Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 10

Chương 10: Bel và Citrina lập lời hứa

3 Bình luận - Độ dài: 1,041 từ - Cập nhật:

Trans: Kirito_chan~~

----------------------------------

   

   

   

Trong lúc Mia và những người khác đang tắm, Bel và Citrina lại đi dạo quanh ngôi làng của Lâm Tộc. Mà đúng ra, đây không phải một chuyến phiêu-lưu—mà là một cuộc dạo-chơi, đúng nghĩa...

“Woa! Dễ thương quá chừng!” Bel ôm lấy một chú cừu non lông xù rồi reo lên đầy phấn khích. Cảm giác ấm áp lan tỏa trong vòng tay vừa đủ dễ chịu, còn độ mềm mịn thì khiến cô bé... không thốt nên lời.

“Wow! Xù quá đi thôi!” Bel vuốt ve chú cừu với nụ cười rạng rỡ. Tai của nó khẽ giật giật, và rồi nó phát ra một tiếng kêu nho nhỏ. 

“Waaaaaah!” Quá bị mê hoặc bởi sự dễ thương ấy, Bel chỉ biết cười ngây ngô. 

“Con đó mới chỉ là cừu non thôi. Nó vừa được sinh ra chưa lâu đâu.” 

“Tee-Hee! Mình hiểu rồi! Dễ thương quá chừng!” Cô bé quay sang Citrina. “Nhìn nè, Rina! Dễ thương quá nè!” 

“Phải... đúng là vậy,” Citrina đáp. Nhưng vì lý do nào đó, cô lại đang đứng khá xa.

“Rina?” 

“Không sao đâu. Rina chỉ muốn đứng nhìn thôi…” 

Nụ cười của Citrina dịu dàng như cánh hoa bay theo gió, nhưng không hiểu sao Bel lại cảm thấy có gì đó lạ lạ.

“Rina... chẳng lẽ cậu sợ cừu sao?” 

“Ơ—T-Tất nhiên là không! Không đời nào mình lại sợ cừu! Chỉ là...” Nét mặt Citrina bỗng trở nên ảm đạm. “Chỉ là... nó bé quá... Mình lo nếu chạm vào thì nó sẽ... chết mất...” 

“Rina...” Lời ấy khiến nét mặt Bel cũng trở nên ảm đạm. 

Ngay sau khi sinh, hầu hết các loài động vật đều rất yếu ớt—chú cừu non mà Bel đang ôm cũng thế. Nó nhỏ xíu, mong manh... Và nỗi lo chỉ một cái chạm hơi mạnh cũng có thể làm tổn thương nó là điều dễ hiểu. Nhưng với Citrina, nỗi sợ ấy còn sâu sắc hơn. Từ nhỏ cô nàng đã được dạy cách sử dụng độc dược. Liệu đôi bàn tay của cô có bị độc tố thấm vào không? Liệu cô có vô tình truyền độc cho con vật bé nhỏ ấy không? Nỗi e ngại ấy... hoàn toàn không quá vô lý với hoàn cảnh của cô nàng.

Hiểu ra điều này, Bel mỉm cười dịu dàng với cô bạn của mình. “Đừng lo, Rina. Cậu sẽ không bao giờ phải dùng tới độc dược nữa. Chị Mia sẽ bảo vệ cậu.” 

Cô bước đến gần Citrina, chìa tay ra. Bàn tay của Citrina lúc đó cứ lơ lửng như đang thể hiện sự ngập ngừng—nhưng Bel đã nắm lấy nó thật chắc. “Rina, bàn tay của cậu sinh ra là để dành cho sự dịu dàng. Cậu có thể chạm vào nó.” 

Bel nhìn thẳng vào mắt Rina. Trước ánh mắt kiên định ấy, Citrina lưỡng lự một chút, rồi khẽ cắn đôi môi để lấy thêm can đảm, run rẩy đưa tay ra. Bel trao chú cừu cho cô nàng, và Citrina ôm nó sát vào ngực, khẽ vuốt lớp lông mềm của nó. Với từng cái vuốt dịu dàng, gương mặt căng thẳng của cô nàng dần dần dịu lại. 

“Nó ...Mềm quá. Và còn dễ thương nữa.” 

Đúng lúc ấy, chú cừu non lè lưỡi... rồi liếm nhẹ lên má Citrina một cái! 

“Eek!” 

Tiếng hét đáng yêu ấy đúng là điều sẽ không thể nào được phát ra từ Mia, nhưng lại bật ra từ miệng của Citrina một cách đầy tự nhiên. Bel đứng bên cười lăn cười bò vì khoảnh khắc dễ thương ấy.

“Đ-Đừng cười tớ nữa, Bel!” Citrina phồng má giận dỗi, nhưng rồi... tiếng cười cũng chiếm lấy cô nàng. 

“Hee hee. Vui thật nhỉ, Rina?” Bel thì thầm, ánh mắt lướt qua khung cảnh xung quanh. Những chú cừu đang lười biếng nằm san sát nhau trong chuồng, đàn ngựa thì đang thong thả gặm cỏ—một cảnh tượng mà Bel chưa từng dám tưởng tượng đến vào những tháng ngày đen tối khi mà cô phải ẩn mình trong Quận Newmoon, đến cả ánh nắng cũng chưa từng được chạm vào. Còn bây giờ đây, thế giới đó đang được trải ra trước mắt cô. 

“Mình thích nơi này lắm.” Bel mỉm cười, và Citrina cũng vậy. Đó không phải là những nụ cười màu mè hay lộng lẫy, mà là những nụ cười mang theo sự giản dị và niềm hạnh phúc thuần túy. 

“Ừm, Rina cũng thích nơi này.” Citrina gật đầu. “Này Bel, khi tụi mình lớn lên nhé... tụi mình hãy cùng quay lại đây đi. Ghé thăm Vương quốc Kỵ Sĩ lần nữa! Nha? Cùng hứa với nhau đi!” Câu nói của Citrina tràn đầy nhiệt huyết. 

“Hứa... sao?” 

Bel ngần ngại. Những lời hứa—hứa sẽ cùng trở lại, sẽ gặp lại—là điều mà Bel đã nói rất nhiều lần trong quá khứ. Nhưng chúng cũng là điều đã khiến cô học cách... sợ hãi. Hết lần này đến lần khác, những lời hứa ấy bị phá vỡ. Biết bao người đã tiễn cô đi bằng câu “hẹn gặp lại”... chỉ để rồi không bao giờ trở lại nữa. Biết bao nơi cô quay lại, như đã hứa với ai đó, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người đến...

Với Bel, tất cả mọi thứ lúc này đều như một giấc mơ—và cô không biết bao giờ nó sẽ kết thúc. Thế nên, cô đã tự hứa sẽ không nói ra những lời hứa kiểu ấy nữa. Vậy mà... 

“Ừm, mình hứa.” Bel gật đầu dứt khoát. Nói ra được lời đó là cả một sự can đảm lớn lao. Có thể lời hứa ấy cũng sẽ tan vỡ, nhưng... “Mình hứa đó, Rina. Tụi mình nhất định sẽ quay lại đây!” Với một trái tim kiên cường, Bel trao một nụ cười vô tư. 

   

“Tiểu thư Citrina, tiểu thư Bel. Công chúa Mia đã trở lại.” 

Sau khi thấy một thành viên của Đội Cận Vệ Công chúa đến tìm họ, Bel đứng dậy, chuẩn bị rời đi. 

   

Và lời hứa ấy... chính là điều mà hai cô bé sẽ không bao giờ quên.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Thank trans
Xem thêm
có mùi tác giả cắm flag là bell hoặc rina bị ngủm hoặc hấp hối tui hi vọng hai nhỏ không sau chứ đọc xong chap này làm tui bị overthinking
Xem thêm