100 Ngày Hạnh Phúc Của Ti...
Yui Regina Ichikawa Haru
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 57: Điệu nhảy cuối cùng ①

0 Bình luận - Độ dài: 1,811 từ - Cập nhật:

Tôi cởi chiếc nón da xuống và lấy tay vuốt lại mái tóc. Sau đó, tôi hắn giọng. Cổ họng tôi khô khốc do phải nói bằng giọng trầm từ đầu buổi, mặc dù đó mới đúng là kiểu cách của các quý bà.

58e01f48-c5d5-4e4e-83fb-defbfa9844dd.jpg

Nhờ lúc nhỏ tôi có mấy sở thích kỳ lạ nên tôi cũng có thể giả giọng ở một mức độ nào đó. Song, tôi nghĩ mình còn nửa đường để tới độ hài lòng.

Điện hạ Zafield nhìn lên tôi, lẩm bẩm.

“…Lelouche”

“Tôi xin phép bắt đầu lại – Buổi tối tốt lành, thưa điện hạ Zafield.”

Khóe miệng tôi khẽ nâng lên, cùng lúc tay nâng váy và người cúi chào.

Hà, biểu cảm được đấy.

Thật mừng vì tôi có thể làm ngài ấy ngạc nhiên.

Trong màn đêm tĩnh mịch ở một góc của khu vườn, chỉ có những ngôi sao và ánh đèn lồng là nguồn sáng, khó có thể nhìn được rõ ràng. Chỉ có tiếng đàn du dương và tiếng trò chuyện thoát ra từ khán phòng không bị lẫn lộn với tiếng cây lá xào xạc.

Tôi nhìn xuống điện hạ, cười khúc khích và nói.

“Ngài thấy cú đá đó thế nào? Thật ra là tôi muốn đá vào chỗ hiểm nhưng lại không nỡ. Mong sư phụ thứ lỗi cho đồ nhi bất tài nhé.”

“…Ý gì vậy chứ? Hình phạt cho kẻ tội lỗi à?”

“Ngài nghĩ vậy cũng được. À, có điều này tôi muốn hỏi-”

…Chân thì không nói rồi, nhưng tay phải do đánh mạnh quá nên bây giờ rất đau. Vậy mà so với nỗi đau trong lòng thì vẫn thấm vào đâu.

Bởi vậy mà tôi cũng không muốn hỏi điều này.

“Hai ngày trước, thanh kiếm của tôi để ở trường đã bị mất. Điện hạ có thấy nó đâu không?”

Dứt lời, điện hạ Zafield liền bật cười. Ngài vỗ vào túi áo jacket và cái quần tây sành điệu hơn bộ đồng phục thường ngày, ám chỉ rằng bản thân không giấu thứ gì.

“Ai biết được? Có khi bị tên nào đó không biết rồi gom đi thì sao?”

“Ồ, vậy mà tôi nghĩ người cúp tiết như điện hạ sẽ biết chứ… tiếc thật.”

“Giờ đến lượt ta hỏi. Ta thắc mắc về bộ váy của cô nãy giờ. Cái bộ mà ta với cô đi lựa xong cô bảo tự trả tiền đâu rồi? Và bộ váy hiện tại đáng lẽ Lumiere mới là người đang mặc chứ?”

“Đến nước này mà ngài còn có thể diễn trò! Bộ ngài nghĩ tôi là Lumiere chắc? Nếu thế thì ngài đang tán tỉnh cô bé nhà tôi đấy à? Thôi thôi, có phải tiểu thuyết nữ phản diện bắt nạt cô gái nhà quê đâu!”

Điện hạ nghe một tràng xong lại thong thả ngồi xuống ghế và nhún vai.

“…Rồi rồi. Biết là Lelouche đang giận rồi. Cho ta xin lỗi.”

Ngài vừa xin lỗi vừa cười, làm tôi chỉ biết thờ dài.

“Ngài không định ám sát anh trai mình nữa chứ?”

“Gì? Lại chuyện này. Lelouche thích tiến triển kiểu đó lắm à. Bộ muốn anh em ta tương tàn đến vậy sao?”

“Thì, phải nói sao đây nhỉ. À, tại trong mơ tôi thấy cảnh ngài đâm điện hạ Sazanjill một nhát chí mạng. Ám ảnh tôi đến lúc này cơ.”

Không phải tất cả, nhưng nửa phần đầu là sự thật nên không hẳn là tôi nói dối đâu nhé.

Sau khi nghe vậy, điện hạ bật cười.

“Haha, thế thì tội cho cô quá.”

Sau đó ngài ấy mời tôi ngồi xuống chỗ đặt chiếc khăn tay, không để tâm gì đến câu chuyện vừa rồi. Tôi không di chuyển, điện hạ thấy vậy nên cũng chỉ đứng bên cạnh.

“À phải, Lumiere còn khen tôi có tâm hồn mơ mộng đó.”

“Ý là khen đúng không?”

“Thì lời sao ý vậy thôi.”

Tôi bất chợt nghĩ. Điện hạ Zafield vì quá tức giận khi thấy điện hạ Sazanjill đâm tôi nên đã ra tay. Từ ban đầu vốn đã có kẻ đã âm mưu hạ bệ thái tử điện hạ rồi. Nếu tôi không lú lẫn chỉ sau một trăm ngày thì đó là những gì ông thần đã nói.

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, tôi mới thắc mắc về nguyên nhân mình ra đi và cả diễn biến tiếp theo. Nên tôi không khỏi nghi ngờ điện hạ Zafield ủ mưu chuyện gì đó.

Tiếng chuông từ hội trường bỗng vang lên, xuyên qua màn đêm tĩnh mịch để kéo tôi về với thực tại. Ngay lúc này, bữa tiệc đã bắt đầu. Tôi không thể cứ ở đây mãi với ngài ấy được.

Vậy thì phải nói ngay thôi.

“Thưa điện hạ, ngài có gì cần phải nói với tôi không?”

“Hửm? Ta yêu Lelouche.”

“Không! Giờ này mà còn giỡn!”

“Là cảm xúc thật của ta mà… buồn Lelouche ghê.”

“…Ngoài chuyện bộ váy này ra thì điện hạ còn lừa tôi lần nào nữa không?”

“Có. Ba năm trước lúc ta nói cho đến buổi lễ ra mắt thì anh trai ta chỉ xem cô như là em gái ấy.”

“Tôi nhớ.”

Vì sau lúc đó tôi lao đầu vào học như điên để đảm nhận trọng trách sau này mà.

“Ta nói dối đấy. Anh ấy vốn đã xem Lelouche là đối tượng khác giới từ lâu rồi.”

“…Vậy còn gì nữa không?”

Sau khi chớp mắt vài cái, điện hạ tiếp tục.

“Ta cũng làm điều tương tự với anh ấy. Ta nói ảnh nên giữ khoảng cách với Lelouche ở trường để cô có thể tạm quên đi nghĩa vụ hoàng gia một chút. Với anh ấy thì ta bảo ảnh nên thể hiện mặt nam tính để thu hút Lelouche.”

Thì ra đây là nguyên nhân đằng sau những buổi sáng ồn ào mà mệt mỏi đến không chịu nổi.

“…Tôi muốn nói là đề xuất của ngài rất có hiệu quả đấy.”

“Haha, kế hoạch của ta mà. Quả nhiên Lelouche hiểu ta nhất.”

“Ngài thấy vui chứ?”

Điện hạ nghe vậy liền nheo mắt lại.

Về phần tôi, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy. Đáp án ra sao cũng không mang lại lợi lộc gì, mà tôi còn không thèm bỏ công hờn giận.

“Ngài thích nhìn mối quan hệ đó ngày càng xấu đi chứ?”

“…Ừm, đúng thế. Vui lắm.”

Vui à… có lẽ chiếc mặt nạ ngôn từ lần này đã không thể che giấu được vẻ mặt chua chát của ngài rồi, thưa điện hạ.

Tiếng đàn từ hội trường dần lấn át đi không gian yên tĩnh nơi đây. Phía bên trong, bữa tiệc đang diễn ra suôn sẻ, lần lượt từng vị khách mời được giới thiệu.

Hòa lẫn vào đó là giọng nói run run trả lời câu hỏi của tôi.

“Lelouche, cô có bị làm cho ngạc nhiên không?”

Xem ngài kìa. Làm như tôi với ngài mới quen nhau hôm qua hay sao mà tưởng tôi không hiểu được vậy.

“Lúc đó cô có thấy khủng hoảng không? Hay là thất vọng tột cùng? Bây giờ cả hai đã làm hòa và trở lại như lúc xưa chưa? Nếu là rồi, chẳng phải đã đạt được cái kết có hậu rồi sao?”

“Nếu ngài hỏi cảm xúc của tôi, tôi chỉ nghĩ những điều ngài làm là nhảm nhí.”

 “Chỉ vậy thôi là hả dạ được rồi sao? Nhân cơ hội hiếm có này, cô cứ trút giận lên ta cũng được mà.”

“Ngay từ đầu, tôi đã không thể hiểu được tình yêu rồi.”

Điện hạ tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ý cô là sao?”

“…Có lẽ, tôi mới là người chỉ xem ngài ấy là anh trai.”

Ngày còn bé, người ta hay nói điện hạ xem tôi như đứa em gái. Lúc đó tôi cũng buồn lắm chứ. Nhiệm vụ của tôi là hỗ trợ cho ngài ấy, ít nhất tôi cũng muốn vị trí của cả hai ngang bằng nhau. Vì thế mà tôi mới vùi đầu vào học đủ thứ để ra mắt xã hội. Người ta nhìn vào, có khi là thấy tôi đang cố gắng trong tuyệt vọng.

Nhưng cũng nhờ những cố gắng đó mà bây giờ, nhiều thứ tôi muốn đã có thể đạt được rồi.

Nghĩ lại thì điện hạ Sazanjill thuở đó rất giống với một người anh trai, luôn quan tâm, giúp đỡ cho em gái mình.

Nhưng còn điện hạ Zafield thì sao?

“…Nói vậy nghĩa là, cô không xem anh ấy là người quan trọng sao?”

Mãi đến gần đây, tôi còn không hiểu tiếng yêu có hình hài như thế nào. Nhưng như vậy mà suy ra như điện hạ nói thì không đúng.

“Mặc dù trái tim này không rung động với điện hạ, đâu thể nói là tôi bỏ ngài ấy ngoài lề. Nói đúng hơn, tôi rất trân trọng mối quan hệ ấy.”

Cha, mẹ, Rufus, đức vua, hoàng hậu, điện hạ Sazanjill, điện hạ Zafield, hay rất nhiều người khác nữa. Mọi người đều quan trọng đối với tôi.

“Do hiểu lầm nên tôi mới giận ngài ấy, tới mức tránh xa như muốn từ mặt. Nhưng như thế chỉ càng khẳng định vị trí của điện hạ Sazanjill đối với tôi. Và tôi nghĩ ngài đối với tôi cũng như vậy, điện hạ Zafield.”

Vì vậy mà ngài ấy có tệ bạc đến đâu, có đáng trách đến đâu thì tôi cũng không thể ghét được. Ngụy trang, xuất hiện bất ngờ, tát và sau đó là đá cho một cái. Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt đáng thương đó thôi, với tôi như thế là đủ rồi.

Tự đặt ra giới hạn với mọi người, xong lại tự thu hẹp khoảng cách. Để rồi lúc này tôi mới là người không dứt được. Nghe cũng giống tiểu thư yêu kiều, không thể thành thật với bản thân ha.

“Vậy đó, thưa điện hạ. Là người đã quan sát tôi bây lâu-”

“-Ah, vừa đúng giờ.”

“Hở?”

Điện hạ Zafield đang lặng lẽ lắng nghe bỗng đứng phắt dậy.

“Có vẻ từ giờ ta không còn nghe Lelouche cằn nhằng nữa rồi.”

Ngài ấy quay lưng, trưng ra vẻ mặt như đã trút bỏ gánh nặng. Mái tóc màu bạc ánh lên sắc đỏ từ đèn lồng.

“Cảm ơn Lelouche. Nhưng… tội lỗi đó với ta vẫn là không thể dung thứ. Tạm biệt.”

Với nụ cười như sắp sửa biệt ly, ngài nói bằng giọng nói dịu dàng nhất. Nhưng đó lại là lời biệt ly tệ nhất mà tôi từng nghe.

“…Hãy khắc ghi hình bóng của kẻ tồi tệ này nhé.” 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận