Tập 01 Infirmussi: Con đường đảo chính.
Chương 5.5: Khởi hành
0 Bình luận - Độ dài: 1,183 từ - Cập nhật:
Amileia vẫn nắm chặt bàn tay trái của Rihona, dẫu nơi ấy hãy còn vương mùi huyết tanh của tên sơn tặc bạc mệnh. Nàng chẳng buông, bởi trong sự lạnh lẽo thấm vào từng kẽ xương, hơi ấm ấy lại mang đến một cảm giác an yên tuyệt đối.
Quả là một sai lầm lớn nếu chỉ nhìn cảnh tượng vừa rồi mà vội cho rằng Rihona là kẻ máu lạnh. Cô không gieo sự tàn bạo lên muôn người, sự tàn khốc ấy, cô chỉ dành cho những kẻ mà chính lòng cho rằng phải đền tội.
Chẳng mấy chốc, cả hai đã đặt chân tới một thành thị, nơi Rihona từ trước đã định sẵn. Từ lời báo tin của em trai, cô biết có một xưởng rèn nhỏ, chốn ẩn thân của những kẻ trong hàng ngũ đảo chính do Xalytk phái tới. Họ chờ cô bình phục, rồi sẽ cùng lên đường đến vương đô như đã ước hẹn.
Khói lửa chiến chinh giữa triều đình và quân đảo chính đã ở ngay trước mắt, có thể sẽ bùng nổ vào đúng ngày kỷ niệm khai quốc, đại lễ trọng đại nhất trong sử chí Infirmussi kể từ những buổi đầu dựng quốc. Trận chiến ấy, hoặc sẽ khép lại huyết mạch Infirlunsi, hoặc sẽ khiến đất nước này thêm một lần nữa chìm trong ách thống trị của Valthorion.
Đến nơi mà Ruerm đã chỉ điểm, Rihona dừng lại, lặng lẽ quan sát. Cô dò xét xem có kẻ nào bám theo hay chăng, đồng thời đối chiếu từng dấu hiệu xem có đúng như Ruerm đã miêu tả từ trước hay không.
Trước mắt là một căn nhà nhỏ, bên ngoài bày la liệt các loại binh khí, kiểu dáng chẳng khác nào trong phòng thí nghiệm của chính bản thân. Trên cửa lại khắc chữ “KX”, nên cô tin chắc đây đúng là nơi hẹn.
Cánh cửa khẽ mở. Một thiếu nữ trạc tuổi Rihona hiện ra, trên tay còn đang lau một lưỡi găm sáng loáng. Cô ấy có mái tóc nâu sẫm, đôi mắt xanh nhạt, liền cất lời:
“Xin chào quý khách. Ồ, mà thiếu nữ đồng hành cùng quý khách đây là ai? Tôi có thể mạn phép hỏi được không?”
Rihona đáp, sắc diện nghiêm nghị:
“Người này là bạn gái của tôi. Tôi đến đây muốn mua một cây quyền trượng cho một tu sĩ. Bao lâu đánh? Khi nào phát?”
Lời đáp khiến cả chủ nhân căn nhà lẫn Amileia thoáng sững sờ. Riêng Amileia thì chấn động hoàn toàn, bởi nàng không ngờ bản thân bị một nữ tử đồng giới đàng hoàng xưng là “bạn gái”. Chủ nhân ngôi nhà, trái lại, chỉ mỉm cười hài lòng, rồi lẳng lặng bước vào trong.
Nhân lúc còn lại chỉ có hai người, Amileia vội giật tay mình ra, khẽ quát:
“Bạn gái ư?! Ý chị là thế nào vậy?!”
Rihona lạnh giọng:
“Cô mau im đi. Nếu nói cô chỉ là bằng hữu của tôi, dễ gì cô có thể chen chân vào hàng ngũ đảo chính? Hiện nay, ngoài tôi, Ruerm và Xalytk, chẳng ai biết cô là ai đâu.”
Amileia cứng lưỡi, hai gò má đỏ bừng, chẳng rõ vì xấu hổ hay ngượng ngùng. Sau một hồi, nàng chỉ thì thầm:
“Vâng… Em xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ.”
Từ phía sau, thiếu nữ bán hàng đã trở lại, trên tay mang theo một cây quyền trượng chế tác tinh xảo, rõ là đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
“277567 và 247567.” Cô ấy nói.
Rihona khẽ ngẩn người, trầm ngâm một thoáng rồi đáp:
“Vậy hôm nay… Được. Mau đóng cửa lại, rồi cùng đi nào, Claudia. Còn cây quyền trượng này, ta tặng cho em đấy, Ami.”
“Em… cảm ơn?”
Quả thực, đến đây chỉ là một cái cớ, bề ngoài là mua bán vũ khí, kỳ thực lại là để hội ngộ cùng đồng đội. Những con số vừa rồi chính là ám chỉ ngày tháng năm khởi sự, cũng là lúc phải lên đường tới vương đô, tụ hội cùng Xalytk.
Ba người họ chỉ còn lại một ngày duy nhất, chính hôm nay để kịp khởi hành. Nếu lỡ thời khắc, toàn bộ kế hoạch sẽ tan như mây khói vì một sai lầm ngớ ngẩn.
Claudia đưa họ men theo lối sau, tiến nhập gian phòng chất đầy cung, kiếm, đao, nỏ, thương. Sau khi dời đi một số vật dụng, bèn lộ ra một cánh cửa bí ẩn, mở ra gian phòng khác, nơi đã chuẩn bị sẵn một con ngựa cùng một người đàn ông đang đợi sẵn và lối thoát đủ rộng để cả xe ngựa vượt ra ngoài.
Thời gian cấp bách, họ chẳng thể nấn ná. Nếu chẳng tranh thủ nghỉ ngơi lúc này, thì e rằng sẽ không còn dịp nào để thở trước thềm đại chiến nữa.
Amileia vừa đặt chân lên xe, đã mệt lả, ngả cả thân mình vào vai Rihona, rồi thiếp đi tức khắc. Nàng đã hao mòn quá nhiều sức lực trong những ngày chăm sóc cho Rihona, ăn chẳng no, ngủ chẳng yên, đến nỗi thân thể suy kiệt nghiêm trọng.
Xe lăn bánh. Đường từ nơi đây đến vương đô, nếu bộ hành, mất ba ngày hai đêm song nếu xe ngựa, chỉ cần dăm ba canh giờ.
Claudia, ngồi đối diện, bỗng cất lời phá tan sự im lặng:
“Tớ chưa từng nghĩ… Cậu lại có cảm tình với người cùng giới đấy, Riritalis.”
Rihona thoáng chau mày:
“Chẳng có gì là đặc biệt. Cô gái này đã cứu tớ, nên tớ thuận tình mà thôi. Ngay cả thời gian để bảo vệ Ruru tớ còn chẳng có, huống chi là để quan tâm đến một ‘người thương’.”
Claudia chỉ khẽ cười gượng:
“Ra là vậy…”
Thực tình, trong đáy lòng, Claudia đã thầm thương Rihona từ lâu. Nhưng mệnh lệnh Xalytk ban xuống lại ngăn cấm không được tiếp cận Rihona cho đến khi cô bình phục hoàn toàn. Hơn nữa, Claudia hiểu rõ, nơi hàng ngũ đảo chính, chẳng dung thứ cho thứ được gọi là tình yêu.
Khóe mắt Claudia rớm lệ, chỉ đôi giọt thôi, nhưng chứa chan thống khổ và tuyệt vọng. Người cô yêu thương bấy lâu, nay đã có kẻ khác kề bên. Song vì lý tưởng, vì tương lai của đất nước, nàng buộc lòng kìm nén.
Trong quân đảo chính, tình yêu vốn chẳng thể tồn tại. Một khi lòng vướng ái tình, mọi sự sẽ chồng chất thêm trắc trở. Họ chẳng phải những kẻ vì một người mà bỏ mặc muôn người; họ là những con người dám hy sinh thiểu số để cứu vớt đa số, dám gác hạnh phúc riêng để giữ lấy bình yên cho muôn dân.
Và Claudia, cũng như bao người khác, đã nguyện hiến dâng trọn thân tâm cho con đường ấy. Một con đường không bao giờ có thể quay đầu.


0 Bình luận