Vò Giấy
Pod Comic, Moni Comic Pod Comic
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 2: Anh trai

0 Bình luận - Độ dài: 3,914 từ - Cập nhật:

Thay người, Khoa bước ra sân, nom thấy Duy mặt hằm hằm chán đời nên sấn đến hỏi han:

- Sao rồi, có nặng lắm không? 

- Nhẹ. - Duy thều thào, hì hục lau mắt kính vào vạt áo. - Chắc hơn tuần là khỏi.

- Ba mẹ mày có gì gì không?

- Ngu gì nói. Mà… - Duy chống tay đứng dậy, chỉnh lại kính cho sát vừa mắt rồi nói tiếp. - Vẫn nhớ ông bả khó tính còn kéo tao đi cùng tụi mày?

Khoa cười khểnh, vỗ hờ vai Duy:

- Lúc kéo mày đi, mày có nói gì đâu? Vào trận thì chạy hùng hục hùng hục đầu đến cuối sân, khoái lắm! Chối chối cái đầu mày!

Cậu thiếu niên tóc đen cứng họng, e là Khoa nói đúng thật! Suy cho cùng chín phần mười chuyện lén đi đá bóng là do chính Duy quyết định, bảo Khoa ép thì “Oan cho nó quá!”. Chưa kể, vào trận chốc lát chạm vai, kê chân, xô đẩy; thoắt cái ngã lăn, đổ nhào, nghiêng ngả. Nó như dâng lên trong lòng Duy thứ xúc cảm sung sướng cực độ, cuốn cậu đến miền đất hứa của sự tự do. Ôi! Có lẽ Duy đã bắt đầu yêu cái trò đuổi bóng này rồi…

Cơ mà trớ trêu thay, niềm vui sướng quá mức thường giống như một mơ tưởng xa vời với Duy, là một mơ tưởng mà dẫu đẹp đẽ đến mấy cũng thể nào vội vã rời bỏ con người ta trong tuyệt vọng. Chính thế, từ khoan khoái đầu óc Duy rộn rạo nỗi rối ren phiền não. Cậu đưa ánh nhìn xa xăm ra phía sân, mọi thứ giờ đây không hề thực tế chút nào, mơ mơ màng màng như một thước phim ít kinh phí kém chất lượng. Từ tiếng bộp bộp mỗi khi ai đó chạm vào bóng, đến thanh âm xào xạc của những cái cây buồn bã bám trụ trên nền đất còn sót lại chưa được quy hoạch, tất cả đều vô thực. Ngay cả tiếng cãi nhau, tiếng hò reo phấn khích của bọn nhóc trên sân, cũng không khác nào âm vang kỳ dị vọng bên tai, trong giấc ngủ li bì ở những ngày Duy kiệt sức vì đống bài tập về nhà.

“Mình đang làm gì ở đây?”, Duy vỡ lở, thầm hỏi một câu kỳ quặc, quyết tâm và niềm thỏa mãn ở lại đá bóng cùng đám bọn Khoa dăm phút trước xem như biến sạch. Phải chăng cậu sợ anh trai phát hiện mình trốn học, sợ cha sẽ nặng lời, sợ mẹ sẽ phàn nàn, sợ không thể thi được do lỡ “phá lệ” một buổi? Bực quá! Duy muốn dứt khoát điều mình muốn, bằng không lấp lửng còn tức hơn cả nghe cái gia đình gia giáo của cậu giảng về đạo làm đứa con ngoan.

Lo âu từ suy nghĩ dần trở nên hữu hình trên nét mặt cậu nhóc học sinh cuối cấp trung học cơ sở còn đang tuổi ăn, tuổi chơi, tuổi cười. Và nó làm thiếu niên đứng cạnh sực nhớ về một dòng ký ức chẳng biết đáng nhớ hay đáng quên…

Khoa từng đến nhà Duy một lần duy nhất hồi lớp năm, rủ ra chơi mấy trò bắn bi, lật hình, ô ăn quan. Mà chưa kịp hô đến câu thứ hai đã nghe giọng đuổi khéo của mẹ Duy, Khoa tin chắc vậy, dù không nhớ rõ chi tiết nội dung câu nói hay buổi hôm đó là buổi nào. Đúng buổi sau, Duy tìm đến Khoa, bảo đừng đến nhà cậu gọi như vậy, “Không ba mẹ tao đánh.”.

Thời điểm hiện tại, tính ra đã hơn ba năm kể từ lần cuối hai đứa gặp nhau, vẻ lầm lì ít nói pha chút bồn chồn ở Duy vẫn còn đó, Khoa ngầm hiểu cậu bạn trước mặt mình còn nhiều vấn đề với cha mẹ lắm, y như bản thân Khoa vậy. Tuy nhiên, giống là giống chỗ “có vấn đề”, khác là cha mẹ Khoa thường xuyên vắng mặt, cảm tưởng như họ cố ý không thèm để tâm đến con cái ấy. Nhiều lúc Khoa vò đầu bứt tai, chẳng biết dỗ dành em gái sao những lần nó bỗng khóc bù lu bù loa bảo nhớ cha, nhớ mẹ.

Tóm gọn lại, một bên kèm cặp quá đáng, một bên lại ngó lơ, thật không thể hiểu nổi người lớn nghĩ gì. Khoa chẹp miệng, trêu Duy để chung hòa bầu cảm xúc gượng gạo:

- Nhìn mặt chán không.

- Hả? - Duy nhíu mày. - Nhìn lại mặt mày đi.

Khoa liền hềnh hệch cười:

- Mày đá bóng với bọn tao là do mày tự quyết, đã tự quyết thì sợ quái gì? Nhìn mày thấp thấp thỏm thỏm buồn cười.

Duy “hử” một tiếng phản ứng trước lời của cậu bạn tóc vàng, mỗi tội đằng ấy nói đâu có sai, cậu đang muốn phát hoảng đến nơi rồi.

- Chả thế à? - Khoa chống tay, nửa cợt nhả nửa nghiêm túc. - Từ hồi mày với tao học chung, mỗi lần lo lắng mày lại chẳng thộn cái mặt kiều vầy ra. Đến giờ vẫn sợ ba mẹ nhờ?

Duy bỗng gắt gỏng đáp:

- Sợ? Mày cứ lảm nhảm đi. Ba mẹ tao muốn tốt cho tao thì tao nghe thôi.

- Ơ kìa? Tao đâu có phản đối chuyện mày vâng lời ba mẹ đâu. Vâng lời là tốt, nhưng mày cũng phải nghĩ cho bản thân xíu chứ. - Khoa nhìn từ đầu xuống chân Duy, vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu. - Yếu quá! Đá được năm phút đã lên cáng.

- Có phải tao chọn ru rú ở nhà đâu? Hoàn cảnh mày khác, tao khác, mày nói chuyện mắc cười vừa.

- Thì mày có bao giờ nói thẳng với ba mẹ mày là mày muốn gì chưa?

Duy không trả lời vội, thay vào đó chỉ là một tiếng thở dài não nề. Giá như cậu có đủ gan nói lên tiếng lòng với cha mẹ, khổ nỗi mỗi lần nghe họ mắng là toàn thân cứng đờ, cổ họng khô khốc, đắng ngắt vị ấm ức. Cốt lõi mọi sự tình từ đâu? Gần đây Duy đã có câu trả lời, đó chính là Thanh, người anh trai lúc nào cũng quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, nho nhã, thư sinh, bề ngoài là một nhà giáo tri thức điềm tĩnh, bên trong là “con quỷ” thao túng đáng sợ. 

- Anh tao. - Duy nhìn Khoa bằng đôi mắt mịt mù, đầu óc bảng lảng ngẫm về anh trai mình. - Vấn đề nằm ở anh tao.

- Anh mày sao?

Thanh lớn hơn Duy tận mười ba tuổi, nghĩa là có kinh nghiệm chiều lòng cha mẹ hơn thập kỷ, và nhờ thế mà Thanh có bị cha mẹ khiển trách thì cùng lắm là mấy lời “đánh khẽ”, mấy lời nhắc nhẹ nhàng nghe lọt tai cực. Duy chưa bao giờ nhìn thấy Thanh phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cha, chưa bao giờ chứng kiến Thanh cúi gằm nghe lời đay nghiến của mẹ. Sự thiếu công bằng ấy từng khiến Duy nảy sinh giả thiết rằng cậu hẳn là đứa con rơi con rớt, chắc chắn rồi, “Con trai yêu quý của họ cũng tiếp tay giúp họ chèn ép mình mà?”.

Nhưng suy đi tính lại, giả thiết này không thuyết phục lắm! “Cha mẹ dù ác thật thì cũng chưa bao giờ dạy mình làm điều sai trái. Hơn nữa, họ vẫn khen thưởng mình mỗi lúc mình đạt điểm cao.”. Chỉ đâu đó hai năm trước thôi, biết bao lần Duy bị cha mẹ khiển trách, tuy thế chúng luôn nằm ở mức kiểm soát được, trước khi Thanh thêm dầu vào lửa. Và thời gian thấm thoắt thoi đưa, tính khí của cha mẹ càng ngày càng nóng nảy, họ có thể nổi đóa mà không cần Thanh nhúng tay. Hãi nhất chắc là những đòn roi mây của cha, nó đau kinh khủng, như cắt da cắt thịt.

Duy khẽ bật cười cay đắng:

- Ổng kiểu cay tao.

Lồng ngực lâng lâng cảm giác xốn xang, Khoa gặng hỏi:

- Ông ý làm gì mày?

Vẫn là nụ cười đắng cay ấy:

- Hồi xưa ổng muốn học y, xong lên thành phố làm bác sĩ. Nhưng ba mẹ tụi tao lại hướng nghiệp ổng làm giáo viên từ nhỏ, kiểu cha truyền con nối ấy. Vậy nên ổng đì tao, hay chơi cái trò moi móc thói xấu, kể tội tao cho ba mẹ, làm tao bị chửi không ngóc đầu nổi.

- Gì mà dữ vậy?

Nó là thế đấy, Khoa không hiểu Thanh là hạng người nào. “Nên, chuyện nó biểu mình sợ ba mẹ chỉ đúng một phần. Mình sợ...”. Duy bất giác liếc mắt về cổng sân vận động, trông thấy dáng hình quen thuộc, “Thanh?”.

Duy ngay lập tức trôi dạt vào cơn ác mộng do cậu tự tưởng tượng ra, chới với trong những tờ giấy bị vo tròn sặc mùi mực hắc như keo dán. Duy cố vùng vẫy, gắng quơ chân quơ tay, nhưng mạnh cỡ nào cũng không ngóc đầu khỏi bề mặt dòng giấy đang dâng lên hạ xuống như cơn hồng thủy dữ dội. Hớp hớp cái miệng, để hàng chục, hàng trăm nắm giấy tràn vô cổ họng, toàn thân Duy bất chợt co giật mất kiểm soát, mặt mày tím lịm, khóe miệng sùi bọt mép.

- Này!

Khoa búng tay tanh tách, rồi Duy cũng dần hồi tỉnh, tay chân rã rời, mồ hôi ròng ròng quay sang nhìn Khoa. Cậu thầm nghĩ nếu Khoa không gọi cậu, liệu cảnh tượng tiếp theo có phải là một đám tang, nơi cha mẹ trách móc vì sao lại cậu lại… chết?

- Thuyết phục ba mẹ cho mày đi đá bóng với bọn tao đi, mày không chịu nói ra thì khác gì mày đang học theo ông anh của mày đâu. Không dám mở miệng, ức chế, trút giận lên người khác. Chê nha mày!

- Ừ, ừ, anh tao…

Khoa ngoái cổ ra ngoài, thản nhiên hỏi:

- Ông ý đó hả?

Duy mặc kệ Khoa nói gì tiếp, hốt hoảng chạy bổ đến chỗ Thanh. Đầu cậu xoay mòng mòng những câu hỏi làm sao anh trai mình phát hiện được cậu trốn học.

- Anh…

- Ba mẹ biết hết rồi.

Nghe đến đây, sấm chớp giật đùng đùng ngang tai, trái tim Duy bấn loạn đòi sổ khỏi lồng ngực. Chưa bao giờ Duy trải qua cảm giác sợ hãi kinh hoàng cỡ này. Cậu len lén thăm dò đôi mắt của Thanh, lạ thay, chúng mệt mỏi, đỏ hoe, giống hệt cậu lúc bị cha mẹ mắng nhiếc thậm tệ. 

Duy theo bản năng mà thốt lên:

- Làm sao bây giờ?

- Làm sao? - Thanh bỗng nắm nhẹ cổ áo Duy mà hằm hè. - Anh nói em rồi mà, tập trung học hành. À, bỏ đi!

Dứt lời, Thanh buông cổ áo Duy, hít một hơi thật sâu, điềm tĩnh nói:

- Về.

Rồi nặng nề bước đi.

Đoạn, Duy lẫm chẫm theo sau anh trai trên con đường tả hữu là những hàng hoa cẩm tú cầu xám xịt rủ xuống, đung đưa trong ngọn gió heo hắt. Cậu nghĩ ngợi nhiều lắm, như là về nhà, sẽ có chuyện gì xảy ra đây? Một trận đánh? Hay lời ca cẩm kéo dài hàng tiếng đồng hồ?

***

Trường trung học cơ sở Tương Lai nhiều năm liền được sở giáo dục tỉnh Bình An khen tặng danh hiệu “Trường Học Tốt” nhờ vào hệ thống thi cử nghiêm ngặt, chất lượng đào tạo xuất sắc, cơ sở vật chất đáp ứng nhu cầu giảng dạy hiện đại. Tương Lai luôn là hình mẫu trường học thân thiện với học sinh, tám năm qua chưa từng ghi nhận một trường hợp bạo lực học đường nào, trên giấy tờ.

Thao thao bất tuyệt hồi lâu, cô chủ nhiệm lớp 9A3, cô Hạnh, mời Duy và đứa bị Duy đấm cho bầm sống mũi đứng lên bắt tay giảng hòa sau vụ ẩu đả hôm thứ sáu tuần trước.

Duy thở phì ra tiếng, miễn cưỡng bắt tay Tài. Tính ra nó thậm chí còn không phải cái bắt tay đàng hoàng, rõ chỉ là một cú chạm hời hợt. Mà nhiêu đó cũng đủ làm cô chủ nhiệm hài lòng. 

Ba hồi trống báo hiệu hết tiết sinh hoạt chủ nhiệm, lớp nghiêm chỉnh chào cô giáo rồi ùa ra khỏi lớp, từng đàn từng đàn một ào xuống căng tin như kiến rời tổ kiếm ăn nhưng trong cơn hỗn loạn, toàn chen lấn, xô đẩy. 

Lớp 9A3 khi này chỉ còn độ trên dưới mười học sinh.

- Mệt vãi!

Tài ngáp muốn sái quai hàm. Nó vươn mình, chống tay đảo mắt nhìn bốn phương tám hướng, xong rồi nhanh tay cầm cuốn vở trên bàn đập bốp vào đầu cậu bạn ngồi bàn dưới tên Chí. Cậu học sinh nhút nhát Chí co rúm người, tay, chân, lưng dạo đây bầm tím chất chồng trên da, chạm nhẹ thôi là la oai oái. 

Bọn đeo khăn quàng còn lại, đứa ngấu nghiến hộp xôi mặn mua ngoài cổng trường, đứa dán mắt vào quyển sách ngữ văn, thầm bất mãn vì trò bắt nạt của Tài làm phiền đến bản thân, lại có cặp đôi công khai thể hiện tình yêu nồng thắm môi chạm môi, nóng bỏng không khác nào phân đoạn nam nữ chính hôn nhau trong những bộ phim tây phương lãng mạn; tất cả đều không dám đả động đến Tài.

Chẳng cần nói đâu xa, đứa bên cạnh Tài, đang ghim cặp kính nặng trĩu vào trang giấy trắng, miệng lẩm nhẩm vài ba dấu hiệu nhận biết các hình bình hành, hình chữ nhật, cũng lờ phắt nó đấy thôi. Ấy! Sai quá sai! Duy nào có lơ đi? Cậu vẫn quan sát từng hành động, cử chỉ của tên bạn cùng bàn đó. Chỉ là ngoài đời đã có quá nhiều phiền muộn nên chủ động không can thiệp. Hơn nữa, từ nãy giờ Tài để yên cho cậu đã là một ân huệ trời ban ấy chứ, việc chi mang rắc rối cho mình?

- Ngồi yên nhớ!

Tài cuộn tròn quyển vở thành hình cây gậy ngắn. Nó xoay hông, vung quyển vở từ phải sang trái, gần đến gò má Chí thì nhấp nhửng dừng lại. Cậu bạn nhút nhát thở gấp như lên cơn hen suyễn. Tiếng hít hà nhanh, căng thẳng làm Duy ngồi gần đấy lạnh gáy theo. Duy liếc sang bên, và “đốp” phát, giật nảy người chứng kiến một cú vả ngang mặt trời giáng đẩy Chí ngã sõng soài xuống sàn lớp. 

Tiếng “đốp” ấy đánh động đám học sinh còn ngồi trong lớp. Chúng nó ngó nghiêng, xong lại tiếp tục cắm đầu cắm cổ làm việc riêng, để mặc Chí cong queo ôm má đỏ bừng, nhăn nhó vì cơn đau.

Đó là chuyện thường tình mà, có gì đáng để tâm đâu?

Duy trước cũng suy nghĩ thế, hay để hành vi bạo lực ấy diễn ra tự nhiên, nhưng kể từ khi bị Tài siết cổ, cậu ít nhiều đồng cảm hơn với Chí. Rồi nghe thêm cô chủ nhiệm liến thoắng về trường học thân thiện phút trước, càng làm Duy khinh bỉ cái môi trường học đường hăng mùi giả tạo này. Cậu đờ đẫn nhìn Tài bằng đôi mắt hình viên đạn, cảnh cáo:

- Rung bàn quá, ngồi yên dùm tao. 

- Sao? - Tài hất hàm khích bác, nó thẳng tay tát vào mặt Duy một cú nổ đom đóm mắt. - Sủa cái chó gì?

Duy bật lại ngay, tức giận đứng phắt dậy, đập cái “thụp” xuống bàn, xoáy ánh mắt như hổ chực vồ mồi vào kẻ bắt nạt.

Khó cho Duy là sau sự việc trốn học đi đá bóng, cậu muốn làm vui lòng cha mẹ, muốn hàn gắn lại tình cảm gia đình, thành thử không phản kháng ắt là lựa chọn tối ưu, mặc dầu nó rất ê chề. Lát sau, Duy thả lỏng hai bắp đùi mỏi nhừ sau trận bóng bữa chủ nhật, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Tưởng Tài nó sẽ tha nếu gây đủ áp lực, nào ngờ ngay tắp lự nó luồn tay trái qua ngang cổ Duy, bám vào khuỷu tay phải, tiếp dùng tay phải giữ lấy đỉnh đầu, tạo thành đòn khóa, gồng cơ bít chặt thanh quản. Duy mặt đỏ kè, ngáp ngáp miệng như cá mắc cạn. Đám học sinh lúc bấy giờ đồng loạt chạy hết ra khỏi lớp, đứng ngoài bàn tán rôm rả. Chúng nhớ lần đầu Duy và Tài đánh nhau cũng là một trận tuy ngắn nhưng đáng xem, nên kỳ vọng hiệp hai căng hơn hiệp đầu!

Năm giây, rồi mười giây trôi qua, nhận thức của Duy yếu đi trông thấy. Khi cặp mí mắt chặn mất tia sáng cuối cùng, cơ thể cậu bay bổng, mọi thứ trở nên tối đen như mực.

Cô đơn giữa vùng không gian huyền ảo rộng lớn, cậu lại nhớ về căn nhà lặng thinh ngày hôm qua. Cha, mẹ, lần đầu không một ai nói chuyện với cậu, và đó là thứ trải nghiệm lạ lẫm, ngược đời, gây nên tiếng nổ nhói trong tim. Quái thật, cậu ghét nghe cha mẹ chửi đã đành, sao cậu cũng ghét cha mẹ thờ ơ vậy nhỉ? Giống như họ mặc xác cậu đi đâu thì đi, chết bờ chết bụi “Tụi tao cũng không quan tâm.”... Cậu đâu muốn cha khổ tâm, cậu đâu muốn mẹ sầu não, cậu đã nỗ lực làm đứa con ngoan hết nấc, vì lẽ gì mà họ cứ trút hết cơn giận của họ lên cậu? Vì lẽ gì mà họ cứ phải tàn nhẫn xát muối lên những vết thương vô hình ẩn sâu tận tâm can cậu?

Lưng chừng, một cánh cửa mở ra trước mắt, Duy lơ mơ, tập tễnh bước vào. Cái bàn gỗ quen thuộc, bên trên sách vở nằm ngổn ngang, cạnh dưới chân là chiếc thùng rác chất đống giấy bị vò nát. Duy kéo ghế, ngả đầu xuống mặt bàn, lắng nghe giọng nói sang sảng phát ra dưới tầng.

- Khổ thân tôi! Con cái nói nó không nghe. Dạy điều hay điều tốt không tiếp thu, lại đi trốn học, khổ cái thân tôi không chứ.

- Bà ở nhà chẳng chịu nhắc nhở nó đến nơi đến chốn.

- Này! Ông thay tôi ở nhà cơm nước nhá?

- Nói thế bà cũng sửng cồ lên, tôi đến chịu.

“Ba mẹ lại cãi nhau nữa.”, Duy cắn chặt hàm, gắng gượng tự trấn an bản thân

Cộc cộc!

Duy ngoảnh đầu về phía tiếng gõ cửa phát ra, hóa ra là Thanh, đang đứng bên ngoài, mặt trông não nề hơn hẳn mọi khi chẳng vì lý do gì, và Duy ghét cái biểu cảm đó.

- Anh biểu.

- Gì?

- Ba mẹ dặn anh kèm cặp em nhiều hơn. Nhưng anh rất bận, mình bây giờ phải có cái quyết định chung.

- Mắc mớ gì tôi phải nghe anh?

Thanh trố mắt kinh ngạc, không ngờ cậu em trai mình có thể đáp cộc lốc như vậy. Anh tự nhiên căng thẳng đôi chút.

- Ý em là sao? Em trốn học thêm…

- Ừ, thì?

- Nhà nó như này do ai hả em?

Duy bùng cơn phẫn nộ, nhổm dậy chỉ thẳng mặt Thanh hét lớn:

- Tôi đấy, được chưa?

- Nè! Em đừng có…

- Đứa nào méc ba mẹ để chuyện nó bung bét ra như này hả? Tôi nói thật với anh luôn, bớt bớt cái miệng lại, kẻo bị nghiệp quật chết!

Hết sức kinh hãi, Thanh á khẩu, đôi mắt căng ra như dây đàn. Anh không biết đứa em đây có đúng là em thật của mình không nữa. Chưa bao giờ Duy lên giọng với ai nặng nề cỡ này. 

Thanh nhọc nhằn thở dài, nói:

- Thầy dạy toán gọi về cho anh.

- Tôi biết… - Duy xộc xộc dí mặt sát mặt anh trai. - Nhưng ông có thể ngậm miệng lại được mà?

Nói xong, Duy nắm lấy cổ áo Thanh, tay phải giương cao nắm đấm. Thế nhưng chiếc thùng rác bất thình lình tuôn trào giấy nát, chẳng mấy chốc lấp kín căn phòng, cuốn trôi đi Duy.

Thanh kêu gào thảm thiết, cố với kéo Duy khỏi “dòng giấy” oằn èo như nước sông mùa lũ. Song, Duy vẫn chọn rút tay, thả mình chìm xuống dưới đáy, vì cậu thà chết chứ nhất quyết “Không bao giờ trở thành loại người giống Thanh!”. 

Hàng vạn viên giấy to nhỏ nuốt hết những hạt ánh sáng, lôi tuột Duy trở lại vùng không gian đen tối ban đầu. Duy cứ trôi mãi, trôi mãi, không biết bao giờ mới thoát khỏi đây…

“Ghê quá mày ơi!”, “Đứa nào gọi lớp trưởng đi?”, “Thằng Tài nó khùng rồi!”, bọn học sinh nhốn nháo hết lên, to mồm, nhưng vẫn chôn chân xuống đất vì sợ kẻ bắt nạt ngắm đến. Điều ấy khiến Chí phát tởm, buột miệng chửi:

- Má chúng mày! Nhanh báo thầy cô đi!

Hèn hạ, ích kỷ, khốn kiếp,... Chí tiếp tục đem hết những từ ngữ thô thiển nhất ném hết về phía bọn chúng. Có đứa trừng mắt cãi cùn, có đứa gọi là thức tỉnh đôi chút, rù rờ đi tìm thầy giám thị.

Đúng vậy, Chí căm hận cả lớp mình. Nhưng riêng Duy có hơi khác, cũng hận, mà cũng biết ơn. Hai lần Duy cứu Chí dù vô tình hay hữu ý thì cũng là một cái ơn lớn với Chí, cho nên, xem xét giúp Duy lần này coi như giải quyết hết nợ nần. Cậu học sinh nhút nhát cầm đại một chiếc cặp, ra sức bổ thẳng vào gáy Tài, buộc nó buông Duy ra. 

Định thần được một lúc, mắt Tài long sòng sọc, nhanh như cắt lên gối trỏ đánh văng Chí đập lưng vào tường. Kế tiếp, nó đấm đá Chí liên hồi kỳ trận, đến mức Chí ngã vật xuống sàn ngất ngay tại chỗ. Tiếp cơn hung hăng, Tài nhấc bổng chiếc ghế sắt lên cao hơn đầu, chuẩn bị cho đòn kết liễu. Bất chợt chiếc cặp khác từ đâu giáng ngay chỗ gáy bị thương. Đau không chịu nỗi, Tài ngã quỵ gối, hai tay buông thõng. Nó lảo đảo nghiêng đầu, chưa vững được trọng tâm đã bị ai đó nhoài người tới bóp cổ, đè bất động dưới sàn. Không ngờ kẻ mới tấn công ấy là Duy, ánh mắt đục ngầu, dùng toàn bộ sức lực ghì sâu ngón cái vào thanh quản nó, mặc kệ nó giãy dụa cầu cứu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận