Roel cực kỳ cảm động trước tình cảm của Alicia. Chẳng trách sao người ta lại hay nói con gái như thể chiếc gối bông của cha. Thậm chí một ông anh trai như Roel cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của Alicia. Cậu ôm cô bé vào lòng và vuốt mái tóc bạc của cô. Từ từ, cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đã dần bình tĩnh trở lại.
Còn Alicia… cô cảm thấy rằng người anh trai hẳn đã phải rất cực khổ.
Anh Roel chắc chắn đã phải trải qua thời thơ ấy chẳng mấy êm ả. Anh ấy mất mẹ từ khi còn nhỏ, và cha thì chẳng mấy khi có thời gian ở bên. Năng lực siêu việt cũng thức tỉnh muộn nữa, khiến biết bao kẻ nghi ngờ rằng ảnh chẳng có tài cán gì.
Đã chẳng dễ dàng gì để hai anh em mình cảm nhận được hơi ấm của nhau, thế mà hoàng tộc lại đột nhiên đòi xen vào. Từ cái lão già đầy toan tính với cái vẻ mặt nhân hậu đó cho đến bà công chúa vô lý kia, tất cả họ chỉ muốn lợi dụng anh Roel mà thôi.
Đúng là một đám người xấu xa mà!
Alicia phẫn nộ phàn nàn trong thâm tâm. Rõ ràng cô bé có thành kiến lớn đối với nhà Xeclyde. Cô cho rằng chuyến tàu bình yên cùng với Roel của cô đã trật bánh kể từ khi họ gặp Nora.
Và giờ, như thể đời chưa đủ độ khắc nghiệt, cậu phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi có một bà mẹ kế sắp sửa xuất hiện! Chỉ nghĩ đến mức độ bi thảm của cuộc đời Roel đã khiến Alicia tan nát cõi lòng.
Ôi Sia vĩ đại, tại sao thế giới này lại tàn ác với anh Roel như vậy?
Lăng kính màu hồng của Alicia đã biến Roel trở thành biểu tượng của sự hoàn hảo. Bất kỳ khó khăn nào mà cậu phải đối mặt đều là do nghịch cảnh hoặc vì mưu đồ của kẻ khác. Với niềm tin đó, mắt cô bắt đầu rơm rớm khi rúc vào vòng tay Roel.
“Anh, anh có nghĩ rằng cha sẽ nghe theo ý kiến của chúng ta và từ bỏ không?”
Những lời của Alicia khiến Roel hơi giật mình. Cậu nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt của cô bé trong vòng tay mình, và chợt cảm thấy con tim đau nhói.
Mình gần như quên mất cha Alicia đã mất trên chiến trường. Không dễ dàng gì với con bé để quen được với nhà Ascart, rồi giờ cha chúng ta lại hướng ra chiến trường một lần nữa. Chuyện này có lẽ đã khơi lên tổn thương trong lòng con bé.
Nội tâm Roel lúc này vô cùng xung đột, nhưng cậu không muốn nói dối Alicia. Cậu chỉ đành đưa ra một câu trả lời nhằm xoa dịu cô bé.
“Sẽ khó đấy. Dù sao thì đó cũng là mong muốn của ông ấy.”
Những người phục vụ trong quân đội có niềm kiêu hãnh và nhiệt huyết của riêng họ. Họ tin rằng vai trò của họ, thậm chí có phải kết thúc bằng cái chết, cũng là để bảo vệ cho những người thân yêu của mình.
Carter là tộc trưởng của nhà Ascart, nhưng đánh giá theo cái cách mà ông đã nỗ lực cống hiến cho quân đội, thậm chí đến mức bỏ bê cả lãnh địa nhà Ascart, thì có thể nói rằng ông là một quân nhân từ tận cốt lõi. Ông đã sống cả đời chuẩn bị cho chiến trận, nên không đời nào ông lại chịu lùi về sau. Ngay cả khi phải gác lại cả sự nghiệp, thì ông cũng không phải là loại hèn nhát bỏ rơi đồng đội trong cơn khủng hoảng.
Hơn nữa, nếu chọn rút lui, thì điều đó sẽ tổn hại đến danh dự của ông. Quý tộc coi danh dự quan trọng hơn cả mạng sống, vì danh dự của họ không chỉ thuộc về mỗi cá nhân họ mà còn thuộc về cả gia tộc.
Hiểu rõ tất cả những điều trên đã khiến Roel không thể tự mình ngăn cản Carter cho dù có lo lắng đến đâu đi chăng nữa.
“Nhưng mà, em không nghĩ hoàn toàn bỏ qua ý kiến của con cái là việc đúng đắn. Ít nhất thì, cha cũng nên lắng nghe những lo lắng của anh chứ?” Alicia mắt giàn giụa hỏi.
Anh Roel cũng là một thành viên của nhà Ascart mà – còn chưa kể đến ảnh còn là con trai độc tôn nữa - ảnh nên có tiếng nói trong chuyện này chứ!
Nếu mà cha tái hôn rồi có nhiều con cái hơn nữa, vị trí người kế nhiệm của anh Roel sẽ bị đe dọa mất. Trên hết, nếu Carter bị rù quến bởi một con mụ cáo già rồi cuối cùng lại ưu ái cho những đứa con khác ngoài anh Roel thì…
Chỉ mất vài giây là đủ để Alicia vẽ ra được cả một kịch bản kịch tính, và lại càng khiến cô cảm thấy bất an hơn.
Không, mình không thể để anh Roel phải chịu tổn thương như vậy!
Alicia siết chặt nắm tay và quyết tâm.
“Anh ơi, nếu anh thấy không tiện nói với cha về chuyện này, thì em nói thay có được không?”
“Hm? Em sẽ nói à?”
“Vâng. Xin hãy để đó cho em, em sẽ thuyết phục cha thay đổi ý định!”
Nhìn ánh mắt đầy kiên quyết của Alicia, Roel chớp chớp mắt rồi nhanh chóng phân tích lại tình hình.
Hmmm… Nếu là Alicia thì có lẽ sẽ hiệu quả hơn nhiều. Carter dù sao cũng là người bảo hộ cho con bé, và ông ấy đã hứa là chăm sóc chu đáo cho ẻm nữa. Cho dù việc thuyết phục được Carter không tham gia vào cuộc chiến là bất khả thi, thì chỉ cần chúng ta có thể khiến ông ấy lùi lại một chút khỏi chiến tuyến và đảm nhận việc hậu cần hay gì đó cũng đủ tốt rồi. Ít nhất thì như vậy cũng an toàn hơn.
Với suy nghĩ đó trong đầu, Roel gật đầu trong khi ánh mắt cậu tươi sáng trở lại.
“Alicia, anh sẽ tin tưởng giao chuyện này cho em! Cứ tiếp tục và làm những gì em muốn, nhưng đừng quá căng thẳng trong chuyện này. Có thành công hay không thì anh cũng không trách gì em đâu.”
“Vâng, thưa anh!”
Alicia siết chặt nắm tay trong khi tự nhủ rằng cô sẽ thuyết phục Carter cho bằng được bất kể giá nào, và Roel cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm, rõ ràng đã kỳ vọng lớn vào cô.
Hai anh chị đồng chí nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi hướng về thư phòng đọc sách một chút trong khi chờ Carter quay trở về.
Việc chờ đợi hóa ra kéo dài đến tận vài tiếng đồng hồ. Mãi đến khi Anna bắt đầu giục hai đứa đi nghỉ đến lần thứ hai thì tiếng xe ngựa cuối cùng mới vang lên từ cổng vào của Dinh thự Mê cung.
Sau một cuộc họp kiệt sức kéo dài đến 9 tiếng đồng hồ, Carter đầy mệt nhọc cuối cùng cũng được trở về nhà và nghỉ ngơi. Nhưng không ngờ, ngay khi ông vừa mới bước qua cửa, ông thấy Roel và Alicia đang đứng ngay trước mặt, như thể chúng đã chờ ông sẵn từ bao giờ rồi.
Sự xuất hiện đột ngột của hai đứa trẻ khiến Carter ngạc nhiên. Tuy nhiên, ông sớm hiểu ra điều gì đó, khiến ông xua hết đám người hầu và nữ giúp việc đi rồi dẫn cả hai đứa vào phòng tiếp khách. Ông ngồi xuống trên một cái ghế sofa rồi thở dài.
“Các con chắc phải có gì đó lo nghĩ trong đầu nên mới thức khuya đến vậy để chờ ta trở về. Cứ thoải mái nói ra đi.”
Thành thật mà nói, Carter cảm thấy sự ấm áp dâng trào trong lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ. Ông biết chúng đang định nói gì, và dù không thể đồng ý với yêu cầu của chúng, thì ông vẫn cho rằng tốt hơn hết vẫn là nên nghe cái đã. Bằng không, nếu có chuyện gì xảy đến với ông, thì hai đứa bọn chúng sẽ tự trách bản thân cả đời mất.
Sau khi được cho phép, Roel và Alicia đưa mắt nhìn nhau, rồi Alicia nhẹ gật đầu và bước một bước lên phía trước. Đôi mắt hồng ngọc của cô ánh lên quyết tâm muốn được giúp đỡ người mà cô yêu mến.
“Thưa cha, con có một yêu cầu. Con hi vọng rằng cha có thể cân nhắc đến cảm xúc của anh Roel khi định tái hôn!”
“Ta xin lỗi, nhưng ta… Hà? Con vừa nói cái gì cơ?”
Hai nam nhân nhà Ascart đều đứng hình trước lời nói của cô bé.
…
Mười phút sau, sau khi đã làm rõ tình hình cho Alicia biết, Roel ngượng ngùng xin lỗi Carter về chuyện này. Cậu không ngờ rằng Alicia, dù trông như thể đã biết hết cả, té ra lại mù tịt về vụ lũ deviant này. Cậu cảm thấy có lỗi vì đã kích động Alicia mà không làm rõ sự tình trước với con bé, dẫn đến sự hiểu nhầm tai hại vừa rồi.
Cùng lúc, Alicia nhanh chóng lắp bắp lời xin lỗi rồi chạy vụt ra sau ghế sofa để trốn với gương mặt đỏ bừng. Cô bé không biết phải đối diện thế nào với anh trai hay cha cô sau sai lầm ngớ ngẩn mà cô vừa mắc phải.
Thấy vậy, Roel bất lực lắc đầu, còn Carter phát ra tiếng cười khúc khích hiếm hoi.
Mặc dù ban đầu ông rất sốc khi nghe Alicia nói, nhưng ông thực ra lại khá thích thú với sự hiểu nhầm này. Ông còn không để ý rằng bản thân vẫn còn căng thẳng sau cuộc họp dài vừa mới trải qua, nhưng sai lầm của Alicia đã giúp ông thư giãn kha khá. Ít nhất thì, biểu cảm của ông không còn vẻ cứng nhắc như trước đó nữa.
Cảm thấy như được xoa dịu bởi sự hiện diện của cả con trai lẫn con gái mình, Carter ngẫm nghĩ một chút rồi lại hướng sự chú ý về phía Roel.
“Roel, ta biết con đang định nói gì, và ta hiểu con cảm thấy thế nào. Xin thứ lỗi cho ta vì đã không là một người cha tốt. Ta biết ta đã bỏ bê con suốt những năm qua vì công việc, và ta cảm thấy thực sự hối tiếc về điều đó.”
“Sự việc lần này xảy đến như một tia sét giữa trời. Không ai trong chúng ta mong nó xảy ra cả, nhưng nó là sự đã rồi. Một khi kẻ thù tập hợp trước ngưỡng cửa, chúng ta cần phải cử người đến và giải quyết bọn chúng. Chúng ta, nhà Ascart, là những quý tộc phục vụ dưới tư cách là lãnh chúa của lãnh địa Ascart. Trách nhiệm của chúng ta là đứng ra và bảo vệ người dân khỏi mọi mối đe dọa từ bên ngoài. Đây là cách duy nhất mà chúng ta có thể khơi dậy sự tự tin và nâng cao tinh thần cho tất cả mọi người.
“Và đừng quên, ta cũng một trong những sĩ quan chỉ huy hàng đầu trong quân đội của Thánh quốc, đồng thời là phó chỉ huy của Thánh Hiệp sĩ Đoàn. Nghĩa vụ của ta là bảo vệ người dân. Ngay cả khi chỉ nhìn theo quan điểm thông thường, thì những siêu việt như ta là lực lượng nòng cốt để chống lại các mối đe dọa ngoại lai. Cho dù con có quan điểm thế nào đi chăng nữa, thì ta cũng đều cần phải hướng về phía đông và đối mặt với lũ khốn đê hèn đó.”
Roel suy ngẫm những lời mà cha cậu nói một lúc lâu. Cả Alicia cũng lén nhìn ra từ đằng sau ghế sofa rồi dần dần đứng dậy. Cả hai rõ ràng đều bị tác động bởi những lời của Carter.
Mất một lúc để Roel xoay sở vẽ nên một bài tranh luận dài về vị thế độc nhất của nhà Ascart. Không nghi ngờ gì nữa, nhà Ascart là một trụ cột quan trọng của Thánh quốc, và chắc chắn rằng, nếu Carter thiệt mạng trong cuộc chiến, thì điều đó có thể sẽ làm xáo trộn cán cân quyền lực đã được thiết lập và gây bất ổn cho Thánh quốc.
Carter nhẫn nại lắng nghe luận điểm của Roel rồi mới đưa ra câu trả lời cho những nghi ngờ của Roel.
“Quả thực, những gì con vừa mới đề cập đến cũng là những điểm được cân nhắc trong cuộc họp trước đó. Chính vì thế, ta đã được điều chuyển công tác.”
“Hm? Điều chuyển?”
“Ta giờ là sĩ quan phụ trách hậu cần tổng thể cho Pháo đài Tark. Trách nhiệm chính của ta là cung cấp khẩu phần ăn và đảm bảo vận chuyển chúng an toàn đến cho quân đội.”
“Vậy có nghĩa là…”
“Ừ, có nghĩa là có khả năng ta sẽ không phải tham chiến ở tiền tuyến.”
Vẻ mặt cay đắng trên gương mặt Carter hoàn toàn trái ngược với nét mặt vui mừng khôn xiết của Roel. Trong hoàn cảnh thông thường, Carter đáng ra sẽ được bổ nhiệm làm phó chỉ huy của Pháo đài Tark, nhưng trong cuộc họp, gia đình hoàng gia đã nêu lên quan điểm về các gia đình đơn thân. Đương nhiên, nhà Ascart cũng được liệt kê vào, và kết quả là Carter bị chuyển sang Cục Hậu cần.
“Vì đây chủ yếu sẽ là một trận chiến phòng thủ, nên các tuyến tiếp tế đều nằm trong lãnh thổ của con người. Nói cách khác, vai trò của ta là một sĩ quan hậu cần sẽ khá là an toàn.”
Roel cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, và cô bé tóc bạc cũng phấn khích chạy ra khỏi chỗ trốn của mình. Tuy nhiên, Carter vẫn chưa ngừng lại.
“Đó là thông tin cập nhật đến hiện tại về phần của ta, nhưng Roel, con biết rằng con cũng có một nhiệm vụ, phải không? Chúng ta không biết hoạt động của đám deviant sẽ kéo dài trong bao lâu, và có khả năng cao là ta sẽ không thể trở về lãnh địa trong vài năm tới. Con hiểu ta đang nói tới chuyện gì chứ?”
Một nụ cười nở trên môi Carter khi ông vỗ mạnh vào vai Roel.
“Không phải con đã từng hỏi ta về quyền quản lý lãnh địa sao? Con sắp sửa nhận được nó rồi đấy. Nhưng thay vì chỉ một phần, con sẽ được giao cho toàn quyền!
“Roel Ascart, kể từ ngày hôm nay, con sẽ là lãnh chúa ủy nhiệm của lãnh địa nhà Ascart!”
1 Bình luận