Tập 01 Infirmussi: Con đường đảo chính.
Chương 04: Tàn nhẫn hay Nhẹ nhàng?
0 Bình luận - Độ dài: 5,932 từ - Cập nhật:
Vào một ngày nắng nhẹ xế chiều, những tia sáng ấm áp chiếu xuyên qua chiếc cửa sổ mục nát đã làm hai con người bên trong căn nhà lộ diện.
Một nàng tiểu thư xinh đẹp mang cho mình mái tóc màu xanh biếc tựa như biển cả bao la cùng với đôi mắt màu vàng ánh kim đã tạo nên một con người thanh linh, tuyệt trần và đang làm những công việc hằng ngày của mình.
Nàng vừa phải làm những công việc từ nhẹ nhàng đến nặng nhọc và còn phải chăm sóc ân nhân đang chìm trong một giấc say sưa.
Đã hơn sáu mươi ngày đằng đẵng, cùng những cơn đau đã hành hạ Rihona suốt khoảng thời gian ấy. Cô hiện đã bình phục hoàn toàn và đã có thể cử động một cách tự nhiên nhất.
Cánh tay trái ấy vẫn còn phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa thì các mô sụn sẽ bắt đầu hình thành xương mới được tái tạo trở lại và các chức năng ban đầu.
Rihona bừng tỉnh giấc sau một cơn đau vừa thoáng bên trong, lần này cô không còn la hét một cách đau đớn như trước nữa. Cô đứng dậy, thở dài một hơi vô cùng nặng nhọc, chưa kịp cất bước đi thì cô lập tức bị té ngã ngửa ra sau, đầu đập thẳng xuống nền gỗ. Tuy nhiên cơn đau này chỉ trong thoáng chốc nhưng nó đã làm Rihona choáng váng trong gần mười giây.
“Lần va chạm này đúng là đau thật... Mình quên mất rằng bản thân đã nằm yên một chỗ trong suốt một khoảng thời gian dài, tới mức mà bản thân cũng chẳng thể nhớ nổi. Thế thì phải nhờ trợ giúp từ con người kia thôi.” Cô nói.
Amileia đang bên ngoài liền chạy vào bên sau khi nghe thấy tiếng va đập ban nãy, trên tay vẫn còn đang cầm một rổ trái cây mà nàng đang còn hái dở.
“Rihona! Tiếng động ban nãy phát ra từ đâu thế?” Amileia hỏi.
Trước mắt nàng là Rihona đang nằm bệt dưới nền nhà, hai tay ôm đầu cùng những tiếng thở nặng nhọc.
“Chị... Tại sao không nằm trên giường mà lại nằm ở dưới đất thế này?”
Amileia đặt rổ trái cây xuống rồi tiến lại gần Rihona. Cúi người xuống, lấy tay phải của Rihona đặt lên vai bản thân rồi nàng nói:
“Chị đã bình phục được gần bốn, năm ngày nay rồi nhưng cũng vì lý do chị nằm yên một chỗ như vậy trong một thời gian dài nên buộc chị phải tập đi lại thôi.”
“Tập đi ư?! Chẳng lẽ cô xem tôi như một đứa trẻ mới chập chững sao?” Rihona cau mày, mặt tỏ vẻ khá chịu đáp lại.
Mối quan hệ của Amileia với Rihona ngày càng tệ hơn khi cả hai tiếp xúc lâu dài với nhau. Chẳng có lý do nào khiến hai người sở hữu tính cách đối lập hoàn toàn với nhau trở nên thân thiết được cả.
Một người là tiểu thư sinh ra đã ở vạch đích, được nuông chiều trong vòng tay của gia đình nhưng lại lựa chọn bỏ họ đi để tìm thú vui bên ngoài.
Còn một người xuất thân từ khu ổ chuột, ngay từ khi còn bé đã phải cố gắng sinh tồn qua từng ngày bằng cách ăn trộm, đánh người để có miếng ăn cho bản thân và cha mẹ. Năm mười bốn tuổi, cô chứng kiến cha m mình bị hành hình ngay trước mắt. Và cũng chính vào ngày hôm ấy, ngươi thân duy nhất Ruerm cũng đã mất tích không rõ lý do. Hai cú sốc lớn nhất cuộc đời đã khiến bản thân Rihona thay đổi mãi mãi.
Ban đầu gặp nhau cô đã bị nhan sắc của Amileia thu hút mà quên mất rằng bản thân phải lợi dụng tất cả mọi người xung quanh chỉ để phục vụ nhu cầu cá nhân. Nhưng dần sau này Rihona không còn hứng thú với nhan sắc ấy nữa, vì hai người đều là phụ nữ và cũng chẳng có ai thích người cùng giới tính với mình cả.
“Thôi đủ rồi. Cô tự do rồi đấy nhanh chóng quay lại cái tổ ấm lộng lẫy, khốn khiếp và tràn đầy sự giả dối của mình đi!” Rihona tức giận quát lớn.
“Nhưng... Em vẫn muốn theo chị, em muốn thay đổi đất nước này cùng với chị!”
Những giọt lệ dần tràn ra khoé mắt của nàng, Amileia không thể hiểu lý do tại sao Rihona ngày càng đối xử với nàng một cách tồi tệ theo từng ngày. Mặc dù ngày đầu gặp nhau hai người đã dành cho đối phương một tình cảm đặc biệt như gia đình vậy, cả hai không tách rời nhau chỉ vài bước, không ngày nào là không bên cạnh nhau an ủi hoàn cảnh của đôi bên.
“Nhưng hiện tại chúng tôi không cần một nàng tiểu thư lại phải bỏ nhà để đi tìm kiếm những điều tiêu khiển bên ngoài đâu. Vốn dĩ những người như cô đây khả năng chiến đấu dường như là bằng không.”
“Em... Em có thể chứng minh cho chị thấy! Em có khả năng chiến đấu và chị phải nể phục em!”
“Được. Vì tôi không muốn cô phải khóc lóc một cách thảm thiết nhất đâu, nên luật sẽ là khi một trong hai người té hoặc không còn khả năng chiến đấu nữa thì bên kia sẽ dành chiến thắng. Thấy thế...?”
Chưa kịp để Rihona dứt câu, nàng đã kéo tay của cô ra khỏi vai mình rồi đứng dậy một cách thản nhiên.
“Em thắng rồi, hiện tại chị mới là người không có khả năng chiến đấu đấy Rihona.”
“Cô dám làm trò tiểu nhân như này sao!” Rihona nghiến răng nhìn Amileia với ánh mắt hình viên đạn.
“Chị không quy định rõ khi nào trận chiến bắt đầu nên mặc định cuộc chiến đã bắt đầu rồi.”
Rihona thở dài một hơi rồi lấy lại bình tĩnh.
“Được rồi, cô thắng, nên giờ đỡ tôi dậy đi.”
Khuôn mặt ngây ngô, dễ thương của Amileia đã khiến Rihona rung động thêm một lần nữa. Một khuôn mặt tuyệt trần, không phân biệt giới tính mặc cho bản thân Amileia đã không chăm sóc bản thân một thời gian tương đối dài, nhưng những đường nét ấy vẫn đọng lên trên khuôn mặt của nàng.
Không để bản thân phải chìm đắm trong nhan sắc này thêm giây phút nào nữa, Rihona bừng tỉnh lại rồi cố gắng quan sát từng sợi tóc, hành động của Amileia đã phân tích cô ta là một người sử dụng cận chiến hay xạ chiến. Kết quả mang lại vô cùng thất vọng, cô không thể nào phân tích được bất cứ thứ gì của Amileia cả và chỉ có thể tự trách rằng bản thân mình vô dụng.
Nhưng nếu không biết đối phương có thể chiến đấu tầm gần hay tầm xa thì khi vào lực lượng đảo chính thì Amileia có thể chết bất cứ lúc nào. Mọi người đều có nhiệm vụ riêng do Xalytk đảm nhận công việc phân bổ, cận chiến, xạ chiến đều có một nhiệm vụ riêng cho mình mà không dính líu gì tới bên còn lại.
Một phần là để đảm bảo nhân lực, một phần là để khai thác hết toàn bộ tiềm năng mà hai bên mang lại chứ không phải kết hợp lại với nhau rồi cho một kết quả tồi tệ hơn so với dự tính.
Trên thực tế Amileia đã là một phần của quân đảo chính nhưng cô chưa từng gặp thủ lĩnh Xalytk một lần nào cả. Nàng chỉ nghe nó qua lời kể của Rihona lẫn Ruerm để xác định ông ta là một người như thế nào. Xalytk một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi mang cho mình mái tóc nâu sẫm đặc trưng, màu mắt đen cùng vóc dáng cao lớn rất dễ nhận ra tại vương đô.
Ông đã mất hoàn toàn khả năng chiến đấu do ảnh hưởng bởi thời gian, từng là một hiệp sĩ hoàng gia lừng lẫy nhưng giờ lại nằm ở hậu cần ra lệnh cho binh lính. Nhưng khả năng lãnh đạo của ông thì lại là một câu chuyện khác, biết rằng bản thân đã không thể ra chiến trận thêm lần nào nữa nên ông đã nhốt mình trong phòng để học cách dàn trận sao cho hiệu quả nhất.
Còn về phần Ruerm, cậu mất ba ngày hai đêm để quay trở lại căn nhà gỗ cũ kỹ này để chuyển lời nói của Xalytk cho Rihona, và cũng để chăm sóc chị ta khi Amileia nghỉ ngơi.
Cậu chỉ ở lại vài ngày ngắn ngủi rồi tiếp tục đi chu du khắp nơi để giải cứu những người bị bắt, nô lệ, và những kẻ căm ghét tên vua tới tận xương tủy.
Hiện Amileia đã và đang giúp đỡ Rihona trong việc có thể đi lại một cách tự nhiên nhất, việc nằm yên một chỗ suốt khoảng thời dài như thế này đã khiến bản thân cô mất khả năng di chuyển tạm thời.
Thay vì quan sát và phân tích Amileia trong một cách vô vọng thì bản thân có thể hỏi thẳng cô ta thuộc dạng người chiến đấu kiểu như thế nào.
“Quên mất một chuyện, cô thuộc dạng cận chiến, xa chiến hay pháp trượng?”
Amileia khựng lại vài nhịp rồi cố gắng né tránh ánh mắt của Rihona và tìm đủ lý do để trốn tránh câu hỏi ấy.
“Cô có nhất thiết phải lảng tránh câu hỏi đấy được không? Cách hành xử của cô làm tôi bẩn hết cả mắt.”
“Chị nói đúng, em không có khả năng chiến đấu và không thuộc loại nào trong ba cái chị đã kể từ trước. Tuy nhiên.” Amileia nhìn thẳng vào Rihona với con mắt kiên định. “Em là một tu sĩ, không có khả năng chiến đấu nhưng em có một bộ não vô cùng tài giỏi, cùng với khả năng chữa trị từ lớp tu sĩ thì chắc chắn rằng mọi người sẽ rất cần em!”
Rihona im lặng hồi lâu rồi cũng đáp lại Amileia với giọng điệu nhẹ nhàng hơn.
“Mạnh miệng quá nhỉ?” Rihona đáp. “Được thôi coi như cô cũng có giá trị với cái bộ não đó đi, là một tiểu thư danh giá như này thì chắc chắn rằng bản thân đã được học rất nhiều rồi phải không?”
“Vâng! Em rất tự tin về trí thông minh của mình khi đã được tiếp cận với hơn hai ngàn quyển sách khác nhau!”
“Được rồi, được rồi, cô không cần phải khoe thành tích của mình đâu, thứ tôi cần là cách mà cô xử lý tình huống như thế nào kia kìa.”
“Chị cứ yên tâm ở em, em cũng là một nhà chiến lược gia tập sự nên việc vào lực lượng đảo chính này và giúp đỡ ngài Xalytk là rất hợp lý ạ!”
Rihona nở một nụ cười trên môi với vẻ hài lòng rồi nói.
“Đã lâu rồi tôi chưa được dạo quanh thành phố kia lần nào... Tôi muốn cô dẫn tôi băng qua rìa khu rừng này rồi vào thành phố ấy, chúng ta sẽ cần khá nhiều thứ cho chuyến đi tới vương đô đấy.”
“Tất nhiên là được rồi ạ! Chị cứ bám lấy vai em là được... Nhưng nếu lỡ như gặp sơn tặc, thú dữ, quái vật thì sao ạ? Em không chiến đấu được đâu! Với lại em cũng chẳng còn pháp trượng để thi triển phép chữa trị nữa...” Amileia đáp với giọng điệu đầy lo lắng.
“Tôi chưa lo mà cô đã lo rồi?” Rihona đáp. “Chuyện này tôi đã tính toán từ trước rồi nên là cứ an tâm mà đi thôi, nếu như gặp đám mà cô nói từ trước thì cứ để cho tôi. Tôi hiện đang không đứng được chứ không phải mất khả năng chiến đấu, đừng hiểu lầm.”
Mặc dù Rihona đã đứng ra đảm bảo rằng mọi việc diễn ra tiếp theo sẽ không nguy hại đến hai người nhưng trong lòng của nàng vẫn có sự bất an về chuyến đi tiếp theo.
Một người không thể chiến đấu với một người không thể đứng vững một cách bình thường đi chung với nhau thì chắc chắn rằng sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra. Dù muốn hay không nhưng đây chính là con mồi béo bở dành cho sơn tặc, quái vật tấn công dễ dàng nhất.
Vừa bước ra khỏi cánh cửa mục nát, nơi mà đã nuôi dưỡng Rihona từ khi cô chỉ vừa lên mười bốn đến nay đã hơn mười ba năm trời ròng rã. Nơi chứa đựng đầy ký ức tuổi thơ, hạnh phúc gia đình, và những điều khiến bản thân vui vẻ đều nằm bên trong căn nhà cũ kỹ này.
Nhưng có thể đây sẽ là lần cuối cùng cô được ngắm nhìn căn nhà đã nuôi nấng chính mình để tìm lại sự công bằng cho cha, mẹ đã mất. Vốn dĩ gia tộc Ravena sẽ có một cuộc sống trọn vẹn, hạnh phúc bên nhau nếu như tên vua hiện tại không xuất hiện và cũng như sự phản bội của một thành viên gia tộc đã khiến Tidemalas lẫn Rylisia mất mạng oan uổng.
Trong khi Rihona đang đắm chìm trong những ký ức xưa cũ thì một âm thanh đã đánh thức cô trở về thực tại. Tiếng hét thất thanh của Amileia và hai tên sơn tặc đã bao vây hai người từ trước.
Mặc dù vậy cô vẫn tỏ ra rất bình tĩnh trước tình huống trên và cảm thấy rằng hai tên kia cũng chỉ như những ngọn cỏ ven đường, chính bản thân cô hiện tại vẫn có thể đánh bại cả tất cả cùng một lúc.
Rihona lục soát toàn bộ cơ thể mình, tay trái gắn nỏ thu nhỏ, găng tay chống nhiệt, giày gắn pha lê tích điện, toàn bộ đã không còn trên cơ thể của cô. Vì quá mãi mê nhớ lại những chuyện cũ đã làm chính mình quên rằng bản thân vừa mới lành lặn sau tai nạn.
“Chết toi! Mình đã quên trang bị vũ khí bên người sau khi suy nghĩ về quá khứ quá nhiều rồi... Tuy mình biết sử dụng võ thuật nhưng với đôi chân này thì có thể làm được gì cơ chứ!” Rihona nghĩ trong đầu, loay hoay sờ soạng khắp cơ thể để mong rằng tìm được món vũ khí vẫn còn từ trước khi bản thân bất tỉnh.
Nhưng không có bất cứ điều gì xảy ra cả, khắp cơ thể, từ trên xuống dưới chỉ toàn là băng quấn và chẳng có món vũ khí nào vẫn còn trụ được sau vụ nổ khi ấy.
Cô nằm dưới đất bất lực ngước mặt lên nhìn Amileia đang tay không và chuẩn bị nghênh chiến với hai tên sơn tặc đang cầm một thanh đao trên tay. Từ góc nhìn của bản thân có thể thấy cơ thể của nàng tiểu thư trước mắt đang run rẩy một cách không kiểm soát, nhưng nàng vẫn cố gắng đứng vững để bảo vệ Rihona.
“Con nhỏ này phiền phức quá nhỉ? Mày cứ tránh ra một bên khác đi, để bọn tao xử lí con nhỏ kia trước rồi tới lượt mày sau.” Tên cao lớn nói.
“Không bao giờ! Nếu các ngươi muốn bắt chị ta đi thì phải bước qua xác của ta!” Amileia đứng vững rồi nói.
“Con nhỏ này...” Tên to con lên tiếng. “Mày cứ qua bên kia rồi xử l Riritalis đi, còn riêng con lăng quăng này cứ để tao lo.”
Tên sơn tặc cao lớn gật đầu rồi hắn dùng sức từ cánh tay phải của mình đẩy Amileia té ngửa ra đằng sau và tiếp tục tiến lại gần Rihona đang cố gắng lê lết từng bước để chạy trốn.
Hắn nắm lấy tóc của cô, rồi tẩn một vài cú đấm thẳng vào giữa bụng.
“Riritalis, ta biết ngươi có liên quan tới thằng nhóc con tóc đen hỗn xược ấy.” Hắn nói. “Nếu muốn bản thân mình được bình yên cùng với con nhỏ tóc xanh phiền phức kia thì mau khai ra vị trí của tên kia ra đây!”
Rihona cười một cách khinh bỉ vì cô biết rằng Ruerm đang ở rất gần đây và cậu ta đã vẽ lên một dấu hiệu từ dưới đất khi mà thân vừa bước ra khỏi cửa.
“Thì ra trong lực lượng này đang có một tên phản bội nhỉ...” Cô đáp. “Chẳng có lý do nào có thể giải thích rằng một kẻ ngoài cuộc như ngươi lại biết mã hiệu của ta, ngoại trừ khả năng có một kẻ khốn kiếp đang ẩn mình trong nội bộ.”
Nói xong cô cười một cách khoái chí rồi sử dụng đầu của mình để tấn công lại vào hắn.
“Mày dám!” Hắn đáp trả lại cô bằng một cú đá vào thẳng bụng.
Sau khi ăn trọn một cú đá với sức khá mạnh nhưng trên đôi môi thô ráp vẫn nở một nụ cười khó chịu, vì cô biết rằng người em trai của mình đã xuất hiện.
“Ruru, tới lượt em rồi đấy.”
Từ khoảng cách hơn một trăm mét, hai mũi tên xuất hiện từ trên những tán cây và xuyên thẳng qua cổ hai tên sơn tặc.
Tên cao lớn chưa kịp giơ nắm đấm lên thì hắn liền gục xuống đất ngay lập tức. Tên to con chuẩn bị giở trò đồi bại với Amileia thì cũng bị một phát tên xuyên qua cổ, tử vong ngay lập tức.
Ruerm từ trên một cành cây rồi đáp đất một cách nhẹ nhàng ngay trước mặt Rihona.
“Đây là lần đầu tiên em thấy chị bất cẩn tới mức mà quên trang bị vũ khí bên người luôn đấy.” Cậu đáp.
“Cứ mặc những chuyện nhỏ nhặt này đi.” Rihona cầm một cây gỗ lên rồi sử dụng nó để giữ thăng bằng và đáp: “Giờ thì chị chắc chắn rằng trong nội bộ ta có một kẻ phản bội rồi... Tuy nhiên là ai thì chị vẫn chưa thể nào biết được.”
“Chị nói đúng, trực giác của chị chưa bao giờ là sai cả. Em sẽ điều tra việc này sau khi ta tới vương đô.”
Amileia ngơ ngác với cách nói chuyện của hai người, làm sao Rihona có thể biết bên trong nội bộ lại có phản bội và bằng cách nào chị ta lại biết?
Vì đã không thể chiến thắng được cơn tò mò từ sâu bên trong, nàng liền hỏi một cách không ngần ngại.
“Sao chị lại biết bên trong lại có một kẻ phản bội vậy? Em vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả...” Amileia hỏi.
Rihona nhìn cô với con mắt sắc bén rồi đáp.
“Đơn giản là vì hắn ta nói tên của tôi là ‘Riritalis', đấy chỉ là một cái tên giả mà tôi với Ruru (Rurutanis) sử dụng để ra vào vương đô cho thuận lợi nhất thôi.”
Sau khi có được câu trả lời của mình, Amileia liền lao tới rồi ôm lấy Ruerm để bày tỏ sự cảm ơn của bản thân cho cậu ấy vì đã cứu lấy nàng một mạng .
Ruerm không phản ứng gì cả, cậu chỉ đứng đấy rồi mặc cho cô gái kia muốn làm gì thì làm.
Còn bên Rihona thì cô tỏ ra vẻ mặt khó chịu, nghiến răng rồi lên tiếng.
“Này cô kia!” Rihona quát lớn. “Ai cho phép cô được ôm Ruru vậy?! Người duy nhất có thể động chạm tới thằng bé chỉ có một mình tôi thôi! Nếu cô muốn ôm ai đó thì cứ tới ôm tôi đây này.”
Amileia thì không hiểu lý do tại sao Rihona nổi giận, quát mắng mình mặc dù bản thân vừa nãy đã đứng ra bảo vệ cô. Riêng về phần Ruerm thì cậu đã quá quen với cái tính cách quan tâm “quá mức” của chị mình nên cậu cũng im lặng.
Ba người mặt đối mặt với nhau mà chẳng nói lên được một lời nào cả, Rihona vẫn nhìn nàng tiểu thư với con mắt tràn đầy sát khí vô cùng nguy hiểm.
Để phá hủy bầu không khí ngượng ngùng này thì Ruerm liền lên tiếng.
“Bỏ qua chuyện này đi.” Cậu đáp. “Đây là toàn bộ những trang bị vẫn còn có thể sử dụng được trong phòng thí nghiệm của chị này.”
Cậu lấy chiếc ba lô từ sau lưng mình xuống đất rồi vẫy tay chào hai người song rời đi ngay lập tức. Là một trong hai chủ lực của quân đảo chính, cậu phải thực hiện nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, nhưng những việc gần đây cậu luôn bị một thế lực nào đó biết được mọi bước đi của mình cho dù đó là thông tin mật và chỉ có vài người trong cuộc biết đến.
Bỗng nhiên có một âm thanh khiến hai cô gái đang ngơ ngác nhìn nhau quay trở về với hiện tại.
Một trong hai tên ban nãy vẫn còn thoi thóp rồi lên tiếng. “Hắn... Xuất hiện từ khi nào vậy?”
“Amileia! Mau lấy mũi tên vẫn cắm trên người tên mập kia rồi giết tên này đi, nhanh lên!” Rihona nói.
“Nhưng... Nhưng em sợ bản thân phải giết người lắm ạ... Từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, em chưa từng khiến một sinh linh nào phải chịu đau đớn cả...” Amileia đáp.
Rihona nghiến răng rồi cố gắng lết từng bước nặng nhọc để có thể chạy trốn tên sơn tặc kia càng sớm càng tốt.
Tên cao lớn rút mũi tên đang cắm vào cổ ra rồi vứt thẳng xuống đất, hắn cũng lết những bước chân để đuổi theo Rihona nhưng máu ở vẫn tuôn ra không ngừng. Nếu không thể kết liễu Rihona càng sớm càng tốt thì kẻ phải chết chính là bản thân.
Thời gian hiện tại rất quan trọng, chỉ cần chậm trễ dù chỉ một giây thôi thì hắn sẽ phải chết vì máu chảy ra quá nhiều. Thứ hắn nhắm đến bây giờ chính là cái mạng của cô gái tóc vàng kia chứ không phải mạng sống của mình, dù có chết thì cũng phải dẫn theo người kia đi cùng.
Sau những bước nặng nhọc, hắn liền vồ lấy Rihona bằng cách nhảy thẳng vào cô khi khoảng cách giữa cả hai càng gần nhau hơn.
“Bắt... Lấy được mày rồi, Riritalis!” Hắn nói rồi rút ra một con dao găm được trang bị từ trước ở bên hông.
Rihona cố gắng vùng vẫy một cách mạnh mẽ nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi tình huống hiện tại. Cô đạp hắn, đẩy hắn nhưng tên kia vẫn không có một chút lay chuyển nào.
“Khi mày chết... Lực lượng đảo chính sẽ...”
Chưa kịp để hắn dứt câu, Amileia từ đằng sau đã sử dụng mũi tên mà chính hắn vừa vứt bỏ từ ban nãy ghim thẳng vào cổ hắn thêm một lần nữa.
Một nhát đâm chí mạng khiến tên sơn tặc chết ngay lập tức.
“Cô... Cô đã cứu lấy tôi rồi đấy...”
Vì vẫn còn quá sốc với hành động ban nãy của mình, Amileia chỉ đứng ngây ra đó, đầu óc trống rỗng, chân tay run rẩy một cách không kiểm soát.
“Đừng sợ nữa... Chúng ta an toàn rồi.”
Dù đã được Rihona an ủi phần nào nhưng việc giết người đã khiến tâm lý của bản thân cảm thấy vô cùng hối hận. Mặc dù giết người để cứu người là một việc làm cần thiết nhưng đối với một tiểu thư chỉ luôn sống trong môi trường ấm cúng, hạnh phúc thì đây vẫn là một cú sốc rất lớn.
Một cảm giác tội lỗi không thể xóa nhòa, một việc làm cực kỳ sai trái, bên trong nàng bây giờ rất hỗn loạn, dây thần kinh cảm xúc bị rối loạn. Đau khổ, tội lỗi, sợ hãi, liên tục thay phiên nhau giày vò, khiến nàng rơi vào một thứ cảm xúc khó tả
Đầu óc nàng bây giờ chẳng thể nghĩ được gì cả, nhìn cái xác mà chính mình vừa ra tay càng khiến bản thân rơi vào một hố sâu của sự sợ hãi không thể cứu vớt.
Rihona chống gậy tiến bước tới chỗ nàng tiểu thư đang run rẩy vì sợ hãi, cô liền ôm lấy Amileia vào lòng để mong rằng sự ấm áp này sẽ lan tỏa sang con người đang chìm trong sự đau khổ trước mắt.
“Em... Em sợ lắm, em đã thực sự giết chết một sinh mạng rồi...”
Những giọt nước mắt sợ hãi, tội lỗi cứ tuôn ra khóe mắt của nàng. Cho dù bản thân đã được Rihona ôm vào lòng nhưng nỗi sợ ấy vẫn không tàn phai.
Rihona chẳng thể làm được gì, cô chỉ đơn giản là xoa đầu Amileia rồi đáp:
“Cô không cần phải cảm thấy việc làm của mình là sai cả. Đúng, giết người là một việc làm sai trái... Tuy nhiên giết một người xa lạ để cứu lấy một người thân thiết thì bản thân không cần phải cảm thấy tội lỗi đâu.”
Để đảm bảo rằng Amileia không còn cảm thấy sai trái, hối hận và sợ hãi nữa nên Rihona sẽ cố gắng sử dụng tình cảm của mình để giúp đỡ một tâm hồn vừa tan vỡ.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Amileia rồi hôn lên đầu nàng và mong rằng điều này sẽ xoa dịu được lỗi lầm mà bản thân vừa gây nên.
Nụ hôn ấy, sự dịu dàng ấy khác hẳn với lúc nãy khi cả hai vẫn còn bên trong căn nhà rách nát ban nãy. Một sự ấm áp không thể tả bằng lời cùng sự an tâm khi được ở bên con người mang cho mình cái tên “Rihona”.
Amileia ngước mặt lên nhìn Rihona với một khuôn mặt sợ hãi, những giọt lệ đã đầm đìa hai bên khóe mắt.
“Mặt cô thông thường đang rất xinh đẹp và thậm chí hút hồn một người cùng giới như tôi, nhưng khi khóc thì có lẽ vẻ đẹp ấy đã bị những giọt nước mắt trôi đi rồi nhỉ?”
Nhan sắc của Amileia dù đã đầm đìa mồ hôi, nước mắt nhưng nó vẫn tuyệt sắc, một cái đẹp mà không có bất cứ nhà học giả nào có thể tả bằng lời. Một nàng tiểu thư trong sáng, xinh đẹp và dễ thương như nàng đây không nên xuất hiện tại thế giới này.
“Em... Cảm ơn chị.” Amileia đáp rồi cô lấy tay mình để lau đi những giọt lệ vẫn còn đọng lại hai bên gò má.
“Cô đúng là phiền phức thật, có chút chuyện vặt thôi sao mà khóc quá vậy? Sau này chắc chắn rằng sẽ còn gặp nhiều chuyện đáng sợ hơn thế này gấp vạn lần đấy!”
“Vâng! Em sẽ cố gắng thích nghi với những chuyện này để tránh làm phiền chị nhiều nhất có thể ạ!”
Rihona nở một nụ cười trên môi, đẩy Amileia ra xa rồi quay lưng nói: “Cô qua bên kia lấy một cây nỏ, áo khoác rồi một thanh kiếm cho tôi đi.”
Ở một nơi cách xa hai người bốn trăm mét, có hai con người bí ẩn đang quan sát nhất cử nhất động của cả hai cô gái trước mắt.
Một cậu bé chỉ rơi vào khoảng mười tuổi cùng một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi, tóc xanh biếc, đôi mắt vàng óng ánh chỉ quan sát vào Amileia rồi cười.
Cô ta mang cho mình một bộ trang phục đậm chất quý tộc, chiếc váy dài màu trắng gắn những viên ngọc lấp lánh, giữa ngực có in một ký tự đặc biệt khắc hình chữ E.
“Chị à, em nghĩ cô gái kia có thể bảo vệ Amileia tốt hơn hai ta đấy... Với lại em cũng chưa từng thấy chị ấy hạnh phúc như thế bao giờ cả.” Cậu ta nói.
Người phụ nữ trầm ngâm một lúc rồi đáp lại cậu:
“Ashleno... Em nói đúng, chị cũng từng chưa thấy con bé cười một cách tự nhiên như thế này bao giờ cả... Nếu như hai ta mang Amileia về thì có lẽ cuộc đời của nó sẽ ngày càng tồi tệ hơn nữa.” Người phụ nữ nói.
“Em không biết tại sao, lần đầu gặp cô gái tóc vàng kia thì trông cô ấy tràn ngập sát khí, tay cầm một cây tâm cụ rất nguy hiểm... Nhưng lần gặp thứ hai thì sát khí ấy đã biến mất, thay vào đó là một người tốt tính, tươi cười như hiện tại.”
“Chắc em nghĩ nhiều quá thôi, việc sở hữu tâm cụ ở thời đại bây giờ dường như là không thể, với lại người mà em nói nghe rất là nguy hiểm thì lại càng không thể sở hữu nó được.” Người phụ nữ đáp. “Chuyện đó chúng ta sẽ tìm hiểu sau, bây giờ em hãy vẽ cho chị một pháp trận năm cánh đi, chúng ta cần phải dọn đường cho hai người họ.”
Ashleno gật đầu, cậu lấy trong túi ra một chiếc đũa phép rồi vẽ lên ma pháp trận tương đối to ở một vị trí khá gần.
Ma pháp trận là một dạng kỹ năng chỉ có những pháp sư hàng đầu mới có thể sử dụng được, chúng là một ma pháp có phạm vi diện rộng, có thể gây sát thương, hồi phục, tăng thể lực. Tuy nhiên lưu ý một điều rằng khi gây sát thương ngoài người thi triển ra, thì kẻ thù hay đồng minh đều có thể chịu một lượng sát thương vô cùng lớn và nó cũng được coi là cái chết tập thể.
“Đừng nói với em là chị định thi triển phép tấn công đấy nhá, Aveline?!” Ashleno hoảng hốt nói.
“Em nghĩ chị làm vậy thật à? Thế có khác nào tự giết cả em lẫn con bé không cơ chứ.” Aveline đáp. “Chị định thi triển phép tìm kiếm những sinh vật có thể gây hại cho nhân tộc rồi sử dụng phép thông thường để tiêu diệt bọn chúng.”
Ashleno thở phào một cách nhẹ nhõm song cậu nhìn Amileia lần cuối rồi rời đi.
Bên kia con đường, Rihona đã cảm nhận được bản thân đã bị hai con người nào đấy quan sát từ xa nhưng cô vẫn không thể biết được họ đang ẩn nấp ở đâu. Đây là lần duy nhất mà cô không thể xác định được vị trí của một con người khi vẫn trong tầm quan sát của bản thân.
Sau khi mặc lên mình chiếc áo khoác màu nâu sẫm màu đặc trưng, cây nỏ thu nhỏ gắn lên cổ tay bên trái cùng một thanh kiếm nhiệt kém chất lượng thắt bên hông.
Cô chống cây gỗ rồi đứng dậy, đôi chân bị liệt sau khoảng thời gian dài nằm yên một chỗ bây giờ đã có thể đi lại một cách tự nhiên nhất.
Rihona nở một nụ cười quái dị rồi lấy ra một con dao găm vẫn còn trong ba lô mà Ruerm mang tới từ trước. Cô tiến lại gần cái xác mà ban nãy đã đè bản thân xuống.
Cô lấy đầu con dao cắm vào hai mắt hắn, đâm vào cổ họng, trán, cắt hai tai hắn và rạch một đường dài ở ngay giữa bụng. Một khung cảnh như thể vừa bước ra từ một cuốn sách kinh dị, khi nhìn vào cảnh trước mắt cho dù có là một người tâm lý mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì họ vẫn có thể sẽ cảm thấy sợ hãi trước cảnh tượng này.
Họ không sợ cái xác, mà sợ chính con người Rihona. Không ai có thể ngờ rằng một cô gái lại có thể tàn nhẫn đến vậy. Dù tên kia đã chết, cô vẫn hành hạ cái xác cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
Amileia đứng bên cạnh cũng không thể chịu nổi cảnh tượng này, một khung cảnh khiến bản cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng đã cố gắng chịu đựng và lặng lẽ từng bước chậm chạp để rời khỏi hiện trường.
Ban nãy vừa bị sang chấn tâm lý vì bản thân đã giết người thì bây giờ lại chứng kiến một Rihona hoàn toàn khác, một con người không mang lại bất cứ một cảm giác an toàn nào khi ở bên cả.
“Sao... Sao Rihona có thể tàn ác tới mức này cơ chứ... Mình cảm thấy buồn nôn quá...”
Khi mà cái sở thích tra tấn của bản thân đã được thỏa mãn, Rihona liền cắm thẳng con dao găm lên giữa trán hắn rồi nói:
“Cái này là do mày tự chuốc lấy đấy, giá như cứ nằm đấy chết như tên mập kia thì có đỡ hơn không.”
Cô đứng dậy, lau đi những giọt máu đang đọng lại trên mặt rồi quan sát xung quanh để tìm kiếm Amileia. Hai người gặp nhau không lâu sau khi Rihona bắt đầu đi khắp nơi để tìm nàng, dẫu bản thân đáng sợ là thế nhưng đấy chỉ là đối với những kẻ dám động đến cô, hoặc Ruerm.
Vốn dĩ Rihona không hề đáng sợ so với những việc mà cô làm, cô đáng sợ là do hoàn cảnh ép buộc mình phải trở nên tàn nhẫn mới có thể giải quyết được vấn đề.
Cả hai nở trên môi một nụ cười rồi tiếp bước đi đến thành phố mà Rihona đã đề cập từ trước. Đây chính là khởi đầu cho hành trình đi đến vương đô của hai người, dù không dễ dàng gì nhưng họ vẫn cố gắng tiến bước để thay đổi quê hương của mình.
“Từ đây đến vương đô cũng chỉ mất mười ngày đi bộ, ba ngày đi ngựa. Sau khi tới thành phố kia, tôi sẽ tặng cô một cây pháp trượng coi như phần quà đã cứu lấy tôi nhé?”
“Vâng! Em cảm ơn chị nhiều ạ!” Nói xong, Amileia ôm lấy tay Rihona rồi cười một cách hồn nhiên.
Mặc cho những khung cảnh máu me ban nãy, Amileia vẫn giành cho Rihona một thứ tình cảm đặc biệt. Dù chỉ được cứu một lần nhưng nàng đã nguyện dâng hiến toàn bộ cơ thể mình cho Rihona, ngoài trừ ơn đền đáp ấy thì cô ấy cũng sở hữu cho mình một chiều cao ấn tượng, nhan sắc điển trai mặc dù vẫn là con gái, cùng với một tính cách nam tính đã hút hồn một tiểu thư như Amileia đây.


0 Bình luận