Tập 01 Infirmussi: Con đường đảo chính.
Chương 03: Bất lực hay Không thể?
0 Bình luận - Độ dài: 2,487 từ - Cập nhật:
Ruerm rón rén tiến từng bước vào con hẻm nhỏ nằm sát giữa lòng vương đô nhộn nhịp. Lối đi ẩn kia chỉ hiện ra sau cánh cửa kho của một căn nhà buôn bán vũ khí lâu năm. Cậu lặng lẽ quan sát xung quanh, ánh mắt lia qua từng góc phố, từng cậu bé ăn xin ngồi bên vỉa hè, từng bóng người qua lại.
Một khi đã chắc chắn không ai theo dõi, Ruerm mới nhấn bàn chân vào chỗ gạch lõm dưới sàn. Một cơ chế nhỏ khẽ xoay. Tấm ván nặng nề bật mở, để lộ cầu thang đá ẩm ướt, hun hút dẫn xuống lòng đất.
Tiếng bước chân cậu vang vọng giữa cầu thang dài tưởng như vô tận. Từng bậc, từng bậc, ánh sáng mờ đục từ chiếc đèn dầu trong tay rọi lên bức tường đá phủ rong rêu, in bóng cậu như một bóng ma lang thang trong nghĩa địa đã bị lãng quên.
Mười phút trôi qua. Cuối cùng, cậu cũng dừng lại trước một cánh cửa sắt được gia cố dày đặc, có lỗ thoát khí hình tròn ở chính giữa cánh cửa. Nó được làm bởi một vật liệu vô cùng rắn chắc, không có bất cứ vũ khí hay ma pháp nào có thể tấn công hay phá nát nó được.
Từ bên trong có một giọng khô khan, cộc lốc vang lên:
“Mật khẩu và mã hiệu?”
“Lực lượng đảo chính Xalytk Karilet. Mã hiệu Ruerm.” Ruerm đáp.
“Chào mừng cậu trở về, Rurutanis.”
Cánh cửa nặng nề mở ra, kẽo kẹt. Ánh sáng từ phía sau tràn vào, chiếu rọi một không gian ngầm rộng lớn đến khó tin. Có hàng chục, có thể là hàng trăm người đang tụ tập nơi đây. Nam nhân, phụ lão, nữ giới ngồi quây quanh thành từng nhóm, chuyện trò như thể giai cấp chưa từng tồn tại. Họ chia nhau tấm áo, chia nhau nụ cười, chia nhau ước mơ chưa từng được nói thành lời.
Giữa họ là một người đàn ông tóc hoa râm, khoác áo choàng dài, đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đơn sơ, tay nâng ly rượu đất sét và trò chuyện với binh sĩ như bằng hữu đồng vai.
Quân đảo chính có một quy định là tất cả mọi người đều có vai vế như nhau, cho dù có là quý tộc, lãnh chúa hay cận thần của vua đi chăng nữa thì khi tham gia vào đây thì họ đều thuộc một giai cấp duy nhất.
“Rurutanis cậu tới đây có chuyện gì không?” Ông cất giọng, đôi mắt vẫn dõi theo ly rượu trong tay. “Hai chị em cậu dạo gần đây thích du ngoạn nhỉ, chúng ta sắp có một cuộc tổng tấn công vào thành rồi đấy.” Xalytk nói.
“Karilet...” Ruerm lên tiếng. “Riritalis đã bị chấn thương vô cùng nặng... Rất nặng, cánh tay bên trái bị gãy, ba chi còn lại thì bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng... E rằng chúng ta không thể tiến công vào thành như dự định được... Tôi rất xin lỗi ngài vì đã không thể bảo vệ được chị ấy!”
Giọng cậu vỡ ra. Ruerm khuỵu xuống, đôi gối đập vào nền đá lạnh lẽo, bờ vai run bần bật. Nước mắt nhỏ xuống, loang thành vệt sáng trên sàn ẩm.
Tất cả mọi người ở dưới đây khi nghe tin Rihona bị thương rất nặng thì tinh thần của họ dần trầm xuống một cách thậm tế. Bởi lẽ cô chính là chủ lực của cuộc tấn công này, nếu không có cô thì mọi chuyện sẽ cực kì, cực kì khó khăn và tỉ lệ chiến thắng hoàn toàn bằng không.
Nói không ngoa nếu quân đảo chính mà không có hai chị em Ravena thì sẽ có rất nhiều thương vong, mất mát và thậm chí có thể thảm bại và đánh mất quốc gia thêm một lần nữa.
Xalytk khẽ thở dài. Ông gạt ly rượu sang bên, đứng lên, giọng nặng trĩu:
“Đứng dậy đi. Đúng là thiếu đi Riritalis thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng khó khăn cho chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta không phải những kẻ liều lĩnh, thứ ta cần là chiến thắng mà ít tổn hại nhất có thể. Quân ta có thể chờ đợi cô ấy hoàn toàn bình phục rồi tấn công cũng sau không muộn.” Ông đáp.
Một con người hoàn toàn xa lạ đang ngồi ở chiếc ghế đằng sau Ruerm liền đứng dậy. Từ ngay khi bước vào, cậu đã cảm giác thấy cái người đằng kia tỏa ra một luồng khí đáng sợ đến kinh người. Tuy nhiên đã vào được trong đây cho dù có nguy hiểm đến mức nào đi chăng nữa cũng đều chung giai cấp, đều là đồng đội với nhau.
“Cậu trai này là em trai ruột của ta, tên là Haklyut. Cậu ta cũng là cận thần của vua, thậm chí còn được trọng dụng hơn cả ta đấy! Nhưng sau khi thấy những việc làm thối nát của ông ta thì đã lựa chọn theo quân ta. Mong cậu chiếu cố nhé.”
Hai người mặt đối mặt nhau nhưng Ruerm lại tỏ vẻ rất cảnh giác với người trước mặt mình, cho dù đó là em trai ruột thịt của tể tướng đi chăng nữa cậu cũng không buông thả cảnh giác dù chỉ một giây.
Haklyut chỉ vừa vào tuổi ba mươi nhưng lại nắm giữ chức vụ rất cao trong triều đình, cậu ta là một trong những cận thần thân cận với vua nhất hơn cả anh trai của mình nhưng nay lại phản bội lại vị vua đấy mà theo anh trai mình.
Ruerm liền đứng dậy giơ tay ra với khẩu hiệu bắt tay cùng nhau tiến về phía trước thì Haklyut liền thì thầm vào tai cậu.
“Ta không thích cái cách mà ngươi làm việc.” Haklyt thì thầm.
Chưa kịp để Ruerm nắm bắt tình hình thì Haklyut đã chào tạm biệt anh trai mình với một nụ cười thỏa mãn trên môi rồi tiến lên mặt đất.
“Hai người có vẻ thân với nhau dễ nhỉ? Ban nãy vừa có chuyện gì sao?” Xalytk nói.
Ruerm không đáp lại câu hỏi của Xalytk mà cậu liền cúi đầu chào rồi cũng đi lên lại mặt đất. Sắc mặt của Ruerm hiện tại rất xanh xao cùng một vẻ lo lắng toát ra khắp cơ thể.
Là một người trong quân đảo chính, lật độ chế độ cũ thì không thể đi xe ngựa thông thường của triều đình được, một là cậu phải đi bộ quay trở lại căn nhà gỗ kia, hai là đi ngựa do chính Xalytk cung cấp. Nhưng hiện tại ông ta đang không có ở đây nên buộc cậu phải đi bộ từ vương đô đến thị trấn gần căn nhà của mình nhất.
...
Rihona đang ngắm nhìn một cô tiểu thư với nhan sắc tuyệt trần từ suốt giờ mà không thể rời mắt được, cô cứ nằm đấy, hai mắt quan sát mọi hành động của Amileia đang mệt nhọc, chăm sóc bản thân.
Amileia phải làm việc này đến việc nọ mà không có một giây phút nào để nghỉ ngơi, dẫu mệt nhọc là vậy nhưng nàng cũng phải cố gắng hết sức vì ơn nghĩa này. Nếu người trước mặt nàng mà không bị tàn tật như này thì có lẽ chính nàng sẽ không còn sống như hiện tại.
Sau hơn vài tiếng chăm sóc Rihona cùng với hàng tá công việc vừa làm xong thì nàng cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của mình. Tuy ngắn ngủi nhưng đây là khoảng thời gian vàng của bản thân.
Khi công việc cuối cùng khép lại, Amileia ngồi xuống, chén môi khẽ mấp máy. Mí mắt nặng trĩu, song nàng vẫn cắn răng giữ tỉnh táo. Những quầng thâm dưới mắt báo rằng những đêm mất ngủ triền miên, nơi dư âm trận biến cố chưa kịp phai
Rihona nằm im, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ, từ nhịp thở gấp cho đến đôi tay mỏi rời. Cô muốn mở lời, nhưng chỉ để mặc và cứ bám lấy thân ảnh kia như không thể dứt
“Trông cô khổ quá nhỉ?” Cô nói. “Nếu muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi, việc nhà thì có thể làm sau nhưng sức khỏe của cô thì khi nào mới bình phục hoàn toàn được?”
Amileia không đáp lại câu hỏi của cô đã tạo nên một bầu không khí im lặng đến nghẹt thở bên trong căn nhà.
Rihona xoay người để quan sát xem Amileia đang làm gì mà không trả lời câu hỏi của mình. Cô cố nâng thân, song cảm giác quen thuộc không còn nữa. Đau đớn tan biến tự lúc nào, cánh tay từng bất động nay linh hoạt đến ngờ vực.
Thực sự những cơn đau ban nãy đã biến mất cùng những cuộn băng đã quấn khắp cơ thể cô lúc trước. Như thể chúng hoàn toàn tan biến vào hư vô không để lại bất kì dấu vết nào cả.
Rihona quan sát xung quanh căn nhà và không thấy bất kì sự sống nào xuất hiện trong bán kình vài trăm mét ngoài bản thân. Thậm chí cô cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả.
Cô lấy thanh kiếm mà bản thân đã cất dưới gầm giường từ trước và thắt vào bên hông, Rihona từng bước chậm rãi bước tới cửa chính.
Khi mà khoảng cách giữa cô và cánh cửa chỉ cách nhau vài bước chân thì Rihona một tay cầm lấy thanh kiếm, một tay nắm vặn tay nắm cửa.
Khi tay chạm đến chốt cửa, cô hít một hơi, rồi đẩy mạnh. Lưỡi kiếm vung ra theo phản xạ, ánh thép lạnh loáng chém thẳng vào người đứng trước mặt.
Thứ đứng trước cửa không phải quái vật, không phải sơn tặc, càng không phải thứ gì đó có thể gây hại cho cô.
Nhát chém ấy đã chém rách bụng Ruerm, cơ quan nội tạng bên trong trào ra bên ngoài không để sót lại bất cứ thứ gì ngoài những khúc xương xẩu trên cơ thể.
Rihona chết lặng. Nhưng trước khi kịp gào lên, thân thể cô tự xoay, nhát kiếm thứ hai phóng ra. Amileia phía sau chỉ kịp trợn tròn mắt, đầu lìa khỏi cổ, máu phun đỏ toàn bức tường.
Khắp cơ thể cô tràn gập máu tươi của người em trai duy nhất của mình lẫn người mà cô đang thầm thương dù chỉ mới gặp vài lần trong cuộc đời của mình.
Hai bàn tay nhuốm máu, Rihona khụy gối xuống, những giọt nước mắt liền tràn ra như một đêm bão dông. Nhưng nó không phải những giọt lệ thông thường, từng giọt máu đỏ tươi trào ra khỏi khóe mắt cô và để lại một mùi tanh của máu khắp cơ thể.
Rihona không thể khóc, càng không thể làm bất cứ hành động nào, thứ cô có thể làm bây giờ chính là nhìn một vật thể bí ẩn trước mắt mình.
Một nhân tộc? Một thú nhân? Tiên tộc? Hay thứ gì đó kinh khủng hơn?
Trước mặt cô là một người phụ nữ không thuộc nhân tộc, đầu của kẻ này sở hữu cho mình một cặp sừng nhọn hoắt trông rất quái dị, hắn cười lộ ra những chiếc răng nanh như quái vật bước ra từ những cơn ác mộng khủng khiếp nhất.
Bàn tay thứ quái gở trước mắt khẽ cử động, vô số cộng dây tơ từ hư vô xuất hiện rồi bỗng nối vào thân thể Rihona, khiến cô giật dây như một con rối.
Cuối cùng, cánh tay trái từng bị gãy ấy cầm thanh kiếm lên, chĩa thẳng vào bụng cô. Rihona không thể dừng lại, càng không thể phản kháng, cô chỉ có thể thả lỏng bản thân và chờ đợi cái chết đến với mình.
Cô bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng vừa rồi, dù nó chỉ là một giấc mộng trong thoáng chốc nhưng nó thật tới nỗi khi tỉnh dậy cơn đau ấy vẫn còn đọng lại trên bụng cô.
“Ban nãy chị chảy mồ hôi nhiều lắm đấy, có chuyện gì sao?” Amileia hỏi, giọng đầy lo lắng.
“Cô vẫn còn sống?!” Rihona đáp lại với giọng điệu vô cùng bất ngờ.
“Chị nói linh tinh gì thế? Ban nãy chúng ta trò chuyện rất vui vẻ với nhau đấy? Sao bây giờ chị lại hỏi thế?” Nàng đáp với một khuôn mặt cực kì khó hiểu.
“May quá cô vẫn còn sống...”
Mặc cho những cơn đau đang hành hạ bản thân, Rihona cố gắng ngồi dậy rồi ôm lấy Amileia vào lòng.
“Tôi thực sự cảm thấy an tâm khi cô vẫn còn sống...”
Nói xong, những giọt nước mắt đang dần tuôn ra khỏi khóe mắt của Rihona. Nó không phải những giọt máu tanh như trong cơn ác mộng vừa rồi, nó là những giọt nước mắt chứa chan đầy tình thương bên trong của bản thân cô dành cho Amileia.
Để đáp lại tình cảm mà Rihona dành cho bản thân, nàng cũng ôm lấy Rihona bằng cả tấm lòng rồi nói:
“Vâng... Em vẫn còn sống đây.” Amileia đáp. “Được rồi, giờ chị nằm đấy nghỉ ngơi đi, em sẽ ra bên ngoài để làm ruộng...”
“Cô không được phép đi ra ngoài! Cứ ngồi yên trong nhà rồi đợi tôi bình phục đi rồi muốn đi đâu thì tùy, còn bây giờ cứ ở yên đây.”
“Nhưng yêu cầu của Rurutanis...”
“Tôi sẽ giải thích sau.” Rihona cắt đoạn. “Với lại cô biết thằng bé đang ở đâu không?”
“Em cũng không rõ, nhưng cậu ta nói rằng ‘tôi sẽ đi gặp ngài ấy, cô cứ ở đây mà chăm sóc chị ta đi, lần này tôi đi hơi lâu đấy'.”
“May quá... Thằng bé vẫn còn sống.” Rihona thầm nghĩ rồi thở phào một hơi nhẹ nhàng.
“Có chuyện gì sao? Vẻ mặt của chị trông tái mét lắm đấy.”
“Không có gì đâu.” Cô đáp. “Cô đã có câu trả lời cho lời mời tham gia vào quân đảo chính, lật đổ chế độ cũ xây dựng chế độ mới của tôi chưa?”
“Em nghĩ là mình đã có câu trả lời rồi.”, “em sẽ tham gia, dù gì em cũng không còn con đường nào khác.”
Rihona hiện rõ một nụ cười trên môi rồi nói:
“Rất tốt... Tôi hứa rằng sẽ bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình, cô sẽ không thể nào chết khi mà tôi vẫn còn sống.”


0 Bình luận