Web novel

Chương 119: Anh ấy cần mình nhất

Chương 119: Anh ấy cần mình nhất

“Có thể sẽ không quay về? Cha, thế nghĩa là sao?”

Roel khựng lại một lát rồi hỏi cặn kẽ hơn. Rõ ràng cậu đang khó mà hiểu được hàm ý trong câu nói của cha mình.

Quả đúng là một bầu không khí u ám! Kiểu như cuộc đàm phán giữa hai tổ chức yakuza vừa mới đổ vỡ vậy. Rồi một trong số họ sẽ chốt câu ‘Hah, các ngươi sẽ không còn sống mà rời khỏi đây đâu!’, kiểu vậy.

Mà có chuyện gì đang xảy ra? Hoàng gia đã sắp đặt sẵn 300 cung thủ phục kích bên ngoài sẵn sàng biến chúng ta thành tổ ong ngay khi bước ra khỏi đây à? Nhưng thế lại chẳng hợp lý gì cả…

Có lẽ do Carter đã chú ý đến vẻ mặt kỳ quái của Roel đang hướng về phía ông, nên ông nhanh chóng bổ sung nốt câu nói của mình.

“Là công việc thôi. Có vài vấn đề khẩn cấp đã xảy ra, nên ta sẽ không thể trở về nhà cùng với các con được nữa. Ý ta là thế.”

“Hóa ra là vậy! Cha à, có thể ngừng dọa con được không? Con có một trái tim mong manh yếu đuối lắm đấy… Khoan đã, cha mới nhận được tin báo à?”

“Ừ. Kane Điện hạ vừa mới thông báo cho các chỉ huy cấp cao của Hiệp sĩ Đoàn về chuyện này. Dường như tất cả các sĩ quan quân đội sẽ được yêu cầu ở lại sau buổi tiệc.”

Carter thở dài lo lắng, rõ ràng là đang lo nghĩ về chuyện gì đó. Phản ứng của ông khiến Roel nhận ra rắc rối đã kéo đến. Hiện họ đang ở giữa buổi tiệc với nhân vật chính là Nora và nhà Ascart, và địa điểm tổ chức cũng chính là Sảnh Thánh Seshur danh giá. Về quy mô, buổi tiệc này còn hoành tráng hơn cả tiệc sinh nhật của Nora.

Một báo cáo khẩn cấp lại được chuyển đến vào thời điểm thế này, chưa kể tất cả các sĩ quan quân đội phải ở lại để thảo luận tình hình, thì chắc chắn không phải là một tình huống tốt lành gì.

Roel liếc nhìn vào hội trường, và cậu có thể dễ dàng đếm ra được có hơn một trăm người mặc đồng phục quân đội rải rác khắp sảnh. Sẽ là một vấn đề lớn nếu tất cả họ đều ở lại.

“Cha à, có tiện nói cho con biết chuyện này là như nào không?”

Carter do dự thấy rõ một lúc trước khi lại thở dài thêm một lần nữa.

“Thôi được, dù sao rồi con cũng phát hiện ra thôi… Chúng ta đã phát hiện được một số chuyển động của lũ Deviant trong khu vực lân cận của Pháo đài Tark.”

“Gì cơ?! Dev—"

Trước khi Roel có thể kịp phun nốt ra những từ cuối, Carter đã nhanh tay bịt mồm cậu lại. Hai cha con nhanh chóng nhìn xung quanh, rồi thở dài nhẹ nhõm sau khi thấy rằng không có ai đang theo dõi họ cả.

“Đó là thông tin quân sự tuyệt mật. Chúng ta chưa công bố vì sợ rằng sẽ gây hoảng loạn trong dân chúng. Đừng có mà để lộ ra đấy.”

“Con hiểu rồi. Nhưng mà… chuyện này nghiêm trọng quá.”

Roel nuốt nước bọt. Kể từ lúc mà cậu nghe được tin, trái tim cậu đã đập thình thịch không thôi. Phát hiện ra hoạt động của lũ Deviant dường như cũng chả có gì mấy, nhưng bất kỳ ai có kiến thức cơ bản về quân sự đều biết được mức độ nghiêm trọng thực sự của vấn đề.

Phải biết rằng lũ deviant không tự dưng mà xuất hiện như đám dã thú. Tìm thấy dấu vết của lũ deviant cũng giống như khởi đầu của một cuộc chiến vậy. Hoặc là không có, hoặc là cả khu vực đã bị chúng tràn ngập rồi.

Sự di cư của loài người vào cuối Kỷ nguyên thứ Hai không giống như việc đi lại từ quốc gia này sang quốc gia khác. Đó là một cuộc di cư khổng lồ ở quy mô quốc gia, khi mà các điểm dừng chân của họ có thể ước tính theo năm. Chỉ sau khi vượt qua một quãng đường rất, rất dài mà loài người mới đặt chân được đến vùng đất yên bình này.

Câu hỏi ở đây là. Nếu đám deviant cũng phải thực hiện một hành trình dài dằng dặc tương tự để đến được ranh giới lãnh thổ loài người, thì liệu có phải chúng đang đi thăm quan thám hiểm không?

Càng bỏ công sức vào việc gì đó, thì lợi nhuận người ta mong thu được càng lớn. Nguyên tắc cơ bản này dĩ nhiên cũng áp dụng đối với đám deviant. Sự xuất hiện của lũ deviant là điềm báo cho một thời kỳ hỗn loạn. Không nghi ngờ gì nữa, chúng sẽ phát động một cuộc tấn công quy mô lớn.

Chỉ mới được 80 năm kể từ lần cuối lũ deviant tiến hành xâm lược vùng Tây Sia. Ở cái thế giới mà việc đi lại và liên lạc còn nhiều khó khăn bất tiện, khoảng thời gian này không được coi là quá dài, nên thật kỳ lạ khi chúng lại bất ngờ phát động một cuộc tấn công khác nhanh đến vậy.

“Roel, chưa đến lúc phải lo lắng đâu. Dù ta không phủ nhận tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng đây vẫn chưa phải tình huống xấu nhất đâu.”

Carter vỗ nhẹ lên đôi vai đang căng thẳng của con trai ông và bắt đầu giải thích tình hình từ góc nhìn của một chuyên gia quân sự. Sau khi nghe Carter phân tích, nỗi lo lắng của Roel đã giảm bớt đi đôi chút.

Và hóa ra là, những tình huống tương tự vậy vẫn thường xảy ra trong lịch sử. Hai thành trì then chốt ở phía đông lãnh thổ loài người sẽ phải đối mặt với tình huống như vậy cứ sau vài thập kỷ. Tuy nhiên, thường thì họ có thể thành công đẩy lùi được đám deviant do hạn chế về số lượng và sức mạnh của chúng. Chỉ là bốn ví dụ nổi tiếng về các cuộc xâm lăng ở phía Tây Sia mà hầu hết mọi người biết đến là những lần thành trì thất thủ và không thể cầm chân được kẻ thù.

“Miễn là chúng ta có thể ngăn được chúng lại, thì thực sự cũng không phải là vấn đề lớn. Chúng ta cũng giữ kín thông tin trước dân chúng để tránh hỗn loạn không cần thiết. Ta cho là tình hình hiện tại cũng tương tự thôi.”

“Con hiểu. Nếu vậy thì tốt.”

Thấy rằng Carter vẫn khá bình tĩnh trong chuyện này, Roel thở phào nhẹ nhõm. Là con trai của một quân nhân, khó tránh khỏi việc cậu lo lắng về một cuộc chiến quy mô lớn có thể nổ ra. Vì vậy, cậu nhẹ lòng khi được biết rằng mọi chuyện không tệ như cậu tưởng.

“Được rồi, con không nên quá để tâm đến nó. Đảm bảo kiểm soát được cảm xúc của con. Dù sao con cũng là ngôi sao chính của bữa tiệc mà.”

Carter vỗ vai Roel một lần nữa rồi quay trở lại hội trường. Về phần mình, Roel lại có một vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Thật khó để mình giả vờ như chưa từng nghe thấy gì cả…”

Roel phải mất một lúc để tự trấn tĩnh bản thân trước khi nặn ra được nụ cười trên khuôn mặt. Cậu ngẩng cao đầu và ưỡn ngực đi về phía Nora. Cô nàng để ý thấy cậu đang tiến đến, nên cũng hướng đến chỗ cậu luôn.

“Có chuyện gì với chú Carter à?”

“Oh? Người nhận ra được cho dù ở xa vậy luôn?”

“Tất nhiên rồi. Ta đương nhiên phải chú ý đến đối tác của mình trong suốt bữa tiệc chứ.”

“Quả đúng là Điện hạ. Có chuyện thật, nhưng hãy chờ sau khi bữa tiệc kết thúc đã.”

Nora thấy Roel rõ ràng đang lo nghĩ, nhưng cuối cùng, cô chọn không dò hỏi thêm. Cả hai người hướng đến chỗ Đức Giáo hoàng John cùng với nhau, và Roel dành khoảng thời gian cuối của bữa tiệc để trò chuyện cùng ông lão này.

Ngay khi họ tụ tập cùng nhau, John đã nắm lấy tay Roel và bắt đầu kể về những ngày thơ ấu của Nora cho cậu. Có lẽ là Roel nghĩ hơi quá, nhưng cuộc trò chuyện về những mẩu chuyện thường ngày của John dường như còn thân thiện hơn cả lần đầu họ gặp mặt. Dù cậu không thể nhấn mạnh cho đủ, nhưng nó quả thực giống như nói chuyện với một ông lão hàng xóm thân thiện vậy. Ông cụ thậm chí còn không ngần ngại bật mí cho cậu biết về lịch sử đen tối của Nora, khiến cô nàng phải ngượng ngùng đỏ mặt.

“Ông à, sao ông lại kể về mấy chuyện này?”

“Eyy, có sao đâu? Roel cũng là gia đình với chúng ta mà, không phải sao?”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.”

Nhìn cậu bé tóc đen gật đầu đáp lại đầy chân thành câu hỏi của mình, nụ cười trên khuôn mặt John càng rộng hơn. Cho dù đôi lúc những lịch sử đáng xấu hổ bị phơi ra, thì cả ba người họ vẫn có một khoảng thời gian vui vẻ cùng với nhau.

Giữa những tiếng cười và câu nói đùa vui vẻ, buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc.

Trên bàn ăn tại Dinh thự Mê cung của nhà Ascart, Alicia không khỏi chú ý đến những nếp nhăn xuất hiện trên gương mặt của chàng trai tóc đen đang ngồi bên cạnh mình.

Đã được vài giờ kể từ khi họ trở về từ cung điện hoàng gia, nhưng Roel dường như vẫn để tâm đến đâu đó. Đương nhiên, Alicia, người vẫn luôn hướng sự chú ý đến anh trai mình, ngay lập tức nhận ra sự khác biệt, và khiến cô bé có chút bất an.

Cô nhanh chóng liếc nhìn xung quanh - chẳng có gì khác ngoại trừ hai hàng người hầu đứng đằng sau họ.

Rồi cô chuyển ánh mắt đến vị trí ghế chủ tọa của bàn ăn – nó trống rỗng.

Thường tình thì, lẽ ra bộ ba nhà Ascart phải trở về nhà cùng nhau, nhưng Carter lại nói rằng hiếm khi nào nhiều người trong quân đội và Hiệp sĩ Đoàn lại tụ tập cùng nhau như vậy, nên họ muốn tổ chức một buổi tiệc gặp mặt sau đó. Thế là, Roel cùng Alicia tự mình trở về nhà sau bữa tiệc.

Kể từ lúc họ ngồi trong cỗ xe ngựa trên đường trở về nhà, Alicia đã nhận thấy có chuyện gì đó. Thông thường, mỗi khi Roel phải bận rộn trong nửa trước của ngày và không thể dành thời gian cho cô, cậu sẽ bù đắp lại trong phần còn lại của ngày hôm đó. Tuy nhiên, lúc này Roel lại chỉ nói vài ba câu với cô sau khi lên xe ngựa rồi lại nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ với một tâm trạng u ám.

Ban đầu, Alicia tưởng rằng Roel cảm thấy buồn vì phải chia tay Nora. Họ sẽ sớm trở về lãnh địa nhà Ascart, và do đó khiến cậu khó lòng gặp được cô hơn. Thế là, Alicia thầm giận dỗi và quyết định ngó lơ Roel suốt khoảng thời gian còn lại trên xe. Nhưng rồi chẳng bao lâu sau đó, cô nhận thấy có chuyện gì đó khác làm phiền anh trai của mình.

Alicia quay đầu lại nhìn Roel một lần người. Đối phương dường như vẫn đang ăn uống như thường lệ, nhưng với mỗi muỗng thức ăn, ánh mắt cậu vì vài lý do nào đó lại phóng về chiếc ghế trống trơn của Carter. Cô đã đếm suốt bữa tối, và đây là lần thứ mười lăm cậu làm việc này.

Trừ khi anh trai cô lại nở ra một kiểu sở thích kỳ quái nào đó, thì điều này chỉ có thể là đã có chuyện gì đó với cha của họ. Mặc dù, chuyện gì có thể xảy ra được chứ?

Phải biết rằng cha họ là tộc trưởng của nhà Ascart, một trong Ngũ đại Gia tộc! Trừ khi ông phạm phải một tội ác nghiêm trọng nào đó, còn không đến cả hoàng gia cũng không thể trừng phạt ông được…

Khoan đã nào, có khi nào là … mẹ kế không?

Alicia phóng to phạm vi suy nghĩ của mình, và nhớ lại tất cả những nữ quý tộc đã vây quanh Carter trước đó trong buổi tiệc. Càng nghĩ, cô lại càng chắc chắn.

Carter đã nói rằng đó là một buổi tụ họp của các quân nhân, nhưng nghĩ mà xem, chẳng phải có rất nhiều dịp để họ tụ họp với nhau hay sao. Chẳng có lý do gì mà họ phải tổ chức một buổi họp mặt vào một ngày đặc biệt như hôm nay, nhất là sau buổi lễ khá mệt mỏi mà họ đã trải qua.

Không thể nào… Cha lại đi ra ngoài hẹn hò với một người phụ nữ khác? Đúng, nó sẽ giải thích được tại sao anh Roel lại thấy bất an suốt như vậy dù cho vẫn chưa có gì xảy ra.

Nhưng, liệu cha có thực sự làm vậy không?

Để cho an toàn, Roel nghĩ rằng cô bé nên thử hỏi ý kiến của Roel trước.

“Anh ơi, anh đang nghĩ về chuyện của cha à?”

“Hm? Alicia, em cũng biết à?”

“Vâng, em cũng đoán được đại khái rồi.”

Đôi mắt đầy lo lắng của Alicia khiến Roel cảm thấy hơi sửng sốt. Cậu tưởng rằng Carter vẫn chưa nói gì với Alicia về chuyện này, nhưng có vẻ như cha của họ đối xử thẳng thắn với cả hai người như nhau.

Mình đoán là cũng chả có ích gì khi giấu Alicia khi mà con bé rồi cũng có thể tìm hiểu ra mọi chuyện.

Roel cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi đặt chiếc thìa xuống và thở dài.

“Mọi chuyện diễn ra đột ngột quá. Anh vẫn khó lòng chấp nhận được nó.”

“Em có thể hiểu được cảm giác của anh.”

Alicia gục đầu xuống u sầu. Cô bé đã từng trải nghiệm qua việc phải làm quen với những thành viên gia đình mới, nên cô có thể đồng cảm với cảm xúc bối rối của Roel lúc này. Cô đã may mắn khi gặp được những người hết mực yêu thương cô, nhưng chẳng có gì chắc chắn rằng người mẹ kế của họ sẽ như vậy trong trường hợp Carter tái hôn.

“Anh ơi, lần này dường như cha thực sự có chủ đích đó. Anh có ủng hộ ông ấy không?”

“Hah… anh có thể hiểu được ông ấy, nhưng thành thật mà nói, anh không muốn ông dính líu đến chuyện này.”

Có những mô tả về Pháo đài Tark trong những cuốn sách. Được đặt tại vùng biên giới của lãnh thổ loài người, và được biết đến là nơi cằn cỗi và kém phát triển, Dù thế nào đi chăng nữa, Carter vẫn là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nên ông sẽ phải chịu khổ khi phải đóng quân ở một nơi như vậy.

Nhưng mà, không có gì để bàn cãi rằng Carter là một quân nhân từ trong ra ngoài. Bỏ qua hết mấy chuyện khác, thì cuộc xâm lược của đám deviant là một mối đe dọa với toàn nhân loại. Không đời nào Carter lại chấp nhận đứng sang một bên.

“Hah… mình thực sự không biết nên làm gì…”

Roel nhìn ra đường chân trời mờ ảo bên ngoài và lẩm bẩm đầy lo lắng một mình. Thấy vậy, Alicia cảm thấy trái tim cô quặn thắt lại vì đau đớn.

Anh Roel thật đáng thương. Dù Nora Điện hạ có quyến rũ đến đâu, thì rốt cuộc anh ấy vẫn trân trọng gia đình hơn hết thảy. Người mà anh ấy cần nhất chính là mình!

“Anh ơi, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không bao giờ rời bỏ anh. Xin hãy tin em.”

Alicia đặt tay lên ngực và nhìn Roel với đôi mắt đầy dịu dàng.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!