Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.3 (LN)

Kẻ giết người - Kokonoe Yuri

6 Bình luận - Độ dài: 2,272 từ - Cập nhật:

[note75863]

――Tôi đã giết em trai tôi.

Căn phòng không khóa ấy, khi tôi xoay tay nắm cửa, nó mở ra dễ dàng, đón nhận tôi mà chẳng chút kháng cự.

Cứ như thể cánh cửa đó phản ánh tâm hồn trong sáng và thuần khiết của em trai tôi, khiến tôi cảm thấy vui vẻ.

Tôi cẩn thận hết sức để không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đêm khuya, trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Ở giữa chiếc giường lớn, em trai tôi đang ngủ say, trông rất thoải mái.

Bình thường thì mẹ tôi thường ôm chặt em ấy khi ngủ, nhưng có lẽ sau ba ngày liên tiếp, mẹ cũng tự kiềm chế.

Tôi cũng muốn ngủ cùng em ấy, nhưng tôi giữ mình và chỉ làm thế hai ngày một tuần. Trong khi mẹ thì ba ngày một tuần. Thật là quá đáng. Không biết từ lúc nào, đã thành ra năm ngày một tuần, nhưng em ấy cũng cần có thời gian riêng tư chứ.

Vì em ấy là con trai. Chắc chắn có những việc em muốn làm một mình. Mẹ thật là thiếu tinh tế.

Có một từ gọi là đứa trẻ được nuông chiều, nhưng trong nhà tôi, người được nuông chiều nhất chính là mẹ. Thật là trẻ con đến mức quá đáng. Đây là việc một người mẹ nên làm sao? Thật là đáng xấu hổ.

Mẹ đã từng rất suy sụp, giờ đã trở nên tươi tỉnh hơn nhiều. Tất cả là nhờ Yukito.

Tôi không thể làm được gì cả. Hoàn toàn bất lực. Tôi chỉ biết ơn vì em ấy đã xoa dịu nỗi lo lắng của mẹ. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là mẹ có thể bám dính lấy em trai tôi như vậy. 

Bề ngoài mẹ hành xử vô tư, nhưng tôi biết rằng tất cả đều là có tính toán. Thật là vô liêm sỉ. Tôi phải bảo vệ em ấy khỏi bàn tay ma quỷ của mẹ.

Có lẽ vì giải đấu bóng rổ sắp đến, gần đây em ấy thường xuyên ra ngoài ngay cả vào ngày nghỉ. Thỉnh thoảng tôi cũng đi cùng, nhưng nhìn chung không có vấn đề gì.

Ở trường cũng có vài việc bất thường, nhưng tổng thể thì đang tiến triển tốt. 

Khác hẳn so với thời tiểu học và trung học, em ấy liên tục phải đối mặt với ác ý.

Có thể coi tôi đang lo lắng quá mức, nhưng tôi muốn em ấy có thể tận hưởng cuộc sống cấp ba trong vô tư, vô lo vô nghĩ.

Cẩn thận để không đánh thức em ấy, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống giường. Sau đó, tôi từ từ vuốt ve đầu em.

“…Yukito, em có sợ chị không?”

Tôi thì thầm câu hỏi đó. Tôi không đủ can đảm để hỏi thẳng và chờ câu trả lời.

Mặc dù mối quan hệ của chúng tôi đã cải thiện một chút, nhưng vẫn còn những bất an chưa thể giải quyết.

Em ấy thường tặng tôi quà, nhưng đó chính là bằng chứng cho thấy em ấy sợ tôi.

Em ấy đang cố gắng đoán xem tâm trạng của tôi và hành xử sao cho không làm tôi tức giận. Em ấy sợ rằng một ngày nào đó, niềm tin sẽ lại bị phản bội.

Vừa mới đây, em ấy tặng tôi một tác phẩm điêu khắc gỗ hình tôi. Tôi trân trọng đặt nó trong phòng, nhưng biểu cảm của nó khiến tôi lạnh người. Biểu cảm nghiêm nghị đó chứa đầy sự thù địch. Ánh mắt như thể đang căm ghét điều gì đó, nhìn chằm chằm.

Trong mắt em ấy, có lẽ tôi trông như vậy. Không phải là phóng đại. Thực sự, tôi thường mang biểu cảm như vậy. Bạn bè cũng nói tôi là một đứa con gái lạnh lùng.

Tôi không cần phải nghĩ xem mọi chuyện bắt đầu từ khi nào. Yukito đã ngừng cười. 

Chắc hẳn từ khoảnh khắc ấy, tôi cũng không thể cười được nữa. Cũng phải thôi. Làm sao tôi có thể vô tư cười trước mặt em ấy được? Với gương mặt xấu xí và ô uế như thế này, làm sao tôi dám cười.

Căn phòng của em trai tôi, vốn trống trải và vô hồn, đã thay đổi hoàn toàn sau khi được trang trí lại.

Tôi biết rằng Yukito không muốn điều đó. Chỉ là tôi và mẹ đã ép buộc sự ích kỷ của bản thân mình. Vì tôi không thể chịu đựng được nữa. Dù vậy, em ấy vẫn chấp nhận, không phàn nàn một lời.

Yukito là một đứa trẻ rất bao dung, khác hẳn với một đứa hẹp hòi như tôi. Tôi nghiêng người về phía trước, tư thế như thể đang đè lên Yukito. Tôi từ từ đặt đôi tay run rẩy của mình lên cổ em trai.

Nếu tôi siết chặt như thế này, liệu Yukito có từ chối tôi không? Liệu em ấy có căm ghét tôi đến mức muốn giết, và trút giận lên tôi, nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ? 

Một ước muốn xấu xí và ngọt ngào sẽ không bao giờ thành hiện thực.

“Chị xin lỗi vì là chị của em… Dù không thể làm gì cho em, nhưng lại cứ lấy đi từ em…”

Nếu được bảo cởi đồ, tôi sẽ cởi ngay lập tức. Nếu được bảo lột móng, tôi sẽ lột hết móng trên cả hai tay và hai chân. Nếu được bảo ấn dấu sắt nung vào cơ thể, tôi sẽ vui vẻ để nó thiêu đốt mình. 

Dù tôi có cầu xin hình phạt đến thế nào, có lẽ em ấy sẽ vẫn đón nhận tôi mà không kháng cự, giống như căn phòng không khóa này.

Nhưng sự tha thứ ấy chỉ khiến tôi mục rữa thêm.

Tôi lục lọi dưới giường. Tôi biết rằng không có gì ở đó. Đúng vậy, không có gì. Những thứ lẽ ra phải có không ở đó. Chỉ có một khoảng trống như thể nuốt chửng mọi thứ đang lan rộng.

Ở độ tuổi của em ấy, việc quan tâm đến những vấn đề tình dục là tự nhiên. Có một hoặc hai quyển sách khiêu dâm cũng không sao. Ngày nay, có lẽ video cũng được. Nhưng không có gì cả. 

Mỗi lần tôi cố gắng quyến rũ, em ấy luôn ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. Em ấy cũng có hứng thú như bao người. Chỉ là ham muốn của em ấy rất mờ nhạt.

Em ấy rất được yêu thích. Nếu em ấy có thể kết đôi với ai đó và hạnh phúc, vậy là đủ. Miễn là người đó làm em ấy hạnh phúc, ai cũng được. Dù cho người đó có là cô bạn thanh mai trúc mã đáng ghét kia, tôi cũng sẽ chịu đựng.

Tuy nhiên, ngay cả cô bạn thuở nhỏ đó cũng chắc chắn đang lo lắng. Không ai có thể tiến xa hơn được.

Có điều gì đó nằm trong sâu thẳm trái tim Yukito, mà chẳng ai có thể chạm tới.

Tôi muốn em ấy yêu ai đó. Chỉ đơn giản vậy thôi. Thật là một ước muốn tội lỗi.

Ngực tôi thắt lại, và tôi cố gắng điều hòa lại hơi thở gấp gáp. 

Vì ngày đó tôi đã giết em ấy, nên em ấy vô thức sợ hãi phụ nữ. Sâu thẳm trong tâm hồn, em ấy đang kìm hãm bản thân. Nhờ may mắn, tình cờ, em ấy đã sống sót sau khi bị đẩy từ dụng cụ sân chơi xuống. 

Đó chỉ là kết quả mà thôi. Tôi đã cố giết em ấy, nhưng em ấy không chết. Tôi đã ngây thơ vui mừng vì em ấy còn sống mà không nhận ra tội lỗi của chính mình.

Chính tôi là người đã phủ nhận khả năng có tình cảm của em ấy, khiến em ấy không thể yêu. Tôi đã giết chết tình yêu của em ấy.

――Đó là lần giết người thứ hai.

Dù tôi có tiếp cận bao nhiêu, Yukito cũng không hành động. Mọi người đều đang chờ đợi điều đó. Dù em ấy biết, nhưng tiềm thức của em ấy vẫn tiếp tục trốn tránh.

Đó không phải là sức chịu đựng, cũng chẳng phải tinh thần mạnh mẽ. Mà đó là sự bất tin và sợ hãi căn nguyên ẩn sâu trong Yukito.  

Em ấy đã bị khắc sâu trong niềm tin, chỉ cần em ấy mở lòng dành tình cảm cho ai, rồi tình cảm ấy cũng sẽ hóa thành lưỡi dao sắc bén giết chết chính mình.

Em ấy hiểu rằng đó là quy luật và lẽ thường của thế giới này. Em trai tôi thông minh và xuất sắc. Em ấy hoàn toàn không phải là người vô cảm.

Tuy nhiên, em ấy sẽ không bao giờ kết đôi với ai. 

Kết đôi với người mình yêu và sống một cuộc đời hạnh phúc. Tôi đã cướp đi tương lai như vậy. Thích ai đó, yêu một người. Tôi đã xóa bỏ cả cảm xúc đó bằng chính đôi tay này. Và rồi, tôi phạm thêm tội lỗi. 

Những lời “Chị ghét em”, những lời tôi thốt ra đã tàn nhẫn giết chết trái tim em.

――Đó là lần giết người thứ ba.

Cơ thể, tình yêu, và cả tâm hồn, tôi đều đã giết sạch.

Ba lần. Nếu giết khoảng ba người, không thể tránh khỏi án tử hình. Tôi xứng đáng là một tử tù.

Tôi chỉ còn chờ đợi ngày em ấy thi hành bản án. Hình phạt đối với tôi là chưa đủ.

Tuy nhiên, tôi biết rằng hình phạt đó sẽ chẳng bao giờ được thi hành. Sự thấp hèn của tôi khiến chính tôi muốn nôn mửa. 

Tôi siết chặt nắm đấm. Nếu em ấy cứ tha thứ cho tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình được. Mãi mãi, mãi mãi, tôi sẽ tiếp tục căm ghét bản thân.

Hôm nay cũng vậy, tôi được sống nhờ lòng nhân từ của em ấy. Vậy nên, tôi sẽ dâng hiến tất cả, cuộc đời, trái tim, hay cả cơ thể, và sống chỉ để mang lại hạnh phúc cho em ấy. Nếu không, sẽ không công bằng.

Những thứ như vậy có lẽ không cần thiết đối với em ấy. Một kẻ tội đồ như tôi, dù có dâng hiến tất cả cũng không thể bù đắp được. Dù tôi có trao cho em ấy quyền sinh sát, tôi cũng chẳng có giá trị gì. Tuy vậy——

“Chị yêu em… Yêu em nhiều lắm… Chị yêu em.”

Tôi nhẹ nhàng hôn em ấy. Như một hiệp sĩ thề trung thành, như một phù thủy cổ xưa niệm chú.

Để lật ngược một lần “ghét”, tôi nguyện thì thầm “yêu” hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn lần.

Cảm xúc của tôi không quan trọng. Tình cảm của tôi chẳng đáng để tâm. Tôi không cần tương lai.

Điều mà tôi, một kẻ giết người, có thể làm, điều tôi phải làm. Sống chỉ để mang lại hạnh phúc cho em ấy, đó là cái giá tôi phải trả.

Tôi không do dự phải phá bỏ cả điều cấm kỵ hay những thứ báng bổ. Tôi vốn đã là một kẻ giết người chạm đến điều cấm kỵ rồi.

“Nhưng chị sẽ không để em bị người đời chỉ trỏ…”

Nếu có lần giết người thứ tư, đó sẽ là giết em ấy về mặt xã hội. 

Em ấy luôn mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Ở đâu có em, ở đó có nụ cười và mọi người.

Ngay cả mẹ cũng trở nên bình tĩnh, như thể đã được giải thoát khỏi một con quỷ. Mẹ bắt đầu cười nhiều hơn.

Chính em ấy đã cứu mẹ khi mẹ ở bờ vực tuyệt vọng sau khi biết về khả năng bị ung thư vú.

Em ấy thật ấm áp. Chỉ cần ở bên, em đã khiến người khác cảm thấy hạnh phúc.

Khác với một kẻ chỉ biết gieo rắc tai họa như tôi. Tôi không thể cản trở em ấy.

Tôi bị giày vò bởi vô vàn mâu thuẫn. Sự quyết tâm của tôi đang giết em ấy. Chỉ mình tôi phải trả giá là đủ. 

Để em ấy có thể yêu một lần nữa, để em ấy không còn sợ hãi, tôi tiếp tục ở bên em. Dù chỉ là một phía cũng được. Chỉ cần tôi yêu em đơn phương, không cần hồi đáp dù chỉ một chút. Tôi không có tư cách nhận tình yêu từ em ấy. Điều mà một kẻ giết người cần chỉ là hình phạt.

Tôi đưa mặt lại gần ngực Yukito. Nhịp đập mạnh mẽ. Trái tim em vẫn đang đập.

“May quá… Hôm nay em vẫn còn sống.”

Tôi là người vô thần, nhưng vào những lúc như thế này, tôi luôn cảm tạ trời đất. 

Việc xác nhận rằng em ấy còn sống như thế này đã trở thành thói quen từ lúc nào không hay. 

Lắng nghe nhịp tim của em ấy là niềm an ủi duy nhất của tôi.

Mí mắt tôi dần khép lại vì buồn ngủ. Tôi dần chìm vào giấc ngủ, đầu tựa trên ngực em ấy.

Làm ơn, chỉ lúc này thôi, hãy để tôi cảm nhận được hơi ấm này——

Ghi chú

[Lên trên]
Có thể nói là Heroine điên nhất cả bộ truyện
Có thể nói là Heroine điên nhất cả bộ truyện
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Nói chung là gái nào cx ngu, cơ mà con này chắc là ngu nhất, phủ nhận tình cảm + mưu sát ko thành, ở nhà mẹ đã ko qt, h thêm con chj cx kêu ghét nx nên nó thành ra như v là đúng r, chưa tự tử là may ( bà dì gánh lòi kèn )
Btw, đây cx là một bước quan trọng trong hành trình đắc đạo thành thần của main
Xem thêm
đúng này ko có bà dì thì mấy gái khác chỉ có khóc
Xem thêm
nghịch ngu cho đã vô rồi hối hận :v
Xem thêm
chap này đọc cứ nhói nhói
Xem thêm