Chính truyện <đã hoàn thành>
Chương 61: Chương tự sự của một cựu thần
3 Bình luận - Độ dài: 1,547 từ - Cập nhật:
—Tôi muốn sống như một cô gái bình thường.
Đó là những lời cuối cùng của đứa trẻ ấy trước khi tan biến. Nói xong, một nụ cười dịu dàng đã nở trên môi em.
…Số phận của một cô gái từng bị xa lánh và xét xử như một phù thủy, kết thúc chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng. Chỉ có mình ta biết được ước nguyện cuối cùng của em, biết điều ước sau cuối em thốt ra khi trút hơi thở trong vòng tay ta.
Dù là một vị thần, ta không phải là toàn năng. Vì vậy mà ta không thể thấu suốt hàng vạn sinh mệnh lướt qua mắt mình, cũng chẳng thể thao túng hàng tỷ vòng luân hồi. Ta chỉ làm công việc của mình một cách máy móc—vô thức, dửng dưng.
Xử lý, xử lý, rồi lại xử lý. Ngàn năm trôi qua chỉ toàn là trống rỗng.
Một vị thần cũng chỉ như bánh răng trong cỗ máy, biết được giá trị nhưng chúng không khi nào hữu hình. Trong một thế giới không màu sắc, không hương vị, tất cả những gì ta có thể suy ngẫm là những hối tiếc khi còn sống và những lời lảm nhảm vô nghĩa, trống rỗng của hiện tại.
Ta đã trở thành thần như thế nào ư? Ta, một anh hùng thất thế và ô uế, đã không may được chọn làm thần thay vì đi vào luân hồi. Có lẽ, ý nghĩa của việc biến ta trở thành thần là linh hồn của ta không xứng đáng để đi đầu thai.
Ừ thì, ta xin lỗi vì điều đó. Sinh mạng được đứa trẻ ấy cứu vớt sẽ được khắc ghi vào lịch sử—cùng với 1500 năm hối tiếc của hắn ta.
—Và rồi, ta bỗng để ý đến một cô gái.
Một cô gái đáng thương sẽ chết trong 100 ngày. Suốt cả cuộc đời, tất cả những gì em có là ‘trách nhiệm của một hoàng hậu tương lai’. Vậy mà cô gái ấy—người luôn lên mình chiếc mặt nạ là nụ cười hoàn hảo, cuối cùng lại bị chính người đàn ông mình sắp cưới đâm chết. Trước sự hiện diện của người con gái ấy, những giác quan vốn đã ngủ quên của ta dần được hồi sinh, đánh thức toàn bộ cái cơ thể trì trệ.
…A, tại sao em lại phải gánh chịu số phận như vậy một lần nữa?
Tại sao em lại phải sống một cuộc đời bất hạnh như vậy một lần nữa?
Tại sao—ta chỉ có thể đứng nhìn em chết? Ý thức đang chìm dần của ta trỗi dậy—
—Sau đó, ta không thể chịu đựng được việc chỉ ngồi yên và quan sát.
Xem ra, dù đã 1500 năm trôi qua, ta vẫn không thay đổi, vẫn là tên đầu đất nhất trong lịch sử.
Ta vẫn như thế—vẫn mù quáng đưa tay ra giúp đỡ em. Chết tiệt, tại sao ta không toàn năng dù là một vị thần cơ chứ! Nếu được như vậy—dù có phải hy sinh cả thế giới, ta cũng sẽ cứu lấy mạng sống của em. Như ta làm gì có thể thực hiện được một phép màu như vậy… Để rồi cuối cùng, ta chỉ có thể làm những hành động tự cho là đúng và đạo đức giả.
“—Cô sẽ chết trong một trăm ngày.”
Để khiến em theo đuổi thứ mà ta tin là hạnh phúc, ta đã phóng đại số phận của em.
Ôi, nghe thật ngạo mạn làm sao.
Mong muốn đó của ta cũng chỉ sặc mùi đạo đức giả.
Vốn dĩ sau khi tái sinh, em sẽ trở thành một thực thể hoàn toàn khác với đứa trẻ ấy, từ ký ức, đến hoàn cảnh. Dù được sinh ra với cùng một linh hồn, họ vẫn là hai con người khác nhau.
…Dù sao đi nữa, sau khi nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ, đĩnh đạc và kiêu hãnh của em—
—Ta, kẻ giả vờ là một vị thần toàn năng, đã yêu con người mới của em một lần nữa.
Cô gái tên Lelouche Elcage đã đứng trên đôi chân vững vàng, giữ cho mình dáng vẻ thanh cao cho đến những giây phút cuối cùng ở bên ta. Em nhún gối chào và nở một nụ cười ranh mãnh. Đằng sau nụ cười đó là một áp lực đầy thuyết phục. Rồi em bảo ta hãy đến tìm em—
—Và ta, không có lý do gì để từ chối.
…Nhưng em có nhận ra không?
Nếu được tái sinh, em sẽ lại mất đi ký ức, lời hứa đó của em sẽ chìm sâu vào dòng chảy của thời gian.
Suy cho cùng, em sắp bắt đầu một cuộc đời khác với cuộc đời của Lelouche Elcage.
—Đó là lý do tại sao, ngay cả khi em ước được gặp lại ta… Ngay cả khi ta đã tự ý trở thành người thường để tuân theo ước nguyện của em, và rồi ta đến gặp em—
—Em có thể sẽ không nhớ gì về ta cả.
Dù vậy, ta vẫn sẽ đến tìm em.
Dù em không nhớ gì cả—không, có khả năng chính ta cũng sẽ quên mất mình. Tuy nhiên, ta nhất định sẽ tìm thấy em, và biến điều em mong ước cho chúng ta thành sự thật.
Nhưng trước đó, hãy để ta ghé thăm những đứa trẻ mà em yêu quý.
‘Nhưng đây là Lời độc thoại của ông cơ mà—!’ Nếu em còn ở đây, nhất định em sẽ nói như vậy. Và ta sẽ bật cười.
Mặc dù khi ta đã thấy tất cả, nhưng… xem như là để thỏa mãn bản thân thôi. Nói chung, mọi người đều có một cái kết hạnh phúc.
Sau khi vẽ rất nhiều bức tranh về chị gái mình, em trai của em đã trở thành tâm điểm chú ý. Sau này, cậu bé trở thành một họa sĩ bậc thầy ngang hàng với Andre Oscar. ‘Nụ cười của Lelouche’—đó là tên kiệt tác của cậu. Còn cha mẹ của em, họ vẫn hòa thuận cho đến cuối đời.
Rồi, về những người bạn của em— em cũng coi đây là lãng phí thời gian nhỉ?
Không thể chịu nổi cảnh nhị hoàng tử ủ rũ trong một quán rượu để trốn tránh anh trai và đất nước, ta đã mua cho cậu ta một ít rượu. Em có muốn biết cuộc trò chuyện của chúng ta không? Chà, chủ yếu là ta khoe khoang về việc người con gái ta yêu bấy lâu đã tỏ tình với ta. Cuộc sống thì cũng chỉ đến thế thôi.
Nhưng không hiểu sao (hoặc có lẽ vì những ly rượu…) cậu ta đã phần nào hồi phục. Sau đó, cậu ta đi khắp thế giới bằng tài năng kiếm thuật và sức hút bẩm sinh của mình. Trên đường đi khi nghe đến mối đe dọa chiến tranh bao trùm quê hương, cậu ta đã bí mật thao túng nhiều tin đồn để giúp đỡ anh trai mình.
Cậu ta được gọi là một anh hùng, mặc dù theo quan điểm của cậu, danh hiệu đó nghe có vẻ miệt thị. Tuy nhiên, nhờ những câu chuyện trong bống tối đó mà thời kỳ của Sazanjill Lukino Lapisenta cai trị đã trở thành một kỷ nguyên thái bình thịnh trị.
Và, trong di chúc của vị hoàng hậu thời đó, bà viết rằng bà muốn được đeo một chiếc vòng tay vỏ sò trắng khi được đặt vào quan tài.
Nè, Lelouche.
Ta biết rõ hơn ai hết rằng không có phép màu thực sự nào tồn tại trên thế giới này. Dẫu vậy, dấu vết em để lại đã được khắc sâu vào thế giới. Nhưng biết tính em, chắc em sẽ gọi đây chỉ là một Lời độc thoại tầm phào mà thôi.
Khi ta cuối cùng cũng gặp được em, đó là khoảng thời gian để chúng ta yêu nhau bên bờ biển.
Lý do ký ức của ta còn nguyên vẹn là vì ta đã phải vật lộn rất nhiều. Mà, may thay đó là một cuộc vật lộn đáng giá. Tất nhiên ta không thể ra đi một cách đẹp đẽ như em được, và ta cũng không đủ tin tưởng vào phép màu để mà phó mặc số phận cho nó.
Trên bãi cát trắng nơi những con sóng vỗ về, ta đang đi tìm người con gái mình yêu. Nếu em nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng và hỏi, “Anh là ai?”, không biết ta sẽ làm biểu cảm gì đây. Nhưng nếu là vậy, ta sẽ nhắc cho em nhớ, nhắc đến khi nào em nhớ ra mới thôi.
Khi ta định đứng dậy, một bóng người đổ dài dưới bầu trời xanh. Người đó đưa bàn tay thanh tú về phía ta.
Một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh khôi, đơn giản. Mái tóc đen vắt qua tai, em mỉm cười, trông đẹp hơn bất kỳ người con gái nào khác—
“Phì, để người ta chờ lâu quá đó?”


3 Bình luận