• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01: Rời đi và con đường mới.

0 Bình luận - Độ dài: 2,505 từ - Cập nhật:

Ánh sáng từ những chiếc đèn ma thạch treo lơ lửng trên trần tỏa xuống, hắt bóng lung linh trên những bộ áo giáp đã xỉn màu và những tấm áo choàng đã sờn màu của đám lữ khách. Không khí đặc quánh bởi mùi bia lúa mạch, mùi rượu mạnh nồng hăng và cả mùi khói thuốc lá ma dược trộn lẫn, khiến căn phòng như đang sôi lên giữa một vạc dầu sôi hỗn loạn.

Tiếng cười khô khốc, tiếng cốc gỗ va vào nhau chan chát, tiếng hát nghêu ngao lệch nhịp của một nhóm lính đánh thuê ở góc phòng át cả tiếng đàn lia của nhạc công trẻ đang cố gắng giữ giai điệu. Trên bức tường gỗ tối màu, hàng chục tờ truy nã loang lổ và những thông báo nhiệm vụ từ Hội phiêu lưu được đóng chồng chất, giấy mới đè lên giấy cũ đến mức lớp dưới cùng đã ố vàng không còn đọc được chữ.

Những tên chiến binh bận rộn vào buổi sáng, chiến đấu trong những hang động đen tối giờ đây chụm đầu lại. Họ đem những chiến lợi phẩm và phần thưởng nhận được sau khi tiêu diệt lũ ma vật để đổ vào những trò đỏ đen và tìm lấy sự thư giản. Có quý cô ma pháp sư ngồi bận rộn ở gần quầy bar, tập trung tìm hiểu và nâng cấp trận pháp qua những cuốn sách ma pháp dày cộp.

Những tên bồi bàn chạy vội chạy vàng ngay giữa biển người, trên tay là những cốc bia lúa mạch đầy ắp, sẵn sàng trở thành thử thách để đánh gục những chiến binh mạnh mẽ nhất.

Mỗi khi cánh cửa hội quán bị mở ra nó sẽ để cho những làn gió Bắc tiến vào và tấn công những mạo hiểm giả. Dù vậy, họ cũng chỉ quát mắng vài câu thay cho lời chào hỏi thân tình. Vì họ biết rằng, mỗi khi cánh cửa hội quán được mở ra vào giờ này chính là lời thông báo cho một người anh em, bạn bè của họ rằng họ đã bình an trở về từ cuộc thảo phạt.

Họ là những người bạn đồng hành của nhau. Đã cùng nhau cười, đã cùng nhau khóc, là những người bạn đã vào sinh ra tử cùng nhau. Dù vậy, bữa tiệc nào cũng có lúc phải tàn.

“Cái gì? Sao cậu lại muốn rời đi?” – người chiến binh cao to vạm vỡ, trên vai vẫn còn vác hai cây chùy to lớn, kích động chỉ thẳng vào người bạn nhỏ bé trước mặt hắn và hét lên.

“Đúng vậy đó, chúng ta chẳng phải đang đi cùng nhau rất tốt sao? Cậu đột ngột thế này... khiến chúng tôi phải làm sao đây?”

Khác hẳn sự kích động của người chiến binh, nàng pháp sư tóc đỏ bên cạnh nói với giọng bình tĩnh. Nhưng nghe thôi cũng khó để không nhận thấy sự lưu luyến của cô nàng.

“Thôi nào, hai người phải cho cậu ấy thời gian giải thích phải không? Nào Gray, cậu không cho bọn anh một lời giải thích thỏa đáng là không xong đâu đấy.”

Người này là Allain, là đội trưởng của đội mạo hiểm giả của đội “Silver Wolf”, đồng thời cũng là một kiếm sĩ. Nhận thấy hai người đồng đội của mình là Aras và Selle có vẻ hơi kích động, anh đã nhanh tay giải vây và tạo cơ hội cho đàn em của mình.

“Tôi cứ nghĩ là mình đã nói với mọi người rồi mà?”

Đáp lại những phản ứng dữ dội của bạn bè mình, Gray nghiên đầu khó hiểu, nhưng khuôn mặt thì như đang dửng dưng chẳng mấy bận tâm.

Cậu đưa tay lên không trung, thò tay vào Túi đồ và lấy ra một thứ gọi là “Giấy báo nhập học” và để lên trước mặt mọi người.

Trước đây Gray chỉ là một cậu bé ở vùng quê hẻo lánh. Cậu đã nỗ lực cố gắng, từ ma pháp, thể lực lẫn tri thức để có một tấm vé nhập học vào học viện ma pháp nổi tiếng nhất đại lục – Học Viện Arcadian.

Đến trước sinh nhật mười lăm tuổi, cậu đã lén gia đình mình và tham gia vào cuộc thi xét tuyển đó và cuối cùng đã thành công nhận được giấy báo nhập học. Dù vậy, gia đình của Gray chẳng mấy đồng tình với quyết định của cậu ấy. Họ chỉ muốn cậu ở lại và thừa kế gia đình trong tương lai, chứ không phải là đi ra ngoài bôn ba để gây dựng sự nghiệp.

Cuối cùng, không thể chịu nổi sự cấm đoán của gia đình nên Gray đã lên đồ bỏ trốn, lên đường đến Đế Đô ma pháp Arcadian.

Trên đường đi thì cậu đã cố gắng ăn uống tiết kiệm, đến mức mà suýt gục vì đói bụng trong một thị trấn nhỏ. Tại đó, cậu đã gặp được những người bạn đầu tiên khi ra ngoài – “Silver Wolf”.

Họ là một nhóm mạo hiểm giả gồm ba thành viên gồm các vai trò là kiếm sĩ, chiến binh và pháp sư. Họ lúc đó đang thiếu một nhân vật hỗ trợ, lại trùng hợp rằng trước đây Gray đã từng nghiên cứu sâu về ma pháp hỗ trợ thế nên họ đã chấp nhận Gray vào đội.

Đến tận bây giờ, cả bốn người họ đã cùng nhau đi qua hơn năm thị trấn suốt 3 tháng. Đốt hang Goblin, trêu chọc Aligator, suýt nữa nằm lại dưới những cú dậm chân của Gorillian,.. trải qua nhiều khổ cực, gian nan và vất vả cùng nhau thế nên họ đã hình thành một liên kết sâu đậm với nhau.

Giờ đây, nhìn vào tờ giấy báo nhập học được Gray lấy ra lần nữa trước mặt mọi người, cả nhóm chỉ biết chết lặng không nói nên lời.

Tấm vé nhập học ấy vinh dự, quý giá biết bao nhiêu. Ngôi trường ấy là nơi tập hợp những cá nhân quan trọng và tài năng từ khắp lục địa. Đi học và tốt nghiệp tại đó thể hiện bạn là một người đẳng cấp, là một hành động đánh bóng tên tuổi bản thân đúng đắn nhất.

“...Đừng đi có được không?”

Lời này được phát ra từ miệng của Aras, chiến binh lực lưỡng với hai cây chùy to lớn. Nếu lời này xuất phát từ miệng của người khác thì có thể nghĩ rằng họ đang ghen tị với tài năng và cơ hội mà Gray đang có nên đang cố gắng ngăn cản cậu. Thế nhưng lời ấy được thoát ra từ miệng của Aras – người tiên phong của đội, người sẽ sẵn sàng liều chết chiến đấu với quái vật để đồng đội của mình rút lui – người sẽ không nói dối.

“Đ-đúng vậy đó, chúng ta bây giờ cũng tốt mà phải không? Cùng nhau mạo hiểm cùng nhau nè, đi săn bắn cùng nhau nè, chiến đấu cùng nhau, và chúng ta cũng sẽ lo lắng cho nhau... như những người đồng đội.”

Đã được Aras bơm máu liều thế nên Selle cũng lên tiếng níu kéo Gray, mong có thể níu giữ lại người bạn cô yêu quý.

Thế nhưng, có lẽ nguyện vọng của hai người đã bị từ chối.

“Xin lỗi, thành thật xin lỗi.”

Gray cúi người xuống, xin lỗi ríu rít.

“Thành thật mà nói thì tôi không định đi học nữa. Bỏ nhà để đi học mà giờ lại không đi học, kì lắm phải không?” – cậu gãi đầu, cố để giải ngố.

“Tôi đã nghĩ rằng... bây giờ thì thế này cũng ổn. Thế nhưng, điểm dừng chân của chúng ta lại là ở đây. Ở đây chỉ cách Arcadian khoảng hai tháng đi bộ, trong khi tấm vé nhập học lại còn hạn lên đến ba tháng. “

Gray dừng lại, lấy sức rồi nói tiếp.

“Mỗi khi nghĩ về việc này, tôi cảm thấy bụng mình cứ như đang cào xé. ‘Chẳng lẽ công sức mà tôi đã bỏ ra suốt 15 năm qua phải bỏ đi như vậy sao?’. Tôi cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội nữa. Tôi biết tôi thật ích kỷ, nhưng tôi thành thật xin lỗi.”

Gray đứng dậy, cuối người trước mặt ba người thay cho lời xin lỗi.

“Gray...”

“...”

“...”

Tiếng nghiến răng ken két của Aras khi nhìn Gray hòa lẫn cùng với tiếng khóc nức nở của Selle, có vẻ như cô không thể chấp nhận rằng bản thân sắp mất đi một người đồng đội. Còn đội trưởng Allain vẫn ngồi đó, mặt không biến sắc.

Cả bốn người chẳng ai nói lời nào. Cuối cùng, Allain phải lên tiếng để dẹp bỏ mớ hỗn loạn này.

“Rầm!”

Âm thanh chói tai vang lên và phát ra, khiến ai cũng phải quay lại ngước nhìn về nguồn góc phát ra âm thanh.

“Gray, cậu bị đuổi rồi!”

Allain đập tay xuống bàn, hét lên một tiếng đầy giận dữ. Ai cũng bất ngờ với những gì Allain nói, kể cả Gray.

“Cậu bị đuổi vì gây mất đoàn kết và chia rẽ nội bộ nhóm.  Cậu không xứng đáng ở lại đây, hiểu không?”

Allain nói như đang ra lệnh, khiến ai cũng cuối đầu không dám nhìn thẳng. Chỉ có Gray vẫn nhìn chằm chằm vào Allain, vì cuối cùng cậu đã hiểu.

Allain biết Gray không như vẻ bề ngoài. Gray trông có vẻ thư sinh và hiền lành, thế nhưng Allain biết cậu ta chỉ đơn giản là một con thú hoang bảo thủ, sẵn sàng làm mọi thứ bản thân muốn và có thể. Dù anh ta có hạ mình cùng với hai người bạn kia để can ngăn Gray không cho cậu ta đi thì chỉ gây thêm khó xử chứ chẳng thể khiến cậu ta thay đổi ý định. Muốn cản cậu ta chỉ có nước đánh gãy tay chân cậu ta. Dù vậy, cậu ta vẫn sẽ hồi phục lại được bằng thiên phú về ma pháp hỗ trợ.

Thế nên, Allain lựa chọn chia tay trong hòa bình, giúp cho Gray đi trước. Mặc dù sẽ bị Selle và Aras để bụng và oán trách nhưng chỉ cần kiên nhẫn và giải thích cho họ thì họ sẽ hiểu anh ta thôi.

“Vậy thì, chào tạm biệt.”

Gray đứng dậy và rời khỏi. Cậu ta không cần phải thu dọn đồ đạc gì cả. Chỉ có một chiếc đũa phép cầm tay, và một chiếc áo khoác đã bạc màu theo cậu suốt hành trình qua. Đa phần vật phẩm cần thiết khác đều được lưu trữ trong Túi Đồ.

Gray bước lại quầy thanh toán, bỏ lại 60 coin bạc như là thanh toán cho tiệc chia tay với những người bạn đầu tiên ở thế giới này. Trước khi xoay người rời đi, cậu vẫn không quên nhìn lại những người đã đi mình suốt thời gian qua.

Aras cầm cốc bia lên, la hét và chất vấn thẳng mặt Allain với giọng đầy trách móc và buộc tội. Trong khi đó Selle chỉ ngồi lặng thinh và cuối mặt xuống, không nói lời nào.

(Có vẻ lần này hại anh nhiều rồi. Xin lỗi, và chúc anh sẽ giải quyết chúng tốt nhé, Allain.)

 Gray kéo mũ trùm đầu lên rồi bước ra khỏi hội quán mà chẳng nói thêm lời nào.

Đúng vậy... Gray là một người chuyển sinh.

Đó là tất cả những gì mà Gray nhớ từ khi anh ta còn là một đứa trẻ. Anh ta chỉ nhận thức được bản thân mình đang sống ở một thế giới khác với thế giới cũ.

Một thế giới có giai đoạn lịch sử trung đại, thế nhưng đây là một thế giới hoàn toàn khác. Địa lý khác, lịch sử khác, văn hóa và sự tồn tại của những sinh vật xuất hiện trên thế giới này cũng chứng minh rằng đây là một thế giới khác với Trái Đất trước đây.

Ma thuật ở thế giới này không phải là thứ hão huyền. Các yếu tố địa lý, lịch sử, sự thay đổi triều đại, sự khác nhau ở văn hóa riêng biệt, khí hậu,... đều được bao phủ và có một sợi dây vô hình gắn liền với ma thuật.

Gray nói rằng bản thân cậu ta đã ở đáy vực của cuộc sống ở thế giới cũ do thiếu đi nền tảng và sự chuẩn bị kĩ càng khi bước vào xã hội. Do vậy nên cậu ta ở thế giới này đã nỗ lực từ nhỏ với mong muốn rằng sự chuẩn bị từ nhỏ của bản thân mình sẽ không trở thành vô ích.

Cậu ta đã tập luyện thể lực, tham gia vào các hoạt động săn bắn và tập luyện dựa vào quan hệ của ba mẹ.

Luyện tập các kỹ năng sinh tồn hoặc các kỹ năng phụ như nấu ăn, may vá,... dù chẳng thể nào làm tốt tất cả nhưng cậu ta vẫn làm với suy nghĩ góp gió thành bão. Cậu ta thà biết mỗi cái một ít chứ không chịu không biết cái nào.

Và khi cậu ta nhận ra rằng ma thuật – thứ không hề xuất hiện tại thế giới cũ lại chính là thứ mấu chốt giải quyết mọi thứ ở thế giới này thì cậu ta đã đâm đầu vào nghiên cứu chúng.

Sau nhiều lần nghiên cứu kỹ càng, Gray đã nghĩ rằng “Ma pháp hỗ trợ, nói chính xác hơn là chữa trị mới là tốt nhất cho mình.”

        Lý do là ma pháp chữa trị không phế như các bộ anime hay light novel ở kiếp trước, cậu biết điều kiện y tế ở thế giới này vẫn còn thô sơ, số lượng y sĩ hay các pháp sư trị liệu là vô cùng ít vì nó cần thiên phú để đi vào chuyên sâu.

Do vậy nên, dù Gray có vô tình tham gia tổ đội anh hùng, mạo hiểm giả hay bất cứ thứ gì thì dù có bị đuổi đi thì cậu ta vẫn sẽ sống sót khi đi phiêu lưu khắp nơi và cứu người khác. Ai đâu lại từ chối y tế trong khi chỉ cần bỏ ra chút lợi lộc cơ chứ?

Và bây giờ, Gray đang có điều kiện để tiến đến Arcadian – cái nôi ma pháp của những thiên tài. Mục đích cậu ta đến đó chỉ có một: nâng cao tiềm năng và giá trị của bản thân trong ma pháp hỗ trợ nói chung và ma pháp chữa trị nói riêng vì thật trùng hợp, Gray chính là người mang thiên phú về ma pháp hỗ trợ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận