Ore ni torauma o ataeta j...
御堂ユラギ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol.3 (LN)

Chapter 1:「Quái nhân bắt đầu hành động」(1)

6 Bình luận - Độ dài: 5,214 từ - Cập nhật:

Hội ngộ với chàng trai nổi tiếng nhất trường! Đó chính là tôi, Kokonoe Yukito đây sao?

Tôi bất giác tự hỏi mình như vậy, nhưng dù có nói gì thì tôi cũng chẳng biết nữa. Trước giờ tôi chưa từng trải qua chuyện như thế này. Tôi quen với việc bị ghét, nhưng được người ta thích thì đúng là chưa từng có.

Mỗi ngày trôi qua trong sự bối rối, nhưng không chỉ có thế là điều khiến tôi đau đầu.

Sau khi hết hạn đình chỉ, khi quay lại trường, ánh mắt của mọi người xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Chắc là do tôi đã uống thuốc đảo ngược độ hảo cảm, nhưng nhờ có Hinagi, Shiori, chị gái, Yumi-senpai, và hội trưởng đã nỗ lực hết mình. Tôi vô cùng biết ơn, nhưng mà họ không phải làm hơi quá à?

Tôi, một tên u ám cô độc mà ai cũng công nhận, dù chưa thành niên nhưng đã trở thành thánh nhân trước khi trưởng thành. Nhờ mưu kế của thi sĩ Sato và Miyahara, mà không biết từ bao giờ, “Truyền thuyết thánh nhân Kokonoe Yukito” đã được đăng liên tục trên báo trường.

Phần một “Phản nghịch”, phần hai “Tái khởi”, và hiện đang đăng phần ba “Bình minh”.

Tôi có hơi không hiểu họ đang nói gì. Nhưng mà bài viết rất nổi tiếng. Có hơi không hiểu (lặp lại). Dù sao thì, sự thật là tôi đã được giúp đỡ. Tôi phải cảm ơn đàng hoàng mới được.

Tôi đã tặng chị gái một bức tượng gỗ do chính tay tôi điêu khắc, hình Yuri-san đang ngậm cá hồi và đe dọa đối thủ, nhưng chị ấy có phản ứng hơi khó hiểu. Chị ấy bảo tôi phải rèn luyện gu thẩm mỹ hơn.

Mà này, có phải vì tôi là thánh nhân không nhỉ, mà sao dạo này tôi hay bị mọi người, kể cả các anh chị khóa trên, đến nhờ tư vấn nhiều lắm. Thậm chí các thầy cô cũng hay đến hỏi tôi này nọ.

Hôm nọ, thầy giáo dạy toán còn nhờ tôi dự đoán ba con ngựa về nhất trong cuộc đua, tôi đã mách lẻo với thầy hiệu trưởng, nhưng khi thử dự đoán thì lại trúng phóc. Chắc là may mắn của người mới bắt đầu.

“Mọi người đều có mặt cả rồi nhỉ.”

Buổi sáng, Sayuri-sensei uể oải liếc qua lớp học.

Cái nóng oi bức đặc trưng của mùa này làm tôi chẳng có tí hứng thú nào, nhưng tôi cảm thấy mình phải nói gì đó, nên tôi bất giác mở miệng.

“Cứ tưởng có idol xinh đẹp nào bước vào lớp chứ, hóa ra là sensei. Chào buổi sáng ạ.”

“Tôi sẽ cho em thêm 5 điểm, không cần lý do.”

“Yay!”

“Đừng có nịnh nọt lộ liễu như thế chứ.”

Hinagi-chan lên tiếng trách móc, nhưng mà khi tôi nịnh Hinagi-chan thì cô nàng có bao giờ trách đâu. Không công bằng chút nào!

“Một đứa không hy vọng gì ở điểm nội bộ như tôi thì phải tranh thủ kiếm điểm ở những chỗ thế này chứ.”

“Yukito thì chỉ cần nói một câu với thầy hiệu trưởng là điểm nội bộ muốn bao nhiêu mà chả có.”

“Cái tên này, cái đồ chói mắt, chỉ được cái mặt là sáng sủa thôi. Làm gì có học sinh như thế chứ.”

“Nhưng mà có thật mà…”

Tiếng thở dài vang lên từ khắp nơi. Thật là...

“Hôm nay có thông báo cảnh báo, mọi người chú ý nghe nhé.” 

Ồ, Sayuri-sensei có thông báo. Bình thường cô ấy không nói chuyện ngoài lề, nên hiếm có dịp này.

“Nghe có vẻ lỗi thời, nhưng gần đây có một kẻ hay xuất hiện, chuyên đi thách đấu các võ đường.”

“Thời Showa à.”

“Này! Đừng có coi thường thời Showa nhé. Nghe đây, tuyệt đối không được nói mấy câu bất lịch sự như ‘Thời Showa cháu chỉ thấy trong sách giáo khoa thôi’ trước mặt Sanjoji-sensei đấy, nghe chưa!”

Thời Showa, đối với chúng tôi, chẳng khác gì một thế giới fantasy xa lạ.

“Uhyahyahya. Nhưng mà, thách đấu võ đường. Pupu... Thời đại Reiwa này mà còn kiếm hiệp sao? Pupupu”

Thật là một từ lỗi thời đến lố bịch, tôi không nhịn được mà bật cười, đập bàn rầm rầm.

Một di vật lịch sử đã mất từ lâu. Thời buổi này, có kẻ làm chuyện ngớ ngẩn như thế thì đúng là hài hước.

“Mọi người cũng cười cho đã đi! Thách đấu võ đường cái gì chứ! Quay lại thời đại của mình đi!”

“Này, Yukito. Không hiểu sao tớ có linh cảm xấu.”

“Đúng đó, Yuki. Cậu cứ cười lăn lộn với cái mặt nghiêm túc thế thì đáng sợ lắm đấy!”

"Có gì buồn cười thế, Kokonoe Yukito?"

“Có kẻ ngớ ngẩn như thế, em muốn xem mặt cha mẹ người ta quá.”

“Hừm. Nghe nói mấy tên thách đấu võ đường tự xưng là đang tu hành, đi quấy rối các câu lạc bộ bóng rổ trong khu vực.”

“?”

Tôi bỗng im bặt. Sao tự nhiên không cười được nữa rồi?

“Tôi cũng muốn xem mặt cha mẹ hắn, nhưng tôi đã thấy ở buổi tham quan lớp học gần đây rồi. Không biết là đứa nào nhỉ. Em có biết không, Kokonoe Yukito?”

“Ơ... em không biết?”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tôi liếc sang bên cạnh, tên ikemen cũng có phản ứng tương tự. Shiori quay mặt đi, giả vờ như không biết gì, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ah, có con chim sẻ kìa!

“Hiếm khi em lại trả lời thiếu dứt khoát thế. Sao vậy, hả? Cười tiếp đi, Kokonoe Yukito. Em có biết gì không? Theo lời nhân chứng, chúng tôi đã nắm được đặc điểm của nhóm tội phạm. Chủ yếu là một tên rất nhiệt huyết, một tên có khả năng thể thao xuất sắc, một cô gái rất cao, và một tên đặc biệt khả nghi đeo mặt nạ. Thế nào, em có nhận ra không? Hả? Thế là sao hả!”

“Rốt cuộc là đứa nào thế…!”

Dù sao thì cũng chỉ là một kẻ khả nghi. Quá đáng ngờ. Cảnh sát ơi, ở đây này.

“Nhân tiện, Kokonoe Yukito, trong trận đấu mà người thắng được lột mặt nạ của đối thủ, người ta gọi là gì?”

“Đừng coi thường em, sensei. Em biết mà. Nếu cả hai đều đeo mặt nạ thì gọi là Máscara contra Máscara. Nếu một bên không đeo mặt nạ thì gọi là Máscara contra Cabellera, và người thua sẽ bị cắt tóc. Đó là phương thức đối đầu truyền thống để bảo vệ danh dự đấy ạ.”

Ở Mexico, đó là điều bình thường luôn!

“Đúng là học hành chăm chỉ. Em rành ghê nhỉ.”

“Ehehe.”

Trời, ngại quá, đừng khen nhiều thế chứ.

“Nghe nói nhóm tội phạm tự xưng là đội『Snow Rabbits』.”

“Bọn em gọi thân mật là Snow Rabbit-chan đấy ạ.”

“Là em đó! Em đang mưu tính gì vậy!? Mới nhập học có vài tháng thôi. Đây không phải anime hay manga, em không thể ngoan ngoãn một chút sao?”

“Cũng có thể là light novel đấy ạ.”

“Em đang nói gì vậy? Thật là, lúc nào cũng làm người ta lo lắng. Vì em mà địa vị của tôi ở phòng giáo viên, địa vị của tôi ấy... à, mà cũng đang thăng tiến, nên cũng có cái hay.”

Sayuri-sensei cười khổ. Theo lời hội trưởng học sinh, không chỉ năm nhất, mà việc quản lý lớp học đầy rắc rối nhất trường của Sayuri-sensei được đánh giá rất cao về khả năng hướng dẫn của cô.

Cũng có thể nói là cô ấy bị đẩy hết mọi việc phiền phức. Sensei, xin lỗi ạ.

“Miho và Kamishiro, cả hai em cũng tham gia vào――”

“Cả Ito nữa ạ.”

À, Ito-kun đang buồn vì bị lãng quên.

“Khụ. Dù sao đó cũng là chuyện ngoài trường, tôi không can thiệp vào đời tư của các em, nhưng tuyệt đối đừng để sự việc trở nên ồn ào hơn nữa. Hiểu chưa?”

“…”

Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lớp học.

“Làm tôi lo rồi đấy! Trả lời đi!”

Tên ikemen khó xử mở miệng.

"Sensei, chắc là không được đâu ạ.”

Sayuri-sensei rưng rưng nước mắt, lảo đảo rời khỏi lớp, còn chúng tôi thì ngây ngẩn nhìn theo.

Vậy thì, “Lời cảm ơn của Kokonoe Yukito” bắt đầu!

“Nè, Yuki, mình sờ được không?”

“Được thôi.”

“Yay! Mềm mại quá!”

Shiori chẳng chút nể nang, sờ mó đầu tôi tới tấp.

“Không ngờ Sayuri-sensei lại phát hiện ra thân phận của chúng ta…”

“Thế mà cũng gọi là không bị phát hiện được à?”

“Hả? Ngụy trang của chúng ta hoàn hảo mà.”

“Đến giờ tớ mới hỏi về hành động kỳ quặc của cậu, nhưng sao lại đeo mặt nạ?” Tên ikemen hỏi một câu mà giờ mới hỏi thì đã quá muộn.

“Mình thích lắm! Yuki đeo mặt nạ thỏ siêu mềm mại, siêu dễ thương!”

Tôi đang đeo mặt nạ thỏ lấy cảm hứng từ Friedrich II, nhưng tất nhiên không phải vì thời trang hay phong cách. Chỉ là do nhu cầu bắt buộc. Tôi là người thực dụng mà.

“Không hiểu sao, tôi có vẻ là người hay gặp rắc rối.”

“Điều đó... đúng là vậy. Không cần phải bàn cãi.”

“Tôi chỉ muốn sống yên bình, không gây ồn ào, nhưng ở trường lại luôn bị chú ý. Tôi cũng gây phiền toái cho Yuri-san, nên tôi đã suy nghĩ. Làm thế nào để không nổi bật.”

“Ừm. Tạm thời tớ không nói gì, cứ nghe tiếp đã.”

“Giải pháp rất đơn giản. Như câu nói ‘dưới ngọn đèn là nơi tối nhất’. Nghĩa là, nếu đeo mặt nạ, thì sẽ không ai nhận ra tôi. Thân phận bí ẩn. Không gây phiền toái, cũng không bị chú ý.”

“Lý thuyết thì đúng, nhưng cái cậu đang làm thì sai bét.”

“Đeo mặt nạ để không bị chú ý á!? Cậu nổi bật kinh khủng luôn đó, Yuki!”

Shiori, đang sờ đầu tôi, đột nhiên cứng đờ.

Dù có lấy cảm hứng từ Friedrich II, tôi cũng không lột da sống đâu, yên tâm đi. Chất liệu là da tổng hợp an toàn. Tôi đã thức đêm may bằng máy khâu, là tác phẩm đáng tự hào của tôi đấy nhé.

“Có sao đâu. Mọi thứ đang đi đúng hướng mà. Không còn nhiều thời gian đến giải đấu. Dù trường học đã biết, nhưng chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội thực chiến quý báu này được!”

Như thường lệ, anh senpai nhiệt huyết lại bừng bừng khí thế. Đúng như lời senpai nói, các anh chị năm ba sắp tốt nghiệp không còn nhiều thời gian. Dù có sắp xếp thi đấu giao hữu với trường khác, cũng không thể thường xuyên được. Vì vậy, chúng tôi đã nghĩ ra cách rèn luyện trong thời gian riêng tư ngoài giờ CLB.

“Nhưng nếu bị thương thì hỏng hết, nên đừng quá sức nhé, Kamishiro.”

Hôm nay, người trong mộng của senpai nhiệt huyết, Takamiya-senpai cũng đến. Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy mối quan hệ tin tưởng giữa hai người. Nếu tỏ tình, có vẻ sẽ thành công ngay, nhưng đối với người ngoài như tôi, thì cứ ngứa ngáy sao sao ấy.

Cuối tuần, chúng tôi tụ tập ở sân bóng rổ ngoài trời. Không bắt buộc, ai rảnh thì tham gia, nhưng các thành viên câu lạc bộ bóng rổ không bận việc đều tham gia đều đặn hàng tuần. Có động lực như vậy là tốt.

Sayuri-sensei nói về việc thách đấu võ đường, nhưng tất nhiên, chúng tôi không làm chuyện man rợ như thế.

Chúng tôi làm theo cách chính thống. Nhờ mối quan hệ của tên ikemen, chúng tôi đã viết thư mời lịch sự, mời họ chơi bóng rổ đường phố cùng.

“Chờ nhóc lâu rồi đấy, Kouki. Hôm nay tôi sẽ lột mặt nạ của cậu!”

“Con thỏ láo xược. Lần này tôi sẽ phục thù!”

“Senpai biết thân phận của cậu ta rồi mà?”

“Kai còn than sao không tới tìm cậu ta nữa kìa.”

“Kai-senpai á? Nghe cứ như quay về thời xưa ấy nhỉ, vui ghê.”

Tên ikemen xán lạn đang nói chuyện thân mật với một chàng trai to lớn trước mặt. Đó chính là Miho Kouki, hiếm khi nào tôi được thấy ở trường. Chàng trai to lớn tên Daigou là đàn anh từ thời trung học của cậu ta, từng giúp đỡ rất nhiều ở câu lạc bộ bóng rổ. Tuần trước và tuần này, anh ấy đều đến chơi cùng chúng tôi, quá đúng là người tốt. Tên ikemen xán lạn này quan hệ rộng, và trong số đó, có thể thấy Daigou là người mà cậu ta có thể thoải mái trò chuyện.

“Lần trước anh không cướp được bóng, nên lần này anh chờ để phục thù đây!”

“Không cho đâu, usa! Usa usa usa.”

Nhân tiện, chủ yếu là các đàn anh thiếu thực chiến thi đấu, còn tôi thường chỉ đứng xem, nhưng ngoài ra, trong trận đấu một chọi một, nếu tôi thua, không hiểu sao lại có quy tắc là mặt nạ của tôi sẽ bị lột ra. Sao chỉ có tôi chứ... Thật là bất công mà usa...

Đột nhiên, tôi nghĩ. Mỗi người đều mang trong mình nhiều khuôn mặt, và trong các mối quan hệ, họ xây dựng nhiều phiên bản của bản thân. Điều đó có nghĩa là, người thay đổi mình chính là người khác. Có lẽ chỉ trong những lúc tương tác với người khác, chúng ta mới có thể thay đổi. Hoặc đúng hơn, động lực để thay đổi nằm ở đó.

Nếu tôi vẫn là một kẻ cô độc, tôi không cần phải thay đổi. Nếu xung quanh không có ai, nếu luôn một mình, tôi có thể không thay đổi. Tôi được phép không thay đổi. Nhưng bây giờ――

“Yuki, cậu đúng là tuyệt vời. Chuyện như thế này, chỉ có Yuki mới làm được!”

Shiori cười hồn nhiên, không chút gượng gạo. Tôi đã từng làm cho nụ cười đó trở nên u ám.

“Lời cảm ơn thôi chưa đủ đâu. Mỗi ngày đều thật vui, vui đến mức không chịu nổi. Chắc mọi người cũng nghĩ vậy. Miho-kun cũng thế, các senpai cũng thế. Vì vậy, xung quanh Yuki luôn có rất nhiều người. Chắc là vì vui vẻ――nhỉ?"

Không biết từ bao giờ, tôi không thể ở một mình được nữa. Không phải là không có stress. Sáng nay, khi thức dậy, mẹ tôi đã ngủ bên cạnh từ lúc nào. Tháng này là lần thứ bảy rồi.

“Mình đã kết bạn với Suzurikawa-san. Dù là tình địch. Nhưng mà, những ngày thế này, những ngày được cười đùa cùng nhau, mình chỉ muốn nó kéo dài mãi mãi.”

Shiori đã thay đổi. Và Hinagi cũng vậy. Họ đã chọn thay đổi và bước tiếp. Không còn yếu đuối như trước. Không còn u ám. Có lẽ chỉ có tôi là vẫn nghĩ họ như xưa. Tôi không theo kịp tốc độ thay đổi của họ, bị bỏ lại phía sau sự phát triển ấy. Nhưng tôi cũng phải đuổi theo thôi. Dù chậm rãi, từng bước một.

"Ahaha. Vui quá!"

Không hiểu sao, Shiori lại cao hơn rồi. Đã trưởng thành. Không chỉ chiều cao mà cả tâm hồn nữa.

“Nhắm đến mét tám nhé usa!”

“Cái đó không ổn đâu!”

“Mà nhân tiện, số người tham gia tăng lên nhiều quá nhỉ?”

Ở sân bóng rổ đường phố, ngoài Daigou-senpai mà chúng tôi mời, còn có đội bóng rổ của trường Teiou mạnh mẽ, và nhiều đội khác cũng tụ tập. Có cả các câu lạc bộ bóng rổ mà chúng tôi đã mời, và cả những người không quen biết.

Trước đây, số người tham gia đã tăng dần, nhưng không biết từ bao giờ, sân đã náo nhiệt hẳn lên.

“Yukito-kun, lâu rồi không gặp.”

“Ai vậy usa?”

Tôi quay lại theo tiếng gọi, đó là Hyakuma-senpai, sinh viên đại học.

“Chào anh, usa. Hyakuma-senpai cũng đến luyện tập à, usa?”

“Haha... ra vậy, thảo nào đông thế.”

“Eh, ý anh là sao?”

Shiori, người quen anh Hyakuma qua bóng rổ đường phố, hỏi.

“Em không biết à? Các em đang làm chuyện thú vị, nên giờ đang hot ngầm đấy.”

Theo Hyakuma-senpai, một kẻ đeo mặt nạ thỏ, chơi bóng rổ cực giỏi, thân phận bí ẩn, được gọi là Bunnyman, đang là chủ đề hot trên mạng. Nghe nói có cả các CLB bóng rổ chờ đợi để thách đấu. Tình hình nghiêm trọng hơn cả lời cảnh báo của Sayuri-sensei rồi.

Nếu thắng, thân phận của Bunnyman sẽ được tiết lộ, điều đó cũng là một yếu tố hấp dẫn.

Để được xem Bunnyman, có rất nhiều khán giả, các CLB bóng rổ và đội bóng đường phố đến thách đấu, làm cho sân ngoài trời trở nên náo nhiệt chưa từng có.

“Đối với bọn anh, bóng rổ đường phố sôi động thế này còn là điều đáng mừng. Không lo thiếu đối thủ. Có cả mấy đứa mạnh từ các trường cấp ba nữa. Nhưng mà, nổi tiếng kiểu này thì đúng là ngoài dự đoán.”

Nghĩ lại, từ nãy đến giờ, tôi nghe thấy đủ thứ, nào là “Bunnyman kìa!” “Ồ, có thật à” “Chụp ảnh chung được không?” Tất nhiên là chụp ảnh OK!

“Yukito, dù có đeo mặt nạ hay không…”

“Đừng nói. Đừng nói mà.”

“Yuki, cậu vẫn nổi bật lắm! Ah, tai cụp xuống rồi kìa.”

“Tôi có định thế này đâu, usa…”

“Lời mời từ quái nhân Bunnyman” dần nhanh chóng trở thành biểu tượng của các câu lạc bộ bóng rổ. Không biết từ bao giờ, meme Bunnyman đã âm thầm lan truyền khắp cả nước. Đây chính là khởi đầu của “Cơn sốt bóng rổ lần thứ ba” sau này.

“Cảm ơn...?”

“Cậu cũng đã giúp tôi nhiều mà.”

Câu nói đó làm cả lớp xôn xao. Tất nhiên, tôi cũng vậy.

Yukito, sau khi hết hạn đình chỉ, nói muốn cảm ơn. Đúng là chúng tôi đã nỗ lực để hủy bỏ lệnh đình chỉ của Yukito, nhưng người sai là Toujou-senpai và nhà trường, Yukito không có lỗi gì. Ngược lại, cậu ấy là người đáng được xin lỗi vì bị đối xử bất công.

Hơn nữa, tôi và mọi người đều mang ơn Yukito rất lớn. Một ân tình không thể đền đáp hết. Yukito không có nghĩa vụ phải cảm ơn chúng tôi.

Nhưng dù vậy, đối với một cô gái đang yêu, lời nói đó như một liều thuốc độc.

Vì, vì Yukito nói sẽ cảm ơn mà! Cơ hội như thế, bỏ qua có được không!?

Tự hỏi bản thân, tôi nhanh chóng có câu trả lời. Tôi yếu đuối, lập tức nhảy vào miếng mồi trước mắt.

“G-Gì cũng được ư!?”

“Không phải gì cũng được. Nói gì cũng được thì hậu quả sẽ thê thảm lắm. Lần trước, khi tôi nói với mẹ tôi sẽ làm gì cũng được, bà ấy bảo tôi phải ngủ chung năm ngày một tuần, thật kinh khủng.”

“Mẹ cậu có phải là hơi yêu con quá mức rồi không!?”

“Sau đó cũng khổ sở. Tôi nói sẽ làm gì cũng được, chỉ xin đừng năm ngày, thì bà ấy nói sẽ tăng lên sáu ngày, hoàn toàn bế tắc. Tôi đã làm gì sai cơ chứ…”

“Vì cậu nói gì cũng được mà!”

May mà có Yuri-san, nên chắc không sao đâu, nhưng Yuki thực sự rất được gia đình yêu thương.

Dù sao, đây là một vấn đề khó. Tôi nên yêu cầu gì nhỉ?

Tôi sờ vào chiếc đồng hồ đeo tay. Không biết từ bao giờ, nó đã trở thành thói quen. Nhận quà thì ngại quá. Mới đây thôi, tôi đã nhận từ Yuki một chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, do chính tay cậu ấy làm. Tôi không biết chi tiết, nhưng tôi biết nó rất đắt tiền.

Quan trọng hơn, nó là bảo vật quý giá của tôi, chứa đựng công sức và tình cảm của Yukito.

Tôi đang suy nghĩ không biết nên yêu cầu gì, thì chợt nhớ đến video tôi xem trên mạng tối qua.

Video giới thiệu các địa điểm hẹn hò, trong đó có thủy cung gần đây. Nghe nói có cả show cá heo. Từ hồi tiểu học tôi chưa đi lại lần nào.

Hẹn hò với Yuki! Tôi bất giác mỉm cười. Tôi đã đuổi theo Yukito quá lâu rồi. Không biết tương lai sẽ ra sao, mỗi ngày đều rất vất vả, tôi chỉ muốn xin lỗi cậu ấy.

Nhưng Yuki đã cho tôi cơ hội làm lại. Vậy thì, tôi cũng sẽ xây dựng lại từ đầu. ――Để biến tình yêu này thành hiện thực.

Reset tất cả, và bắt đầu lại từ đây.

"À, mình muốn đi chơi cùng nhau! Ở đó còn được tương tác nữa. Đi xem cá nhé?”

"Ra vậy, cá. Cá à... Đợi đã? Đúng rồi, để tôi xác nhận xem."

Bình minh dần chiếu sáng mặt nước đen kịt. Một khung cảnh hùng vĩ và huyền ảo trải ra trước mắt. Tôi bất giác không biết nói gì, không thể rời mắt. Quy mô ấn tượng khiến tôi nổi da gà.

Biển khơi mênh mông đến tận chân trời. Ánh nắng phản chiếu, mặt biển lấp lánh xanh biếc như viên ngọc quý.

Chim mòng biển bay lượn duyên dáng trên bầu trời. Xa xa, cá nhảy lên khỏi mặt nước.

Hương biển lan tỏa trong mũi, thật tươi mát. Tất cả đều là trải nghiệm lần đầu.

Đúng là tôi đã nói muốn xem cá. Cũng nói muốn tương tác. Nhưng mà, cái này có phải quá lắm rồi không? Tôi cảm thấy bất lực.

Hành động của Yuki luôn chứa đựng đầy bất ngờ, nhưng có vẻ tôi vẫn chưa hiểu hết về con người của Kokonoe Yukito.

Trên con tàu đang tiến vào Thái Bình Dương, trong sự xúc động, tôi hét lên để trút hết nỗi lòng.

“Yuki, đồ ngốcccccccc!”

-

“Cảm ơn nhé, đại ca. Shiori có vẻ thích lắm.”

Shiori đang hét to điều gì đó về phía biển. Có vẻ cô ấy rất hài lòng.

“Này nhóc, ta không hỏi thì cũng có lỗi, nhưng ‘muốn xem cá’ của cô bé chắc không phải là đi đánh cá, mà là đi thủy cung chứ?”

“Thủy cung? Không phải đâu. Vì ở đó không thể ăn được mà.”

“... Nhóc à, trước hết cậu cần học về thường thức cái đã. Mà này, dù biết là đi tàu, cô bé vẫn theo nhóc , chắc là rất thích nhóc đấy. Hãy trân trọng cô ấy nhé.”

Để đáp ứng mong muốn xem cá của Shiori, tôi đã nhờ đại ca cho phép tham gia đánh cá.

Không ngờ Shiori lại quan tâm đến đánh cá, đúng là không thể đánh giá qua vẻ ngoài. Shiori bơi giỏi, có lẽ có mối liên hệ với biển.

Dù là sáng sớm, nhưng khung cảnh từ trên tàu khiến tôi tỉnh táo hẳn. Biển trải rộng 360 độ. Tầm nhìn bao phủ bởi biển cả, cảm giác như bị bỏ rơi một mình giữa đại dương.

Vài ngày trước, sau khi được đại ca đồng ý, tôi nói với Shiori về việc lên tàu, cô ấy vỗ tôi bồm bộp. Chắc là vui lắm. Công sức của tôi không uổng phí rồi.

Chúng tôi, những tân thủy thủ, không thể làm phiền việc đánh cá. Tất nhiên, tôi không thể để Shiori làm gì nguy hiểm được, nên đã mượn áo phao từ đại ca cho cô ấy mặc.

Dù tôi đã từng đi phà, nhưng đây là lần đầu tiên lên tàu đánh cá.

Đại ca nhanh chóng bắt đầu đánh cá, còn chúng tôi thì cầm cần câu để câu cá.

Tôi hướng dẫn Shiori, chưa từng có kinh nghiệm câu cá, từ đầu. Bắt đầu từ việc gắn mồi vào lưỡi câu.

“Tôm nhỏ à?”

“Ami-ebi trông giống tôm nhưng không phải tôm. Gọi là mồi rải, dùng để thu hút cá.”

“Nhưng là tôm mà?”

“Là tôm nhưng không phải tôm. Thật kỳ diệu.”

Từ trên tàu, tôi rải ami-ebi xuống mặt biển. Shiori thắc mắc cũng phải. Vì trông nó giống tôm lắm. Dù giống tôm nhưng ami-ebi là một loại plankton. Sinh vật thật kỳ lạ. Tôi cũng chuẩn bị cả okiami. Nếu Shiori quen với câu cá, có thể thử dùng.

Cũng có isome và gokai, nhưng Shiori suýt khóc khi thấy chúng, nên chắc không dùng.

Theo tôi biết, trong số các bạn nữ, chỉ có Shakado là giỏi về côn trùng. Dù Shakado trông như thú nhỏ, nhưng có lẽ là người đáng tin cậy nhất. Đúng là không thể đánh giá qua vẻ ngoài.

“Wawa! Yuki, cái này gắn vào thế nào?”

Shiori lúng túng gắn ami-ebi vào lưỡi câu, tôi đành làm thay cô ấy. Dù là lần đầu câu cá trên tàu, nhưng tôi cũng có kinh nghiệm câu cá. Tôi đã học đủ thứ để sẵn sàng nếu bị đuổi khỏi nhà.

Nếu chẳng may bị đắm tàu và trôi dạt đến đảo hoang, chỉ cần biết cách nhóm lửa và câu cá là đã đủ điều kiện tối thiểu sinh tồn rồi. Dù chỉ ăn cá sẽ thiếu dinh dưỡng.

“Gắn mồi xong, vung cần như thế này để ném.”

Tôi vung mạnh cần câu, lưỡi câu bị trọng lượng kéo theo bay ra xa. Chỉ cần xác nhận mồi chạm nước là đợi cá cắn câu thôi.

“Thì ra câu cá là thế này. Ban đầu mình không biết sẽ ra sao, nhưng giờ thấy hồi hộp quá!”

Tôi thấy tội Shiori đang hào hứng, nhưng câu cá đôi khi đòi hỏi sự kiên nhẫn. Khi không câu được, đúng là không câu được. Dù có đổi chỗ bao nhiêu lần, cũng có thể không có cá cắn câu.

Nếu ở đó không có cá, thì không thể câu được. Dù vậy, hôm nay chúng tôi câu cá trên tàu. Tàu có máy dò cá, nên chắc không đến nỗi không câu được con nào.

“Yuki! Kéo rồi! Có phải là câu được rồi không!? Giờ phải làm gì đây!?”

Có phải là may mắn của người mới không!? Vừa nói xong, Shiori đã có cá cắn câu.

...Có vẻ sẽ vui đây.

“Hay quá! Câu được rồi! Câu được rồi, Yuki!”

"Chúc mừng. ――Là cá thu ngựa."

Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Shiori cũng câu được. Dù có tôi giúp, nhưng đây là con cá đầu tiên Shiori câu được.

"Ơ?... Nhỏ hơn tưởng tượng? Mà nặng thế cơ á!?"

Cô ấy có vẻ hơi thất vọng. Đối với Shiori, có lẽ cảm giác nặng đến thế. Tôi nhớ lại lần đầu tiên câu được cá, tôi cũng có cảm giác tương tự. Thật là kỷ niệm đáng nhớ.

“Đó là trọng lượng của sự sống. Cá cũng vùng vẫy chống cự để không bị câu mà.”

“――... Đúng rồi. Đây là trọng lượng của sự sống. … Mình đã cướp đi sinh mạng của con cá này.”

Nghiêm túc mà nói, nó vẫn còn sống, nhưng Shiori đang nhìn con cá mình câu được với vẻ trầm tư.

“Sợ à?”

“...Không đâu. Nhưng Mình phải hiểu điều này. Để sống, chúng ta phải cướp đi sinh mạng và ăn chúng. Khi mua cá ở siêu thị, thường là đã được chế biến, và khi ăn sushi, mình cũng chưa từng nghĩ đến điều đó.”

Vì vậy, người Nhật chúng tôi nói “itadakimasu” trước bữa ăn.

“...Mình đã suýt giết Yuki. Mình đã suýt cướp đi sinh mạng của Yuki――”

Có lẽ lỡ nhớ lại, Shiori bắt đầu run rẩy, tôi vuốt lưng cô ấy để trấn an.

“Tôi vẫn sống đây, và lúc đó tôi không muốn cậu bị thương. Tôi muốn cậu được sống, nên đã cứu cậu. Vì vậy, cậu cũng đừng coi thường sinh mạng của mình nhé.”

“...Vâng.”

“Thôi, mới bắt đầu thôi. Tôi cũng muốn câu cá mà.”

Tôi đẩy lưng Shiori. Biết được trọng lượng của sự sống, Shiori sẽ trưởng thành hơn.

“Yuki. Mình sẽ cố gắng!”

Không sao rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ tôi không cần lo lắng nữa.

"Này, nhóc, thử mổ ở đây xem?"

Đại ca kéo cần trục, kéo lưới lên, trong lưới có nhiều loại cá đủ màu sắc. Có cả bạch tuộc, nhưng những thứ không cần thiết sẽ thả lại. Theo đại ca, như vậy là đủ cho chuyến đi này.

“Được thôi, đại ca. Hmm, đầu tiên là con cá thu ngựa Shiori câu được.”

"Nếu ăn sashimi thì cẩn thận ký sinh trùng. Nhìn là thấy ngay."

Theo hướng dẫn của đại ca, tôi nhanh chóng mổ con cá. Shiori chăm chú quan sát.

“Ghê lắm đấy. Không cần nhìn đâu?”

“Không. Chúng ta sẽ ăn nó, nên mình nghĩ không được quay mặt đi. Hơn nữa, mình cũng muốn học nấu ăn…”

Nhìn cô ấy lẩm bẩm thiếu tự tin, có vẻ con đường còn dài lắm.

Dù sao, tôi cũng rửa miếng cá đã cắt, chấm vào đĩa nước tương và ăn thử.

“Thế nào, chàng trai?”

“Chỉ mới tươi thôi mà đã khác hẳn. Shiori, cậu cũng ăn thử xem?” Shiori rụt rè đưa miếng cá vào miệng.

“Mình đã câu được nó, nên ăn nó là trách nhiệm của mình. Itadakimasu――Ngon quá!” Shiori trợn tròn mắt. Cá do chính mình câu được, hẳn mùi vị cũng đặc biệt. Đúng là cá thu ngựa.

“Ăn ngon ghê. Khi về cảng, ta sẽ đãi mấy nhóc. Mà này, cô bé, thực ra cô bé muốn đi thủy cung đúng không? Hôm nay có vui không?”

“Ahaha... Ông biết rồi ạ. Cháu không ngờ lại được lên tàu như thế này. Nhưng được trải nghiệm quý giá, cháu rất vui. Cảm ơn ông nhiều!”

“Nhưng tên nhóc đó không biết nhỉ. Cậu ta thiếu thường thức quá. Cô bé cũng vất vả đấy, nhưng lần sau hãy nói rõ là hẹn hò ở thủy cung nhé.”

“Vâng!”

“Khoan đã. Shiori không hề nói là thủy cung――”

“Thôi, về nào.”

――Không thể tin được!? Đây là khả năng giao tiếp của quý ông ngầu lòi sao. Trong thời gian ngắn ngủi như thế, ông ấy còn hiểu Shiori hơn cả tôi. Tôi đã thoáng thấy lý do tại sao các quý ông lịch lãm lại được yêu thích như vậy rồi.

“Yukito, hôm nay cảm ơn cậu. ――Trải nghiệm như thế này, đúng là ở thủy cung không có.”

Nụ cười hài lòng của Shiori rực rỡ không kém gì mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Quá đẳng cấp 🖐️🗿🤚
Xem thêm
ngài vẫn ko làm ae thất vọng , thay vì nhìn qua kính thì thôi ra mẹ thái bình dương nhìn trực tiếp cho nó điện ảnh tuyệt đối :)
Xem thêm
ngài hài vl từ thủy cung nhảy sang thái bình dương câu cá luôn cũng thua :))
Xem thêm
Ngài cook từ thủy cung thành đi câu cá lun :))
Xem thêm