Adachi to Shimamura
Hitoma Iruma Ousaka Nozomi; raemz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8

Chương xen kẽ: Yachii đến thăm nhà (Phần 12)

1 Bình luận - Độ dài: 1,795 từ - Cập nhật:

Điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi về đến nhà sau buổi học là tấm lưng tròn trĩnh của Yachii. Vì lý do nào đó, cậu ấy lại ngồi giữa hành lang. Không biết cậu ấy đang làm gì ở đó nữa? Tôi tò mò, cởi giày rồi tiến lại gần xem.

Yachii vẫn không ngẩng đầu lên, dù bóng tôi đã kéo dài tới chỗ cậu ấy, chắc cậu ấy đang chăm chú đến mức không nhận ra tôi.

Tôi bèn nhéo nhẹ dải ruy băng trên mái tóc cậu ấy — dải ruy băng trông như một con bướm đậu trên đầu.

“Hửm?”

Một ánh mắt bối rối hiện lên trên gương mặt khi cậu ấy xoay ánh nhìn về phía tôi.

“Shou à.”

“Cậu đang đọc sách tranh hả?”

Nhìn vào trang sách trải ra trước mặt cậu ấy, tôi thấy đủ loại chim nhiều màu sắc. Một trong số đó tôi nhận ra là con vẹt.

“Cái này tớ nhận từ Shimamura.”

“À, đúng rồi. Tớ nhớ là chị ấy có cuốn sách này.”

Hồi xưa bố có mua tặng chị ấy.

Mặc dù Yachii đang xem cuốn sách về chim, nhưng tôi khá chắc là loạt sách đó còn có những quyển tương tự nói về cá và bò sát. Cũng có một cuốn về côn trùng, nhưng vì chị tôi ghét bọ nên chưa bao giờ mở nó ra.

“Tớ phải tìm hiểu về hành tinh mà mình đang ghé thăm mà,”

Cậu ấy nói câu đó kèm theo một tràng cười kỳ lạ, như thể đang hứa hẹn điều gì đó. Riêng tôi thì nghĩ rằng còn vô số chuyện khác đáng để cậu ấy quan tâm và giải quyết hơn. Ví dụ như chuyện mái tóc của cậu ấy chẳng hạn.

“Tại sao cậu lại đọc sách tranh ở giữa hành lang thế?”

“Có sao đâu? Dù đọc ở đâu thì nội dung vẫn như nhau mà,” Yachii đáp, giọng điệu như thể chuyện đó chẳng có gì đáng nói. Tôi nghĩ cậu ấy cũng phần nào đúng.

Dù đúng hay sai, không thể phủ nhận rằng quan điểm của cậu ấy lúc nào cũng rất khác biệt.

Yachii tiếp tục chăm chú nhìn những bức tranh chim chóc trước mặt. So với con người năng động thường ngày của cậu ấy thì hôm nay lại bất động một cách lạ thường.

Chỉ có con bướm trên đỉnh đầu cậu ấy là đang từ từ vỗ cánh qua lại. Tôi quyết định rằng chọc tay vào lỗ ở giữa con bướm đó.

"Cậu có vui không?"

Không có trả lời.

"Cậu thích chim hả?"

"Tớ đang học."

Lần này thì tôi nhận được câu trả lời. Một câu đáp lạnh lùng.

"Ừm..."

Chẳng vui tẹo nào. Mang ba lô theo, tôi bắt đầu đi về phía bếp.

Người tôi nhìn thấy ở đó không ai khác ngoài mẹ. Bà đang đổ đầy lại lọ tiêu. Tôi thấy có túi hàng từ siêu thị để cạnh đó, có lẽ bà vừa mới đi chợ về.

"Con về rồi."

"Chào con."

"Mẹ cho con cái gì đó ngọt ngọt đi."

Câu yêu cầu bất ngờ này khiến mẹ quay lại nhìn tôi.

"Ngọt hả? Được thôi. Giơ tay lên nào", bà nói sau khi liếc nhanh vào kệ.

Sau khi tò mò muốn biết mẹ sẽ cho mình cái gì, tôi đưa tay ra rồi mẹ nói thêm: “Cả hai tay.”

Thật á? Mẹ định cho tôi nhiều vậy ư? Cảm giác tò mò dâng lên, tôi vâng lời đưa tay ra. Nhưng hóa ra mình đã hiểu sai một chút ý mẹ.

“Đây con.”

Trong im lặng, hai lòng bàn tay của tôi bỗng trắng toát.

"...Đây là đường mà.”

“Đúng rồi? Con muốn cái gì đó ngọt ngọt còn gì.”

Mẹ mỉm cười mãn nguyện, liếm ngón tay.

Tôi đã kỳ vọng sẽ được kẹo cơ, nhưng không. Tôi chỉ nhận được đường trắng thôi.

“Ừm, không biết Yachii thì sao nhỉ…”

Muốn biến tình huống dở hơi này thành hiệu quả, tôi nhanh chóng ngoảnh đi. Rồi gọi Yachii thật, vẫn đang ngồi yên vị ngoài hành lang

“Yachii! Qua đây ăn đường này!”

…Liệu cách này có hiệu quả không?

“Hoan hô!”

Ngay lập tức, Yachii nhảy dựng lên. Vậy là có tác dụng thật. Tôi phải thừa nhận là hơi ngạc nhiên.

Yachii lao tới chỗ tôi đầu tiên. Với cái lưỡi siêu to khổng lồ của mình, cậu ấy liếm hết đống đường trên bàn tay tôi. Cảm giác hơi nhột khi lưỡi lạnh của cậu ấy chạm vào khe giữa các ngón tay tôi. Một lúc sau, lòng bàn tay tôi đã hoàn toàn không còn một hạt đường nào.Tất cả đã bị Yachii liếm sạch sành sanh.

Xung quanh miệng của Yachii toàn là đường khi cậu ấy ngẩng đầu lên.

"Hmph. Chờ tớ chút."

Tôi đặt ba lô xuống sàn và lấy ra một chiếc khăn giấy. Ngay khi tôi bắt đầu lau mặt cho Yachii, chị gái tôi bước ra từ phòng. Chị ấy đang mang theo một chiếc túi — thật ra là hai — và chị ấy kéo chúng đến gần cửa trước.

"Ồ, em về rồi à," chị ấy chào tôi khi đi ngang qua, rồi lại biến mất vào phòng.

Có vẻ chị ấy đang bận rộn với việc gì đó.

"Ngày mai chị ấy đi công tác đấy, nếu cậu không biết."

"Vậy hả."

Liếm sạch đường còn trên miệng, xem sách tranh và trả lời tôi, Yachii quả thật có rất nhiều việc phải làm. Cứ như thể mắt, miệng và tai của cậu ấy đang hoạt động riêng biệt với nhau vậy.

Cũng không hẳn lúc nào chúng cũng luôn làm vậy.

Đối với cậu ấy, những thứ đó dường như chỉ liên kết một cách mơ hồ m,à thôi

“Này, Yachii. Cậu đã từng đi đâu xa chưa?”

Tôi chỉ nghĩ đến chuyện này sau khi đã hỏi, nhưng việc cậu ấy ở đây lúc này cũng gần giống như vậy, phải không nhỉ?

“Có thể nói là tớ đang du hành ngay lúc này.”

“Ờm...”

“Tớ đến từ phương Tây. Rất, rất xa về phía phương Tây,” cậu ấy nói rồi chỉ tay vào bức tường bên trái chúng tôi.

Đó có phải là phương Tây không nhỉ? Tôi cũng chẳng biết nữa.

“Xa? Xa như thế nào cơ?”

“Xa đến mức nếu đi bộ, cậu sẽ mất khoảng bảy triệu năm mới tới nơi.”

“T-Thật á?”

Không thể nào tôi tưởng tượng nổi một khoảng cách như thế.

“Nếu tớ đi đến một nơi xa như thế thì tớ có gặp được những người giống như cậu không?”

“Cậu cũng có thể tìm thấy họ ở gần hơn.”

"Tớ không nghĩ vậy đâu.”

“Cậu có muốn học cùng tớ không, Shou?"

Cậu ấy vẫy tay, rồi quay lại với cuốn sách tranh đã để trên sàn.

"Cũng được thôi."

Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau>

"Tớ thích cá hơn chim."

Câu nhận xét của tôi khiến Yachii phản ứng lại.

“Chờ tớ một tí,” cậu ấy nói rồi nhặt quyển sách lên rồi chạy vụt đi. Cậu ấy chạy đến căn phòng mà tôi và chị hai ở chung. Một lúc sau, Yachii quay trở lại. Khác ở chỗ là lần này cuốn sách cậu ấy cầm có màu xanh.

“Tớ đổi rồi đây.”

“Cậu chu đáo quá nhỉ. Cảm ơn nhé.”

Không biết tại sao mà tôi lại nói điều đó theo đúng giọng của Yachii. Đó là điều dạo gần đây hay xảy ra với tôi; mỗi lần tôi buông lỏng cảnh giác, thì tôi lại hay vô tình bắt chước phong cách nói chuyện của cậu ấy.

Không ổn. Không ổn một chút nào.

Yachii ngồi xuống vị trí trước đó—ở giữa hành lang—rồi mở cuốn sách ra.

Còn tôi thì ngồi xuống phía sau, nhưng chỉ thấy đôi vai của cậu ấy chắn mất tầm nhìn.

“Tớ không nhìn thấy gì hết, Yachii.”

“Ối.”

Tôi vừa định ngồi sát cậu ấy thì Yachii đã bật dậy.

“Vậy thì, cậu ngồi ở đây nhé, Shou,” cậu ấy nói, rồi vừa ấn vai tôi xuống vừa đẩy tôi vào đúng chỗ cậu ấy vừa ngồi lúc nãy. Chẳng phải đây cũng chỉ là đổi chỗ của nhau thôi sao? Tôi không kịp nghĩ nhiều vì ngay sau đó, Yachii trèo lên lưng tôi. Những hạt ánh sáng như từng luôn bay quanh đầu cậu giờ phủ đầy tầm nhìn của tôi.

Một điều thú vị về Yachii: cơ thể của cậu ấy lúc nào cũng lạnh khi chạm vào.

“Bây giờ bọn mình bắt đầu học nhé.”

“Cơ mà cậu có thể thấy được sách không thế? ”

“Cậu không cần phải lo đâu. Thật ra tớ không dùng mắt để nhìn.”

“Hả? Gì cơ?”

Tôi nhanh chóng quay lại, Yachii chỉ vào một trong hai mắt và giải thích cho tôi:

“Tớ tạo ra đôi mắt này chỉ để giống với mắt của người Trái Đất thôi. Chúng chẳng có tác dụng gì ngoài việc giúp tớ hòa nhập cả.”

Ha ha ha, cậu ấy cười. Rốt cuộc cậu ấy ấy muốn nói gì cơ?

Rốt cuộc, đôi mắt nhìn lại tôi chỉ là để “cho có hình thức”.

Lâu lâu cậu ấy chớp mắt một lần. Không chỉ vậy, phía sau phản chiếu của tôi, có thể thấy một lớp ẩm đục mờ. Hừm… Tôi thật sự không hiểu nổi.

“Vậy thì, cậu nhìn bằng cách nào?”

Cuốn sách, mấy thứ ngọt. Tôi. Cậu ấy nhìn tất cả bằng cách nào?

“Ngay tại đây,” cậu ấy nói, vừa gõ nhẹ vào đầu mình. Cứ như cậu ấy đang chỉ vào chính giữa đó.

“Thật sao…”

“Ừ.”

Có vẻ như đó là tất cả những gì cậu ấy chiêm nghiệm.

Mà điều đó chẳng giúp tôi hiểu rõ thêm chút nào cả.

Tôi thật sự khó mà tập trung vào cuốn sách.

Ngoại hình của Yachii không phải là điều duy nhất kỳ lạ về cậu ấy. Còn nhiều điều khác nữa.

Tâm trí tôi trở nên trống rỗng khi cố gắng nghĩ về điều đó. Tôi như chìm vào trong bóng tối. Thật lòng mà nói, điều đó có chút đáng sợ.

Thế mà, chỉ cần một nụ cười của cậu ấy thôi, tôi liền quên hết mọi thứ khác. Tôi chắc rằng những người khác cũng sẽ cảm thấy như vậy.

Trên khắp thế giới với muôn loài động vật, bạn sẽ không thể tìm thấy sinh vật nào đáng yêu nhất trong bất kỳ cuốn sách nào.

Nhưng không, sinh vật đó đang ở ngay đây, phía sau lưng tôi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận