Adachi to Shimamura
Hitoma Iruma Ousaka Nozomi; raemz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8

Chương 3: Chuyến đi đầu tiên của chúng ta (Phần 2)

2 Bình luận - Độ dài: 10,419 từ - Cập nhật:

Tôi thường cảm thấy mệt mỏi sau khi thức dậy, nhưng hôm nay thì không.

Bình thường thì tôi gần như không thể nào mở mắt ra, thì bây giờ tâm trí tôi lại hoàn toàn tỉnh táo.

Tôi nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc trước khi hướng ánh mắt về phía bàn tay phải của mình.

Bàn tay tôi không còn nắm lấy tay Adachi nữa. Chúng đã buông ra từ lúc nào.

Phải chăng là do tướng ngủ xấu của tôi? Có vẻ là vậy.

Bàn tay tôi vẫn còn hơi ấm cứ như Adachi vẫn còn nắm nó vậy.

Tôi kéo chăn ra rồi ngồi dậy. Trời vẫn còn khá tối. Mấy giờ rồi nhỉ? Tôi nhìn đồng hồ trên tường, tôi nhìn về phía góc phòng để kiểm tra xe.m túi của tôi có còn ở đó không rồi tôi nhìn về phía Adachi. Cậu ấy đang ngủ say, mặt hướng về phía tôi. Ba người kia cũng vậy. Không nhìn cũng biết, vì họ ngáy khò khò kia mà. Bây giờ tôi nên làm gì đây? Tôi có nên ngủ tiếp không? Tôi đứng đó một lúc để suy nghĩ.

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra có một việc mà tôi nên giải quyết ngay khi có cơ hội.

Tôi xách túi lên, cẩn thận không gây tiếng động, rồi rời khỏi phòng.

Tiếng bước chân của tôi khi đi qua hành lang bị tấm thảm làm cho biến mất hết. Cảm thấy không có ai xung quanh, tôi đi xuống cầu thang và chẳng mấy chốc đã đến sảnh đợi. Cửa hàng lưu niệm ở đó dường như đã mở cửa, mặc dù trông có vẻ như họ chưa có bất kỳ khách hàng nào ngoại trừ tôi. Tôi chào người đứng sau quầy khi mua một cái bánh mì kẹp mứt. Vậy ra, đây lại là món đồ du lịch đầu tiên mà tôi mua, nhỉ? Tôi không khỏi bật cười một chút.

Có một máy bán hàng tự động được đặt ở hành lang. Tôi ngồi xổm trong bóng của nó, đặt túi xuống và chìa cái bánh mì kẹp mứt ra.

"Dậy chưa?"

"Chào buổi sáng", Yashiro đáp lại sau khi ló đầu ra. Tôi có thể thấy mắt con bé sáng lên khi nhìn thấy cái bánh mì.

"Bữa sáng của em này."

"Oaa!"

Vẫn nằm trong túi, con bé đón lấy chiếc bánh từ tay tôi, mở lớp giấy gói ra và bắt đầu nhồm nhoàm ăn.

"Ngon không?"

"Ngon lắm."

Tốt quá. Nếu em ấy kịp ăn xong trước khi ai đó nhìn thấy thì còn tốt hơn nữa.

Phải nói là, việc em ấy ở đây khá là buồn cười.

Tôi chợt cảm thấy hơi lo cho em gái mình. Không biết nó có ổn không khi cả tôi và Yashiro đều đi vắng.

"Chỉ mong nó không nhớ mình quá nhiều."

"Lẽ ra em nên rủ Shou đi cùng."

"Không, em không nên đâu."

Nếu Yashiro có thể bất chấp mọi quy luật vũ trụ, thì em gái tôi chỉ là một cô bé bình thường thôi.

Yashiro ăn xong bánh khá nhanh. Tôi vội vàng lau sạch mứt còn dính quanh miệng em ấy.

"Cảm ơn chịu nhiều lắm."

Không, không. Chị làm thế vì không muốn túi của chị bị dính mứt với vụn bánh thôi.

"Cảm ơn vì bữa ăn, Shimamura."

"Hahaha."

Nói xong, em ấy lại biến mất vào trong chiếc túi. Trông chẳng khác nào một con thú nhỏ chui vào ổ của mình.

Chỉ có vậy thôi sao? Một lời "cảm ơn" đơn giản.

"Hahaha."

Nhưng mà thôi, có lẽ tôi không nên phàn nàn thì hơn; đó là lòng biết ơn chân thành nhất rồi.

Nếu em ấy thực sự đưa cho tôi thứ gì đó để đền đáp, thì đó sẽ trở thành một giao dịch chứ không còn là một ân huệ nữa.

Liệu Yashiro có cân nhắc điều này khi chọn cách đáp lại không nhỉ? Không, dĩ nhiên là không rồi. Điều đó khỏi phải bàn.

"Giờ thì..." Tôi tự nhủ, xách chiếc túi lên. Tôi nhớ đã từng đọc một bộ manga về một tên đầu gấu chăm sóc con mèo hoang sau trường. Có lẽ anh ta cũng cảm thấy như thế này chăng? Có thể lắm. Nhân tiện, năm ngoái, Adachi cũng từng là một tên đầu gấu, phải không nhỉ? Nghĩ đến đó, tôi không nhịn được cười.

Tôi vừa định đứng dậy để quay về phòng thì nghe thấy tiếng ai đó gọi từ phía sau.

Vừa đảm bảo chiếc túi vẫn được giấu kín, tôi nhanh chóng quay người lại.

Hóa ra tôi là người chào cậu ấy trước.

"Yo."

"Chào buổi sáng."

Đó là Pancho. Làm sao tôi phân biệt được cậu ấy với Sancho ấy hả? À, tóc cậu ấy dài hơn một chút. Trán cũng rộng hơn. Mà khoan, hay là ngược lại nhỉ? Dù sao thì cũng không quan trọng.

Chỉ cần nhìn kiểu tóc ấy là biết ngay Pancho vừa bước ra khỏi giường. Tóc mái được cào ngược lên, và chiếc áo thể thao cậu ấy dùng thay đồ ngủ cũng nhăn nhúm khắp nơi. Thêm chiếc quần dài quá khổ khiến ống quần bị vướng dưới chân, làm cậu ấy cứ giẫm lên chúng liên tục. Đôi giày của cậu ấy cũng chịu chung số phận, gót giày bị đạp cho bẹp dí.

Phải nói là gặp Pancho ở đây là điều mà tôi ít ngờ tới nhất. Cơ bản là tôi chưa bao giờ tưởng tượng cậu ấy lại chủ động bắt chuyện với tôi như thế này.

"Cậu dậy sớm quá nhỉ?"

"Tớ cũng định hỏi câu đó đấy."

Dù đã tỉnh, nhưng cậu ấy vẫn mắt nhắm mắt mở. Cậu ấy đứng lặng trước máy bán hàng tự động, suy nghĩ một lúc rồi ấn vào nút ghi chữ "trà". Một giây sau, cậu chợt nhận ra mình quên bỏ tiền vào.

"Xấu hổ quá."

Má cậu ấy ửng hồng lên khi lấy ví ra. Cứ như thể cậu ấy ngại vì có tôi ở đây vậy.

"Không ngờ lại gặp ai khác ở đây."

"Vẫn còn sớm mà." Cậu ấy vừa nói vừa dụi mắt. Ừ, đúng. Tôi lẩm bẩm tương tự. Sau khi bỏ đủ tiền vào máy, Pancho ấn nút trà một lần nữa – lần này là hai cái. Hai chai nhựa rơi xuống, cậu ấy nhặt cả hai cùng với tiền thừa, rồi đưa một chai về phía tôi.

"Của cậu nè."

"...Cảm ơn."

Sao cậu ấy lại mua cho tôi nhỉ? Tôi không chắc lắm. Tôi ôm chặt chiếc cặp, Pancho bước về phía tôi.

Tôi có thể nghe rõ tiếng "ừng ực" khi cậu ấy uống một ngụm trà lớn. Sau đó, cậu ấy thở dài một hơi.

Tôi đưa mắt nhìn vào bức tường đối diện, và Pancho đứng bên cạnh cũng làm y hệt.

Cậu ấy vẫn bất động ngay cả khi tôi ngồi xuống lần thứ hai.

Cậu không định đi sao? Chắc là không.

Giờ nên làm gì đây nhỉ? Tôi có nên mở chai trà cậu ấy đưa và uống một ngụm không? Tôi bắt đầu bồn chồn khi nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Cuối cùng, chính Pancho là người phá vỡ bầu không khí im lặng khó xử này.

"Này, ừm... Adachi và cậu, hai người... Là kiểu đó à...?"

Không do dự. Không vòng vo. Cậu ấy nói thẳng luôn.

Phản ứng đầu tiên của tôi là im lặng trước câu hỏi đó. Đơn giản là tôi không biết mình nên làm gì khác.

Có vẻ không chỉ mình tôi thấy tình huống này kỳ lạ; bỏ qua việc chờ đợi câu trả lời, Pancho nhanh chóng giải thích:

"À, cạu đừng hiểu nhầm. Tớ không có ý trêu chọc 2 người hay gì đâu. Cũng sẽ không nói với ai khác nữa."

Cậu có thể tin tớ, cậu ấy nói thêm, đồng thời hơi nhấc hai tay lên. Nhìn kỹ hơn thì tôi phải thừa nhận cậu ấy có cơ bắp khá săn chắc.

Còn săn chắc hơn cả cái miệng của cậu ấy nữa.

"Trông cậu khá lực lưỡng đấy nhỉ?"

"Tớ có tập thể dục mà, nên là đương nhiên rồi."

Bằng thứ logic kỳ quái nào mà có nhiều cơ bắp lại khiến người ta đáng tin hơn vậy? Hmm... Thôi kệ đi. Cũng chẳng quan trọng lắm.

Cứ cho là có sự chân thành có trong cơ bắp của cậu ấy đi.

"Cậu nghĩ sao cũng được," tôi trả lời một cách mơ hồ nhất có thể với câu hỏi lúc nãy của cậu ấy, khiến Pancho lẩm bẩm một cái rồi đảo mắt nhìn chỗ khác.

"Vậy... hai người kiểu một cặp à? Một cặp đôi yêu đương ngọt ngào?"

"Cậu có thực sự là học sinh cấp ba không đấy?"

Cách cậu ấy dùng từ khiến tôi nghi ngờ nghiêm túc về tuổi của cậu ấy

"Thật mà, thật mà," cậu ấy khẳng định lại. Tôi vẫn không tin. "Tớ là hình mẫu chuẩn đấy. Cậu biết không, cái gọi là... Tsum Tsum? Dạo này tớ chơi trò đó suốt."

"Ồ, vậy đó hả?"

Có vẻ cậu ấy chỉ biết mỗi cái tên. Tôi cũng thế. Dù vậy, tôi tự hỏi, liệu một "học sinh cấp ba kiểu mẫu" có thực sự chơi Tsum Tsum không? Điều đó thì tôi không chắc lắm.

"Hmm... Thôi, dù sao thì. Là vậy đó."

"Nếu không biết nói gì thì cậu không cần ép mình phải nói đâu."

"Vậy thì tốt quá."

Pancho cười khẽ một tiếng vô hồn rồi nhắm mắt lại. Một giây sau, cậu ấy mở mắt và liếc nhìn tôi.

"Vậy, hai người là một cặp à?" lần này, cậu ấy đã phát âm chuẩn.

"Hmm. Ừ, cậu có thể nói vậy. Một cặp."

Adachi đã tỏ tình với tôi, và tôi đồng ý. Thật sự không có từ nào khác để diễn tả mối quan hệ của chúng tôi, phải không?

"Tớ... chưa từng gặp một cặp đôi nào cả."

"Vậy sao?"

"Ừ. À, ý tớ là một cặp nữ nữ ấy. Tớ có nghe vài tin đồn trước đây về việc có hai cô gái trong trường đang hẹn hò. Nếu không liên quan trực tiếp, thì chúng cũng chỉ dừng lại là tin đồn thôi."

Một chút ửng hồng thoáng hiện trên gương mặt Pancho khi cậu ấy nói điều này. Có vẻ như cậu ấy đang tự suy ngẫm về bản thân.

Phải chăng ở trường cậu ấy có người mình thích? Và đó là lý do cậu ấy cảm thấy vấn đề này không liên quan đến mình? Có lẽ vậy.

"Ừ."

Tôi vặn nắp chai và mở ra.

Sau khi cảm ơn Pancho lần nữa, tôi đưa miệng chai lên môi.

Vị gì đây nhỉ? Vị nhẹ à? Tại trên nhãn ghi chữ "Soft".

Tôi thích vị này.

"Nghĩ kỹ lại thì... Hmm, phải rồi."

"Sao thế?"

"Bọn tớ đang làm vướng chân hai cậu phải không?"

Hơi khụy nhẹ đầu gối xuống, Pancho nhìn tôi chằm chằm như đang chờ đợi câu trả lời.

"Tớ chưa từng cảm thấy như vậy. Kiểu các cậu đang làm phiền hay gì đâu."

"Ý tớ là, chẳng phải hai cậu sẽ thích ở một riêng trong phòng hơn sao? Để mà, cậu biết đấy..."

"Để làm gì cơ?"

"Ờm..."

Lần này, cậu ấy cúi gằm mặt xuống, lấy tay che đi vẻ ngượng ngùng. Tôi có thể thấy ánh mắt cậu ấy lấp ló nhìn tôi qua kẽ ngón tay.

"Chắc cậu hiểu ý tớ mà."

"Không, tớ không hiểu gì hết."

"Kiểu như... hôn hít các thứ ấy?"

"Không phải trong chuyến đi học chứ."

"Vậy nếu bọn tớ không ở đây, cậu sẽ làm thế à?"

Một loạt câu hỏi dồn dập. Khiến tôi bất giác suy nghĩ: Liệu chúng tôi có làm thật không?

Chúng tôi chỉ mới dừng lại ở mức hôn lên trán thôi.

Hmm... Chắc cũng tính nhỉ?

"Bọn tớ mới chỉ ở mức 'bạn qua thư' thôi."

"'Bạn qua thư'? Là gì thế?" Pancho ngơ ngác đáp lại. Không có vẻ gì là giả vờ, mà đúng hơn là cậu ấy thực sự không hiểu khái niệm này.

Cậu ấy không biết cụm từ "bạn qua thư" thật à? Tôi chợt cảm nhận rõ rệt khoảng cách thế hệ giữa hai đứa, kỳ lạ thay khi chúng tôi cùng tuổi.

Nên diễn đạt thế nào bây giờ? Hmm...

"Kiểu... bạn qua email ấy."

"Hả? Bạn bè."

"Ừm... hay gọi là người yêu qua email đi."

"Thế cái này là thay đổi tùy hứng à?"

Pancho nhún nhảy vai. Tôi phải nói gì bây giờ? Thật sự thì tôi cũng không biết nữa. Tôi cười trừ rồi nhìn đi chỗ khác.

Nếu phải tóm gọn cuộc trò chuyện của chúng tôi lúc này bằng một từ, tôi sẽ nói rằng nó khá là dễ chịu.

Pancho có vẻ cũng đồng cảm; dù hơi bồn chồn, nhưng cậu ấy cũng đang cười.

"Nè, cậu với Adachi thế nào rồi?"

"Hả? Ừm... Cũng bình thường thôi?"

"Chỉ là người yêu bình thường? Rồi sao nữa?"

"Xin lỗi, nhưng tớ thật sự không biết nói gì hơn..."

Tôi không nói dối; đó đúng là cảm nhận của tôi. Những người yêu nhau trên đời này thường làm gì mỗi ngày nhỉ? Tôi chẳng có khái niệm gì cả.

Pancho ngậm miệng lại như thể đang đẩy hàm lên.

"Ồ, ra là vậy."

Cứ xem cách cậu ấy liên tục đặt câu hỏi thì cũng dễ đoán rằng chuyện này hơi ngoài phạm vi hiểu biết của cậu ấy. Pancho đợi một lúc rồi mới tiếp tục:

"Hai người có hay đi hẹn hò hay gì không? Nếu có thì thường đi đâu?"

"Ừm... thi thoảng tụi tớ ghé qua trung tâm thương mại gần nhà."

"Vậy cũng giống tụi tớ ha?"

Pancho nhanh chóng chỉ vào mình để nhấn mạnh ý "tụi tớ". Tôi gật đầu đáp lại.

"Vậy cũng tính là hẹn hò á?"

"Không tính sao?"

Tôi không cố ý nói vậy. Không, những lời đó tự nhiên lọt ra khỏi miệng tôi. Dù vẻ mặt Pancho vẫn đầy nghi ngờ, lần này lại đến lượt cậu ấy gật đầu.

"Hmm... Dù sao thì tớ có cảm giác như hiểu ra một chút rồi."

"Hiểu gì cơ?"

Vẻ mặt đầy tự hào, Pancho khẽ nghiêng người về phía trước rồi tuyên bố:

"Mỗi lần hẹn hò, Adachi luôn lo lắng về ngoại hình,còn hơn cả thường ngày. Cậu ấy chuẩn bị rất lâu. Còn cậu, Shimamura, cậu luôn xuất hiện với bộ đồ bình thường. Tớ nói có đúng không?"

"Ơ, thì..."

Tôi định phủ nhận ngay, dĩ nhiên là cậu ấy không đúng, nhưng khi nhớ lại những lần hẹn hò trước đây của chúng tôi thì... Hừm.

"Ừ. Có thể nói là đúng thật."

Ha ha ha, tôi cười khô khan một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.

Bản thân tôi chưa từng nhận ra điều đó. Cho đến tận bây giờ. Có lẽ từ giờ trở đi tôi nên chú ý hơn một chút nhỉ?

Adachi là bạn gái của tôi, và tôi cũng là bạn gái của cậu ấy mà.

"Đó là ấn tượng tớ có được khi nói chuyện với cậu đó. Cậu có vẻ... ừm, thoải mái hơn tớ nghĩ."

"Thoải mái hả?"

Tôi chắc chắn đã nghe ai đó nhận xét khuôn mặt tôi như thế sau khi ngủ dậy. Tôi hơi tò mò muốn tự mình xem thử nó trông thế nào, nhưng tiếc là chưa có dịp; mỗi lần bị chỉ ra thì khi tôi kịp đến trước gương, mặt tôi đã đơ hết cả ra rồi.

Không phải là chuyện này có liên quan gì đến nhận xét của Pancho. 

Một khoảng lặng ngắn xuất hiện giữa cuộc trò chuyện khi cả hai chúng tôi dừng lại một chút để nhấp ngụm từ chai nước của mình. 

Nếu không có Pancho ở đây, có lẽ tôi đã cho Yashiro uống cùng, nhưng tiếc thật. 

Hành lang vẫn vắng lặng chỉ có hai chúng tôi. Tôi không cảm nhận được bất kỳ ai xung quanh. Chỉ có tiếng te te nhè nhẹ từ máy bán hàng tự động vang lên trong không gian tĩnh lặng. 

"Cậu có phiền nếu tớ hỏi thẳng một chút không?" 

Lại thêm những câu hỏi nữa. Tôi ra hiệu đồng ý bằng ánh mắt, khiến Pancho ấn nắp chai trà vào môi dưới. 

"Tớ không muốn làm cậu tức giận. Nhưng tớvẫn sẽ hỏi. Hiếm khi mới gặp được người như cậu mà." 

"Hmm, cũng được." 

"Hả? Ý cậu là cậu biết những người khác nữa?" 

Hình ảnh của Hino và Nagafuji hiện lên trong đầu tôi. 

"Không, không hẳn." 

"Đúng rồi. Chính xác", cậu ấy hào hứng nói. Cuộc mặt cậu ấy bỗng chốc sáng lên.

"Ừm, cậu hỏi đi. Nhưngt tớ không chắc có thể trả lời được đâu." 

Nhìn cách khóe miệng cậu ấy nhếch lên, có thể đoán Pancho cảm thấy hài lòng với câu trả lời của tôi. 

Rồi cậu ấy chậm rãi mở miệng và hỏi: 

"Cậu thích con gái, đúng không, Shimamura?" 

"Hmm..." 

Ngay lập tức, tôi bị dồn vào một câu hỏi khó trả lời. Làm sao bây giờ? 

Tôi chưa có đủ kinh nghiệm trong chuyện yêu đương để so sánh công bằng. 

"Cậu đã bao giờ nhìn các bạn nữ trong lớp và nghĩ 'wow, họ xinh quá' chưa?" 

"'Wow'...?" 

Hơi bối rối, tôi ngước nhìn Pancho, nhưng cậu ấy vẫn chằm chằm nhìn tôi. 

"Ơ... không. Tớ không nghĩ vậy." 

"Cậu đang đỏ mặt đấy nhỉ?" 

Cậu ấy đã nhìn thấu tôi. Một nụ cười mơ hồ nở trên môi Pancho khi cậu ấy gãi nhẹ má.

"Thế còn Adachi thì sao?"

"Adachi thích... Tớ, chắc vậy."

"Ồ?"

"Dù là trai hay gái, cậu ấy chẳng bao giờ nhìn ai khác ngoài tớ hết."

"Ồ~?"

Cách cậu ấy cố tỏ vẻ ngạc nhiên nghe thật... thiếu tự nhiên.

"Đúng rồi. Như tớ đã nói, hai cậu quả là một cặp đôi yêu nhau cuồng nhiệt mà."

"Hahaha..."

Cậu ấy khoái cái cụm từ này thật đấy nhỉ? "Yêu nhau cuồng nhiệt". Đúng như tên gọi, nó cần tình cảm từ cả hai phía.

Hmm... Chúng tôi có như vậy không nhỉ? Chắc là có.

"Không biết từ giờ mối quan hệ sẽ tiến triển thế nào nữa."

"Tiến triển à."

"Cậu đã bao giờ nhìn chằm chằm vào ngực một cô gái và nghĩ kiểu 'Mình muốn được sờ-Ahem. 'Mình muốn chạm vào chúng' chưa?"

Sao cậu ấy lại cảm thấy cần phải sửa lại câu nói nhỉ? Với lại, ước gì cậu ấy đừng cố tình ngọ nguậy ngón tay trong không khí như thế.

"Không, không hẳn. À nhưng thi thoảng thấy người có bộ ngực cực khủng thì tớ cũng có nghĩ kiểu 'To thật đấy!', nhưng chỉ vậy thôi."

Nhưng mà, chắc ai cũng có cảm giác đó thôi. Như Nagafuji chẳng hạn. Có ai đi ngang qua cậu ấy mà không nghĩ vậy không? Tôi nghĩ là không.

"Hừm. Nhưng thi thoảng cậu vẫn đi dạo chứ nhỉ?"

Pancho vừa hỏi vừa khẽ ưỡn ngực về phía trước, tay chống hông.

...Nếu phải ước lượng, tôi đoán kích cỡ của cậu ấy cũng tương đương Adachi.

Hơn nữa, cậu ấy đang hành xử khá bất cẩn đấy. Đó là ấn tượng của tôi khi nhìn cậu ấy từ phía dưới.

"Nếu tớ nói muốn sờ thì cậu có cho không?"

Như thế có ổn không? Trên đời này có chuyện gì dễ dàng đến thế không nhỉ? Tôi không biết, nhưng vẫn quyết định hỏi thử cho biết.

Cuộc sống mà đơn giản thế thì chẳng khác gì thiên đường ở hạ giới.

Dù mới giây trước còn ưỡn ngực, giờ Pancho đã vội che lại. Tôi nghe thấy cậu ấy lẩm bẩm một mình khi đang suy nghĩ cách trả lời.

"Ừm... cậu cũng dễ thương đấy. Có lẽ tớ cho sờ một lần cũng được. Nhưng mà... khoan đã, cậu có phải kiểu mê ngực lắm không?"

"Hả?"

Chưa ai từng nói với tôi như vậy bao giờ. Tôi có thích chạm vào ngực không ấy à?

Tôi cảm nhận được một sự rung động kỳ lạ chạy khắp người - một cảm giác mà tôi biết mình nên giữ kín nếu có thể.

"Xin lỗi, nhưng chắc là tớ sẽ từ chối."

Pancho vừa nói lời xin lỗi vừa vẫy tay với tôi. Thực tế thường khắc nghiệt mà.

"Ồ, được thôi. TỚ nghĩ như vậy tốt hơn. Adachi có thể giết tớ nếu cậu ấy biết chuyện đấy."

Thực ra, chỉ bàn luận về vấn đề này thôi cũng đã đủ nguy hiểm rồi.

"Cậu hiểu chuyện đấy, cậu ấy dễ ghen lắm."

Dễ ấy à? Còn hơn thế nữa. Đôi khi tôi cảm thấy cần đến cả trăm tôi mới lấp đầy thế giới của Adachi.

Với cậu thì tôi là thứ duy nhất cậu ấy cho đáng âu-yếm-âu-yếm-âu-yếm-âu-yếm.

"Nhìn biểu cảm của cậu... Thì tớ hiểu rồi."

Khóe miệng Pancho nhếch lên thành một nụ cười mỉm. Cách cậu ấy hành động lúc này khiến người ta nghĩ rằng cậu ấy vừa khám phá ra điều gì đó.

"Cậu hiểu cái gì cơ?"

"Adachi là kiểu con gái chỉ tập trung vào một thứ tại một thời điểm mà chẳng mảy may để ý đến cái khác."

Tôi thực sự ấn tượng với con mắt tinh đời đấy.

"Em vẫn thích thạch hơn ghen tuông" (ở đây bản tiếng anh dịch là "I still prefer jello to jealousy"), một giọng nói nghẹt mũi vang lên từ trong túi của tôi. Tôi nhanh chóng đá nhẹ vào nó.

"Hửm?"

Pancho nhìn quanh chúng tôi. Còn tôi thì giả vờ như mình chẳng nghe thấy gì.

"Ừ thì sao cũng được. Chỗ này cũ khá là cũ kỹ. Có ma cũng phải."

Cậu ấy cứ thế bỏ qua chuyện đó được sao? Dù sao tôi cũng không phàn nàn gì.

"Chuyển chủ đề nào. Giờ thì, tớ xin lỗi trước nếu câu hỏi này có hơi không phù hợp."

"Rất hợp với mấy câu hỏi trước của cậu đấy."

Lời chê bai của tôi khiến cậu ấy ho khan một tiếng ngượng ngùng. Lần này cậu ấy định hỏi gì đây? Cậu ấy sẽ nghiêng về hướng nào? Tôi cảm thấy lồng ngực mình hơi thắt lại khi chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp tới.

Pancho mở miệng, giọng nói nhỏ hơn trước một chút:

"Cậu nhìn thấy cậu ấy khỏa thân bao giờ chưa? Ý tớ là Adachi ấy?"

"Rồi. Hôm qua."

"Hôm qua!?"

Bị sốc hoàn toàn bởi câu trả lời của tôi, Pancho đập phập đầu vào tường phía sau. Dù vậy, có vẻ cậu ấy không đau lắm. Chắc là nhờ cái gọi là "luyện tập" mà cậu ấy từng khoe.

Rốt cuộc luyện tập đầu kiểu gì nhỉ? Cứ đập vào vật càng cứng nghe cũng hợp lý đấy, nhưng làm vậy chắc chỉ có vỡ sọ trước khi đạt được thành quả.

"Hôm qua... À, cậu ý là lúc tắm hả?"

Có vẻ cuối cùng cậu ấy cũng hiểu ý tôi.

"Cậu đang nghĩ tới chuyện gì khác à?"

"Hả? Ơ ờ..." Pancho lẩm bẩm, hai má ửng đỏ lên rõ rệt. "Tớ chỉ tò mò không biết cậu có ý... kiểu lúc hai người ở một mình trong phòng không... Ừm! Ừm!"

Cậu ấy nhấn mạnh hai lần như vậy. Dù muốn ngụ ý gì đi nữa, cách nói của cậu ấy nghe thật gượng ép.

"Ừm." 

"Ừm, ừm." 

Cậu ấy bắt đầu phát ra âm thanh như một nhạc cụ nào đó. Sau khi bình tĩnh lại, Pancho tiếp tục hỏi thêm: 

"Ai trong hai người tỏ tình trước?" 

"Adachi." 

Thế đấy. Liệu tôi có kể hết về chuyện của chúng tôi không nhỉ? Có lẽ- 

"Phải rồi. Hợp lý thôi. Hehehe." 

Cách Pancho cười khúc khích một mình khiến tôi hơi khó chịu. 

"Sao lại hợp lý?" 

"À, chỉ là, cậu không có vẻ thuộc tuýp người thật sự quan tâm đến người khác lắm." 

Dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nội dung câu nói của cậu ấy xuyên thẳng vào tim tôi. 

"Kiểu như, dù cậu vẫn hòa hợp với mọi người xung quanh, nhưng cảm giác bên trong cậu chẳng thực sự quan tâm lắm." 

"À, khoan. Có lẽ tớ nói chưa đúng lắm..." cậu ấy nhanh chóng tự sửa. Tôi thì vẫn chưa kịp nói lời nào. "Nói cậu không quan tâm gì là sai. Nghe tiêu cực quá. Ý tớ là giống như chuyện ăn mặc khi hẹn hò ấy. Ừ, kiểu vậy đó. Cậu chấp nhận mọi thứ như vốn có. Nó không thành vấn đề với cậu- À, không. Không, không phải." 

Cậu ấy cứ thao thao bất tuyệt. 

Chưa bao giờ tôi ngờ một người bạn cùng lớp mà tôi chẳng mấy khi tiếp xúc lại hiểu tôi đến mức này. 

Nói không sợ hãi chút nào là nói dối. Liệu Adachi và tôi có thật sự dễ đọc vị đến vậy? 

"Có đúng thế không?" 

"Trước đây còn rõ hơn nhiều. Giờ thì không đến nỗi, tớ nghĩ vậy." 

"Thế theo cậu bây giờ bọn tớ thế nào?" 

"Hmm? Tất nhiên là một cặp đôi yêu đương rồi." 

Lần này không có "đắm đuối". Nhưng từ "yêu đương" vẫn ám ảnh tôi. 

Nhưng mà, vì lý do nào đó, tôi có cảm giác Adachi sẽ không phiền nếu người khác nhìn nhận chúng tôi như vậy. 

"Đi đến đâu cũng chỉ thấy yêu đương với đắm đuối."

"Chắc với cậu không khí cũng nhuốm màu tình yêu rồi." 

"Tớ hy vọng là không. Nghe đáng sợ quá." 

Không khí rõ ràng là trong suốt. Còn tình yêu... tôi đoán là màu đỏ. 

Cái gì khác màu đỏ nữa nhỉ? À, Adachi. Hai má và tai cậu ấy hầu như lúc nào cũng ửng đỏ. 

Và cả giọt máu bắn ra từ miệng cậu ấy lúc thổ lộ tình cảm với tôi cũng có màu đỏ chót như thế. 

"Nhưng việc cậu ở bên Adachi hẳn là vì cậu cũng thích cậu ấy rất nhiều." 

Câu nói bâng quơ này kéo tôi trở về thực tại. 

Giọng cậu ấy rất bình thản, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến bản thân, và chính điều đó khiến lời nói của cậu ấy xuyên thấu trái tim không phòng bị của tôi. Như ánh sáng lọt vào hang động dưới biển, chúng tràn ngập tôi từ bên trong. 

Tôi ngước mắt lên, và thứ lấp lánh trên kia còn chói chang hơn cả ánh đèn hành lang. 

"Ừ." 

Có lẽ là vậy. 

Tôi thích Adachi. Đúng thế.

Không để ý đến tác động từ câu nói của mình, Pancho tiếp tục: 

"Nếu cần không gian riêng tư thì cứ nói tớ nhé. Tớ sẽ đẩy bánh xe số ba và bốn ra xa, nhường phòng cho cặp tình nhân các cậu. À mà... khoan đã. Lúc ngủ thì hơi khó."

Một âm thanh đặc quánh, gần như bùn lầy thoát ra từ miệng cậu ấy. Như thể cậu ấy đang chết đuối trên cạn. 

"Cảm ơn, nhưng chỉ cần ý tốt thôi là đủ rồi. Thật đấy." 

Đây là chuyến du lịch học sinh mà. Dĩ nhiên bọn tớ sẽ không làm... chuyện đó đâu. 

"Một ngày nào đó. Một ngày nào đó thì sao nhỉ?" Tôi cố gắng lục tìm hình ảnh ẩn sâu trong góc khuất tâm trí. 

Tiếc là không thể; chúng đã trôi khỏi khung hình, những suy nghĩ ấy nhanh chóng trở nên xa vời với tôi.

Mọi nỗ lực ngắm nhìn chúng đều sẽ kết thúc bằng cơn đau đầu và chẳng được gì. 

"À, cậu cứ thoải mái dành cả ngày theo cách cậu muốn. Không cần phải quanh quẩn với bọn tớ đâu." 

"Cậu cũng thế nhé. Tớ sẽ rất buồn nếu thấy cậu phải nhượng bộ vì bọn tớ đó." 

"Ừm." 

Pancho không tỏ ra phản đối. Cậu ấy chỉ đơn giản chấp nhận mọi thứ như vậy, và tôi phải nói là tôi khá thích điều đó. 

"Được rồi. Vui đấy", cậu ấy tuyên bố, bước ra khỏi bức tường. 

Tôi cũng đồng tình; cuộc trò chuyện vừa rồi mang nhiều ý nghĩa với tôi theo nhiều cách khác nhau. Phần lớn là vì tôi hiếm khi có cơ hội nói chuyện với ai về những chuyện kiểu này. 

Tôi đã thực sự mở lòng với cậu ấy, và giờ đây, tôi chỉ có thể hy vọng cậu ấy sẽ không quá lỏng lẻo trong việc giữ bí mật. Biết đâu cậu ấy cũng rèn luyện cái miệng của mình thì sao? Mong là vậy. 

"Cậu thú vị hơn nhiều so với những gì tớ nghĩ đấy. Giờ thì quay về thôi."

Nói xong, Pancho quay người bước đi. Đôi chân và đôi giày của cậu ấy - với phần gót bị mòn như đã đề cập trước đó - tạo ra âm thanh rất đặc biệt khi tiếp xúc với sàn nhà.

Mãi đến khi cậu ấy rẽ qua góc tường, tôi mới nhận ra mình đã nín thở từ lúc nào.

Một tiếng thở dài sâu thẳm thoát khỏi miệng tôi. Cùng với không khí, tôi cảm thấy cơn đau đầu đang làm phiền tôi cũng tan biến theo.

Tôi thực sự đã nói chuyện rất nhiều với Pancho. Nhiều đến mức nếu thế giới này khác đi, trở thawfnh một thế giới tăm tối hơn, tôi rất có thể đã trở thành nạn nhân tiếp theo của cậu ấy. May mà cậu ấy đã chấp nhận điều đó. Nếu không, Adachi cũng có thể bị tổn thương.

"Muốn uống trà không?" Tôi hỏi chiếc túi của mình. Một giây trôi qua, sau đó một bàn tay trắng như tuyết thò ra từ trong túi. Đáng sợ quá. "Thò đầu ra luôn đi chứ."

"Whoop."

Tôi đưa chai trà cho sinh vật kỳ lạ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Xì xụp, xì xụp."

Đúng là một âm thanh kỳ quặc. Đó không phải là thứ âm thanh tôi mong đợi khi ai đó uống trà.

"Có vẻ chị đang gặp khó khăn nhỉ, Shimamura?" 

"Ừm. Chắc vậy." 

"Thôi, em đi ngủ đây." 

"Ngủ ngon." 

Vừa lúc Yashiro biến vào trong túi thì tiếng ngáy khẽ của em ấy đã vang bên tai tôi. 

Đúng là một sinh vật đơn giản. Tôi chợt thấy mình hơi ghen tị một chút. 

Tôi quăng chiếc túi lên vai và bắt đầu quay về, giống như Pancho lúc nãy. 

Điều đầu tiên tôi nhận thấy khi đến phòng là cửa đã được mở sẵn. Có phải Pancho đoán trước là tôi sẽ đi theo? Tôi bước vào và thấy ba người kia vẫn đang ngủ vì tôi thấy đống chăn vẫn còn nhô lên.

Còn Pancho thì đã kéo rèm cửa sổ sang một bên và đang nhìn ra những tán cây tắm ánh nắng ban mai. Những chiếc lá vẫn còn hơi sẫm màu, chứng tỏ màn đêm đã kết thúc. Tôi dừng lại ngắm nhìn chúng một lúc, tôi có thể ngửi thấy mùi đất từ phía xa.

Sau một lúc, tôi bước đến chỗ Adachi đang ngủ và ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ấy. Cách cậu ấy cựa quậy qua lại chứng tỏ cậu ấy không thích ánh sáng chiếu vào. Tôi quyết định lay nhẹ Adachi - vừa đủ để đánh thức cậu ấy dậy.

Kế hoạch của tôi thành công, và chẳng mấy chốc, Adachi mở mắt ra.

"Chào buổi sáng", tôi nói nhẹ nhàng, khiến cậu ấy kinh ngạc nhìn tôi. Kinh ngjac? Kinh ngạc vì điều gì? Nếu phải đoán, tôi cho rằng có lẽ là vì tôi đã thức dậy trước cậu ấy.

Hoặc có lẽ tâm trí cậu ấy vẫn còn mắc kẹt trong những sự kiện của ngày hôm qua.

Adachi mất một lúc để tỉnh khỏi cơn mơ màng.

"Chào buổi sáng, Shimamura."

Nói xong, cậu ấy đưa mắt nhìn xuống tay, rồi nhận ra chúng tôi không còn nắm tay nhau nữa.

Cậu ấy trông thật buồn, miễn cưỡng khi phải rời xa.

Tôi thấy Pancho đang gật gù với hai tay khoanh trước ngực.

Vị trí của cậu ấy trong tất cả chuyện này là gì? Vị trí của bất kỳ ai trong chúng tôi là gì? Tôi không thể không bật cười khi nghĩ về chuyện đó. 

Điểm đến ngày thứ hai của chuyến đi là một công viên giải trí. Hướng dẫn viên du lịch đã thông báo như vậy.

Chúng tôi lên xe ngay sau bữa sáng, chứng tỏ lịch trình hôm nay rất dày đặc. Cơ mà tại sao không khí hôm nay lạnh thế nhỉ? Phải chăng vì xung quanh toàn núi non? Có lẽ vậy.

Bầu trời lại trong xanh không gợn mây, y như đêm qua.

Phải thú nhận rằng lời tôi nói lúc nãy có chút dối trá: chiếc xe bus không đưa chúng tôi thẳng tới công viên. Thay vào đó, có một nơi chúng tôi sẽ ghé qua trước.

"Nghe nói công viên này được xây dựng theo phong cách Hà Lan đấy. Cậu nghĩ tới gì khi nghe từ 'Hà Lan' vậy?" Tôi hỏi Adachi ngồi bên cạnh, nhận được câu trả lời ngắn gọn "chẳng có gì". Cậu ấy lắc đầu qua lại, rồi ngay sau đó hai má đỏ ửng lên. Như thể vừa nhớ ra điều gì đó. Adachi vội vàng đảo mắt khỏi tôi, hướng ra cửa sổ.

"Tớ không nên hỏi thế à."  

"K-Không có gì đâu."  

"Lại du hành tới hành tinh Không-có-gì nữa rồi hả?"  

Câu trêu chọc nhẹ nhàng này khiến Adachi phồng má phản chiếu trên cửa kính.  

Nhìn cậu ấy, tôi nhận ra con đường phía sau dần trở nên hẹp và dốc hơn.  

Có vẻ lần này chúng tôi đang tiến về phía một ngọn núi - không phải ngọn núi gần nhà nghỉ đêm qua, mà là một ngọn núi khác. Tôi không cảm thấy hào hứng lắm. Tại sao ư? Về cơ bản là do núi non khá quen thuộc ở quê tôi. 

Thỉnh thoảng, những mảnh hội thoại với Pancho sáng nay lại hiện lên trong đầu tôi.  

Có một phần trong tôi không ngừng nghĩ về trải nghiệm này sẽ cực kỳ ý nghĩa về sau. Dù vậy, thứ ám ảnh tôi nhất lại là chuyện cặp đôi yêu nhau sến súa - thứ vốn dĩ chẳng quan trọng gì. Có lẽ chẳng cần phải nghĩ lại làm gì. Chỉ một suy nghĩ duy nhất còn đọng lại khi tôi xóa tan mọi thứ khác, và như bị nó dẫn dắt, tôi đưa mắt nhìn Adachi.  

Gương mặt cậu ấy nhuốm màu đỏ nhạt tựa lá thu.  

Tôi thích cậu ấy. Tôi thích Adachi. Đó là điều không thể chối cãi được. Trong những tình huống mà tôi sẽ đẩy người khác ra xa, tôi lại để cậu ấy ở lại. Sự hiện diện của cậu ấy, tôi không cảm thấy phiền. Tôi không ngại ở bên Adachi. 

Điều đó có thể đưa chúng tôi đi xa đến đâu? Chúng tôi dự định sẽ tiến bao xa nữa?  

Hiện tại, hai đứa đã đến tận góc Nhật Bản. Chuyện đó khiến tôi băn khoăn, tiếp theo là gì? Điểm đến kế tiếp của chúng tôi sẽ là đâu?  

Tôi suy nghĩ khá lâu. Trong lúc đó, chiếc xe buýt cuối cùng cũng tới chân núi mà chúng tôi dự định đến trong lịch trình. 

Ngay cả tôi cũng biết tên ngọn núi này. Tôi biết nó là một núi lửa đang hoạt động.  

Xe buýt không đưa chúng tôi thẳng lên núi, thay vào đó là một bãi đậu xe rộng gần đó. Như giáo viên thông báo, đây là điểm dừng chân. Nhưng tại sao nhỉ? Nhìn quanh, tôi thấy nhiều học sinh khác cũng nghiêng đầu bối rối như tôi.

Ngay lúc xe dừng hẳn, những thắc mắc đó đã được giải đáp.  

Như thể chúng tôi vừa bước vào một đám mây.  

Màn sương dày đặc bao trùm tứ phía.  

"Tớ không thấy gì hết", Adachi nói, mặt gần như dán vào cửa kính. Cậu ấy không phải người duy nhất làm vậy. Cũng như những người trong xe, tôi cũng bị bất ngờ; chưa bao giờ trong đời tôi thấy sương mù dày đặc đến thế.  

Giữa lúc mọi người còn đang bối rối, giáo viên yêu cầu chúng tôi bước xuống xe. Chúng tôi cũng được dặn không di chuyển bừa bãi. Thế nào là di chuyển bừa bãi cơ? Không có ai giải thích rõ. 

Dù thoáng băn khoăn nên làm gì với túi xách, cuối cùng tôi vẫn quẳng nó lên vai. Tại sao ư? Chẳng có lý do cụ thể nào. Có lẽ tôi nghĩ Yashiro, con bé đang nằm trong đó, sẽ thấy màn sương này thú vị chăng.  

Chúng tôi bắt đầu xếp hàng, lần lượt từng học sinh trước tôi bước xuống xe. Những tiếng hét, tiếng thở hổn hển của họ khiến tôi vừa tò mò vừa lo lắng. Tôi ngoái lại nhìn, thấy Adachi theo sát phía sau. Cậu ấy có vẻ không hào hứng bằng tôi.  

Rồi cũng đến lượt tôi.  

"Uwa."  

Chỉ trong tích tắc, thế giới xung quanh tôi toàn màu xám xịt. Tôi chẳng thấy gì nữa. À, không hẳn, đúng hơn là tôi chỉ thấy toàn sương mù. Tôi quay người lại lần nữa, và cứ thế, toàn bộ khung xe đã bị màn sương nuốt chửng.  

Những giọng nói của các học sinh khác vang lên từ trong màn đêm. Tôi không thể ước lượng chính xác khoảng cách tới họ, và kết quả là tôi thấy hơi hoảng hốt. Cũng nên nhắc rằng nhiệt độ ở đây hơi thấp hơn so với nhà nghỉ đêm qua, khiến tôi run lên bần bật. 

Có câu thành ngữ nào miêu tả tình huống này không nhỉ? Lạc giữa biển khơi? Hmm... Không, không hợp lắm. Ít nhất thì tôi đang ở trên đất liền, không phải giữa biển.  

"Mình đang nghĩ gì thế nhỉ... Bị bao vây tứ phía? Không... À, biết rồi. Lạc trong mê cung sương mù."

Cuối cùng thì tôi cũng nghĩ ra. Xong việc đó, tôi bắt đầu nhìn xung quanh. Mọi thứ đều bị bao phủ bởi sương mù. Tất cả trông y hệt nhau. Làm sao tôi có thể biết nên đi hướng nào?  

Tôi đang lang thang không mục đích thì đột nhiên, một bờ vai ai đó hiện ra từ trong màn sương. Ui chà! Phải đến khi bờ vai đó cách mặt tôi chỉ ba mươi centimet tôi mới nhận ra. Thêm một lý do nữa để không đi loanh quanh nhiều, tôi đoán vậy.  

Tiếc là nhận thức đó đến quá muộn; khi tôi nghĩ đến việc quay lại, chiếc xe buýt đã biến mất khỏi tầm mắt. Hơn nữa, Adachi, người mà tôi chắc chắn vừa đứng ngay sau lưng,cũng không thấy đâu nữa.  

Tôi đang đi về phía xe bus, hay đang đi xa khỏi nó? Không thể biết chắc được.  

"Shimamura."  

Đúng lúc đó tôi nghe thấy. Adachi đang gọi tôi.  

"Adachi!"  

Tôi gọi lại. Shimamura, Shimamura, tôi nghe thấy tiếng cậu ấy hét. Từ đâu? Tôi không rõ. Tôi thấy khó xác định chính xác hướng của cậu ấy.  

Hóa ra, khi mọi thứ trông giống nhau ở mọi hướng, ngay cả thính giác của bạn cũng trở nên không đáng tin. Ai mà ngờ được.  

Tôi cố gắng dùng cả năm giác quan, nhưng vô ích. Tôi lạc rồi. Hoàn toàn lạc lối.  

"Cậu ở đâu?"  

"Tớ ở đây."  

Giả sử Adachi cũng đang đi tìm tôi, khả năng chúng tôi tình cờ gặp nhau là rất thấp. Nhưng vì tôi không tưởng tượng được cảnh cậu ấy sẽ đứng yên một chỗ, có vẻ tôi phải tạm dừng cuộc tìm kiếm này lại. 

Khi tôi đứng đó, tiếng giáo viên đang tập hợp học sinh vọng đến tai tôi. Tôi vẫn không biết nó đến từ hướng nào. Có vẻ ban đầu để chúng tôi xuống xe là rất liều lĩnh, dù cho giáo viên có lẽ cũng chưa từng gặp sương mù dày đặc thế này.  

Vì sương mù không thể tồn tại mãi, tình huống xấu nhất là chúng tôi phải đợi một khoảng thời gian nhất định. 

Tôi không ghét việc phải đợi. 

Tôi lại quẳng túi lên vai, vừa lắng nghe tiếng Adachi từ xa vừa quay mặt về phía trước.  

Một suy nghĩ lướt qua khi tôi nhìn vào bức tường sương vô tận: Đây có phải là thế giới không có Adachi không?  

Màn sương dày đặc, mệt mỏi, rút cạn những dấu vết cuối cùng của ý chí tôi đến tận chân trời.  

Theo cách nào đó, khung cảnh này khá giống những ngày tháng lười biếng của tôi hồi năm nhất cấp ba.  

Nếu mọi thứ cứ thế này, tôi sẽ không thể đi đến đâu cả. Tôi đã từng nghĩ vậy.  

Ấy vậy mà giờ đây, tôi ở đây. Một nơi hoàn toàn khác. Một nơi hoàn toàn mới.  

Một suy nghĩ trào dâng bên trong: Tôi phải tìm thấy Adachi.  

Tôi không rõ tại sao, có lẽ sức mạnh cảm xúc của tôi đã chạm đến cậu ấy, nhưng ngay khoảnh khắc sau, tôi nghe thấy giọng nói từ trong túi mình.

"Ở bên phải đấy."  

Bên phải? Tôi đưa tay về hướng được chỉ dẫn trong lúc thắc mắc.  

Đầu ngón tay tôi chạm vào thứ gì đó có vẻ là vai của một người. Xuyên làn sương, người đó chạm vào tay tôi. Dù thoạt đầu có vẻ giật mình, thậm chí ngập ngừng, nhưng sau khi lướt ngón tay dọc theo đầu ngón tay tôi, người đó liền nắm chặt lấy tôi. Ngay lúc ấy, tôi cũng nhận ra sự thật. Lực nắm đó, cách người đó siết chặt bàn tay tôi, chỉ có thể là cậu ấy thôi.  

Cái chạm ấy cho tôi biết mình đã đúng trước khi mắt tôi kịp nhận ra.  

"Tìm thấy cậu rồi, Shimamura."

c2b3dbd7-8951-48c3-a075-52ca3a336379.jpg

Adachi bước đến bên tôi như xé tan làn sương mù.  

Cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bản thân thư giãn hẳn. Chúng tôi mới xa cách chưa đầy một phút, thế mà vì lý do nào đó, cảm giác chia ly lần này dày vò tôi kinh khủng hơn mọi khi. Nhìn nụ cười không chút phòng bị, biểu cảm hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt cậu ấy, có lẽ Adachi cũng đồng cảm với tôi.  

Chúng tôi tiếp tục nắm tay nhau y như đêm qua trước khi ngủ.  

Lần này, chính làn sương mù đã giúp chúng tôi che dấu.  

"Cảm ơn em nhé."  

Lời cảm ơn này không phải hướng đến Adachi, mà là chiếc túi của tôi.  

"Vậy em về ngủ tiếp đây."  

"Ừ."  

Hòa cùng tiếng chim hót xa xa, một chuỗi tiếng ngáy vui nhộn vọng đến tai tôi.  

"Cậu đang nói chuyện với ai thế?"  

"Tớ tự nói với bản thân thôi. Mà... Tớ biết đã nói điều này một lần rồi, nhưng đúng là có gì đó đặc biệt."

Adachi đứng ngay trước mặt tôi, thế mà ngoài đôi bàn tay đang nắm chặt, cả người cậu ấy đã biến mất trong làn sương.  

Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là tôi không thể nào nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy lúc này.  

Nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của Adachi. Dù mắt không thấy nhưng tôi biết cậu ấy đang ở đây.  

Bàn tay chúng tôi đan vào nhau như cây cầu nối liền hai người.  

"Hay là bọn mình đi dạo một lát nhỉ?"  

Tôi biết lẽ ra chúng tôi nên nghe lời cô giáo, tập hợp với mọi người, nhưng tôi chẳng muốn thế chút nào.  

Mục đích duy nhất của tôi khi lang thang khắp nơi là tìm Adachi. Giờ đã tìm thấy cậu ấy, tôi chẳng còn mục tiêu gì nữa. Đi đâu cũng vậy thôi.  

Tất cả đều chẳng quan trọng.  

"Bản thân tớ cũng sắp quên mất rồi, nhưng sự thật là bọn mình vẫn là mấy đứa học sinh lêu lổng."  

Phải chăng sự hư hỏng của tôi đang lây sang Adachi khi cậu ấy nắm tay tôi? Chắc chắn là vậy rồi. Không thể nào khác được.  

Chính niềm tin này đã khiến tôi rủ cậu ấy đi cùng, bỏ ngoài tai lời cô giáo.

Cứ nói thế rồi làm điều mình muốn thôi.

Dù vẫn không nhìn rõ mặt Adachi, nhưng cách cậu ấy gật đầu lia lịa khiến tôi hiểu ngay là đồng ý.

"Đi thôi nhỉ."

"Ừ."

"Chắc lâu lắm tớ mới lại có cơ hội được nắm tay cậu đi dạo như thế này nên..."

Ý cậu ấy thật sự là gì nhỉ? Tôi phải nhìn chằm chằm vào làn sương mù một lúc mới hiểu được ẩn ý sau câu nói đó.

"Lạ thật. Bình thường cậu đâu quan tâm mấy chuyện kiểu này."

"Không, tớ... Tớ không quan tâm đâu. Chỉ là tớ nghĩ có thể cậu sẽ..."

Tôi ư? Adachi đang cân nhắc cảm xúc của tôi sao? Tôi chợt nhận ra đã lâu lắm rồi mới lại thấy cậu ấy như thế.

Phải chăng do tối qua trong bồn tắm máu dồn hết lên não nên giờ cậu ấy đã trở lại trạng thái bình tĩnh, tỉnh táo?

Nếu vậy thì có lẽ việc để cậu ấy thỏa thích ngắm nhìn tôi cũng đáng giá lắm chứ.

...Đùa thôi. Chuyển chủ đề nào.  

"Bọn mình vẫn giả vờ ngoan hiền ha?"  

Điều này càng kỳ lạ hơn khi chúng tôi rõ ràng là mấy đứa cá biệt không nghe lời giáo viên. Giả vờ ngoan ngoãn có ích gì không cơ chứ? Ngay từ đầu, chúng tôi làm thế này có mục đích gì không? Có chứ. Đó là điều mà trái tim tôi đã luôn khao khát, và tôi đang cố gắng hết sức để thực hiện nó.  

Tôi muốn bước xuyên qua làn sương mù. Đơn giản chỉ thế thôi.  

Hai chúng tôi, Adachi và tôi, tiếp tục bước về phía trước. Chúng tôi đang tiến lên.  

Người khác có thể không nhìn thấy, nhưng với chúng tôi, con đường này rất vững chắc, không thể lay chuyển.  

"Cậu biết tớ đã nghĩ gì khi lạc mất cậu trong sương mù không?"  

"Hửm?"  

Tôi cảm nhận được những ngón tay Adachi siết chặt tay tôi hơn bao giờ hết. Như thể cậu ấy đang kéo tôi về phía mình.  

"Nếu mất cậu, nếu cậu không còn ở đây nữa... Mỗi ngày của tớ sẽ đều như thế này đây."

Có phải vì sương mù che khuất tầm nhìn mà thay vì nhìn vào mặt tôi, Adachi lại đang nhìn thẳng vào tâm trí tôi?  

Hay là bởi sâu thẳm bên trong, chúng tôi vốn dĩ đã giống nhau đến thế?  

"...Shimamura?"  

Tôi có nên nói ra không? Hay là không nhỉ? Cuối cùng tôi quyết định thổ lộ. Dù sao khuôn mặt tôi cũng đang bị sương mù che khuất, nên chẳng cần phải ngại ngùng.  

"Tớ cũng vậy."  

"...Hả?"  

"Tớ cũng đã nghĩ y như thế."  

Hì hì, tôi cười khẽ, cố tình để lại chút mơ hồ trong lời nói. Adachi có vẻ không thích cách tôi trêu chọc, và như thể đang rung chuông báo động, cậu ấy siết chặt lấy cánh tay tôi.  

"Nói lại đi. Làm ơn đấy. Một lần nữa thôi."  

"Còn lâu. Sương mù sắp tan rồi."  

Tại sao chuyện đó lại quan trọng? Vì nếu sương thật sự tan đi và Adachi thấy tôi nói những lời ấy với cậu ấy... Thì tôi sẽ xấu hổ chết mất. 

"Ơ, tại sao lại thế? Sương mù vẫn còn mà."  

"Hmm, không biết nữa. Có lẽ tớ sẽ hút hết chỗ sương mù này."  

Nói ra câu nói vô nghĩa đó, tôi tiếp tục bước về phía trước, vẫn chẳng nhìn thấy gì.  

Khó mà giải thích tại sao, nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như mình đang bước vào tương lai.  

Ký ức về khung cảnh tôi từng chứng kiến trên thuyền hiện lên trong tâm trí.  

Tôi đã ở giữa biển khơi, ngắm nhìn một vùng không gian mênh mông trống rỗng.  

Nơi chúng tôi hướng đến dường như hoàn toàn chìm trong sương mù.  

Ấy vậy mà tôi không hề cảm thấy bất an. Dù chỉ một chút.  

Dù có nhìn thấy hay không, điều đó cũng chẳng quan trọng nữa.  

Miễn là chúng tôi bên nhau, miễn là Adachi ở bên cạnh tôi, tôi có thể hiểu được tất cả, ngay cả khi xuyên qua màn sương mờ ảo.  

Một cảm giác mới mẻ chưa từng có tràn ngập tâm trí tôi; lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự cảm thấy mình bất khả chiến bại.  

Sau đó, chúng tôi đón xe buýt vào thành phố như dự định và dạo chơi trong công viên giải trí.  

Thành thật mà nói, đó là một nơi khá thú vị. Hoa cỏ ở khắp mọi nơi. Đến mức có lúc Adachi và tôi còn tách khỏi nhóm.  

Nhưng dù vậy, điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi ngày hôm đó vẫn là khoảng thời gian chúng tôi ở trong màn sương.

Đêm thứ hai của chuyến đi, chúng tôi sẽ nghỉ lại tại một khách sạn. Tòa nhà này cao hơn nhiều so với nhà nghỉ hôm trước. 

Tôi không thể ngừng liên tưởng nó đến một miếng bánh castella[note77041] khi ngước nhìn lên.  

Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi. Tôi thử chia sẻ với Adachi, nào ngờ cậu ấy bảo tôi là đồ kỳ quặc.  

Dĩ nhiên, một phòng khách sạn không đủ rộng cho năm người. Vì thế nên mỗi nhóm được chia hai phòng.  

Vừa hỏi xong, Pancho đã tuyên bố:  

"Ba đứa bọn tớ sẽ ngủ chung. Còn hai cậu..."  

Sự quan tâm quá lộ liễu. Hai người kia cũng không phản đối gì, dù muốn cũng không được vì Pancho đã nhanh tay kéo họ đi bằng cánh tay lực lưỡng của mình. Cũng phải thôi, có bọn tôi ở đó sẽ lại phá hỏng không khí như ngày hôm trước.  

Vậy là chỉ còn lại hai chúng tôi. À, thực ra là ba, nếu tính cả Yashiro. Nhưng chỉ có mình tôi biết đến sự hiện diện của em ấy, vậy đếm làm gì nhỉ? Tôi đặt túi xuống cạnh giường, ngồi phịch xuống và thở dài.  

"Quả là một ngày dài."  

Hóa ra còn một tiếng nữa mới đến bữa tối.  

Nếu tôi nằm xuống bây giờ, một tiếng sẽ trôi qua lúc nào không hay.  

Biết vậy nên tôi ước gì đó là ba tiếng thay vì một.  

Giờ làm gì nhỉ? Tôi muốn ngả lưng ra và để mặc cho thời gian trôi đi. Tôi suýt nữa đã chiều theo ý muốn đó thì bỗng nhận thấy Adachi đang cựa quậy trên giường đối diện. Cậu ấy co người thành một cục, hai đầu gối khép chặt vào nhau.  

"Cậu sao thế?"

"Chỉ có hai đứa mình thôi..." Adachi lẩm bẩm lo lắng. Đúng vậy, chính xác là như thế.  

Về phần tôi thì bây giờ mới bắt đầu lo lắng thì hơi muộn rồi. 

"Ừ, rồi sao? Chẳng phải tớ với cậu cũng thường xuyên như thế này sao, chỉ có hai đứa ấy? Như ở nhà tớ chẳng hạn?"  

Và ở phòng tập thể dục nữa. 

"Đúng... nhưng lần này khác. Bọ mình đang ở trong phòng khách sạn..." Adachi nói, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Giờ câng ấy không còn lẩm bẩm nữa. Thậm chí có thể nói lần này cậu ấy nói nhanh hơn bình thường. Vậy việc ở trong phòng khách sạn là vấn đề cốt lõi à?  

Phải rồi, đúng thế.  

"Tớ cảm nhận được nguy hiểm."  

"Hả?"  

"Eek-."  

Tôi vội vàng dùng tay che lại những chỗ mà Adachi đã tập trung nhìn lúc ở bể tắm. hỗ nào ư? Đoán xem. Mà thôi, với ánh nhìn mãnh liệt đó, chắc cậu ấy có thể nhìn xuyên qua cả cánh tay lẫn quần áo của tôi rồi. Cái đó thường được gọi là sức mạnh của trí tưởng tượng.  

Nhìn biểu cảm bối rối hiện trên mặt Adachi, chắc cậu ấy cũng có suy nghĩ tương tự. Cậu ấy lẩm bẩm vài từ, dù tôi thật sự không hiểu chúng có liên quan gì với nhau. 

"Khi nào đi về rồi thì giải thích cho tớ mấy lời ban nãy cậu nói nhé."

Nói rồi, tôi cởi giày, lăn ra giường và tìm tư thế thoải mái.  

Nằm nghiêng về bên trái, tôi giơ tay về phía Adachi.  

"Muốn nằm cùng tớ không, Adachi?"  

Lời mời của tôi ban đầu chỉ nhận được sự im lặng. Một giây sau, Adachi mới lùi lại một bước theo cách rất kịch tính.  

"Tớ... Tớ cảm nhận được nguy hiểm."  

"Không sao đâu. Tin tớ đi."  

Không phải là tôi đã từng nghi ngờ cậu ấy. Tôi hiểu rõ cậu ấy có lòng tốt và dũng cảm. 

Dù vậy, Adachi cũng có xu hướng thỉnh thoảng hành động hoàn toàn trái ngược với những gì tôi mong đợi. Nó đã thành thứ làm nên con người cậu ấy rồi. 

"Tớ nghĩ cậu sẽ thích cách này hơn."  

Có hai cái giường, nhưng giữa chúng có một khoảng cách nhất định - một chút xa cách.  

Tại sao đó lại là vấn đề á? Tưởng tượng chúng tôi nói chuyện khi mỗi đứa nằm trên giường riêng. Giọng nói của chúng tôi sẽ mất một lúc mới đến được với người bên kia, ngày hôm nay tôi đã đi đến nhiều nơi, tôi có thể ngủ quên trên giường nếu chờ đợi mất

Ngay cả bây giờ, tôi cũng khó mà kiềm chế cơn buồn ngủ. 

Tôi cần thứ gì đó để tỉnh táo, và đó chính là Adachi.  

"Nếu cậu muốn thì lại đây với tớ."  

"Đ-Được."  

Ngập ngừng, Adachi bò đến giường tôi trước khi vấp phải đầu gối rồi ngã nhào ra Cậu ấy lăn một vòng, kết quả là trán đập thẳng vào vai tôi.  

"A!"  

Không phải là một cái chạm nhẹ nhàng gì, nó hơi đau. 

Adachi với vòng tròn đỏ chói giữa trán, chăm chăm nhìn tôi mà không nói lời nào.  

Còn tôi thì chọn cách đáp lại bằng nụ cười.  

"Chào cậu."  

"Ừ-Ừa."  

Những phản ứng lưỡng lự kiểu này gần đây đã trở thành thói quen của Adachi.  

Vậy thì, cậu ấy đang tìm kiếm điều gì? Mục đích là gì? Tôi đã đoán khá rõ rồi.  

"Cậu muốn gối đầu lên tay tớ, hay muốn tớ gối đầu lên tay cậu?"  

Tôi lắc lắc bàn tay giữa không trung như nhắc lại câu hỏi. Vẻ mặt ngượng ngùng, Adachi nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi một lúc rồi cuối cùng mở miệng:  

"Tớ muốn... cả hai."  

"Ồ? Được thôi. Sao cũng được."  

Tôi đặt tay mình dưới đầu Adachi, và cậu ấy cũng làm tương tự. Dù hơi vụng về, nhất là khi hai cánh tay chúng tôi đè lên nhau, nhưng cuối cùng cả hai đều cảm nhận được sự mềm mại của đối phương, cùng với sức nặng từ cái đầu. Đương nhiên có thể làm lần lượt, nhưng như thế thì còn gì thú vị nữa? Tôi cảm nhận được những sợi tóc Adachi lướt nhẹ trên tay mình khi thả lỏng cơ thể.

b97a8028-b81d-4ee3-9d06-d1743ca354c1.jpg

"Thế chuyến đi dã ngoại của cậu thế nào rồi?"

Tôi hỏi cậu ấy bằng giọng điệu của một người mẹ. Gần đây tôi nhận ra, mối quan hệ của chúng tôi cũng có khía cạnh như vậy. Dù vậy, tôi cũng cảm thấy nó có hơi miễn cưỡng. Vì tôi còn quá trẻ để làm mẹ. Tôi thường tự hỏi, liệu tôi có thể chỉ làm chị gái của cậu ấy không? Chị gái thì tôi đã quá quen rồi

"Ừm... Cũng tạm được."

Tôi đã đoán trước rồi. Adachi khá tệ khi ở trong đám đông.

Cậu ấy phản ứng như vậy với chuyến đi dã ngoại cũng dễ hiểu thôi. 

"Nhưng cậu thích tắm suối nước nóng, phải không?"

"Tớ thích được nhìn cậu khỏa- Ơ, khoan. Không. Cậu đừng hiểu nhầm. Tớ không có ác ý gì đâu."

Tôi cảm thấy cánh tay đang gối đầu vừa đập nhẹ vào đầu mình.

"Tớ chỉ đùa thôi. Tớ cũng thích tắm suối nước nóng thật."

Đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra. Tôi cũng nhận thức rõ về một số yếu tố. Nhưng dù vậy, ấn tượng của tôi về chuyến đi vẫn không thay đổi.

"Có lẽ bởi vì nó vẫn giống như là tớ đi đâu đó cùng bố mẹ vậy."

Tôi đã đi máy bay, nhưng tôi không tự trả tiền vé.

Với tôi hiện tại, đây chính là giới hạn, ranh giới của tôi. 

Nằm trên giường, tôi nhìn chằm chằm vào khung cảnh lộn ngược trước mắt.

Rèm cửa sổ đang mở, và đằng sau đó là bầu trời đêm không một gợn mây.

"Nghe nói ban đêm mà có mây thì thường có sương mù."

"Hừm..."

"Nó cũng tượng trưng cho việc ta không thể biết trước ngày mai sẽ mang đến điều gì."

Ví dụ, tôi đương nhiên không hề biết mình sẽ gặp Adachi vào ngày hôm trước khi nó xảy ra.

Thế mà giờ đây chúng tôi lại nằm cạnh nhau trên giường như thế này.

Ai có thể đoán trước được chứ? Không một ai cả. 

Những gì xuất hiện trong làn sương mù của ngày mai là một thế giới chưa được khám phá.

"Thi thoảng em tự hỏi, chúng ta có thể đi cùng nhau đến đâu? Em thực sự muốn được biết và nhìn thấy điều đó."

Với cái đầu tựa vào tay cậu ấy đang giữ chặt, tôi nói những lời đó với Adachi. Cậu ấy không đáp lại nhiều.

Cũng phải thôi, tôi còn chưa giải thích mình đang nói về cái gì. Nhưng tôi mặc kệ nó mà cứ tiếp tục. 

"Đây là nơi bọn mình đến được bây giờ, nhưng còn năm năm nữa thì sao? Mười năm nữa thì sao? Lúc đó bọn mình sẽ ở đâu, bọn mình có thể đi xa đến mức nào?Tớ thường nghĩ về điều đó. Tương lai có thể bị che phủ bởi sương mù, nhưng tớ vẫn muốn tiến về phía nó."

Tôi không tự tin vào khả năng mình có thể đạt được bất kỳ tiến triển nào nếu lang thang một mình trong bóng tối.

Nhưng với Adachi bên cạnh và nắm tay tôi, tôi chắc chắn mình sẽ không lạc lối.

Adachi đang nhìn tôi với đôi mắt mở to. Cậu ấy không chớp mắt khiến tôi hơi lo lắng.

"Tớ không biết mình có hiểu ý cậu không nữa."

"Phải rồi nhỉ."  

"Nhưng, không sao. Điều đó không quan trọng. Cái quan trọng là..."

Những gì tôi nói không quan trọng sao? Thô lỗ quá vậy

"Mười năm... Tớ vẫn muốn ở bên cậu... Được chứ?"

Mười năm nữa à?

Đó chỉ là khoảng thời gian ngẫu nhiên tôi chọn thôi. Nó không có ý nghĩa sâu xa gì hết. Đồng thời tôi cũng cảm thấy mình khác biệt. 

Tôi quyết định chọn những cảm xúc đó để truyền đạt đến cậu ấy.

"Ừ, tớ nghĩ là được đấy."

Adachi là người duy nhất khiến tôi cảm thấy như vậy.

Tương tự, tuy có thể ở mức độ khác, tôi cũng là người duy nhất Adachi nghĩ đến.

Lượng tình cảm giữa chúng tôi, nó quá đủ để chúng tôi tiếp tục tồn tại cùng nhau.

Tôi không cần động lực nào hơn thế này để chọn con đường nào để đi.

Đôi mắt Adachi vẫn mở to. Nhưng khác với trước, giờ chúng như đang lấp lánh.

Biểu cảm trên khuôn mặt Adachi lúc này giống hệt lúc cậu ấy phát hiện ra chúng tôi được xếp vào cùng một lớp.

"Có thể sẽ mất mười năm hoặc hơn, nhưng sau này, cùng nhau đi thật xa nhé, chỉ hai đứa mình thôi."

Chuyến đi tôi từng từ chối ban đầu, giờ chính tôi lại đề xuất. Lúc đó, khuôn mặt một cô gái khác hiện lên trong tâm trí tôi.

Khi về nhà, tôi thực sự cần nói chuyện với cậu ấy.

"Khoan đã, cậu nói 'đi xa', ý là theo nghĩa đen ấy à?"

"Hả? Cậu không muốn à?"

Đi du lịch ở đâu đó xa xôi thì sẽ cần tiền. Cũng cần thời gian nữa. Nhìn chung, nghĩ thì dễ còn khi làm mới khó. 

Không, chúng tôi cần làm điều đó cùng nhau.

Adachi lắc đầu qua lại. Điều này khiến tóc cậu ấy cọ vào tay tôi, lần này thì đâu thật đấy. 

Nhưng vẫn có điều gì đó về nỗi đau ấy cũng khiến tôi thấy dễ chịu.

"Ngày mai sẽ có sương mù."

"Ừ..."

Tay trong tay, chúng tôi sẽ lại băng qua làn sương ấy.  

Và thế là, đêm buông xuống hành trình nhỏ bé của chúng tôi.

Nó như một khởi đầu, một lời hứa cho những điều sắp tới.

"Chị về rồi đây."

"Mừng chị về. Quà của em đâu."

"Quà á? Ở trong cái túi kia kìa."

Em gái tôi làm theo và cố mở chiếc túi tôi đã kéo ra hành lang lúc nãy. Nhưng trước khi nói em ấy kịp làm, nó tự bật mở. "Món quà" bật ra.

"Á! Yachii!"

Hiệu ứng âm thanh đi kèm với em ấy là gì vậy? 

Ghi chú

[Lên trên]
Là tên gọi một loại bánh dạng sponge cake – bánh bông lan, được làm với thành phần chính là đường, bột, trứng kết hợp và sáng tạo ra nhiều hương vị đặc biệt nhưng vẫn giữ được nét truyền thống của Nhật Bản. Được phát triển dựa trên một loại bánh có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha.
Là tên gọi một loại bánh dạng sponge cake – bánh bông lan, được làm với thành phần chính là đường, bột, trứng kết hợp và sáng tạo ra nhiều hương vị đặc biệt nhưng vẫn giữ được nét truyền thống của Nhật Bản. Được phát triển dựa trên một loại bánh có nguồn gốc từ Bồ Đào Nha.
Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Thuyền trưởng nhìn thấu tâm cam của hai đứa siêu hướng nội 🙏
Xem thêm