Adachi to Shimamura
Hitoma Iruma Ousaka Nozomi; raemz
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8

Chương xen kẽ: Hino và Nagafuji

1 Bình luận - Độ dài: 2,827 từ - Cập nhật:

Chương 2 mới update full mọi người nhớ qua đó đọc nhé. 

----

“Cậu không bao giờ thấy chán sao, Hino?”

Phía sau lưng tôi vang lên tiếng nước chảy. Đó không phải là vòi sen, mà là thứ gì đó khác.

Tôi gội đầu xong thì quay người lại, nhìn về phía sau.

Chiều dài và chiều rộng của bồn tắm ở nhà  tôi được làm bằng gỗ thông, thẳng tắp, tạo thành một hình chữ nhật. Nagafuji khẳng định là nó to hơn cả phòng tắm của nhà cậu ấy gộp lại. Nhắc đến Nagafuji thì cậu ấy lúc này đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hai tay chống lên mép bồn. Bàn chân dập dềnh theo tiếng nước, thi thoảng mông cậu ấy lại lấp ló trên mặt nước.

“Chán cái gì cơ?”

“Tớ chỉ đang nghĩ là cậu làm việc này mỗi ngày mà không thấy chán à.”

Hừm, cậu ấy lầm bầm một mình rồi ngước mắt nhìn trần nhà. Gần như có vẻ cậu ấy đang cân nhắc để tìm từ ngữ phù hợp. Mặt cậu ấy lúc này hơi đỏ, có lẽ vì chúng tôi đã ngâm bồn khá lâu. Chúng tôi tắm rửa nhanh cực kỳ, vậy mà lạ lùng thay, phần ngâm mình lại luôn kéo dài. Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy nhỉ.

Dù sao thì, không chỉ nét mặt Nagafuji trở nên dịu lại dưới làn nước nóng; cả lời nói của cậu ấy cũng trở nên thoải mái hơn.

Tôi dừng lại một lúc để suy nghĩ, nhưng kể cả vậy, tôi cũng chẳng hiểu nổi.

“Tớ thật sự không thích cái kiểu suy nghĩ thật lâu rồi mới trả lời đâu,” tôi nhắc nhở cậu ấy, vừa dội nước lên đầu. “Tớ cũng không muốn nghe câu trả lời dài dòng đâu. Cứ huỵt toẹt ra cũng được.”

“Hmph. Cậu ích kỷ thật đấy, Hino.”

Tôi chần chừ một chút không biết có nên ném xô nước vào mặt cậu ấy không.

“Cơ mà bọn mình đang nói về cái gì ấy nhỉ?”

Nagafuji lại ngồi lẩm bẩm một mình, rồi cậu ấy áp má vào thành bồn. Trông như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó,tôi cũng hơi nghi ngờ là trong đầu cậu ấy thực sự có nhiều thứ để nghĩ. Rốt cuộc thì đây là Nagafuji mà. Sau vài giây, cậu ấy nhấc người lên và bắt đầu tắm, từ cánh tay rồi lan dần ra các bộ phận khác.

Tôi trước giờ chưa từng thực sự để ý nhiều đến việc này, nhưng khi nhìn cậu ấy làm vậy, tôi nhận ra bản thân luôn tắm theo đúng một trình tự nhất định. Tôi tự hỏi, Nagafuji thì sao? Liệu cậu ấy có “lễ nghi” riêng gì không? Tôi cố gắng nhớ lại lần tắm cùng nhau trước kia.

“Bồn tắm to quá, tớ tự hỏi cậu có thấy chán khi tắm một mình không,” cuối cùng Nagafuji mới nói rõ, lần này tôi mới hiểu được.

Quả như tôi nghĩ; nó không hề phức tạp.

“Chỉ vậy thôi á?”

“Ừ.”

Làm sao cậu ấy có thể nghĩ ngợi nhiều về một chuyện đơn giản vậy? Còn “chán” là sao? Tôi nghiêng đầu thắc mắc.

Và mái tóc ướt đẫm ngay lập dán vào má và cổ tôi.

“’Chán’ không phải là điều mà tớ sẽ nghĩ đến khi tắm đâu.”

“Vậy cậu nghĩ đến gì?”

“Không nghĩ gì cả. Tớ cứ để đầu óc lửng lơ thôi. Đôi khi tự hỏi bộ manga cuối cùng mình đọc sẽ tiếp diễn thế nào.”

“Tớ cảm thấy cậu nên tận dụng trí óc hơn đấy.”

“Cậu vừa nói đúng ý tớ.”

Vậy mà cậu ấy lúc nào cũng đạt điểm tốt ở trường. Tôi thật sự không thể hiểu nỗi.

Liệu tôi có phải tin rằng cậu ấy thực sự thông minh hơn tôi?

“Còn bây giờ thì sao? Cậu đang nghĩ gì thế?”

“Ước gì cậu đừng làm ồn nữa.”

Nagafuji lúc này đang đập mạnh nước tung tóe bằng cả hai bàn chân.

“Oái, gì thế này?", cậu ấy hỏi, rồi nhìn xuống ngón chân. Có vẻ cậu ấy làm theo thói quen, và chưa nhận ra cho đến khi tôi nói. Da, đầu ngón chân cậu ấy bắt đầu hơi ửng hồng.

“Bàn chân tớ có lẽ sẽ giúp cậu hết chán đấy.”

“Nghe có vẻ đau đấy.”

Tắm xong, tôi tắt vòi sen và bước đến bồn tắm.

Dù Nagafuji đã chiếm chỗ khá rộng, vẫn còn nhiều không gian cho tôi. Chuyện đó cho thấy bồn tắm này lớn đến mức nào. Tôi có thể vào bất cứ đâu mình muốn. Thế nhưng, vì lý do nào đó, cuối cùng tôi vẫn tự tiến đến sát bên cậu ấy.

Vai tôi giờ đang chìm dưới nước, tôi quay đầu lại rồi bật cười.

"Không hẳn là tớ đang dùng đầu suy nghĩ đâu, đúng không?"

Một khoảng trống nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Nagafuji.

Như thể đó là điều tự nhiên, tôi nhanh chóng di chuyển đến để lấp đầy nó.

Đây là thứ luôn xảy ra khi tôi không suy nghĩ kỹ.

“Tớ thích bồn tắm của cậu lắm đấy, Hino ạ.”

“Cậu thích à?”

“Ừ. Tớ cũng thích cậu.”

“Hả?”

Dù hơi thô lỗ một chút, nhưng đó rõ ràng là một lời tỏ tình. Tôi có thể thấy cả bàn chân và mông Nagafuji nhấp nhô dưới mặt nước.

“Chuyện đó…”

“Gì vậy?”

Nhìn thẳng về phía trước, Nagafuji khép chặt môi lại.

Bàn chân cậu ấy lại tiếp tục vung vẩy nước.

Tôi đợi vài giây rồi lại nhắc lại:

“Gì vậy?”

“Xin lỗi. Tớ quên mình định nói gì mất rồi.”

“Cũng đúng thôi…”

Quãng phút im lặng trôi qua, tôi cũng bắt đầu cảm nhận được hơi nóng của nước.

Tôi đứng dậy vì đã đạt tới giới hạn chịu đựng.

“Tớ ra ngoài đây.”

“Cậu đếm đến mười nghìn chưa?”

“Rồi, rồi,” tôi gật đầu khi trèo ra khỏi bồn. Vì lý do nào đó, Nagafuji cũng nhanh chóng theo sau tôi.

Đó là đêm trước chuyến đi dã ngoại của trường, và cậu ấy lại đang ở nhà tôi.

Không biết khía cạnh nào của chuyến đi khiến cậu ấy muốn qua đêm ở đây nhỉ? Thực sự thì tôi chẳng biết.

“Hino đã đến.”

Cuộc nói nhảm vô nghĩa của cậu ấy lập tức theo sau bằng việc túm chặt hai cánh tay tôi.

“Này, buông ra đi. Đừng có túm tớ. Để tóc khô đi chứ.”

Lý do khiến tôi chọn phản ứng này thay vì cái khác rất đơn giản: tôi có thể cảm nhận từng giọt nước rơi lên đầu mình. Dù sao đi nữa, như thể được gợi ý, Nagafuji nhanh chóng quay đầu, khiến những giọt nước ấy vút lên thành những tia, dính trán và hai bên má tôi.

Cậu ấy bị cái quái gì thế nhỉ ? Lúc nào cậu ấy cũng làm mấy trò kì lạ như thế này.  Tôi cố chạy khỏi cậu ấy và bắt đầu lau khô người. Dù phòng tắm khá rộng rãi, nhưng phải thừa nhận là phòng thay đồ hơi chật chội khi có hai người ở đó.

“Này, tại sao cậu lại muốn tắm chung với tớ ngay từ đầu vậy?”

Cậu ấy chỉ đơn giản bước vào sau tôi như thể đó là điều hết sức bình thường.

“Hửm? Vì vui.”

“…Cậu chẳng thay đổi gì sau từng đó thời gian, nhỉ?”

Không tính đến vòng một cậu ấy.

“Với lại, tớ nghĩ cái bồn tắm này quá lớn với một người.”

"Đó chẳng phải là điều tốt sao…”

Giống như mọi khi, Nagafuji lại đi ngược lại lẽ thường ở những chỗ kỳ cục nhất.

Chúng tôi vừa mặc lại quần áo xong khi cậu đưa ra câu nhận xét sau:

“Nó chẳng có mùi vị gì cả.”

“Hả?”

“Thì đồ ăn ở đây đó.”

Cậu ấy nói thêm rằng tôi đã từng nhắc đến điều đó trước đó.

“À, phải rồi nhỉ. Tớ cũng không rõ tại sao, nhưng bố mẹ tớ có vẻ thích như vậy.”

Độ đa dạng của thực đơn – hay nói đúng hơn là sự thiếu đa dạng – là thứ tệ nhất. Ngày nào chúng tôi cũng ăn những món giống nhau. Nhạt nhẽo đến mức phát chán. Giống như tình trạng của ngôi nhà, những truyền thống trong gia đình tôi cũng mỏng manh theo cách đó. Cả bố mẹ lẫn các anh tôi đều cố gắng hết sức để không bao giờ đi lệch khỏi nề nếp.

Thật ra, không quá khó để tìm thấy những hệ thống cũ kỹ, lạc hậu và chẳng có liên hệ gì với phần còn lại của thế giới – miễn là bạn biết chỗ mà tìm.

Tạm gác lại chuyện đúng sai, điều tôi có thể khẳng định chắc chắn là nhà tôi chính xác là một nơi như thế.

“Mẹ cậu là người nấu à?”

“Không. Là hầu gái nấu đấy.”

Mẹ tôi chỉ vào bếp khi bà muốn pha trà. Mà đó là trong trường hợp bà có ở nhà – điều mà thường không xảy ra.

Hành động đơn giản như là Nagafuji sấy tóc thôi cũng khiến ngực cậu ấy đung đưa qua lại. Loài người đang trở thành cái gì thế này? Tôi tiến đến và vỗ nhẹ hai quả đồi từ dưới lên, chỉ để chúng văng ngược trở lại.

“Đồ ăn không mùi vị làm tớ mất cả khẩu vị.”

"Cậu nói đúng đấy.”

Cuộc trò chuyện cứ tiếp tục theo kiểu như vậy trong vài khoảnh khắc kế tiếp.

“Và sau đây, tớ cũng muốn mua quà lưu niệm.”

“Cậu đúng chẳng biết ngại là gì.”

Dù tôi trả lời vậy, nhưng khi rời khỏi phòng trang điểm thì tôi vẫn ghé nhanh qua bếp. Ít nhất thì ở đó chắc còn vài cái bánh quy.

Tôi tự hỏi, tại sao ở đây lại có mùi củ cải? Phải chăng vì đó là món chúng tôi sẽ ăn ngày mai? Tôi đoán vậy.

Cô hầu gái đứng trước nồi thịt hầm không mất nhiều thời gian để nhận ra tôi.

“Có chuyện gì sao ạ?”

“Không, không có gì ạ.”

Lướt qua câu hỏi của cô ấy, tôi đi về phía kệ và nhìn quanh. Tôi nhanh chóng tìm thấy đúng thứ mình đang tìm, và sau khi lấy một nắm, tôi quay lại rồi bước đi. Còn về trà thì, tôi khá chắc là vẫn còn trong phòng mình.

Quay trở lại hành lang, tôi khoe chiến lợi phẩm với Nagafuji, người đang chờ tôi ở đó.

“Tớ tìm được kẹo nè.”

“Tuyệt.”

Tôi nhặt mấy viên kẹo này hôm ở quán trà lúc nhận đồ giao hàng.

Không liên quan lắm nhưng cô chủ quán trà ở đó cũng có bộ ngực khá to. Loài người đang trở thành thứ gì thế này?

Hai chúng tôi quay lại phòng tôi. Dù nhà tôi có phòng riêng cho khách, nhưng đây mới là chỗ được trải nệm cho cậu ấy. Tại sao lại thế á? À, tôi đơn giản là cảm thấy danh xưng “khách” không phù hợp lắm với cậu ấy lắm. Đây là Nagafuji mà. Không có lý do gì phải dùng phòng khách. Có thể là do tắm xong khiến tôi hơi chóng mặt, nhưng khi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy mình hơi xúc động một chút.

“Cậu thích vị nào nhất?”

“Vị màu đỏ?”

“’Đỏ’ không phải là một vị đâu.”

Tôi liền véo má cậu ấy, vẫn còn bóng sau khi tắm lâu.

“Chẳng phải tất cả đều là vị đường sao?”

“Không, chắc chắn không phải vậy.”

Tôi nhặt lên bốn loại khác nhau trong đống kẹo và đưa cho Nagafuji xem. Cậu ấy nghiêng đầu sang một bên.

Cậu ấy thực sự thấy điều đó… sốc? À, tôi cũng không trách được; điều này khá khác so với những gì người ta thường nghĩ khi nghe đến “kẹo”.

“Hồng trà, cà phê, trà xanh và… trà rang à?”

Do chúng trông giống nhau, không có màu sắc khác để phân biệt, phải kiểm tra nhãn dán trên hộp mới biết được các vị kẹo.

“Tớ cảm thấy có một kết nối gì đó ở đây. Một kết nối mang hương trà.”

“Ừ. Chào mừng đến với gia đình trà của tớ.”

Sau khi xem qua hết các vị, cuối cùng Nagafuji quyết định chọn một viên có nhãn “trà xanh”. Cậu ấy xé với tiếng “pốp” thật đã, và cậu ấy cũng tỏ ra hài lòng với điều đó.

Tôi vừa mới hỏi tại sao lại như vậy thì cậu ấy đã mở hộp kẹo ra rồi lại đóng lại ngay lập tức. Âm thanh đó. Cậu ấy đang tận hưởng âm thanh đó.

“Ê, đừng nghịch nữa, mau ăn đi.”

“Ừm…”

Một tiếng lẩm bẩm thất vọng thoát ra từ miệng cậu ấy khi đặt nắp xuống. Cậu ấy lúc nào cũng thế, cứ lảng vảng mỗi khi có cơ hội.

Như thể thử nghiệm, Nagafuji lấy một viên kẹo và từ từ cho vào miệng.

Tôi đứng bên cạnh nhìn đầu ngón tay của cậu ấy — vẫn còn đỏ hồng sau khi tắm — bóp viên kẹo xanh nhỏ xíu.

Chưa kịp nhai xong, mắt cậu ấy mở to.

"Hửm?”

Cậu ấy lấy thêm hai viên, rồi ba viên, và cứ thế tiếp tục. Một nụ cười mãn nguyện xuất hiện trên khuôn mặt cậu ấy nhai xong, sau đó cậu ấy nói với giọng cao vút:

“Ngon quá.”

“Đương nhiên rồi, chúng đắt lắm đấy.”

“Ừ, ừ.”

Nói xong, cậu ấy tiếp tục ăn. Không hiểu sao việc quan sát cậu ấy ăn làm tôi cảm thấy khá thư thái.

Tôi cầm lấy chai nhựa chứa trà mà tôi đã đề cập trước đó. Lúc này nó cũng đã hơi ấm vì đã được để bên ngoài tủ lạnh khá lâu rồi.

“Muốn uống không?”

“Ừ, được mà.”

Tôi đưa chai trà cho Nagafuji. Sau khi nhấp một ngụm, cậu ấy chuyển ánh mắt sang tôi.

“Cậu không thèm ăn kẹo nữa hả, Hino?”

“Tớ không có hứng đi đánh răng lần nữa đâu.”

“Vậy để tớ đánh răng giúp cậu nhé?”

Tôi liền tưởng tượng xem điều đó sẽ thế nào.

“Đồ ngốc…”

“Dù sao thì tớ đoán là tớ sẽ ăn hết mấy viên này thôi.”

Nagafuji tiến lên và lấy thêm kẹo. Không hề thấy cảm giác hối nào hiện lên trong mắt cậu ấy.

Để dành phần cho tôi — và cũng để tránh rắc rối sau này — tôi nhanh chóng đưa mấy hộp kẹo còn lại ra khỏi tầm với của cậu ấy trước khi cậu ấy chén sạch chúng

“Cậu có mong đến ngày đi chơi với lớp không?”

“Không hẳn.”

“Cậu từng đến Kyushu chưa?”

“Chưa. Nhà tớ ít khi đi du lịch trong nước lắm. Hình như là nơi đó không thú vị lắm.”

“Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”

Phản ứng thật yếu ớt.

Dù cậu ấy là người mở lời, nhưng có vẻ việc nhai kẹo mới khiến cậu ấy hứng thú hơn nhiều.

“Gần đây cậu đi đâu vậy?”

“Hawaii. Tớ có mang về quà cho cậu.”

“Trước đó thì sao?”

“Italia. Cũng có quà cho cậu nữa.”

“Còn trước đó nữa?”

“Ừm…”

Câu hỏi như kiểu chỉ để hỏi cho có. Trên đầu ngón tay, cậucầm một viên kẹo hình ngôi sao.

Tôi nói thẳng:

“Sao cậu không tự nhớ đi? Cậu hiểu tớ rõ lắm mà.”

Mà chợt nghĩ lại, chỉ vài phút trước cậu ấy còn khuyên tôi cứ nên động não cơ mà.

Nagafuji đơ người tại chỗ. Với tôi, những gì tôi nói chỉ là một câu bình thường, vậy mà cậu ấy phản ứng như thể sốc lắm. Sau vài giây im lặng, cuối cùng cậu mới lên tiếng:

“Đúng rồi. Là như vậy đó.”

Ngay sau đó, cậu ấy cười khúc khích.

“Gì thế?”

“Ừ,” cô gật đầu, giọng phấn khích.

Tôi cảm nhận được dường như cậu ấy thích khoảnh khắc này còn hơn cả việc ăn kẹo nữa. Tôi nghĩ đó không chỉ là tưởng tượng của mình.

Ngón tay cậu di chuyển trong không khí, và viên kẹo kẹp giữa chúng cũng lắc lư theo.

“Cậu dễ thương thật đấy, Hino.”

“Nói linh tinh gì thế hả.”

“Cậu lúc nào cũng chạm vào ngực tớ. Biết đâu một ngày nào đó, tớ cũng sẽ làm vậy với cậu.”

“Não của cậu phẳng lì rồi à?”

Chúng tôi đã ăn tối, tắm cùng nhau, và bây giờ đang chìm trong những câu chuyện vui vớ vẩn cho đến lúc phải đi ngủ.

Cảm giác như chuyến đi chơi đã thật sự bắt đầu rồi vậy.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận