100 Ngày Hạnh Phúc Của Ti...
Yui Regina Ichikawa Haru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 59: Điệu nhảy cuối cùng ③

2 Bình luận - Độ dài: 1,750 từ - Cập nhật:

Nè, ông thần… Trước hôm nay, tôi đã tìm hiểu về người “phù thủy” mà Vô danh muốn bảo vệ. Lúc ấy, những kẻ được gọi là phù thủy, sở hữu đôi mắt và mái tóc đen tuyền, bị người đời ghê sợ. Truyền thuyết kể rằng những kẻ có đặc điểm như vậy đã từng phá hủy thế giới trước Thời kỳ Sáng thế. Cuối cùng, họ bị cuốn vào cuộc săn phù thủy, với tội trạng là đã tồn tại trên đời.

Thật lố bịch ha?

Những câu chuyện đó, bây giờ chỉ là chuyện kể cho vui trên bàn tiệc. Thường thức thay đổi theo thời gian mà.

Nếu tôi được sinh ra ở thời đại đó, có lẽ tôi sẽ sớm buông xuôi thôi.

Nhưng… nếu có kẻ ngốc nào đó dám đứng ra bảo vệ tôi thì sao?

Cái con người ngốc nghếch đó có tồn tại, hẳn không khác gì đấng cứu tinh đối với kẻ bị ruồng bỏ. Nghĩ mà xem, làm sao tôi có thể không yêu, không tiếc cả bản thân mình để bảo vệ cho một người như vậy.

…Tôi sẽ không hỏi về lịch sử ấy, vì tôi không phải là phù thủy. Tôi chỉ là con gái của một nhà công tước, người được chỉ định trở thành quốc mẫu sau này. Tôi chỉ là một con người, không có phép thuật, cũng chẳng thể tạo ra phép màu.

-Chính vì vậy nên với điện hạ Sazajill, điện hạ Zafield, và tất cả mọi người đang bước đi trên con đường đến tương lai, tôi muốn nói rằng Lelouche Elcage chỉ là một người con gái bình thường. Tôi không có tài năng thiên bẩm, hay một nhân cách thánh thiện-

-Chí ít, tôi biết mình vẫn còn đang sống…

  

Mặc dù vậy…

Khi cuối cùng tôi đã đến được sảnh, hầu hết mọi người đã rời đi. Vẫn còn điện hạ Sazanjill và Lumiere Alban ở lại cùng đám lính canh. Điện hạ đang ra lệnh cho đám người đó.

“Ta tự lo được! Mau đi hỗ trợ nạn nhân đi.”

“Đã rõ!”

Theo lệnh, ngay cả đoàn cận vệ của ngày ấy cũng đi theo. Tiếng ồn vẫn vang lên từ phía hội trường.

“Xin thứ lỗi thưa điện hạ! Chúng thần sẽ mở cửa ngay!”

…Tình huống gì đây? Để tất cả rời đi để hỗ trợ nạn nhân gì đó…

…Nếu đây là do phép màu gây ra, thì hệ quả này là vượt mức rồi. Chắc tôi phải phàn nàn với ông ấy sau vậy.

Tôi tự nhủ.

Đây là sân khấu cuối cùng rồi. Nhất định không thể luống cuống ở đây.

Nghĩ vậy, tôi vững lại đôi chân.

“A! Tiểu thư Lelouche!”

Cùng lúc đó, Lumiere chú ý đến tôi, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm.

Nhưng tự ý rời khỏi vị trí bên cạnh điện hạ như vậy là không được. Mặc dù đã tiến một bước dài, nhất là về bộ váy màu xanh navy kết hợp họa tiết màu vàng nhìn rất hợp với cô, thế nhưng cô bé vẫn còn một con đường cần phải đi.

Khi tôi cúi chào mà không nói gì, điện hạ tiến tới cũng tỏ vẻ an tâm.

“Trông Lelouche có vẻ không sao, ta cũng thấy nhẹ nhõm. Rất nhiều vấn đề bỗng dưng không biết từ đâu ra. Mặc dù vặt vãnh thôi nhưng xem chừng bữa tiệc chưa thể bắt đầu ngay được.”

“Ở phía bên trái đây phải không? Vậy, điện hạ-”

“Thứ lỗi vì chen ngang… nhưng tiểu thư Lelouche, người có thấy ổn không?”

“…Tôi vẫn như bình thường thôi.”

Tôi cười đáp, nhưng Lumiere không rũ bỏ nghi ngờ.

“Nói dối. Tiểu thư không có động tác hoàn hảo như thường lệ, trông như không có sức lực vậy. Lý do đến giờ tiểu thư mới đến có lẽ là nghỉ ngơi ở đâu đó-”

Lumiere vội vã tiến lại gần và đặt tay ra sau lưng tôi. Tôi không thể kiềm được tiếng kêu, khiến biểu cảm cô ấy nghiêm trọng hơn.

“Tiểu thư…?”

Cô nhìn lại tôi, sau đó liền chạm vào bụng chỗ vết đâm.

“Tôi xin phép…”

Kết quả là bàn tay cô dính đầy máu.

“Tiểu thư Lelouche!”

“Có chuyện gì thế Lumiere.”

Điện hạ liền chạy qua đây sau khi nghe tiếng hét. Và rồi, ngài cũng đã nhìn thấy mọi thứ, cả những vệt máu của tôi sau lưng. Tôi đã mong họ sẽ không nhận ra, vậy mà…

“…Không nghĩ là Lumiere sẽ để ý đấy.”

“Tôi, tôi sẽ đi gọi bác sĩ-”

Trước khi Lumiere kịp rời đi, tôi đã nắm tay cô lại. Tôi kịp chú ý đến chiếc vòng tay trắng đính vỏ sỏ mà tôi đã tặng cho cô trên cổ tay nhỏ bé ấy. Tôi cũng đưa cổ tay mình ra, trong lòng bỗng hạnh phúc vì cả hai đang đeo một cặp.

“Cô vẫn đeo nó… tôi vui lắm.”

“Tiểu thư, đây không phải lúc…”

“Đừng… tôi không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ cần gặp được cả hai-”

Ngay lúc đó, sức lực rút hết khỏi đôi chân khiến tôi ngã khụy xuống. Rất may mắn điện hạ đã kịp đỡ lấy tôi.

Khuôn mặt ngài trực trào nước mắt. Sau này khi trở thành vua rồi, không được khóc trước mặt thần dân vậy đâu nhé?

Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi điện hạ nghiến răng. Có lẽ suy nghĩ của tôi đã thể hiện ra. Điện hạ nhẹ nhàng nói với giọng run run.

“Em có gần gọi thêm ai không, nhị vị công tước được không?”

“Chỉ cần hai người là đủ rồi…”

Hôm qua, tôi đã để cả hai chiều chuộng rồi.

…Nhưng, tôi cũng cảm ơn ngài, thưa điện hạ.

Trong tầm nhìn mờ mịt của mình, tôi nhìn qua Lumiere.

“Lumiere… cô đã vất vả trong mấy ngày qua rồi.”

“Tiểu thư Lelouche…”

Phư phư… nếu mà sợ mắt mình sẽ chảy xệ ra thì không nên khóc nhiều như vậy chứ. Xem chừng 100 ngày là chưa đủ để trị khóc nhè rồi.

“Tôi không có quyền quyết định con đường cô sẽ đi… nhưng, nếu có thể, hành trình đó hãy sánh bước cùng với điện hạ.”

Dù gì thì ngài ấy vẫn còn thiếu sót lắm mà.

Lumiere chỉ lắc đầu khi nghe vậy.

“Tôi không làm nổi đâu… Nếu không phải tiểu thư Lelouche thì không thể!”

Xin lỗi, tôi cũng không thể nhờ người khác được. Tôi biết sẽ đó là con đường vô cùng khó khăn, và chỉ có Lumiere mới có thể thôi.

Chỉ có cô ấy mới biết được những gì tôi đã trải qua, nhưng gì tôi đã nghĩ, cho dù cô có oán hận tôi vì những điều đó.

“Đó sẽ là con đường chông gai, hơn tất cả những lối đi khác… đến mức mà tước hiệu nam tước không thể gồng gánh nổi. Nếu cô quyết định đi theo… thì xin hãy lắng nghe.”

Giữa tiếng nức nở và biểu cảm quyết tâm của cô, tôi thì thầm…

“Nói với cha cô – Vô danh không bảo vệ phù thủy. Ông ấy có thể sống sót là nhờ được phù thủy – được tình yêu chân thành của cô bảo vệ.”

…Xin lỗi nhé ông thần, tôi lỡ quên những gì ông nói rồi.

Nhưng đây là cách duy nhất để tôi giúp đỡ nhà nam tước. Mặc dù có mối quan hệ thân thiết với công tước Elcage, tước vị nam tước vẫn là không thể.

Một học giả thông thái như nam tước Alban nhất định sẽ đủ khả năng vén bức màn lịch sử từ những manh mối đó. Nếu thành tựu của ông được biết đến, ông sẽ có được sự ông nhận lớn. Theo cách đó, Lumiere có thể được nhận nuôi vào nhà công tước và kết hôn với điện hạ.

Từ giờ sẽ là nơi để người lớn làm việc… đây là tất cả những gì tôi có thể làm.

Và điều cuối cùng…

“Chiếc vòng tay đó, đến khi không cần thiết thì hãy vứt nó đi.”

“Không! Tôi nhất định… nhất định sẽ trân trọng nó đến cuối đời!”

Ừm, thật lòng là chúng không thể sánh được với bộ váy lộng lẫy tối nay của cô… quả là một đứa trẻ cứng đầu mà.

Tôi mỉm cười, nhìn qua người đang đỡ tôi trong vòng tay.

“Điện hạ Sazanjill…”

“Ta nghe…”

…Tôi chợt nhớ điện hạ vẫn lông lắng nghe hoặc hỏi tôi có bận lòng về chuyện gì. Mãi đến lúc này, tôi vẫn còn khiến ngài ấy phải lo… nghe giống cô em gái bé nhỏ cần được chở che ha. Thôi thì tôi sẽ để người anh trai che chở mình cả những phút cuối cùng vậy.

“Zafield vẫn còn ở ngoài kia. Điện hạ có thể dạy dỗ ngài ấy được không?”

“Sao…?”

“Nhất định phải dạy dỗ đứa trẻ hư không biết quý trọng cuộc sống của mình đó!”

“Được, ta nhất định sẽ cho thằng bé một trận.”

“Và còn nữa.”

“Ừm, ta vẫn nghe đây.”

Aaa… đôi tay điện hạ ấm áp quá… tôi buồn ngủ lắm rồi…

Tôi không còn cảm nhận chút sức lực nào từ cơ thể mình. Nhưng trước khi buông cả mi mắt, tôi – với tư cách là hôn thê và cũng là hoàng hậu tương lai, phải nói với ngài điều cuối cùng này.

“Cầu cho quốc gia của điện hạ thịnh vượng muôn đời.”

Sau đó, cánh cửa bật mở ra. Chút ý thức còn sót lại của tôi bị hút đi bởi một bức họa đẹp đến ngỡ ngàng. Những thứ trang hoàng phía trước hội trường chẳng là gì so với cảnh mộng trong bức tranh.

Tôi không còn thấy đám đông trước mặt, chỉ có một cánh đồng hoa nhuộm đỏ dưới những giọt nắng chiều.

Giữa cánh đồng ấy, một người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng quay mặt đi. Có lẽ ông ấy cũng đang nhìn thấy một khung cảnh giống như tôi.

Nè, khi ông quay lại, ông có thể cho tôi biết tên không?

“Như thể ta sẽ chiều cô suốt vậy, đồ ngốc.”

Nói xong, vị thần hạ thế trong hình hài bạch sắc thường thấy, vuốt nhẹ lên tráng tôi bằng ngón tay của ông ấy.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Cảm giác như có khá nhiều hình ảnh liên quan đến tôn giáo, và tôi chắc chắn không thể truyền tải hết được. Mong các bạn thông cảm cho khả năng có hạn của tôi
Xem thêm