Broken Glass: Tàn vỡ thế...
Ngài Uyên vĩ đại (Theprimeuyen)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Kẻ lạc loài

Chương 02 - Không lùi bước

0 Bình luận - Độ dài: 3,433 từ - Cập nhật:

- Ôi mẹ ơi! Cái đéo gì thế này?! – Cậu ta thốt lên một cách đầy kinh ngạc pha chút sợ hãi.

Từ đỉnh tòa nhà nơi Varyn đang đứng nhìn xuống, một khung cảnh tưởng như không thuộc về Trái Đất hiện ra: những cánh rừng kéo dài mãi đến hết tầm mắt với những thân cây khổng lồ mọc lên dày đặc, giữa biển cây vô tận ấy trồi lên những tòa nhà chọc trời đổ nát và hoang tàn, phủ đầy dây nhợ và bị những đám sương mù dày đặc màu xám xịt quấn lấy và nuốt trọn; những đoạn cầu vượt và đường ray đổ sụp và gãy thành nhiều đoạn,bám đầy vết rỉ sét vươn lên khỏi nền khu rừng, chúng bị quấn đầy bởi đám dây leo và thực vật kỳ dị; phía bên trên, những tảng đá khổng lồ như những hòn đảo trôi nổi lơ lửng giữa không trung đi ngược lại mọi quy luật về trọng lực mà cậu từng biết; và phía xa ở nơi đường chân trời, một tòa tháp chọc trời vươn lên, đừng sừng sững một cách cô độc, nửa thân trên của nó bị gãy đôi, đứt lìa, trôi lơ lửng trên phần chân tháp, bên trên đỉnh tòa tháp, giữa bầu trời mang một sắc tím quỷ dị, một khe nứt khổng lồ hiện ra, sâu hun hút như một vực thẳm không đáy; trong lòng khe nứt ấy, không gian và vật chất cuộn xoáy dữ dội và từ vết nứt khổng lồ ấy, đủ mọi thứ vật chất bất khả nhận dạng, từ những mảnh vụn của đủ thứ vật thể đến những sinh thể sống đang quằn quại giữa không trung liên tục bị hút và phun ra một cách thô bạo, đi cùng với chúng là những luồng quang phổ quái dị mang đủ thứ màu sắc trải dài và phủ kín nền trời.

Varyn đứng đó như trời trồng, quan sát toàn bộ khung cảnh đầy kỳ ảo và bất thường trước mặt mà không hề nhúc nhích lấy một ly vì quá đỗi ngạc nhiên và kinh hãi.

- Không thể nào, đây không thể nào là thật – Cậu run rẩy thốt lên từng lời – Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế này?

Bất chợt, một vật thể khổng lồ lướt qua phía trên cậu như một cơn lốc, cuốn theo những cơn gió thổi dồn dập mang theo đầy cát bụi và rác rưởi như một trận cuồng phong. Đó là một sinh vật to lớn không rõ hình thù, với bốn chân và đôi cánh khổng lồ cùng hai chiếc đuôi kéo dài.

Sinh vật kỳ lạ ấy lướt đi trong không trung như một chiếc máy bay tiêm kích, liên tục chao liệng trên không trung, giữa những hòn đảo nổi. Bỗng nó bất ngờ giảm tốc rồi từ từ đừng lại giữa không trung như để quan sát xung quanh. Bất thình lình, nó chúi đầu xuống rồi lao thẳng xuống rừng cây bên dưới như một mũi tên.

Thật khó tin được là một thứ quá khổ như vậy có thể phóng nhanh như vậy. Chỉ với một cú vỗ cánh, nó tạo ra một luồng sóng xung kích mạnh đến nỗi đủ sức gây ra một vụ nổ âm thanh to như tiếng sấm, vang đến tận tai Varyn đang đứng ở phía xa.

BÙM!

Một âm thanh như sấm nổ vang lên cùng với luồng khí áp kéo đến thổi tung tấm biển quảng cáo rách nát lẫn Varyn đang đứng dưới nó. Cậu ta bị hất ngã ra sau, ngã sõng soài trên nền xi măng. Cậu nằm đó, quằn quại trong đau đớn khi thính giác bị âm thanh khủng khiếp kia phá hủy. Máu từ hai lỗ tai cậu bắt đầu từ từ rỉ ra rồi kết lại thành từng mảng tinh thể nhỏ. Trong cơn choáng váng, Varyn lồm cồm cố gắng bò dậy trong khó nhọc khi hai màng nhĩ đã bị xé toạc khiến cậu bị mất thăng bằng nghiêm trọng.

Đột nhiên, mọi thứ xung quanh cậu chợt tối sầm lại, gió thổi đến từng cơn xốc tung từng đám bụi lên, đằng sau cậu con quái thú to lớn ban nãy đã xuất hiện từ lúc nào. Đôi cánh to bản vỗ từng nhịp giúp con thú lơ lửng giữa không trung trong lúc nó dán đôi mắt theo từng chuyển động của cậu.

Sau khi loạng choạng đứng dậy, Varyn lúc này mới thấy rõ hình thù kỳ dị của sinh vật ban nãy, thứ mà lúc này đây đang lơ lửng trước mặt cậu ta: đó là một con thú với thân hình khổng lồ lởm chờm lông đen, nó mang một cái đầu trông như loài sư tử với một cái bờm lớn đầy lông màu đỏ rực bao quanh cổ, kéo dài xuống và che kín cả phần bụng, miệng nó mở to với đầy răng nhọn lởm chởm, liên tục nhễu từng bãi nước dãi nhầy nhụa ra ngoài, đôi mắt đen đặc với con ngươi là hai chấm nhỏ sáng rực màu xanh lục, sau lưng nó là những cái gai dị dạng mọc lồi ra từ cột sống, đôi cánh khổng lồ như của loài dơi, nó có bốn chân to lớn, quái dị với hai chi trước phủ một lớp vảy kitin sáng bóng giống như côn trùng mang theo một đôi càng khổng lồ tựa như của loại bọ cạp ở cuối đôi chân, còn hai chi sau lại có móng guốc như bò, và cuối cùng là cặp đuôi dài, mảnh khảnh, trụi lông với phần chóp bè ra, nhọn hoắc như mũi giáo. Trông nó cứ như con quái thú Manticore bước ra từng thần thoại Hy Lạp vậy.

Con quái thú đó cứ liên tục quan sát người thanh niên trước mặt trong lúc nó vẫn đang lơ lửng trên đỉnh tòa nhà đổ nát; bất chợt, xoẹt một tiếng, nhanh như cắt, nó phóng tới một cái đuôi về phía Varyn lúc này vẫn còn chưa lấy lại thăng bằng. Phần chóp đuôi nhọn hoắc của sinh vật ấy như một mũi giáo, nó xé gió và lao thẳng đến phía Varyn. Ngay vào khoảnh khắc chiếc đuôi của sinh vật kia chuẩn bị đục thủng mặt Varyn, thời gian dường như trôi chậm lại, và trong mắt Varyn, cậu thấy rõ cái đuôi chết người của sinh vật  kia đang từ từ lao thẳng đến mình. Trong giây phút cận kề cái chết ấy, có thứ gì đó như thức tỉnh từ sâu trong máu thịt cậu.

ẦM!

Một âm thanh chói tai vang lên, cái đuôi đâm sầm vào nền xi măng làm thốc lên một đám bụi mù mịt. Khi lớp bụi dần lắng xuống, Varyn đang ngã ra gần nơi cái đuôi của sinh vật kia găm xuống, phần đùi cậu toác ra một vết thương lớn, sâu hoắm. Máu từ vết thương cứ thế mà ứa ra, chảy ồ ạt thành dòng xuống nền đất.

Nhưng ở Varyn có gì đó rất khác, gương mặt cậu đanh lại như không cảm nhận đau đớn nào từ vết thương trên đùi; đôi mắt cậu ta giờ mở to, phần lòng trắng chuyển sang màu đen đặc, hai con ngươi lóe lên một sắc vàng rực, dẹp lại cứ như loài mèo khi săn mồi.

Con Manticore tròn mắt như ngạc nhiên trước phản xạ của người thanh niên, nó liền rút đuôi lại rồi đáp xuống sân thượng tòa nhà, thu đôi cánh to lớn vào, hai cái đuôi lập tức vểnh ngược ra sau, cong lại mà hướng về phía Varyn; chúng liên tục rung lên từng hồi như chuẩn bị chiến đấu.

Phía bên kia, Varyn cũng đã ngồi xổm dậy. Cậu hạ thấp trọng tâm xuống, một tay chống dưới đất, tay còn lại đưa lên miệng vết thương trên đùi, bóp một đầu lại rồi miết một đường dọc theo miệng vết thương, vết cắt sâu hoắm ban nãy ngay lập tức khép lại, những âm thanh lèo xèo như dầu sôi liên tục phát ra từ chỗ vết thương cùng với những làn khói trắng đang liên tục trào ra. Vết thương lớn trên đùi cậu giờ đây đã lành.

Rồi cậu ta đứng dậy, hai tay dang rộng, người hơi khom về trước như đang chuẩn bị đối đầu  với sinh vật khổng lồ trước mắt. Lúc này, Varyn trông khác xa với lúc trước, không còn dáng vẻ run rẩy và sợ sệt như một con mồi mà có phần nào đó đầy tự tin mang một phong thái nguy hiểm của một kẻ mạnh; uy áp cậu ta tỏa ra xung quanh lúc này còn giống với kẻ đi săn hơn thứ quái thai hung ác trước mặt.

Varyn hít sâu rồi thở ra một làn hơi mỏng, cậu hạ thấp thân người, hay bàn tay siết lại thành nắm đấm rồi nhổ ra một bãi nước bọt pha lẫn với máu. Bất chợt, con Manticore gầm lên một tiếng rồi phóng chiếc đuôi về phía cậu. Nhanh như cắt, cậu nhảy phóc lên không trung né cú đâm rồi đáp thẳng xuống chiếc đuôi đang lao đến như tên bắn làm phần mũi nhọn của nó nghiêng sang một bên rồi cắm thẳng xuống nền xi măng. Sau đó cậu nhấc một chân lên, dẫm mạnh xuống khiến phần mũi nhọn găm chặt xuống sàn. Con quái thú vùng vẫy cố rút đuôi về nhưng bất thành vì phần mũi nhọn đã cắm sâu vào nền xi măng bên dưới. Trong cơn túng quẫn, nó dùng cái đuôi còn lại đâm loạn xạ về phía cậu. Với những chuyển động nhanh nhẹn, Varyn nhẹ nhàng né từng cú đâm, từng đòn chém chết người mà không hề lộ vẻ khó khăn.

Bất thình lình, con Manticore há to miệng rồi khạc ra một khối chất nhầy màu đỏ đậm về phía Varyn. Nhu cảm nhận sự nguy hiểm, cậu tung người lên không trung để nè đi khối chất nhầy đang bắn đến. Chớp thời cơ, con thú xoay thân hình, tung ra một đòn chém ngang hiểm hóc ngắm ngay giữa eo Varyn nhằm xả cậu làm hai khúc. Chỉ trong khoảnh khắc, cậu xoay tròn cả thân người như một con cá sấu để tránh đi đòn quét ngang trong khi đang ở giữa không trung; rồi cậu bất chợt tung ra đôi tay và ôm chặt lấy chiếc đuôi của con thú lúc này đã mất đà vì hụt đòn. Đáp xuống đất, đôi chân Varyn dang rộng tạo thành thế tấn, một chân đạp lên chiếc đuôi bị găm dưới nền, chân còn lại đạp lên nền xi măng trong khi hai tay cậu vẫn đang ôm gì chiếc đuôi còn lại của con thú. Từng ngón chân mở rộng rồi bấm sâu xuống làm cả da thịt của con Manticore lẫn nền bê tông cứng nứt ra. Varyn cứ thế mà đứng đó kéo co với quái vật khổng lồ bằng chính chiếc đuôi của nó.

Một cảnh tượng thật khó tin hiện ra: con thú khổng lồ đang giằng co với người thanh niên nhỏ bé bằng chính cơ thể của nó một cách đầy khó khăn.

Thấy không thể thắng trong trò kéo co này, con vật bất ngờ mở rộng đôi cánh, rồi nó vỗ cánh thật mạnh nhằm tạo đà lao đến phía Varyn như một viên đạn. Mồm nó há to để lộ cơ man nào là răng nanh nhọn hoắt mọc lởm chởm, đôi càng mở to và giang rộng, chỉ chực chờ để kẹp chặt và nghiền nát cơ thể nhỏ bé của Varyn.

Nhận thấy tình thế bất lợi, Varyn buông tay khỏi cái đuôi, lăn người sang một bên để né tránh. Thân người to lớn của con Manticore lao sượt qua, đầm sầm tháp nước đằng sau lưng Varyn khiến cả khối thép khổng lồ đỏ sập, chôn vùi luôn con thú to lớn.

Varyn đứng đó, chăm chú nhìn vào đống hỗn độn mà con vật gây ra. Bất chợt, từ trong đám khói bụi, một cái đuôi xe tan đám khói mà lao thẳng về phía cậu. Không bị bất ngờ, Varyn bình tĩnh nhảy ngược về sau, đồng thời đưa tay đẩy nhẹ vào cái đuôi. Với một chuyển động nhẹ nhàng, Varyn khéo léo điều hướng đòn đánh của con vật khiến nó quay trở lại đâm thẳng vào cái đuôi còn lại vẫn còn kẹt cứng dưới nền bê tông.

PHẬP!

Từ trong đống sắt thép đổ nát, con Manticore, với một chiếc đuôi bị cắt đứt, nhảy ngược về phía sau, rống lên từng hồi dài vì đau đớn. Từ vết thương, máu nóng phun ra thành tia, bắn khắp sàn bê tông và vấy cả người Varyn. Cậu vẫn đứng đó, nhìn nó với đầy sự cảnh giác.

Bỗng sinh vật ấy ngừng rên rỉ, nó khạc một bãi dịch màu nâu đỏ lên miệng vết thương khiến dòng máu ngừng chảy rồi quay lại đối mặt với Varyn. Người thanh niên cũng đứng đối mặt với con Manticore, siết chặt nắm đấm rồi hạ thấp người thủ thế. Con quái liền đứng thẳng trên hai chân sau, hai càng trước giương ra, cánh mở rộng đầy đe dọa như muốn lao lên ăn tươi nuốt sống anh ta.

UỲNH!

Một tiếng sấm nổ rền vang xé toạc bầu không khí căng thẳng giữa cả hai, mây đen từ từ kéo tới. Bất thình lình, con Manticore ngửa đầu lên nhìn bầu trời rồi tung cánh lao vút lên không trung. Nó phóng đi như một cơn lốc và bỏ lại Varyn vẫn đang đứng đó.

Khói bụi tan đi, Varyn vẫn đứng đó nhìn về hướng con vật bay đi. Sau khi thấy nó đã bay khuất tầm mắt, lúc này cậu cũng dần trở lại bình thường như ban đầu.

Varyn quỳ phịch xuống, thở hổn hển. Khắp người cậu, từng sợi gân và mạch máu nở to, nổi lên dày đặc. Đôi mắt cậu đã trở lại như bình thường nhưng bên trong lòng trắng, từng tia máu nổi lên dày đặc. Bất thình lình, những mạch máu của cậu vỡ tung, máu nóng trào ra liên tục từ mỗi kẽ hở trên cơ thể cậu, từ mắt, mũi, miệng, tai, đến những kẽ móng tay. Varyn nằm vật ra sau, người cậu căng cứng lên, mắt trợn ngược, long lên sòng sọc, mồm cậu sùi bọt mép, vật vã trong đau đớn.

Rồi từ những vết thương đang rỉ máu, những tinh thể lại từ từ kết tinh lại. Chúng cứ thế mà lan rộng ra, kết lại dày hơn và tạo thành một lớp vỏ tinh thể bao bọc gần như toàn thân Varyn. Cậu ta nằm đó, thở hổn hển một cách khó nhọc. Dưới lớp tinh thể, những mạch máu đang dần co lại về kích thước ban đầu.

Cảm giác đau nhức từ mọi vết thương mà cậu đã nhận phải lúc này như kéo đến khiến Varyn nhăn nhó khó chịu

- Thôi. Ít nhất còn giữ được cái mạng là may lắm rồi – Varyn than thở một mình – Nhưng mà, lúc đó là sao vậy nhỉ?.

Varyn đưa tay lên trán, nhớ lại cái giây phút mà cậu dường như đã “lột xác” để chiến đấu với con Manticore.

Trên bầu trời, những đám mây đen càng ngày càng kéo đến một cách dày đặc, che kín đi mọi tia sáng. Dưới nền trời xám xịt như những ngày đông, Varyn nằm vật trên sân thượng tòa nhà, cạnh cậu là một phần cái đuôi đứt lìa đã con Manticore bị bỏ lại.

Lớp tinh thể vỡ ra, để lộ cơ thể lành lặn nguyên vẹn; Varyn từ từ ngồi dậy, cùng lúc đó những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi xuống, đánh lộp bộp trên nền xi măng. Chợt một giọt mưa rơi lên vai cậu, ngay lập tức, nó làm chảy đi lớp áo mỏng ngay tại vị trí tiếp xúc. Giọt nước chạm đến da thịt cậu, những tiếng lèo xèo lập tức vang lên. Ngay tức thì, cảm giác bỏng rát như lửa đốt lập tức ập tới. Là mưa Axit. Trong cơn đau đớn, Varyn hoảng loạn bỏ chạy, cậu ta lao thẳng vào buồng thang bộ gần đó.

Đâm sầm vào cánh cửa khép hờ, cậu ngã uỵch xuống sàn. Người Varyn lúc này đã dính phải cơ số là những giọt axit. Cậu ta lập tức xé bỏ chiếc áo rách trên người đi, để lộ thân thể gầy rộc, loan lổ những vết bỏng axit.

Varyn hét lên vì đau đớn rồi cậu nằm xuống, lăn lộn trên sàn nhà. Từ những vết thương mới trên người cậu, máu bắt đầu ứa ra.Dòng máu nóng tràn ra miệng vết thương bắt gặp những giọt axit đang từ từ nấu chảy da thịt Varyn ngay lập tức pha loãng nó thành một dung dịch ăn mòn mạnh mẽ. Varyn đang bị nấu chảy bới chính máu thịt của cậu.

Varyn dần dần mất đi ý thức vì cơn đau khủng khiếp. Ngay trước khi cậu bất tỉnh hoàn toàn, “thứ đó” một lần nữa thức tỉnh từ sâu trong cơ thể Varyn. Cậu ta đứng dậy, gồng cứng người, hai hàm răng cậu cắn chặt và nhau đến bật cả máu ra. Ngay tức thì máu ngưng chảy từ miệng các vết thương; đồng thời, từ những chỗ da thịt đang bị ăn mòn, từng lớp tinh thể kết tinh lại, ngăn dòng axit tiếp xúc với cơ thể Varyn. Lớp tinh thể đó cứ từ từ dày lên cho đến khi toàn bộ cơ thể Varyn hoàn toàn nằm trọn trong một khối cầu pha lê khổng lồ.

Rồi từng tiếng răng rắc phát ra, quả cầu ấy vỡ tan làm Varyn rơi phịch xuống đất. Cậu ta nằm đó, thở một cách gấp gáp trước khi quay xuống kiểm tra thân người.

G..G...GRRRR...RRR!

Bất chợt một âm thanh gầm gừ đầy đe dọa cất lên. Varyn ngước mặt lên nhìn, ngay dưới đoạn cầu thang trước mặt cậu là một con chó đen to lớn đang nhe nanh gầm gừ một cách hung tợn. Nó trông giống như đám thú đã xé xác thi thể kia mà cậu bắt gặp trước đó.

Cảm nhận sự nguy hiểm từ sinh vật trước mặt, Varyn chợt lùi lại nhưng rồi cậu va phải cánh cửa buồng thang. Đằng sau cậu là cơn mưa axit. Đã không còn đường lùi.

Con vật từ từ tiến lại gần rồi nhảy bổ về phía Varyn. Cậu lăn sang một bên khiến nó đâm sầm vào cánh cửa. Đáng tiếc cho con chó xấu số, cánh cửa rỉ sét không đủ cứng cáp để đứng vững trước sức mạnh của nó. Ngay lập tức, bản lề cánh cửa bật tung khiến cả cánh của lần con chó ngã ngược ra ngoài, lao thẳng ra giữa làn mưa axit.

Varyn ngoái mặt nhìn ra ngoài: con chó đen đủi đang phát lên những âm thanh thống khổ và quằn quại trong đau đớn khi da thịt nó bị axit đốt cháy và hòa tan thành những bãi dịch nhầy đen đúa. Nó chồm dậy, cố gắng lao vào trong nhưng tứ chi đã bị ăn mòn đến tận xương khiến nó ngã uỵch giữa vũng axit đọng lại trên sàn làm bụng nó thủng mất một lỗ to. Thế là máu và nội tạng của con vật cứ theo đó mà xổ thẳng ra ngoài rồi bị tan chảy trong vũng axit.

Tất cả diễn ra chỉ trong vài giây, nguyên một con vật to lớn đã bị nấu chảy toàn bộ, chỉ để lại một bãi bầy nhầy dịch thể lẫn lộn giữa máu thịt và vài đoạn xương cháy đen.

Giờ đây cậu đã hiểu lý do vì sao con Manticore lại bỏ đi lúc nãy.

- Haiz. Đúng là trong cái xui này thì ta còn cái xui khác – Varyn than thở.

Rồi Varyn nằm vật ra sàn, từ từ lịm đi vì kiệt sức. Bên ngoài, cơn mưa axit vẫn rơi xối xả, nhuộm xám cả nền trời trong dòng nước chết chóc.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận