Vol 1: Biên giới phía Tây
Chương 01: Ngôi làng ở biên giới
2 Bình luận - Độ dài: 5,151 từ - Cập nhật:
Trong giao chiến, việc ngồi trong một cỗ xe chiến đấu bộ binh chẳng khác việc ngồi trong một cỗ quan tài là bao. Chính ngoại hình nổi bật kèm với kích thước khó bỏ qua mà chúng luôn trở thành những mục tiêu hàng đầu cho lực lượng drone và súng chống tăng trên chiến trường.
Nhưng tại sao những cỗ xe ấy vẫn còn chỗ đứng trong chiến trận?
Đơn giản vì những thiếu sót của một tên bộ binh tầm thường đã được chúng hoá giải bằng những khẩu súng uy lực đủ để khiếp sợ đối phương, những bộ giáp cứng cáp đủ để ngăn chặn hỏa lực địch, những tầng bảo vệ vô hình đủ để chống lại những thiết bị không người lái, và những bộ động cơ có thể vượt mọi chướng ngại.
Mọi thứ của chiếc xe dường như đều đã được định đoạt bởi các con số trên bảng thiết kế của nó.
Duy chỉ có một thứ mà những thông số ấy khó định đoạt, éo le thay lại chính là biến số mang tên con người.
Và bởi sự khôn lường mà những biến số ấy mang lại đã khiến họ luôn bị ép phải trở thành một phần của cỗ máy.
"XE 149 ĐANG CHÁY, CHÚNG TÔI ĐANG CHÁY!!!"
Có lẽ, khi bước lên chiếc xe ấy, tôi cũng đã mất đi một phần bản chất con người.
Và đây là ký ức của một cô lính nhỏ rong ruổi trên những cỗ xe chiến đấu bộ binh.
"Này nhóc, đừng có ngẩn người ra thế! Mau báo tình hình về tổng bộ ngay."
"Ê…À…Dạ vâng."
Đáp lại lời của trưởng xe, tôi liền sử dụng ma pháp để chỉnh tần số liên lạc về tổng bộ.
"Tổng bộ, xe 149 đã bị phá hủy, xe 444 chúng tôi xin tiếp quản chỉ huy."
Trưởng xe, trung sĩ Bắc, một người tầm tuổi trung niên với mái tóc đã ngả hai thứ màu, đang một mình điều khiển khẩu pháo chính của xe liên tục khạc ra những tia lửa dữ dội về phía kẻ địch. Mỗi lần tiếng nổ pháo chính đanh lại là một lần tôi cảm nhận được từng nốt da gà nổi cộm lên, từng vệt mồ hôi nhễ nhại lăn khắp cơ thể. Tất cả chỉ vì cái nhiệm vụ đầu chết dẫm này của tôi.
Chúng tôi vốn được giao nhiệm vụ càn quét các phần tử phản bội trong một ngôi làng tình nghi. Mọi thứ đáng lẽ có thể diễn ra suôn sẻ cho tới khi chúng bắt đầu dội cho chúng tội hỏa lực chống tăng hạng nặng và drone ma thạch. Giờ đây, chúng tôi chỉ biết bắn trả vào ngôi làng phía trước với hỏa lực của xe từ bìa rừng tre nơi chúng tôi vừa rút vào.
"Pháo kích còn bao lâu nữa thì tới!"
"Eh...Dạ còn 10 giây nữa."’
Tôi trả lời trong lúc cố gắng nhìn qua làn tre đang bị bao phủ bởi lớp khói dày đặc mà chúng tôi vừa bắn ra.
"Ra lệnh toàn đoàn xe xông lên ngay bây giờ!"
"Hả...Ngay bây giờ?"
"Chính xác"
Tôi choáng váng khi nhận được mệnh lệnh từ trung sĩ Bắc, bởi nếu theo những gì tôi được dạy thì vị trí hiện tại vẫn là lựa chọn an toàn nhất cho cả đoàn xe của chúng tôi.
Nhưng khi được anh Bắc ném cái nhìn chứa đầy sát khí, tôi không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng ma thuật của mình để liên lạc với các tổ còn lại.
"Ra lệnh cho các xe còn nhiên liệu tiến công ngay lập tức. Các xe không thể cơ động hãy ở phía sau yểm trợ hỏa lực.”
Trưởng xe ra lệnh xong rồi liền nhìn xuống dưới.
"Hoàng, lên máy, chuẩn bị tiến thẳng vào làng."
Trưởng xe ra lệnh cho anh Hoàng lái xe rồi nhìn sang tôi.
"Lan, chuẩn bị đẩy ma pháp dư của xe để bảo vệ phần thân dưới tránh mìn đi."
Trưởng xe đặt mắt mình vào thước ngắm.
"Thẳng tiến!"
Sau sự ra lệnh của mình, trưởng xe khai hỏa liên tục vào ngôi làng chúng tôi đang tiến công trong lúc xe đang chạy.
Làn khói trắng từ những quả khói bắt đầu nhạt dần để hiện ra nơi bìa rừng là những chiếc xe chiến đấu bộ binh vuông vức như những cỗ quan tài.
Những chiếc chiến xa bắt đầu nhả từng cột khói đen từ động cơ rồi gầm rú chạy ra khỏi khu rừng.
Trước mắt chúng tôi giờ đây là những ruộng lúa xanh vẫn còn đang cấy dở.
Xe 444 lao thẳng, vượt qua cả những lớp bùn lầy trên những thửa ruộng ấy.
Nước và bùn bắn lên tung tóe, bám đầy cả kính xe.
Xe tôi cứ thế lao thẳng và xóc mạnh qua những ụ đất trên đường.
Qua ô kính, tôi thấy vài xe phía sau đã cạn ma thạch buộc phải đẩy lính bộ binh xuống để bảo vệ chiếc xe. Những loạt đạn súng trường 7.62 ly từ phía sau xe tôi bắt đầu nhấp nhả như tiếng xúc xắc lắc lên trong không gian.
Càng tiến gần ngôi làng hơn, hỏa lực địch càng trở nên dày đặc. Những vệt sáng lóe lên liên hồi từ phía ngôi làng liên tục nện loạn xạ vào giáp xe tôi những tiếng chan chát, hòa cùng với những tiếng nhấp nhả từ làn đạn phía sau để tạo nên một bản nhạc điên loạn khiến tim tôi như cũng nhảy theo điệu nhạc ấy, như thể nó không còn chịu ở yên trong lồng ngực tôi.
Rồi, giữa tiếng súng rền vang, những tiếng rít dài của đạn pháo từ tuyến sau bắt đầu xé toạc bầu trời.
Chúng lao xuống với tốc độ không tưởng, thả những cú đấm chết chóc vào các vị trí địch, xới tung lên từng cột đất đá và nuốt chửng mọi âm thanh trong thoáng chốc.
Những cơn xung chấn ấy đã rung chuyển cả thành xe trong lúc chúng tôi lấn lướt tới ngôi làng. Những mảnh đất còn tươi vương vãi khắp lên cả nắp xe chúng tôi, bao phủ vào buồng lái một mùi khó chịu của chất thải động vật.
Những làn đạn điên cuồng bay ra từ ngôi làng giờ cũng đã không còn thấy đâu sau cơn mưa pháo kích.
"Lan, đo khoảng cách tới chiến tuyến địch."
"Khoảng 200 mét thưa trung sĩ Bắc!"
"Ra lệnh các xe bắt đầu triển khai mũi bộ binh áp sát ngôi làng ấy!"
Các chiến xa như những cỗ quan tài mở nắp đồng loạt mở các cửa khoang sau.
"Cảm ơn vì chuyến đi nhé Bắc, tụi tao sẽ quay lại."
Anh Long, đội trưởng đội bộ binh của xe, bắt đầu dẫn đoàn lính tiến ra từ thân sau của xe. Những người lính kỳ cựu nhanh nhẹn tiếp gót sau lưng anh không hề nao núng. Những anh lính trẻ non nớt thì vẫn còn run lẫy bẫy sau mấy màn đánh võng giữa làn đạn pháo. Thấy thế, anh Long và những người lính già thay nhau đưa tay ra để kéo họ ra khỏi xe.
Bỗng, qua nấp kính vị trí của mình, tôi thấy một thứ gì đó sáng bóng hiện ra sau một căn nhà lá.
Sử dụng <Thấu thị>, tôi thấy mờ mờ trong ngôi nhà lá xập xệ là một tốp người đang điều khiển thứ gì đó có hình thù to dài.
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng khi tôi định mở miệng thì một tiếng nổ kinh hoàng đã phát ra tức khắc.
"Á á cháy, tôi đang cháy, cứu với! Làm ơn cứu với!"
Những đồng đội của xe bên phải chúng tôi bắt đầu toán loạn thoát khỏi chiếc xe vừa dính đạn và đang bốc cháy nghi ngút.
Họ nhảy xuống những vũng bùn cạnh làng rồi vùng vẫy để dập những đám lửa đang khiến da họ cháy đen như những cục than nóng bỏng.
Khuôn mặt họ phồng rộp, những mảng da nứt toạc, bong tróc như lớp sơn cũ bị nung dưới lửa.
Mỗi bước họ chạy, từng mảng rồi từng mảng cứ thế rơi xuống, để lại thứ mùi khét đặc quánh trong không khí như mùi của thịt cừu nướng cuối tuần.
"Bắc! Nhà lá, 2 giờ!"
Anh Long hét lớn khi cố gắng dập lửa cho những người lính xấu số kia.
Liền thay đạn nổ có gắn kíp ma thạch để khai hỏa, trung sĩ Bắc ngắm khẩu pháo chính của xe vào căn nhà lá mà địch vừa phục kích.
Một tiếng nổ lớn phát ra sau cú bắn của trưởng xe vào ngôi nhà khiến tai tôi ù đi và làm cả cơ thể tôi chao đảo.
Cố lấy lại thăng bằng để tiếp tục quan sát tình hình, tôi phát hiện căn nhà khi nãy đã bốc cháy dữ dội kèm theo đó là những mảnh vụn thi thể văng lên cả nóc xe.
Mùi máu tanh hòa lẫn với khói thuốc súng bắt đầu xộc vào từng ngóc ngách của tháp pháo. Tôi gần như chết ngạt bởi những thứ mùi kinh tởm ấy khi chúng lũ lượt xộc thẳng vào mũi mình.
Liếc nhìn sang bên phải, giờ đây chiếc xe của đồng đội tôi đã cháy thành đống sắt vụn.
Rõ ràng, tôi đã thấy ánh sáng lóe lên sau mái nhà lá đó, đã biết rằng thứ gì đó bất thường sắp xảy ra nhưng rồi tôi lại chần chừ trong một khắc. Và chỉ cần bấy nhiêu, lửa đã bùng lên, tiếng la hét đã vang ra và thịt đồng đội tôi đã bắt đầu cháy khét.
Nếu tôi đã thông báo ngay, nếu tôi đã không lưỡng lự, liệu họ có còn sống? Hay ít nhất là không chết đau đớn như thế này?
Đâu phải lỗi của mình đâu, đúng không? Chiến trường luôn đầy rẫy bất ngờ, ai cũng có thể bị phục kích mà phải không?
Những lời tự biện minh trong đầu tôi cứ thế quẩn quanh nhưng vẫn không thể ngăn được thực tại rằng mạng sống của đồng đội tôi không thể được cứu bởi những lời ấy.
Mọi giác quan của tôi bỗng nhiên nhạy cảm đến lạ thường khiến đầu tôi đau nhói lên, tim tôi đập nhanh hơn, bao tử co quắp lại và cuối cùng là một bãi nôn trên sàn xe. Thậm chí dù bị ù một bên tai nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng oẹ của mình át luôn cả tiếng đạn súng trường đang bắn ra.
"Nôn thì cứ nôn nhưng đừng có ngất đấy con khốn, việc duy nhất mày cần làm là cảnh giới thôi đó! Mở to mắt con khốn nhà mày ra để cái xe này không bị biến thành đống sắt vụn dùm tao cái!"
Mặc cho cơn quát tháo của trưởng xe, tầm mắt tôi đã bắt đầu mờ đi vì bụi và sự bí bách của cái chết trong xe.
Thế nhưng, khi dường như sắp bất tỉnh, một cảm giác kỳ lạ nóng bừng lên trên má tôi.
Bật tỉnh dậy, tôi cảm giác được sự đau đớn trên từng thớ thịt, thớ cơ của má trái tôi.
Đó là thứ cảm giác của việc bị một bàn tay vạm vỡ tát thật mạnh vào má.
Mắt tôi bất giác đổ những giọt lệ cay khi cảm giác đau ấy bắt đầu rõ ràng lên.
Tôi chấp nhận vào đây đâu phải vì những thứ này.
Chiến tranh mà tôi được nói vốn đơn giản và vinh quang hơn thế này.
Nhưng sao thực tế chỉ có màu đen của khói súng phủ đầy trong xe và màu đỏ của máu tràn ngập không gian?
Tên tôi là An Sơn Lan. An là họ và Lan là tên.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện làng An Sơn, một ngôi làng cách không quá xa biên giới phía tây.
Cái tên Lan được người làng đặt cho tôi vì họ phát hiện tôi bị bỏ lại cạnh một vườn lan của làng, còn họ An Sơn được lấy từ chính ngôi làng đã nhận nuôi tôi khôn lớn.
Dù không máu mủ ruột rà, dân làng và những đứa trẻ nơi ấy đã cùng tôi lớn lên với sự ấm áp và giản dị.
Những đứa trẻ làng An Sơn chúng tôi khi ấy không biết tới khái niệm chiến tranh là gì. Ngược lại, thậm chí chúng tôi rất thích đánh trận giả nên chiều nào đám trẻ cũng ra đồng và chia phe ra để chơi. Vì là con gái, tôi thường được bọn con trai cùng phe cho làm vị trí chỉ huy để tránh xa việc đánh đấm. Tuy thế, tôi lại cảm thấy việc ngồi không một chỗ thật chán ngấy nên trận nào tôi cũng đều đợi lúc cao trào để xông pha đánh trận cùng lũ con trai.
Nhưng rồi năm tôi mười lăm tuổi, chiến tranh Tây Vân diễn ra.
Mọi thứ bắt đầu từ lời khiêu chiến của Đế Chế Tây Thương khi cho rằng những người dân tộc của họ ở vùng biên giới đang bị hành hung bởi chính quyền Hạ Vân.
Khi nghe câu chuyện mà họ thêu dệt nên, tôi đã cười rất to vì điều đó thật vô lý, nhất là với cách bọn trẻ chúng tôi đối xử với nhau không phân gốc gác.
Nhưng rồi, với lý do đảm bảo an ninh, người dân Tây Thương ở các làng gần biên giới đều bị triệu tập về các khu tập trung được giám sát bởi Cộng Hòa Hạ Vân được gọi là làng chiến lược.
Những người bạn Tây Thương của tôi từ đó cũng chia cắt với đám trẻ trong làng. Mấy đứa nó cứ thế gói gọn hành lý, bước lên một đoàn xe tải rồi khởi hành đi một nơi rất xa tít tận chân trời.
Không có chúng nó, tôi thật sự cũng thấy có phần trống trải nên khi ấy, tôi thật sự muốn được cơ hội một ngày gặp lại chúng nó.
Có lẽ, trớ trêu thay, như nghe được tiếng lòng của tôi mà Cơ quan An ninh Quốc Gia đã cử những pháp sư đến thẩm định ma thuật cho đám trẻ cô nhi của làng tôi.
Đó là khi tôi cùng một cậu bạn cùng cô nhi viện được đặc cách tuyển chọn làm xạ thủ cơ giới đổi lấy những phúc lợi cho ngôi làng tôi sinh sống.
“Chúc mừng con nhé Lan, con giờ đây chính thức sẽ trở thành một người lính bảo vệ Hạ Vân! Bác rất biết ơn sự đóng góp cho đất nước này của con.”
“Dạ, vâng thưa bác.”
Tôi nhận được những lời tán dương từ những người làng An Sơn còn sót lại và trả lời họ vừa đủ để giữ lễ nghĩa.
Họ nói với tôi bằng những ánh mắt coi rằng quả là một điều cao cả và vinh quang khi có thể tham gia trực tiếp bảo vệ đất nước.
Còn với tôi, đây đơn giản chỉ là một bản giao kèo để đưa lại chút yên ổn cho làng, đổi lấy phần lương thực, thuốc men và vật tư mà chính phủ hứa sẽ gửi về.
Tôi chẳng hận gì làng An Sơn. Họ đã nuôi tôi lớn lên bằng tiền trợ cấp ít ỏi, cho tôi bát cơm và một mái nhà dột mỗi khi mưa xuống.
Nếu giờ tôi phải rời đi để đổi lấy số tiền họ sẽ nhận hằng tháng, thì tôi coi đó là một cách trả ơn.
Và nếu một ngày nào đó xác tôi được đưa về kèm theo một tấm giấy báo tử và khoản trợ cấp tử tuất, tôi tin họ sẽ vui lòng mà nhận nó và cảm thấy tự hào vì làng cũng đã đóng góp cho đất nước.
Dù sao thì tôi cũng không hẳn cô đơn trong quá trình tập luyện bởi bầu bạn cùng tôi còn có cậu bạn kia.
Cậu ấy tên Lữ , một thằng nhóc tuy vụng về nhưng mang trong mình một thứ năng lượng tích cực.
Trước khi tham gia huấn luyện chung với Lữ, tôi cũng ít khi tiếp xúc gần với cậu ta.
Lữ từng lén cắt trộm vài mảnh vải áo từ khu giáo viên để khâu vá cho tôi vào mùa đông, tay vừa run vừa lẩm bẩm.
"Dũng sĩ ta đây sẽ không bao giờ để một người đồng đội mình rách áo."
Lữ không phải là người tài năng nhất nhưng cậu luôn là người xung phong đi trước với một đức tin anh hùng.
Chẳng ai ngờ, thằng nhóc lại có cái chết chả mấy anh hùng cho lắm.
Hôm đó, chúng tôi vào vị trí và kiểm tra ma thạch như mọi lần.
Nhưng khi Lữ chỉnh kíp đạn ma thạch thì viên đạn ấy nhấp nháy bất thường và rồi những vết nứt dần hiện rõ ra.
Thứ duy nhất tôi có thể nghe được khi ấy là tiếng nổ đanh như ám lấy trọn cả không gian.
Lữ không hét. Cậu ấy không kịp.
Cơ thể cậu ấy vẫn ngồi nguyên trên bệ pháo, hai tay đặt đúng tư thế như lúc luyện tập.
Chỉ khác là lớp da thịt đã cháy xém đến mức không còn nhận ra nét mặt, chỉ còn trơ ra bộ khung cháy đen co quắp, miệng há ra như vẫn còn cười, hoặc có lẽ muốn hỏi tại sao.
"Sai sót khi tiếp nạp ma pháp từ ma thạch. Một trường hợp đáng tiếc."
Đó là câu nói duy nhất mà các giảng viên có thể nói được trong bản báo cáo gửi về tổng bộ.
Thế là xong. Không truy cứu, không tưởng niệm, không huy chương.
Cái chết của Lữ, người tin vào một lý tưởng anh hùng, kết thúc bằng một dòng báo cáo hành chính khô khan và mùi cháy khét của từng thớ cơ trên thân thể cậu ấy.
Và cái mùi ấy lại hiện về rõ ràng trong mùi cháy khét của những căn nhà đổ nát, mùi khói súng, sắt vụn và cả thứ mùi tanh lạnh lẽo của máu người phảng phất trên khắp chiến trường.
Những mảnh thi thể đứt lìa vì đạn pháo xen cùng những thi thể cháy đen co quắp nằm ngổn ngang giữa những đống đổ nát trên nền đất lạnh giá tanh hôi của chiến trường.
Những mảnh thi thể ấy đã từng cũng là một ai đó.
Có thể đó là một đứa trẻ đang tuổi nô đùa cùng lũ bạn trong xóm.
Có thể đó là một người cha lo chuyện đồng áng
Có thể đó là một người mẹ lặng lẽ vun vén cho bữa con gia đình.
Có thể đó là của một cậu bé mang trong mình lý tưởng anh hùng.
Có lẽ nếu không có chiến tranh, thì giờ này họ chắc cũng đang đón buổi bình minh tuyệt đẹp cùng gia đình trong một ngôi làng không vương khói súng chứ không phải hòa cùng bụi đất vô danh và mùi tanh khét của chiến trường.
Không lẽ nào, tất cả những gì tôi chứng kiến là thật được, đúng không?
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, không gian giờ đây đã nhuộm màu hoàng hôn.
Các xe bấy giờ cũng đã rút về ngôi rừng tre ban sáng và những người lính cũng bắt đầu đào những chiến hào tạm cho đêm nay.
Các anh lính hậu cần thay nhau phủ những tấm bạt ma thuật lên từng xe để tránh cho các thiết bị dò tìm ma pháp có thể phát hiện.
Những người quân y thì cố gắng khiến cho mấy tiếng rên the thé trong hào y tế bớt đi phần nào.
Xa xa kia chính là ngôi làng quay lưng với cộng hòa Hạ Vân.
Những gì từng là một ngôi làng giờ đây chỉ là những đống đổ nát kèm với những ngọn lửa nghi ngút cháy.
Đứng giữa đống hoang tàn ấy chỉ còn một nhà thờ duy nhất còn sót lại.
"Đây ăn chút gì đi"
"A. Dạ em cảm ơn anh Hoàng"
Anh Hoàng đến trước mặt tôi, cầm theo mình hai phần cháo được đựng trong hai cái mũ sắt.
Tôi đưa tay nhận lấy phần cháo mà anh Hoàng đưa cho mình.
Anh Hoàng là một người đàn anh khá trẻ trung và cũng rất quan tâm đàn em của mình.
Anh ấy cũng là người đã theo anh Bắc, trưởng xe của chúng tôi qua những trận đánh trước của xe.
"Hôm nay ngày đầu chứng kiến chiến trường nên em đã ngất đi giữa trận đánh, mong anh thông cảm."
"Không sao đâu, em còn trẻ như thế mà đã phải vào cái chốn này cũng đâu phải lỗi của em."
Anh Hoàng cười trong lúc tôi cúi gập người xuống để xin lỗi anh ấy sau trận đánh ngày hôm nay.
Anh ấy có một nụ cười như xua đi hết mọi vết thương thể chất lẫn tinh thần. Nụ cười ấy thật quen thuộc, như thể tôi đã từng thấy nó ở đâu đó trong đời mình.
Nó đã thật sự chữa lành cho trận đánh nhừ tử ban nãy mà anh Bắc “ban” cho tôi sau khi tôi xin lỗi anh. Quả thật, anh ấy vẫn luôn giữ hành động cộc cằn ấy với tôi hoặc có thể với cả đội từ lần gặp đầu tiên giữa tôi và anh.
“Nhóc thực sự là một xạ thủ à?”
“Dạ vâng thưa trung sĩ Bắc!”
“Nhóc đã giết ai bao giờ chưa?”
Đó là hai câu hỏi đầu tiên mà trung sĩ Bắc hỏi tôi khi tôi đến báo cáo với anh về việc tham gia xe của anh.
Tôi cho rằng việc hỏi như thế cũng có lý nhưng thật khó tin khi cho đó là cách để tạo ấn tượng ban đầu về bản thân.
“Dạ…Dạ chưa ạ.”
“Thế thì cút.”
Ừm, thế đấy. Đó là cách kinh điển để anh Bắc bắt đầu một cuộc trò chuyện và kết thúc nó. Anh ta sẽ đi thẳng vào vấn đề, xem người nói chuyện có phù hợp để tiếp tục cuộc trò chuyện ấy không và kết thúc. Một trình tự không lỗ hỏng mà tôi có nghe anh ấy chia sẻ.
Dĩ nhiên, anh Bắc có khiếu nại lên với chỉ huy nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà tôi vẫn được phân về xe của anh.
“Chúc mừng nhóc, nhóc đã chính thức định nghĩa thêm một vị trí mới trong cái xe này, Cảnh Giới Viên. Bây giờ, nhóc chỉ việc ngồi vào cái ghế ấm của ta một thời gian còn ta sẽ tiếp tục ngồi cái ghế xạ thủ của nhóc nhé! Trong khoảng thời gian đó, nhóc lo liệu sớm mà tiếp thu về thực tế chiến trường. Ta cần một kẻ sát nhân để ta còn có thể rảnh tay giết vài tên Tây Thương.”
Đó là cách anh Bắc lách luật để tôi có thể không phải ngồi vào ghế của xạ thủ.
Nhưng nghĩ lại, chính lối hành động của anh Bắc mà trong chiến trường Đông - Tây anh có danh hiệu Ace, biệt danh "Đồ Tể".
Tôi cũng đã không tin chuyện ấy cho tới khi được thấy cái cách mà anh ta đấu tập từ những ngày đầu tiên huấn luyện tác chiến ngắn với anh.
Anh ta được biết đến là một trưởng xe hiếm hoi có ma lực đủ để đảm nhận cả vị trí trưởng xe kiêm pháo thủ cùng lúc. Đó là lý do mà xe 444 chỉ có kíp lái gồm 2 người thay vì là 3 người tiêu chuẩn trong quân đội.
Nhưng, đó không phải lí do duy nhất mà anh mang trên mình danh hiệu “Đồ Tể” và có thể trở thành một Ace. Tuy nhiên, đó là một câu chuyện sẽ được kể sau này.
Tiếng bụng réo lên inh ỏi đã kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Tôi đành cố gắng húp lấy từng ngụm cháo dù cho vị của nó kì dị đến bất thường. Tôi cứ ngỡ như đang uống nước lã trộn với phân động vật và thịt chuột sống.
Không nuốt nổi đống cháo ấy nên tôi đành ngắm mình trong bát cháo ấy cho no bụng. Nhưng quả thật bát cháo này có chút kỳ lạ khi hình ảnh phảng phất lại là một khuôn mặt với mái tóc ngắn đen của một cô gái trẻ độ tuổi mười bảy, cái tuổi đẹp nhất của người con gái, nhưng mang trong nó đôi mắt hồng của đóa hoa lan úa tàn như của bà lão ngoài tứ tuần.
Tôi chớp mắt vài lần, cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là ảo giác của một cái bụng đói và một cái đầu đã quá mệt mỏi đem lại. Nhưng hình ảnh ấy lại trở nên quái dị hơn, mái tóc đen bị vặn xoắn lại thành những sợi dây ngoằn ngoèo như rễ cây khô siết chặt lấy cổ tôi. Đôi mắt hồng loang ra, biến thành hai hố máu sẫm màu, chảy từng giọt nhỏ xuống má tôi.
Tôi siết chặt bát, cố gắng khuấy mạnh tay để cho khuôn mặt kia biến mất. Bỗng, một làn sóng gợi lên trên mặt cháo đã giúp cho hình bóng ấy biến mất.
Một tiếng đạn rít lên giữa khoảng không im lặng kéo theo nó tiếng ngã gục của một người lính hậu cần đang nấu cháo.
Anh lính ấy gục mặt thẳng vào nồi cháo trắng nóng hổi kèm theo đó là những mảng da bắt đầu tróc ra nổi lên mặt nước.
Tiếng kêu hoảng loạn của mấy người lính xung quanh chỉ làm tình cảnh thêm rối ren. Có ai đó hét lên gì đó về nhà thờ, một số người khác thì cố kéo anh ta ra khỏi nồi, nhưng cái xác mềm oặt, vô lực của anh lại trượt xuống như một con búp bê. Nước cháo vì thế văng tung tóe, bỏng rát trên cả mu bàn tay tôi.
Tôi lùi lại, lưng va mạnh vào thân xe. Tim đập nhanh đến mức tôi tưởng nó như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ còn một khoảng trống rợn người, chẳng biết nên chạy đi đâu hay nên nhắm mắt lại để không phải nhìn thêm bất cứ thứ gì nữa.
Trưởng xe, lúc này đang hút thuốc trên khoang pháo, nạp đạn rồi ngắm thẳng vào nhà thờ nơi đường đạn bắn ra và khai hỏa liên hồi khẩu pháo chính của xe.
Nòng pháo khạc lửa liên hồi tới mức nó đỏ ửng lên lên nhanh như những viên gạch trong nhà thờ kia rơi xuống.
Suốt quá trình, khuôn mặt của người đàn ông ấy không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
"Lan, mau đánh giá mục tiêu."
Anh Bắc sau khi đã dứt hồi đạn của mình liền đẩy ánh mặt vô cảm về phía tôi như thể đang ra một mệnh lệnh bất khả kháng.
"Bắc, con nhỏ vừa mớ-"
"Hoàng, tư lệnh đã phân nó là xạ thủ, nó ít nhất cũng phải biết cách đánh giá mục tiêu. Mau lên đây và đánh giá mục tiêu."
Đúng vậy, đáng ra từ sáng tới giờ, tôi phải là người cầm cò để bảo vệ cả đội xe. Đáng ra tôi phải là người đã bắn loạt đạn đó.
Nhưng tôi đã không có gan làm việc ấy.
Chính anh Bắc đẩy tôi lên ghế của chỉ huy và tiếp nhận vị trí xạ thủ của xe.
Tôi lảo đảo bước lên lại nắp tháp pháo rồi vận triển <Thấu Thị>.
Trong đống đổ nát từng là nhà thờ, tôi phóng to tầm mắt và thấy một thân hình bé nhỏ máu thịt lẫn lộn không nhận dạng được.
Đó là thân xác của một đứa bé.
Làm sao đứa bé ấy có thể sống sót sau đợt càn vừa rồi của chúng tôi?
Tại sao đứa bé ấy không chạy đi khi tiếng súng đã dứt?
Tôi không biết nữa.
Không ai dạy tôi cách phản ứng khi thấy cảnh trẻ em bị bắn nát xác.
Không ai dạy tôi rằng mùi thịt người cháy giống như thịt nướng ngoài doanh trại.
Không ai cho tôi biết rằng niềm tin trong chiến tranh lại mong manh như thế.
"Mục tiêu đã bị vô hiệu hóa thưa trung sĩ Bắc."
Tôi trả lời với một giọng vô hồn mang theo đó là cả sự kinh tởm với những gì tôi đã thấy.
"Lan kiểm tra lại quân trang. Ngày mai ta sẽ tiến quân vào làng tiếp theo. Càng xử sớm mấy cái làng vớ vẩn của bọn Tây Thương thì càng sớm kết thúc được cuộc chiến này."
Nói xong trung sĩ Bắc rít một điếu thuốc rồi kiểm tra tình hình cậu lính hậu cần vừa chết sấp mặt vào nồi cháo.
Giờ đây, mặt cậu đã bị trùm kín bởi một cái khăn trắng và được mang ra khu sau hào y tế để chôn cất.
Tôi nhìn về đường chân trời rộng lớn, nơi vẫn bùng lên những cột khói của ngọn lửa chưa tắt.
Như những cột khói ấy, cuộc chiến tranh này sẽ khó thấy hồi kết.
Hậu thế sau này gọi nó là cuộc chiến Tây Vân, một cuộc chiến khởi nguồn từ vấn đề sắc tộc đã kéo theo đó là sự xung đột của không riêng Hạ Vân và Tây Thương mà còn là cả lục địa Pala.
Sự điên cuồng của cuộc chiến càng được tăng thêm theo cấp số nhân khi nó tiếp diễn, kéo theo đó là hàng triệu sinh mạng bị mất đi như những thỏi than cung cấp cho một guồng máy chiến tranh khổng lồ.
Chính hình bóng tôi ngây thơ ngày nào cũng sẽ trở thành hòn than trong cuộc chiến ấy. Thay thế vào đó là một cơ thể tồn tại như một phần của cỗ máy.
Tuy nhiên, đó sẽ là một câu chuyện sẽ được kể sau này. Còn lúc này đây, trong tôi chỉ cảm thấy buồn nôn khi nghĩ tới món cháo.


2 Bình luận
Các chiến xa như những cổ quan tài mở nắp đồng loạt mở các cửa khoang sau. -> Các chiến xa như những cỗ quan tài mở nắp đồng loạt mở các cửa khoang sau.
Ngược lại, thậm chí chúng tôi rất thích đánh trận giả nên chiều nào đám trẽ cũng ra đồng và chia phe ra để chơi. Vì là con gái, tôi thường được bọn con trai cùng phe cho làm vị trí chỉ huy để tránh xa việc đánh đấm. -> Ngược lại, thậm chí chúng tôi rất thích đánh trận giả nên chiều nào đám trẻ cũng ra đồng và chia phe ra để chơi. Vì là con gái, tôi thường được bọn con trai cùng phe cho làm vị trí chỉ huy để tránh xa việc đánh đấm.
Các xe bấy giờ cũng đã rút về ngôi rừng tre ban sáng và những người lính cũng bắt đầu đào những chiến hạo tạm cho đêm nay. -> Các xe bấy giờ cũng đã rút về ngôi rừng tre ban sáng và những người lính cũng bắt đầu đào những chiến hàotạm cho đêm nay.
Về cách hành văn và diễn đạt thì có vài chỗ hơi gượng.
Rất mong chờ những chương sau, xem loli này sau này có bị sang chấn/PTSD như loli bộ tôi đang dịch không =))