Cổ họng ông khô khốc. Ông tu hết ly nước trong một hơi, nhưng vẫn chẳng đủ để xoa dịu cơn khát. Những món ăn được bày ra trước mặt, món nào cũng là tuyệt phẩm, không, đáng lẽ phải là tuyệt phẩm mới đúng.
Nhưng trong bầu không khí căng như dây đàn này, ông chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức. Số phận của chính mình, tham vọng, và hơn thế nữa, cả tương lai của gia đình ông đang bị đặt lên bàn cân.
Với Tojo Hideomi, một nghị viên hội đồng tỉnh, thì khoảnh khắc này chính là ván cược lớn nhất đời mình, là nơi có thể khiến con đường sự nghiệp của ông sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Không ngờ hóa ra nhóc lại quen biết với tiểu thư cơ đấy… Thế giới này nhỏ bé quá nhỉ.”
“Người mà đại ca nhắc đến chuyện kết hôn, hóa ra là anh trai của Himiyama-san ạ?”
“Ừ. Tên nhóc độc thân lâu lắm rồi, ta lo sốt vó luôn, nhưng cuối cùng cũng đến ngày này. Dù sao thì, nhóc, cảm ơn vì đã cứu tiểu thư nhé. Ta cũng nhẹ lòng phần nào rồi.”
“Sao lại thế ạ? Người được cứu là cháu cơ mà.”
“Chút chuyện đó thì tính là cứu với chả giúp gì đâu. Nhưng mà, nhóc à, tiểu thư trước khi gặp nhóc, lúc nào cũng buồn bã, khép mình. Ta quan sát con bé từ nhỏ đến lớn, nên thấy vậy mà xót chẳng chịu nổi.”
Nghe cuộc trò chuyện rôm rả vang lên từ phía bên kia quầy, mồ hôi lạnh túa ra chảy dọc sống lưng ông ta.
Trong căn phòng tatami này, ông đang ngồi đối diện với một người phụ nữ. Ông lớn tuổi hơn cô ấy rất nhiều, nhưng trước quyền lực, cái khoảng cách tuổi tác ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Với một kẻ đã tự mình nếm trải cảm giác đó như Hideomi, thì ngay cả nụ cười dịu dàng nở trên môi cô cũng trở thành nguồn cơn của nỗi sợ.
Himiyama Misaki. Bản thân cô ấy chẳng có chút quyền lực nào cả. Nhưng trong mắt ông ta, cô ấy lại như ở một vị trí cao vời vợi, xa xăm mà ông chỉ biết ngước nhìn. Và có lẽ, cảm giác đó cũng chẳng hoàn toàn là sai.
“Vì ông đã làm tổn thương Yukito-kun đáng yêu của tôi chỉ vì mấy chuyện cỏn con như vậy, hãy chuẩn bị tinh thần đi nhé. Dù sao thì, có lẽ ông cũng đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra rồi.”
“Lần này, tôi thành thật xin lỗi vì đã gây phiền hà cho cô.” Ông cúi gập đầu xuống, chẳng màng đến thể diện hay lòng tự trọng.
Nếu không nhận được sự tha thứ ngay tại đây, mọi thứ sẽ chấm hết.
Ông đã lỡ chạm vào vảy ngược của một tồn tại mà ông tuyệt đối không được phép chống đối. Với cô ấy, Hideomi chẳng khác gì một viên đá lẻ loi bên vệ đường. Một sai lầm ngu ngốc, nếu có bị cách chức ngay lập tức, ông cũng không có tư cách kêu ca. Giờ đây, ông chỉ còn biết bám víu vào tia hy vọng mong manh mà bản thân cố gắng níu giữ.
“Xin lỗi tôi cũng chẳng giải quyết được gì đâu.”
Dù cô ấy nói vậy, ông vẫn tiếp tục cúi đầu, tự dằn vặt bản thân vì sự nông nổi, thiếu suy nghĩ của mình.
Hideomi cũng chẳng lạ gì những nhà hàng cao cấp hay những bữa tiệc xa hoa. Không chỉ để ăn uống đơn thuần, mà đôi khi ông còn đến đó để họp bàn những chuyện tuyệt mật, không thể để lọt ra ngoài dù chỉ một lời. Nhưng nơi ông đang đứng bây giờ thì hoàn toàn khác.
“Imachizuki”. Một nhà hàng Nhật Bản truyền thống độc quyền của nhà Himiyama, là một nơi những khách không mời sẽ chẳng bao giờ đặt chân vào được.
Hideomi cũng lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của nơi này, thậm chí lối vào còn chẳng có nổi một tấm biển hiệu. Nếu không phải vì cơ hội này, có lẽ cả đời ông ta cũng chẳng bao giờ hay biết. Và nếu không rơi vào tình cảnh tuyệt vọng như bây giờ, chắc hẳn ông cũng đã run lên vì xúc động khi được mời đến một nơi như thế này.
“Thôi mà! Himiyama-san, tha thứ cho ông ấy đi. Ông ấy run bần bật cứ như chú cún con bị bỏ rơi ấy, nhìn thấy tội quá, cháu chịu không nổi đâu.”
“Yukito-kun… Nhưng cháu đã phải chịu đựng nhiều đến thế cơ mà…”
“Eh? Cháu thì thấy vui lắm mà… Mà thôi, cháu đã làm bạn với Tojo-senpai rồi. Nên cháu không muốn làm gì khiến chị ấy buồn cả.”
“Trời ạ! Cháu có thể tức giận một chút cũng được mà? Cháu lúc nào cũng hiền lành như vậy.”
“Anh trai cô sắp cưới rồi đúng không? Đây là dịp vui hiếm có mà. Tha thứ đi, khoan hồng đi ạ.”
“Haa. Cứ thế này, cô lại thành người phụ nữ độc ác mất thôi.”
“Chẳng phải cô đã đủ độc ác rồi sao?”
“Ara, cái bản năng làm mẹ đang trỗi dậy, chỉ muốn trút hết lên ai đó thôi.”
“Xin lỗi ạ xin lỗi ạ xin lỗi ạ!”
“Trời ạ, cô chỉ muốn cưng chiều ai đó thôi. Gần đây có ai thích hợp không nhỉ?”
“XIN LỖI Ạ XIN LỖI Ạ XIN LỖI Ạ!”
“Tại cô bực mình quá nên mới làm vậy. Ai ngờ lại phải khai thế này cơ chứ.”
“Đại ca, bị tấn công bất ngờ! Cứu cháu với!”
“Ư… Ư… Tốt quá, tiểu thư…”
“Thôi xong rồi.”
Hideomi càng thấm thía. Chàng trai kia được yêu quý đến nhường nào. Vậy mà ông đã không chút cẩn trọng định loại bỏ cậu ấy, chẳng màng đến quản lý rủi ro. Ông ta thậm chí còn chẳng buồn nghĩ xem hành động đó sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Không chỉ riêng cậu bé này. Ai mà chẳng nổi điên nếu người quan trọng với họ bị tổn thương cơ chứ? Ông cũng có gia đình của riêng mình. Ông yêu thương con gái mình hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nếu con bé rơi vào hoàn cảnh tương tự, chắc chắn ông sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ gây ra chuyện đó.
Không biết từ bao giờ ông đã trở nên kiêu ngạo đến thế, tự mãn đến thế. Cảm giác dằn vặt cứ thế giam cầm lấy ông.
“Thôi được. Vì Yukito-kun, tôi sẽ nói với ông nội giúp ông.”
“Thật sao?!”
“Nhưng ông phải thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ làm phiền Yukito-kun nữa. Sẽ không có lần thứ hai đâu. Nếu chuyện này lặp lại――tôi sẽ nghiền nát ông.”
“Tôi xin thề.”
Một tia sáng hy vọng lóe lên trong bóng tối. Nhưng lòng ông vẫn chẳng thể nào nhẹ nhõm. Người giơ tay kéo ông ta lên khỏi con tàu đang dần chìm chính là cậu bé mà ông đã định loại bỏ. Sự xấu hổ xen lẫn lòng biết ơn khiến lòng ông chỉ muốn gào thét.
“Cháu không muốn Himiyama-san dịu dàng lại nói mấy từ đáng sợ như ‘nghiền nát’ đâu.”
“X-xin lỗi nhé! Sau này chúng ta chơi pháo hoa Mỹ với nhau cho vui nha?”
“Cô sống thời bong bóng kinh tế à?”
Người phụ nữ từng khiến ông ta run sợ giờ đây lại luống cuống đến lạ. Và rồi ông nhận ra, kẻ mà ông tuyệt đối không được phép chọc giận chính là cậu bé này.
“Tôi thật sự được cậu cứu rồi. Xin lỗi cậu. Đây không phải chuyện có thể dễ dàng bỏ qua chỉ bằng một lời xin lỗi. Trách nhiệm của người lớn là bảo vệ trẻ em. Vậy mà tôi——”
Để tránh cho bản thân rơi vào cảnh tan nát, ông đã hành động vì lợi ích cá nhân. Là một người ở vị trí có trách nhiệm, ông không nghĩ đó là điều sai trái. Nhưng kể từ sau chuyện đó, con gái ông đã thay đổi. Con bé trở nên điềm tĩnh hơn, biết cảm thông với người khác nhiều hơn.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu thập kỷ, khóe mắt Hideomi ngấn lệ. Con bé đã hiểu ra. Có lẽ nó muốn trở thành một người như cậu ấy, một người nhân hậu, bao dung, biết tha thứ.
“Tôi không nghĩ chuyện này có thể đền đáp được ơn cậu, nhưng sau này nếu cậu gặp khó khăn gì, tôi nhất định sẽ giúp đỡ. Có chuyện gì, cứ nói với tôi. Dù là chuyện gì, tôi cũng sẵn lòng lắng nghe.”
Ông từng nhảy vào chính trường với quyết tâm muốn trở thành chỗ dựa cho những người gặp khó khăn, muốn thay đổi hiện thực dù chỉ một chút. Ông chợt nhớ lại lý tưởng của mình thời còn trẻ, giờ đây như sống dậy trong lòng.
“Vậy thì ngay bây giờ, cứu cháu khỏi Himiyama-san đi ạ!”
“…Xin lỗi. Mới nói xong mà đã thế này, nhưng tôi không đủ sức đâu.”
“Người lớn đúng là toàn kẻ dối trá!”
Ông vội vàng quay mặt đi, tránh ánh mắt của cậu bé đang bị ôm chặt.
Có những thứ bất khả thi thì vẫn là bất khả thi. Có những lời hứa ông chẳng thể dễ dàng thực hiện. Đó chính là hiện thực đáng buồn.
“Này, Yukito-kun. Ông nội cô muốn gặp cháu đấy. Lần tới cháu rảnh không?”
“Dạ?”


5 Bình luận