Tearmoon Empire
Nozomu Mochitsuki Gilse
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 10

Chương 05: Tên cướp trẻ và trực giác của Mia

4 Bình luận - Độ dài: 6,108 từ - Cập nhật:

Trans: BiHT

-----------------------------------

   

   

   

“Nnh… Uuungh?” Nghe thấy như có một giọng nói ở phía xa, Mia thư thái mở mắt ra.

Vì vài lý do, cảm giác cứ như mình vừa gặp ác mộng vậy… một cơn ác mộng mà ở đó, một Rafina với vẻ mặt cực kì dữ tợn đang mắng cô một trận. Đáng sợ quá đi! Mình chỉ đang thưởng thức món nấm chiên bơ thôi, vậy mà Rafina lại nổi giận đùng đùng vì mình ăn quá nhiều. Mà thôi, cũng may đây chỉ là mơ.

Mia lắc đầu, cố xua tan cơn ác mộng đó khỏi tâm trí. Cô định đứng dậy nhưng rồi…

“Hả? Mình đang ở đâu đây? Ui da!”

Cô liền nhăn mặt lại vì đau. Cô có thể cảm nhận được cơn đau từ, chà, không phải đầu. Thay vào đó, cô cảm thấy cả người râm ran như thể đang bị đâm bởi những cây kim mỏng. Cúi xuống nhìn, Mia nhìn thấy vô số nhánh cây nhô ra từ trong áo mình, và cô chợt lấy lại phần ký ức bị mất.

Đ-Đúng rồi. Đầu mình đập trúng nhánh cây đó, và rồi…và rồi…mình ngã từ—

Rất suýt soát, nhưng Mia đã kịp ngăn bản thân kêu thành tiếng. Toán cướp truy đuổi họ rất có khả năng đang ở ngay trước mũi cô. Nín thở, Mia thận trọng chỉ di chuyển mỗi mắt để dò xét xung quanh. Cô bất ngờ khi thấy mình đang ở trong rừng, giữa một khoảng đất trống nhỏ.

Trông chẳng giống như mình đang trốn chút nào nhỉ?

Mia cứ đinh ninh rằng cô và Rafina đang ẩn nấp ở đâu đó sau khi ngã ngựa, vậy mà…

Chỗ này trông không giống nơi để ẩn nấp lắm, và Rafina thì lại đi đâu mất tăm rồi.

Trong một thoáng, Mia tự hỏi có phải Rafina đã bỏ rơi cô rồi một mình bỏ chạy không, nhưng rồi liền vứt ý tưởng đó ra khỏi đầu.

Bất khả thi! Tiểu thư Rafina sẽ không bao giờ bỏ rơi một người bạn đâu! Khả năng cao là cậu ấy giấu mình trong rừng để tự thân đi tìm trợ giúp, hoặc cậu ấy tự biến mình thành mồi nhử. Hừm…Không biết rốt cuộc là như thế nào nữa.

Cô có nên đứng dậy tìm trợ giúp không? Hay nên tiếp tục ẩn nấp? Đối mặt với các lựa chọn ngược hướng hoàn toàn này, đầu Mia liền quay vòng vòng. Chợt, cô nghe thấy giọng đàn ông.

“Này. Em tỉnh rồi à?”

Ôi trăng ơi! Thôi xong. Mình hết giả vờ ngủ được rồi.

Chấp nhận số phận, Mia đứng dậy.

“A! Mia. Cậu vẫn chưa nên cử động đâu.”

“Ôi chao! Tiểu thư Rafina, là cậu ư?”

Rafina tiếp cận Mia, bỏ miếng vải ấm trên trán Mia xuống và thay sang miếng mới. Suy nghĩ nãy giờ khiến trán Mia chỉ thiếu chút nữa là quá nhiệt, nhưng nhờ miếng vải lạnh mà nhiệt độ của nó đã từ từ được hạ xuống mức bình thường.

“A, cảm giác tuyệt quá đi,” Mia lẩm bẩm, vẫn còn mơ hồ.

“Này tiểu thư, chẳng phải anh đã bảo rồi à? Khi đang cưỡi ngựa thì không được nhìn đi hướng khác chứ.”

Cũng là giọng nói mới nãy, nhưng giờ, Mia đã nhận ra là mình biết giọng nói này.

“Hả? Malong, là anh đó ư? Anh làm cái trăng gì ở đây vậy?”

“Ha ha ha! Câu đó anh nói mới đúng.” Malong nói, một nụ cười hào sảng nở trên môi. Nhưng với Mia, nó trông hoàn toàn thiếu tự nhiên, như thể anh ta đang cố che giấu điều gì.

Ôi trời! K-Không thể nào! Chẳng lẽ Malong là người truy đuổi bọn mình ư?!

Bộ óc uyên bác của Đại thám tử Mia vừa nảy ra một giả thuyết hơi bị lố bịch.

K-Không thể nào có chuyện đó được! Nếu đó mà là Malong thì anh ta đã bắt được bọn mình trước cả khi vào rừng rồi. Mình cũng khá chắc là người tên cướp đó nhỏ hơn anh ta kha khá.

Nhìn nụ cười của Malong thêm lần nữa, giờ nó trông giống như mọi khi. Chuẩn, chẳng có gì bất thường cả.

Vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Điều gì đưa Malong tới một nơi như thế này chứ?

Mia khoanh tay lại và phát ra một tiếng rên trầm ngâm. Sau khi suy ngẫm vài giây, cô quay qua phía Rafina.

Không phải Mia nghĩ việc tự thân suy luận thì tốn công quá đâu. Không hề, cô chỉ cho rằng hỏi người đã biết đáp án sẽ là con đường ngắn nhất dẫn tới giải pháp. Hành động này hoàn toàn dựa trên những phán xét logic của Đại hiền giả Đế Quốc.

Nhận được ánh nhìn từ Mia, Rafina khẽ gật đầu. “Có vẻ trong cuộc chạy trốn của chúng ta khi nãy, nhóm người tiếp cận trực diện chúng ta sau đó không phải cướp. Họ chỉ là các chiến binh từ Vương quốc Kỵ Sĩ thôi, và Malong chính là người lãnh đạo bọn họ.”

“Bọn anh nhận được báo cáo về một băng cướp cưỡi ngựa tấn công các ngôi làng quanh vùng ngoại ô của biên giới Sunkland. Một nhóm những người đàn ông dũng cảm nhất trong gia tộc anh đang tuần tra khu vực, nhưng nhờ hai quý cô đây mà bọn anh cuối cùng cũng bắt được một tên.”

Malong đánh mắt về phía cái cây cạnh mình. Mia nhìn theo thì thấy một cô gái đang ngồi tựa lưng vào đó. Hai tay cô đã bị trói ra sau lưng, giam chặt cả hai tay ở phía sau. Cô trông như trạc tuổi Mia, hoặc có lẽ lớn hơn một chút. Một cái khăn choàng quấn quanh đầu cô, mái tóc đen xinh đẹp lộ ra từ bên dưới nó. Nhưng thứ nổi bật nhất ở cô là đôi mắt màu tím, lóe lên với ánh sáng sắt bén như đôi mắt của một thợ săn tộc Lulu đang nhắm vào con mồi. Và đôi mắt đó đang ghim thẳng vào Malong.

“Cô ta là thành viên trong băng cướp à?”

“Ừ. Cô ta là người đã truy đuổi cả hai.” Nét mặt Malong có hơi cứng lại. “Và…cô ta là một người họ hàng xa của người Vương quốc Kỵ Sĩ bọn anh.”

“Họ hàng á? Ý anh là sao?”

“Đúng là vớ vẩn mà! Tên chiến binh của Lâm tộc, ngươi tự gọi mình là người nhà của bọn ta ư? Làm như ngươi có cái quyền đó ấy.”

Tên cướp bị bắt im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng. Ánh mắt đầy thù địch của cô ta vẫn nhắm chặt vào Malong. Cô mở miệng để nói tiếp nhưng bỗng…

“Ọtttttt…”

Một âm thanh tan nát cõi lòng cắt ngang cô. Mia vội đưa tay xuống bụng, nhưng rồi phát hiện tiếng đó không phải do mình phát ra. Cô quay qua nhìn cô gái trước mặt thì chợt thấy cô ta gượng gạo đảo mắt đi chỗ khác.

Oh ho! Không hiểu sao mình lại có linh cảm rằng cô nàng này và mình sẽ hợp tính nhau đây.

Niềm tin vững chắc đó tràn ngập lồng ngực Mia.

Mia và Rafina đã an toàn trở lại chỗ đoàn xe—được hộ tống bởi các cận vệ Lâm tộc do Malong dẫn đầu. Sau chuyến trở về đầy anh dũng với hơn mười người lính kỵ binh nằm dưới quyền chỉ huy của mình…Mia cảm thấy cực kì phấn khích!

Có lẽ mình bắt đầu hiểu được sự hấp dẫn của việc dắt theo một đoàn cận vệ đẹp mã mà Esmeralda rất thích rồi! Mà, cá nhân mình thích đó là một hàng những người đàn ông to con hơn. À, và họ đương nhiên phải mặc giáp rồi! Mình sẽ cho họ ăn mặc như vị Hiệp Sĩ Nấm đó, và…

Một dã tâm to lớn đã lén lút chiếm lấy trái tim Mia!

“Công chúa!”

Anne cùng với những người khác đều đã đợi sẵn bên ngoài sau khi nghe tin Mia sắp trở lại. Ngay khi nhìn thấy Mia, Anne liền lao tới cạnh cô.

“Ngài vẫn ổn chứ? Ngài có bị thương chỗ nào không?!”

Sự lo lắng của Anne hiện hết lên trên mặt khi cô nhìn chằm chằm Mia. Vì muốn tạo không gian riêng cho hai cô nàng quý tộc, Anne đã rút lui khỏi chuyến cưỡi ngựa Mia đề xuất. Cô vẫn có Citrina và Bel bên cạnh, nhưng có lẽ việc không thể ở cạnh khi Mia phải đối mặt với hiểm nguy chính là điều đã đè nặng lên lương tâm Anne. Dù sao thì đó là suy đoán của Mia. Cố làm cô hầu gái của mình bình tĩnh lại, Mia trao cho cô một cái gật đầu dứt khoát.

“Cảm ơn chị, Anne. Ta vẫn ổn. Chị không cần phải lo gì đâu.”

Nhân tiện, dù đã va chạm với nhánh cây nhưng trên trán của Mia không có nổi một vết xước. Mia là một thiên tài; Đầu Kim Cương của cô không phải thứ có thể dễ dàng bị làm tổn thương như vậy. Đúng vậy, cũng như việc đầu cô chứa đầy nấm shiitake khô, nó còn thể hiện sự cứng rắn đặc trưng của chúng—cô không chỉ là Đầu Kim Cương thôi đâu, cô là Đầu Nấm Khô!

“Cũng có phải ta ngã ngựa hay gì đâu mà! Mọi chuyện đều suôn sẻ. Đúng không, Tiểu thư Rafina?” Mia liếc qua trong khi nói.

“P-Phải. Cậu nói hoàn toàn đúng.”

Và đáp lại cô là một cái gật đầu hoảng loạn. Mình hiểu rồi. Vậy ra đây chính là cách hình ảnh sai lệch về Đại Hiền Giả Đế quốc được lan truyền. Sự sửng sốt trước phát hiện đó…đã không lấp đầy lồng ngực Rafina! Thay vào đó, cô đã quá mải mê với cảm giác kính trọng thuần khiết. Cậu ấy làm đến mức đó chỉ để xoa dịu sự lo lắng không cần thiết của Anne kìa! Mia đúng là tuyệt vời mà!

Và thế là hình ảnh sai lệch đã được sinh ra. Mà thôi kệ đi…

“Vậy? Đám cướp đã gây ra thiệt hại như thế nào cho chúng ta?”

Mia quay qua phía Ludwig và Dion, hai người đã đứng ngay sau Anne từ khi chào đón Mia trở lại. Thấy ánh mắt của cô, Dion khẽ nhún vai đáp. “Đội Cận vệ Công chúa hoàn toàn không tham chiến. Mọi chuyện kết thúc chỉ với một cuộc chạm trán nhỏ xíu giữa đám cướp và lực lượng Vương quốc Kỵ Sĩ.”

“Ta hiểu rồi. Một cuộc chạm trán nhỏ…”

Mia thỏa mãn gật đầu. Malong đã gọi một thành viên trong băng cướp là “họ hàng”, vậy nghĩa là Vương quốc Kỵ Sĩ có lẽ đang cố hết sức để giữ thiệt hại ở mức tối thiểu. Hoặc có lẽ chính Malong đã đưa ra mệnh lệnh đó.

Băng cướp dường như đang di chuyển với ý định cướp bóc. Chúng có lẽ không muốn chiến đấu trừ khi hết cách.

Mia nhớ lại lần cuối đám cướp tấn công, và chuyện chúng rút lui ngay khi lính Sunkland tới. Nếu họ mà không đáng tôn trọng như vậy thì đảm bảo đã có vô số thương vong rồi—cơ mà là với lũ cướp cơ! Mia tin chắc điều đó!

Thì bởi, chúng ta có Dion cơ mà! Có các chiến thắng đảm bảo thì cũng được đó, nhưng vì sự ổn định tinh thần của bản thân, mình ít nhất cũng phải kiềm chế anh ta đôi chút.

Mia đơn giản là không có tâm lý để hét tiếng hét thắng trận trong khi đứng trên dòng sông máu chảy từ xác kẻ thù. Đúng hơn thì chỉ cần đọc mấy từ đó thôi cũng đủ khiến cô lạnh xương sống.

“Nhân tiện, thưa Điện Hạ, rốt cuộc người đàn ông và người phụ nữ trẻ đằng sau ngài là ai vậy ạ?” Ludwig nhìn chăm chú Malong và cô gái anh mang theo.

“Cô gái là một thành viên của băng cướp. Hình như ta chưa có cơ hội để giới thiệu anh ấy, nhưng anh ấy đã giúp đỡ ta rất nhiều trong câu lạc bộ cưỡi ngựa. Tên anh ấy là—”

“Là Lin Malong. Hân hạnh được làm quen với mọi người.”

“Tôi hiểu rồi. Chà, tôi mới là người phải nói câu đó. Tên tôi là Ludwig Hewitt. Cảm ơn anh đã trông chừng Điện Hạ những lúc tôi không thể.” Ludwig nở một nụ cười điềm đạm rồi tiếp tục. “Kĩ năng cưỡi ngựa anh dạy đã từng cứu mạng ngài ấy. Không lời nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn của tôi dành cho anh.”

Trong khi Ludwig cúi sâu đầu, Dion lại đang bận tâm tới thứ khác. “Hừmm… Vậy, cô gái này thuộc nhóm lũ cướp hử?”

Nhận thấy Dion đang giám sát mình, cô gái quay mặt đi.

“Xin đừng làm cô ấy sợ quá, Dion.” Mia chen vào. “Cơn khát máu của anh thật sự có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần người khác đó.”

Cô gái giật mình nhảy cẩng lên. “Dion… Chẳng lẽ ý cô là Dion Alaia?” Mắt cô mở to và dán chặt lên Dion. Hai má rút không còn chút máu.

“Ồ? Cô từng nghe về ta à?” Dion nghiêng đầu sang một bên trong khi cười với cô gái, khiến cô phát ra một tiếng “Íiii!” nhỏ rồi đi núp sau lưng Malong.

“Dion…” Mia càu nhàu.

“Tôi chỉ mỉm cười chứ có làm gì đâu!”

“Quá hung hăng rồi!”

Dion mỉm cười không chỉ từng đánh bay ý thức của Mia mà còn cho đầu cô dọn nhà. Với kinh nghiệm này, Mia thở dài một hơi rồi tiếp tục.

“Mà thôi, ta đoán tốt hơn hết nên tìm hiểu chi tiết về tình hình của chúng ta từ cô ta.”

“Hiểu rồi… Đã vậy thì thần sẽ rất cảm kích nếu ngài giao phó trọng trách đó cho thần.” Ludwig đề cử bản thân với một nụ cười táo bạo, đáp lại, Mia cũng nở một nụ cười giả lả.

“Oho ho! Anh không cần phải tốn công làm chuyện đó đâu. Ta sẽ đích thân hỏi cô ta.”

Câu trả lời đó khiến mắt Dion lấp lánh với sự thích thú. “Ha! Vậy ra công chúa sẽ tự tay tra tấn.”

Anh liếc nhìn tên cướp trẻ thêm một cái, và lại lần nữa, cô khẽ kêu ré lên một tiếng, xác nhận nghi ngờ của Mia rằng cô thật sự sẽ rất hợp với cô gái này!

“Anh đã nhắc trước đây rồi, nhưng những người này là…”

Mia đáp lại sự lo lắng của Malong với một nụ cười điềm tĩnh. “Không có gì phải lo đâu! Chẳng có lý do gì để làm mấy chuyện…dã man…như tra tấn cả!”

Sau khi khẽ gật đầu để tự trấn an bản thân, Mia nhìn về phía Anne. “Anne, chị có thể chuẩn bị những món vũ khí bí mật của ta không? Mấy cái ta lấy được từ Sunkland ấy.”

“À, vâng! Có ngay đây ạ!”

Trong một thoáng, sự do dự che phủ khuôn mặt Anne, nhưng gần như ngay lập tức, cô chạy về phía đoàn xe. Mia một lần nữa nhìn tên cướp trẻ. “Chúng ta sắp sửa có một buổi tiệc trà tuyệt vời rồi. Ta rất mong là cô sẽ trông chờ nó đó!”

Nở trên khuôn mặt Mia là một nụ cười rộng tới tận mang tai.

   

Theo yêu cầu của Công chúa Đế Quốc Mia, một cái bàn và những chiếc ghế đã nhanh chóng được sắp xếp trên bãi đất trống gần đoàn xe, và bày biện trên đó là đủ loại bánh quy mà Mia đã kiếm được từ Sunkland. Những tách trà trên đó đều đã được rót đầy trà đen, và Mia thỏa mãn thở dài một hơi trước sự xa hoa khi được thưởng thức trà ấm ở một nơi hẻo lánh như thế này.

Bất kể ở đâu, mình luôn có thể tận hưởng mọi loại trà và bánh ngọt mình muốn… Còn niềm vui nào lớn hơn thế này nữa chứ? Không, mình dám chắc là không có đâu!

Điều này rất dễ quên, nhưng xin nhớ rằng Mia thật sự là một công chúa của Đế quốc Tearmoon hùng mạnh. Mặc cho cô leo lên lưng ngựa với câu “dô ta” hay theo đuổi niềm vui tột cùng từ việc ngấu nghiến món bánh mì ngon lành thì Mia vẫn là một người phụ nữ thượng lưu với quyền được hưởng sự xa hoa. Đó chính là lý do cô lại có thể tổ chức một buổi tiệc trà giữa chuyến đi như thế này. Được tận hưởng niềm vui lớn lao này (cơ mà là lớn theo tiêu chuẩn Mia), Mia không nhịn được mà cảm xúc dâng trào.

Bên cạnh cô, Malong, Rafina, Abel, Bel và Citrina đều đang ngồi tại bàn, cùng với…

“Rốt cuộc ý định của cô khi làm chuyện này là gì vậy hả?”

Tên cướp trẻ đang lườm Mia. Hai tay cô vẫn bị trói sau lưng, và Mia mỉm cười với cô.

“Chà, ai đó cởi trói cho cô ấy được không?”

Người cận vệ gần đó hoang mang nâng giọng. “Thần không nghĩ—”

“Hoàn toàn không có gì phải lo đâu! Cô sẽ không chạy trốn đâu đúng không?”

Nghe câu hỏi đó, tên cướp trẻ không nhịn được mà mỉm cười khinh miệt Mia. “Pft! Cô đúng là ngây thơ hệt như lời đồn. Thật không ngờ Đại Hiền Giả Đế Quốc lại hạ cố nhắc tới việc cởi trói cho ta đấy.”

“À, có lẽ tôi nên nói rõ hơn. Cô tốt hơn hết nên xem chừng hành động của mình. Tôi không hiểu biết lắm về vấn đề này, nhưng người đàn ông đằng kia, Dion, có hơi bị nguy hiểm đó. Có thể cô cưỡi ngựa giỏi, nhưng không cần biết cô chạy tới đâu, Dion sẽ đến và lấy đầu cô chỉ trong chớp mắt!”

Nghe thế, tên cướp liếc Dion một cái và nuốt nước miếng. Sau đó, cô khẽ hắng giọng và bắt đầu nói. “Đương nhiên. Ta không có ý định phản kháng. Dân tộc bọn ta rất kiêu hãnh—bọn ta là những chiến binh của sự chính trực. Ngay cả khi bị bắt, bọn ta cũng không bao giờ làm những chuyện thô lỗ đâu. Đó cũng chính là lý do bọn ta sẽ không thỏa hiệp. Ta sẽ không bao giờ cho cô biết tên mình, huống chi là tên của đồng đội ta.”

Vẻ mặt cô ánh lên sự sắc bén rõ ràng khi thốt ra những lời đó.

Yep, đúng như mình nghĩ, mình thật sự có thể trở nên thân thiết với cô gái này!

Mia đã có một quan sát quan trọng!

“Vậy tôi chắc cô cũng hiểu tình hình rồi. Để đề phòng, Dion sẽ ở gần đây, vậy nên tôi chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Dion, đứng sau lưng Mia, bực bội lắc đầu.

“Được rồi,” Mia tiếp tục, “chúng ta bắt đầu buổi tiệc trà này thôi nhỉ?”

Tên cướp trẻ quay mặt đi khi nghe câu đó. “Ta từ chối nhận của bố thí từ một kẻ dính dáng tới Vương quốc Kỵ Sĩ.”

“Ồ? Tôi không nghĩ cô có thể nói tôi ‘dính dáng’ tới Vương quốc Kỵ Sĩ đâu. Đúng không Ludwig?”

“Vâng. Ít nhất thì không có mối liên hệ trực tiếp nào giữa Đế quốc và Vương quốc Kỵ Sĩ cả. Hai bên không phải đồng minh quân sự và cũng không phải đối tác giao thương.” Ludwig thản nhiên nói. Mia thỏa mãn gật đầu rồi quay về phía tên cướp.

“Malong chỉ là một đàn anh lớp trên mà tôi tình cờ quen biết thông Câu lạc bộ cưỡi ngựa thôi. Không có mối quan hệ nào giữa Vương quốc Kỵ Sĩ và tôi với tư cách công chúa của Đế quốc Tearmoon cả, và nếu cô nghĩ vậy thì nhầm to rồi đấy.”

“V-Vậy ư? Nhưng cô…Chẳng phải cô đang định nói điều gì đó hèn hạ như ‘Nếu ngươi muốn những ăn ngon lành này thì liệu mà nôn ra ít thông tin đi’ à?”

Tên cướp trẻ liếc nhìn đống bánh quy của Mia và khó chịu nghiến răng. Khung cảnh đó khiến Mia phá lên cười. “Ái chà, sao tôi lại nói những điều như thế chứ? Cứ tự nhiên. Trước khi bắt đầu cuộc thảo luận nghiêm túc thì sao chúng ta không cùng thưởng thức chút bánh quy ngon lành nhỉ?”

“T-Thiệt à? Nhưng…” Cô đang nhìn chằm chằm Mia, nhưng trông như thể đến cả điều đó cô cũng quên luôn rồi.

Mia gật đầu lẫn nữa với một nụ cười. “Dĩ nhiên rồi! Đây, mấy cái bánh quy này cực kì ngọt và ngon đó!”

“Hả? Ngọt? Cực kì ngọt…?” tên cướp lầm bầm.

Mia đẩy dĩa đồ ngọt về phía cô trong khi bụng cực kỳ khoái trá!

Oh ho! Cô ta dễ dụ thật!

Đúng vậy—Mia nhìn thấu cả rồi. Mối thù đồ ăn rất khó phai và nặng nề, nhưng… món nợ đồ ăn cũng thế! Ân huệ đồ ăn khi phải chịu đựng cái bụng đói không phải một món nợ dễ quên. Khiến việc từ chối yêu cầu của người ban ơn đó trở nên cực kì khó khăn.

Trong trường hợp của Mia, nếu cô được hỏi và bảo “Nếu muốn ăn chúng thì cô khai hết các bí mật ngay đi!” thì cô sẽ thể hiện chút kháng cự. Tuy nhiên, nếu cô được bảo “Đây, ăn đi. Chúng ngon lắm đúng không nào? À nhân tiện, dù gì tôi cũng đã phải cất công cho cô những món ngon này rồi, liệu cô có thể tiết lộ vài ba bí mật cho tôi không?” Mia…chắc chắn sẽ dọn mớ bí mật của mình lên dĩa ngay! Đó chính là lý do thức ăn không phải dùng để đe dọa mà là để khiến người ta mang nợ.

Vì vậy, Mia không mong đợi đống bánh quy sẽ đem lại lợi ích cho mình ngay. Tạm thời, cô chỉ muốn họ cùng nhau thưởng thức chúng. Nếu họ trở nên thân thiết…phần còn lại sẽ sớm rơi vào tay Mia! Mia chắc chắn rằng sau khi chia sẻ trà và bánh quy với ai đó, moi vài bí mật từ họ chỉ còn là chuyện nhỏ. Mặc dù cách nhìn nhận thực tại ngây thơ của Mia chính là thứ đã đưa cô tới kết luận này.

Mà, chúng ta đều biết trong thực tế, thế giới nào giản đơn như vậy. Đáng lẽ là thế, chỉ là…

“Vậy, ừm… Tôi nên gọi cô như thế nào đây?”

Đáp lại câu hỏi của Mia, tên cướp trẻ nhai ngấu nghiến cái bánh quy của mình. Và rồi…

“Aima,” cô lầm bầm rồi liền bổ sung thêm. “Ka Aima… Đó là tên của tôi. Cô có thể gọi tôi là Aima. Giờ tôi đã nợ cô rồi…thì chí ít, tôi sẽ tiết lộ cái đó.”

Nhìn thấy vẻ mặt cau có của Aima khi lầm bẩm những từ đó, Mia gật đầu đắc thắng.

Oh ho! Cô ta đúng là Quá. Dễ. Dụ!

Đúng vậy. Thế giới thì không đơn giản như thế, nhưng có vẻ cô cướp này thì có.

   

“‘Ka’ à? Vậy ra cô là hậu duệ của Hỏa tộc thất lạc.”

Mặc cho phản ứng của Malong trước tên của mình, Aima lạnh nhạt quay mặt đi hướng khác.

“Ừm…Cô Aima? Cô có thật là một thành viên từ Hỏa tộc thất lạc của Vương quốc Kỵ Sĩ không?” Không biết phải làm gì khác, Mia hỏi thay cho anh ta.

“Đúng vậy. Tôi là hậu duệ của Ka Suima, thủ lĩnh của gia tộc đầu tiên của Vương quốc Kỵ Sĩ, Hỏa tộc.”

Cô đáp một cách tự mãn hết mức, ưỡn ngực ra đầy tự hào. Thế rồi cô cắn miếng bánh quy một cái với sự tự mãn không kém.

“Thế, tại sao các chiến binh kiêu hãnh của Hỏa tộc lại phải cướp bóc vậy?” Malong hỏi.

Trong một thoáng, Aima dường như sắp sửa trả lời. Nhưng cô vội nuốt lời định nói xuống và lại quay mặt đi. Sau khi liếc nhìn Malong, Mia chìm trong suy nghĩ của mình.

Hừm…Vụ này sẽ phiền phức đây. Cơ mà cái bánh quy này đúng là ngon hết sẩy…

Rộp một tiếng, Mia ngấu nghiến cái bánh quy ăn dở của mình. Vị ngọt béo ngậy đậm đà lan tỏa trên lưỡi cô, và hương thơm nồng nàn của sữa tràn ngập không khí. Không cưỡng nổi sự sung sướng này, Mia thỏa mãn thở ra một hơi và…với tay lấy cái nữa! Rộp! Rộp! Rộp!

Khi chỉ còn cách nửa bước trước khi rơi vào vòng lặp vô hạn của món bánh quy ngon lành… Mia nhận ra rằng sau lưng mình, Dion đang nhìn cô với ánh mắt hờ hững. Cô hắng giọng và lại tiếp tục cuộc trò chuyện. “Tại sao các chiến binh kiêu hãnh của sự chính trực như cô lại phải dấn thân vào con đường cướp bóc vậy?”

“Xin đừng nhầm dân tộc bọn tôi với lũ trộm trơ trẽn. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác cả.”

Nhìn cái cách những lời đó thoát khỏi miệng Aima thì rõ ràng cô đã háo hức muốn nói chúng từ lâu rồi. Mia không hiểu nếu cô ấy đã muốn kể với họ tới mức đó thì còn phải tốn công cố từ chối câu hỏi của họ làm gì nữa. Khi những suy nghĩ đó lấp đầy não cô, cô với tay lấy một cái bánh khác, nhưng…

“Ngài đã ăn quá nhiều rồi, thưa Công chúa. Đây là cái thứ mười một của ngài đó!” Anne lấy cái dĩa đi với ánh mắt nghiêm nghị.

“Aww…”

“Mà vốn dĩ lý do cho buổi cưỡi ngựa đã gây đủ thứ rắc rối đó chính là bởi ngài đã buông thả bản thân quá mức ở Sunkland đấy ạ! Xin hãy kiềm chế chút đi. Đây cũng là vì sự an toàn của chính ngài thôi.”

“Ugh…”

Thấy sự quyết liệt bất thường của Anne, Mia ngừng lại, chỉ là cũng phải nỗ lực lắm cô mới làm được điều đó.

Đúng là hôm nay mình có hơi khiến Anne lo lắng rồi… Hừm, có vẻ mình sẽ phải kìm chế thôi.

Khóc thầm trong lòng trước sự quan tâm nhiệt huyết nảy lửa của người thuộc hạ trung thành, Mia một lần nữa hướng mắt sang Aima.

“Vụ mùa năm nay của chúng tôi kém một cách bất thường, thế nên chúng tôi rơi vào tình trạng thiếu thức ăn. Nếu cứ chịu cảnh đói như thế thì người trẻ và người già trong tộc sẽ chết mất. Do đó, tôi đã dẫn các chiến binh vẫn có thể chiến đấu đi cướp lương thực. Chúng tôi không phải lũ cướp thấp hèn.”

Cô ưỡn ngực ra mà chẳng mảy may xấu hổ.

“Đây chỉ là thông tin mình nghe được trong cuộc trò chuyện với Vua Abram thôi, nhưng dường như trong số các toán cướp cưỡi ngựa này, có một nhóm chỉ trộm lương thực chứ không quấy nhiễu người dân hay đốt phá làng mạc.”

Rafina cau mày nói những lời đó, và Aima đáp lại với một cái gật đầu rồi nói tiếp.

“Bọn tôi là những chiến binh. Do đó, chúng tôi không làm hại những người không muốn chiến đấu. Chúng tôi cũng sẽ không đốt phá ruộng đồng của họ. Nếu làm thế thì họ sẽ chẳng còn cây trồng nữa.” Aima hừ mũi cười khinh khỉnh rồi khoanh tay lại. “Buông xuôi mặc cho số phận rồi ngồi chờ chết chẳng có gì gọi là cao quý cả. Do đó, bọn tôi chọn liều mạng mình, chiến đấu, và đoạt lấy. Chỉ thế thôi.”

“Tôi không biết liệu một câu ‘chỉ thế thôi’ có sửa được mớ hỗn độn này không nữa…” Khó mà đọc được biểu cảm của Malong, nhưng anh gãi đầu như thể đang lạc lối. Bất kể lý do, cướp bóc vẫn là cướp bóc. Họ có thể không chĩa vũ khí vào dân làng, nhưng điều họ làm vẫn đáng khinh. Vốn là vậy, chỉ là…

“Hừm… Tôi hiểu mọi chuyện ra sao rồi.”

Mia thỏa mãn gật đầu. Công chúa Đế Quốc đã kết luận như vậy—đối mặt với mối đe dọa từ nạn đói trong khi vẫn có thể chiến đấu, lựa chọn của Aima là một lựa chọn rất hợp lý. Nói thật thì trong dòng thời gian trước, Đế Quốc đang suy tàn đã cân nhắc việc xâm lược các nước láng giềng để cướp lương thực cho mình, nhưng nhiều tình cảnh khác nhau đã ngăn ý tưởng đó trở thành hiện thực. Lúc mới đầu cân nhắc việc xuất quân, họ đã để mắt tới Nông quốc Perujin. Tuy nhiên, xâm lược một đất nước thiếu quân đội và không thể tự bảo vệ mình cũng chính là chuốc lấy cơn thịnh nộ từ nhiều nước khác, đứng đầu danh sách đó chắc chắn là Belluga. Bởi vậy, nhiều viên chức Tearmoon không nghĩ lợi ích từ nước đi đó có thể bù đắp cho cái giá phải trả.

Nhưng đó là trước khi Tearmoon thật sự bị dồn tới chân tường. Hồi đó, họ đã cho rằng Cảng quốc Ganudos vẫn nằm trong danh sách giải pháp, và miễn người họ tìm ra để làm đầu mối liên lạc giữa Đế Quốc và Ganudos thay thế cho nhà Greenmoon đủ năng lực, họ sẽ có thể khôi phục nguồn cung cấp thực phẩm từ nước ngoài. Tiếp đó, họ sẽ có thể hành động sau khi đạt được mức tiếp tế cơ bản cho hậu cần quân sự. Hoặc vào một lúc nào đó sau này, Perujin sẽ ăn năn hối cãi và tự thân bắt đầu cung cấp lương thực trở lại cho Tearmoon. Trong khi đám viên chức Tearmoon vẫn còn đang đắm chìm trong mấy cái ảo tưởng ngây thơ này, cuộc nội chiến leo thang, và quân đội đã đánh mất khả năng thực hiện bất cứ nước đi có tổ chức nào.

Thấy rằng trước giờ mọi chuyện lúc nào cũng suôn sẻ, họ chắc rằng tình cảnh này rồi cũng sẽ xoay chuyển. Họ tin rằng tất cả những gì mình cần làm là vượt qua khó khăn hiện tại, tự thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là tạm thời, phớt lờ tình trạng nguy cấp của mình, và do đó, chẳng thèm đưa ra bất cứ hành động nào để giải quyết vấn đề. Kết quả, họ đã mất đi lựa chọn sử dụng quân sự để vượt qua nạn đói.

Giờ nhìn lại mới thấy, lũ Serpent thật sự đã khiến bọn mình nhảy múa trong lòng bàn tay chúng! À mà rắn thì làm gì có tay nhỉ…

Bình luận của Mia có lẽ hơi mỉa mai, nhưng quan trọng nhất là nó không hề rắn trá!

Dù sao thì, nếu có chuyện gì đó dẫn tới sự rạn nứt trong mối quan hệ giữa Tearmoon với Sunkland và Belluga thì họ nên hành động khi vẫn còn có thể, trước khi quân đội kiệt sức vì những cuộc đụng độ lẻ tẻ trong nước, nhưng…

À, nhưng mình đoán nhà Redmoon dù sao cũng phản đối việc xuất quân. Hồi đó Ruby không đứng về phe bọn mình, nên mình đoán việc điều động quân đội hẳn rất khó.

Một lần nữa, Mia phải đối mặt với những tình huống thật sự bất khả thi mà Đế quốc từng phải đối mặt.

Nhưng…tình trạng hiện tại của chúng ta cũng cực kì khó khăn.

Đưa tầm mắt về lại hiện tại và rắc rối Hỏa tộc đang gặp phải, Mia nhìn từ Rafina, tới Abel, và sau cùng là Malong. Dựa trên ánh mắt nghiêm nghị trên mặt họ, chắc chắc họ cũng đang có suy nghĩ giống với Mia.

Chuyện này hoàn toàn phụ thuộc vào việc Hỏa tộc thuộc về nước nào. Điều đó sẽ thay đổi người phải chịu trách nhiệm.

Ban đầu, Hỏa tộc là một gia tộc trong Vương quốc Kỵ Sĩ, nhưng mối liên kết đó đã bị cắt đứt từ lâu. Thật ra, sẽ đúng hơn nếu gọi hai bên là kẻ thù, vậy nên dưới hoàn cảnh này, khó mà đặt trách nhiệm lên vai Vương quốc Kỵ Sĩ được. Tuy nhiên, họ cũng không thể được xem là công dân của Sunkland, Remno hay Belluga. Họ là những con người sống độc lập tách biệt với các nước khác.

Giả sử để tiện cho việc tranh luận, nếu họ mà thuộc về một đất nước nào đó thì người chịu trách nhiệm đã trở nên rõ ràng; Hỏa tộc phải trả giá cho tội trạng của mình, nhưng kẻ cai trị để họ chịu cảnh đói kém cũng đáng trách. Hoặc, nếu họ tự xem bản thân như một đất nước nhỏ, Hỏa tộc sẽ phải đích thân chịu toàn bộ trách nhiệm. Vấn đề duy nhất là khó có thể lập luận rằng Hỏa tộc cần chịu trách nhiệm như một quốc gia.

Vậy, chúng ta phải giải quyết tình huống này như thế nào đây? Mà thôi, đây vốn dĩ cũng đâu phải vấn đề của mình.

Mia thảnh thơi nhấp một ngụm trà. Đúng vậy thật. Lần này, Mia hoàn toàn chỉ là kẻ ngoài cuộc. Ở đây, cô tuyệt nhiên chỉ là bên thứ ba, đồng nghĩa với việc cô chẳng cần phải tốn công vắt não vì mấy vấn đề này. Việc cô cần làm chỉ có nhàn nhã thưởng thức tách trà của mình.

Mà, mình chắc Malong sẽ lo liệu phần còn lại thôi. Việc mình cần làm chỉ có thu thập thông tin về món bơ sữa cừu đó càng sớm càng tốt rồi cuốn gói về nhà!

Mia đã hạ thấp cảnh giác.

   

Sau khi buổi tiệc trà kết thúc, Malong lặng lẽ tiếp cận Mia.

“Này tiểu thư, em có chút thời gian không?”

“Ồ? Có chuyện gì vậy, anh Malong?” Mia nghiêng đầu, ngạc nhiên trước vẻ mặt nghiêm túc bất thường của anh ta.

“Xin lỗi, anh biết chuyện này sẽ có hơi rắc rối, nhưng anh có thể đưa em và Aima tới gặp thủ lĩnh gia tộc anh không?”

Nghe thế, Mia khẽ cau mày. “Ý anh là trưởng tộc của Lâm tộc à?”

“Ừ, xét cách Aima cư xử hôm nay, anh không chắc cô ấy sẽ thật sự nói chuyện, nhưng anh không nghĩ đây là vấn đề chúng ta có thể làm ngơ.”

Mặc cho yêu cầu của Malong, Mia thật sự…không hề phấn khích trước cái viễn cảnh này. Với Mia, điểm cộng duy nhất của việc ghé thăm Vương quốc Kỵ Sĩ là được chạm tay tới món bơ sữa cừu, nhưng ngay khi cô đang định cân nhắc cách từ chối thì…

“À mà này, em có thích đồ ngọt không?”

Thứ gì đó chợt làm gián đoạn dòng suy nghĩ và khiến tai cô nhột nhột. Lời thì thầm của một con quỷ.

“Anh đang nghĩ rằng nếu em đến, anh sẽ đãi em vài món bánh ngọt đặc biệt và món sữa ngon lành. Chúng ta cũng sẽ có phô mai và bơ tươi. Đương nhiên, chỉ khi em tới thôi nha.”

“Vậy à… Anh có thể nói chi tiết hơn không?”

   

Mà, đúng là mình cũng hơi hiếu kì muốn biết tại sao Abel cũng được gọi tới. Mia chỉ đang kiếm cớ thôi, như mọi khi. Mình thật sự muốn đi! Sữa của Vương quốc Kỵ Sĩ đang vẫy gọi mình! Sâu bên trong dạ dày cô, đống ảo tưởng sành ăn của Mia càng ngày càng phình to hơn một cách hùng vỹ.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

lời mời gọi của quỷ 🤣
Xem thêm
Malong này bắt bài chuẩn đấy :))
Xem thêm
có vẻ gen thích đàn ông to lớn là di truyền không chi mình red moon có
Xem thêm