouse.
Satsuki-san cứ liên tục ngáp trong thang máy. Khi tôi chú ý nhìn kỹ, tôi nhận ra dưới mắt cậu ấy có quầng thâm.
“Hôm qua cậu thức đêm à?” tôi hỏi.
“Ừ, một chút thôi,” cậu ấy trả lời. “Chỉ là để hoàn tất những bước chuẩn bị cuối cùng.”
Cậu ấy đã từng thú nhận rằng thiếu ngủ làm đầu óc trở nên lú lẫn, nên tôi tự hỏi không biết cậu ấy có ổn không.
“Không sao đâu,” Satsuki-san khẳng định. “Tôi chỉ chợp mắt vài phút trên limousine thôi.”
“Lại đọc được suy nghĩ tớ rồi,” tôi nói với cậu ấy.
“Không đâu, hiện hết lên mặt cậu rồi.”
Ngược lại, góc nghiêng của Mai trông thật thanh tao. Làn da của cậu ấy mịn màng như khối cẩm thạch trong mắt tôi. Cậu ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi, khúc khích, rồi giơ một ngón trỏ lên.
“Để tôi đoán cậu đang nghĩ gì nhé,” cậu ấy nói.
“Hả?”
“Nếu Satsuki-san không có ở đây, thì giờ này chúng ta còn có thể hôn hít nhau đấy nhỉ?”
“Sai bét!” tôi thốt lên.
“Hửm? Vậy cậu vẫn đang nghĩ về chuyện đó dù cậu ta có ở đây à? Thú thật là tôi có hơi xấu hổ một chút…”
“Chúng ta đến nơi rồi,” Hanatori-san nói, và cửa mở ra ngay khi cậu ấy vừa nói xong.
Chúng tôi bước vào hành lang, và Mai dẫn chúng tôi đến chỗ gọi là phòng chơi game, nơi đã chuẩn bị đầy đủ những gì chúng tôi cần.
“Wow, cái gì thế này,” tôi thốt lên.
Căn phòng rộng lớn, có một chiếc PS4 đặt ở một góc, với các màn hình và ghế chơi game sắp xếp thành hình tam giác giống hệt dàn setup e‑sports. Thói khoe sang của Mai thường làm tôi khó chịu, nhưng lần này thì khác? Thật lòng mà nói, nó khiến tôi thấy khá hào hứng.
Mai tự hào chống khuỷu tay lên một chiếc ghế rồi hỏi: “Cậu thấy thế nào, Renako? Có thích không?”
“Ơ-ờ… ừm… cũng ổn…”
“Cái gì cơ?” Mai thắc mắc.
"Tớ nói là... Cũng ổn.”
"Tôi chưa nghe rõ lắm.”
“Tớ thích nó, được chưa...!!!”
Mai khúc khích. “Dĩ nhiên rồi. Và tôi thật sự rất thích cậu, Renako à.”
“Hai người hú hí chưa xong hả?” Satsuki-san hỏi khi cậu ấy gõ nhẹ vào đầu tôi. “Ái.”
“Rồi, rồi,” Mai nói. “Sẽ còn thời gian cho việc tán tỉnh sau, khi Satsuki đã về rồi. Dù sao thì, tôi đã nhờ nhà thầu lắp đặt chỗ này cho chúng ta và đặt làm ghế cho phù hợp với vóc dáng của mỗi người, nhưng có thể vẫn cần điều chỉnh thêm một chút.”
“T-tớ hiểu rồi...” tôi nói.
Ghế của Mai màu đỏ, ghế của Satsuki–san màu đen, và ghế của tôi là màu hồng. Hình như cậu ấy thực sự đã làm cái này đặt riêng.
“Để tôi giúp cô,” Hanatori–san nói, tiến đến hỗ trợ tôi.
“À, được thôi. E-em cảm ơn ạ.”
Cô ấy chỉ tôi cách dùng các cần gạt để điều chỉnh chiều cao hoặc độ ngả của ghế sao cho vừa vặn hoàn hảo với tôi. Tôi nghĩ mình sẽ cảm thấy hơi lạ—vì tôi thường chơi game chủ yếu ngồi trên sàn—nhưng ngay lập tức tôi cảm thấy rất thoải mái trên chiếc ghế này. Giờ thì, tôi nghĩ, đây chính là sức mạnh của một chiếc ghế đắt tiền.
“Công nhận đẹp thật đấy.” Satsuki–san công nhận khi cậu ấy ngồi vào ghế mình và cầm tay cầm chơi game.
Màn hình đã hiển thị sẵn game, sẵn sàng để chơi.
“Này, Mai, nếu cậu không phiền,” tôi càu nhàu như một cô bạn gái khó tính, “cậu nghĩ bọn mình có thể chơi bản PC được không?”
“Bản PC thì khác gì?” Satsuki-san hỏi.
“Câu hỏi hay đấy, Satsuki–san.” Tôi khúc khích. “Thứ nhất, tốc độ khung hình hoàn toàn khác biệt. Và vì nó dùng chuột, nên cảm giác ngắm bắn cũng hoàn toàn không tương thích giữa hai bản. Nhân tiện, game này ban đầu là độc quyền trên Steam rồi sau đó mới được port sang PS4. Trong quá trình đó, các thông số của PlayStation không thể xử lý trận đấu với cả trăm người, nên họ đã hạ mức tối đa xuống còn ba mươi. Đổi lại, họ thêm chế độ ghép trận riêng tư, nhưng thực chất, vẫn là ước mơ của bất kỳ game thủ sành sỏi nào được chơi bản có hiệu năng tốt nhất.”
"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói cái gì đâu, Amaori," Satsuki-san nói.
Tôi nhanh chóng quay về thực tại. Ánh sáng sống động trở lại trong mắt tôi.
“Ờm..."
“Không, không, Satsuki-san, không phải như cậu nghĩ đâu!” Tôi vồ vập giải thích. “Đó không phải là tớ đâu. Đó là tớ thời cấp hai!”
"…Trước đó tôi không hiểu ý cậu lắm, nhưng giờ thì chắc là rồi… Cậu đúng là đã lột xác.”
“Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đầy thương hại như vậy!” Tôi van xin.
Một cú trượt ngã quá lớn… Tôi tự trách. Tôi đã nỗ lực thay đổi cách nói, thậm chí còn học cách phát âm từ bụng để người khác nghe rõ hơn. Vậy mà dù đã cố gắng đủ cách, tôi cũng không thay đổi được... Ugh.
“Tôi cũng không chắc mình hiểu hoàn toàn,” Mai nói, “nhưng tôi thích mọi phiên bản của cậu, Renako.”
“Đừng có mỉa mai tớ!”
Việc Mai lại ủng hộ con người mà tôi từng chán ghét khiến tôi muốn cào cổ họng mình chết đi cho rồi. Tại sao cứ phải chịu tổn thương nặng nề trước trận chiến sinh tử này chứ? Chết tiệt, RPG nào bây giờ trước khi gặp trùm cuối cũng có điểm lưu, hồi sinh đầy đủ cơ mà.
“Được rồi, nếu bây giờ mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta bắt đầu thôi,” Mai nói.
Cậu ấy ngồi xuống cuối cùng và khẽ vắt chéo đôi chân thon dài. Giờ thì tam giác đã hoàn chỉnh.
Tôi với tay lấy điện thoại từ trong túi, đặt lên bàn và hít một hơi thật sâu. Mình sẽ ổn mà. Mình sẽ ổn thôi. Chơi như bình thường. Chơi như người bình thường, tôi tự nhủ.
“ỪChơi thôi nào,” Satsuki-san nói. “Tôi không có phản đối gì.”
“Tớ cũng đã sẵn sàng,” tôi đáp.
“Được rồi.” Mai ngồi bên trái tôi, tóc buộc gọn thành đuôi ngựa để khỏi vướng tầm nhìn. Satsuki-san ngồi bên phải, cũng buộc tóc gọn gàng và chăm chú nhìn vào màn hình. Nếu họ đang căng thẳng, thì tôi cũng nhận không ra. Có lẽ họ đã quen rồi, nhưng tôi thì chưa bao giờ trải qua thứ gì như thế này. Dù sao thì tôi vân là một game thủ sau chừng đấy thời gian. Đã đến lúc cài đặt phiên bản của mình thời ấy, phiên bản chỉ có cơ hội chứng tỏ bản thân trong những trận PvP.
“Tuy nhiên, sau bao lâu rồi, mình vẫn là một gamer chính hiệu. Đã đến lúc tái cài đặt phiên bản của mình từ thời ấy, phiên bản chỉ có cơ hội chứng tỏ bản thân trong những trận PvP.
“Được rồi,” tôi nói. “Tớ vào chế độ đấu riêng. Bản đồ nhỏ nhất được chọn ngẫu nhiên. Chế độ battle royale. Vũ khí tiêu chuẩn. Tối đa ba người. Quy tắc là ai thắng hai lần thì chiến thắn.”
Hai người kia nhập mật khẩu và vào phòng. Chỉ còn lại mình tôi là chưa nhấn nút bắt đầu.
Nếu Mai thắng, tôi sẽ phải cưới cậu ấy. Nếu Satsuki-san thắng, tôi cũng sẽ phải cưới cậu ấy. Còn nếu tôi thắng, hai người sẽ làm lành và trở lạithành bạn bè. Điều kiện tệ hại quá đi mất! Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiếp tục.
Tôi hít một hơi thật sâu và ấn nút. “Bắt đầu!”
Được rồi, trận đầu tiên, cố lên nào. Tôi dán mắt vào màn hình trước mặt. Chúng tôi đã tải xong vào một bản đồ nhà ở, một loạt ngôi nhà và một trang trại ở Mỹ.
Trong game này, bạn không có sẵn vũ khí khi bắt đầu, nên mục tiêu đầu tiên là đi tìm rồi nhặt đồ. Trang bị là thứ quyết định thắng thua ở giai đoạn đầu. Nếu không tìm được gì, bạn sẽ bị buộc phải đánh tay không.
Đúng rồi, trong map này, có lẽ ở tầng hai có đồ. Được rồi, tôi sễ lên đó nhặt đồ, rồi...
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy một âm thanh. “...Hm?”
À phải rồi. Tôi quên mất mình không đeo tai nghe. Nếu tôi bật to âm lượng, nó sẽ hòa cùng âm thanh của Mai và Satsuki-san, nên chẳng có tác dụng gì. Nhưng đây không phải kiểu hỗn chiến của ba mươi người lộn xộn. Chỉ có ba chúng tôi thôi. Vậy nên sẽ không đụng nhau quá nhanh—
Có thứ gì đó lướt qua tầm mắt tôi. Đó là Mai.
“Gì vậy?!” tôi thét lên.
"Tôi đã nói rồi mà!” Mai hét lên.
Nhân vật của cậu ấy vung một thanh xà beng—hẳn là vừa nhặt được trên đường đi—và bắt đầu đánh tơi tả tôi. Tôi lập tức bắn trả cậu ấy bằng khẩu súng lục vừa nhặt được, nhưng cậu ấy đứng quá gần nên tôi chẳng thể ngắm bắn. Đó là một quyết định tồi của tôi. Lẽ ra tôi nên bỏ chạy ngay hoặc phải đánh trả bằng tay không.
Nhưng khi tôi còn đang định thần lại thì màn hình chuyển sang màu đỏ. Có tiếng đập khi Mai tung đòn quyết định kết liễu, rồi dòng chữ "YOU ARE DEAD" hiện lên màn hình.
H...H...Hả...
“Cái gì vậy?!” tôi hét lên.
Tôi đập tay xuống bàn không suy nghĩ, thể hiện thái độ khiếm nhã đến mức lố bịch.
Mai nhìn vui hết mức. “Thế nào?” cậu ấy hỏi. “Tôi có làm cậu bất ngờ không?”
“Vậy đó hả?!”
“Tuyệt. Hơn cả mong đợi của tôi.”
“Hơn?!” tôi kêu lên. “Làm sao cậu làm được như thế?”
Mai vẫn tiếp tục chơi, nhưng trong tôi nổi lên một cơn bốc đồng muốn đứng lên và lắc mạnh chiếc ghế cậu ấy đang ngồi. (Dĩ nhiên là tôi không thật sự làm thế.)
Mai cười rạng rỡ, cầm tay cầm điều khiển với vẻ điêu luyện như đang xoay một ly rượu vang. “Thật ra cũng chẳng khó lắm đâu. Vì đây là trận ba người trên bản đồ nhỏ nhất nên chỉ có hai mươi bốn điểm xuất hiện người chơi thôi”
“Hả?” tôi hỏi. “Thật á?”
Tôi hiếm khi chơi chế độ trận riêng, nên chẳng biết gì về các điểm xuất hiện đó.
“Có một vài vị trí tập trung lại với nhau,” cậu nói. “Tôi quyết định chạy thật nhanh đến chỗ đó ngay khi trận đấu bắt đầu. Nếu tôi đoán sai, tôi sẽ mất rất nhiều thời gian, may là chiến thuật này hiệu quả.”
Cậu tung tóc một cách duyên dáng, khoé miệng nở nụ cười. "Chỉ là tôi quá may mắn thôi.”
“Cậu… cậu…” Tôi tức đến mức muốn… ói máu (thật đấy).
Tôi thậm chí còn không phải thua vì Mai quá mạnh hay gì. Nếu tôi giữ được bình tĩnh, tôi hoàn toàn có thể xử lý được cậu ấy. Nhưng tôi hoảng loạn quá, tôi cảm thấy thất vọng về bản thân.
"Cơ mà” Mai nói, “tôi không chắc chiến thuật này còn hiệu quả đến đâu, nhưng tôi đã vạch ra vài kế hoạch để đối phó với cậu.”
“Ý cậu là sao?” tôi hỏi.
“Dựa vào tính cách của cậu thì tôi đã nghĩ ra hai mươi chiến thuật để áp dụng rồi, tôi đã chắt lọc lại còn ba phương án khả thi nhất. Bây giờ tôi còn hai phương án nữa."
Mai vui sướng không thể tả. Nụ cười trên mặt cậu ấy đúng kiểu đạt điểm hoàn hảo, nếu ai đó chấm điểm kỹ năng chơi game cùng bạn bè.
Cậu ấy cười khúc khích. “Cậu là một người chơi giỏi, nhưng cậu phải nhớ rằng chẳng ai trên đời này dành nhiều thời gian nghĩ về cậu hơn tôi đâu.”
“Grr…aaa…aaaaa…” tôi réo lên. Con nhỏ đáng ghét này! Ngay từ đầu đã tấn công tâm lý tôi để khiến tôi thua!
Tại sao tôi không nhận ra điều này nhỉ? Mai chỉ luyện những combo ngắn, hiệu quả nhất khi chúng tôi chơi game đối kháng trước đây. Vậy đương nhiên cậu ấy sẽ nghĩ ra những chiến thật tối ưu để tận dụng khả năng đó, thậm chí trong một game FPS!
Phải rồi. Nếu chúng tôi đối đầu trong một trận đấu súng trực tiếp, tôi sẽ thắng cậu ấy nhờ tài năng vượt trội. Việc cậu ấy đi săn tôi và đánh bại tôi bằng kỹ năng đọc vị đối thủ là điều hoàn toàn hợp lý. Đúng là khó chịu!
Gục hẳn xuống ghế, tôi chuyển sang màn hình tiếp theo để xem hai người còn lại chơi. Không có lý gì giữ mãi cái thái độ khó chịu. Giờ là lúc thu thập thông tin cho trận đấu tiếp theo.
Tôi quyết định theo dõi Satsuki-san, người lặng thinh từ này đến giờ. Cậu ấy đã thu thập một số vật phẩm kha khá và tăng cường trang bị. Nhìn cách cậu ấy chơi lúc này, hoàn toàn khác so với cô gái đã luyện tập ở nhà tôi. Cậu ấy dường như thuộc lòng bản đồ, di chuyển qua những khu vực có thể bị bắn với mức độ đề phòng phù hợp. Thành thật mà nói thì tôi rấn tượng. Tôi cảm thấy tự hào như một người thầy nhìn học trò mình bước ra thế giới vậy.
“Satsuki-san, cậu tiến bộ nhiều thật đấy,” tôi nói.
“Im đi,” cậu ấy đáp. “Cậu đang làm tôi mất tập trung.”
“H-Hức”
Trong khi đó, Mai… là một mớ hỗn độn. Có những việc cậu ấy làm đúng, nhưng cũng có những thứ hoàn toàn bị bỏ qua. So với Satsuki-san, người nắm vững những nguyên tắc cơ bản, Mai di chuyển rất loạn. Nếu chơi bình thường, cậu ấy có thể đã kiếm được vài mạng, nhưng cũng tử nạn vài lần. Với tư cách người xem, tôi muốn bước vào can thiệp.
Và cuối cùng hai người họ cũng tìm thấy nhau trên chiến trường và bắt đầu trao đổi súng đạn. Mai có lợi thế hơn với vũ khí mạnh hơn và vị trí cao hơn, nhưng Satsuki‑san vẫn có thể hoàn toàn xoay chuyển tình thế.
Tuy nhiên, trận đấu kết thúc với lợi thế nghiêng về Mai bởi một khoảng cách rất sít sao. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu bất kỳ ai trong hai người cũng thắng. Mặc dù Satsuki‑san gặp trở ngại ban đầu, cậu ấy vẫn chơi rất tốt.
“Thật đáng tiếc,” Mai nói.
“...” Satsuki‑san rút điện thoại ra và kiểm tra thứ gì đó trên ứng dụng ghi chú. Có chút phong cách rất Satsuki‑san, cậu ấy đã ghi đầy những ghi chú chuẩn bị.
“Điểm đầu tiên thuộc về tôi,” Mai nói. “Chỉ cần thắng thêm mộ ván nữa, và chiến thắng sẽ của tôi.”
Cậu ấy nhìn tôi bằng đôi mắt của một đứa trẻ vừa được nói là có thể chọn bất kỳ món đồ chơi nào chúng thích. Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Gì cơ, cậu nghĩ cậu có thể thắng liền mấy trận à?” Tôi thách thức.
“Sau khi tôi thắng, Renako,” Mai nói, “có nên đi giới thiệu tôi với bố mẹ cậu luôn không? Tôi biết mình vẫn là học sinh, nhưng nếu cậu thích, tôi có thể đến sống chung với cậu vài ngày mỗi tuần. Hanatori nấu ăn rất giỏi, hy vọng cậu sẽ thích chị ấy.”
“Cậu có thể bớt quyết định cuộc đời con gái người ta đi không?!” Tôi bật lại.
Đây có phải chiến thuật để gây tổn thương tinh thần cho tôi không? Bởi vì nó đang rất hiệu quả!
“Được rồi, bắt đầu trận tiếp theo đi!” Tôi nói.
Round two. Lần này, tôi sẽ thắng. Những gì tôi cần làm rất đơn giản. Một khi tôi nhặt được vũ khí mạnh, tôi sẽ đến một chỗ có tầm nhìn tốt trên bản đồ. Nếu ai đó nổ súng vào tôi, thì mọi chuyện sẽ là cuộc đối đầu về kỹ năng. Khi nói đến việc bắn mục tiêu ở khoảng cách ba mươi mét, tôi là bất bại.
May mắn thay, bản đồ lần này là khu vực sa mạc, tức là rộng hơn và tương đối dễ để có những trận đấu kéo dài hơn. Điều đó làm cho Mai khó có thể tấn công ngay từ đầu.
Tôi lén nhìn vào màn hình 2 người kia, xem họ đang chơi như thế nào, và tôi sốc ngang. Mai đang suy tư sâu sắc, trông rất chững chạc, một tay đặt lên cằm và tay còn lại cầm tay cầm đặt trên đùi, phát ra tiếng “hừm” rất trầm tư.
“C-cậu biết bọn mình đã vào trận rồi mà, đúng không?” Tôi hỏi.
“Tất nhiên là tôi biết. Tôi đang làm hết sức để thắng, bây giờ tôi đang nghĩ chiến thuật mới”
“T-tớ không hiểu lắm, nhưng được thôi...” Tôi thừa nhận.
Lần này, tôi nhặt được súng trường tấn công, một trong những vũ khí ruột của tôi. Một khi cầm được súng, tôi đứng dậy chạy ra ngoài ngay, trong trạng thái cảnh giác cao độ với khả năng Mai tấn công bất ngờ, tôi căng mắt quan sát xung quanh.
Tôi không dám đoán mò chiến thuật của Mai. Dù kỹ năng giao tiếp của cậu ấy thật sự khiến tôi bị áp lực, nhưng đây không phải là đời thực. Trong game, chúng tôi chỉ có một số lựa chọn nhất định. Cậu ấy có thể dùng đủ trò gian xảo, nhưng nếu không phải là meta đang nổi, nghĩa là phải có lỗi lớn. Vì vậy, miễn là tôi không mất cảnh giác, tôi có thể xử lý được bất cứ thứ gì cậu ấy tung ra. Theo lý thuyết là vậy.
“Bây giờ kế hoạch là gì nào, Mai?” Tôi trêu chọc.
“Cho tôi một phút để suy nghĩ,” cậu ấy nói. “Tôi sẽ nghĩ ra cách đưa chiếc giày thủy tinh đến cho cậu, cứ đợi mà xem.”
“Hoàng tử Charming không nên đập vỡ đầu Lọ Lem bằng cái xà beng đâu, cậu biết không hả!”
Lúc đó, tôi nhìn thấy ai đó và lập tức nổ súng. Không phải Mai. Là Satsuki‑san.
Cậu ấy liếc lưỡi. “Amaori à, chậc?”
"Giữa trận mà còn tặc lưỡi? Kinh thật!”
Tôi chờ đợi khoảnh khắc tốt nhất khi chúng tôi giao chiến. Satsuki‑san tìm được chỗ che chắn, chỉ ngóc đầu lên rồi ngắm thật chuẩn, bắn trả tôi. Tuyệt! Tôi mong chờ từ nãy đến giờ.
Rồi cậu ấy thốt lên một tiếng “ồ…” buồn bã.
“Hở?” Tôi hỏi.
Không phải vì tôi bỗng nhiên bắn chuẩn, mà là bởi Mai vừa xuất hiện trong trận, và Satsuki‑san lại bị mắc kẹt. Trong trò chơi chỉ có ba người như thế này, bị bắn từ hai phía đúng là tình huống vô cùng bế tắc.
“Satsuki cậu nghĩ sao về việc hợp tác tôi để xử lí Renako trước?” Mai hỏi.
“Sao cậu toàn nói mấy chuyện vớ vẩn thế?” Satsuki‑san đáp. “Tôi không thể để cậu thắng ván này được.”
“À rế? Sao vậy, cậu không tự tin đánh bại tôi một‑một sao?”
“Không, tôi rất tự tin là đằng khác” Satsuki‑san khẳng định. “Tôi chỉ thích chọn cái gì có khả năng thắng cao hơn một chút thôi.”
“Tôi hiểu rồi. Cậu đang lo lắng về cơ hội thắng của mình, đúng không? Nhưng trò này khác xa môn học ở trường mà cậu giỏi đấy nhé.”
“…Gì cơ?”
Trong vài phút trước, chỉ có tiếng súng không ngừng vang lên. Tôi đoán Mai bắt đầu giở trò nói chuyện để phá vỡ sự tập trung của Satsuki-san, và giờ thì cậu ấy không thể phớt lờ Mai được nữa.
“Giả sử cậu chỉ có thể chọn hai con đường. Cậu có thể chọn đường hẹp, nơi chẳng có chỗ mà chạy nếu bị phục kích, hoặc cậu có thể chọn đường rộng hơn. Nhưng dù chọn đường nào thì vẫn có kẻ thù đang chờ sẵn trên cả hai.”
“Cậu đang nói gì thế hả?” Satsuki‑san hỏi lại.
“Dĩ nhiên, ai cũng sẽ chọn đường rộng hơn vì nó có cơ hội sống sót cao hơn.”
Mai và Satsuki‑san đang từ từ di chuyển xa vị trí của tôi. Cơ hội tốt nhất của tôi là đột kích vào giữa lúc đang bắn nhau nên tôi quyết định bám theo. Nhưng tôi cảm thấy không yên tâm lắm. Ở trận đầu, tại sao Satsuki‑san lại thua Mai? Tôi cảm giác mình đang hiểu nhầm gì đó. Không lẽ kỹ năng của Satsuki‑san và Mai thực sự ngang tài ngang sức vậy sao?
“Nhưng Satsuki à,” Mai tiếp tục, “Đáp án đúng thật sự là con đường không có kẻ thù nào cả.”
Satsuki‑san nuốt nước bọt sững sờ. Mai vừa giết cậu ấy. Không thể nào. Mai thật sự thắng cậu ấy lần nữa sao?
“Tôi phải công nhận cậu đó,” Mai nói. “Cậu lúc nào cũng chọn đúng. Và chính vì thế mà cậu sẽ không bao giờ thắng được tôi.”
Và rồi, khi Mai đứng đó, tự mãn và khoát lác, tôi bắn một phát xuyên qua nhân vật của cậu ấy. Mai đứng đó như bị đóng băng. Tôi cũng đứng trân ra như vậy, nhìn cậu ấy đầy khó xử.
“Ờm…” tôi nói. “Cậu cứ đứng không ở đó. Tớ không thể kiềm chế được.”
“Phải rồi nhỉ,” cậu ấy nói. “Tôi hiểu mà.”
Tôi thắng rồi! Bây giờ tôi cũng đang có một điểm. Chỉ còn Satsuki‑san là vẫn...
Cậu ấy đứng dậy vội vàng với tiếng cọt kẹt, mái tóc dài đung đưa. “...Tôi có thể đi vệ sinh được không?”
“Cứ tự nhiên,” Mai nói, vẫy tay ra hiệu.
Satsuki‑san bước ra ngoài.
“…Satsuki‑san,” tôi thì thầm, lo lắng cho cậu ấy.
Mai nhún vai. “Chắc tôi hơi quá rồi.”
“…Ừ, thật đấy.”
Cái đó không phải cách cư xử với bạn bè. Tôi rất muốn nói ra điều đó, nhưng vẫn im lặng. Thật khó khi áp đặt chuẩn mực của mình lên mối quan hệ giữa Mai và Satsuki‑san.
“Nhưng tôi nghĩ nếu tôi nói thế,” Mai tiếp tục, “tôi vẫn sẽ dễ dàng thắng cậu ta thôi. Nếu tôi không dốc hết sức mà nhường cậu ta, nếu tôi để cậu ta chiến thắng, cậu nghĩ cậu ta có hạnh phúc không?”
“Không, nhưng ý tớ là…”
Tôi hiểu những gì cậu ấy muốn nói. Nếu Satsuki‑san biết rằng ai đó đang khinh thường mình, tôi biết cậu ấy sẽ rất tức giận. Lại càng như vậy nếu người đó là Mai.
“Cậu ta sẽ vui vẻ hơn nếu không phải lúc nào cũng cố gắng quá mức,” Mai nói.
“…Nhưng cậu biết là không thể mà, Mai. Cậu ấy là Satsuki‑san cơ mà?”
“Ừ, đúng vậy.”
Ngay lúc đó, Hanatori‑san bước vào với một khay trà. Cô ấy đến đúng lúc thật, khi chúng tôi vừa mới vào giờ nghỉ.
“Cả-cảm ơn,” tôi nói khi nhận lấy một tách từ cô ấy. Tôi đưa lên mũi và hít nhẹ. Hương thơm thật dễ chịu. Làn hơi ấm quanh môi tôi, khiến tôi thư giãn hơn hẳn. Khi nhấp một ngụm, tôi cảm nhận được một chút vị chua nhẹ và đắng lẫn trong vị ngọt. Ngon quá đi tràn đầy sinh lực luôn.
Khi tôi suy nghĩ về ván đấu cuối cùng, tôi lên tiếng, “Này, Mai.”
“Hử?”
“Thú thật, tớ phải thừa nhận một điều là bạn thật sự rất giỏi. Tôi không nghĩ có ai khác có thể suy nghĩ như cậu đâu.”
“Đương nhiên rồi,” Mai nói. “Bởi vì tôi là Oozuka Mai, người xứng đáng làm bạn đời của cậu.”
“Không đời nào,” tôi nói. Chuyện đó đâu có xảy ra, nhưng… dù có thích hay không thì cũng phải thùa nhận Mai thật sự rất “ngầu”. Cậu ấy đã hoàn toàn vượt qua Satsuki-san, dù Satsuki-san đã tập luyện cực kỳ chăm chỉ.
Mai đưa cốc lên môi. “Nhờ cậu,” cô nói, “mà tôi mới hiểu ý nghĩa của tự do.”
“Ý cậu là sao?” tôi hỏi.
Đôi mắt xanh của Mai nhìn xa xăm.
“Một câu chuyện cũ thôi,” cô nói. “Lúc đó bọn tôi mới vừa gặp nhau.”
“Là lúc cậu học tiểu học ấy hả?”
“Ừm.” Mai nhún vai. “Chà… tôi không hiểu tại sao cậu ta lại để tâm đến tôi như vậy.”
“Ừ thì tới cũng không biết, nhưng mà…”
Satsuki-san ghét thua, nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể đánh thức tinh thần cạnh tranh trong cậu ấy. Vị trí đó chỉ thuộc về Mai, chỉ có Mai. Ban đầu, tôi nghĩ là do cậu ấy thất vọng vì thua mãi, hoặc có lẽ vì cùng lớn lên bên nhau, nhưng…
Tôi nhìn Mai đầy chán ghét vì cậu ấy không có chút nhận thức về bản thân. “Tớ cũng chẳng hiểu tại sao cậu lại để tâm đến tớ như vậy,” tôi nói.
“Nhưng định mệnh đã sắp đặt chúng ta ở bên nhau,” Mai kiên quyết.
“Lại chuyện này nữa rồi…”
“Ừ, lại chuyện này,” cậu ấy nói. “Trăm năm nữa tôi vẫn sẽ giữ nguyên cảm xúc như vậy với cậu, và sẽ tiếp tục nói ra điều đó.”
Ugh. Cậu ấy lại cố gắng tán tỉnh tôi khi chỉ có hai chúng tôi ở riêng.
Tôi uống cạn tách trà rồi hít một hơi thật sâu. Được rồi, giờ là lúc nghĩ đến vòng ba, tôi tự nhủ. Nếu có thể thì tôi muốn tôi và Mai kết thúc chuyện này ngay. Nhưng tôi sẽ ổn thôi. Tôi rất bình tĩnh. Tôi biết mình có thể thắng trận tiếp theo.
Nhưng bỗng dưng có một cảm giác kì lạ ập đến.
“Này,” tôi nói, “cậu có thấy là Satsuki-san đi hơi lâu rồi không?”
“Đúng vậy nhỉ,” Mai nhìn vào chiếc ghế đen trống rỗng. “Nhưng bây giờ tôi nghĩ nên cho cậu ta một chút không gian riêng.”
Mắt tôi vô thức mở to khi nghe Mai nói chuyện đó rất bình thản.
“Không gian riêng?” tôi lặp lại.
Mai không nói gì. Cậu ấy trông sợ sệt, như thể e rằng dùng lời khiến Satsuki-san khó chịu.
“C-cậu thật sự nghĩ vậy sao?” tôi hỏi.
Tôi đứng dậy mà không nghĩ tới, như cơ thể tự vận động.
“T-tớ sẽ đi xem cậu ấy có ổn không,” tôi nói.
“Tôi chắc là cậu ta nên ở–”
“Không.”
Từ đó đã bật ra khỏi miệng tôi trước khi kịp nhận ra mình nói gì. Mai ngạc nhiên khi tôi từ chối.
Tôi vội vã giải thích. “Mai, cậu còn nhớ lần cậu gặp tớ không? Lần đó mình đã rơi từ trên sân thượng xuống ấy.”
“Vì tôi tưởng cậu làm mấy chuyện thiếu suy nghĩ.”
“Ư-ừ, đúng rồi. Nhưng.”
Tôi tìm từ để nói mà không biết dùng từ nào cho đúng. Cuối cùng, tôi chọn nói sự thật, không tô vẽ gì cả.
Tôi cắn môi và nói với cậu ấy, “Nhưng nhờ vậy, cậu đã khiến tớ vui hơn.”
Mai nhẹ nhàng cười khúc khích. “Thặt ư? Thế thì, tôi tôn trọng quyết định của cậu.”
Từ góc nhìn của tôi, Mai trông buồn một cách tò mò. “Rốt cuộc thì,” cậu ấy nói thêm, “chắc là dù tôi có nói gì thì cậu ta cũng không chịu lắng nghe đâu.”
Tôi vội vã tiến đến nhà vệ sinh. Cảm giác như Mai vừa giao cho tôi nhiều thứ lắm, nhưng tôi không thể ôm hết một mình được. Vì vậy tôi chỉ nhận lấy một thứ.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt, như một cánh cửa đá không thể nào mở ra. Tôi cảm thấy như cậu ấy sắp bác bỏ bất cứ điều gì tôi nói, nên tôi nhẹ nhàng nói, “Um… Satsuki-san?”


1 Bình luận