Tập 01
Chương 02: Những ngày cuối cùng ở thị trấn Bắc Đẩu.
0 Bình luận - Độ dài: 2,932 từ - Cập nhật:
Tuần đầu tiên sau khi chia tay nhóm “Silver Wolf”, Gray vẫn đang ngồi thư giãn trong thị trấn nơi mà bọn họ chia tay. Lí do cho việc này là vì Gray đang chờ, thế nhưng không phải là chờ những người đồng đội cũ rời đi rồi mới đi hay gì đâu. Gray nào có biết viết hai chữ “lưu luyến” như thế nào.
Gray vẫn ở lại là vì cậu ta đang chờ đợi một nhiệm vụ nào đó với địa điểm là trên đường đi đến Arcadian. Dù hiện tại đã rời khỏi tổ đội mạo hiểm giả thì bệnh nghề nghiệp đã được dính chặt vào bên trong Gray, khiến cậu ta suy nghĩ như một mạo hiểm giả nhiều hơn là suy nghĩ như người thường.
Nhận một nhiệm vụ với địa điểm là trên đường đi vừa giúp cậu ta giải tỏa một chút bệnh nghề nghiệp, vừa giúp Gray có thêm lộ phí. Vậy thì có lý do gì để không làm chứ?
Dù vậy, việc nhập học cũng không thể bị trì hoãn. Do vậy nên Gray đã cho bản thân một giới hạn: trong vòng một tháng mà không nhận được nhiệm vụ nào phù hợp thì sẽ “xách balo và đi” ngay lặp tức.
Những ngày gần đây thì mỗi khi rảnh rỗi cậu ta sẽ đi loanh hoanh thị trấn để giải khoay. Tận hưởng vẻ thanh bình của quảng trường thị trấn, ngắm nhìn những nụ cười hồn nhiên của những đứa trẻ và cầu mong cho chúng sẽ chắp cánh bay cao lên trong tương lai. Hoặc là sẽ lại chạy đến thư viện và vùi mình trong tri thức, với một kẻ cô đơn và mọt sách ở cả hai kiếp thì đọc sách đối với Gray chính là ma dược. Và còn...
Và mỗi cuối ngày, cậu ta sẽ lại đi đến khu chợ, nhìn ngắm những con người đã trải qua một ngày lao động đầy vất vả nhưng luôn nở nụ cười đầy thỏa mãn và hài lòng.
“Rize, hôm nay cô bán thế nào? Còn con cá nào không lấy cho tôi đi.”
“Hôm nay ông tới trễ quá, cá bán hết rồi lão Gil à.”
“...”
“...”
Những cuộc đối thoại cứ tiếp diễn nữa, tiếp diễn mãi. Hết người này nói rồi lại đến người kia nói như thể rằng bây giờ chẳng phải là lúc tan chợ vậy.
Ngắm nhìn khung cảnh đầy màu sắc và nhộn nhịp trước mắt, Gray chỉ biết thở dài. Thế nhưng bên trong lại chẳng thấy buồn bã chút nào mà ngược lại còn nở một nụ cười thầm.
(Lâu lâu hưởng một tí năng lượng tích cực thế này cũng ổn nhỉ?) – Gray thầm nghĩ.
Bỗng một tiếng gọi nhỏ bé phát ra từ bên cạnh. Tiếng gọi bất giác khiến Gray nhìn xuống.
“Anh ơi, anh có muốn ăn bánh hấp không ạ?”
Giọng nói đó là của một cô bé nhỏ nhắn, khoảng bốn đến năm tuổi. Cô bé hỏi Gray trong khi chỉ tay về phía một người phụ nữ đang bán bánh hấp – hay cũng có thể gọi là bánh bao - ở phía lề đường.
Gray nhìn vào người phụ nữ đó, rồi lại nhìn cô bé thì mới hiểu chuyện gì.
“À. Hai cái nhé. Em đem lại đây cho anh rồi anh sẽ đưa tiền.”
Ngay sau khi Gray trả lời, cô bé mang khuôn mặt hớn hở chạy về, thủ thỉ:
“Mẹ ơi, là hai bánh nhân thịt.”
Chờ cũng không lâu lắm, chỉ mất chưa tới hai phút là cô bé đã mang bánh về cho Gray. Cậu cúi xuống nói nhỏ với cô bé.
“Bao nhiêu nhỉ?”
“Hai coin ạ!”
Cô bé nói, nụ cười rạng rỡ như ánh chiều tà.
Cậu ta lấy ra ba coin, dúi vào tay cô bé.
“Hai coin cho hai chiếc bánh, một coin còn lại cho em vì đã chạy đi chạy lại nhé!”
Nói rồi, cậu ta chạy đi để lại cô bé với khuôn mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Có lẽ cô bé vẫn còn quá nhỏ và giữ được sự ngây thơ trong sáng vốn có ở tuổi của cô.
-Ba ngày sau-
“Ồ? Một nhiệm vụ tiêu diệt một đàn ‘Sói Hoang’ level 15 ở rừng Nightfall sao?”
Gray đứng trước bảng thông báo nhiệm vụ ở hội quán, vừa trầm ngâm suy nghĩ khi nhớ lại bảng đồ.
Đã ba ngày trôi qua, đây là nhiệm vụ duy nhất có địa điểm ở trên lộ trình đi đến Arcadian, lại còn chẳng yêu cầu cao về số lượng thành viên và hiển nhiên cậu ta sẽ nhận nhiệm vụ này. Dù vậy, cậu ta cũng cảm thấy khá tiếc vì nhiệm vụ này đối với cậu ta khá dễ, thù lao nhận được đương nhiên cũng là ít.
“Thôi kệ vậy. Cũng may là nhiệm vụ này mình làm một mình thế nên cũng có thể xem là mớ thù lao này chia cho một mình mình cũng đủ tiêu rồi.”
Thở dài một tiếng rồi cậu ta lấy tờ thông báo nhiệm vụ xuống, từ từ đi lại quầy lễ tân.
“Nhận giúp tôi nhiệm vụ này.”
Gray nói với cô tiếp tân, mặt không đổi sắc.
“Vâng. Anh có thể đưa cho tôi ‘Thẻ Chứng Minh’ không ạ?”
Mặc dù đối diện thái độ có chút lạnh nhạt và hờ hững của Gray thì cô nàng tiếp tân lại đón chào vị khách khó tính này bằng một nụ cười ngọt như mật ông.
“Đây.”- Gray trả lời cộc lốc, đưa cho nhân viên tiếp tân tấm thẻ của mình.
“Để tôi xem nào... Umm. Cậu Gray à, tôi nghĩ cậu không nên nhận nhiệm vụ này đâu ạ.”
“Sao lại không?”
Đáp lại lời quan tâm của cô tiếp tân, Gray chỉ trả lời một câu cho có lệ.
“Mặc dù tôi vừa rời khỏi tổ đội và cũng không gia nhập tổ đội mới. Thế nhưng trên nhiệm vụ không hề yêu cầu phải có tổ đội đi cùng mà? Cấp độ yêu cầu cũng đạt rồi còn gì?”
Như thể có chút mất kiên nhẫn, Gray liên tục nói như muốn giải thích rằng mình hoàn toàn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
“Umm. Nhưng khả năng của cậu thì...”
“À!”
Gray chợt sực tỉnh như thể nhớ ra thứ gì đó.
Vấn đề lần này đúng là liên quan đến đồng đội thật.
Trước đây do đi cùng một đội có đủ chức nghiệp và khả năng thế nên hội quán chỉ xét các vấn đề như level yêu cầu, số lượng thành viên. Nếu đạt tất cả thì sẽ được nhận.
Nhưng giờ thì khác, nếu chỉ có một mình Gray thì họ sẽ xem xét kĩ hơn về khả năng của người nhận. Hội quán sẽ hạn chế không cho ai nhận một nhiệm vụ mà họ không thể hoàn thành, thậm chí có khả năng tử vong khi làm một mình.
Xét về Gray, trên giấy tờ cậu ta chỉ là một pháp sư hỗ trợ và chữa trị và hoàn toàn không có sức tấn công thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này?
Nhưng mà...
“Ổn mà. Tôi có một ít ‘trợ lực’ bên ngoài đấy. Toàn là đồ ngon cả, có đủ mana thì xài khá thoải mái.”
Gray giơ tay trái lên, trên tay đeo đầy những chiếc nhẫn được đính những viên ngọc tinh khiết. Những chiếc nhẫn giống như thế này là một loại ma cụ có những chức năng khác nhau. Đối với một pháp sư hỗ trợ như Gray thì việc đeo một vài ma cụ hỗ trợ tấn công là hoàn toàn bình thường.
Cô tiếp tân nhìn chằm chằm vào những chiếc nhẫn mà Gray đeo, nhưng nhìn hoài cũng chẳng phát hiện được gì. Mà việc của hội quán chỉ là khuyên nhủ và giảm thiểu tối đa thương vong. Nếu gặp ai quá mức cố chấp nhận nhiệm vụ quá sức thì họ cũng bất lực.
“Được rồi, tôi sẽ hoàn thành thủ tục cho cậu ngay lặp tức.”
Sau khi không còn nghi ngờ thì tiếp tân quay trở lại làm việc với khuôn mặc tươi cười, cô nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhận nhiệm vụ. Sau cùng, cô đặt lên bàn một tờ giấy.
“Xin hãy ký vào đơn ‘Miễn trừ trách nhiệm’ đi ạ.”
Đương nhiên, Gray cũng ký. Dù là nhận nhiệm vụ cho một mình hay nhóm “Silver Wolf” trước đây thì cậu cũng thay Allain ký nên việc này gần như thói quen rồi.
“Xong!”
Gray sau khi nhận nhiệm vụ và đi ra ngoài thì cảm thấy vô cùng thoải mái. Gray chỉ biết thở phào nhẹ nhõm và may mắn khi cậu ta không bị phát hiện... nói dối.
Làm sao mà Gray có một đống ma cụ tấn công cơ chứ?
Đem từ quê nhà theo à? Không, nếu cậu ta có nhiều vậy thì đã không xém chết đói rồi.
Cũng không thể nào là do đi chung với nhóm Allain nên sung túc rồi mua được. Với một đứa từng xém chết đói như cậu ta thì khi có tiền vào thì sẽ mua nhiều lương thực dự trữ như thể lo sợ giá lương thực ngày mai tăng đột biến vậy.
Vậy nên, cái mớ nhẫn ấy chỉ là hàng giả, lừa được mấy người không chuyên nghiệp thôi.
“Oaaaa... trời vẫn còn sớm. Hay đi luôn trong ngày nhỉ?”
Như thể đã quyết định, Gray nhanh chóng đi về quán trọ và trả phòng rồi thu dọn đồ đạt mặc dù chẳng có gì để dọn cả.
Xét về thời gian, thời hạn nhập học còn hơn hai tháng nữa. Cậu ta không vội lắm, vậy nên đã quyết định đi bộ. Cũng chẳng mất nhiều thời gian, cùng lắm chỉ gần hai tháng thôi.
(Vậy là, cũng sắp rời khỏi rồi nhỉ?)
Nghĩ bụng trong lòng là như vậy, Gray đi nhanh đến cổng thị trấn. Thế nhưng, cậu ta lại bị kéo vào một sự kiện thay đổi cuộc đời tiếp theo của mình.
“He he he. Em gái à, trông em cô đơn quá. Có cần bọn anh giúp gì không?”
“Đúng vậy đó, em có muốn đi ăn ở đâu không? Hay là cần chỗ ngủ cho đêm nay? Phòng của bọn anh vừa may vẫn còn trong một giường đấy.”
(Những chiêu trò cũ rích.)
Gray nghĩ thầm. Cậu ta giờ đây giống như một tên trộm lén lút đang nhìn trộm chủ nhà vậy.
Sự kiện hiện tại có thể tóm tắt là như thế này:
Khi Gray vừa đi đến gần cổng thành gì cậu ta thấy hai tên đàn ông trông không đứng đắn lắm. Hai người bọn họ vừa đi vừa nói, theo sau là một cô gái khoảng độ tuổi cậu, trùm khăn kín mít. Chúng vừa đi vừa dụ dỗ cô vào con hẻm vắng, trông như đang thực hiện một cuộc giao dịch mờ ám.
Mặc dù bản thân không phải là người tốt, thế nhưng Gray cũng chẳng mấy hài lòng khi nhìn thấy mấy tên khác làm việc xấu trót lọt như vậy. Cuối cùng, cậu đã đi theo ba người bọn họ đến con hẻm đó, phòng khi trường hợp xấu xảy ra thì cậu sẽ nhảy ra câu giờ cho cô gái đó chạy.
Nhưng mà, mọi chuyện có vẻ dễ giải quyết hơn cậu tưởng.
“Không cần đâu. Nếu hai người không có thứ đó thì tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Cô gái nói với giọng dứt khoát, bên trong còn che giấu đi thứ gì đó “lạnh’.
“Thôi mà, bọn anh chỉ lo em sẽ gặp nguy hiểm nếu đêm nay không có chỗ nào để ở thôi.”
Tên ốm nhom bước lại gần cô gái ấy, dang tay ra muốn khoác vai cô. Lúc này, Gray đã muốn nhảy ra ngăn hắn lại, thế nhưng sự việc ập vào mắt anh ta lại hoàn toàn ngược lại.
Tên ốm nhom ấy ngay khi bước đến gần cô gái gần như rất gần rồi thì lại hóa thành... tượng đá? Hay nói đúng hơn là tượng băng vì bước tượng có màu xanh và trong như đang bốc hơi lên.
“C-Cái gì chứ? Mày vừa làm gì nó hả?” – tên to con đứng kế bên cạnh bắt đầu hoảng loạn, hắn cầm dao lên muốn làm hại cô.
“...làm gì chứ? Cứ để yên đi, một chút là băng tan thôi.”
“Tan cái đầu mày. Chết đi!”
Hắn ta nhảy lên, vung dao về phía cô gái. Thấy tình hình bây giờ đã quá tệ rồi, Gray cũng chẳng còn bận tâm gì nữa.
Accelerate!
Bất ngờ, tốc độ của Gray bất chợt nhanh lên khi cậu lao về phía của tên to con đấy. Tự tin rằng bản thân mình có thể đá bay hắn, Gray đã cho hắn ta ăn ngay một cú “Rider Kick” khiến hắn ta bay vào tường.
“Chạy thôi!”
Chưa kịp để bất kì ai hoàn hồn, Gray nắm lấy tay cô nàng rồi kéo đi trong một khắc ngay khi vừa tiếp đất.
Cô nàng này có vẻ là một pháp sư, nhưng không mạnh lắm. Cô ấy có thể dễ dàng băng hóa một người, nhưng khi đối mặt với việc bị tấn công ở khoảng cách gần như lúc nãy thì lại không có nhiều kinh nghiệm để phản đòn hay né tránh. Vả lại, tốc độ và sức bền thì lại khá thấp khi mà cô hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ của Gray khiến cậu ta phải giảm tốc lại để cô nàng có thể theo kịp.
“HÀ HÀ HÀ...”
Ngay khi Gray ngồi xuống ghế tựa trong công viên, cậu đã ngay lặp tức buông tay cô nàng ra rồi hai người tự ngồi thở gấp sau khi vừa thoát nạn.
“Lần sau... không đi giúp người nữa... mệt quá.”
Nói rồi, cậu tự lấy ra một cái bánh để ăn tạm thời xem như bổ sung năng lượng.
“Ngoàm...Ngoàm...”
Cậu ta ăn trông có vẻ hơi mất “lịch sự” một chút, nhưng nó đủ nhanh để xem như là bổ sung năng lượng ngay sau trận chiến.
Bây giờ, sau khi ăn xong thì cậu mới để ý người con gái bên cạnh mình. Vẫn trùm lên người chiếc áo choàng dày cộp đó, thật khó để người khác nhìn thấy dung mạo hoặc biết được cô đang nghĩ gì.
“Ộc ộc ộc...”
Có vẻ chẳng cần thiết phải thấy mặt mới hiểu cô đang muốn gì, vì cái bụng của cô nàng đã phản bội mất rồi.
“X-Xin lỗi...”
“Ồ? Câu đầu tiên mà cậu nói cho tôi nghe không phải là ‘cảm ơn’ mà là ‘xin lỗi’ sao?”
Nói rồi, cậu ta lấy ra một cái bánh khác từ Túi Đồ rồi đưa cho cô.
“Măm... măm... bởi vì... tôi biết... cậu sẽ cho tôi... ăn...”
Cô nàng nhận lấy cái bánh từ tay Gray rồi ăn nó ngấu nghiến như thể đã lâu rồi chưa được ăn uống đầy đủ vậy.
(Nhìn cô ta ăn như thế này trông giống như mình trước đây vậy. Hahaha.)
Và rồi, cậu mới nhận thấy điều gì đó không ổn.
“Cậu nói cậu biết tôi sẽ cho cậu ăn sao? Làm sao mà-“
“Tôi chỉ đoán thôi.”
Ngay trước khi Gray kịp nói ra suy đoán của mình thì cô gái ấy đã kịp chặn họng cậu lại. Giống như cô đang lãng tránh và muốn che giấu gì đó vậy.
Và rồi, khi cô đang ăn và phải cầm bánh bằng cả hai tay thì mũ trùm đầu của cô lại không được thứ gì cố định cả. Nó bất ngờ bị một làn gió kéo ngược ra phía sau, để lộ dung nhan của người thiếu nữ.
Mái tóc dài màu trắng tinh khiết được thả xuống một cách tự nhiên, dài và trắng tới nỗi Gray đã nghĩ rằng đó là tuyết thật. Vài sợi lòa xòa trước trán như vô tình nhưng lại khiến gương mặt cô trông sinh động và dịu dàng một cách lạ kỳ.
Đôi mắt xanh xám — màu của sương sớm hòa lẫn tro tàn — cùng với cặp chân mày rũ xuống tạo nên cảm giác mang nhiều suy tư.
Làn da cô trắng đến mức có thể thấy mạch máu nhạt dưới ánh hoàng hôn. Trắng đến mức một người xuyên không như Gray phải há hốc kinh ngạc không biết là mắt mình có gắn filter vào hay không.
Và đôi môi đỏ mọng ấy trong khi vẫn đang nhai ngấu nghiến cái bánh mà Gray đưa, lại vô tình tỏa ra một thứ mị lực khiến người ta bị mê hoặc.
Và rồi, cô nàng bỗng chốc đỏ mặt và nhanh chóng kéo mũ trùm đầu của mình xuống. Có vẻ cô không thích người khác thấy mặt của mình lắm.
(À. Hóa ra mỹ nhân là đây sao? Vậy ra đây là lí do khiến hai tên đó nảy ra ý đồ đen tối đấy hả?)
Tự suy nghĩ ra những suy nghĩ đen tối đó, rồi Gray lại tự nuốt chúng lại vào cổ họng mình. Vì cậu hoàn toàn không muốn trở thành tượng băng hay gì cả.


0 Bình luận