Tập 02
Chương 06: Tôi có quá nhiều bạn gái dẫn đến ngày tận thế
0 Bình luận - Độ dài: 12,118 từ - Cập nhật:
Chương 06: Tôi có quá nhiều bạn gái dẫn đến ngày tận thế
Tại sao tất cả thiếu nữ xinh đẹp của trường cao trung C đều là một đám quái nhân vậy! Thế giới này chắc chắn 'có vấn đề' , 'có vấn đề' đến mức hết thuốc chữa!
Để tỉnh táo lại từ trong sự bối rối mất mặt ban nãy, tôi chạy nhanh hết mức có thể và dùng kình phong sinh được ra từ tốc độ để làm đầu óc tỉnh táo.
Vừa mới chạy ra khỏi ký túc xá giáo viên không xa và khi đi ngang qua một cây đại thụ, tiếng gió chợt vang lên ở trên đỉnh đầu. Ai đó nhảy xuống từ trên cây, đạp một cái thật mạnh vào lưng tôi và trực tiếp đá tôi ngã xuống đất.
Tôi ngã đập mạnh mặt xuống, cơn đau dữ dội khiến cho tôi tỉnh táo hơn rất nhiều và mùi bùn đất xộc vào mũi.
"..."
Trước khi bò dậy, tôi cũng cảm thấy ai đó ngồi trên lưng mình.
Từ cân nặng quen thuộc đó, tôi lập tức biết người đó là ai. Cô ấy đã từng ngồi trên người tôi trước kia.
"Đệ tử số 1, hành động chậm quá, ta đợi đến mức đói bụng rồi. Hì hì, bản hướng dẫn chinh phục của vi sư phát huy hiệu quả chứ?"
Hiệu quả thực sự rõ rật, nhưng nó lại phát triển theo tình huống lý tưởng của Huyễn Anh.
Trong sự bối rối tột cùng, tôi cắm năm ngón tay vào lớp bùn đất mềm và không cam tâm bóp nát chúng.
Chấn động của mặt hôn đất ban nãy đã khiến cho cảm xúc hưng phấn của tôi chậm lại một chút và một cảm giác kỳ lạ chợt xẹt qua trong lòng lúc này.
... Kỳ lạ.
Thật kỳ lạ.
Trước đây, tôi dùng bản hướng dẫn chinh phục chẳng khác nào tự sát đi chinh phục Thấm Chỉ Nhu và kết quả thành công mỹ mãn.
Bây giờ, tôi dùng thứ vớ vẩn không đáng tin cậy chút nào đi chinh phục Phong Linh và cuối cùng lại chinh phục thuận lợi.
"... Cậu đã làm điều đó như thế nào vậy?" Tôi buồn bực nói.
"Hừ hả, ngươi bị ngốc sao? Câu hỏi kỳ quái gì thế." Huyễn Anh đáp lại.
"Sự tính toán gần như là biết trước, sự sắp đặt như thể sớm biết tất cả mọi thứ... Rốt cuộc cậu đã làm điều đó như thế nào vậy!" Tôi dần dần nâng cao âm lượng: "Đôi khi hành động của Liễu Thiên Vân tôi đây, ngay cả bản thân tôi cũng không thể dự đoán được, nhưng cậu lại có thể đoán ra được hết lần này đến lần khác và còn dự đoán vô cùng chính xác... Điều này hoàn toàn bất khả thi!"
Đúng vậy, đã quá nhiều lần rồi.
Từ sự kiện Thấm Chỉ Nhu, rồi đến sự kiện Phong Linh, hết lần này đến lần khác Phong Linh lấy ra bản hướng dẫn chinh phục kỳ quái.
Thoạt nhìn dòng chữ bên trong bản hướng dẫn chinh phục, bất cứ ai cũng cho rằng sự ra đời của bản hướng dẫn chinh phục chỉ là một ý tưởng bất chợt và tiện tay viết bừa của Huyễn Anh mà thôi...
Nhưng sự thật chứng minh rằng những bản hướng dẫn chinh phục hoang đường và lạ lùng kia lại là phương pháp tốt nhất được thiết kế riêng... Để chinh phục hai thiếu nữ xinh đẹp Thấm Chỉ Nhu và Phong Linh.
Sử dụng thiết lập để chinh phục thiếu nữ Hệ Thiết Lập.
Dùng 'bóng thẳng' để tỏ tình với người hâm mộ không thể từ chối.
[bóng thẳng (直球): vốn để chỉ một thế ném bóng trong bộ môn bóng chày, nhưng sau này còn được sử dụng để chỉ sự thẳng thắn, đơn giản, trực tiếp ]
Người ta nói rằng Huyễn Anh thậm chí không cần phải lộ mặt và chỉ dựa vào mỗi giọng nói mê hoặc của mình là có thể lừa hết người này đến người khác.
Người ta nói rằng Huyễn Anh đã từng lừa đảo hàng tỷ tiền vốn từ các doanh nhân 'lòng dạ đen tối' và đút túi tất cả chúng dưới danh nghĩa gây quỹ.
Người ta nói rằng Huyễn Anh đã từng bí mật chiêu mộ thành viên mới đối đầu với FBI, ba lần liên tiếp dùng người lạ đóng giả thành cô ấy và khiến cho FBI 'không công mà về'.
[không công mà về (无功而返): tay trắng trở về, trở về mà không thu được kết quả ]
Nhiều ý kiến khác nhau, tin đồn khắp nơi đã gần đến phạm trù "phép màu" . Chẳng hạn "cô ấy lừa tế bào ung thư và chữa khỏi cho bệnh nhân nặng" , "Chỉ cần cô ấy muốn, ngay cả Thần cũng có thể lừa được" , ...
Chẳng lẽ... Đây là một phép màu khác do Huyễn Anh tạo ra.
Sâu không lường được.
Càng hiểu rõ Huyễn Anh và càng gần cô ấy hơn, suy nghĩ 'sâu không lường được' càng cắm rễ sâu và vững chắc trong tâm trí tôi.
Từ trước đến nay, lần đầu tiên có người khiến cho tôi xuất hiện suy nghĩ 'không thể chiến thắng'.
"Ta bảo này, Đệ tử số 1." Huyễn Anh xoa đầu tôi và dịu dàng nói: "Khi mọi thứ đã đến mức này, ngươi vẫn hỏi 『 Người đã làm điều đó như thế nào vậy 』... Điều đó không phải là rõ rành rành sao?"
"Dù sao ta cũng là Huyễn Anh mà." Huyễn Anh đắc ý nói: "Cái danh hiệu này cũng đủ để giải thích mọi thứ."
... Thật đúng là câu trả lời ranh mãnh, sư phụ à.
Rất có thể, ngoại trừ kế sách của chính Huyễn Anh ra, trên cõi đời này không ai có thể lừa được Bậc Thầy Lừa Đảo thiên hạ vô song này...
Nhưng là 『 Vua của người cô độc 』, 『 Công Tước của vương quốc cô độc 』, tôi không cho phép bản thân thua cùng một mục tiêu hết lần này đến lần khác. Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể dùng thủ đoạn của 'hiệp sĩ cô độc' cứu Phong Linh.
[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]
Huyễn Anh, sớm muộn có một ngày tôi sẽ đẩy ngã, à không... Đánh bại cậu!
Đợi đã.
Đợi chút đã.
Tôi đã nói cái gì trước trước đó vậy... Ngoại trừ kế sách của chính Huyễn Anh sao?
"..." Khi nghĩ đến đây, tôi bắt đầu run rẩy khi nằm trên mặt đất.
Như thể bị người ta hắt nước đá khắp người, toàn thân tôi run rẩy.
Giống như thầy tu 'diện bích' vắt óc suy nghĩ nhiều năm, đột nhiên nghe được 'đại đạo' , tìm ra được chân tướng của đáp an, không thể kìm nén được sự kích động từ nội tâm lan ra toàn thân.
[diện bích (面壁): là Day mặt vào Vách; đây là một cách tu Thiền của Phật gia. Trong truyện võ hiệp của Kim Dung thì khi các đệ tử trong môn phái phạm phải lỗi lầm, sẽ bị phạt 'Diện bích tư quá (面壁思過)' à Ngồi xoay mặt vào vách để xám hối về những lầm lỗi của mình đã gây ra. ]
[đại đạo (大道): ở đây ám chỉ lẽ phải, đạo lý đúng đắn ]
Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy à ——
'Trời không bao giờ tuyệt đường người' , vào khoảnh khắc đang bị ép đến bước đường cùng này, ở nơi vốn cho rằng là ngõ cụt lại che giấu một con đường mòn không đáng để mặt tới.
[Trời không bao giờ tuyệt đường người (天无绝人之路): Công việc mất rồi thì tìm 1 công việc khác, xe đến trước núi chắc chắn sẽ có đường ]
Nhưng sau khi đi qua con hẻm và rẽ vào con đường mòn kia... Lại có một ngôi làng 'hi vọng' , phía trước đột nhiên sáng sủa, chói mắt đến mức không thể nhìn thẳng và đó lại là một thế giới bao la rộng lớn mà mọi người khó tưởng tượng được!
[liễu hoa ám minh (柳暗花明): hi vọng; có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng) ]
"..."
Trong quá khứ, tôi đã nhiều lần chứng minh những chiến thuật mà mình nghĩ ra sẽ bị Huyễn Anh phá giải một cách dễ dàng.
Có lẽ tôi không phải là đối thủ của cô ấy, cho nên... Để chính Huyễn Anh đi đối phó Huyễn Anh sao?
Giống như bạn phải sử dụng các vật phẩm nhiệm vụ do Ma Vương để lại để vượt qua cửa ải vậy, Huyễn Anh ở đây... Chắc hẳn cách làm cũng giống như vậy.
Bị sư phụ ngồi trên người, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
Cho dù thực lực của Huyễn Anh là 100, thực lực của tôi đáng thương chỉ có 10 và cô ấy mạnh hơn tôi gấp 10 lần...
Thế nhưng 100 của cô ấy cộng với 10 của tôi, tổng cộng là con số lộng lẫy 110, ắt hẳn có thể chiến thắng 100 của chính cô ấy.
Nói một cách đơn giản... Chính là 'tá lực đả lực'.
[tá lực đả lực (借力打力): Mượn lực để đánh trả ]
'Lấy đạo của người... Trả lại cho người' !
[lấy đạo của người trả lại cho người (以彼之道还施彼身): Lấy cách của người trị lại người. Ăn miếng trả miếng. Gậy ông đập lưng ông. Ý là anh dùng cách gì đối phó tôi thì tôi sẽ dùng lại cách đó để đối phó với anh ]
Cứ như vậy, không có lý do gì để thất bại cả.
Đúng vậy ——
Huyễn Anh, kẻ thua là cậu! Sau khi đánh bại câu, tôi sẽ hấp thụ sức mạnh quái nhân của cậu, trở nên kỳ quái hơn, trở nên mạnh mẽ hơn và sau đó đủ mạnh để trong lần gặp tiếp theo... Cứu Phong Linh.
Tôi, Liễu Thiên Vân đã thấy, điểm yếu đột phá duy nhất của cậu!
Đối mặt với thế giới phi lý, sư phụ phi lý, tinh thần chiến đấu của tôi hừng hực tăng lên.
Nếu tôi có thể tách ra một bản sao, ngắm nhìn bản thân từ góc độ của người đứng ngoài quan sát, thì tôi chắc chắn có thể nhìn thấy ngọn lửa quyết tâm bừng cháy trên người mình.
Vì vậy, tôi đã tận dụng khí thế này và xuất kích ngay lập tức!
"Tôi bảo này... Huyễn Anh, thực ra cậu cũng chỉ là..." Tôi lại bị cắt ngang đột ngột khi nói được nửa chừng.
Huyễn Anh ấn đầu tôi vào trong đất. "Ngươi dài dòng quá."
"Huyễn Anh, Liễu Thiên Vân tôi đây..." Tôi cố gắng nâng cổ lên khỏi đất và lại bị Huyễn Anh dùng sức ấn mạnh vào trong đất khi mới nói được sáu chữ.
"Trước kia đã nói rất nhiều lần rồi, gọi ta là sư phụ, đừng cứ gọi người ta bằng biệt danh."
Hóa ra nguyên nhân bị ấn vào trong đất là cái này sao!
"Thưa sư phụ, người không phải là đối thủ của học trò."
Cuối cùng tôi cũng thuận lợi nói xong câu.
Thế nhưng, lời "Thưa sư phụ, người không phải là đối thủ của học trò" này chẳng có chút khí thế nào cả hữu a a a a a a!
Tuyệt vọng rồi!
Thế giới tuyệt vọng đối với 『 Vua của người cô độc 』không thể hiện ra chút khí thế nào!
"Hử ồ, ta không phải là đối thủ của ngươi sao?" Huyễn Anh tò mò hỏi: "Ngươi lấy sự tự tin đó ở đâu ra vậy? Đệ tử số 1."
"Xin hãy để đồ nhi đứng dậy trước đã, đồ nhi sẽ nói với sư phụ." Tôi cung kính nói.
Huyễn Anh nghe theo và đứng dậy khỏi người tôi.
Tôi lập tức phát ra tiếng cười to khi vừa mới bật dậy. 'Trời cao chim bay, bể rộng cá nhảy' , hai chân tôi chỉ cần chạm đất và thi triển pháp môn tài tình 'tá lực đả lực' ... 『 Vua của người cô độc 』sẽ không còn sợ hãi nữa!
[Trời cao chim bay, bể rộng cá nhảy/ Bể rộng cá nhảy, trời cao chim bay (海阔凭鱼跃, 天高任鸟飞/ 天高任鸟飞, 海阔凭鱼跃): trong thế giới rộng lớn, con người có thể thoải mái trổ tài ]
"Tôi bảo này, Huyễn Anh." Ra khỏi tầm tấn công nắm đấm của Huyễn Anh, tôi không ngừng gọi tên cô ấy và ở xa nói: "Còn nhớ những gì cậu đã nói trước đây không?"
"... Ta nhớ từng lời mình đã nói." Huyễn Anh dường như muốn xem Đệ tử số 1 định giở trò gì và kiên nhẫn trả lời tôi.
"Để gia tăng thực lực về Light Novel và lấy được nguyện vọng của Tinh Tinh Nhân... Lúc trước, cậu đã nói: 『 Dựa theo thông lệ của Gal Game , muốn đạt được kết cục Harem thì người ta thường phải có điều kiện tiên quyết là mức độ tình cảm phải gia tăng full như nhau 』như vầy, có đúng không?"
"Ừm." Huyễn Anh ngắn gọn thừa nhận.
"Bây giờ tôi đã chinh phục xong Thấm Chỉ Nhu, lại có được Phong Linh, mức độ tình cảm của hai thiếu nữ xinh đẹp này đã đạ đến giá trị cố định, có đúng không?"'
Huyễn Anh sững sờ nói: "Ừm."
"Vì vậy, nếu chiếu theo 『 thông lệ Harem Ending của Gal Game 』của cậu, lúc này tôi phải tiếp tục gia tăng mức độ tình cảm đồng đều, có đúng không?"
Sắc mặt Huyễn Anh hơi thay đổi và cuối cùng hơi do dự, nhưng cô ấy vẫn nói: "Ừm."
Tôi nở nụ cười với Huyễn Anh.
Nụ cười càng ngày càng rộng và cuối cùng biến thành ngửa mặt lên trời cười to.
Nụ cười đó là cười sự ngây thơ của Huyễn Anh.
Cũng là cười với sự nhận thức muộn màng của chính mình.
Hóa ra... Thanh kiếm của Dũng Giả đánh bại Ma Vương Huyễn Anh này vẫn luôn giấu trong rương đồ của tôi, nhưng tôi khong phát hiện ra nó mà thôi.
Như thể đang giơ bảo kiểm của mình, tôi giơ thẳng cánh tay mình lên, duỗi ngón trỏ phải ra và tràn đầy khí thế chỉ vào Huyễn Anh ——
"Vì vậy, Huyễn Anh."
"Cậu chính là thiếu nữ xinh đẹp thứ ba trong Harem!"
"Tôi muốn gia tăng mức độ tình cảm của cậu!"
Sắc mặt Huyễn Anh đại biến và định nói gì đó, nhưng tôi đã ngăn cô ấy lại.
"Là sư phụ, muốn giành được nguyện vọng của Tinh Tinh Nhân, đưa đệ tử bản hướng dẫn chinh phục đi cưa đổ thiếu nữ xinh đẹp. Đây là chuyện 'thiên kinh địa nghĩa' !"
[thiên kinh địa nghĩa (天经地义): lẽ bất di bất dịch; lý lẽ chính đáng; đạo lý hiển nhiên, hai năm rõ mười ]
Tôi dường như muốn trút bỏ tất cả đau khổ, tất cả đau đớn mà mình đã trải qua những ngày này... Lúc này, toàn bộ gian khổ mà tôi đã trải qua đã hóa thành nguồn động lực cho cuộc tấn công của tôi, không ngừng ném ra thanh kiếm của Dũng Giả được chuyển hóa thành ngôn từ và cũng rõ ràng nhìn thấy lượng HP của Ma Vương Huyễn Anh đang giảm đi.
Sắc mặt Huyễn Anh đỏ bừng lên vì xấu hổ, tôi nhân cơ hội này chủ động đến gần cô ấy và vỗ vai cổ một cái.
"Đưa cho tôi đi." Tôi thì thầm bên tai cô ấy.
"Đưa cho tôi... Bản hướng dẫn chinh phục cưa đổ cậu đi."
"..."
Huyễn Anh vẫn im lặng không nói gì, nhưng khuôn mặt xinh đẹp từ từ hạ thấp xuống và trong mắt hiện đầy vẻ khó hiểu.
"Đưa cho tôi... Bản hướng dẫn chinh phục... Bản hướng dẫn chinh phục đặc biệt để cưa đổ cậu!" Tôi lặp lại với giọng nhẹ nhàng và lúc có lúc không như một nhà ảo thuật gia thôi miên bệnh nhân.
"Trước kia đã giao ước rằng nếu thua Đệ tử số 1... Cậu sẽ nghe tôi mọi thứ. Nếu bản hướng dẫn chinh phục không có hiệu quả, thì cậu đã thua tôi... Hoặc bây giờ cậu từ bỏ cuộc đấu trí, thẹn quá hóa giận động thủ đánh tôi và điều đó chính là thừa nhận Bậc Thầy Lừa Đảo... Không bằng Đệ tử số 1, đó cũng là thua tôi."
"Nếu bản hướng dẫn chinh phục của cậu có hiệu quả, bị tôi chinh phục rồi thêm vào Harem, cậu cũng phải nghe lời tôi, nếu không điều đó cũng không tính như là chinh phục thành công thực sự."
... Nói cách khác.
Bất kể chinh phục thành công hay chinh phục thất bại... Thực chất, tôi đã chiến thắng Huyễn Anh và tiến tới cái kết "Huyễn Anh phải nghe lời tôi".
Sau đó, đương nhiên là tôi sẽ yêu cầu cô ấy nói ra tung tích về Thần Hi.
Thiếu nữ Bậc Thầy Lừa Đảo Thiên Tài ・ Huyễn Anh à ——
Cậu đã bị tôi ép vào bước đường cùng hay nói đúng hơn... Cậu đã bị chính mình ép vào bước đường cùng!
"Thiếu nữ Bậc Thầy Lừa Đảo à, hay là... Cậu muốn thừa nhận mình không phải là một thiếu nữ xinh đẹp? Không có tư cách để đọ sắc đẹp với... Thấm Chỉ Nhu hay Phong Linh?" Tôi kéo dài giọng và mỗi câu mỗi chữ trong giọng điệu đều mang hiệu ứng chọc giận người khác.
"Cái, cái đó, ta..." Mặt Huyễn Anh càng ngày càng đỏ, hai mắt đảo tới đảo lui và lộ dáng vẻ bất lực không có ai ở bên cạnh giúp khiến cho người ta nhìn mà hơi đau lòng xót xa.
Cuối cùng, cô ấy cúi đầu và im lặng.
"A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Tôi không khỏi cao giọng cười to khi biết thắng lợi đang ở trước mắt.
Nhìn thấy đầu Huyễn Anh càng ngày càng thấp khi bị tôi cười, rốt cuộc Đệ tử số 1 bị sư phụ ức hiếp năm xưa cũng có lúc 'mở mày mở mặt' . Tôi không khỏi ưỡn ngực và càng cười càng to... Càng cười càng dài.
" "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." "
Tôi đang cười được nửa chừng, thì đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.
... Có một tiếng cười trầm thấp không thuộc về tôi, đan xen với tiếng cười của tôi và gây ra cảm giác xa lạ kỳ quái.
Vì vậy, tôi ngậm miệng và im lặng.
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Tiếng cười kia vẫn tiếp tục, càng cười càng vui, càng cười càng điên cuồng. "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Huyễn Anh đã ngẩng đầu lên và tiếng cười đó lại là do cô phát ra. Cô ấy dùng hai tay ôm lấy chính mình, toàn thân cũng run rẩy kịch liệt, mặt tràn đầy vẻ hưng phẫn mãnh liệt đến đỏ bừng không thôi trong khi phát ra tiếng cười.
"Thú vị... Thú vị... Thú vị... Thú vị... Thú vị!" Giọng nói của cô ấy cao hơn bình thường vài 'cao độ' , khuôn mặt đỏ bừng gần như xinh đẹp quyến rũ, hành vi của cô ấy cũng khác thường đến mức phủ lên một tầng bóng đen trong trái tim tôi.
Giống như cô bé cuối cùng cũng nhận được món đồ chơi yêu thích, niềm vui của cô ấy là điều vô cùng dễ hiểu.
Cô ấy khát khao mãnh liệt bị Đệ tử số 1 phản công.
Giờ đây, nguyện vọng đó cuối cùng cũng được thỏa mãn, cô ấy phấn khích đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc sung sướng và thậm chí phát ra tiếng cười to hơn cả tôi.
"Này, Đệ tử số 1, ngươi cuối cùng cũng... Cuối cùng cũng lớn đến mức đủ để chống lại ta..." Giọng nói dịu dàng của cô ấy mang theo âm điệu run rẩy. Cho dù Huyễn Anh đã ôm chặt lấy mình, nhưng cơn chấn động mãnh liệt vẫn khiến cho cô ấy không thể nói chuyện trôi chảy.
"Thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị, thú vị!"
Huyễn Anh càng đọc càng nhanh, không ngừng lặp lại hai chữ "thú vị"này, đồng thời quan sát tôi từ trên xuống dưới một lượt. Cuối cùng, cô ấy khẽ liếm đôi môi anh đào, di chuyển về phía trước, ép cơ thể mềm mại vào sát người tôi và tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cổ nóng lên.
Cô ấy đưa cái miệng nhỏ nhắn ghé sát tai tôi và nhỏ giọng nói.
"Không cần bản hướng dẫn chinh phục. Này, Đệ tử số 1, ta sẽ ở tham gia vào dàn Harem của ngươi ngay lập tức —— Bởi vì, Bậc Thầy Lừa Đảo Huyễn Anh tự nguyện chính là phương pháp chinh phục tốt nhất."
Huyễn Anh 'thổ khí như lan' , hơi thở phả vào tai khiến cho lỗ tai tôi ngứa ngáy.
[thổ khí như lan (吐气如兰): câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如兰, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người. ]
"Ta muốn xem... Rất muốn, rất muốn,xem rốt cuộc ngươi sẽ trưởng thành đến mức nào... Kha kha kha kha, thật thú vị, chỉ nghĩ về nó thôi đã rất thú vị rồi!"
Cô ấy tiếp tục nói: "Đệ tử số 1, ngươi đã cố gắng như vậy, liều lĩnh như vậy, chính là để có được tung tích về Thần Hi... Ta nói đúng không?"
Khi nghe cô ấy nói đến đây, tôi sững người và tiếp tục giữ im lặng.
"... Thật đáng tiếc, cho dù ta trở thành một phần trong dàn Harem của ngươi, trừ khi ngươi giành được nguyện vọng của Tinh Tinh Nhân, nếu không... Ta vẫn sẽ không nói cho ngươi biết Thần Hi rốt cuộc là ai. Hơn nữa, cho dù đã gia nhập dàn Harem, ta cũng sẽ không nghe lời ngươi và Đệ tử số 1 vẫn phải giữ sự tôn kính nên có đối với sư phụ dành cho ta."
... Tôi cau mày.
Huyễn Anh tiếp tục nói: "Đệ tử số 1, nếu như ngươi muốn kháng nghị ta không giữ lời hứa, thì ta sẽ rất vui đó. Giống như nước mắt của phụ nữ là vũ khí tốt nhất, lừa dối cũng là độc quyền của Bậc Thầy Lừa Đảo... Hiểu không?"
"Thế nhưng... Là Đệ tử số 1, lần này ngươi có thể tung ra đòn phản công với ta... Ta rất vui, cho nên người ta sẽ cho người phần thường xứng đáng."
Huyễn Anh chợt cách xa tôi nửa bước và nhìn tôi.
Khuôn mặt ửng hồng, 'ánh mắt quyến rũ như tơ' , cơ thể toát ra hương thơm quyến rũ mê người của thiếu nữ, vươn hai tay móc cổ tôi, kiễng chân lên, đưa mặt lại gần đến mức tôi có thể đếm hết hàng lông mi của cô ấy có bao nhiêu cái.
[ánh mắt quyến rũ như tơ (媚眼如丝): ném ra "ánh mắt quyến rũ" hay còn gọi là phóng điện, liếc mắt đưa tình. Câu này có thể hiểu là: ánh mắt của phụ nữ phóng tới, như lưới tình dày đặc, giữ lấy lòng người ]
"... Trề môi nào, Đệ tử số 1."
Cứ như thể máu khắp cơ thể một mạch dồn hết lên đầu, tôi cảm thấy hơi choáng váng và đôi mắt xanh da trời của cô ấy đã mang theo nụ cười ranh mãnh trước khi tôi kịp phản ứng.
Sau đó...
Khuôn mặt của Huyễn Anh lại đến gần và kéo khoảng cách giữa tôi với cô ấy về 0. Đôi môi mềm mại của cô ấy dính chặt vào đôi môi tôi.
Hơi thở nóng bóng phả thẳng vào mặt tôi, tôi cảm thấy mặt nóng lên, nóng đến mức khó chịu hơn bất kỳ cơn sốt và cảm lạnh nào mà tôi từng mắc trước đây.
... Về mặt sinh lý, cái này nên được gọi là hôn môi.
Thế nhưng, dùng hôn môi để mô tả về ý nghĩa giữa tôi với Huyễn Anh đơn giản quá mức và cũnh thuần khiết quá mức.
Bằng chứng của sư đồ nghiệt duyên.
Dấu ấn giữa những quái nhân.
Minh ước giữa 『 Bậc Thầy Lừa Đảo 』và 『 Vua của người cô độc 』
Ba loại này là những mô tả tốt nhất mà tôi có thể nghĩ đến và ít nhất là nghe ngầu hơn rất nhiều so với từ 'hôn môi' này.
Sau khoảng 20 giây môi chạm môi, Huyễn Anh hơi kéo dài khoảng cách và nói với tôi.
"Hãy nhắm mắt của ngươi lại."
"?" Tôi hơi sững sờ.
"Hãy nhắm mắt lại! Ánh mắt hai người chạm nhau lúc hôn môi không phải là rất kỳ quái sao!" Huyễn Anh tức giận nói.
Bậc Thầy Lừa Đảo nên tràn đầy kiêu ngạo, nhưng thiếu nữ trước mặt lại mặt đỏ bừng, trong hơi thở mang theo vẻ thẹn thùng như của mối tình đầu. Hai hình thái vốn trái ngược nhau lại như 'nước sữa hòa nhau' trên người cô ấy và kết hợp lại tạo thành hình thái Huyễn Anh độc nhất vô nhị.
Và hành động đòi hôn của cô ấy khiến cho trong lòng tôi xuất hiện cùng lúc nhiều cảm xúc đan xen.
Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, nhiều người nói nụ hôn đầu mang vị chanh, nhưng những gì tôi nếm được là vị ngọt nhàn nhạt.
Trước kia tôi cũng đã suy đoán —— Có lẽ lý do khiến những quái nhân trở thành quái nhân là vì họ có sự cô đơn được hình thành từ những nguyên nhân khác nhau, theo đuổi những ước muốn cá nhân khó hi vọng đạt được, khát khao mãnh liệt dần dần chuyển hóa thành mất mát và từ đó khiến cho quái nhân càng ngày càng kỳ quái hơn.
Nếu suy nghĩ của tôi đúng, Huyễn Anh luôn luôn chờ đợi, chờ đối thủ lừa đảo mạnh chưa từng xuất hiện trong quá khứ.
Lý do tại sao cô ấy nhìn trúng tôi, vừa giả vờ ngu ngốc vừa tiếp cận, cưỡng ép nhận tôi làm đồ đệ, không chỉ nhìn trúng tài năng viết Light Novel của tôi... Mà cũng đồng thời nhìn trúng tính cách kỳ quái của tôi. Bởi vì ở nhiều cấp độ khác nhau, chỉ có quái nhân có thể thắng vì đánh bất ngờ và sau đó đánh bại những kẻ mạnh hơn mình.
—— Đó là lý do tại sao Huyễn Anh lại khó kìm nổi sự phấn khích sau khi tôi cuối cùng cũng làm được và tung ra đòn phản kích nho nhỏ.
Huyễn Anh lại dính sát, thực hiện 'dấu ấn' và 'minh ước' với tôi lần thứ 2.
... Tôi nhắm hai mắt lại.
✎
Sau khi xử lý liên tiếp Phong Linh và Huyễn Anh xong, tôi cảm thấy kiệt sức.
Tôi chỉ đơn giản tìm một nơi để nghỉ trưa và dự định lại đi học lớp Tinh Anh vào buổi chiều sau khi ăn xong.
Khi mặt trời rực rỡ lên cao trên bầu trời, giờ ăn trưa cuối cùng cũng đến và tôi xuất phát đến nhà ăn dành cho học sinh.
Vừa mới bước chân vào nhà ăn, tôi lập tức phát hiện bên trong tràn ngập bầu không khí chán nản và dùng 'sầu vân thảm vụ' để miêu tả nó cũng không quá đáng chút nào.
[sầu vân thảm vụ (愁云惨雾): mô tả khung cảnh ảm đạm, ẩn dụ cho tình huống đáng buồn và tuyệt vọng ]
Nhiều học sinh bưng bát cháo loãng đến mức không thể loãng hơn và ăn từng chút một với 'mày chau mặt ủ'.
Thỉnh thoảng có người phát ra tiếng phàn nàn ——
"Mỗi người một chén cháo loãng, đây không phải là muốn chúng ta chết đói sao?" Học sinh nào đó nói.
"Đừng phàn nàn nữa, nghe nói các thành viên lớp Tinh Anh đã chiến đấu với ba đại diện của trường cao trung Y tối hôm qua. Họ đã chiến đấu rất lâu, thất bại đáng tiếc trước đối phương và chúng ta chỉ không may mắn lắm mà thôi." Người còn lại nói: "Chỉ cần chịu đựng một tháng là được."
"Đúng vậy. Hơn nữa, tôi nghe nói tình cờ rút được chủ đề mà đối phương giỏi, cô giáo Hoàn Tử Âm đã cam đoan rằng lần sau nhất định sẽ thắng."
... Chuyện bị quái vật-kun nghiền nát đêm qua dường như bị nhà trưởng che giấu một cách tinh vi và khéo léo. Thay vì công khai cụm từ "Chưa chiến đã thua" , họ lại mô tả tình hình trận chiến là "thất bại đáng tiếc sau khi chiến đấu hết sức mình" để dễ dàng giải thích cho những học sinh khác.
Người lớn cũng thực sự khá xảo quyệt. Nói cách khác... Chình vì điều này, cho nên họ mới có thể trở thành người lớn đạt tiêu chuẩn.
Tôi nhìn xung quanh, định quan sát xem phải đi đâu khi đi lấy cháo loãng, nhưng nhận thấy ai đó vẫy tay gọi mình ở góc nhà ăn.
"... 0.1, lại đây." Là Hoàn Tử Âm.
Đó là một chiếc bàn ăn dài được ghép từ nhiều bàn và tôi phát hiện hầu hết học sinh của lớp Tinh Anh đều ở đây sau khi đến gần. Hơn nữa, thức ăn trên bàn cũng khác so với những học sinh khác.
Bánh mì nướng, mứt, cơm trắng, cá ngừ đóng hộp với trọng lượng khá nhiều và mặc dù bữa ăn này vô cùng giản dị, nhưng nó vẫn ngon gấp trăm lần so với bát cháo loãng của những học sinh khác.
Trước đây, tôi cũng biết mình có thể được hưởng nhiều tài nguyên hơn khi bước vào lớp Tinh Anh, nhưng khoảng cách này lớn đến mức khiến tôi hơi ngạc nhiên.
Có lẽ đây là một trong những phương pháp để thúc đẩy học sinh ở dưới cố gắng sáng tác trong khi học sinh của lớp Tinh Anh ở trên sẽ cố gắng bổ túc vì sợ bị đá đít. Điều này hình thành một chu kỳ cạnh tranh giữa hai bên.
Nhiều học sinh cũng lén lút liếc nhìn thức ăn trên bàn chúng tôi, liên tục nuốt nước bọt, để lộ ánh mắt khát khao xen lẫn đói khát giống như linh cẩu không tìm được con mồi vậy.
Tôi ngồi xuống, cầm bánh mì nướng lên và bắt đầu ăn.
Trong khi ăn bánh mì nướng, tôi không khỏi nghĩ đến Thấm Chỉ Nhu. Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh cũng không ở đây, chắc hẳn là có thành viên của đội vệ sĩ mang bữa sáng cho bọn họ.
Huyễn Anh cũng không ở đây và 'xuất quỷ nhập thần' một cách trước sau như một.
"Này, 0.1." Lúc này, Hoàn Tử Âm kéo ghế lại gần tôi và dùng cái nhìn chằm chằm chào hỏi tôi trước. "Ngươi lại trốn học buổi sáng, lá gan rất lớn đó."
"... Xin lỗi, có một trường hợp khẩn cấp đe dọa đến tính mạng của em." Tôi nói.
Sau đó, Hoàn Tử Âm triển khai màn oanh tạc thuyết giáo kéo dài 10 phút, giải thích rõ rằng thuộc hạ như tôi đây may mắn như thế nào khi được lắng nghe "Phúc Âm Hắc Ám" và cứ tiếp tục như vậy, thì cô ây sẽ không cho tôi sự công nhận của "Gia tộc Dark ・Vischert ・ Rose" .
Thực ra, tôi chẳng muốn sự thừa nhận của gia tộc Hoa Hồng Hắc Ám gì gì đó, nhưng ngoài mặt vẫn 'vâng vâng dạ dạ' qua loa lấy lệ.
"... Bài thuyết giáo đến đây thôi, lần sau đừng tái phạm nữa." Hoàn Tử Âm uống một ngụm nước và đột nhiên thay đổi đề tài. "Đúng rồi, 0.1, ta rất tò mò một chuyện, nhưng ta mãi không tìm được cơ hội thích hợp để nói."
"Chuyện gì thế?" Tôi há to miệng ăn cơm.
"Ngươi có siêu năng lực, đúng không?"
"Siêu năng lực?" Tôi thản nhiên đáp lại: "Không có đâu."
"Tôi vốn tưởng rằng Hoàn Tử Âm chỉ buột miệng nói đùa, cho nên tôi cũng chỉ thản nhiên đáp lại, nhưng không ngờ... Sau khi nghe được câu trả lời 'không có đâu' của tôi, Hoàn Tử Âm lập tức ngẩn tò te.
"Không, không thể nào! Một con người thấp kém, không có ưu điểm nào ngoài viết Light Novel, ngoại hình không có gì nổi bật, tính cách lại kỳ quặc như ngươi, nếu không dùng những thủ đoạn đê tiện như siêu năng lực, rốt cuộc ngươi làm sao có thể tán đổ được Bò Sữa... Thấm Chỉ Nhu chứ?"
Rốt cuộc cô xem thường em đến nhường nào vậy!
Tôi vội vàng trả lời, nhưng tôi vô tình bị sặc, ho dữ dội một lúc rồi mới lấy lại được khả năng nói chuyện.
Tôi khoanh hai tay trước ngực. "Cái đó đương nhiên là dựa vào sức hấp dẫn cá nhân mạnh mẽ... Của Liễu Thiên Vân em đây rồi!"
"Vậy thì... Cái sức hấp dẫn cá nhân đó từ đâu ra?" Hoàn Tử Âm bình tĩnh nhìn lên nhìn xuống tôi với đôi mắt đỏ rực. "Ta hoàn toàn không hiểu nổi sở thích của Bò Sữa, nó còn khó hiểu hơn cả Bảo Điển Hắc Ám."
Cô không hiểu được là chuyện rất bình thường, ai có thể ngờ tới Thấm Chỉ Nhu thực sự là một thiếu nữ Hệ Thiết Lập và còn là quái nhân với sức chiến đấu hơn 10.000 điểm chứ.
Khi Hoàn Tử Âm nhắc đến chuyện tôi hẹn hò với Thấm Chỉ Nhu, tôi đột nhiên nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
... Tôi đang hẹn hò với Thấm Chỉ Nhu.
... Nhưng Phong Linh cũng chấp nhận lời tỏ tình của tôi.
... Huyễn Anh lại đồng ý tham gia vào dàn Harem của tôi.
Nếu là như vậy, há chẳng phải bây giờ tôi có tận ba bạn gái trên danh nghĩa sao!
Hơn nữa, bọn họ đều là thiếu nữ xinh đẹp cấp học đường.
Khi tôi với Thấm Chỉ Nhu bị phát hiện đang hẹn hò trước kia, vô số người đã 'khóc thiên thưởng địa' và thậm chí có người thốt rằng muốn ám sát tôi, nhưng...
[khóc thiên thưởng địa (哭天抢地): vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ. ]
Thế nhưng, nếu những học sinh khác không rõ nội tình cho rằng Liễu Thiên Vân tôi đây 'chân đạp ba thuyền' và ba thuyền này lần lượt là Thấm Chỉ Nhu, Phong Linh, Huyễn Anh thì... Điều gì sẽ xảy ra?
Khi nghĩ đến điều này, tôi không khỏi co rúm người lại.
Không được... Không được!
Tôi nhất định phải 'lo trước tính sau' và ngăn chặn hậu họa trước đã!
Bây giờ tôi phải đi tìm Phong Linh ngay và nói với cô ấy rằng phải giữ bí mật để sự an toàn của tôi được đảm bảo.
Tôi nuốt những thứ vừa ăn được một nửa vào bụng, vội vàng đứng dậy và chạy nhanh về phía cửa nhà ăn học sinh ——
Lúc này, trước cửa nhà ăn đột nhiên náo loạn và biển người đông đúc chen chúc trước cửa đến mức 'con kiến chui không lọt'.
"?"
... Sau khi nhìn kỹ hơn, biển người chặn cửa kia đều là nữ sinh.
Giống như một đội qua đã được tập dượt từ lâu, đám nữ sinh kia nhanh chóng xếp ngay ngắn thành hai hàng sau khi tiến vào nhà ăn, cũng chừa một lối đi rộng rãi ở giữa và sau đó bắt đầu vỗ tay.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên khắp phòng ăn học sinh và hai bóng người xuất hiện ở đầu kia của lối đi giữa hai dãy tường người khi tiếng vỗ tay lên đến đỉnh điểm.
Hai bóng người kia, một trái một phải đi sánh vai nhau.
Người bên trái kia có mái tóc dài màu bạch kim, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo thanh lễ và nở nụ cười 'trò đùa dai thành công' ở trên mặt.
Người bên phải kia buộc tóc đuôi ngựa đôi màu tím, dáng người nhỏ con, trong sáng đáng yêu và trông hơi rụt rè dưới tiếng vỗ tay của đám đông.
... Huyễn Anh, Phong Linh.
Sự xuất hiện của hai thiếu nữ xinh đẹp lập tức gây náo loạn cả nhà ăn, hầu hết mọi người đều đứng dậy muốn nhìn Phong Linh và thậm chí có người đứng trên ghế để có thể nhìn thấy dáng xinh của họ.
Phong Linh thường có ít cơ hội xuất hiện hơn Thấm Chỉ Nhu, Huyễn Anh lại mới 'xuất đầu lộ diện' gần đây và một cuộc thảo luận sôi nổi bắt đầu nổ ra trong nhà ăn ngay sau đó.
[xuất đầu lộ diện (抛头露面): xưa chỉ việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện, nay dùng để chỉ một người nào đó chịu lộ diện, nhưng mang ý mỉa mai ]
"Là Phong Linh đại nhân! Cô ấy lại chịu xuất hiện ở nhà ăn!"
"Quả nhiên Phong Linh vẫn xinh đẹp như vậy, là Nữ Thần và tín ngưỡng của chúng ta!"
"Đúng vậy, cho dù Thấm Chỉ Nhu đại nhân bị tên khốn Liễu Thiên Vân kia lừa gạt, che mất đôi mắt, nhưng chúng ta vẫn còn Phong Linh đại nhân làm chỗ dựa tinh thần!"
"... Nói hay lắm!"
Những giọng nói tương tự đến từ một khu vực khác của nhà ăn.
"Nhân tiện, người bên cạnh Phong Linh đại nhân là ai vậy? Cô ấy trông rất đáng yêu."
"Nghe nói cổ tên là Huyễn Anh, là học sinh mới chuyển đến tuần trước."
"Không phải là Huyễn Anh với biệt danh Bậc Thầy Lừa Đảo trong truyền thuyết đó chứ?"
"Chắc là trùng hợp thôi nhỉ? Hay là sùng bái đối phương gì gì đó."
"Mặc kệ tên cô ấy là gì, cô ấy cũng đủ dễ thương để thành lập đội vệ sĩ thứ 3, ngang vai ngang vế với Phong Linh đại nhân và Thấm Chỉ Nhu đại nhân. Tôi nhất định phải tham gia đội vệ sĩ của cô ấy càng sớm càng tốt!"
Đối với Huyễn Anh, mọi người lần lượt đưa ra đánh giá tích cực.
Thực ra tình hình này cũng rất dễ hiểu. Dù sao, chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì cô ấy thực sự là một thiếu nữ xinh đẹp 100%, không hề thua kém Song Hoa củ trường cao trung C trước kia, nhưng không ngờ tới một nhóm fan trung thành lại xuất hiện nhanh đến như vậy.
Là người thu hút đủ sự chú ý, Huyễn Anh mỉm cười vẫy tay chào tất cả học sinh trong nhà ăn và cho thấy một cơn bão ổn định.
Một tay cô ấy dẫn theo Phong Linh, họ đi dọc theo hành lang tường người liên tục kéo dài và dần dần đến trung tâm nhà ăn.
Phong Linh mắc chứng sợ đám đông, đến nhà ăn vô cùng chật chội đông đúc, nở nụ cười cứng ngắc trên mặt và luôn giữ im lặng.
Tôi nhìn thấy Huyễn Anh nhìn xung quanh cả nhà ăn, ánh mắt đảo qua đảo lại khắp nơi, cuối cùng... Cuối cùng ánh mắt cũng dừng lại ở trên người tôi.
Khi nhìn thấy Đệ tử số 1, đôi mắt Huyễn Anh lập tức sáng lên và nở nụ cười rạng rỡ với tôi.
Nụ cười của cô ấy rõ ràng vừa ngọt vừa béo ngậy, nhưng nó lại khiến tôi cảm thấy kinh hãi. Bản năng sinh tồn của 'hiệp sĩ cô độc' điên cuồng báo hiệu với tôi và muốn tôi chạy khỏi đây ngay lập tức.
[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]
Bị con mắt của Ma Vương phát hiện và nhìn chằm chằm vào, hàng trăm học sinh xung quanh vẫn không thể mang đến chút xíu cảm giác an toàn nào cho tôi cho dù tôi trốn ở trong đám đông.
Nói chung, nụ cười là một hành động đại biểu ý tốt, nhưng nếu người cười là Huyễn Anh, đối tượng lại là tôi, kết quả kia rốt cuộc như thế nào lại vô cùng khó mà phân biệt được —— Dù sao trêu đùa Đệ tử số 1 là sở thích lớn nhất của vị sư phụ trên danh nghĩa này.
Chỉ là cánh cửa bị các thành viên của đội vệ sĩ Phong Linh chặn lại, tôi hoàn toàn không có cách nào để chạy trốn.
"..." Sự việc đã nước này, tôi cố gắng bình tĩnh, tự rót cho mình một cốc nước sôi và từ từ nhấp một ngụm.
Đúng vậy, nhân vật lợi hại thực sự... Cho dù đối mặt với cường địch, người đó vẫn có thể ung dung đối đáp trong khi 'cười cười nói nói' , vừa uống trà vừa uống rượu tiện thể đối phó với kẻ thù. Đó mới là thể hiện phong phạm của cao nhân.
Vì vậy... Liễu Thiên Vân tôi đây, đương nhiên là giống như vậy!
Sau đó, Huyễn Anh cầm lấy một cái loa phóng thay từ trong tay Triều Lộ và vỗ vài lần thử âm thanh. Những cái vỗ được khuếch đại âm thanh vang vọng 'ầm ầm' khắp nhà ăn.
Cuối cùng, Huyễn Anh cũng nhìn tôi và nháy mắt với tôi.
... Tôi dời ánh mắt sang chỗ khác.
Lại đợi một lúc, cuối cùng... Huyễn Anh cũng dùng loa phóng thanh và bắt đầu nói.
"Xin chào các bạn học, tôi là Huyễn Anh —— Rất hân hạnh được làm quen với các bạn!"
Huyễn Anh nở nụ cười rạng rõ nói. "Hôm nay đến đây là có một việc muốn tuyên bố với mọi người, thực ra thì ——"
Cô ấy nói đến "Thực ra thì ——" thì dừng lại, cười tủm tỉm quan sát phản ứng của khán giả và bắt chước quá trình diễn thuyết của chính trị gia.
... Hừ, giả thần giả quỷ.
Tôi dùng lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh, cầm trà lên và lại bắt đầu uống.
"Thực ra thì —— Tôi đã bắt đầu hẹn hò với bạn học Liễu Thiên Vân."
"Phụt ——" Trà đang ngậm trong miệng bị tôi phun ra trong một hơi và vừa vặn phun vào người Hoàn Tử Âm. Cô ấy nổi trận lôi đình túm lấy tôi và quát mắng.
Hoàn Tử Âm vô cùng tức giận, nhưng tôi không nghe rõ mọi câu cô ấy nói.
—— Bởi vì khoảng khắc lời nói của Huyễn Anh thốt ra, hầu hết học sinh trong nhà ăn đều chậm rãi quay đầu lại, hai mắt lồi ra, hai má đỏ bừng nổi gân xanh, mang theo cảm xúc căm ghét như thể muốn lột da rút xương tôi và điên cuồng nhìn chằm chằm vào tôi.
Những người đó làm tôi nhớ đến những con người bị Zombie cắn trong phim kinh dị... Không, có lẽ nó còn đáng sợ hơn Zombie, bởi vì Zombie ít nhất sẽ không chỉ săn đuổi những mục tiêu đặc biệt.
"Tên khốn Liễu Thiên Vân nhà ngươi, đã có Thấm Chỉ Nhu đại nhân, lại còn quấy rầy không buông tha học sinh chuyển trường!" Có người tức giận hét lên: "Rốt cuộc ngươi muốn quá đáng đến mức nào vậy!"
"Để lại chút hi vọng cho những người khác! Tên giả hỏa đáng chém ngàn đao nhà ngươi!" Một người khác nổi giận nói.
"Lần trước ta làm một đống người rơm nguyền rủa, đây không phải là ngươi đang ép ta đóng đinh toàn bộ hàng tích trữ trong vòng 3 ngày sao!"
Trong nhà ăn, những người ủng hộ Thấm Chỉ Nhu với Huyễn Anh phát ra làn sóng âm thanh lên án tôi, 'muôn miệng một lời' và tôi có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa.
[muôn miệng một lời (众口一词 ): lời lẽ nhiều người đều giống nhau ]
Thế nhưng ——
May mắn thay, trong nhà ăn vẫn còn người thuộc phe lý trí giữ được bình tĩnh và lên tiếng ủng hộ tôi.
Những người này phân biệt cực kỳ tốt, vẫn giữ bình tĩnh ngồi yên tại chỗ và từ tốn ăn cháo loãng của mình. Số lượng cũng khá đông và chiếm khoảng 1/3 số người trong nhà ăn.
"Tôi bảo này, Liễu Thiên Vân muốn hẹn hò với ai là quyền tự do của hắn, đúng không?" Những người phe lý trí kia nói: "Thần tượng bị theo đuổi đã lập tức thể hiện một mặt xấu xí, thật đáng xấu hổ."
Đám người phe tức giận trông giống Zombie kia hơi quay mũi giáo về phía phe lý trí và gầm thét: "Đám gia hỏa các ngươi đang nói cái gì vậy... A, ta nhận ra rồi, các ngươi là những tên theo đuổi Phong Linh!"
"Thì làm sao? Ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm, đừng làm mất mặt nữa." Phe lý trí châm chọc nói.
Tốt! Rất tốt!
Bởi vì Thấm Chỉ Nhu cũng bị hiểu lầm bởi "Phong Linh trong tin đồn" , cho nên cô ấy khá ghét Phong Linh... Bị ảnh hưởng bởi điều này, phe Thấm Chỉ Nhu với phe Phong Linh sẽ ở trong tình trạng thù địch 'thủy hỏa bất dung' và đây cũng là một chuyện vô cùng dễ hiểu.
[thủy hỏa bất dung (水火不容): nước lửa xung khắc với nhau, lửa nước không thể nào dung hoà làm một ]
Nếu là như vậy, tôi chỉ cần lợi dụng đám người thuộc phe lý trí là có thể phá tan cục diện 'tứ diện Sở ca' ngay lập tức... Từ đó rời khỏi nhà ăn học sinh giống một cái lồng!
[tứ diện Sở ca (四面楚歌): tứ bề khốn đốn; vây kín bốn bề; bị cô lập từ bốn phía (Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử) ]
"Đúng vậy! Chẳng lẽ Liễu Thiên Vân tôi đây đã vi phạm nội quy nào đó của nhà trường hay điều luật nào... Để các người có tư cách chỉ trích tôi như vậy!" Tôi vội vàng tham gia vào phe lý trí và kêu lên với 'lời lẽ đanh thép' : "Đừng hiểu không rõ tình hình, Liễu Thiên Vân tôi đây không có lỗi nào cả!"
Nếu như tôi bắt buộc phải tìm ra ai là người có lỗi, đó chắc chắn là vị sư phụ khiến cho tôi có ba bạn gái trên danh nghĩa kia.
Khí thế của Liễu Thiên Vân tôi đây vốn vượt trội hơn nhiều so với người thường, nhưng bây giờ tôi lại mơ hồ trở thành thủ lĩnh tạm thời của phe lý trí và lãnh đạo bọn họ chiến đấu chống lại liên quân của phe Huyễn Anh với Thấm Chỉ Nhu. Mặc dù binh lực của chúng tôi nằm ở thế hạ phong, nhưng bởi vì có Đại Tướng Quân tôi đây chỉ huy, cho nên việc công thủ tiến lùi ở mức vừa phải và hai bên tạm thời rơi vào thế giằng co nhau.
Khả thi.
Kiểm soát cơn sóng gió này... Liễu Thiên Vân tôi đây có thể lợi dụng tình hình để đột phá!
Tôi đã nhìn thấy ánh sáng dẫn đến lối thoát trong một tình cảnh khó khăn!
"Dô —— Xông lên ——"
"Giết ——"
Vào lúc sức mạnh trí não được đẩy đến cực hạn, một cảnh tượng hùng vĩ của 'thiên quân vạn mã' hiện ra trước mắt tôi.
Trên chiến trường bao la rộng lớn, kình phong rất nóng không ngừng thổi tung cát vàng của vùng đại mạc, tôi dẫn theo đội quân đông đảo khoảng 5 vạn người ở phía sau, thuộc hạ dưới quyền ai cũng 'binh hùng tướng mạnh' , binh lính mặc giáp trụ hư hại khắp nơi bởi vì chinh chiến và vũ khí sắc bén trong tay phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Cho dù tôi biết rõ những binh lính này không chiến đấu dưới ngọn cờ của tôi và chỉ vì có kẻ địch chung, cho nên họ tạm thời nghe tôi chỉ huy...
Nhưng mà, ngần đó là đủ rồi.
Với tướng tài Liễu Thiên Vân tôi đây... Điều kiện như vậy hoàn toàn đủ rồi!
Trong tưởng tượng của bản thân, toàn thân tôi cũng mặc áo giáp hạng nặng , dưới háng cưỡi con tuấn mã cao lớn như ngựa xích thố, khí lực hơn người và trên đời không gì sánh được.
Và nhìn sang bên kia của chiến trường ở xa, quân địch có tổng cộng khoảng 10 vạn nhân mã... Ngoại trừ khuyết điểm là không có đại tướng, đó là một bất lợi mang tính áp đảo đối với phía chúng tôi về quân số.
"Hừ hừ hừ hừ hừ... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Đối mặt với số lượng quân địch gấp đôi, tôi có thể cảm nhận được ý chí chiến đấu tỏa ra từ 10 vạn quân địch trong tưởng tượng của mình... Nhưng tôi cất tiếng cười to.
"Điều này há chẳng phải là... Cơ hội tốt nhất để kiểm tra thực lực của Liễu Thiên Vân tôi đây sao! Lấy yếu thắng mạnh, lấy ít địch nhiều mới có thể thể hiện tài năng hơn người 'đánh đâu thắng đó' của Liễu Thiên Vân tôi đây!"
Tôi quay đầu ngựa xích thố lại, nghiêng người và phát ra tiếng gầm vô cùng hùng tráng với đội quân 5 vạn người phe mình.
"Theo ta... Xung phong!"
...
Ý thức của tôi dần dần tập hợp lại và trở về thế giới thực.
Phe của Thấm Chỉ Nhu và Huyễn Anh vẫn có thái độ thù địch đối với tôi, nhưng nhiều người đã bắt đầu tranh cãi với người phe Phong Linh và sự chú ý của họ đối với tôi đã giảm đi rất nhiều.
Theo phỏng đoán của tôi, tình huống này kéo dài 5 phút nữa là tôi có thể nhân lúc hỗn loạn thoát ra khỏi đây.
Hoàn hảo không chê vào đâu được.
Hoàn toàn không có kẽ hở.
Hừ ha ha ha ha ha ha ha... Tôi thầm cười to trong lòng.
"Cái, cái, cái đó..."
Đúng lúc này, tiếng của loa phón thanh lại vang lên từ trung tâm nhà ăn.
Nhưng lần này, âm thanh vang vọng khắp nhà ăn cũng không phải là của Huyễn Anh.
"?" Tôi quay đầu lại nhìn trung tâm.
Sau đó, tôi nhìn thấy loa phóng thanh vốn nằm trong tay Huyễn Anh đã được chuyển đến tay Phong Linh.
Huyễn Anh 'tiếu dung khả cúc' và tràn đầy khích lệ hướng đến Phong Linh... Giơ ngón tay cái.
[tiếu dung khả cúc (笑容可掬): dáng cười xinh có thể lượm lấy được, mặt mày hớn hở . Ám chỉ sự vui mừng đắc ý ]
Như thể lấy được lòng tin từ Huyễn Anh, Phong Linh căng thẳng gật đầu và hiện ra vẻ kiên nghị trên mặt.
Không...
Đừng...
Khi thấy như vậy, mắt tôi nhanh chóng chăm chú lại.
Huyễn Anh... Bạn gái kiêm sư phụ trên danh nghĩa... Cậu muốn mưu tính điều gì vậy?
"Cái đó... Cái đó!" Phong Linh đỏ mặt, lắp bắp một hồi lâu và cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói ra câu mang tính then chốt.
"Bây giờ Phong Linh đang ở cùng... Liễu Thiên Vân tiền bối, đang hẹn hò, cho nên xin mọi người đừng gửi thư tình cho tôi nữa, cám ơn mọi người!"
... Cái gì!?
"Theo ta... Xung phong!"
Tại trận chiến giữa hai đội quân trong ý thức, trong sa mạc mênh mông, tôi dẫn đầu đại quân 5 vạn người, kỵ binh mang theo gió cát khắp bầu trời lao về phía quân địch với uy thế như quỷ như thần và tác phong nhà binh.
Khoảng cách giữa hai đội quân nhanh chóng được thu hẹp.
—— Ngay khi tôi một mình một ngựa, giơ cao vũ khí và sắp sửa chạm trán kẻ địch đầu tiên...
"Ngươi đã phản bội chúng ta."
"Ngươi đã phản bội chúng ta..."
"Ngươi đã phản bội chúng ta!"
Tiếng thì thầm như của oán lính vang lên ở sau lưng tôi, mới đầu âm thanh còn nhỏ, cuối cùng hàng ngàn hàng vạn tiếng nỉ non đó hóa thành tiếng vang to lớn và đột ngột văng vẳng bên tai. Tôi hoảng sợ quay đầu lại, nhưng đã nhìn thấy...
Đã nhìn thấy, tất cả đồng minh của mình cũng nghiến răng nghiến lợi, lộ vẻ mặt dữ tợn, biểu cảm đó... Giống hệt của những kẻ địch trước mặt tôi.
Kẻ phi nước đại nhanh nhất trong các thuộc hạ cũ, điều khiển ngựa lao đến bên cạnh tôi và tung một cước mạnh đá tôi xuống khỏi lưng ngựa.
Tôi lăn trên mặt đất, sau khi gắng gượng đứng lên... Nhìn chăm chú vào chiến trường trước mặt.
... 10 vạn quân địch với 5 vạn quân đồng minh cũ chuyển hóa thành quân địch mới.
Đưa mắt nhìn xung quanh, tất cả đều là kẻ địch.
"Tôi, Liễu Thiên Vân 'xuất sư vi tiệp... Thân tiên tử'. "
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, tôi buông vũ khí trong tay và âm thanh 'leng keng' vang lên khi vũ khí rơi xuống đất.
" 'Trường sử anh hùng... Lệ mãn khâm' !"
[Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, Trường sử anh hùng lệ mãn khâm ( 出師未捷身先死, 長使英雄淚滿襟): Trích trong bài Thục Tướng của Đỗ Phủ. Ngài đem quân đi đánh Ngụy chưa thắng trận mà thân đã thác, Việc này mãi mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi đầy vạc áo./ Ra quân chưa thắng thân đà thác, Mãi khiến anh hùng lệ xót xa. / Ra quân chưa thắng thân đà chết, Khiến kẻ anh hùng lệ đẫm khăn ]
...
Ý thức trôi về thực tại.
Trong toàn bộ nhà ăn học sinh, tất cả mọi người đều nhìn tôi như tên khốn dám không tôn trọng Nữ Thần với vẻ mặt méo mó đến tột cùng.
Đã là bước đường cùng, ngay cả Liễu Thiên Vân tôi đây cũng bất lực trong tình huống này.
'Mọi người đồng hiệp lực' , lửa giận kết hợp của bọn họ đủ để thiêu chết tôi. Tôi buồn bã cười, nhận ra rằng có lẽ mình sẽ nằm ở phòng y tế hơn một tháng mới có thể đi lại bình thường được sau ngày hôm nay.
Và Huyễn Anh cũng đang cười và nụ cười rất đẹp. Chúng tôi nhìn nhau qua vô số đầu người nhốn nháo từ xa.
Tôi nhìn vào đôi mắt xanh da trời của cô ấy như thể nhìn thấu những suy nghĩ thực sự ẩn sau nụ cười đó.
Ngay cả khi đó chỉ là một thắng lợi nho nhỏ... Cuối cùng, tôi cũng hiểu được cái giá của việc hôn môi Huyễn Anh và khiến cô ấy trở thành một phần trong dàn Harem của mình là gì.
—— Sau khi đánh bại cô ấy, sư phụ trên danh nghĩa sẽ 'lắc mình biến hóa' , trở thành Đại Ma Vương mạnh hơn, tàn nhẫn hơn và đưa ra thử thách không rõ sống chết dành cho Dũng Giả.
[lắc mình biến hóa (摇身一变): trong tiểu thuyết thần tiên ma quái thường miêu tả nhân vật hoặc yêu quái thường biến hoá hình thể. Nay chỉ kẻ xấu cải trang để xuất đầu lộ diện ]
Đây là một cuộc đấu tranh không bao giờ có hồi kết và chẳng phân ra được ai cao ai thấp... Cho đến khi Ma Vương giẫm lên xác của Dũng Giả hoặc Dũng Giả thu nhận Ma Vương về làm thuộc hạ. Không có loại kết cục thứ ba.
Cô ấy chắc chắn đã lừa Phong Linh, cũng biến nhà ăn học sinh thành chiến trường, tất cả học sinh làm binh lính dưới trướng của cổ và cuối cùng... Chỉ cần đợi Dũng Giả tôi đây bước vào cạm bẫy, kích hoạt mọi thứ đã sớm bố trí xong. Cho dù thuộc hạ đều là binh tốt chỉ có thể gây ra 1 điểm sát thương đối với tôi, nhưng lấy cơ chế số lượng bù chất lượng thì Liễu Thiên Vân tôi đây vẫn phải gục ngã.
Thái độ thù địch từ mọi hướng ập tới như một cơn sóng thủy triều, như thể được vật chất hóa, đè lên tôi và khiến tôi cảm thấy khó thở.
Tôi tự rót cho mình một cốc nước sôi và một hơi uống cạn sạch.
"Rượu ngon." Tôi lắc lắc cái cốc rỗng và nói: "Chỉ tiếc... Mình không uống được nữa."
"Đó rõ ràng là nước." Hoàn Tử Âm Tsukkomi nói: "0.1, ta cũng không bảo vệ ngươi được trong tình huống này. Nói đúng hơn, ta không thể tha thứ loại đàn ông đa tình hơn bất cứ ai khác... Mặc dù ta chẳng muốn, không cần, không thèm loại bạn trai này chút nào, nhưng ta vẫn cảm thấy toàn thân khó chịu khi nhìn thấy 'củ cải lớn hoa tâm' như ngươi.
[tsukkomi: tiếng địa phương Osaka, có nghĩa là tại sao thế? Dùng để đáp lại một câu hỏi hài hước của đối phương, hay được dùng trong Manzai. Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười. ]
[củ cải lớn hoa tâm (花心大萝卜): cụm này đơn giản là chỉ ‘kẻ lăng nhăng’ . “Cây củ cải trắng biến già theo thời gian (cũng chính là hai người sau khi ở chung một thời gian), vốn là cây củ cải có rất nhiều nước nhưng rồi cũng trở nên khô cằn, chỉ còn hiện lên ít vết hằn sợi, nhìn giống như hoa. Là ví với tình nhân khi đã sống chung với nhau lâu thì tình cảm đã từng “thấm ướt” cũng sẽ “khô cằn” đi. Sở dĩ nói hoa tâm là nói người không chung thủy, đứng núi này trông núi nọ nên mới có cụm “củ cải lớn hoa tâm”. ]
'Củ cải lớn hoa tâm' sao?
Nghe có vẻ hay hơn 0.1 một chút, tôi nghĩ như vậy trong đầu.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Khi bị dồn đến điểm cuối cùng, tôi ngửa mặt lên trời cười như điên.
"Tôi, Liễu Thiên Vân đang ở đây, tất cả các người cùng lên đi!"
Khi giọng nói của tôi thốt ra...
Hàng trăm học sinh cùng nhau lao về phía tôi như Zombie.
"Đội vệ sĩ Thấm Chỉ Nhu nghe lệnh —— Bảo vệ Liễu Thiên Vân và giúp hắn rời khỏi nhà ăn!"
Vào khoảnh khắc 'không còn lối thoát' cuối cùng của tôi, một giọng nói thanh thúy và dịu dàng vang lên từ phía lối vào nhà ăn.
Thấm Chỉ Nhu mặc bộ vu nữ trắng tinh và đứng ở cửa. Khác với trang phục vu nữ thường dùng trong lễ hội, bộ của cô ấy mang phong cách trang trọng hơn. Nếu như cô ấy lẻn vào trong một ngôi đền cổ xưa có vu nữ, du khách chắc chắn không thể phân biệt được.
Màu sắc của vu nữ khiến cho người ta liên tưởng đến tuyết rơi nhiều vào mùa đông, mép quần áo được cuộn viền đỏ, màu đỏ tươi trên nền trắng mênh mông có tác dụng tập trung ánh mắt và khiến cho người ta buộc phải chuyển sự chú ý vào Thấm Chỉ Nhu.
Cho dù trang phục vu nữ được thiết kế tự nhiên với kiểu rộng rãi, nhưng vạt áo trước vẫn bị bộ ngực vượt trội hơn nhiều những bạn cùng tuổi của Thấm Chỉ Nhu 'nâng lên' rất cao, Hakama màu đỏ buộc quanh hông để tôn lên đường cong của vòng eo mềm mại và mảnh mai.
[Hakama (绯袴/ひ ばかま): là một loại trang phục truyền thống của người Nhật Bản.Hakama được buộc ở hông và kéo dài cho đến mắt cá chân. Chúng được mặc bên ngoài một bộ kimono (hakamashita)
https://vi.wikipedia.org/wiki/Hakama ]
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy mặc trang phục vu nữ.
Đối với người bình thường, thay quần áo nhiều nhất chỉ là đổi chút khẩu vị, nhưng đối với Thấm Chỉ Nhu... Thay quần áo chính là thay đổi thiết lập và ý nghĩa thực sự không giống nhau lắm.
"Đừng hiểu lầm ý của ta, Liễu Thiên Vân." Thấm Chỉ Nhu khoanh hai tay trước ngực nói.
"Không phải là ta muốn cứu ngươi đâu, nhưng bổn tiểu thư là một đứa bé ngoan có ơn tất báo. Nếu như ngươi được người nào đó cứu『 trong thiết bị thực tế ảo Light Novel 』và nợ ân tình, nhưng đối phương lại chết một cách khó hiểu mà chưa trả được phần ân tình này, bổn tiểu thư sẽ gặp rắc rối mất."
Thiết lập mới sao?
Đánh giá về ý nghĩa trong lời nói của Thấm Chỉ Nhu, cô ấy dường như là vì báo ân và cố ý dùng từ "người nào đó" khiến cho chuyện này trở nên mơ hồ hơn vì không muốn làm xáo trộn điểm nhận thức "Không thể chia sẻ thông tin giữa các thiết lập".
Nhìn thấy Thấm Chỉ Nhu dường như muốn cứu mình, tôi không khỏi vui mừng quá đỗi.
Vậy à... Vậy à! Có vẻ như mắt của Ông Trời vẫn rất tinh tường và sáng như tuyết để người tốt nhận được hồi báo tuyệt vời!
Thế nhưng, trong khi tôi bày tỏ lòng biết ơn đến Thấm Chỉ Nhu ——
Cô ấy lộ ra ánh mắt lạnh lẽo như thể "chỉ có ta mới có thể làm thịt ngươi".
Giống như sư tử cái đang tranh giành thịt con mồi với kẻ địch, Thấm Chỉ Nhu rõ ràng đang mặc trang phục vu nữ thánh thiện, nhưng sau lưng cô ấy lại xuất hiện ảo ảnh của mãnh thú.
... Hóa ra cô ấy cứu tôi chỉ để tự mình ra tay với tôi. Kêu gọi đội vệ sĩ giúp đỡ, nhưng cô ấy chỉ muốn có lý do đẹp đẽ để cướp người mà thôi.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy! Đường đời giống như con đường bùn lầy khó đi, chẳng lẽ tôi đã được đặt ở chế độ Địa Ngục Tu La ngay khi sinh ra rồi sao!
Khi đội vệ sĩ Thấm Chỉ Nhu nghe thấy mệnh lệnh của cô ấy, tất cả lập tức phẫn nộ.
"Thấm Chỉ Nhu đại nhân, tên khốn 'một chân đạp ba thuyền' này... Không thể cứu được!"
"Tôi hận không thể làm thịt hắn!"
"Liễu Thiên Vân phải chết!"
...
Thấm Chỉ Nhu sốt ruột nói: "Ồn ào chết đi được, bổn tiểu thư nói cứu... Thì cứ cứu, lấy ở đâu ra nhiều lời vô dụng như vậy!"
Khi nghe đến đây, đội vệ sĩ đều sững sờ và hiện ra biểu cảm thất bại trên mặt.
Nhưng đối với bọn họ, Thấm Chỉ Nhu là Thần, thậm chí còn đáng được tin tưởng hơn Ông Trời không có ánh mắt tinh tường, cho nên bọn họ ném sự căm giận kia về phía những người không phải là đồng đội của mình và trung thành thực hiện mệnh lệnh sau khi đấu tranh.
"Giết!"
"Xông lên!"
Câu nói "Kẻ thù hôm nay, ngày mai có thể là bạn bè" này không sai một chút nào. Dưới sự nỗ lực mở đường của đội vệ sĩ Thấm Chỉ Nhu, tôi liều chết chạy đến lối ra nhà ăn.
Thế nhưng, chiến lực của đội vệ sĩ Thấm Chỉ Nhu vẫn yếu hơn liên quân của hai phe còn lại. Khi vừa băng qua gần hết nhà ăn, tôi đã bị một bức tường người của hai chục nam sinh với vẻ mặt nhăn nhó chặn lại và không thể tiến lên được nữa.
Đúng lúc này, bên phải với bên trái tôi xuất hiện thiếu nữ cầm kiếm tre, bọn họ bước tới và đi sánh vai với tôi.
Dạ Lam, Triều Lộ, cặp tỷ muội kiếm sĩ dũng mãnh.
"Liễu Thiên Vân đại nhân, thuộc hạ đến muộn." Người bên trái kia là Dạ Lam. "Mặc dù Phong Linh đại nhân nắm giữ quyền chỉ huy toàn bộ đội vệ sĩ, nhưng ngài ấy lại sợ hãi và lắp bắp không nói nên lời trước cảnh này, cho nên tỷ muội chúng tôi đến cứu đại nhân..."
Ngay cả khi đối mặt với kẻ địch nhiều như vậy, bọn họ vẫn có ý định đứng về phía tôi sao?
"Lam Lam Lộ, các cô..." Tôi rất cảm động.
"Không phải là Lam Lam Lộ... Đúng vậy." Triều Lộ nói: "Liễu Thiên Vân đại nhân, xin hãy theo sát chúng tôi!"
Dạ Lam với Triều Lộ giơ kiếm lên lao về phía trước, vũ khí trong tay họ biến thành một quả cầu ánh sáng, kiếm khí tung hoành ngang dọc. Họ lại dùng kiếm tre để phá vỡ bức tường người kiên cố và đánh bay hết nam sinh đến nam sinh khác ra ngoài.
Tôi đuổi theo phía sau xem bọn họ biểu diễn kiếm kỹ và cuối cùng hơi ngẩn người ra.
Quá mạnh, mạnh đến mức vô lý.
Thực ra, Thấm Chỉ Nhu không cần cứu tôi và chỉ cần dựa vào mỗi cặp tỷ muội sinh đôi này là có thể giết ra một con đường sống cho tôi.
Cuối cùng, với sự hợp lực của mọi người, tôi cuối cùng cũng thoát ra khỏi nhà ăn học sinh.
Thấm Chỉ Nhu đã đứng ở bên ngoài nhà ăn chờ tôi.
Dạ Lam với Triều Lộ đổ vài giọt mồ hôi, hơi thở hổn hển và đứng ở hai bên tôi.
Trong quảng trường lát gạch trước nhà ăn học sinh, dưới ánh nắng giữa trưa, ba người chúng tôi đứng thành hình chữ "Phẩm (品)" . Dạ Lam với Triều Lộ chắn ở trước người tôi và đối mặt với Thấm Chỉ Nhu ở chế độ vu nữ.
"Bổn tiểu thư nhớ... Các ngươi là thuộc hạ của Phong Linh." Thấm Chỉ Nhu nhìn bọn họ và nói: "Người đã mang đến đây, các ngươi làm tốt lắm, có thể đi được rồi."
"Thấm Chỉ Nhu đại nhân, xin thứ cho tại hạ vô lễ." Dạ Lam do dự một lúc mới mở miệng nói: "Có lẽ người bình thường không biết, nhưng trong mắt tôi và Triều Lộ có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng bước đi, hơi thở của ngài đều mang đặc trưng chỉ có ở võ giả hùng mạnh. Hơn nữa, trong mắt ngài mơ hồ mang theo một tia sát ý, nếu như tôi và Triều Lộ rời đi... Hậu quả của Liễu Thiên Vân đại nhân sẽ không thể tưởng tượng được."
"Phải bảo vệ Liễu Thiên Vân đại nhân... Đúng vậy." Triều Lộ cũng nói.
Cặp tỷ muội kiếm sĩ hoàn toàn mang dáng vẻ gái Loli và thanh kiếm tre trong tay cao hơn nửa người, nhưng bọn họ không hề nao núng và lùi bước khi đối mặt với Thấm Chỉ Nhu mạnh mẽ.
Thấm Chỉ Nhu cau mày. "Tại sao các ngươi phải bảo vệ hắn?"
Dạ Lam nói: "Liễu Thiên Vân đại nhân đang hẹn hò với Phong Linh đại nhân, chúng tôi không thể để Phong Linh đại nhân buồn được."
Khi cô ấy vừa mới dứt lời, Thấm Chỉ Nhu cũng không thèm nghĩ ngợi và lập tức trả lời: "Liễu Thiên Vân, những người khác thì sao cũng được, nhưng ta không cho phép ngươi hẹn hò với tên gia hỏa hồ ly mê hoặc và đáng giận Phong Linh kia!" Cô ấy dường như hiểu lầm sâu sắc đối với Phong Linh và lạnh lùng nói: "Cũng không quan trọng nếu chúng ta chỉ có mối quan hệ kỳ quái. Nói tóm lại, ngươi đã ở cùng với ta trước, cho nên mọi thứ phải do bạn gái ta đây định đoạt."
Cô ấy nói thiếu bốn chữ... Bạn gái "Ở trên danh nghĩa".
Giữa trưa nắng rực rỡ.
Một cơn gió nhỏ yếu đến mức không thể xua tan cái nóng.
Cặp tỷ muội kiếm sĩ căng thẳng.
Thấm Chỉ Nhu tức giận.
Thế giới này khiến cho tôi cảm thấy không chân thật. Mấy ngày trước, tôi rõ ràng vẫn là một 'hiệp sĩ cô độc' bình thường, nhưng bây giờ bị dồn ép đến mức phải nhảy múa trên mũi đao và một khi ngã xuống sẽ bị đâm xuyên qua cơ thể một cách tàn nhẫn.
[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]
Với giọng điệu trịnh trọng không thể từ chối, Thấm Chỉ Nhu nghiêm túc thốt ra câu nói mang tính quyết định.
"Liễu Thiên Vân, bây giờ ngươi đã là kẻ thù chung của toàn trường, mọi người đòi đánh đòi giết và chẳng khác tội phạm bị truy nã được công bố chân dung là bao."
"Để không bị con hồ ly/điếm... Người phụ nữ Phong Linh kia giành trước và cũng giúp ta có thể thuận lợi trải nghiệm sự phát triển trong Light Novel nhiều hơn, bổn tiểu thư có một đề nghị... Ừm, nói đúng hơn là một mệnh lệnh ——" Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ấy mới chậm rãi mở miệng nói.
"Kể từ tối nay... Ngươi sẽ dọn đến ký túc xá giáo viên ở chung với ta, nhất cử nhất động đều phải có sự đồng ý của ta!"
✎


0 Bình luận