-“… Và đó là tất cả những gì xảy ra hôm qua.”
Ngày mới đã đến, và tôi vẫn uể oải nằm trên mặt bàn giảng đường đại học. Kể cả một thằng thất bại như tôi cũng có một người bạn, cũng là kẻ đang nghe tôi luyên thuyên về buổi tối hôm qua. Takahashi Hokuto là tên của cậu ấy.
Vẻ ngoài ưa nhìn và học lực tuyệt vời, thật khó hiểu khi một người như cậu ta lại làm bạn với tôi.
Takahashi trầm ngâm một lúc. Cậu ta nghiêng đầu tự hỏi:
-“Cậu nghĩ Nozomi có khi nào thích cậu không?”
-“Con bé chỉ đùa giỡn thôi.”
Tôi nhớ lại giây phút cả hai đã gần chạm môi mà cảm thấy tiếc nuối.
-“Vậy buổi tối kết thúc thế nào?”
-“Khi bọn tớ quay lại, Satou đã mất túi xách và ví của em ấy…”
Một cái kết không thể thảm hại hơn cho buổi hẹn đêm giáng sinh.
…
Tôi lẩm bẩm…
-“… đúng như kế hoạch.”
Nghe đến vậy khiến Takahashi thở dài.
-“Nếu hai người không hẹn hò với nhau chỉ vì nhiệm vụ thì mọi chuyện đã rất khác đấy.”
Tôi mở điện thoại của mình lên. Một ứng dụng theo dấu đang liên tục gửi thông tin về chiếc máy.
-“Lần này tôi nhất định sẽ bắt được bọn chúng.” – Niềm tin trong tôi bùng nổ. “Và rồi tiền học phí và sinh hoạt tháng này sẽ không cần bận tâm.”
Sinh viên đại học thường kiếm một công việc bán thời gian cho mình. Đối với các sinh viên của trường đại học St. Margaret, chúng tôi còn có một công việc khác: xử lí các hiện tượng siêu nhiên.
Đừng hiểu nhầm, tôi không bắt rồng hay trừ tà làm phép gì hết. Đôi khi chỉ là ghi chép sinh hoạt của một sinh thể dị thường, thỉnh thoảng được phân công lau dọn mấy nét vẽ bậy ngẫu nhiên mà có thể gây ra hiện tượng siêu nhiên. Đây là một công việc làm thêm cho sinh viên, mọi người mong chờ gì chứ?
Khoảng thời gian có giáng sinh trong năm là hoạt động của bọn Quỷ Lùn. Chúng bé như miêu tả trong mấy cuốn sách về yêu tinh, và toàn giở trò hai ngón với con người. Rất phiền phức.
Tôi và cô đàn em Satou sau khi bó tay trước khả năng lẩn trốn của bọn chúng, đã nảy ra một ý tưởng - Chúng tôi sẽ để một thiết bị theo dấu bên trong túi xách và hành xử như một mục tiêu tiềm năng cho lũ quỷ lùn này.
Như những gì Takahashi nói, em ấy và tôi hẹn hò nhau chỉ vì muốn giả làm cặp đôi ngốc nghếch và hớ hênh để dẫn dụ lũ lóc nhóc loi choi đó.
Bất ngờ là Satou có năng khiếu diễn xuất thật sự. Ý là, em ấy vốn giỏi trong mọi lĩnh vực nhưng những cử chỉ yêu đương với tôi khiến bản thân tôi không khỏi trầm trồ. Cứ như em ấy không hề diễn vậy.
-“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.” – Takahashi nói. “Hay sau lần này cậu làm bạn trai Nozomi luôn đi.”
-“Xem ai dễ dàng gọi em ấy bằng tên riêng nói kìa. Tớ còn không gần gũi với Satou được như cậu.”
-“Haha chỉ vì bọn tớ thường xuyên làm nhiệm vụ cùng nhau thôi. Ghen à?”
-“… Không quan tâm.”
-“Nhưng nhà em ấy giàu lắm.”
…
-“… Tớ sẽ suy nghĩ lại.”
Đùa thôi, tôi biết mình không xứng đáng với em ấy. Biết người biết ta thì sẽ không gây ra hiểu nhầm.
-“Vậy tớ đi đây.” Tôi uể oải đứng dậy.
-“Hả, nhưng còn đang trong giờ học mà?”
-“Điểm danh xong rồi. Tớ đi làm thêm đây.”
Takahashi chỉ nói: “Thực dụng quá đó” rồi tiễn tôi với một cái vẫy tay. Trước khi đi, tôi dặn dò:
-“Nếu em gái tớ có tới thì tìm cách bao che giúp tớ nhé.”
Làm thêm bên ngoài là một chuyện, nhưng đây là một công việc đặc thù… Tôi không muốn em ấy biết.
-“Rồi rồi, cứ đi đi.” Cậu bạn của tôi gãi đầu.
Takahashi dõi theo bóng lưng của tôi. Trong lòng cậu ấy hẳn có nhiều trăn trở lắm.
(Kể cả khi Satou Nozomi cùng tớ đi làm nhiệm vụ, em ấy cũng không làm nhiều thứ như vậy đâu. Diện đồ đẹp, mua quần áo, làm cậu cảm thấy vui vẻ.)
-“Một người con gái chủ động như vậy, thời nay hiếm lắm đó Ren.”
Takahashi Hokuto cười khổ. Những suy nghĩ và lời nói đó của cậu ấy, hoàn toàn tôi không thể nghe được.
***
Tôi sải bước trên con đường bên bờ biển.
(Hòn đảo này đẹp thật…)
Tôi luôn chọn con đường này để đi, từ đó ngắm nhìn được toàn bộ khung cảnh hòn đảo. Sóng nước rì rào, xa kia là dáng dấp cây cầu nối từ đất liền về đây.
Một khung cảnh tuyệt đẹp cho những người đang chờ xe bus có thể thư giãn. Tôi tiến đến một trạm chờ xe bus gần đấy, ngồi xuống và tận hưởng chút yên bình nhỏ nhoi của cuộc sống này.
… Rồi nếu bất chợt, ở mặt biển chợt trồi lên một con thuỷ quái.
… Hoặc nếu ngay phía sau lưng tôi là bàn tay mọc ra từ cái ghế chờ.
Khi tiếp xúc với những hiện tượng siêu nhiên, cuộc sống thường ngày của bạn bỗng chốc bị đảo lộn. Có lẽ ý nghĩa của công việc bán thời gian này là để mọi người sống mà không cần biết về mặt bên kia của thế giới.
Cũng vậy thôi, tôi làm chỉ để duy trì cho cuộc sống thường ngày của mình. Tiền công được trả ngang với một tháng lương cho mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Tôi còn có thêm thời gian để đi kiếm việc làm thêm khác.
Sau khi bị đuổi khỏi chỗ làm thì đây là công việc duy nhất còn lại của tôi. Bỏ thêm một chút ít thời gian cho nó cũng không sao.
Tôi nghĩ mắt mình bắt đầu hơi lim dim bởi sự yên bình này. Khi tôi mở mắt dậy, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống (!?) Ngồi bên cạnh tôi là một chàng trai trạc tuổi.
-“Thấy ông ngủ ngon quá nên tôi không muốn đánh thức.” Cậu ta cười khổ.
Một sinh viên mới nhập học gần đây ở trường chúng tôi, cũng là người tôi đã hẹn gặp. Xấu hổ làm sao, ngủ quên ngay khi có hẹn với người khác…
Nhưng tên này thật sự chờ cho đến khi mặt trời khuất dạng à? Đ…Đáng sợ thế.
-“Xin lỗi… Hôm qua tôi thức khuya nên hơi mệt.”
Xe bus đến. Cả tôi và cậu ta cùng lên xe với điểm đến là ở một khu vực bên kia hòn đảo. Trong thời gian ấy, tôi nói chuyện với cậu ta:
-“Sao ông tìm được công việc này hay vậy? Nó không chính thức mà thậm chí còn được cho là một trong bảy bí ẩn của trường.”
-“Haha, vô tình thôi.”
Chỉ có những người đã từng chạm mặt với mấy thứ siêu nhiên mới có thể tìm được công việc này. Vô tình tìm thấy nghe khó tin thật.
Vì là người mới, cậu ta cần có người hướng dẫn. Và đó là tôi.
Xe bus đã dừng. Chúng tôi đi bộ thêm một đoạn nữa rồi đến một căn biệt thự bị bỏ hoang. Cỏ mọc um tùm trong sân vườn, bụi đóng thành từng lớp.
Cánh cửa rỉ sét bị đẩy qua một bên. Bầu không khí u ám này không khác gì trong mấy bộ phim kinh dị cả.
Bên trong căn biệt thự lại trông sạch sẽ như có ai đó đang sống ở đây…
-“Được rồi, làm việc nào.”
Cầm lấy cây chổi ở góc nhà, người mới bắt đầu quét dọn mọi thứ. Đứng quan sát không thì cũng kì nên tôi cũng giúp một tay trong công cuộc dọn dẹp.
-“Chỉ cần Suzuki giám sát là được rồi. Không cần giúp đâu.”
-“Xong nhanh thì về sớm. Ông định quét cái biệt thự này đến bao giờ?”
Cậu ta cười khi nghe tôi nói. Bộ cái con người này không biết gì ngoài việc mỉm cười à?
Cả hai quét dọn ở hai nơi khác nhau. Khi tôi đang lau chùi phòng khách, đột nhiên chiếc bình hoa trên bàn lắc lư như có người đụng chạm.
(… Cái gì đây? Mình bắt đầu thấy sợ rồi đấy...)
Tên người mới vẫn đang lau chùi cầu thang, vừa lau vừa ngân nga một cách vui vẻ.
Không muốn để thua cậu ta, tôi cắn răng làm hết việc của mình, mặc kệ vô số hiện tượng linh dị như đồ đạc tự di chuyển hay tiếng thì thầm đâu đó trong bức tường.
Không, tôi chịu thua. Sợ quá đi mất..!
-“N… Này, ông không nghe thấy tiếng gì lạ hả?”
Cái tên này vẫn cứ ngân nga bài hát chết tiệt của hắn! Chợt để ý đến tôi, cậu ta vỗ tay:
-“À, cái cô gái đang đứng sau lưng ông á?”
Tôi quay lại.
Tóc dài và mặc đồ trắng. Đích thị là ma rồi.
Tôi chết đứng.
…
Trong đầu tôi vang lên thứ âm thanh ma mị:
-“Phản ứng thế này mới giống con người chứ.”
Khi tôi định thần lại, người phụ nữ vẫn ở đó. Tên người mới thì chưng ra bộ mặt cười nham nhở.
-“Tại sao lại đem theo một người khác đến đây hả, Thanh?”
Lại nữa, cảm giác như giọng nói của cô ta đâm thẳng vào não của tôi vậy.
-“Người này là tiền bối của tôi ở chỗ làm. Hôm nay đến đây để hướng dẫn tôi.” – Cậu ta nói.
-“Hướng dẫn… à.”
Người phụ nữ quay đi sau khi nói “Ta sẽ mang thêm tách trà”. Tôi cũng nghỉ tay mà ngồi trên một bậc thang cùng với cậu người mới.
-“Ông tên là Thanh hả?” –Tôi hỏi.
Thanh cười như một lời xác nhận.
Một người phương đông điển hình. Không bất ngờ nổi.
-“Vậy xin được chào hỏi lại.” –Tôi đứng dậy rồi giơ tay về phía trước. “Xin lỗi vì đã không biết tên ông sớm hơn. Tôi là Suzuki Ren, cùng làm thêm công việc này.”
Thanh cũng bắt tay tôi:
-“Trịnh trọng quá, haha.”
-“Mong được giúp đỡ nhé, hậu bối.”
Một người kì lạ nữa lại bước vào cuộc đời tôi. Nhưng cậu ấy là người tốt, tôi chắc chắn vậy.
-“Bà cô lúc nãy là ai thế” – Tôi hỏi.
-“Đừng có dùng từ “bà cô”. Cô ấy sẽ giết ông đấy.”
Người phụ nữ đó quay lại với một bộ ấm chén rất quý tộc. Và thứ làm tôi kinh ngạc hơn là nó đang lơ lửng trên lòng bàn tay bà ta (!?)
Nhìn kĩ lại, ẩn sau mái tóc trắng bạc ấy là một gương mặt khá trẻ. Bộ trang phục trắng toát cũng mang cảm giác trí thức, như một cô thủ thư vậy.
Một con chó nhỏ cứ liên tục đi theo cô ta. Nó có màu đỏ máu, hoàn toàn không phải giống chó bình thường. Bất ngờ nhất là từ cổ chân của cô trở đi hoàn toàn trong suốt.
-“Nếu cậu đang nghĩ ta là thứ gì, thì nó đúng như cậu nghĩ. Gọi ta là Minerva.”
-“Ở La Mã cổ đại, cô ấy được biết tới là một học giả. Sau khi chết đi thì trở thành hồn ma rồi tồn tại cho đến tận bây giờ.” –Thanh tiếp lời.
Tôi suy nghĩ một lúc…
-“… Vậy đây thực sự là một bà cô…”
Ngay lập tức tôi bị ném vào góc tường bằng một năng lực siêu nhiên nào đó.
-“Ren ăn nói trưởng thành nhưng ông thiếu tinh tế quá…”
-“B…Bỏ đi. Bộ hồn ma nào cũng có khả năng tâm linh hả?”
Trà và tách đã được chuẩn bị. Dù hơi e ngại bình trà được chuẩn bị bởi một ma nữ nhưng vì Thanh đã uống nên tôi cũng không ngần ngại nhấp một ngụm nhỏ.
Chỉ chờ chúng tôi uống xong, Minerva hỏi:
-“Cảm thấy trà thế nào?”
-“Vị như trà.” –Tôi đáp.
-“Uống không đã khát. Có bình trà to hơn không Minerva?” –Thanh trả lời.
-“… Đúng là pha trà cho lũ lợn.”
Tôi chẳng buồn uống thêm. Thanh thì uống hết bình trà trong một hơi rồi tiếp tục công việc.
Khi tôi định giúp thì cậu ta nói: “Công việc của của ông là giám sát vậy nên ngồi ở đây với Minerva đi.”
Sự vắng mặt của cậu ấy khiến bầu không khí như trùng xuống. Ma nữ lạnh lùng đọc sách ở một góc bàn, không hề để ý đến sự tồn tại của tôi.
(Suzuki Ren này cũng không có hảo cảm gì với những thứ như cô đâu, đồ ma nữ.)
Tôi đi vòng quanh biệt thự để quan sát. Cửa sổ có rất nhiều nhưng cái nào cũng bị rèm che kín bưng. Những chậu cây trong căn biệt thự ít ra cũng làm không khí bớt ngột ngạt.
Giọng nói ma mị lại vang lên trong đầu tôi:
-“Đừng đến căn phòng ở cuối hành lang bên trái.”
Bị dặn dò vậy khiến tôi hơi ngập ngừng trong việc tiếp tục tìm hiểu căn biệt thự. Suy cho cùng, đây là nhà của một cô gái. Hiển nhiên có những nơi cô ta không muốn một tên con trai đến gần rồi. (dù cho cô ta là một con ma)
Không còn việc gì làm, tôi ái ngại đến gần kệ sách để giết thời gian rảnh. Chất đầy trên kệ là những cuốn sách cổ với bìa làm bằng da. Thật khó để biết được đó là loại sách gì chỉ dựa vào bìa của nó.
Tôi cầm một cuốn với suy nghĩ: “Chà, chắc đây là nhật kí cùa một ai đó thôi.” Nhưng không, bên trong là kiến thức viết tay về mặt kia của thế giới mà tôi không hề biết.
-“Minerva…”
-“Hửm?”
Tôi chạy ù tới chỗ của Minerva, lúc này đang bàng hoàng với sự thay đổi thái độ của tôi. Tôi hỏi:
-“Ở đây có sách về Quỷ Lùn không???”
-“…Nếu là về yêu tinh thì nó nằm ở kệ dưới cùng.”
Như tìm thấy ánh sáng, tôi lục tìm những cuốn sách có vẻ liên quan.
(À, không quên cúi đầu cảm ơn nữa.)
Tôi đã luôn quan ngại về cách đối đầu với lũ quỷ lùn khi tìm thấy được chúng. Thông báo về vị trí cho những người có khả năng giải quyết cũng là một lựa chọn. Nhưng để đề phòng, tôi cũng nên tìm hiểu thì hơn.
(Ồ, quỷ lùn chỉ bé như một đứa trẻ ba tuổi. Chúng mưu mẹo, tinh ranh và cực kì khéo léo. Nỗi ám ảnh với vàng khiến chúng hành động trộm cắp và đúc ra những vật liệu tinh xảo.)
-“Ở đây có nói quỷ lùn nhanh nhẹn nhưng yếu ớt nên thường chọn cách ẩn nấp vào trong bóng đêm để tự vệ.”
Minerva ngoe nguẩy ngón tay trong không trung. Một chiếc bút lông cũng từ đâu lơ lửng trong không khí.
-“Để ta chỉnh sửa lại. Không phải là “ấn nấp” mà là “chìm”.”
-“Tức là sao?”
-“Nó giống như…” –Minerva chạm tay vào mặt bàn. Bàn tay của cô xuyên qua nó. “… chúng có thể tự do ra vào bóng đêm như đang bơi trong đó.”
Đã có lần tôi cùng Satou dồn được một con vào đường cụt, nhưng không hiểu sao nó biến mất một cách thần kì. Giờ thì tôi đã hiểu.
-“Nhân tiện, cô đang đọc sách gì vậy Minerva?”
Trông nó to như bách khoa toàn thư vậy. Mà thực ra, cách cô ta đọc nó mới là điều khiến tôi băn khoăn.
-“…” –Minerva không trả lời.
-“Thanh, cậu đứng đằng sau xem cô ta đang đọc sách gì được không?”
-“Khoan, sách này là cậu cho ta mượn mà!?... Ể?” – Minerva quay mặt ra phía sau, chỉ để thấy là chẳng có ai ở đó cả.
Nhân cơ hội đánh lừa được cô ta, tôi nhanh chóng giật lấy cuốn sách. Quả nhiên là bình phong cho quyển tạp chí kẹp bên trong. Trò này tôi làm nhiều rồi.
-“Vậy ra cậu người mới dùng thứ này để dẫn dụ cô.” –Tôi nhặt quyển tạp chí rồi tự nhủ.
-“Ta đã dành cả ngàn năm đọc sách học thuật, thì dùng một hai năm đọc ấn phẩm giải trí có gì là sai?”
-“Ồ không, tôi đâu có bảo là cô sai đâu.” –Tôi lật từng trang tạp chí. “Tôi cũng từng có tuổi thơ đọc manga đấy chứ. Hoài niệm thật.”
Khi đủ trưởng thành để nhận ra gánh nặng của cơm áo gạo tiền, tôi đã không còn thời gian cho sở thích này nữa.
Tôi lật đến một trang khá thú vị.
-“Vậy tôi với Thanh, ai là người nằm trên?”
-“Tất nhiên là Thanh rồi! Cậu phải thể hiện nhiều hơn nếu muốn là người công nhé!”
Ựa… tôi không biết vẻ mặt của mình bây giờ thế nào, nhưng chắc chắn là đang tỏ vẻ khinh bỉ.
-“Ngươi gài ta…”
-“Con mụ đọc BL rồi tưởng tượng lung tung thì không có quyền nói!” (BL: Boys’ Love)
Tôi không nghĩ hồn ma đã sống cả ngàn năm lại trở thành một con đọc BL thời hiện đại. Chuyện gì cũng có thể xảy ra nhỉ.
-“Nhưng mà… Thanh đưa cho cô cuốn tạp chí này phải không?” –Tôi hỏi.
Minerva gật đầu. Cô ta và tôi ghé tai vào nhau:
-“Ta hiểu... có khi nào…”
-“… Có khi nào…”
Cả hai cùng nghĩ tới một lí do khó tin nhất. Tôi làm nét mặt nhăn nhó, nhưng có vẻ Minerva cũng không thích việc đó tí nào (?)
-“Cậu ta chưa có bạn gái dù trông rất điển trai… Nếu là thật thì…”
Ôi trời ơi, con ma nữ không ngừng khiến tôi hết bất ngờ. Cô ta thích Thanh phải không?
-“Nhân tiện, ngươi tên gì vậy?
-“Suzuki Ren. Nhớ lấy.”
-“Nhớ rồi. Ren x Thanh nhỉ.”
-“Tôi xin lỗi, làm ơn quên tên tôi đi.”
Tôi không muốn bị gán ghép cho cái con thuyền kì cục trong đầu cô, đồ ma nữ hủ bại.
-“Cậu sẽ là một đối thủ nặng kí với ta đấy, Suzuki Ren.” Minerva trỏ cây bút lông lơ lửng về phía tôi. Cô ấy cười.
-“Trông cô chả buồn giấu diếm chuyện của bản thân nhỉ.”
-“Ta có thể biến mất bất cứ lúc nào. Không nói ra thì khi đến lúc sẽ hối hận lắm.”
Tôi chẳng biết làm gì ngoài gãi đầu lắng nghe. Đây là lần đầu tiên có người khác tâm sự với tôi nên cảm thấy thật bối rối.
Dù là một hồn ma phiêu dạt, sống cả ngàn năm nhưng Minerva vẫn có những trăn trở của riêng cô.
Sau cánh cửa, tiếng ngân nga càng lúc càng gần. Biết Thanh có lẽ đã làm xong, chúng tôi cũng tạm dừng cuộc nói chuyện này lại.
Quả nhiên bước vào là một chàng trai luôn vui vẻ và nụ cười như mang lại hi vọng cho người khác. Cũng có mắt nhìn người nhỉ, ma nữ?
-“Đến lúc kiểm tra rồi.” –Tôi nhấc mông khỏi ghế và rời khỏi phòng khách, để lại Thanh và Minerva một chút riêng tư.
(Mình chỉ đi làm việc bán thời gian, sao lại vướng vào những thứ tình cảm rắc rối này chứ?)
Tôi không biết câu chuyện này sẽ kết thúc thế nào. Nhưng hi vọng rằng đó sẽ là một kết thúc đẹp
…
Sau cùng cô ta cũng không nói gì với Thanh.
Tôi và người mới đang trên đường trở về trường. Trước khi về, Thanh để lại một túi giấy chứa đầy truyện tranh. Có lẽ sớm thôi con ma nữ này sẽ vĩnh viễn ám căn biệt thự và chỉ ra ngoài lúc cần mua truyện tranh mất.
Giữa đường tôi có nói chuyện với Thanh:
-“Ông đang sống cùng gia đình à?”
-“Không, tôi sống một mình. Chật vật với tiền trọ lắm nên tôi phải kiếm việc làm thêm đây.”
Câu trả lời khiến tôi hơi bất ngờ. Cậu ấy đơn độc ở một nơi đất khách thế này sao?
Thấy tôi im lặng, Thanh lên tiếng:
-“Còn ông thì sao? Thú thực thì ông là người bạn đầu tiên của tôi đấy.”
-“Người như ông sẽ có nhiều bạn bè thôi.” Tôi nói. “Thực ra, tôi có khá nhiều điểm giống ông.”
(Có lẽ không sao đâu nếu mình tâm sự với cậu ta.)
“Tôi đang sống cùng với em gái. Chỉ tôi và em ấy thôi. Ba mẹ chúng tôi hầu như không ở nhà.”
Không để cho Thanh kịp nói, tôi tiếp lời:
“… Họ là những người sống sót thần kì của một tai nạn thí nghiệm ở đây. Ngoại trừ ba mẹ tôi và một nhà khoa học, nghe nói tất cả thành viên tham gia vào dự án đó đều đã chết.”
Thanh có vẻ bất ngờ khi nghe.
-“Ông không biết à?” –Tôi cười. “Hòn đảo này có nhiều câu chuyện đằng sau nó lắm. Chúng tôi chỉ mới mở cửa những năm gần đây thôi. Thấy không, còn có cả một trường đại học được thành lập trên hòn đảo này.”
-“Đúng là tôi không biết gì thật.”
-“Nhân tiện, nhà khoa học còn sống đó giờ là hiệu trưởng trường mình đấy. Satou Haruma.”
-“Thật à?”
-“Thật.”
Tôi gật đầu. Sinh viên mới nhập học như cậu ta hẳn không biết điều này.
-“Coi bộ ông cũng có nhiều vấn đề ghê.” –Thanh cười khổ.
-“Đã thấy hối hận khi chọn bạn chưa, Thanh?”
-“Haha, sau này ông cũng sẽ hối hận khi là người giám sát của tôi thôi.”
Những câu nói nửa đùa nửa thật ấy được hai chúng tôi nói với nhau suốt dọc đường. Ngày hôm ấy, tôi biết rằng mình đã có thêm một người bạn.


0 Bình luận