Broken Glass: Tàn vỡ thế...
Ngài Uyên vĩ đại (Theprimeuyen)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Kẻ lạc loài

Chương 01 - Giữa tàn tro

4 Bình luận - Độ dài: 2,624 từ - Cập nhật:

Ánh nắng chói chang chiếu vào khuôn mặt khiến cậu ta khó chịu ngồi dậy; đảo mắt nhìn xung quanh một không gian trắng xóa, trống rỗng và trải dài đến vô tận. Anh ta cất tiếng gọi lớn:

- Gwen! Gwen ơi! Em đâu rồi?.

Nhưng rồi bỗng nhiên cậu ta dừng lại, mạch suy nghĩ dần đứt đoạn và rối loạn như những mảnh kính vỡ, rồi cậu ta tự hỏi bản thân:

- Gwen?! Gwen là ai?  Sao mình lại gọi cái tên đó? Mà, mình là ai? Đây là đâu?.

Đột nhiên, có một thanh âm trong trẻo của một người con gái từ phía xa vọng lên đáp lại: “Em ở đây!”.

Cậu ta nhìn về hướng âm thanh phát ra, có một dáng hình nhỏ bé đứng ở phía xa, nơi phát ra một nguồn sáng chói lóa. Cậu chậm rãi tiến về hướng bóng dáng đó, chợt người đó lại cất tiếng:

- Đừng! Quay lại đi! Đừng đi theo em! Giờ chưa phải lúc... Đã tới lúc anh phải tỉnh lại rồi. Hãy thức dậy đi tình yêu của em!

Cậu ta ngơ ngác, không hiểu những gì cô gái ấy nói nhưng đôi chân cậu thì vẫn chậm rãi tiến về phía trước.

- Đừng lại đây! – tiếng cô gái ấy lại tiếp tục cất lên, lần này lớn hơn và có phần gắt nhẹ.

Nhưng cậu ấy dường như vẫn không có ý định dừng lại. Đột nhiên, cô gái kia đưa tay trước, rồi cả người anh ta ngay lập tức bị nhấc bổng lên bằng một sức mạnh vô hình. Cô gái phẩy nhẹ cánh tay, tức thì cả thân người đang lơ lửng của cậu ta bị kéo bay vụt về phía cô ấy; rồi cô cũng đồng thời phóng tới, đôi chân cô lướt đi trên mặt đất như một bóng ma; tiến đến và áp sát vào mặt cậu. Lúc này, cậu ta mới thấy rõ, đó là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt cô gái ấy đã bị một tấm vải đen che lại, loang lổ những vết đỏ kéo dài xuống hai gò má như từng vệt máu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những vết nứt như một tấm gương đang vụn vỡ vì va đập và thân thể cô ấy cũng đang từ từ tan rã như những đốm tro tàn. Dáng hình mảnh mai ấy đưa hai bàn tay đầy xương xẩu nắm chặt lấy vai cậu ta và siết mạnh khiến từng khớp xương đâm sâu và da thịt cậu ta; rồi cô áp sát vào tai cậu, thì thầm từng chữ một cách lạnh lùng:

- Anh phải dậy đi, Varyn yêu dấu của em à! Anh vẫn còn một lời hứa phải thực hiện mà. Lúc anh hoàn thành lời hứa của mình, ta có thể về bên nhau. Em sẽ luôn đợi anh! Varyn! Varyn ...Varyn ... Va ...ryn! - Tiếng cô gái ấy nhỏ dần cùng lúc với tiếng hét thất thanh của cậu ta: “Ahhhhhhhhhhhh!”.

Cậu ta bật dậy trên một chiếc giường bệnh viện, người đổ đầy mồ hôi. Đưa tay ôm lấy mặt, cậu ta cố nhớ lại những gì vừa thấy trong giấc mơ rồi lẩm nhẩm: “Va ... Varyn? Gwen?”, những cái tên xa lạ này hiện lên trong đầu cậu ta mà không có bất kỳ mối liên kết nào. Cậu ta lật tấm chăn đã xỉn màu ra, yếu ớt nhìn xung quanh: đây là một phòng bệnh; nhưng mọi thứ xung quanh đã gần như tan hoang. Nhìn lên trần nhà, những vết nứt lớn chạy dài từ góc này sang góc kia của căn phòng, dây nhợ từ những khe nứt ấy trĩu xuống, treo lòng thòng; bên cạnh chiếc giường là một cái tủ nhỏ, các ngăn nhỏ đã bị mở toang, ngổn ngang giấy tờ và những vỉ thuốc không rõ tên đã bị bóc dở; trên đầu tủ là một chậu bông nhỏ đã khô héo từ lâu. Cậu đưa tay muốn sờ thử những cánh hoa thì thấy có một cái ống nối bàn tay mình với một cái túi truyền đã cạn nước treo trên một cái giá đặt cạnh đầu giường; cậu ta đưa tay cố kéo cái ống ra, một cảm giác truyền đến khi mũi kim bị rút khỏi tĩnh mạch. Đau. Rồi từ vết kim máu dần ứa ra; nhưng thay vì chảy thành dòng, những giọt máu lại tự gom thành một quả cầu nhỏ quanh miệng vết thương. Quả cầu máu nhanh chóng đông lại rồi từ từ kết tinh thành một thứ tinh thể màu đỏ như ruby. Cậu đưa tay chạm vào thì khối tinh thể ấy vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rồi tan biến vào trong không khí. Cậu đưa tay còn lại lên sờ nhẹ vào miệng vết thương lúc nãy: không có máu chảy ra hay bất kỳ vết rách nào cả, vết thương cứ thế mà lành lại một cách bất thường.

- Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy? - cậu ta lẩm bẩm.

Nhưng rồi, đột nhiên, một cơn khát bất ngờ ập đến thôi thúc cậu ta tìm đến nguồn nước gần nhất; loay hoay nhìn xung quanh một hồi, ánh mắt cậu để ý ngay đến chiếc bình hoa cũ, rồi cậu ta chồm ngay người đến, vớ lấy chậu bông cạnh đó trút vào miệng nhưng không có gì chảy ra cả; nước trong bình đã khô cạn từ lâu. Đảo mắt xung quanh, cậu ta thấy cánh cửa nhà vệ sinh ở góc phòng đang khép hờ; lập tức bản năng thôi thúc cậu tìm đến đó. Thế nhưng, khi vừa bước chân khỏi giường, cậu liền ngã sấp mặt xuống đất, đôi chân quá lâu không được vận động đã trở nên quá yếu ớt để đi lại; không bỏ cuộc, cậu ta dùng hai cánh tay run rẩy khó nhọc kéo cơ thể gầy guộc đến trước nhà vệ sinh. Đẩy cánh cửa nhà vệ sinh ra một bên, cậu ta bò vào trong, lao đến cái vòi nước thấp lè tè ngang mức đầu gối mà người ta thường dùng để rửa chân. Mở vòi nước ra, từng giọt nước từ từ nhỏ giọt xuống, cậu ta liền đưa mặt vào, cố gắng hớp lấy từng giọt nước quý giá rồi nằm vật ra sàn thở phì phò khi đã giải tỏa được cơn khát. Một lát sau, anh ta bám vào bệ toilet gần đó, khó nhọc kéo cơ thể yếu ớt đứng lên. Tì người lên bệ rửa tay gần đó, chật vật cố gắng lấy lại thăng bằng thì một hình ảnh đập vào mặt cậu ta: trong tấm gương vẩn đục và nứt vỡ phía trước là một khuôn mặt hốc hác, râu ria và tóc tai mọc bờm xờm che lấp phần lớn khuôn mặt. Câu ta đưa ta lên thử chỉnh lại mái tóc nhưng nó rối bù và bết dính lại với nhau như một nắm rễ cây. Dựa vào bức tường, cậu mệt mỏi lê từng bước khó nhọc và chậm chạp ra khỏi căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp, tiến lại chiếc giường, cố gắng tìm kiếm gì đó. Cậu ta lục tung từng ngăn kéo của cái tủ bé nhỏ nhưng mọi thứ có vẻ đều đã bị lấy đi hoặc phá hủy bởi thời gian. Tất cả những gì cậu ta tìm được chỉ là vài viên thuốc không rõ tên gọi và một cái áo bệnh viện cũ mèm. Khoác chiếc áo cũ lên người, hai tay bám vào chiếc giá treo dịch truyền làm chiếc gậy chống đỡ cho đôi chân đang không ngừng run rẩy kia, cậu ta tiến từng bước về phía cửa căn phòng.

Bước đến trước cánh cửa, cậu đưa tay vặn chiếc nắm nhưng nó không nhúc nhích; cánh cửa có lẽ đã bị kẹt. Thử kéo lẫn đẩy nhiều lần nhưng nó không hề xê dịch, cậu lấy hết sức tàn, huých cả thân người vào cánh cửa; bất ngờ, bản lề của nó bật tung khiến cả cậu và cảnh cửa đồ ầm về phía trước. Chiếc giá kim loại cũng ngã xuống sàn, tạo ra những âm thanh leng keng vang vọng khắp hành lang dài và hẹp. Nắm lấy cái giá, cậu khó nhọc dựng nó lên để kéo thân người dậy. Nhìn xung quanh, đó là một hành lang dài và hẹp, trên hai bức tường, loang lổ những vết ố đủ loại màu sắc như thứ dịch gì đó đã khô quắt lại, những lỗ thủng chi chít như thủng như tổ ong và vài dấu vết kì lạ trông như dấu vuốt của sinh vật nào đó cực kỳ to lớn; dưới mặt đất lổn ngổn những đồ đạc rơi vãi, từ giấy tờ, mảnh quần áo rách nát đến những mảnh vụn của thứ gì đó mà đã bị biến dạng hoặc phá hủy quá mức nặng nề để được nhận dạng. Cậu ta đứng đó, nhìn về hai đầu của hành lang lạnh lẽo kia, bất chợt, cậu cất lên một tiếng gọi:

- Xin chào! Có ai không?.

Âm thanh vang vọng theo chiều dài của hành lang rồi im bặt như bị bóng tối nuốt trọn. Không một lời hồi đáp. Nấn ná một hồi, cậu quyết định di chuyển để tìm ai đó hoặc bất cứ thứ gì có thể giúp lý giải những sự bất thường nơi đây. Bước về một đầu của dãy hành lang, cậu thấy thêm nhiều thứ kỳ lạ khác nằm dưới đất: một vài chiếc giày, những chiếc giường bị lật tung và biến dạng, còn có cả những thứ vốn không nên nằm ở đây như những vỏ đạn cháy đen, một con dao rựa đã rỉ sét và một khẩu súng trường bị dẫm nát. Bước tiếp về phía trước, cậu bắt gặp một cánh cửa bị đóng chặt, nó bị khóa cứng ở phía cậu bằng một sợi xích to bản, bên kia cánh cửa, cậu thấy một cảnh tượng quái lạ và đầy kinh hãi: những sinh vật khổng lồ trông giống như loài chó đang xâu xé thứ gì đó nhìn như thân thể không còn nguyên vẹn của một con người; chúng tranh nhau từng mảnh của thi thể ấy, xâu xé, quăng quật nó như một con búp bê. Cậu vội đưa tay lên bịt miệng mình lại nhằm tránh phát ra những âm thanh không mong muốn khiến cho đám thú kia kinh động, vừa từ từ lùi lại về phía sau cho đến khi cánh cửa khóa kín kia đã khuất xa khỏi tầm mắt. Cậu cứ đi giật lùi về phía sau cho đến khi quay lại vị trí căn phòng ban đầu.

Bước trở vào căn phòng, cậu trèo lên chiếc giường mà mình đã tỉnh dậy, trùm chiếc chăn len kín đầu, run rẩy lẩm bẩm: “Chỉ là mơ thôi mà! Đúng rồi, chỉ là mơ thôi. Một giấc mơ rất tồi tệ”, rồi liên tục cấu vào hai cánh tay mình. Nhưng rồi, cậu vùng khỏi tấm chăn vì nóng, hai cánh tay cậu đỏ lên vì những vết cấu, ngoài cảm giác đau và nóng thì xung quanh cậu chả có gì thay đổi: vẫn là căn phòng đổ nát, bình hoa héo và thân thể yếu ớt đang không ngừng run rẩy. Tất cả, đều là thật. Cậu ngồi đó, bần thần như không thể tin được hiện thực tàn khốc đang diễn ra nơi đây. Chợt, không gian xung quanh cậu rung lắc dữ dội, cả căn phòng, không, đúng hơn là cả tòa nhà đang rung chuyển. Cậu ngã uỵch xuống sàn, những mảnh trần nứt vụn rơi lộp bộp xuống sàn, theo bản năng cậu lách người tránh né những mảnh bê tông đang rơi xuống. Cơn rung chấn dừng lại, căn phòng tan hoang lúc trước giờ đầy những mảnh bê tông và bụi bặm. Khi lớp bụi dần lắng xuống, bỗng cậu chợt đứng dậy, thầm nghĩ:“Nếu mình còn sống đến tận bây giờ, thì hẳn phải còn những người khác. Đúng rồi, chắc chắn sẽ có những người khác biết chuyện gì đã xảy ra. Phải ra khỏi đây, không thể cứ ngồi một chỗ chờ chết được”. Vớ lấy cái giá kim loại lúc này đã gãy đôi vì bị đống mảnh vỡ đè trúng, cậu ta đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng đổ nát, hướng về phía hành lang kia với quyết tâm tìm đường sống sót lúc này đã được bản năng khơi dậy.

Đứng giữa hành lang dài, nhìn về phía bên phải, cậu ta nhớ về cánh cửa khóa trái và đám thú kì dị khiến cậu quyết định đi về hướng còn lại, tránh xa lũ sinh vật nguy hiểm ở đầu bên kia. Tiến về phía hành lang còn lại, sau khi đi được một đoạn, cậu gặp một ngã ba: phía trước là một cánh cửa bị khép hờ tiếp tục dẫn thẳng đến một hành lang tối và dài còn bên phải là một cánh cửa thoát hiểm dẫn đến cầu thang bộ. Quyết định không mạo hiểm, cậu chọn cầu thang bộ. Mở cánh cửa thoát hiểm ra, hai đầu cầu thang dẫn lên và xuống hiện ra. Đảo mắt về phía các bậc hướng xuống, cậu ta kinh hãi khi thấy một vật thể quái dị: đó là một khối vật chất nhầy nhụa to như một chiếc xe van mini màu đen đặc, lổn nhổn những xúc tu và chi dị dạng, trông nó như một tổ hợp báng bổ giữa thịt và máu đã cháy đen bị trộn lẫn vào nhau. Thứ sinh khối kia vẫn liên tục vẫn co bóp từng tảng thịt như đang thở, các chi và xúc tu thì liên tục ngoe nguẩy như đang mò mẫm thứ gì đó. Hoảng sợ, cậu ta cố gắng bước từng bước lên các bậc hướng lên trên. Một cách khó nhọc, cậu ta lê từng bước chân hướng lên các bậc thang. Trong vô thức, đôi chân cậu dần trở nên ổn định, rồi chuyển động nhanh dần; những bước chân khập khiễng từ từ chuyển sang những bước đi vững chãi, rồi cậu cứ tăng tốc, tăng tốc dần một cách không chủ động rồi cậu cất bước chạy từ lúc nào không hay. Cậu ta chạy dọc theo các bậc thang hướng lên rồi bất ngờ đâm sầm vào một cánh cửa khiến nó bật tung ra.

Ánh sáng chói lóa bất ngờ chiếu thẳng vào đôi mắt khiến cậu ngay lập tức khựng lại.  Đưa một tay lên che đi nguồn sáng, tay còn lại đưa ra phía trước như mò đường, cậu chậm rãi tiến về trước. Sau vài giây làm quen với ánh sáng mặt trời, cậu hạ tay xuống rồi đảo mắt nhìn xung quanh và bắt gặp bản thân đã lên tới sân thượng bệnh viện. Trước mặt cậu là một tấm biển lớn, che đi tầm nhìn phía trước; bước dọc theo tấm biển, cậu thấy một lỗ thủng nhỏ. Sau một hồi chật vật lách người qua khe hở nhỏ, từ trên đỉnh tòa nhà, đưa tầm mắt ra xung quanh, cảnh tượng trước mắt làm cậu không thể kìm được mà kinh ngạc thốt lên:

- Ôi mẹ ơi, cái đéo gì thế này?!

Những gì cậu thấy ... không thể nào là cảnh tượng của Trái Đất mà cậu biết nữa.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Tác giả có phải là một người kinh doanh bình oxi không ạ?
Tôi nghĩ tác phẩm này được viết ra để đẩy doanh số của sốp.
Tường chữ là một, nhịp phi mã là hai. Nó giống một bản tường trình sự việc hơn là một câu chuyện.

P/s: Tác cực kỳ lạm dụng dấu "!" khiến trải nghiệm đọc trở nên ồn ào như vỡ chợ vậy.
😇🫶
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn vì đã chia sẻ ý kiến của bạn. Tiện đây mình cũng trao đổi chút, đầu tiên mình không có bán bình oxi á; thứ hai là vấn đề tường chữ, phong cách này mình bị nhiễm do từ hồi nhỏ đến giờ các tác phẩm mình đọc như bản dịch tiểu thuyết Tam Quốc, Thủy Hử, Chạng Vạng,... phần lớn đều được trình bày như thế này nên nó phần nào làm ảnh hưởng và tác động đến cách trình bày của mình, nếu được mình sẽ cố thay đổi; thứ ba là về nhịp thì cá nhân mình thấy chương này diễn biến khá chậm, nếu bạn vui lòng có thể giúp mình chỉ ra những đoạn "phi mã" để mình đọc lại và khắc phục; cuối cùng là về dấu "!" thì ở đây mục đích của mình dùng là để biểu đạt cảm xúc trong câu nói chứ không nhằm mục đích cho người đọc hiểu sang đây là 1 câu nói to, nên việc bạn bảo cảm thấy ồn ào như vỡ chợ có thể là do bạn đang hiểu nhầm ý mình, ở các chương khác mình sẽ cố gắng điều chỉnh.
Dù sao thì mình cũng rất trận trọng việc bạn đã đọc và đã để lại ý kiến, mong tiếp tục được trao đổi với bạn ở các chương sau
Xin cảm ơn
Xem thêm
@Theprimeuyen: Trừ phần giấc mơ về Gwen có nhịp chậm và suy tưởng thì nhịp phi mã diễn ra xuyên suốt chứ không phải một đoạn. Hành động diễn ra liên tục và dồn dập, gần như câu nào cũng có một động từ mạnh. Chồng hình ảnh "vết máu", "vết vuốt", "đám sinh vật" - độc giả chưa kịp ngấm thì đã nhảy sang hành động hoặc hình ảnh khác tạo cảm giác ngợp hay thậm chí là không thể thở nổi. Nó cũng giống như cảm giác của bạn khi đọc cái cmt dài ngoằn này của tôi ngay bây giờ chỉ để thấy nó quá dài dòng và không có điểm dừng để thở nhưng thay vì câu dài thì của bạn là câu ngắn dồn dập liên tục.

Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời