-“A… Hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ…”
Tôi biết là không nên nói thế vào Giáng Sinh. Nhưng khi nghĩ về mọi chuyện, những câu từ bất mãn cứ thế mà tuôn ra không ngừng.
Bóng đèn neon treo khắp nơi. Công viên sáng rực dưới màn đêm lạnh lẽo. Tiếng nói chuyện, cười đùa rôm rả như trái ngược với thứ cảm xúc u ám trong lòng tôi.
(Không ổn rồi… Mình không thể để gương mặt này khi gặp em ấy được.)
Tôi cố trấn tĩnh bản thân. Ở công viên này có một đài phun nước rất đẹp, cũng là nơi tôi đã hẹn cô bé đàn em của mình.
Ngay khi tôi ngước mặt lên ngắm nhìn đài phun nước ấy như một cách chữa lành bản thân…
Từ trong dòng nước lấp lánh, một bóng hình bước ra…
Không còn diện trên mình những bộ đồ tôn lên nét cá tính của bản thân, em ấy mặc một chiếc váy ren trắng cùng áo lông xám khoác ngoài. Mái tóc nhuộm hồng cũng được vén gọn về một bên.
Đó là Satou, bạn của em gái tôi sao?
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về em ấy. Với mỗi bước chân, Satou càng tiến gần về băng ghế nơi tôi đang ngồi. Sự tầm thường của tôi thật trái ngược với vẻ choáng ngợp mà Satou mang lại.
Nép mình qua một bên, tôi để một khoảng trống trên ghế. Đồng thời trải thêm chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn.
-“Fufu ~ Trông ra dáng một quý ông đấy.”
-“Em gọi thế này là quý ông sao…” Tôi cười gượng, chỉ vào bộ đồ sờn chỉ của mình.
Satou ngồi xuống. Ánh mắt cô bé nhìn thẳng về phía tôi, khiến tôi có chút ngượng ngùng.
-“Em sẽ không đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài đâu. Hơn nữa, anh có lí do mà.”
(B… Bất ngờ thật… Cảm giác em ấy khác hẳn với thường ngày. Là do trang phục sao? Hay đây là “phép màu đêm Giáng Sinh” mà mọi người hay nói tới?)
Tôi như chết cứng trước sự thay đổi này, hoàn toàn chẳng thể nói bất kì thứ gì. Thật vô dụng.
Cả hai cứ thế mà im lặng một lúc lâu. Satou đành phải mở lời trước:
-“Hay chúng ta đi mua chút đồ đi.”
-“Bây giờ sao?”
-“Ừ, bây giờ ~” Satou cười, đáp
Đồng hồ chỉ mới điểm đến con số 8. Em ấy có hơi chút nôn nóng chăng?
Nhưng để thoát khỏi bầu không khí ngượng ngùng này, tôi cũng gật đầu đồng ý.
Cô đàn em đưa tay về phía tôi:
-“Vậy, xin nhờ anh tháp tùng em… Ren.”
***
Suzuki Ren.
Cái tên ấy gợi nhắc cho tôi những kỉ niệm không đẹp chút nào.
(Suzuki Ren, cậu bị sa thải.)
(Suzuki Ren, cậu nghỉ việc nhé.)
(Em có thực sự là anh của con bé không vậy, Suzuki Ren?)
Mỗi khi nhìn vào gương, tôi lại tự vấn bản thân về sự thất bại của chính mình.
Hình ảnh bản thân phản chiếu từ cửa kính của các cửa hàng sặc sỡ, nhắc tôi quay trở lại thực tại phũ phàng ấy.
-“Được rồi, lấy cho cháu thứ này, bộ này và cả bộ này nữa.”
Satou liên tục chỉ tay về phía kệ quần áo. Trong phút chốc mà tay tôi đã chất đống những món đồ mà con bé đã mua.
Về vấn đề tiền bạc? Không phải lo, vì Satou Nozomi có một người bố tuyệt vời. Tôi chỉ được gặp mặt một lần nhưng ông ấy hoàn toàn toát lên vẻ cao quý của hiệu trưởng Đại học St. Margaret. Hiệu trưởng Satou Haruma.
-“Xin lỗi, có nặng lắm không anh?”
-“Hoàn toàn ổn.” Tôi tỏ vẻ bình thản –“Cứ tiếp tục làm những gì em thích.”
Con bé trầm ngâm một hồi rồi nắm tay tôi và kéo vào một phòng thay đồ gần đó.
“Đợi ở đây” Satou ra lệnh, bỏ mặc tôi cùng mớ túi giấy của con bé.
(Ụa… nhìn mớ đồ này này…)
Toàn là những bộ đồ cá tính, sốc nổi. Đúng là Satou Nozomi của mọi ngày rồi.
(Vậy bộ váy đó là sao chứ? Không phủ nhận là nó hợp với em ấy, nhưng… )
Một chiếc túi nhỏ nhắn đập vào mắt tôi. A… là túi đồ nội y thì phải. Ngại thật đấy.
(Cũng dễ thương ghê. Satou cá tính lại chọn màu hồng với trắng à?)
Rèm cửa kéo ra. Satou Nozomi đứng đó, nhìn vào tên con trai đang hau háu ánh mắt về túi đồ nhạy cảm của mình.
… Tôi sẽ không miêu tả biểu cảm lúc đó của con bé. Dù sao thì, Satou đưa cho tôi một bộ đồ và yêu cầu mặc thử.
Không chỉ một. Cô bé lựa rất nhiều mẫu mã và kiểu cách khác nhau, những bộ cánh mà tôi chưa từng mặc trên người bao giờ.
-“A…Anh không cần đâu. Quần áo có đẹp thế nào mà để anh mặc thì cũng… haha.”
Satou im lặng. Em ấy tiếp tục ép tôi thử bộ đồ khác, dù cho tôi đã cố từ chối thế nào.
… Sau cùng, rõ ràng trò chơi này sẽ không kết thúc đến khi tôi chọn một bộ. Trông em ấy vui ra mặt khi nhìn thấy tôi trong bộ đồ mới.
Satou Nozomi chỉ là bạn của em gái tôi thôi, phải không?
-“Em sắp phải nhờ tới anh một số chuyện, nên cứ nhận món quà này đi nhé.”
(Ồ, vậy ra nó không phải là một món quà đơn thuần…)
Cả hai dừng lại trước một cửa tiệm trang sức. Tôi có linh cảm mình sẽ phải làm gì đó cho cô tiểu thư này ở đây.
Với sự lo lắng đang dâng trào, Satou và tôi bước vào cửa tiệm.
Một bộ sản phẩm mang chủ đề mặt trăng ngay lập tức gây ấn tượng với tôi. Chiếc vòng cổ hình trăng lưỡi liềm cùng đôi bông tai lấp lánh mang đậm dấu ấn của một bầu trời đêm huyền ảo.
-“Em nghĩ mình cần vài món trang sức mới…” Cô bé đàn em đánh mắt về phía tôi -“Anh có nghĩ vậy không, Ren?”
Tôi sẽ phải là người trả tiền, tất nhiên rồi.
-“…Đúng nhỉ. Cứ chọn một món mà em thích.”
(Và làm ơn đừng quá đắt đỏ. Làm ơn đấy!)
-“Chọn cho em đi.”
-“Ơ… anh được phép à?” Có chút bất ngờ, tôi hỏi lại.
Cái gật đầu cùng nụ cười hồn nhiên của con bé khiến tôi mừng rỡ. Tôi vội chạy về cuối cửa hàng, tìm kiếm những món trông có vẻ rẻ nhất.
Satou vẫn đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói “chỉ cần do anh chọn là được.”
…
(Nghĩ gì vậy chứ, bản thân. Mày thật sự tính làm một thằng thất bại lúc này à!?)
Tất nhiên, tôi băn khoăn lắm chứ. Số tiền sau khi nghỉ việc cũng đâu có nhiều nhặn gì.
Satou Nozomi cũng hơi kì lạ hôm nay. Nhưng chừng đó lí do cũng không đủ khiến tôi dừng lại mà tiến tới món đồ đã luôn gây chú ý với tôi - bộ trang sức trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp.
-“Đẹp nhỉ?” Tôi chỉ vào chiếc vòng cổ, cười nói.
Satou trông hơi bất ngờ. Có vẻ em ấy nghĩ rằng mình sẽ được nhận một món đồ không tương xứng chăng?
Khuôn miệng xinh xắn ấy mấp máy:
-“Em tưởng… anh có sự lựa chọn khác rồi?”
-“Nghĩ đi nghĩ lại thì chiếc vòng cổ này vẫn hợp với em nhất.”
Người chủ quán cũng bắt đầu nói thêm những lời đường mật. Bà ấy khen người bạn trai có con mắt sắc sảo, còn cô bạn gái thì hợp với món trang sức như được tạo ra dành riêng cho cô.
Vừa đeo lên mình những món vừa mua, Satou nở một nụ cười ấm áp. Tôi đã thấy em ấy cười tinh nghịch mỗi khi trên chọc tôi và bạn học, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Satou cho tôi thấy gương mặt này của em.
(Đáng giá đấy chứ.)
Ngay khi tôi định trả tiền thì cô gái tên Satou Nozomi ngăn lại. Em ấy nói:
-“Em chỉ nhờ anh chọn giúp thôi. Đừng hiểu lầm.”
-“Sao không để bạn trai cháu thanh toán tờ hoá đơn này nhỉ? Đó là vinh hạnh của một người bạn trai mà.”
-“Anh ấy không phải bạn trai cháu.”
Thao tác nhanh gọn trên chiếc điện thoại, phút chốc số tiền cần trả đã được thanh toán.
Tôi vẫn còn ngơ ngác thì Satou đã đến bên cạnh, thì thầm vào tai tôi:
-“Chỉ cần như vậy là được rồi, cám ơn nhé.”
Bóng hình cô gái dần xa rời khỏi cửa hàng. Một tiếng nói vọng vào:
-“Nếu anh muốn mua gì đó thì cứ việc. Em sẽ chờ.”
(Gì vậy chứ…? Con gái khó hiểu thực sự…)
Nhưng cuối cùng tôi cũng bước ra khỏi cửa hàng với một chiếc nhẫn. Một món quà.
Satou bật cười khi nhìn thấy tôi lúng túng giấu chiếc nhẫn ấy đi khỏi tầm mắt của em ấy.
Giọng điệu trêu chọc cất lên:
-“Em biết chiếc nhẫn đó là cho ai mà. Không cần ngại đâu.”
-“…Tại anh nghĩ đây là cơ hội để mua chút gì đó cho em ấy. Xin lỗi nhé.”
-“Đừng áy náy làm gì. Đêm vẫn còn dài, và em vẫn còn làm phiền anh nhiều lắm.”
Cả hai cùng chia nhau một nụ cười nhẹ. Satou sau đó đề xuất một bữa tối dù bây giờ đã khá trễ.
Dù chiêu đãi một tiểu thư bằng đồ ăn nhanh nghe có vẻ sai trái, nhưng thực sự tôi cũng không phải là người sành ăn. Kinh nghiệm bản thân mà tôi có được đến từ những ngày làm bán thời gian trong các cửa hàng đồ ăn sẵn như vậy.
Mà, đàn em Satou của tôi chắc chẳng phản đối đâu.
-“Không muốn.”
Đột nhiên tỏ vẻ khó chịu, em ấy dắt tôi đi đến một xe bán đồ ăn ở bên đường. Tiếng lộc cộc do guốc va vào mặt đường vang lên theo mỗi bước chân của Satou.
(Bộ đồ ăn nhanh và đồ ăn vỉa hè khác nhau à?)
Tôi chỉ biết gãi đầu mà đi theo con bé. Satou trông có vẻ tận hưởng những món ăn lề phố hơn những gì tôi nghĩ.
Đột nhiên Satou Nozomi nhìn về phía tôi, người vốn không có ý định ăn uống và hai tay đang xách rất nhiều đồ đạc.
-“Anh có muốn thử không?”
Nở một nụ cười tinh tế, em ấy hỏi tôi. Trên tay là một cây thịt xiên nướng hấp dẫn.
Được Satou dâng que xiên nướng trước mặt, tôi không ngần ngại mà cắn lấy cắn để phần thịt thơm nức. Cái nóng hổi của que thịt xiên khiến cảm giác se lạnh mùa đông như phai mờ dần. Tuyệt thật…
Cứ như vậy, chúng tôi lượn lờ trên đường phố, tìm những món ăn vặt và trò chuyện vui vẻ. Về đồ án, về cách tôi suýt phải học lại, về nhiều chuyện khác. Satou cũng chia sẻ về những chuyến đi ra nước ngoài và trải nghiệm mới mà nó mang lại.
Tuyệt nhiên, em ấy không nói đến tình hình công việc làm thêm của tôi.
Cảm thấy khát nước, tôi đề nghị với em ấy sẽ chạy vào một cửa hàng tạp hoá gần đây để mua chút đồ uống. Từng là chỗ làm thêm cũ (cho đến khi bị đuổi), tôi vẫn còn chút “ưu đãi” khi mua hàng tại đây.
Khi nghe thấy vậy, Satou nói:
-“Em sẽ đi mua. Anh ở lại đây đi.”
-“Nhưng anh có thể mua với giá rẻ…?”
-“Không cần.” –Satou lạnh lùng đáp, rồi quay mặt bước đi.
Tiếng lộc cộc của đôi guốc cứ thế vang lên. Khi dáng hình ấy biến mất sau cánh cửa hàng tiện lợi, tôi khẽ thở dài.
Chờ đợi một lúc và rồi Satou Nozomi trở lại với một túi đầy những nước ngọt và trái cây. Chúng tôi tiếp tục rong ruổi khắp các nẻo đường, cười nói cho đến khi sự huyên náo nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch.
Bây giờ đã là 11 giờ.
-“… Mệt thật đấy. Ngồi nghỉ một chút nhé.”
Cả hai đã quay trở lại công viên. Tôi nằm bệt trên băng ghế với vẻ mệt mỏi.
Nhẹ nhàng và khéo léo, Satou Nozomi ngồi bên cạnh tôi. Đôi mắt em ấy hướng về đài phun nước tạo nên một khung cảnh đẹp như một bức tranh.
(Trong những lúc thế này, mình nên nói gì nhỉ?)
Tôi lúng túng nhìn quanh. Đôi chân dưới lớp váy thỉnh thoảng vẫn va vào ánh mắt của tôi dù đã cố tránh né.
Satou để ý đến điều đó. Cô bé nhanh chóng trêu chọc tôi:
-“Anh Ren không mấy khi nhìn thấy em mặc váy nhỉ ~ Được thôi, cho phép anh nhìn ngắm thoải mái đấy.”
-“A…Anh không…!? ư….”
Cảm thấy mình cần phải nói ra, tôi lên tiếng:
-“Xin lỗi, em có thể đưa chân lên một chút được không?”
…
-“… Em không biết là anh lại bạo như vậy…” – Song Satou cũng gật đầu. “Chỉ lần này thôi đấy.”
Khi đôi chân ấy khẽ nhấc lên, tôi ước rằng bản thân phải nhận ra sớm hơn. Một vài vết phồng rộp xuất hiện trên mu bàn chân và cổ chân hơi ửng đỏ.
Thật may khi trong túi áo tôi luôn có băng y tế và thuốc bôi ngoài da. Còn tại sao tôi luôn mang theo chúng thì… vì tôi luôn cần đến chúng, chỉ vậy thôi.
-“Em không quen mang guốc phải không Satou?” –Tôi hỏi.
-“Vậy á?” – Satou trông có vẻ dửng dưng. “Em không cảm thấy khó chịu gì cả nên không để ý.”
(Làm sao mà có thể không đau được. Nó sưng tấy lên hết rồi…)
Tôi trầm lặng trong khi cẩn thận chăm sóc những phần bị thương. Satou bảo rằng em ấy có thể tự làm được, nhưng tôi từ chối.
Sau cùng thì tất cả là lỗi của tôi…
-“… Xin lỗi.”
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi từ tôi, Satou Nozomi không khỏi thắc mắc:
-“Vì lí do gì cơ?”
-“Chỉ là… anh vừa mới bị đuổi việc. Em làm những việc này để an ủi anh phải không?”
(Mặc đồ nữ tính, cư xử chừng mực và luôn cố gắng quan tâm tôi hôm nay. Kể cả việc đi dạo và tự làm bong chân của mình, Satou đã vì một tên thất bại như tôi mà làm tất cả…)
Tâm trạng chùng xuống, tôi chẳng biết nói gì ngoài cúi gằm. Thấy vậy đàn em của tôi liền tặng ngay cho tôi một cú đạp vào mặt.
(N…này!? Làm vậy bằng chân trần là sai trái lắm đấy!)
-“Suzuki Ren. Em muốn anh nói gì khác hay ho hơn là xin lỗi.”
Lòng bàn chân em ấy vẫn áp vào mặt tôi mà đùa nghịch. Con tiểu quỷ mọi ngày đã trở lại rồi.
Tôi không giỏi nói ra cảm xúc bên trong. Nhưng lúc này có lẽ em ấy muốn tôi thật lòng với cảm xúc của mình.
-“Vậy thì… cám ơn em nhé.”
-“Hôm nay có vui không?”
-“Thực sự rất vui.”
-“Bị em giẫm lên cảm giác thế nào?”
-“Thích lắm… Mà khoan, em vừa bắt anh nói gì thế?”
Satou khúc khích cười. Có lẽ nụ cười của em ấy là thứ làm tan biến nỗi u ám trong lòng tôi.
-“Câu hỏi cuối nhé.” – Satou nhìn thẳng vào tôi. “Em của hôm nay và em của mọi ngày, anh thích ai hơn?”
Tôi suy nghĩ…
-“Một tiểu thư nhã nhặn và một đàn em hỗn xược à…”
Chết, mình vừa buột miệng nói gì đó thì phải? Một ánh mắt sắc lạnh đến rợn người vừa chọc thẳng vào tôi…
-“Dù ở bất kì tính cách nào, anh vẫn thích em.”
(Chỉ cần nó khiến em cảm thấy thoải mái, chứ đừng trở thành người tự làm tổn thương chính mình.)
Tôi không biết câu trả lời của mình có đúng không. Vậy nên qua ánh mắt, tôi khẽ thăm dò thái độ của em ấy…
Sắc mặt của Satou lúc này thật khó đoán được.
-“Ping pong, câu trả lời chính xác. 10 điểm tuyệt đối.”
Cô đàn em của tôi vui vẻ thông báo kết quả. Phew…
Nhưng nhẹ nhõm chưa được bao lâu, Satou đã sáp lại gần với một khoảng cách báo động.
-“10 điểm tuyệt đối. Vậy nên anh sẽ có thưởng.”- Em ấy nói.
-“T…thưởng gì cơ? Mà chờ đã, sát quá đó Satou?”
-“Gọi em là Nozomi. Đừng dùng họ nữa.”
(Lại một trò trêu chọc mới của con bé à? Xung quanh không có ai, nên con bé bắt đầu đi xa hơn với trò đùa của mình à?)
Tôi cố đẩy em ấy ra, nhưng Satou vốn có thần kinh hoạt động rất tốt. Em ấy dễ dàng đẩy tôi vào tình thế bị ghim chặt trên băng ghế dài.
Những chi tiết nhỏ nhặt mà tôi đã không để ý như mùi nước hoa dễ chịu, gương mặt xinh xắn được trang điểm, và màu hồng nhẹ của đôi môi đủ sức vùi dập lí trí của bất kì đứa con trai nào.
Đài phun nước vẫn hoạt động. Thứ duy nhất trong tâm trí tôi lúc này là tiếng rì rào của nước và hơi thở của cả hai như đan vào nhau.
Satou Nozomi. Bạn của em gái tôi. Đàn em ở cùng trường đại học. Con bé thì thầm:
-“Hãy nhận ra đi chứ, Suzuki Ren.”
…
Đó là ngày mà tôi biết, Satou Nozomi là một diễn viên giỏi.


0 Bình luận