Little Tyrant Doesn’t Wan...
Bells on Cat Ears(猫耳铃铛)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 115: Ta không thích như vậy

4 Bình luận - Độ dài: 2,860 từ - Cập nhật:

Cung điện hoàng gia của Thánh quốc được xây dựng cách đây cả ngàn năm trước, khi con người mới lần đầu đặt chân đến Tây Sia này. Khi đó, Thánh đô Loren là một trong số các pháo đài ít ỏi mang tính then chốt của nhân loại, vì vậy tòa lâu đài đã được sử dụng như một điểm tập kết cũng như trung tâm chỉ huy. Khi Thánh quốc được chính thức thành lập, tòa lâu đài đã được tu sửa lại thành cung điện hoàng gia như đã thấy ngày nay, khiến nó trở thành một trong những kiến trúc lâu đời nhất của quốc gia.

Lâu đời có thể là dấu hiệu của bề dày văn hóa, nhưng cũng thường ám chỉ đến sự đổ nát. Tuy nhiên, trong suốt những năm tồn tại, cung điện hoàng gia đã được tu sửa nhiều lần. Trên thực tế, đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi phần lớn cấu trúc công trình, dẫn đến việc tái xây dựng quy mô lớn. Lần gần nhất nó được cải tạo chỉ mới cách đây vài thập kỷ. Do đó, nó không hề trông xưa cũ như đáng ra phải thế chút nào, mà ngược lại, tòa lâu đài thậm chí còn hiện ra vẻ đẹp vô cùng tráng lệ.

Cung điện hoàng gia được phối màu theo phong cách lấy màu trắng làm chủ đạo. Người ta nói rằng các kiến trúc sư thiết kế đã rất nỗ lực nhằm tái hiện lại dải màu của đôi cách các thiên thần. Dù cho Roel không tài nào nghĩ ra được ở nơi nào mà mấy người đó có thể nhìn thấy đôi cánh của một thiên thần, thì cũng không thể phủ nhận rằng hiệu ứng thị giác mà nó mang lại thực sự tuyệt vời. Toàn bộ tòa lâu đài mang lại cảm giác thiêng liêng và bất khả xâm phạm.

Còn về ý tưởng đằng sau việc bài trí nội thất của cung điện hoàng gia, ngược lại, không quá phức tạp như vậy –  chỉ đơn giản là cực kỳ xa hoa. Ở một khía cạnh nào đó, điều này phản ánh cung cách làm việc của hoàng tộc. Nhà Xeclyde coi sự thuần khiết là một trong những đức tính tốt nhất của mình, nên họ thích đi thẳng vào trọng tâm vấn đề hơn là bận tâm đến mấy thứ rườm rà khác.

Bên trong một căn phòng chờ của cung điện hoàng gia, Roel, người chỉ vừa mới kết thúc chuyến thăm quan cung điện đầu tiên từ trước tới nay, nhấp một ngụm trà trong khi nhẩm đi nhẩm lại tất cả các sự kiện sẽ diễn ra trong buổi lễ sắp tới.

“Chắc là mình cũng được nhận lại Ascendwing luôn nhỉ?” Roel lẩm bẩm một mình, trong khi vô thức vươn tay đến vùng eo trống không.

Nửa tháng trước đó, khi cậu mới trở về từ Trạng thái Nhân chứng cùng với Nora, và cho dù cả hai đã bất tỉnh, nhưng vẫn còn kết nối mana giữa hai người họ do hiệu ứng từ Ascendwing. Chính vì vậy, Giám mục Philip đã yêu cầu sự trợ giúp từ những chuyên gia của Sảnh Bí tích. Những thành viên của Sảnh Bí tích là những người đã cống hiến cả đời trong việc khám phá những nghi thức và nghi lễ xung quanh các phép thuật, nên họ là những cá nhân hiểu biết nhiều nhất trong lĩnh vực này. 

Sau khi các giáo sĩ xác nhận rằng việc tách bọn trẻ ra là an toàn, cả hai được tách khỏi nhau và được điều trị riêng biệt. Những giáo sĩ đã cho rằng thanh Ascendwing vốn thuộc về Nora, nên cuối cùng họ đã mang nó trở về hoàng cung.

Có câu rằng thanh kiếm chính là người tình của chiến binh.

Roel không phải là một chiến binh, nhưng cậu thực sự nhớ chiến hữu nhỏ bé của mình. Nó đã cứu cậu trong nhiều thời khắc hiểm nghèo, và đó còn là món quà được kích hoạt bởi máu của cậu và của Nora, khiến nó trở thành một kỷ vật quan trọng của hai đứa. Cậu mừng là nó sẽ được sớm trả lại cho cậu.

Giờ nghĩ đến nó, chắc cũng đã đến lúc để năng lực thứ hai của Ascendwing được ươm tạo thành công. Cậu đã nghe từ Đức Giáo hoàng John rằng việc này đến từ sự cộng hưởng giữa dòng máu của cậu và Nora, và khiến cậu cảm thấy hơi chút kỳ quặc trong lòng. Cái vụ cộng hưởng rồi ‘ươm mầm’ này khiến cậu cảm giác như thể họ đang cùng nhau chào đón một đứa con sắp ra đời ấy.

Những sự kiện ngày hôm nay sẽ bắt đầu với một buổi lễ, nơi mà Roel sẽ chính thức được đặt dưới sự bảo hộ của gia đình hoàng gia, và tiếp sau đó là một buổi yến tiệc.

Chắc sẽ có ít quý tộc tham dự buổi lễ này hơn so với buổi lễ mừng sinh nhật của Nora, khi mà lúc này hầu hết bọn họ đã trở về thái ấp của mình. Nhưng Roel lại cho rằng đây là chuyện tốt lành bởi vì điều đó có nghĩa rằng những thành phần tham dự sẽ chỉ gồm các quý tộc triều đình, các chỉ huy quân đội, và lực lượng Kỵ sĩ Đoàn – mà về cơ bản là những người thuộc phe của họ. Bầu không khí chắc sẽ tốt hơn hẳn so với lần trước.

“Ngài Roel, buổi lễ sắp sửa bắt đầu rồi. Xin hãy đi theo tôi.”

Roel gật đầu đáp lại rồi đi theo người tùy tùng cho đến tận lối vào của sảnh nghi lễ. Đứng trên tấm thảm đỏ thẫm, cậu ngỡ ngàng nhìn vào cánh cửa được trang hoàng rực rỡ trước mặt. Giờ đây cậu mới nhận ra bản thân đang ở một nơi đáng kinh ngạc đến mức nào.

Sảnh Thánh Seshur.

Nơi này, cùng với quảng trường phía trước Nhà thờ Thánh Faron, được biết đến là hai thánh địa của Thánh quốc. Quảng trường phía trước Nhà thờ Thánh Faron là nơi mà Đức Giáo hoàng đích thân dẫn dắt lời cầu nguyện của dân chúng, khiến nó trở thành một địa điểm cực kỳ quan trọng đối với các tín đồ của Nhà thờ Nữ thần Sáng thế.

Còn đối với Sảnh Thánh Seshur, nó được ca tụng bởi sự lâu đời và những sự kiện hoành tráng đã được tổ chức tại đây. Cả sự kiện thành lập Thánh quốc lẫn sự kiện phong tước Ngũ đại Gia tộc đều được tổ chức gói gọn trong những bức tường này.

Trải qua hàng ngàn năm lịch sử của Thánh quốc, những người bước chân vào nơi này đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng to lớn trong thế hệ của họ, bao gồm những vị tướng đã tạo nên kỳ tích trên chiến trường, những quan chức đã thực hiện các cải cách nhằm chặt đứt sự thối nát cũng như các vấn đề mang tính hệ thống khác, và thậm chí cả việc Nữ hoàng Victoria phong tước cho Ponte sau sự kiện Tháng ba Hỗn loạn.

“Mình không ngờ rằng họ lại chọn sử dụng nơi này…”

Roel nuốt nước bọt khi lần đầu tiên nhận ra có gì đó mơ hồ về buổi lễ này. Cậu đã nghĩ rằng đây chỉ là một thủ tục mà họ phải tuân theo để chính thức hóa lời hứa mà tổ tiên hai bên đã lập ra cách đây cả ngàn năm trước, như kiểu các doanh nhân cắt băng khánh thành khai trương cửa hàng vậy. Tuy nhiên, rõ là cậu đang đánh giá thấp quy mô của sự kiện lần này.

Đây có thể sẽ là một sự kiện gần như ngang tầm với một cuộc duyệt binh!

Nhìn con đường vinh quang mà biết bao thần dân có công của Thánh quốc đã bước lên trước đó, Roel không khỏi cảm thấy có chút hồi hộp. Người quản gia già bên cạnh cậu đã chú ý đến điều đó và cười thầm. 

“Ngài Roel, ngài không cần phải lo lắng. Ngài là ngôi sao sáng trẻ nhất của Sảnh Thánh Seshur. Ngài nên cảm thấy tự hào với bản thân mới phải.”

Vị quản gia già này thường khoác lên mặt một vẻ lạnh lùng vô cảm bất kể quý tộc đứng trước mặt là ai, nhưng ngạc nhiên thay, lúc này đây trên mặt ông lại nở một nụ cười rạng rỡ có thể so sánh với hoa hướng dương.

Roel, trái lại, càng cảm thấy hồi hộp hơn nữa sau khi nghe những lời đó.

Quả đúng như mong đợi đến từ một vị quản gia của hoàng tộc. Ông ta chắc hẳn có một cách độc đáo để ‘an ủi’ người khác… Hay là chính Nora đã dạy ổng nói thế nhỉ?

Cảm giác này giống như một sinh viên vừa mới đến phòng thi, và rồi nhận ra tất cả các câu hỏi đều không có trong giáo trình. Tuy nhiên, lúc này đây Roel chưa sẵn sàng để thi trượt, vậy nên cậu nhanh chóng xốc lại tinh thần.

Quy tắc cũ. Hít vào, thở ra. Huy hiệu Vinh quang, có. Khi đã vào trong, tất cả trừ Nora chỉ là đống bắp cải thôi. Thậm chí không cần phải nhìn vào làm gì!

Roel hít một vài hơi thật sâu để đưa bản thân trở lại trạng thái tốt nhất. Ngay sau khi cậu chuẩn bị xong, chiếc chuông trong tay người quản gia đột nhiên rung lên theo nhịp điệu riêng của nó. Những người lính gác trước cánh cửa bước tới trước và chuẩn bị mở đường.

“Ngài Roel, xin mời.”

Nói xong, hai người lính gác chậm rãi mở cánh cửa cao vài mét ra. Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng rực rỡ gợi nhớ đến hào quang của thiên thần tỏa ra từ phía trên cánh cửa, tạo ra một hiệu ứng ánh sáng hoành tráng nhưng không kém phần trang trọng. Lông vũ bắt đầu bay rải rác khắp phòng, khiến Roel thấy có chút choáng ngợp.

Ánh đèn sân khấu? Lông vũ? Gì đây trời? Mình mới thắng giải độc đắc hay sao vậy? Như này là quá mức rồi!

Roel bị sốc bởi màn xuất hiện quá hào nhoáng này, nhưng cậu ít ngờ rằng đây chỉ mới là khởi đầu. Tiếng vỗ tay và cổ vũ vang dội khắp cả hội trường. Có nhiều người hơn mức cậu có thể tưởng tượng - chỉ tính đến những người di chuyển qua lại ở hai bên tấm thảm đỏ cũng dễ lên đến hơn trăm người rồi.

Chuyện quái gì đây trời? Cái vụ ‘chúng ta chỉ mời một vài quý tộc của triều đình’ đâu rồi?

Roel ngỡ ngàng nhìn vào khung cảnh tráng lệ đến không ngờ bày ra trước mắt, trong khi nhớ lại những lời mà Hoàng tử Kane đã nói với Carter trước đó. Phải có đến hơn một ngàn người tập trung ở đây! Có cần thiết phải làm đến mức này không vậy?

Cái mà Roel không biết là Đức Giáo hoàng đã đặc biệt ra lệnh tổ chức buổi lễ bảo hộ này hoành tráng hơn so với thường lệ. Với mục đích đó, họ đã đưa ra một kỳ nghỉ cho các cơ quan trong chính phủ, từ quan chức cho đến binh lính, để những người thường ngày bận rộn như Carter cũng có thể tham dự ngày hôm nay.

Mà nói thế, cũng cần phải lưu ý rằng người ta phải có một danh hiệu tối thiểu để được bước vào trong Sảnh Thánh Seshur, một nơi hạn chế nghiêm ngặt số lượng người có mặt. Nếu không, với những tin đồn đang lan truyền xung quanh về Roel và Nora, số lượng người đổ xô đến xem có thể đủ để lấp đầy quảng trường phía trước Nhà thờ Thánh Faron.

Chuyện này thật điên rồ!

Dù cho Roel bị choáng ngợp trước tình huống này, cậu vẫn đảm bảo duy trì được vẻ ngoài trang nghiêm trước đám đông. Sau khi trải qua đủ loại tình huống thập tử nhất sinh trong Trạng thái Nhân chứng, còn điều gì có thể khiến cậu sợ hãi được nữa chứ?

Hừ, mình thậm chí đã từng đấu với cả Wade Xeclyde trước đó! Cỡ này thì bọng đái của mình chí ít vẫn trụ được!

Roel hít một hơi sâu rồi bắt đầu cất bước. Sự đột phát lên Cấp độ 5 Khởi nguyên gần đây đã giúp cậu đứng vững đầy tự tin và điềm tĩnh, cộng thêm thuộc tính Khởi nguyên Vương miện đã ban cho cậu một khí chất quý tộc độc nhất vô nhị nổi bật hẳn lên, dù cho đang ở ngay giữa đám đông quyền lực tụ tập đương ở đây.

Dưới sự chứng kiến của hơn một ngàn quý tộc, hiệp sĩ, sĩ quan quân đội, và các quan chức, cậu chậm rãi bước đi trên sảnh vinh quang.

Nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt sâu thẳm và kiên định. Dù cho có vẻ ngoài nghiêm nghị, nhưng lại không có cảm giác lạnh lùng. Không nghi ngờ gì nữa, năng lực kiểm soát biểu cảm của Roel đã lại tăng tiến một lần nữa. Vẻ ngoài bảnh trai tự nhiên, kết hợp cùng mới mỹ phẩm của nhà Sorofya, đã gây xôn xao dư luận ngay khi cậu vừa mới xuất hiện. Biết bao người mới lần đầu gặp mặt đã nhanh chóng bị chinh phục bởi vẻ ngoài của cậu.

“Tôi cảm thấy rằng cậu ấy là một người xứng đôi với Công chúa Điện hạ.”

“Những người đến từ nhà Ascart đúng là có nòi.”

Những người lớn tuổi thầm trao đổi với nhau, còn những kẻ trạc tuổi hướng ánh mắt đầy ghen tị và phấn khích đến cậu.

Trong lúc đó, Roel tiếp tục bước tới trước, tiến về nơi mà Nora đang đứng chờ sẵn. Ngai vàng thường được đặt tại cuối sảnh đã được thay thế bằng một thanh kiếm nghi lễ dài – Thánh Vương kiếm. Nó vốn là thanh kiếm được sử dụng bởi hoàng đế người đã sáng lập Thánh quốc, và rồi được chủ yếu sử dụng trong các nghi lễ kể từ đó.

Đó cũng là thanh kiếm đã được sử dụng để sắc phong cho Ngũ đại Gia tộc, Ponte, và Carter. Và vào chính ngày hôm nay, người sử dụng trẻ nhất từ trước tới nay sẽ dùng nó để sắc phong cho người trẻ nhất từng được sắc phong.

Nora, người đang đứng trước thanh trường kiếm, trông như một thiên thần thực sự. Những hạt ánh sáng nhỏ lơ lửng xung quanh làm nổi bật lên sự thuần thiết của chiếc váy trắng mà cô đang mặc trên người, và trang phục của cô được hoàn thiện bởi một chiếc vương miện vàng trên đầu.

Nhìn Nora đang mỉm cười đứng đợt ở cuối sảnh đường, Roel cảm thấy ngỡ ngàng trong phút chốc. Nếu vẻ đẹp của Alicia được miêu tả là có sức ảnh hưởng đến mức khiến con tim người ta phải ngừng đập trong thoáng chốc, thì vẻ đẹp của Nora sẽ là sự sang trọng và cao quý, gợi nhớ đến một sự tồn tại không thể chạm đến và người phàm không dám lại gần.

Có đúng là mình thực sự đã ôm cổ trước đó không vậy?

Nhớ lại việc cô đã từng tựa vào người cậu khi họ ở tại tu viện hồi đó, Roel cảm thấy mọi thứ có chút gì đó không thực. Cậu gắng hết sức để kiềm chế bản thân không nhảy cẫng trong khi bình tĩnh tiến về phía Nora.

Dần dà, tiếng vỗ tay và sự náo động dần lắng xuống khi mọi người biết rằng điểm nhấn của buổi lễ đang đến gần.

Nora quay người lại và kính cẩn cầm lấy Thánh Vương kiếm. Roel ngầm hiểu những gì cần làm tiếp theo, liền bước một bước tới trước và chuẩn bị quỳ gối trước Nora. Đây là tư thế tiêu chuẩn mà một thần dân có công của Thánh quốc sẽ phải thực hiện trước mặt người trị vì trong buổi lễ sắc phong. Sau đó, Thánh Vương kiếm sẽ được đặt lên trên vai cậu, và hai người họ sẽ nói lên lời thề của mình.

Bất ngờ thay, ngay khi Roel định hạ đầu gối của cậu xuống, một thoáng khó chịu nháy lên trong mắt Nora. Sau khi nghĩ ngợi một cách chớp nhoáng, Nora bước tới và kéo cậu đứng dậy.

“Cậu không cần phải quỳ đâu.”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại gây ra cơn chấn động lớn.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

TRANS
AI MASTER
đến lúc tuyên bố đây là chồng bà rồi
Xem thêm