Tí tách.
Những giọt nước từ trên trần rơi xuống, đánh bốp vào mặt Varyn. Một giọt. Hai giọt. Rồi nhiều giọt khác rơi xuống liên tục. Từng hạt sương cứ theo cái khe hẹp trên trần mà rơi xuống, một vài giọt rơi xuống nền xi măng ẩm lạnh, tạo nên những tiếng lộp bộp vang lên một cách đầy khó chịu.
Một vài tia nắng gay gắt chiếu vào khung cửa trống, rọi thẳng xuống mặt Varyn. Mí mắt cậu khẽ giật lên vài cái, rồi trong cơn vô thức, cậu khẽ lè lưỡi ra liếm vài giọt sương đọng trên môi mình.
Bỗng cậu giật mình, mở trừng mắt rồi vùng người dậy. Ngồi trên mặt đất lạnh, Varyn hốt hoảng cố gắng nhổ những giọt sương mình vô tình liếm phải cũng như cố lau đi đám sương trên mặt. Chợt cậu khựng lại một nhịp và dừng mọi hành động.
“Không đau? Không ăn mòn? Là nước chứ không phải acid” – Cậu thầm nghĩ.
Đang hoang mang thì chợt một tiếng sấm rền vang ngắt ngang mạch suy nghĩ. Varyn quay phắt ra sau thì thấy bầu trời vẫn đang đổ mưa như trút nước. Phía trên, những giọt nước mưa theo các khe nứt cũng rơi lộp bộp trên người cậu. Những giọt nước mát lạnh rơi trên da cậu, rồi từ từ lăn xuống. Chúng ướt và lạnh chứ không bỏng rát như lần trước.
Lấy hết can đảm, Varyn bước tới bên khung cửa; cậu đưa bàn tay ra và chạm vào làn mưa. Cảm giác tê buốt chạy dọc theo đầu ngón tay cậu tới tận óc.
Ngay lập tức, Varyn liền lao thẳng ra giữa làn mưa. Cậu đứng giữa sân thượng, trần như nhộng, hai cánh tay dang rộng đón từng giọt mưa mát lạnh rơi xuống làn da.
Phía trên cao, ánh nắng vẫn chiếu chói chang mặc cho làn mưa đang rơi dày đặc. Giữa những tầng mây, các giải quang phổ nhiều màu sắc hiện lên, kéo dài đến tít chân trời. Chúng giống cực quang giữa ban ngày hơn là cầu vồng, tỏa sáng rực rỡ át đi cả ánh nắng mặt trời.
Một cảnh tượng thật kì ảo và đẹp đẽ điểm nổi trên nền móng của một khung cảnh hoang tàn và đổ nát.
Vuốt mái tóc dài luộm thuộm ượt nhẹp ra sau đầu, ánh mắt Varyn chợt va phải một vật thể có phần quen thuộc. Bên cạnh cậu, nằm giữa sân thượng là phần xương đuôi bọc giáp của con Manticore vẫn còn đang cắm trên mặt đất.
Một phần đuôi gồm da thịt gắn với phần mũi giáo đã bị cơn mưa axit ăn mòn từ lâu, chỉ để lại vài mảnh xương gắn với chóp đuôi nằm rơi vãi gần đó. Ngoài trừ phần da thịt đã bị axit làm tan chảy và mấy khúc xương đuôi bên trong đã bị cháy đen đi vài phần thì phần chóp đuôi bóc giáp dài và nhọn như mũi giáo kia vẫn còn nguyên vẹn.
Cậu bước lại, đưa tay chạm vào phần chóp đuôi; một cảm giác mát lạnh và trơn nhẵn truyền qua tay cậu. Varyn sờ khắp phần chóp rồi đưa tay gõ nhẹ; những âm thanh “ting ting” khô khốc vang lên. Rồi cậu thử nhấc nó lên nhưng bất thành. Phần chóp đó nặng một cách khủng khiếp.
- Nặng thế này, thảo nào nó lại cắm sâu thế - Varyn buộc miệng.
Nhận thấy thứ này là quá sức mình, Varyn đành từ bỏ ý định trưng dụng nó rồi quay trở lại buồng thang.
Sau lưng cậu, cơn mưa đang tạnh dần. Ở nơi xa tít phía tận đường chân trời, mặt trời cũng đang từ từ lặn xuống. Những tia nắng le lói cuối cùng cùng từ từ tắt ngúm sau gót chân của Varyn khi cậu bước xuống từng bậc thang cũ nát.
Varyn đi xuống dọc theo cầu thang bộ thoát hiểm, cố tìm đường trở về đoạn hành lang lúc trước.
Bước chân cậu giờ không còn yếu ớt và nặng nề như ban đầu mà đầy sự chắc chắn và vững vàng. Bản thân Varyn lúc này cũng có sự thay đổi lớn so với lúc vừa tỉnh dậy: cơ thể cậu trở nên đầy đặn hơn với các bó cơ bắp nổi lên có thể thấy rõ rệt bằng mắt thường, khác xa vẻ ngoài gầy gò và ốm yếu lúc trước. Ngoài ra, các giác quan của cậu cũng trở nên nhạy bén một cách bất thường.
Sau một hồi di chuyển, Varyn dừng lại trước cánh cửa đang mở toang nối với cái hành lang dài dẫn ngược trở về căn phòng mà cậu tỉnh dậy; cậu đến gần rồi đẩy nhẹ cánh cửa khép lại để tạo một khoảng trống.
Varyn dựa vào tường, từ từ ngồi phệch xuống, thở hồng hộc. Sự mệt mỏi tích tụ từ lúc giao chiến với sinh vật khổng lồ trên tầng thượng lúc này đã kéo đến. Cậu ngồi đó, nhăn nhở vì mệt, đói và những cơn co rút cơ bắp đang liên tục kéo đến trên khắp mọi vị trí của cơ thể cậu.
Rồi cậu nhìn thẳng xuống đoạn thang bên dưới, thứ sinh vật nhầy nhựa đen nhẻm mà cậu thấy lúc sáng vẫn nằm ở vị trí đó. Nó vẫn chả có gì thay đổi; liên tục co giật liên hồi và ngoe nguẩy đống xúc tu dị dạng.
- Xem ra tao không phải kẻ duy nhất khốn khổ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này nhỉ? – Varyn độc thoại.
Rồi cậu nhặt một mẩu xi măng trên sàn ném về phía sinh vật ấy. Bất chợt, đống bầy nhầy đó liền mở tung ra như một bông hoa, để lộ cơ man nào là răng nanh và gai nhọn bên trong xen lẫn với các khúc xương và chi người còn kẹt lại bên trong, rồi phóng những cái xúc tu và cả một phần cơ thể nó về phía mẩu gạch vừa được ném làm tới đánh uỳnh một tiếng. Nó đâm sầm vào góc tường gần đó khiến một phần bức tường nứt ra và khiến cả cấu trúc rung chuyển.
- Tao rút lại những gì vừa nói – Varyn nuốt nước bọt sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Sinh vật ấy không bắt được con mồi liên thu lại các xúc tu vào bên trong, che đi đống răng và gai nhọn rồi từ từ co rút cơ thể lại như ban đầu rồi tiếp tục nằm đó, ngoe nguẩy đống xúc tu. Chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã khoác lên người một dáng vẻ vô hại như lúc nãy nhằm đánh lừa con mồi cả tin tiếp theo.
Varyn vẫn ngồi vật vờ ở đó, ngày phía trên con “slime ăn thịt” kia, cậu khẽ đưa bàn tay trái lên trước mặt, lật đi lật lại hai mặt như xem xét gì đó: ngoại trừ việc nó trở nên to và rắn chắc hơn trước thì không có gì là cả.
Cậu đưa tay phải lên, dùng lực bấm một ngón tay thật mạnh lên mu bàn tay trái đến khi rách da chảy máu. Và như mọi vết thương cậu nhận trước đó, nó nhanh chóng kết tinh rồi lành lại như chưa có thương tổn nào.
Rồi cậu dắt tay phải lên trán, suy nghĩ về lúc bản thân chạm tráng với con Manticore trên sân thượng. Varyn vẫn nhớ rõ ràng mọi chi tiết của sự việc ban nãy.
Lúc đó nhát chém đầu tiên từ một trong hai cái đuôi của con thú khi lao đến đã cắt phăng đi bốn ngón tay phải của cậu trước khi xẻ mặt cậu làm hai.
Cảm giác lúc ấy vô cùng chân thật. Khi đòn đánh đó chạm vào cậu, thời gian như trôi chậm lại gấp nhiều lần, và cậu cũng cảm nhận rõ lúc cái đuôi ấy rạch xuyên lớp da, cưa đi từng đốt xương ở ngón tay trước khi xé toạc từng lớp cơ mặt, đổ đôi xương sọ của cậu rồi thổi bay đi một phần bộ não.
Nhưng cậu vẫn ngồi đây, bình an vô sự như chưa có gì xảy ra. Theo đúng lý thuyết mà nói thì với đòn đánh như vậy thì bất cứ sinh vật nào khác cũng phải về với đất mẹ rồi chứ đừng nói tới con người mỏng manh.
Nhưng, cái cảm giác lúc đó mà Varyn còn nhớ thực sự rất đau. Đúng vậy, cậu cảm nhận rõ nỗi đau của từng thương tổn mà mình nhận phải lẫn cái cảm giác kì lạ lúc từng tế bào tái tạo lại từ hư không bên trong đống tinh thể bí ẩn đó. Rồi cậu buông thõng hai tay, ngồi ngửa mặt lên trần nhà than thở
- Vậy là mình không thể chết, ít nhất là như vậy. Nhưng mà vẫn thấy đau. Cái này thì không tuyệt tý nào. Hai-ya! – Varyn thở dài, rồi cậu lập tức trở giọng cau có với con slime bên dưới – Vì chúa, mày có thể im lặng một phút dùm tao có được không?!
Varyn từ từ đứng dậy, đẩy cánh cửa ra rồi bước qua hành lang dài để quay về căn phòng cũ.
Tiến đến căn phòng cũ, đứng trước cửa nhìn vào bên trong, tất cả mọi thứ đã bị xi măng và đống gạch đá chôn vùi sau trận rung chấn hôm qua. Cậu chán nản thở dài:
- Mong là còn cái giường nào khác để ngủ.
Bước trên hành lang dài và hẹp, Varyn ghé mắt vào từng ô cửa kính ố vàng, tìm kiếm một căn phòng trống.
Những bóng đèn led treo trên tường chập chờn và yếu dần theo từng bước đi của cậu.
Bụp. Bụp.
Một cánh cửa bị Varyn mở toang, cậu bước vào bên trong căn phòng nhỏ vừa lúc những bóng đèn cuối cùng trên hành lang vụt tắt. Bóng đen như cơn lũ cuồn cuộn tràn đến nuốt trọn toàn bộ hành lang phía sau lưng Varyn rồi ập qua cánh cửa, kéo đến nhấn chìm cả căn phòng nhỏ trong một màn đêm đen kịt.
- Tuyêt! – Varyn cười khổ - Ngày hôm nay không thể tồi tệ thêm được nữa rồi.
Từ những khe hở trên tường, gió đêm thổi vào từng cơn lạnh buốt, rít gào như những con thú săn đêm khi bay qua từng khe cửa, lướt qua từng vật dụng rơi vãi khắp nơi trong hành lang đổ nát. Gió lạnh thổi tới như những lưỡi dao lam cứa vào da thịt khiến người Varyn run lên vì lạnh.
Cậu vẫn trần như nhộng sau khi cởi bỏ thứ duy nhất quấn trên người là chiếc áo bệnh viện khốn khổ đã bị trận mưa axit đục như cái tổ ong. Tay cậu dần tê đi vì lạnh, dịch xoang trong mũi đắt đầu đông đặc lại và từ từ chảy ra từ một bên mũi khiến cậu thở một cách khó nhọc.
Mò mẫm trong bóng tối, Varyn hết tông vật này lại va phải thứ kia. Cậu vấp ngã rồi đứng dậy mò mẫm để rồi lại tiếp tục ngã sõng soài ra nền đất lạnh. Bất lực, Varyn nằm yên trên sàn nhà lạnh buốt.
Bất chợt, từ bóng đêm trước mặt, một luồng sáng trắng đục nhẹ nhàng hiện ra và chiếu đến trước mắt cậu. Varyn nhổm dây, bò về phía ánh sáng.
Và rồi cậu thấy ánh trăng từ bên ngoài chiếu qua những ô cửa sổ vẩn đục và vỡ nát mang đến những tia sáng yếu ớt đang soi rọi một góc căn phòng.
Một cái tủ gỗ hiện ra dưới ánh trăng, Varyn lao đến, mở vội cánh cửa gỗ khép lệch, cậu lôi từ bên trong ra một bộ đồ bệnh viện cùng một cái chăn bông dày cộm. Cậu khoác vội bộ quần áo lên rồi quấn chiếc chăn bông cũ kỹ quanh người.
Varyn ngồi xuống cạnh chiếc tủ gỗ, người thu lại vì lạnh. Cậu ngồi tựa đầu vào tường rồi nhìn ra ngoài, những hơi thở khó nhọc và yếu ớt của cậu nhanh chóng ngưng tụ lại thành từng làn sương mỏng dưới cái lạnh khủng khiếp.
Qua những ô cửa kính, bầu trời đêm hiện ra trước mắt Varyn.
Nền trời đen đặc, sâu đến vô tận được tô điểm bới ánh sáng của hàng nghìn ngôi sao cháy sáng rực trên bầu trời, tỏa sáng lấp lánh như hàng trăm nghìn ngọn đèn neon. Giữa các tầng mây, những dải cực quang kỳ ảo từ ban chiều vẫn còn đang tỏa sáng, tuy không còn rực rỡ nhưng cũng đủ để nhuộm lên nền trời đen kia bằng những sắc màu đầy sống động và lung linh.
Giữa cảnh tượng rực rỡ của bầu trời đêm đầy sao và ánh sáng là những dải mây mỏng trôi nổi bồng bềnh và những sinh vật kỳ lạ đang chao liệng theo từng tốp nhỏ. Đằng xa, nơi chân trời, hiện lên hai mặt trăng đang phát sáng, một cái to lớn và tròn trịa, mang theo một ánh sáng vàng rực; cái còn lại bé hơn, chỉ hiện ra một phần khuyết tỏa sáng màu xanh lam nhẹ nhàng.
- Trăng đẹp quá! Nay là rằm à? – Varyn vô thức thốt lên.
Những đám mây dần kéo lại gần nhau tạo thành một đám mây dày hơn, ánh sáng bị nó che đi và yếu dần, Varyn ngồi trong góc, thở ra từng làn sương một cách chậm rãi dưới cái lạnh trong căn phòng nhỏ.
Ánh trăng bên ngoài cũng dần yếu đi khi đám mây kia trôi đến. Căn phòng nhỏ tối dần và mí mắt của Varyn cũng trở nên nặng nề hơn.
Rồi cứ thế cậu từ từ thiếp đi cùng với lúc bóng tối tràn đến, nuốt trọn những góc nhỏ còn lại của căn phòng.
Sáng hôm sau, những tia nắng ấm chiếu xuyên qua từng ô cửa kính ố vàng và nứt vỡ làm tan đi lớp sương giá đóng trên mái đầu và hai hàng lông mi của Varyn. Hơi ấm từ mặt trời nhẹ nhàng đánh thức người thanh niên đang say ngủ ấy. Varyn mở mắt lim dim, ngắm nhìn từng tia sáng ấm áp đang soi sáng một góc căn phòng nhỏ.
Đột nhiên, một âm thanh đầy đe dọa từ ngoài hành lang vang đến cùng lúc với một bóng đen to lớn từ đằng sau, lao thẳng tới chỗ Varyn đang ngồi.
Như bản năng mách bảo, Varyn tung chiếc chăn lên rồi ném nó thẳng về phía vật thể đang lao đến kia rồi cậu bật người, lăn qua một góc căn phòng để tránh đi cú vồ.
Varyn trượt trên sàn, ngã xuống rồi lăn về phía sau. Người cậu dừng lại khi va phải tấm kính. Cậu lồm cồm đứng dậy, người dựa vào tấm kính phía sau, hướng ánh mắt về phía đống lộn xộn mà sinh vật kia vừa gây ra trước khi đảo mắt qua phần còn lại của căn phòng. Rồi cậu cười một cách nhăn nhở:
- Ôi cái đệch! Đùa nhau à?


0 Bình luận