Những ai đang ngồi viết L...
Cà Phê Ngọt (甜咖啡) Thủ Đao Diệp (手刀叶)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 07: Phải nghe lời giáo viên

0 Bình luận - Độ dài: 6,506 từ - Cập nhật:

Chương 07: Phải nghe lời giáo viên

Với sự giúp đỡ của bộ đôi Lam Lam Lộ, tôi tạm thời chạy thoát, nhưng tôi chưa bao giờ lo lắng về việc đêm sắp đến. Mặc dù bây giờ là giữa ngày, nhưng chỉ còn vài tiếng nữa là buổi tối.

Tình hình hiện tại, vô cùng thê thảm và thảm đến mức cạn lời... Có lẽ tất cả tính từ có chứa từ "Thảm" đều dùng thích hợp ở trên người tôi.

Cuộc sống gần đây của tôi giống như một tàu lượn siêu tốc mất kiểm soát,  chạy trên đường ray trong 3 ngày 3 đêm, khiến cho bản thân choáng váng và nôn thốc nôn tháo.

Và chạy ra khỏi đường ray với một tiếng nổ, rơi khỏi đỉnh cao của cuộc sống và ngã tan xương nát thịt.

Bây giờ là tiết học buổi chiều cuối cùng của lớp Tinh Anh, trường sẽ tan học sau khi lớp học kết thúc.

Trước mặt mọi người có một chồng giấy viết bản thảo và tất cả đều đang cố gắng viết tiểu thuyết ngắn theo chủ đề mà Hoàn Tử Âm đưa ra. Còn Hoàn Tử Âm không ở trong lớp và đi họp với các giáo viên.

Sau sự kiện nhà ăn, Phong Linh cuối cùng cũng chịu xuất hiện ở lớp Tinh Anh. Đây là lần đầu tiên 20 thành viên của lớp Tinh Anh tập trung đầy đủ lắng nghe Hoàn Tử Âm giảng bài, cho nên cô ấy rất hài lòng và đọc một loạt lời thoại Chuunibyou liên quan đến Phúc Âm Hắc Ám trước khi rời đi.

Sau khi vượt qua bài kiểm tra của Hoàn Tử Âm, Dạ Lam với Triều Lộ lấy được đặc quyền đi học chung với Phong Linh với tư cách học sinh dự thính.

Trong cả lớp học, bao gồm cả tôi, 19 người đang điên cuồng viết Light Novel. Thời gian mà Hoàn Tử Âm cho không dư dả và cho dù chúng tôi 'ngựa không dừng vó' sáng tác, nhưng hầu hết chúng tôi đều viết đến giai đoạn kết luận khi tiết học cuối cùng đến.

Thực ra tôi khá vui vì Hoàn Tử Âm đã giao khối lượng bài tập nặng nề và điều này khiến cho Thấm Chỉ Nhu tạm thời quên tìm tôi tính sổ.

Chỉ có Huyễn Anh cầm một quả táo to màu đỏ tươi, nhấm nháp từng miếng một cách chậm rãi và nhàn nhãn.

Đối với tiểu thuyết ngắn cần phải mất 4 tiết học để hoàn thành, Huyễn Anh đã hoàn thành với khoảng thời gian 1 tiết học và tốc độ sáng tác khá kinh người.

Lúc này, cô ấy ngồi trên ghế trước mặt tôi và xoay người lại xem tôi viết.

"Làm tốt lắm, Đệ tử số 1." Huyễn Anh cười hi hi.

"Tốt chỗ nào?" Tôi bận rộn đến mức không rảnh nhìn cô ấy.

"Chẳng lẽ được vây quanh bởi những thiếu nữ xinh đẹp không tốt sao?"

Tôi ngồi ở vị trí thứ hai từ dưới lên ở cuối lớp.

Đúng như những gì cô ấy nói, bây giờ Phong Linh ngồi ở bên phải tôi, Thấm Chỉ Nhu ngồi ở bên trái tôi, bộ đôi Lam Lam Lộ ngồi ở phía sau. Trước sau trái phải của tôi đều có thiếu nữ xinh đẹp ngồi.

Thế nhưng, tôi chẳng vui chút nào và có cảm giác bị chó sói, hổ, báo vây quanh.

Huyễn Anh tiếp tục cắn quả táo.

"Cô kiếm đâu ra táo để ăn vậy?" Tôi không nhịn được nữa hỏi Huyễn Anh. Hầu hết học sinh đều ăn cháo loãng.

"Ta viết xong đầu tiên, Hoàng Tử Âm xem xong rất hài lòng, cho nên cô ấy thưởng cho ta một quả táo."

"Tôi bảo này... Đằng đó, bây giờ bổn tiểu thư đang bận, ngươi có thể đừng quay đầu lại nhìn suốt được không?" Thấm Chỉ Nhu đã đổi về đồng phục trường, dừng bút và hơi khó chịu nói. "Nếu muốn nói chuyện với con trai, không phải trong lớp Tinh Anh còn rất nhiều lựa chọn khác sao?"

"Ta chỉ có một tên học trò này thôi." Huyễn Anh cười nói: "Chẳng lẽ ta không thể nói chuyện với đồ đệ của mình sao?"

Với một tiếng "Bang" , Thấm Chỉ Nhu bóp gãy bút máy trong tay, phồng má lên giống như chuột hamster, giận dữ trừng mắt nhìn tôi như thể đó là lỗi của tôi.

Vì vậy, Thấm Chỉ Nhu cướp bút của tôi và dùng nó để sáng tác.

Tôi im lặng mở hộp đựng bút chì ra, phát hiện bên trong trống không ngoài trừ bút xóa và không có cây bút nào để dùng cả.

"Tiền bối... Mời dùng." Phong Linh cẩn thận chú ý đến hoàn cảnh khó khăn của tôi, đưa một cái bút bi đúng lúc và nở một nụ cười ấm áp với tôi.

Trái tim của tôi bị rung động bởi nụ cười má lúm đồng tiền đáng yêu của Phong Linh và lập tức cảm thấy tôm hồn được chữa lành.

Nữ Thần.

Hoàn toàn là Nữ Thần!

Tôi muốn rút lại câu "bị chó sói, hổ, báo vây quanh" này, ít nhất Phong Linh ở bên phải tôi là người bình thường... Không, cô ấy là hóa thân của Nữ Thần Hòa Bình hơn hẳn người bình thường.

Tôi nhận lấy bút và gật đầu cám ơn Phong Linh trong khi cô ấy đỏ mặt và ngượng ngùng cúi đầu.

Tôi dựa bàn tiếp tục sáng tác và với tốc độ này, nhất định kịp nộp bài trước khi tan học.

Nhưng bên trái lại vang lên một tiếng "Bang".

"Ôi chao, tệ quá, bổn tiểu thư lại vô tình làm gãy bút rồi."

Với một cái cớ vô cùng vụng về, Thấm Chỉ Nhu lại cướp bút của tôi.

"Tiền bối... Bên này Phong Linh vẫn còn." Phong Linh lại đưa một cây bút bi mới cho tôi.

'Bang!'

"Liễu Thiên Vân, đưa bút đây."

Lần này Thấm Chỉ Nhu thậm chí không tìm cớ.

"Tiền bối..."

'Bang!'

"Tiền bối..."

'Bang!'

"Tiền bối..."

'Bang!'

Lặp đi lặp lại.

"..." Khi tôi không chịu nổi nữa và muốn mở miệng Tsukkomi, phía sau vang lên tiếng nói chuyện của cặp tỷ muội Lam Lam Lộ.

[tsukkomi: tiếng địa phương Osaka, có nghĩa là tại sao thế? Dùng để đáp lại một câu hỏi hài hước của đối phương, hay được dùng trong Manzai. Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười. ]

"Triều Lộ, đi truyền đạt mệnh lệnh của Phong Linh đại nhân, thu thập 10.000 cây bút bi đến đây."

"Được! Khai chiến... Đúng vậy!"

Tôi ôm trán và cảm giác bất lực sâu thẳm dâng lên trong lòng.

Đừng khai chiến vì những chuyện vặt vãnh này chứ!

Rốt cuộc mấy người nhàm chán đến mức nào vậy, quái nhân cũng phải quái có giới hạn chứ!

Liễu Thiên Vân tôi đây luôn luôn tự cho mình là một quái nhân với sức chiến đấu trên 10.000 điểm, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy mình dường như không kỳ quái lắm khi bị những thiếu nữ xinh đẹp đáng thất vọng này vây quanh.

Bởi vì bút bị cướp liên tục, tôi hoàn toàn không thể sáng tác, nhưng khi tôi muốn mở miệng ngăn cản những tên gia hỏa này và bảo bọn họ tém tém lại một chút...

Lúc này, sắc mặt Thấm Chỉ Nhu đột nhiên trở nên nghiêm túc, không bẻ gãy bút trong tay nữa, quay đầu lại và lộ vẻ mặt suy tư.

Hừ, cuối cùng cậu cũng nhận ra đại chiến bút bi này ngu ngốc đến mức nào sao?

Mặc dù Thấm Chỉ Nhu là một thiếu nữ Hệ Thiết Lập, nhưng cô ấy thực sự vẫn cứu được.

"Tệ quá..."

Tôi gần Thấm Chỉ Nhu đến mức nghe thấy tiếng thì thầm của cô ấy.

"Nếu làm gãy 10.000 cây bút, liệu ngón tay bổn tiểu thư có xuất hiện vết chai hay không?"

... Hóa ra đó là thứ mà cậu đang lo lắng sao!

Hãy lo lắng đến những phương diện khác cho tui nhờ, chẳng hạn như tiết tháo và giới hạn dưới khi các cậu là thiếu nữ ấy!

Thấm Chỉ Nhu quay sang Phong Linh, dường như hiểu nhầm nụ cười không biết phải trả lời như thế nào của Phong Linh là không thèm trả lời sau khi nói chuyện vài câu với cô ấy và giận dữ vỗ bàn đứng dậy.

Bộ đôi Lam Lam Lộ rút kiếm tre ở bên hông ra và bầu không khí trở nên 'gươm súng sẵn sàng' ngay lập tức.

Tôi biết Thấm Chỉ Nhu đang mặc đồng phục học sinh và sẽ không đánh thật trong chế độ Thần Tượng Học Đường, nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết sức làm ra vẻ vô cảm để tránh không bị 'trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết' bởi vì ngồi ở vị trí trung tâm cuộc tranh chấp.

"Thấm Chỉ Nhu đại nhân, chẳng lẽ ngài cho rằng mình có thể 1vs2... Đúng vậy..." Triều Lộ 

"Nhân vật phụ biến đi, gọi Bitch với vẻ mặt đầy lẳng lơ kia ra nói chuyện với bổn tiểu thư!"

"Ế ế? Bitch với vẻ mặt đầy lẳng lơ... Tôi, Phong Linh..." Phong Linh rất bối rối.

Vài người trong chúng tôi bị mắc kẹt trong trận đại chiến bút bi trong khi Huyễn Anh vui vẻ ăn quả táo của mình và 'tọa sơn quan hổ đấu'.

[tọa sơn quan hổ đấu (坐山观虎斗): nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi ]

Khi thấy một cái gì đó thú vị, cô ấy còn bật cười thành tiếng "pu pu" và không có chút lương tâm nào.

... Đây là buổi chiều đầu tiên mà lớp Tinh Anh tập trung đầy đủ, nhưng các người lại có thể tranh cãi đến mức không can ra được khi vừa mới gặp mặt nhau.

"Hừ, nói trắng ra, ngươi là vì muốn chọc giận bổn tiểu thư, cho nên ngươi tận lực lấy lòng Liễu Thiên Vân, đúng không?"

"Phong Linh không có... Nghĩ như vậy..." Phong Linh càng nói càng nhỏ hơn.

"Triều Lộ, nhanh đi phát lệnh thu thập bút bi!"

"Đi ngay đây... Đúng vậy..."

Tôi nhìn Huyễn Anh, rồi nhìn lần lượt Thấm Chỉ Nhu, Phong Linh, cặp tỷ muội Lam Lam Lộ và cuối cùng ngửa đầu dựa lưng vào ghế rồi thở dài thườn thượt.

Cùng với âm thanh thở dài, ký ức của tôi trôi về nhiều năm trước...

Tôi vẫn nhớ năm lớp 4 tiểu học, trong một tiết tự học, giáo viên chủ nhiệm nam đứng tuổi có lần hỏi chúng tôi với giọng tán gẫu.

"Thầy bảo này, sau này các em muốn trở thành người như thế nào?"

Ngón tay giáo viên chủ nhiệm chỉ liên tục, nhanh chóng hỏi hơn chục người và cũng nhận được câu trả lời khá thực tế, mà không phải là các loại ảo tưởng như đánh quái vật trong vũ trụ.

Thầy ấy nhún vai và lộ vẻ xúc động.

"Có vẻ như ta đã dạy rất tốt!" Một tay chống trên bàn giáo viên, một tay nắm chặt và thầy giáo nói với vẻ hơi kích động: "Các em là nhóm học sinh trưởng thành nhất mà thầy từng dạy!"

Tất cả bạn học trong lớp đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Thời thơ ấu, hầu như ai cũng muốn trưởng thành sớm, mong muốn được người lớn công nhận với thái độ bình đẳng —— Bây giờ được giáo viên chủ nhiệm khen "trưởng thành" và cho dù đây chỉ là lời tán gẫu 'không thể lấp đầy bụng' , nhưng nó cũng khiến cho hàng chục khuôn mặt trẻ con trong phòng học tỏa ra hào quang vui sướng.

Giáo viên chủ nhiệm cười đến mức không khép miệng lại được, lại di chuyển ngón tay về phía góc lớp theo động tác trước đó.

"Còn em, Liễu Thiên Vân?"

Bị giáo viên chủ nhiệm gọi tên, tôi kéo ghế ra và đứng dậy.

Trước cái nhìn chăm chú của đám bạn học vui mừng phấn khởi và tưởng mình là "tiểu đại nhân (người lớn)" , tôi không chút do dự nói ra câu trả lời mà mình đã chuẩn bị từ lâu ——

"Em muốn trở thành nhân vật chính."

"... Cái gì?" Giáo viên chủ nhiệm mở to mắt.

"Em muốn trở thành nhân vật chính." Tôi kiên định lặp lại.

"Ế..." Dĩ nhiên, thầy ấy không hổ là giáo viên dày dặn kinh nghiệm và vài giây sau nhanh chóng tìm ra cách nói để xua tan sự lúng túng này: "Liễu Thiên Vân, em nói là muốn trở thành nhân vật chính trong cuộc đời mình sao? Phá vỡ sóng gió, không ngại gian khổ..."

"Không! Cái mà em gọi là nhân vật chính, là nhân vật chính có thể nhanh chóng trở thành nhân vật trung tâm giữa một nhóm các thiếu nữ xinh đẹp!" Tôi nhanh chóng nói: "Tốt nhất là số lượng người đủ để thành lập một đội bóng chày nữa, tất cả đều phải là kiểu dịu dàng, dễ thương, ngoan ngoãn!"

"Đúng rồi, nếu là nhân vật chính, tính cách em cũng phải đủ độc đoán, hi vọng là không gì không thể!"

Trong ấn tượng hơi mơ hồ về tuổi thơ, cả lớp đều kinh hãi trước quan điểm Avant-garde của tôi. Trong sổ liên lạc gia đình ngày hôm đó, thầy giáo viên dòng chữ "Xin hãy quan tâm nhiều đến sự phát triển của đứa trẻ Liễu Thiên Vân".

"Phong Linh đại nhân, đây là lô bút đầu tiên được gửi đến, khoảng 1.000 cái! Chúng ta hãy 'chiến hết mình' với Thấm Chỉ Nhu đại nhân... Đúng vậy."

"Hừ, dùng hòm mang đến một đống bút, chẳng lẽ các ngươi cho rằng bổn tiểu thư sẽ lùi bước vì điều đó sao?"

"Phong Linh... Phong Linh cảm thấy như vậy không hay lắm, chúng ta chung sống hòa bình được không?"

"Đã quá muộn rồi, cái con hồ ly giả vờ giả vịt nhà ngươi!"

"Ế..."

"Này, Đệ tử số 1, ngươi cảm thấy cô giáo Hoàn Tử Âm đáng để chinh phục không?"

Trong phòng học tràn ngập tiếng ồn ào của các thiếu nữ.

... Liễu Thiên Vân hồi tiểu học, tôi có vài lời muốn nói với cậu.

Sau khi lớn lên, tôi thực sự trở thành tam điểm của một đám thiếu nữ xinh đẹp. Mặc dù tôi đã nỗ lực nhiều đến như vậy, nhưng bây giờ tôi vẫn không độc đoán chút nào và bị hành lên hành xuống suốt ngày.

Hơn nữa, so với vai trò của nhân vật chính, thay vì bị đe dọa tính mạng bởi sự hợp lực của bọn họ, bây giờ tôi...

Tôi thà làm người qua đường còn hơn.

"Ta rất giận, ta cực kỳ giận!"

Sau khi tan học, tôi, Thấm Chỉ Nhu với Phong Linh giữ tư thế ngồi cúi đầu và lắng nghe Hoàn Tử Âm phát tiết cơn giận. Những học sinh còn lại đã sớm rời khỏi tòa nhà dạy học để chuẩn bị dùng bữa và chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi của Hoàn Tử Âm trong phòng học nghe nhìn.

Thực ra, ngồi là tư thế vô cùng mệt mỏi đối với những người không thường xuyên sử dụng, phải đặt mông lên mắt cá chân, người thẳng tắp và đặt hai tay lên đầu gối. Sau khi ngồi được 5 phút, tôi đã cảm thấy tê chân.

Đánh giá từ tình trạng Thấm Chỉ Nhu bí mật di chuyển cái mông, cô ấy với tôi 'đồng bệnh tương lân' . Thấm Chỉ Nhu liếc mắt, 'hừ' một tiếng và lập tức quay mặt đi sau khi nhận ra tôi đang nhìn mình.

Chỉ có mỗi Phong Linh ngồi 'sóng yên biển lặng' như thể cô ấy đã quên với tư thế ngồi này từ lâu.

Hoàn Tử Âm nổi giận đùng đùng đi qua đi lại ở trước mặt ba người chúng tôi và miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Ngươi... Phong Linh, hạng nhất lớp Tinh Anh!" Cô ấy chỉ vào Phong Linh.

"Ngươi... Bò Sữa, hạng hai lớp Tinh Anh!" Cô ấy lại chỉ vào Thấm Chỉ Nhu.

"Cái đó... À, Nữ Hoàng Hoa Hồng, tên em là Thấm Chỉ Nhu." Thấm Chỉ Nhu oan ức khiếu nại đúng tên mình.

"Ngươi... Liễu Thiên Vân, hạng ba lớp Tinh Anh!"

"Đừng bơ người ta chứ! Tên em là Thấm Chỉ Nhu!" Thấm Chỉ Nhu vừa tức giận vừa sốt ruột. "Ngực của con hồ ly cái bên kia cũng rất bự mà, tại sao cứ gọi mỗi em là Bò Sữa!"

Hoàn Tử Âm vẫn bơ Thấm Chỉ Nhu và tiếp tục nói với vẻ mặt lạnh lùng.

"Ba người các ngươi là chiến lực cao nhất của lớp Tinh Anh hiện nay và có lẽ cũng là chiến lực mạnh nhất của trường cao trung C..."

"Nhưng hôm nay ta trở về sau cuộc họp, cả lớp Tinh Anh lại là ba tên tiểu quỷ thúi các ngươi không nộp tiểu thuyết ngắn mà ta yêu cầu! Cái này còn ra thể thống gì nữa! Nếu tháng sau thua một lần nữa, sự hủy diệt của trường cao trung C đang ở trước mắt, chẳng lẽ các ngươi không có chút cảnh giác nào sao!"

... Mặc dù ngôn từ của Hoàn Tử Âm không bỏ qua bất cứ ai, nhưng những gì cô ấy nói đều là sự thật.

Chúng tôi đã không còn đường lui. Nếu lùi nữa... Chúng tôi sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng và trong trường chắc chắn sẽ có người chết đói.

Bởi vì hiểu được sự nghiêm trọng của sự việc, cho nên chúng tôi vẫn ôm lòng ăn năn sám hối, ngoan ngoãn chịu đựng cơn đau tê buốt chân và im lặng lắng nghe lời trách mắng của Hoàn Tử Âm dù ngày thường chúng tôi là quái nhân tùy hứng ngỗ ngược ra sao.

Hoàn Tử Âm liên tục đổi năm cách thuyết giáo và đợi đến khi cô ấy nói xong thì nửa tiếng đã trôi qua.

"Thôi, ta khát nước rồi, trước tiên nói đến đây thôi." Cuối cùng, cô ấy cũng quyết định chấm dứt màn oanh tạc thuyết giáo của mình ở đây, mở bình nước mang theo bên mình ra và uống một ngụm.

Vì vậy, chúng tôi đã được phép đứng dậy.

Phong Linh đứng dậy đầu tiên trong khi tôi với Thấm Chỉ Nhu ngồi phịch xuống đất và đấm mát xa đôi chân tê dại.

Nhìn thấy bộ dạng không vui nổi của chúng tôi, Hoàn Tử Âm lại lắc đầu và bày tỏ ý không hài lòng của mình.

"Đúng rồi." Hoàn Tử Âm nói: "Nhà trường vừa mới tổ chức một hội đồng và quyết định thành lập câu lạc bộ sáng tác loại nhỏ."

"Đó là cái gì vậy?" Tôi hỏi.

"Đó là câu lạc bộ luyện tập sáng tác thêm sau giờ học." Hoàn Tử Âm giải thích. "Đương nhiên, giáo viên phụ trách câu lạc bộ là ta và các thành viên cũng đã được quyết định xong rồi."

"Thành viên là Liễu Thiên Vân, Phong Linh, Huyễn Anh và Bò S... Thấm Chỉ Nhu." Hoàn Tử Âm tổng kết nói: "Cuối cùng, cả người cố vấn ta đây, tổng cộng là 5 người."

"Đợi đã!" Tôi lập tức nói sau khi nghe xong điều này.

"Đợi đã!" Thấm Chỉ Nhu đồng thanh nói với tôi.

"?" Tôi nhìn Thấm Chỉ Nhu và cô ấy cũng nhìn tôi.

Nhưng điều chúng tôi không ngờ tới là sau đó cả hai tranh nhau nói cùng lúc.

"Quyết định này cũng quá đột ngột, OK?" Tôi tiếp tục.

"Nếu biết em tên là Thấm Chỉ Nhu, cô cũng đừng gọi mãi là Bò Sữa nữa!" Thấm Chỉ Nhu hét lên với giọng the thé.

"Ta cảm nhận được sự hưng phấn và mong đợi của các ngươi đối với việc vào câu lạc bộ, nhưng đừng gấp, trước tiên hãy để ta nghỉ ngơi một lúc đã."

Rốt cuộc cô nghe ra được hai loại cảm nhận đó từ đoạn hội thoại nào vậy!

Hoàn Tử Âm hoàn toàn bơ những gì tôi với Thấm Chỉ Nhu nói và đưa ra một kết luận rất vô lý sau khi nghỉ ngơi chốc lát.

"Dù sao, ta đã thông báo cho phía Huyễn Anh trước rồi. Nói tóm lại... Các ngươi phải trả cái giá rất lớn cho sự sơ suất thất lễ của mình và lấy công chuộc tội bằng những màn trình diễn xuất sắc hơn sau này."

"Nửa giờ sau, tất cả hãy tập trung ở phòng học đầu tiên của cầu thang bên phải ở tầng cao nhất của tòa nhà dạy học."

Nửa giờ trôi qua cực nhanh.

Phòng học mà Hoàn Tử Âm chỉ định có treo tấm biển "Phòng hợp xướng" ở cửa ra vào và bên trong lớn hơn một chút so với phòng học bình thường.

Đây dường như là phòng học của lớp hợp xướng vài năm trước, nhưng sau đó bị giải tán vì số lượng thành viên quá ít và bây giờ địa điểm này bị Hoàn Tử Âm chiếm đóng để làm câu lạc bộ sáng tác.

Sau khi dọn sạch, chúng tôi chuyển đồ cũ ra khỏi phòng hợp xướng, cũng mang ít bàn ghế từ tầng dưới lên và cuối cùng phòng câu lạc bộ cũng thành hình.

"Được, nếu mọi người đã chung sức dọn dẹp xong xuôi, hãy vào vấn đề chính thôi." Hoàn Tử Âm cũng nhận được một cái bàn giáo viên, chống tay lên bàn và tràn đầy khí thế tuyên bố.

Nhưng khi bài phát biểu của cô ấy, tôi lại không thể không mở miệng Tsukkomi.

[tsukkomi: tiếng địa phương Osaka, có nghĩa là tại sao thế? Dùng để đáp lại một câu hỏi hài hước của đối phương, hay được dùng trong Manzai. Trong hài kịch Manzai, giữa 2 người, sẽ có một người đảm nhiệm vai trò boke (là người tạo trò đùa, làm các hành động hài hước), người còn lại đảm nhiệm vai trò Tsukkomi, là người sẽ chỉ ra lỗi sai của Boke.Tương tự như “boke” có nghĩa là gây cười thì “tsukkomi” là cách chỉ là nói ra điều thú vị nào đó sau câu nói của ai đó để gây cười. ]

"Cái gì mà chung sức dọn dẹp chứ! Từ đầu đến cuối, em là nam sinh duy nhất làm việc đó!"

"0.1, ngươi dài dòng quá đó, không phải chúng ta cũng đứng đợi ở một bên xem sao?"

"Cái chung sức mà cậu gọi chính là nhìn tôi dọn dẹp một mình sao!"

"Được, chúng ta không cần phải để ý đến 0.1, đi thẳng vào chủ đề đi!"

Huyễn Anh với Thấm Chỉ Nhu lại trông rất vui khi nhận thấy tôi bị cho ra rìa, đều giơ tay phải lên và phát ra âm thanh "Ồ ——" đáp lại Hoàn Tử Âm.

Mỗi Phong Linh chắp hai tay và thầm nói xin lỗi với tôi.

"Kể từ bây giờ, nơi này là Cung Điện Hắc Ám của câu lạc bộ sáng tác Light Novel. Các ngươi phải tuân theo giáo lý của ta và chân lý của gia tộc ta!"

Khi nói đến đây, Hoàn Tử Âm dừng lại, nhìn Huyễn Anh và Thấm Chỉ Nhu với hi vọng dạt dào như thể rất mong đợi bọn họ sẽ bày tỏ đồng ý "Vâng ——" một lần nữa.

"..." Huyễn Anh.

"..." Thấm Chỉ Nhu.

Hai thiếu nữ im lặng với vẻ mặt vô cảm.

Đầu tiên là Hoàn Tử Âm kinh ngạc không thôi và sau đó chuyển sang vẻ mặt thất vọng như đưa đám.

"Ồ..." Có lẽ Phong Linh nhận ra sự suy sụp của Hoàn Tử Âm, cho nên cô ấy làm động tác giơ cánh tay lên một cách hơi thiếu tự nhiên và rụt rè kêu lên.

Không hổ là Phong Linh, thật đúng là một đứa bé ngoan và tốt bụng.

Hoàn Tử Âm nhìn Phong Linh và vẻ mặt lại thay đổi.

"Ta quyết định đề bạt ngươi làm Hiệp Sĩ Bóng Đêm!" Hoàn Tử Âm chì vào Phong Linh và nhanh chóng nói.

Hiệp Sĩ Bóng Đêm cũng quá dễ làm rồi đó! Rốt cuộc cô có muốn đi vào chủ đề không vậy!

Hoàn Tử Âm lại phấn chấn tinh thần và nói: "Nếu muốn thành lập câu lạc bộ, điều đầu tiên, chúng ta cần phải chọn một cái tên cho câu lạc bộ trước."

"Cứ gọi là câu lạc bộ Light Novel không được sao?" Tôi hỏi.

"Tên như thế quá tầm thường!" Hai tay Hoàn Tử Âm đan chéo và làm động tác tay hình chữ X thật to. "Nhất định phải chọn một cái tên độc đáo và tràn đầy khí thế cho câu lạc bộ! 'Danh chính tắc thân bất tà' , bộ ngươi không biết cả đạo lý đơn giản như vậy sao!"

[Danh chính tắc thân bất tà (名正则身不斜): chỉ khi một người đứng thẳng, bóng mới không bị nghiêng. Ám chỉ rằng bạn chỉ cần làm đúng làm tốt, thì không có gì phải sợ hãi ]

Tôi luôn cảm thấy thứ mà Hoàn Tử Âm gọi là tên câu lạc bộ hay sẽ là mấy cái tên Chuunibyou như "Sivir of the Moon" , nếu không cũng liên quân đến Vampire.

"May mắn thay, ta đã sớm có ý tưởng —— 0.1, hãy tháo tấm biển "Phòng hợp xướng" treo ở cửa phòng học xuống và giao nó cho ta."

Tôi làm theo lời Hoàn Tử Âm, đi gỡ tấm biển "Phòng hợp xướng" xuống và đưa cho cô ấy sau khi vỗ nhẹ tấm biển dính đầy bụi bặm.

Cô ấy lấy cây bút kỳ lạ của mình ra, múa bút trên đó một lúc, hài lòng mỉm cười và sau đó giơ tấm biển cho chúng tôi xem.

Lúc này phông chữ "Phòng hợp xướng" đã bị gạch bỏ bằng hai đường kẻ ngang để biểu thị ý xóa bỏ nó. Ở phần trống bên dưới, Hoàn Tử Âm điền ba chữ "Quái nhân xã (怪人社)/ Câu lạc bộ quái nhân" theo phông chữ "rồng bay phượng múa".

"Đây tuyệt đối là... Cái tên câu lạc bộ phù hợp nhất với các ngươi!" Hoàn Tử Âm lớn tiếng tuyên bố.

Câu lạc bộ quái nhân sao?

Cái tên câu lạc bộ phù hợp nhất với chúng tôi sao?

Mọi người trong phòng học đều nhìn chăm chú vào tấm biển.

Sau đó là cảm xúc phẫn nộ của quần chúng.

"Hô hô? Bị gọi là quái nhân với Đệ tử số 1, đây là một điều vô cùng sỉ nhục..."

"Tại sao là câu lạc bộ quái nhân cơ chứ! Bổn tiểu thư không phải là quái nhân!"

"Cái đó... Phong Linh cũng cảm thấy cái tên này... Không hay lắm..."

Ba thiếu nữ xinh đẹp chú trọng đến thể diện lên tiếng phản đối kịch liệt vào thời điểm bị chụp cái mũ 'quái nhân'.

"..." Mặc dù Liễu Thiên Vân tôi đây thực sự là một quái nhân, nhưng bạn cũng không muốn nghe người khác nhắc đến cho dù nó đôi khi là sự thật giống như thứ mà người đàn ông trung niên hơi hói kiêng kị nhất là người khác thảo luận về lượng tóc.

Hiếm khi tôi nhất trí với ý kiến của bọn họ, vì vậy tôi quyết định tham gia vào phe họ.

Ting! Người chơi Liễu Thiên Vân tham gia quân kháng chiến 'tên câu lạc bộ' !

Nếu như là ở trong game, một văn bản hệ thống như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện vào thời điểm này.

"Đúng vậy, bị gọi là quái nhân gì gì đó thật sự khiến cho người ta không thể chấp nhận được..."

Nói được nửa chừng, nhưng tôi lại chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Các đồng đội của tôi từ từ xoay đầu lại, cùng nhìn tôi và trong ánh mắt mang theo lửa giận.

"Đệ tử số 1, mọi chuyện phát triển như thế này, nghĩ kiểu gì cũng là lỗi của ngươi."

"Đúng vậy, nếu không phải vẻ mặt kiểu quái nhân của ngươi, bổn tiểu thư mới không bị 'kéo xuống nước! Quỳ xuống xin lỗi cho ta!"

"Tiền bối... Cái đó..."

Ting! Người chơi Liễu Thiên Vân bị đồng đội tấn công.

Ting! Người chơi Liễu Thiên Vân bị đồng đội tấn công.

Ting! Người chơi Liễu Thiên Vân bị đồng đội tấn công.

... Cái gì!

Tham gia đội kháng chiến với thiện chí, nhưng bị đồng đội phản bội không thương tiếc. Tôi không khỏi cảm thấy đau buồn ở trong lòng.

Người đã từng khao khát có được đồng đội như tôi, thực sự không đạt tiểu chuẩn, bởi vì 'hiệp sĩ co độc' chỉ có thể tin tưởng chính mình.

[hiệp sĩ cô độc/độc hành hiệp (独行侠): thành ngữ trung quốc ám chỉ người có ý thức về công lý, có ước mơ vĩ đại và không chịu khuất phục ]

Tôi, Liễu Thiên thực sự là một quái nhân...

Nhưng ngoại trừ Phong Linh ra, đám gia hỏa các người tốt hơn tôi chỗ nào cơ chứ!

Tôi ho khan và nói: "Thành thực mà nói, bị những quái nhân như các người gọi là quái nhân, tôi cảm thấy toàn thân khó chịu."

"Cái gì cơ? Đệ tử số 1 phách lối, ngươi..."

Trong phòng học dường như sắp nổ ra một cuộc tranh cãi và lúc này Hoàn Tử Âm lên tiếng khống chế hiện trường.

"Hãy bình tĩnh nào! Bây giờ là chế độ dân chủ, chúng ta hãy bỏ phiếu quyết định đi."

Tôi vốn tưởng rằng cô ấy muốn tiến hành bỏ phiếu việc "Có nên dùng tên câu lạc bộ này là 『 Câu lạc bộ quái nhân 』hay không" ... Nhưng không ngờ tới cô ấy lại đột nhiên chỉ vào Huyễn Anh.

"Ai cảm thấy Huyễn Anh là quái nhân, xin hãy giơ tay."

Khi cô ấy vừa mới dứt lời, tất cả mọi người trong phòng học đều nhanh chóng giơ tay lên ngoại trừ chính Huyễn Anh.

"Cả ngày mặc áo choàng đen đi dạo quanh sân trường..." Hoàn Tử Âm gật đầu nói.

"Còn chơi game thầy trò với tên gia hỏa Liễu Thiên Vân kia nữa..." Thấm Chỉ Nhu lộ ra vẻ mặt chán ghét như thể nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm.

"Phong Linh cũng cảm thấy... Bạn học Huyễn Anh hơi... Kỳ quặc..."

"Cái gì?" Khi nhìn thấy mọi người đều cho rằng mình là quái nhân, huyết sắc trên mặt Huyễn Anh nhanh chóng biến mất và khuôn mặt xinh đẹp vô cùng nhợt nhạt.

Sau đó, cô ấy đưa mắt nhìn về phía tôi và lộ ra ánh mắt đầy sát khí "Quả nhiên là lỗi của ngươi, Đệ tử số 1" như thể muốn đâm vài lỗ trên người tôi.

Từ bỏ đi, Huyễn Anh. Nhìn kiểu gì thì cậu cũng là quái nhân 100%, đừng đổ lỗi cho tôi.

"Câu trả lời đã rất rõ ràng, tiếp theo đến lượt Thấm Chỉ Nhu." Hoàn Tử Âm lại nói: "Ai cảm thấy Thấm Chỉ Nhu là quái nhân, xin hãy giơ tay."

Như thể muốn trả thù Thấm Chỉ Nhu, Huyễn Anh giơ tay lên nhanh hơn bất cứ ai khác và trên khóe miệng nở nụ cười bi thương "Không thể mỗi mình ta nếm trải sự nhục nhã này".

"Đắm chìm trong ảo tưởng của riêng mình." Tôi nói.

"Ngực quá lớn." Huyễn Anh lạnh lùng nói: "Hơn nữa, bản thân việc có thể vui vẻ giao tiếp với Đệ tử số 1 đã là một bằng chứng của quái nhân rồi."

"Phong Linh... Phong Linh cũng cảm thấy..."

"Ế a —— A a a a a a!" Nhìn thấy phiếu bầu của các bạn học xung quanh mình, Thấm Chỉ Nhu vừa ôm tóc vừa than khóc.

Âm thanh than khóc kia tủi thân đến tột cùng và Thấm Chỉ Nhu dường như không cho rằng mình là quái nhân từ tận đáy lòng.

"Bổn tiểu thư làm sao có thể là quái nhân chứ! Đám gia hỏa các ngươi bị Liễu Thiên Vân mua chuộc rồi!" Cô ấy nói trong khi hai mắt đẫm lệ: "Các ngươi hạ tay xuống, đừng bầu cho ta nữa! Hơn nữa, tại sao ngực lớn là quái nhân chứ!"

"Bởi vì cô vừa mới bỏ phiếu cho ta!" Huyễn Anh cười nhạt nói: "Vì vậy, cho dù là tìm bừa một lý do, ta nhất định phải bỏ phiếu cho ngươi, ép ngươi vào cánh cửa chân lý của quái nhân và trả giá bằng việc đánh mất tiết tháo của mình."

"Ưm..."

Tâm trạng Thấm Chỉ rất suy sụp.

Thế nhưng, so với cái giá bỏ ra để đi qua cánh cửa chân lý (Gate of truth) của anh em Edward Elric trong 《 Cang Giả Kim Thuật Sư - Fullmetal Alchemist 》, cậu chỉ mất mỗi 'tiết tháo' và cái này vẫn còn nhẹ chán.

Tôi vô cùng hiểu rõ kết cục của việc đối địch với Huyễn Anh, có lẽ Thấm Chỉ Nhu là người nếm trái đằng lần đầu tiên và tạm thời không thể chịu nổi thủ đoạn ác ma của cô ấy.

Lúc này, Hoàn Tử Âm đã giáng một đòn chí mạng vào Thấm Chỉ Nh và nói: "Thực ra... Ta cũng cảm thấy Bò Sữa là quái nhân."

"Tiếp đó là..."

Ánh mắt của Hoàn Tử Âm lướt đến thiếu nữ cuối cùng.

"Ngươi, Phong Linh."

Khi vừa mới dứt lời, hai người giơ tay lên với tốc độ 'nhanh như chớp' .

Có lẽ tốc độ đo có thể bắn rơi cả một con chim ruồi đang bay.

"Ngươi... Ban nãy cũng bỏ phiếu cho ta nhỉ?" Huyễn Anh nở nụ cười ngọt ngào: "Nếu là như vậy... Cũng đừng trách ta 'giăng lưới'."

"Hồ ly cái lẳng lơ... Đừng tưởng rằng mình không liên quan."

Thấm Chỉ Nhu vẫn nằm ở trên bàn, chỉ có một tay giơ lên thật cao và nói với giọng tràn đầy oán hận: "Đóng một con dấu quái nhân lên người khiến cho ngươi cũng phải nếm trải sự sỉ nhục mà bổn tiểu thư đã phải chịu."

Thật đúng là một chế độ tương tác đáng sợ... Thấy ba thiếu nữ xinh đẹp đáng thất vọng bỏ phiếu cho nhau, tôi sinh ra ý tưởng này một cách sâu sắc.

Đó là tâm lý kỳ quặc kiểu "Không thể mỗi mình ta là quái nhân" , "Tên gia hỏa nhà ngươi mới vừa rồi bỏ phiếu cho ta" , 'nắm chân sau đối phương kéo lại' lẫn nhau và cuối cùng đi đến cục diện ai cũng thua.

Vì vậy, Phong Linh cũng bị tập thể chứng nhận là quái nhân.

Sau khi cuộc bỏ phiếu Phong Linh kết thúc, nó sẽ đến lượt tôi...

Tôi lập tức đứng dậy và mở lời với ba thiếu nữ.

"Hãy nghe Liễu Thiên Vân tôi đây nói. Tiếp theo, mọi người chắc hẳn sẽ bỏ phiếu cho tôi, đúng không?"

"Oan oan tương báo đến khi nào chứ, vì bầu không khí hòa thuận của câu lạc bộ sáng tác Light Nove, tôi nghĩ chúng ta nên dừng hành động trả thù lẫn nhau này lại."

Tôi giải thích việc lấy đại nghĩa làm trọng với bọn họ.

Đúng vậy, mặc dù những thiếu nữ xinh đẹp này vừa đáng thất vọng vừa kỳ quặc, nhưng họ đều là người thông mình về bản chất.

Chỉ cần Liễu Thiên Vân tôi đây, với bọn họ thật tốt...

"Không cần bỏ phiếu cho ngươi sao? 0.1."

Cô ấy nhướng mày lên thật cao như thể ngạc nhiên trước sự không giác ngộ chút nào của tôi.

"Nếu ngươi đã nói như vậy, chắc chắn là quái nhân luôn."

...  Tôi thậm chí không có cả cơ hội bỏ phiếu sao?

Dù sao, bỏ phiếu mang tính tượng trưng thử xem nào! Ít nhất cho người ta cơ hội để vùng vẫy chứ! 

"Hô hô hô hô hô hô..."

Sau một tràng cười sặc mùi Chuunibyou độc nhất vô nhị, Hoàn Tử Âm cuối cùng cũng quyết định xong vấn đề này.

"Thế thì quyết định như thế này —— Câu lạc bộ tràn đầy quái nhân này, được đặt tên là 『 Quái nhân xã (怪人社)/ Câu lạc bộ quái nhân" 』!"

Tên của câu lạc bộ đã được quyết định và hoàn toàn không có ai phản đối... Dù sao, đám thiếu nữ xinh đẹp không sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ giống như Liễu Thiên Vân tôi đây. Vừa mới bị chứng nhận là quái nhân, 'hồn bay phách lạc' là chắc chắn và họ chỉ có thể chấp nhận sự thật theo tình thế.

Sau khi nhận lấy tấm biển viết "Câu lạc bộ quái nhân" , tôi cam chịu số phận bước ra khỏi lớp và định treo nó lên cửa phòng học câu lạc bộ.

Ngay khi cái biển này được treo lên ở cửa, nó tương đương với việc công bố thông tin đầy nhục nhã với bên ngoài rằng trong lớp học này đều là quái nhân.

"..." 

Đứng ở cửa, tôi cầm biển 'câu lạc bộ quái nhân' trong tay và quay lại lớp học.

Huyễn Anh và Thấm Chỉ Nhu vẫn tranh cãi về việc bỏ phiếu cho nhau ban nãy.

Phong Linh nở nụ cười hơi cứng nhắc và muốn giải hòa.

Và Hoàn Tử Âm đang phát biểu giáo lý của Nữ Hoàng Hoa Hồng sặc mùi Chuunibyou.

Sau khi treo tấm biển lên thật cao, biển "câu lạc bộ quái nhân" đung đưa trong gió, phát ra âm thanh "yi ya yi ya" như thể đang cười nhạo đám quái nhân chúng tôi vậy.

"..."

Câu lạc bộ của chúng tôi...

Câu lạc bộ quái nhân, ra đời vào lúc này.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận