Tập 02
Chương 08: Vì vậy, hãy chơi bóng chuyền bãi biển để chinh phục
0 Bình luận - Độ dài: 10,205 từ - Cập nhật:
Chương 08: Vì vậy, hãy chơi bóng chuyền bãi biển để chinh phục
Cùng ngày câu lạc bộ quái nhân thành lập, họ lập tức đi ăn sau khi vội vàng giải tán bởi vì sắc trời đã tối.
Lúc dùng cơm, tôi có thể nghe thấy rõ ràng những lời oán giận của những học sinh không phải là của lớp Tinh Anh vang lên xung quanh, nhiều giáo viên ra mặt trấn an mới tạm thời trấn áp hiện trường.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Các bạn học lớp Tinh Anh, hãy chắc chắn giành chiến thắng vào tháng sau." Hiệu trưởng cũng tự chạy đến bàn của chúng tôi vào giờ ăn. Ngay cả đồ ăn của hiệu trưởng cũng là cháo loãng.
Sau một loạt các tiết học Light Novel vào ngày hôm sau, chúng tôi lại tập trung ở trong phòng học câu lạc bộ lúc hoàng hôn.
Hoàn Tử đến khá muộn vì phải chuẩn bị tài liệu giảng dạy cho hoạt động của câu lạc bộ trong khi đám học sinh chúng tôi đến đó trước và tạm thời rảnh rỗi không có việc gì để làm.
Thực ra, mối quan hệ giữa ba thiếu nữ Huyễn Anh, Thấm Chỉ Nhu, Phong Linh không tốt lắm và nội dung trò chuyện chủ yếu là cãi nhau, nhưng họ vẫn xem như là chung sống hòa hợp với nhau về mặt tổng thể.
Ba người bọn họ đều đang đọc Light Novel, cho nên phòng học rất yên tĩnh.
Người lên tiếng đầu tiên là Thấm Chỉ Nhu.
"Này, Liễu Thiên Vân." Thấm Chỉ Nhu đặt quyển sách trong tay xuống. "Không phải hôm qua bổn tiểu thư đã ra lệnh cho ngươi đến sống chung với ta sao? Tại sao buổi tối không thấy ngươi xuất hiện sau khi buổi sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc?"
Đừng đùa, tôi làm sao có thể làm thật chứ.
"... Chiều hôm nay đi trên đường, tôi bị ai đó dùng cung tên bắn một phong thư vào chân. Trên thân mũi tên buộc một thông báo viết đầy chữ 『 Tử 』và còn bổ sung thêm một câu 『 Hãy tránh xa Thấm Chỉ Nhu đại nhân cho ta 』nữa."
Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn còn dư âm của nỗi sợ.
"Ta cho rằng mũi tên sẽ không bắn trúng chân, mà là trái tim nếu như tôi đến sống chung với cậu."
"Vậy à... Nhưng ngươi có thể chết vì bổn tiểu thư là một điều vinh hạnh, đúng không?"
"Ít nhất, hãy cho tôi một con đường sống chứ!"
"... Đệ tử số 1, ngươi lại trông chờ mấy thứ không thiết thực đó rồi." Huyễn Anh nói xen vào: "Sau khi ngươi quyết định hẹn hò với ba người chúng ta... Ừm, mặc dù chỉ là giả vờ hẹn hò, nhưng ngươi chỉ có thể bước đi con đường của Luyện Ngục sau khi quyết định như vậy và mấy cái đường sống gì gì đó thực sự quá nực cười mà."
'Kẻ đầu têu thói xấu' mọi thứ , vị sư phụ trên danh nghĩa đang mô tả sự thật 100% chết của tôi với giọng điệu cực kỳ thoải mái và điều này khiến cho tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bổn tiểu thư không quan tâm nhiều đến vậy. Nói tóm lại, để giúp ta trải nghiệm cốt truyện trong Light Novel, tối nay ngươi phải đến sống chung với ta."
Khi nói đến đây, Thấm Chỉ Nhu lại nói bổ sung thêm một câu: "Nếu tối nay lại không đến, bổn tiểu thư sẽ tự tay cắt đứt đường sống của ngươi."
"..."
Ông Trời muốn tôi chết!
Tôi sống chung với Thấm Chỉ Nhu → Chết.
Tôi không sống chung với Thấm Chỉ Nhu → Chết.
Kiếp trước của tôi... Không, rốt cuộc 10 kiếp trước của tôi đã tạo nghiệp gì mà đời này lại đen đủi đến như vậy!
"Cái, cái đó!" Lúc này, Phong Linh cũng đóng sách lại và nhỏ giọng nói: "Phong Linh cho rằng ép buộc tiền bối như vậy là không tốt."
"Hồ ly cái lẳng lơ, cô lại có cao kiến gì à?" Thấm Chỉ Nhu lạnh lùng quát.
"Nếu như tiền bối nguyện ý, ngài có thể sống chung với Phong Linh." Phong Linh suy nghĩ một chút và nói. "Phòng của Phong Linh rất lớn, giường cũng rất lớn, cho nên hai người ngủ cũng không có vấn đề gì cả."
Thấm Chỉ Nhu lập tức đỏ mặt và sau đó đột nhiên nổi giận.
"Cái, cái đồ Bitch đê tiện này!" Cô ấy tức giận nói: "Bổn tiểu thư chỉ định cho hắn ngủ trên sàn nhà, ngươi lại muốn ngủ chung với hắn! A a a a a a... Thật sự tệ quá đi, tránh xa ta một chút, virus Bitch sẽ lây nhiễm cho ta!"
"Ế... Ế? Phong Linh không hề nghĩ như vậy, chỉ là, chỉ là bảo tiền bối ngủ trên sàn nhà quá tội nghiệp mà thôi!"
"Thật kỳ quái, rốt cuộc hai người tranh cãi cái gì vậy?"
Huyễn Anh cảm thấy thú vị, lộ vẻ mặt đầy vui vẻ và lại bắt đầu cố gắng đổ thêm dầu vào lửa. "Ba chúng ta đều là bạn gái trên danh nghĩa của Đệ tử số 1, nhưng ta vẫn là sư, phụ, của hắn, đó! Vì vậy, việc cho phép hắn ngủ chung với ai, đương nhiên là do ta định đoạt rồi."
Đừng nhảy vào tham chiến mà không có lý do chứ! Hơn nữa, nó không do cậu định đoạt chút nào cả!
"Tôi bảo này..." Tôi cố gắng giải quyết cuộc tranh trấp vô nghĩ của những thiếu nữ này. "Không bằng như vậy, tôn trọng mong muốn cá nhân của tôi một chút thì sao? Tôi muốn ở một mình."
" "Bác bỏ!" " Thấm Chỉ Nhu và Huyễn Anh đồng thanh nói.
Lúc này, bọn họ lại rất hợp nhau!"
Thấy trận đại chiến sắp bùng nổ, lúc này cửa phòng học câu lạc bộ quái nhân đột nhiên mở tung bởi lực mạnh và cánh cửa đập "ầm" vào tường.
Sau đó, người Chuunibyou nghiêm trọng nhất toàn trường bước vào và ôm một chồng giấy viết bản thảo dày cộp trong tay.
"Hỡi các thuộc hạ của màn đêm, hôm nay ta muốn ban bố một mệnh lệnh cho các ngươi!" Hoàn Tử Âm ném chồng giấy viết bản thảo lên bàn tôi, dang hai tay ra và nói với dáng vẻ cao quý: "Lấy 『Hạ nhật diệt khí yêu hỏa thúy diễm chi nộ - Mùa hè dập tắt yêu khí lửa giận xanh biếc (夏日灭气妖火翠焰之怒) 』
làm tên Light Novel, mỗi người viết một cuốn Light Novel ngôn tình cực ngắn trong vòng 1.000 chữ cho ta!"
"Chủ đề hôm nay là viết một Light Novel ngôn tình cực ngắn, viết làm sao trong 1.000 chữ phát triển 4 nội dung chính là 'khởi, thừa, chuyển, hợp' và đồng thời làm cho nội dung hấp dẫn. Đây là trọng điểm luyện tập ngày hôm nay."
[khởi, thừa, chuyển, hợp (起承转合): thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc ]
"Như ở trên. Các ngươi có thể bắt đầu viết."
Tôi phát giấy viết bản thảo cho những người khác.
Nhưng không ai bắt đầu sáng tác và nhìn chằm chằm vào giấy viết bản thảo trên bàn đến ngây người ra như thể muốn nhìn thấy gợi ý tân thủ ở đâu đó vậy.
Light Novel ngôn tình cực ngắn 1.000 chữ, cái này cũng không khó.
... Thế nhưng tôi chẳng hiểu đề bài "Hạ nhật diệt khí yêu hỏa thúy diễm chi nộ" này và nghĩ mọi người đều mắc kẹt ở cửa ải này.
"Cái đó... Thưa cô... Hoàn Tử Âm?" Phong Linh rụt rè hỏi: "Rốt cuộc nghĩa của『 Hạ nhật diệt khí yêu hỏa thúy diễm chi nộ 』là gì vậy? Phong Linh không hiểu, không viết được."
"Gọi ta là Nữ Hoàng Hoa Hồng." Hoàn Tử Âm nói với vẻ mặt đầy thất vọng: "Ngay cả người đứng hạng nhất trường cũng không đủ thực lực để hiểu được đề bài của ta sao? Xem ra ta thực sự quá mạnh rồi."
Không, tôi cho rằng ngay cả quái vật-kun cũng không thể hiểu được đề bài này đang muốn truyền tải điều gì.
"0.1, ngươi trả lời đi! Ngươi chắc hẳn có thể hiểu lời của ta!"
Hoàn Tử Âm vừa mới nói xong, Huyễn Anh đã cười trộm "phì".
"Bảo Đệ tử số 1 khá giống một tên Chuunibyou trả lời thực sự rất thích hợp."
"Liễu Thiên Vân, bổn tiểu thư cũng cảm thấy mỗi mình ngươi hiểu được thôi." Thấm Chỉ Nhu nói phụ họa.
"..."
Tại sao các ngươi đều coi tôi như là đồng loại của Hoàn Tử Âm vậy, chẳng lẽ tôi thường cư xử giống như một tên Chuunibyou sao!
Liễu Thiên Vân tôi đây là một 'hiệp sĩ cô độc' với tước vị bất phàm, Công Tước của vương quốc cô độc, cường giả có thể hóa thân làm tiên nhân núi Côn Lôn, cũng không thể dễ dàng tha thứ lời thoại nông cạn kiểu "Tên Chuunibyou" này chụp lên đầu mình.
[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]
Có vẻ những thiếu nữ xinh đẹp này trắng trợn quá mức, đã bắt đầu xem thường Liễu Thiên Vân tôi đây và tôi phả nghĩ cách lấy lại tôn nghiêm của mình.
"Tôi cũng không hiểu." Vì vậy tôi lạnh nhạt nói: "Liễu Thiên Vân tôi đây... Làm sao có thể hiểu được hàm nghĩa của đề bài kỳ quái này chứ!"
"Giả vờ." Huyễn Anh chế nhạo.
"Vẻ mặt 100% hiểu." Thấm Chỉ Nhu bổ sung.
"Tiền bối cố gắng lên!" Phong Linh cổ vũ cho tôi.
Tại sao các ngươi đều khăng khăng rằng tôi hiểu vậy!
"Tôi thật sự không hiểu mà! Vô cùng triệt để, vô cùng hoàn toàn không hiểu!" Tôi hơi giận nói.
Và sự kiên nhẫn của Hoàn Tử Âm dường như đang giảm dần.
"0.1! Mọi người đều rất lạc quan về ngươi, đừng giấu giếm nữa, mau chóng trả lời đi!"
"Liễu Thiên Vân tôi đây..."
20 phút trôi qua.
Sau khi bồi thêm vết một cú đấm vào bụng tôi, cuộc tranh cãi về đề bài vô cùng sôi nổi và ồn ào cuối cùng cũng kết thúc.
Hoàn Tử Âm thất vọng lắc đầu, quyết định đổi đề bài cho đám thuộc hạ của màn đêm chúng tôi và có tên là "Bãi biển mùa hè".
Cô giáo Hoàn Tử Âm, không phải cái này rất tốt sao? Cô vẫn có thể suy nghĩ giống một người bình thường mà!
Với đề bài phù hợp, chúng tôi cuối cùng cũng có thể bắt đầu viết.
Sau nửa tiếng, tôi là người đầu tiên nộp thành phẩm. Đó là một câu chuyện đầy cảm hứng về một nhóm các thiếu nữ xinh đẹp đang chơi đùa trên bãi biển, vô tình làm rơi ví và sau đó mở quán vỉa hè gần biển bán mì xào để kiếm tiền đi lại.
Hoàn Tử Âm nhận lấy giấy viết bản thảo của tôi và vùi đầu đọc kỹ.
"..."
Sau đó, cô ấy xé giấy viết bản thảo của tôi làm đôi.
"Viết lại." Cô ấy 'lời ít mà ý nhiều' : "Mở đầu không đủ thú vị."
Tôi hơi sững sờ, sau đó buộc phải quay trở lại chỗ ngồi của mình, lấy một giấy viết bản thảo mới và phiền não suy nghĩ một mở đầu hay hơn.
Một lát sau, Thấm Chỉ Nhu và Phong Linh cũng lần lượt nộp tác phẩm lên.
"Viết lại... Hành văn giữa đường vô lực."
"Viết lại! Cái kết dở tệ!"
Tác phẩm của hai người họ cũng theo gót chân tôi và bị ném vào thùng rác sau khi bị 'phanh thây'.
Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh dường như chịu đả kích không nhỏ, đặc biệt là Thấm Chỉ Nhu, huyết sắc trên mặt hoàn toàn biến mất và lẩm bẩm nói lời "Làm sao có thể, tác phẩm của bổn tiểu thư lại có kết cục giống như của Liễu Thiên Vân" như vầy.
Cuối cùng đến lượt Huyễn Anh và cô ấy đặt tờ giấy viết bản thảo lên bàn Hoàn Tử Âm.
"... Vượt qua bài kiểm tra. Ngươi có thể nghỉ ngơi."
Sau khi nghe xong, Huyễn Anh quay về chỗ ngồi, lấy tay chống cằm và nở nụ cười hài hước với chúng tôi.
Trước nụ cười này, Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh lập tức tăng tốc độ sáng tác và nụ cười của Huyễn Anh rõ ràng đã kích thích lòng tự ái của hai thiếu nữ kia.
"Viết lại."
"Viết lại..."
"Viết lại!"
Sau ba tiếng "Viết lại" , những mẩu giấy viết bản thảo nằm ngổn ngang trên sàn nhà.
Sau khi trượt lần thứ hai, ba người chúng tôi bị gọi đến trước mặt Hoàn Tử Âm và đứng thành một hàng nghe cô ấy giáo huấn.
"0.1, Bò Sữa, Phong Linh, các ngươi đang đùa ta sao? So với 『 Hạ nhật diệt khí yêu hỏa thúy diễm chi nộ 』, 『 Bãi biển mùa hè 』đơn giản là dành cho con khỉ viết! Thế mà, các ngươi vẫn không thể vượt qua bài kiểm tra!"
Hoàn Tử Âm chất vấn tôi trước. "Tên gia hỏa nhà ngươi chỉ có mỗi bản lãnh dụ dỗ thiếu nữ là lợi hại thôi sao!"
Không, điểm này chẳng lợi hại một chút nào.
"Ngực của ngươi lớn thì tôi đi, đừng suy bại đến mức ngực to không có não chứ!" Hoàn Tử Âm lại tàn nhẫn nói với hai người kia: "Cũng thử dùng một chút chất dinh dưỡng của việc phát triển bộ ngực vào việc suy nghĩ đi!"
Thực ra, người sẽ coi giáo viên như một chiếc ghế người để ngồi như Hoàn Tử Âm nói ra lời như vậy cũng không có gì kỳ lạ, nhưng sự nghiêm khắc của cô ấy vượt xa dự đoán của tôi.
Trong tiết học ở lớp Tinh Anh, các tác phẩm do tôi viết đều có thể vượt qua bài kiểm tra một cách dễ dàng... Nhưng trong cái vòng tròn nhỏ hẹp của câu lạc bộ quái nhân được Hoàn Tử Âm lựa chọn, tiêu chuẩn hợp lệ lại tăng lên vài bậc và dùng câu "vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết" để mô tả cũng không quá đáng chút nào.
Nhìn ở một góc độ khác, có lẽ là vì Hoàn Tử Âm đặt rất nhiều kỳ vọng vào các thành viên của câu lạc bộ quái nhân, cho nên yêu cầu cũng tăng lên giống như "nước lên thì thuyền lên".
"Theo tốc độ phát triển như thế này, các ngươi làm sao có thể thắng nổi quái vật-kun?" Hoàn Tử Âm lại giáo huấn một trận và sau đó thất vọng thở dài.
"Phải dùng cách nhanh hơn, cấp tốc hơn, vững chắc hơn... Để thực lực của các ngươi trở nên mạnh hơn."
Cô ấy nhìn chằm chằm vào đống giấy viết bản thảo trên mặt đất, suy nghĩ một lúc và sau đó hai lòng bàn tay vỗ mạnh rồi nhanh chóng mở miệng nói như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Có rồi. Chúng ta... Hãy sử dụng thiết bị thực tế ảo Light Novel!"
Để sử dụng thiết bị thực tế ảo Light Novel, bạn cần phải tải vào Light Novel.
Cả nhóm chúng tôi rời khỏi phòng học câu lạc bộ và đi đến thư viên chuyên để lưu trữ Light Novel dưới sự dẫn dắt của Hoàn Tử Âm.
Thư viện ở tầng 1 của một tòa nhà dạy học và ban đầu nó là phòng học bình thường.
Sau khi Tinh Tinh Nhân xâm lược, nhà trường đã sửa sang lại phòng học này và chuyển một đống tủ sách đến đây để giúp học sinh đọc Light Novel hiệu quả hơn. Bên trong chất đống hàng trăm Light Novel mà giáo viên đã tịch thu trước kia, chủ đề lại đa dạng có đủ mọi thứ.
"Bảo các ngươi đến đây chọn, bởi vì đây là công việc của gia quyến bóng đêm. Nhớ đó, hãy chọn sách liên quan đến bãi biển mùa hè."
Sau khi vào thư viện, Hoàn Tử Âm trực tiếp ngồi xuống nghỉ ngơi. Rõ ràng là cô ấy đưa ra đề nghj, nhưng cô giáo Chuunibyou này lại lười đi tìm nó.
Chúng tôi đi lang thang trong thư viện theo lời giáo viên.
Sau vài phút, Thấm Chỉ Nhu lấy ra một cuốn Light Novel. "Cuốn này thì sao, 《 Tôi đã được định sẵn có năm tỷ tỷ /有五个姊姊的我就注定 》..."
Thấm Chỉ Nhu vừa mới đọc được nửa tiêu đề, tôi đã vội vàng xua tay với cô ấy. "Không không không, trực giác mách bảo rằng tôi không thể chọn cuốn sách này để bước vào!"
Với bản năng nhận biết nguy hiểm của 'hiệp sĩ cô độc' , tôi mơ hồ cảm thấy một hiệu ứng dây chuyền cực kỳ xấu hổ sẽ sinh ra sau khi bước vào quyển sách kia.
"Hừ, trực giác của ngươi có đáng tin không?"
Sau khi tôi khuyên can mãi, Thấm Chỉ Nhu mới đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ.
Mặc dù tôi không biết nguyên nhân xuất hiện cảm giác nguy hiểm, nhưng tôi vẫn khá tin tưởng vào trực giác của mình và có thể nói đó là bản năng sinh học giống như dã thú có thể phát hiện ra điềm báo của động đất vậy.
"A... Tiền bối, Phong Linh cũng tìm được một quyển sách." Phong Linh lật xem một quyển Light Novel trong tay. "Tên sách là 《 Có lãi có mất trong quá trình phát triển thành người yêu / 爱徒养成有赚有 》... "
"Đợi đã!" Tôi vội vàng ngắt lời cô ấy. "Cái này cũng không được!"
"Ế? Không được sao?" Phong Linh bối rối nói.
"Tuyệt đối không được!"
Thấm Chỉ Nhu với vẻ mặt đầy khó chịu. "Cái này cũng không được, cái kia cũng không được. Liễu Thiên Vân, ngươi thử chọn một quyển cho bổn tiểu thư xem nào!"
Nghe theo lời Thấm Chỉ Nhu, tôi đi tới đi lui giữa các vô số tủ sách và cân nhắc đắn đó một lúc để chọn sách.
Sau khi đưa mắt tìm kiếm một hồi lâu, tôi chợt phát hiện tựa đề của một cuốn Light Novel... Vô cùng kỳ lạ.
《 Con đường đỏ thẫm của Tà Vương Lẫm Đông Vân Yên / 凛冬云烟邪王赤红之道 》.
[lẫm đông (凛冬): mùa đông lạnh lẽo, vân yên (云烟): mây khói ]
... Kỳ lạ đến mức không biết phải Tsukkomi từ chỗ nào.
[tsukkomi: tiếng địa phương Osaka, có nghĩa là tại sao thế? Dùng để đáp lại một câu hỏi hài hước của đối phương, hay được dùng trong Manzai. Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười. ]
Lúc này, Huyễn Anh chú ý đến ánh mắt của tôi và cũng đi tới.
"Ô hô? Tên cuốn sách này là..." Sắc mặt Huyễn Anh hơi cứng ngắc.
Cuốn sách lại có thể khiến cho vị Bậc Thầy Lừa Đảo huyền thoại xuất hiện loại biểu cảm này, điều đó cho thấy sức mạnh Chuunibyou trong tiêu đề của nó lớn đến mức nào.
Huyễn Anh lấy quyển sách kia xuống, lật mặt sau xem, trên đó vẽ thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài thẳng và lời văn tuyên truyền.
Cô ấy nhìn trang bìa phía sau và lẩm bẩm: "Lần đầu tiên ra mắt tại lễ trao giải Light Novel, một 'siêu tân tinh' mà tất cả mọi người mong chờ! Một tác phẩm siêu 'đau nhói' mà bạn không thể tưởng tượng được!"
"Chà, chỉ riêng cái tên đề sách thôi đã đủ đau nhói rồi." Tôi gật đầu tán thành. "Tôi cá là mình không thể tìm được tên sách nào Chuunibyou cái này."
Lúc này, Thấm Chỉ Nhu cũng tò mò đến gận và khóe miệng lập tức bĩu môi ngay khi nhìn thấy tên sách.
"Đây là tên sách quái quỷ gì vậy, không ngờ tới trên cõi đời này lại có người kỳ quái hơn cả Liễu Thiên Vân!"
Bởi vì cách đặt tên quyển sách này 'kinh thế hãi tục' , cho nên nó thu hút tất cả mọi người. Cuối cùng, nó biến thành tình huống bốn người là tôi, Huyễn Anh, Phong Linh, Thấm Chỉ Nhu cùng bình phẩm từ đầu đến chân xung quanh cuốn sách.
[kinh thế hãi tục (惊世骇俗): Những lời nói, hành động khác với lẽ thường dễ gây cho người khác cảm giác chấn động. ]
"Tác giả này chắc chắn không có bạn, quá cô đơn mới có thể nghĩ ra cái tên này." Tôi suy đoán nói.
"Đệ tử số 1, hiếm khi ta muốn tán thành quan điểm của ngươi.
"Vị tiền bối đằng đó, Phong Linh cảm thấy chế giễu cách đặt tên của người khác không hay ho lắm..."
"Hừ, bớt giả vờ đi, cái đồ hồ ly cái lẳng lơ, ban nãy cô cũng cười đến mức nhe cả răng rồi đó."
Khi bị Thấm Chỉ Nhu nói như thế, Phong Linh giật mình che miệng lại.
Khi cuộc tranh luận đang đi được một nửa, trong thư viện đột nhiên vang lên âm thanh đồ rơi xuống với một tiếng "dong".
Bốn người chúng tôi quay đầu lại nhìn.
Sau đó, chúng tôi nhìn thấy Hoàn Tử Âm vốn ngồi yên đợi cả đám chọn sách như núi Thái Sơn đã đứng dậy.
Cái ghế ngã sang một bên và có lẽ là bị xô ngã bởi hành động lớn đứng dậy của cô ấy.
Hoàn Tử Âm sửa sang cái kiểu đầu búp bê nằm dưới tóc mái, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn đỏ bừng, ánh mắt tức giận và dường như là tức giận đến tột cùng khiến cho người ta khó kiềm chế được cảm xúc.
"Dài dòng."
Hoàn Tử Âm thốt ra âm rung đầy tức giận từ giữa hai hàm răng của cô ấy.
"Dài dòng...! Các ngươi dài dòng chết đi được! 《 Con đường đỏ thẫm của Tà Vương Lẫm Đông Vân Yên 》gì gì đó! Rõ ràng là vừa ngầu vừa có gu thẩm mỹ, đám tiểu quỷ thúi chưa trải đời như các ngươi làm sao có thể hiểu được!"
"Ta, ta, ta... Cảm thấy có cái tên nào hay hơn cái này! Các ngươi chẳng hiểu cảm giác nằm vật lộn trên giường 3 tiếng để cố nghĩ ra tên sách là như thế nào cả!"
Bị Hoàn Tử Âm vỗ đầu trách mắng một trận, ba người chúng tôi cũng rơi vào trạng thái kinh ngạc.
Ngay sau đó, tôi nhớ ra điều gì đó.
Đề bài mà Hoàn Tử Âm đưa ra đầu tiên vào ban nãy, gọi là "Hạ nhật diệt khí yêu hỏa thúy diễm chi nộ " ...
Và quyển sách mà tôi cầm trên tay vào giờ phút này, được gọi là 《 Con đường đỏ thẫm của Tà Vương Lẫm Đông Vân Yên 》
Gu như vậy...
Cách đặt tên này...
'Tức cảnh sinh tình' , những trang ký ức nhanh chóng lật đi lật lại trong tâm trí tôi và cuối cùng dừng lại ở... Lần đầu tiên tôi gặp Hoàn Tử Âm.
Hoàn Tử Âm lãnh đạm nói: "Ta đã nhảy cấp liên tiếp từ nhỏ đến lớn, tốt nghiệp khoa quốc văn đại học P năm 18 tuổi và mất 2 năm để lấy bằng Thạc Sĩ. Sau khi tốt nghiệp Thạc Sĩ, ta đã viết một Light Novel rồi gửi bản thảo và lập tức đoạt giải thưởng lớn về tiểu thuyết tiếng Trung. Hiện đang là ngôi sao đang được theo dõi nhiều nhất... Của các nhà xuất bản trong nước."
... Thì ra là như vậy.
... Không có ai khác.
Tác giả của quyển sách ——《 Con đường đỏ thẫm của Tà Vương Lẫm Đông Vân Yên 》này, có lẽ chính là Hoàn Tử Âm.
Và bản thân tác giả này đã nghiêng người và vô cùng khó chịu vào giờ phút này.
"Này, ta sẽ không cho đám tiểu quỷ thúi các ngươi chọn sách nữa! Nếu các ngươi xem thường ta, ta sẽ viết ngay một Light Novel rồi ném vào trong thiết bị thực tế ảo, khiến cho các ngươi chiêm ngưỡng... Điểm cao quý của Nữ Hoàng Hoa Hồng!"
Hoàn Tử Âm tức giận tột cùng đẩy chúng tôi ra khỏi thư viện, vừa mắng vừa hét như một người chăn cừu đang lùa cừu và đuổi chúng tôi về phòng học câu lạc bộ.
"Tin tưởng vào ta chắc chắn đúng! Tiến lên, tới cánh cửa thắng lợi!"
✎
Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy?
"Hì hì..."
"Ha ha ha..."
"Lạnh quá!"
Mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, bãi cát dài vô tận phủ đầy cát trắng mịn và rải rác những hàng dừa mọc trên bãi biển.
Và... Biển trong xanh với những cơn sóng nhẹ nhàng đung đưa trước mặt.
Ba thiếu nữ xinh đẹp và một mỹ nữ, mặc đủ loại đồ bơi, đang chơi đùa và hắt nước vào nhau trên bãi cát.
... Cái gì thế.
Câu nói "Tiến lên, tới cánh cửa thắng lợi!" kia của Hoàn Tử Âm dường như vừa mới nói xong không lâu và vẫn vang vọng ở bên tai tôi.
Tôi mặc quần bơi, ngồi xếp bằng trên bãi cát hơi xa bờ dưới bóng râm của ô che nắng và lộ ra vẻ mặt đờ đẫn.
Không hổ là câu lạc bộ quái nhân.
Ngay cả giáo viên phụ trách câu lạc bộ cũng là quái nhân.
Hoàn Tử Âm trở nên vui vẻ hơn sau khi viết Light Novel. Toàn bộ lửa giận bùng lên hiện trong thư viện đã biến mất sau khi trở về phòng học câu lạc bộ. Đối với những ai quan tâm, sáng tác là một việc vô cùng vui sướng và có lẽ đây là một trong những chỗ tốt của nhà văn.
"Lần trước ta đã bí mật thử nghiệm và phát hiện ra rằng ta cũng có thể sử dụng thiết bị thực tế ảo Light Novel... Hóa ra ý nghĩa của cậu 『 Nhân loại 18 tuổi trở xuống mới có thể sử dụng 』được ghi trong sách hướng dẫn là ám chỉ độ tuổi của thể xác."
"Hô hô hô hô... Ta đã chăm sóc bản thân hợp lý, ngay cả máy móc cũng nghĩ rằng ta trông giống học sinh cao trung, cho nên sau này hãy gọi ta là Thiếu Hoàng Nữ Hoa Hồng.
[Hoàng Nữ (皇女): cũng gọi Đế nữ (帝女), là một danh từ để chỉ đến con gái do Hậu phi sinh ra của Hoàng đế trong các nước Đông Á đồng văn như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên. ]
"Ở trong cỗ máy này, thời gian trôi chậm hơn rất nhiều so với thế giới bên ngoài. Nếu các ngươi không hiểu cái nghệ thuật đặt tên, dám cả gan coi thường cái tôi cao quý của ta... Vậy thì hãy để ta viết một tác phẩm về 『 Bãi biển mùa hè 』và cho các ngươi biết lợi hại ra sao!"
Quả nhiên là cô ấy vẫn rất để bụng chuyện tên sách bị giễu cợt.
Hoàn Tử Âm kết nối dây của ba thiết bị thực tế ảo với nhau, một máy có thể cho phép hai người sử dụng cùng lúc, vì vậy tất cả chúng tôi cũng bước vào Light Novel do Hoàn Tử Âm viết.
Ngay khi chúng tôi cho rằng mình sẽ phải đối mặt với một đống tiết học gian khổ, chúng tôi lại xuất hiển ở trong thế giới ảo, nhưng tất cả mọi người đều xuất hiện trong bộ đồ bơi.
"Hãy khâm phục khả năng sáng tác của ta đi, đây là bộ quần áo phù hợp nhất với ngươi!"
Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh mặc bikini và màu sắc lần lượt là màu đỏ với màu tím nhạt.
Dây vai nhỏ nối liền lớp vải bikini mỏng hoàn toàn không thể ôm trọn bộ ngực đầy đặn của hai thiếu nữ kia, nhưng tác dụng nâng cao lại khá tốt, ép cặp núi đôi to mềm mại vào bên trong tạo thành khe ngực rất sâu. Một mảng lớn da thịt trắng nõn ở trước ngực hai thiếu nữ khiến cho tôi không thể nhìn thẳng.
Ngay cả khi cả hai sở hữu vòng 1 đáng tự hào như vậy, Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh vẫn có 'thân hình như rắn nước' / vòng eo mảnh mai thon thả, vòng mông cân đối, cặp đùi săn chắc không chút mỡ thừa —— Có thể nói rằng hai thiếu nữ này được Ông Trời thiên vị và sở hữu tiền vốn khiến cho hầu hết phụ nữ phải ghen tị.
Huyễn Anh mặc đồ bơi trường học (Sukumizu) kiểu một mảnh màu xanh da trời, khuôn mặt xinh xắn ngây thơ như một Thiên Thần và chỉ có mỗi khóe miệng nở nụ cười hơi tự mãn. Cô ấy quan sát hai thiếu nữ đồ bơi hai mảnh (bikini) và không biết đang suy nghĩ điều gì.
[Sukumizu (学校泳装/スクール水着): là một thuật ngữ dùng để chỉ đồ bơi sử dụng trong các trường học của Nhật Bản ]
Hoàn Tử Âm mặc đồ bơi kiểu hai mảnh, lạnh lùng liếc nhìn hai thiếu nữ ngực bự và sau đó tiến lại gần Huyễn Anh vài bước như thể muốn tìm đồng đội.
"Tại sao đồ bơi của bổn tiểu thư lại hở hang như vậy!" Thấm Chỉ Nhu mặc bikini màu đỏ và phơi bày hết đường cong cơ thể mà không che giấu chút nào. Cô ấy lấy hai tay ôm ngực và đỏ mặt nói. "Hơn nữa, bộ đồ bơi này quá nhỏ!"
"Hử? Ta nghĩ nó rất hợp với hai ngươi, thuộc tính 'đĩ' phải phối với bikini mới hợp." Hoàn Tử Âm nhún vai nói. "Đồ bơi kiểu ba mảnh cũng không tồi, nhưng 0.1 đang ở đây, cho nên ta vẫn 'hạ thủ lưu tình' một chút."
[đĩ (痴女/ちじょ): ám chỉ người phụ nữ lẳng lơ, cuồng dâm, đĩ điếm ]
"Ai là đĩ chứ! Đừng tự tiện thêm thiết lập cho người khác chứ!" Thấm Chỉ Nhu tức giận hét lớn.
"Umm..." Phong Linh lại ôm người ngồi xổm xuống, nhìn tôi và nước mắt lưng tròng... Khiến cho tôi không khỏi cảm thấy mình chỉ cần nói sai một chút là nước mắt của cô ấy sẽ rơi xuống lã chã.
Thật đúng là một câu lạc bộ bất ổn, một đám quái nhân sẽ tranh cãi kịch liệt, hãm hại lẫn nhau và lôi chân nhau bất cứ lúc nào.
"Nói tóm lại... Chúng ta hãy trải nghiệm bãi biển mùa hè có hương vị như thế nào!"
"Đừng bơ tôi chứ!" Thấm Chỉ Nhu càng tức giận hơn.
Ầm ĩ thuộc về ầm ĩ, cuối cùng bốn người bọn họ vẫn hòa giải và cùng nhau chạy ra bãi biển để nghịch nước.
"..." Thấm Chỉ Nhu đứng ở trong nước, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phong Linh và tầm mắt quét tới quét lui trên người đối phương.
Sau đó, cô ấy nheo mắt lại và lộ ra biểu cảm tự mãn.
"Hừ hừ, hồ ly cái lẳng lơ, mặc dù của cô cũng rất lớn... Nhưng bổn tiểu thư vẫn thắng."
"Thắng, thắng cái gì?" Phong Linh vô cùng hoảng hốt nói: "Liễu Thiên Vân tiên bồi đang nhìn đó, xin học tỷ đừng nói những lời hư hỏng như vậy!"
"..." Tôi ngồi ngây ngốc trên bãi biển, tận hưởng cảnh tượng các cô gái nghịch nước với nhau vừa êm ái vừa ngọt ngào bổ mắt.
Còn việc đánh bại quái vật-kun thì sao?
Còn việc tu luyện Light Novel thì sao?
Còn... Việc lấy mục đích năng cao năng lực sáng tác làm tôn chỉ của câu lạc bộ thì sao?
Rốt cuộc tôi đã tham gia loại câu lạc bộ nào vậy? So với đám quái nhân không hề cảm thấy căng thẳng này, tôi chắc chắn là một người siêu bình thường!
Thế nhưng, tôi không thể ngăn cản bọn họ nghịch nước, bởi vì tôi đã đoán trước được những thiếu nữ xinh đẹp đang vui đùa hăng say này sẽ ném kiểu câu trả lời gì cho mình với ánh mắt như thể nhìn thấy rác rưởi.
"Hỡi các thuộc hạ của ta, chỉ mỗi 0.1 là không hiểu được giáo lí bóng tối." Hoàn Tử Âm sẽ nói như vậy.
"Đệ tử số 1, câu hỏi của ngươi nhiều quá."Huyễn Anh sẽ tung một đòn Gazelle Punch và sau đó nói: "Giống như chinh phục một thiếu nữ xinh đẹp, đây là để gia tăng kinh nghiệm của bản thân ngươi và sau đó rèn luyện năng lực sáng tác!"
[Gazelle Punch (羚羊拳/ガゼルパンチ): Linh Dương Quyền. Một chiêu thức quyền anh được sử dụng trong Hajime no Ippo ]
"Hả? Câu hỏi ngu ngốc gì vậy? Bổn tiểu thư không muốn trả lời!"
"Phong Linh cảm thấy... Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng tốt mà..."
Tôi đã sớm đoán trước được đám quái nhân này sẽ trả lời như thế nào và ngay cả Liễu Thiên Vân tôi đây cũng không thể thắng được 4 kẻ địch, cho nên tôi đã từ bỏ cuộc tranh luận mà mình chắc chắn sẽ thua.
Thế nhưng, bọn họ chơi mãi, chơi mãi, chơi mãi...
Trong thế giới ảo này dường như không có quy luật mặt trời mọc mặt trời lặn và mặt trời luôn treo cao trên bầu trời.
Có lẽ Hoàn Tử Âm lại viết mấy loại thiết lập như "thể lực vô hạn" , cho nên bốn cô gái chơi kiểu gì cũng không cảm thấy mệt mỏi và càng chơi càng hăng say.
"..."
Tôi bắt đầu xây lâu đài cát trên bãi biển.
Khi tôi xây lâu đài cát thứ tư, đám người Huyễn Anh cuối cùng cũng lên bờ trong tình trạng người ướt sũng.
Cuối cùng nó cũng kết thúc rồi sao? Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó...
Bọn họ bắt đầu dựng lưới bóng chuyền bãi biển và dùng máy kẻ vạch để khoanh vùng sân thi đấu.
Tôi gục mặt xuống. Đám gia hỏa này vẫn chưa xong sao!
Tôi sải bước đến đó và nói với bốn cô nàng: Này này... Chơi đủ rồi đó, đã đến lức quay về thế giới thực rồi."
Hoàn Tử Âm và Thấm Chỉ Nhu đang dựng lưới dừng lại.
Huyễn Anh và Phong Linh đang kẻ vạch cũng dừng lại...
Sau đó, bốn cô nàng nhanh chóng tập trung lại, ngồi xổm xuống thành một vòng tròn và bắt đầu thảo luận khi tất cả quay lưng về phía tôi.
"Chúng ta lạnh nhạt với 0.1 sao?" Hoàn Tử Âm hoài nghi nói. "Tại sao 0.1 lại có biểu cảm bất mãn giống như 'oán phụ khuê phòng' vậy?"
[oán phụ khuê phòng (深闺怨妇): Bị nam nhân bỏ rơi, trong lòng còn có bất mãn, cả ngày bày biện sắc mặt cho người khác nhìn. Vì vậy nên gọi là oán phụ khuê phòng. Danh từ. Trước đây chỉ khuê phòng nơi con gái nhà giàu sống ]
Âm thanh của cuộc thảo luận lớn đến mức tôi có thể nghe thấy.
"Hmm... Hiếm khi đi một chuyến đến bãi biển, lại muốn mời loại người như vậy chơi cùng sao?" Thấm Chỉ Nhu phát ra âm thanh ghê tởm như thể giẫm phải vật dơ bẩn.
"Nhưng Đệ tử số 1 thường tự xưng là 'hiệp sĩ cô độc' , bộ 'hiệp sĩ cô độc' cũng cần vui chơi sao?" Huyễn Anh nghi ngờ nói.
[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]
"Cái đó... Phong Linh cảm thấy chúng ta nên chơi cùng tiền bối. Dù sao mọi người cùng nhau đi vào mà."
Khóe miệng tôi giật giật.
Sau đó, Hoàn Tử Âm đứng lên đối mặt với tôi, lộ ra vẻ mặt quan tâm và dịu dàng nói: "Được rồi, 0.1, ngươi có thể chơi cùng với mọi người... Là một giáo viên, dù sao việc khiến cho học sinh đặc biệt bị tẩy chay vẫn là một biểu hiện không tốt lắm."
Sau lưng Hoàn Tử Âm, ba thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn xì xào bàn tán và thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tôi.
Giọng điệu của Hoàn Tử Âm tràn đầy sự thông cảm, cứ như tôi là một tên ăn mày bò trên mặt xin tiền và bọn họ là đám nhà giàu tiện tay ném cho tôi vài đồng.
Tôi lại được thông cảm...
Thông cảm... Liễu Thiên Vân tôi đây, đường đường là 『 Vua của người cô độc 』!
Có thể nhịn được, không ai có thể nhịn được!
Tôi nổi giận nói: "Tôi chẳng thèm chơi với mấy người, tôi muốn quay về luyện tập sáng tác!"
"Được." Hoàn Tử Âm bước tới và vỗ vai tôi. "Đừng ăn nói ngang ngạnh nữa. Ngươi hãy nghĩ đi, chơi cùng với mọi người, chơi đến một giai đoạn... Ngươi kéo Bò Sữa mang thuộc tính 'đĩ' kia đi, hai người sống chung với nhau, nói không chừng ngươi chắc —— Chắc —— Chắn sẽ thành công đó!"
"Bổn tiểu thư chẳng có cái thuộc tính 'đĩ' đó! Đừng lấy ngươi ta ra làm ví dụ qua loa chứ!" Thấm Chỉ Nhu thở hổn hển nói. "Chắc —— Chắn —— Sẽ không có chuyện gì xảy ra cả!"
Cuối cùng, tôi vẫn bị kéo vào để chơi bóng chuyền bãi biển cùng với bọn họ.
Tôi cùng một đội với Phong Linh, Thấm Chỉ Nhu cùng một đội với Huyễn Anh và cô giáo Hoàn Tử Âm làm trọng tài.
Các ngươi cần phải hiểu rõ rằng chơi bóng chuyền bãi biển mới có thể miêu tả chi tiết và thực tế hơn khi sáng tác Light Novel sau này!"
Hoàn Tử Âm đứng ở cạnh lưới bóng chuyền và lên tiếng giải thích trước.
"Vì vậy, bây giờ chúng ta không chỉ vui chơi, mà còn luyện tập Light Novel để chống lại năm trường mạnh khác, hiểu chưa?"
Ngoại trừ tôi ra, ba người còn lại đều vô cùng phấn khởi đồng thanh kêu lên "Hiểu ——!"
... Luyện tập Light Novel sao?
Lúc này, hai người của đội địch đang đứng trong sân bóng chuyền đã kẻ vạch xong và bắt đầu nói chuyện.
"Mặc kệ là game hay luyện tập Light Novel, bổn tiểu thư cũng không muốn thua... Ngươi hiểu không?" Thấm Chỉ Nhu nói với Huyễn Anh như vậy.
"Ta ngược lại với ngươi, ta quá mạnh và rất mong chờ mùi vị thất bại." Huyễn Anh cười nhạt: "Nhưng... Tiền đề là không thể thua bởi binh tốt."
Sau khi Huyễn Anh nói xong, Thấm Chỉ Nhu dường như vô cùng bất ngờ và kêu "Hả ——?"
"Đối diện chỉ có một binh tốt ngu ngốc và một binh tốt hồ ly lẳng lơ. Nếu đã là như vậy..." Thấm Chỉ Nhu nói.
"Vậy thì chúng ta hãy..." Huyễn Anh nói tiếp.
"Đồng tâm hợp lực..." Thấm Chỉ Nhu lại nói tiếp.
" "Làm thịt đối thủ!" " Ánh mắt hai thiếu nữ sáng lên, toàn thân bắn ra khí thế kinh người như thể muốn thiêu trụi đối phương và tôi dường như đã nhìn thấy ngọn lửa chiến ý bừng bừng trên người bọn họ xông thẳng lên tận chân trời!
Thái độ của kẻ địch ở bên lưới bóng chuyền đối diện nghiêm túc đến mức không coi đó như một trò chơi.
Không được.
Tôi cũng phải cổ vũ sĩ khí, nếu không tôi há chẳng phải sẽ bị khí thế của đối phương áp đảo mất sao!
"Phong Linh, chúng ta cũng..."
Tôi quay đầu lại.
... Phong Linh thu mình ngồi xổm dưới đất và run rẩy.
"Bọn họ đáng sợ quá, đáng sợ quá, đáng sợ quá..."
"..." Tôi muốn đầu hàng.
Rốt cuộc, đồng đội tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm đứng lên và có thể bắt đầu thi đấu trước sự cổ vũ của tôi.
Bởi vì mọi người cũng không biết luật bóng chuyền chính thức, cho nên Hoàn Tử Âm ném bừa bóng cho chúng tôi và ra hiệu cho chúng tôi bắt đầu giao bóng.
"Nè!"
Phong Linh là người đầu tiên phát bóng, đầu tiên là ném bóng chuyền lên thật cao và sau đó hét to rồi đập quả bóng qua lưới bằng hai cánh tay của mình. Nhìn vào điểm rơi của quả bóng, nó sẽ rơi xuống khu vực do Huyễn Anh chịu trách nhiệm phòng thủ.
"..." Huyễn Anh khoanh hai tay trước ngực, đứng yên tại chỗ và chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào quả bóng chuyền.
Sau đó, cô ấy trơ mắt nhìn bóng chuyền chạm đất và điều này giúp chúng tôi ghi điểm dễ dàng.
"Hả?" Thấm Chỉ Nhu kinh ngạc há hốc mồm, nhìn đồng đội và trì trệ không nói nên lời.
"1-0!" Khi thấy như vậy, Hoàn Tử Âm nhanh chóng giơ tay lên và tuyên bố tỷ số.
"Hô hô..."
Lúc này, Huyễn Anh lại mỉm cười và cười đến mức lộ hết cả hàm răng xinh đều tăm tắp.
"Cô giáo Hoàn Tử Âm, em muốn báo cáo đối phương ăn gian."
"Ăn gian?" Hoàn Tử Âm cau mày.
"Khi Phong Linh ở đối diện đang giao bóng, cô ấy đã sử dụng ảo thuật, biến bóng chuyền thành ba quả và khiến cho ta phán đoán sai thời điểm đón bóng."
"Bóng... Biến thành ba quả...?" Hoàn Tử Âm hoài nghi khó hiểu và từ từ quay đầu lại nhìn Phong Linh.
... Cuối cùng, tầm mắt của cô ấy dừng lại ở trên bộ ngực đầy đặn của Phong Linh.
"Có lý, lời này có lý!" Hoàn Tử Âm lại cúi đầu nhìn bộ ngực bằng phẳng của mình và nổi giận nói như thể chợt hiểu ra: "Ngươi lại dám ăn gian ở trước mặt Nữ Hoàng Hoa Hồng, thật sự là quá to gan! Trừ ngươi 10 điểm!"
Sau khi nghe quyết định của trọng tài, đôi mắt tôi dần dần mở to.
Tôi hoài nghi nhìn về phía Huyễn Anh và sự hiểu biết về giới hạn dưới tiết tháo của vị sư phụ này... Lại được làm mới.
Cái này...
Cái này... Vô cùng bỉ ổi và vô sỉ! Cậu có biết tinh thần thể thao là gì không thế!
"Ờ hớ..." Thấm Chỉ Nhu nhìn Phong Linh mang sắc mặt nhợt nhạt và bất an nói như thể cảm nhận được sự đau đớn của 'một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ' : "Cái này... Cái này... Mặc dù thắng rất tuyệt... Nhưng... Thủ đoạn này..."
"Nhưng cái gì?" Huyễn Anh không ngừng cười với cô ấy. "Không phải cô rất muốn thắng sao?"
Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, rõ ràng là dưới ánh mặt trời chói chang, nhưng cơ thể Thấm Chỉ Nhu khẽ run lên, quay đầu lại và cứng nhắc nói: "Đúng, đúng vậy... Rất muốn thắng... Cái đó... Chậc, bổn tiểu thư sẽ không phát bóng..." Giọng nói của cô ấy càng ngày càng nhỏ.
Ăn hiếp luôn cả cả tổ đội hai Thần Tượng Học Đường của trường cao trung C gồm Thấm Chỉ Nhu là một Ma Vương và Phong Linh. Điều này cho thấy Huyễn Anh đáng sợ đến mức nào.
Dù sao, cô ấy thực sự là một tồn tại mà ngay cả Liễu Thiên Vân tôi đây cũng có thể đánh bại.
Tôi thua cô ấy liên tiếp, có lẽ Liễu Thiên Vân tôi đây không phải đột nhiên trở nên yếu ớt... Mà là vị sư phụ trên danh nghĩa này quá mạnh mẽ.
"Này!"
"Hây!"
"Xem ta đây!"
Sau khi hai bên lại đấu một trận nữa...
Dĩ nhiên, chúng tôi đã kết thúc với một thất bại thảm hại.
Chẳng những không có ai dám đập bóng về phía khu vực phòng thủ của Huyễn Anh —— Mà ngay cả khi tôi chứng kiến Thấm Chỉ Nhu "Trực tiếp đập bóng vào sâu trong cát" lúc chơi bóng chuyền giết người, cũng lập tức hiểu ra một điều.
Đối với Thấm Chỉ Nhu, đây là bóng chuyền, nhưng nó thực sự là tên lửa và bị bắn trúng sẽ tử trận đối với tôi. Cho dù tôi biết rõ mình sóng lại trong thiết bị thực tế ảo, nhưng tôi cũng không muốn chết bởi bóng chuyền bãi biển và thứ đó sẽ trở thành bóng ma ký ức cả đời tôi.
Thế nhưng, tâm trạng buồn rầu của tôi đã được chữa lành một chút sau khi nhìn thấy hình tượng chơi bóng hơi vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc của Phong Linh.
Chỉ riêng việc có thể lập đội chơi bóng chuyền bãi biển với một học muội đáng yêu, đã đáng tiền vé bỏ ra và chịu đựng những tổn thương tâm hồn mà Huyễn Anh với Thấm Chỉ Nhu gây ra cho tôi.
Cuộc đấu tồi tệ không công bằng đến tột cùng cuối cùng cũng kết thúc.
Ngay khi tôi đang thầm than phiền trong lòng, Ma Vương trong các Ma Vương, Huyễn Anh đột nhiên tiến lại gần một cách vô cùng thần bí và cười trộm với tôi.
"Hừ hừ? Đệ tử số 1, ta đã phát hiện ra một thứ ——"
"?" Tôi không hiểu.
"Từ khi tiến vào đến bây giờ, ngươi dường như cố gắng hết sức tránh nước biển, chẳng lẽ 'vịt ở đất gò' ...?" Huyễn Anh khẽ liếm khóe miệng. "Rốt cuộc có đúng hay không? Trả lời ta."
[vịt ở đất gò (旱鸭子): người không biết bơi ]
Bị Huyễn Anh cười xấu xa nhìn chằm chằm, da đầu tôi hơi tê dại. Dù sao, mỗi lần cô ấy thể hiện biểu cảm này đều không có chuyện tốt đẹp xảy ra.
"A ha ha ha ha ha... Liễu Thiên Vân tôi đây làm sao có thể là một 'vịt ở đất gò' chứ, đừng đùa!"
"Hử hử?"
Trong tiếng "Hử hử" của Huyễn Anh, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện 2 người.
"Ta đã nghe thấy một thứ rất thú vị, 0.1."
Thấm Chỉ Nhu với Hoàn Tử Âm đứng ở sau lưng tôi và nụ cười trên mặt họ giống hệt của Huyễn Anh.
"Chúng ta hãy làm thí nghiệm thôi, Bò Sữa."
"Người ta không phải là Bò Sữa mà!" Nhưng Thấm Chỉ Nhu vẫn gật đầu.
Sau đó, cánh tay tôi bị một trái một phải túm lấy, Thấm Chỉ Nhu với Hoàn Tử Âm nhanh chóng lao tới và hợp lực kéo tôi ra bãi biển. Một dấu vết rất dài bị kéo lê của chân tôi trên bãi biển.
"Một, hai, ba! Ném!"
"Hây!!"
Đi kèm tới tiếng kêu trong trẻo của thiếu nữ, cơ thể tôi bay vài mét theo đường parabol và rơi 'ùm' xuống biển.
...
Thứ bơi lội này là môn học thường được dạy ở nơi có đầy đủ nước như bể bơi hoặc bờ biển.
Và những nơi đó thường là thánh địa tà đạo của đám Riajuu có bạn mới đến.
[Riajuu (现充/リアじゅう ): nghĩa là real trong tiếng anh, để chỉ những người thành công, có cuộc đời ý nghĩa trong cuộc sống thật, không phải sống ảo 2D. ]
Vì vậy, Liễu Thiên Vân tôi đây không biết bơi cũng là một chuyện hết sức bình thường.
Trong sự thúc đẩy của dòng hải lưu, cơ thể tôi dần dần chìm xuống và không khí trong khoang mũi biến thành bọt khí nổi lên.
Tiếng hét sợ hãi của các cô gái xuyên qua lớp nước rất dày và nghe rất trống rỗng mà xa xăm.
"Này... Này! Có vẻ như 0.1 thực sự không biết bơi thì phải?"
"Ế? Ế ế! Thế tiền bối sẽ chết chìm sao? Ai sẽ đi cứu, cứu ngài ấy đây!"
"Bổn tiểu thư không thèm cứu tên gia hỏa Liễu Thiên Vân kia, nhưng hắn lại bị ta ném xuống. Theo lý thuyết, ta nên là người đi cứu... A —— Phiền quá đi!"
Trong tình trạng thiếu dưỡng khí và ý thức dần dần mơ hồ, tôi lại nghe thấy âm thanh vật thể rơi xuống nước.
'Ùm, ùm, ùm, ùm' ... Hơn nữa, đó là bốn tiếng.
Liễu Thiên Vân tôi đây... Màn biểu diễn lần này thực sự là khiêm tốn đến bùng nổ. Tôi thà bị chết bởi bóng chuyền còn ngầu hơn.
Nhìn bốn cô gái Huyễn Anh, Phong Linh, Thấm Chỉ Nhu, Hoàn Tử Âm nhanh chóng bơi đến gần tôi trong biển, bọn họ không ngừng gạt nước tiến về phía trước bằng cánh tay của mình. Thân hình mảnh mai thon thả, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu của các cô gái vẫn khiến cho tôi nhớ đến câu chuyện cổ tích 《 Nàng tiên cá 》cho dù là ở trong tình cảnh cực đoan này.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhân vật chính phải cứ 4 nàng tiên cá đi cứu cả.
Tôi cũng chưa từng nghe thấy tin đồn nàng tiên cá ném nhân vật chính xuống biển và nếu có thì đó chắc chắn là truyện cổ tích kinh dị.
"..." Tôi phun ra ngụm dưỡng khí cuối cùng ra khỏi lồng ngực và hai mắt tối sầm lại.
... Nhân tiện, bốn người này dường như cũng không có bạn bè, nhưng bọn họ đều biết bơi. Chẳng lẽ lý thuyết của tôi có chỗ sai sao?
Sau khi chứng kiến dáng bơi uyển chuyển của bọn họ, tôi dần dần nhắm mắ lại dưới nước.
Vào khoảnh khắc ý thức sắp bị đứt kết nối, tâm trí hoàn toàn bị một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt xâm chiếm và cũng không khỏi muốn Tsukkomi.
[tsukkomi: tiếng địa phương Osaka, có nghĩa là tại sao thế? Dùng để đáp lại một câu hỏi hài hước của đối phương, hay được dùng trong Manzai. Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười. ]
.... Muốn Tsukkomi về chính thế giới này.
Tất cả thiếu nữ xinh đẹp trên thế giới này đều là quái nhân và chắc chắn có chỗ nào đó không ổn!
Tôi tháo mũ sắt của thiết bị thực tế ảo xuống và cũng chịu đựng sự sỉ nhục sau đó.
"Phu ha ha ha ha ha ha ha... Ta buồn cười chết mất!" Thấm Chỉ Nhu vỗ mạnh xuống bàn, chỉ vào mũi tôi và cười lớn mà không để ý đến hình tượng chút nào: "Vịt, ở, đất, gò, Liễu, Thiên, Vân, tiên, sinh!"
Cô ấy nói từng chữ một và từng bước nhấn mạnh sự thật rằng tôi không biết bơi. Điều này khiến cho tôi cảm thấy khó chịu và xấu hổ hơn.
"Tại sao tôi phải biết bơi, con người không mọc mang cá trên người, sống yên ổn trên cạn là đủ rồi!" Tôi nổi giận nói.
"Không hổ là 0.1, bộ dạng của ngươi thể hiện đầy đủ mặt xấu của con người." Hoàn Tử Âm gật đầu và lộ ra vẻ mặt thông cảm.
"Đúng vậy, chẳng có một chút nam tính nào cả." Huyễn Anh cũng xấu bụng nói phụ họa.
"Tiền bối đừng tứ giận, nếu như ngài không chê, Phong Linh có thể dạy tiền bối!" Phong Linh nắm chặt bàn tay nhỏ và cổ vũ tôi giữa những âm thanh than thở 'haiz'.
Tôi đặt mũ sắt của thiết bị thực tế ảo xuống và đứng dựa vào bàn.
Sự tức giận ban đầu trên khuôn mặt tôi đã không còn nữa và thay vào đó là sự nghiêm túc tột độ.
"Chẳng lẽ các người... Thật sự cho rằng Liễu Thiên Vân tôi đây không biết bơi sao!"
Tôi xoa sống mũi, đưa mắt nhìn từ giữa các ngón tay và hoàn toàn là 100% soái ca.
Khi tôi định tiếp tục nói, các thành viên của câu lạc bộ quái nhân lại bắt đầu trò chuyện.
"Lại bắt đầu rồi."
"Lại bắt đầu nữa rồi."
"Thực sự lại bắt đầu nữa rồi."
Các cô nàng hát cùng nhau hát khiến cho tôi không thể nói ra những ngôn từ đã chuẩn bị và cảm thấy vô cùng bực bội khó chịu giống như một nghệ sĩ bị khán giả cắt ngang màn tướng thanh.
[tướng thanh (相声): tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt) ]
Hãy nghe người ta nói xong giùm!
Cuối cùng, quyền phát biểu của tôi hoàn toàn bị Hoàn Tử Âm cướp mất. Cô ấy đứng trước bàn giáo viên và hắng giọng nói.
"Giáo dục giải trí, thư giãn thích hợp là điều cần thiết. Nhưng các ngươi phải có ý thức rằng trường cao trung C hiện đang đứng bét bảng, toàn bộ hoạt động của câu lạc bộ hôm nay cũng hoàn toàn lấy việc gia tăng thực lực sáng tác của các ngươi làm điểm xuất phát và cũng không chỉ đơn giản là muốn sử dụng máy móc để vui chơi."
"Vì vậy, bây giờ..."
Hoàn Tử Âm nói được một nửa và chợt dừng lại.
Việc tạm dừng vô cùng đột ngột đó khiến cho nhịp nói của cô ấy trở nên bất thường, nhưng không ai dám mở miệng hỏi nguyên nhân.
Bởi vì nguyên nhân đã hiện rõ ở trong mắt mọi người.
—— Một mẩu giấy màu đỏ đang bị ngọn lửa cháy hừng hực thiêu rụi non nửa đang bay xuống rất chậm rất chậm từ trên phòng học câu lạc bộ, nhưng trần nhà phòng học câu lạc bộ lại không có lỗ thủng nào cả và tờ giấy kỳ lạ đó xuất hiện một cách vô căn cứ.
Màu sắc của tờ giấy đỏ tươi như máu.
Tờ giấy đỏ đó vô cùng kỳ lạ, rõ ràng là đang bị ngọn lửa đốt cháy, nhưng diện tích của tờ giấy vẫn không ngừng mở rộng và hoàn toàn vi phạm định luật vật lý. Tờ giấy vốn chỉ là non nửa tờ, bay được nửa đường đã biến thành nửa tờ giấy —— Cuối cùng, nó đã biến thành một bức thư hình chữ nhật hoàn chỉnh khi rơi xuống trước mặt Hoàn Tử Âm.
Khi ngọn lửa tắt, tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn.
Hoàn Tử Âm cầm lấy tờ giấy và xem kỹ hơn.
"..." Sắc mặt cô ấy trở nên ngưng trọng ngay sau đó.
Nó ngưng trọng đến mức gần giống như lúc đó cô ấy tuyên bố đầu hàng để tránh đánh một trận với quái vật-kun... Không khác là bao.
Sau đó, Hoàn Tử Âm ném tờ giấy về phía tôi và tôi bắt láy.
Tờ giấy rất mỏng và chỉ dày vài mm, nhưng nó lại nặng đến không ngờ khi tay chạm vào, ít nhất nặng nửa kg và tôi không biết nó làm bằng chất liệu gì.
Sau khi lật mặt trước và thấy rõ dòng tin nhắn viết trên đó, tôi cảm thấy như thể một tảng đá to từ trên trời rơi xuống và đè nặng lên trái tim tôi.
Chẳng lành.
Sợ hãi.
Khủng hoảng.
Đột nhiên xuất hiện.
Thông tin hoàn toàn bùng nổ như một quả bom trước mặt và khiến cho tôi 'trở tay không kịp'.
Trước mắt tôi chợt lóe lên... Đoạn video mà Tinh Tinh Nhân chiếu cho trường cao trung C xem hồi đó.
"Hi ha ha ha ha, cháy cho ta, ném thêm 10.000 quyển Light Novel khác vào!"
"Thứ xấu xí như vậy, chỉ có giá trị làm chất đốt!"
Lấy hỏa hoạn làm cảnh nền, giữa tiếng cười ha hả sắc bén, một thiếu nữ mặc áo may-ô đen với nịt bít tất, tay cầm một cây roi dài có gai, dùng sức quất xuống đất và tạo ra âm thanh "bang" giòn dã.
—— Nữ Hoàng Tinh Tinh Nhân.
"Cho đến khi tìm được cuốn Light Novel vừa ý, ta sẽ không xử lý bất kỳ quốc sự nào cả và chỉ biết ăn uống vui chơi."
Cô ấy nói lý do lười biếng một cách quang minh chính đại, nhưng không có thị vệ hoàng gia nào dám phản bác lại cô ấy hoặc đưa ra đề xuất.
"Nếu không tìm được... Cứ ba bữa một lần, ta sẽ cho đám heo các ngươi trải nghiệm một chút sự 'chăm sóc dạy bảo' của Nữ Hoàng."
Dưới ánh nhìn chăm chú hoảng sợ bất an của mọi người, Nữ Hoàng nở nụ cười đáng sợ, khóe miệng duỗi ngang về hai bên và tạo thành một nụ cười tươi giống trăng non.
"Chắc chắn —— Sẽ rất vui đây?"
Cứ như thể nghe thấy tiếng cười như điên chói tai của Nữ Hoàng Tinh Tinh Nhân và giọng nói tàn nhẫn vô tình của cô ấy vang vọng ở bên tai.
"Trên đó viết gì vậy?" Thấm Chỉ Nhu đưa tay về phía tôi và muốn cầm tờ giấy đỏ để xem.
Nhưng tôi không đưa nó cho cô ấy.
Thay vào đó, tôi đi đến gần cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra và thò đầu nhìn ra ngoài.
Phòng học câu lạc bộ nằm trên tầng cao nhất, thông qua cửa sổ nằm ở vị trí cao, bạn có thể nhìn thấy rõ những đám mây vốn trở nên âm u bởi vì mặt trời lặn —— Bây giờ lại mang một mảng đỏ thẫm.
Mảng đỏ thẫm này chiếm toàn bộ bầu trời, kích thước quá hùng vĩ khiến cho người ta đột nhiên nhận ra bản thân nhỏ bé như thế nào.
Khi tôi quan sát, một mảng đỏ thẫm chợt xuyên qua những tầng mây.
Một con tàu vũ trụ khổng lồ, vô biên, toàn thân đỏ như máu, lớn hơn toàn bộ trường cao trung C lọt vào tầm mắt của tôi.
Phần đáy tàu vũ trụ được vẽ một bông hoa hồng lớn và có gai.
Thực ra thông điệp mà tờ giấy muốn truyền đạt vô cùng đơn giản và có thể diễn đạt rõ ràng qua hai câu.
"..."
Không hề có chút thái độ giễu cợt nào, tôi chậm rãi mở miệng nói với giọng điệu nghiêm túc.
"Nữ Hoàng Tinh Tinh Nhân, sẽ đến trường cao trung C... Sau 5 phút nữa!"
Đây là câu đầu tiên.
Câu thứ hai, trong bức thư được gửi bằng giọng điệu của Nữ Hoàng Tinh Tinh Nhân. Tôi đã giấu những lời đó và không nói với các cô gái.
Tôi không muốn làm bọn họ lo lắng.
Bởi vì câu nói kia, chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho ngón tay cầm thư của Liễu Thiên Vân tôi đây khẽ run lên.
"Ta muốn gặp Liễu Thiên Vân!"
✎


0 Bình luận