Quyển 01

Chương 01

Chương 01

Tiếng chuông báo thức vang lên, khoan thẳng vào màng nhĩ Arthur khiến cậu tỉnh giấc. Vươn người tắt đi chiếc đồng hồ đang kêu, cậu ngáp dài một cái. Tuy mới là 7 giờ sáng nhưng đầu óc cậu cảm thấy mệt mỏi như thể vừa trải qua cả một ngày dài. Đang tự hỏi nguồn cơn của sự uể oải này là do đâu thì ánh mắt cậu va phải chiếc máy tính được đặt trên bàn.

“À, nhớ ra rồi!”

Mọi sự kiện đêm qua chợt ùa về. Bằng một cách nào đó, cậu bỗng có khả năng giao tiếp với một nhân vật trong câu truyện bản thân viết ra. Đổi lại thì những hành động hay suy nghĩ của Arthur đôi khi sẽ bị “đọc như một cuốn sách” theo đúng nghĩa đen.

Sau đó thì có vài chuyện đã xảy ra, dẫn đến một giao kèo được thiết lập giữa tác giả và nhân vật. Đó là Arthur sẽ giúp nhân vật của mình có một cái kết viên mãn nhờ vốn hiểu biết của tác giả, đổi lại thì Tinasha sẽ phải cố gắng thoát khỏi cái chết được định sẵn của bản thân để viết lên một câu chuyện thú vị hơn bản gốc.

Đề xuất ấy vốn do Arthur đưa ra, không chỉ vì cậu thấy thú vị, mà còn như một cách chuộc lỗi vì đã viết nên cái kết oan nghiệt kia. Song, Tinasha không coi cậu là tác giả, nên với cô đó không phải lỗi của cậu.

Ngay sau cuộc trò chuyện tối qua, Arthur đã thử phác thảo một bản kế hoạch gồm cách thức sở hữu hoặc tiếp cận vật phẩm ma thuật mạnh mẽ và những nhân vật cốt cán trong truyện. Thế nhưng cậu nhanh chóng nhận ra một vấn đề, đó là cậu thiếu thông tin về Tinasha trầm trọng. Bản thảo vốn chỉ xoay quanh nhân vật chính Allen, còn Tinasha chỉ là cái tên mờ nhạt. Cậu chỉ biết cô là một quý tộc Orvann sang Cộng hòa Velkenheim du học, tình cờ gặp Allen. Còn về khoảng thời gian trước đó, Tinasha ở đâu, làm gì? Cậu hoàn toàn không biết.

“Quả nhiên vẫn phải trao đổi thông tin thì mình mới lên kế hoạch được, thử hẹn gặp cô ấy vào tối nay xem sao.” Cậu thầm nghĩ rồi từ từ rời khỏi giường.

Chợt cậu tự hỏi: "Mà Tinasha trông như thế nào ấy nhỉ?" Cậu nhận ra mình cũng chưa từng hình dung rõ ràng về ngoại hình của cô. Quả nhiên là một tác giả tồi tệ!

Arthur đang trong dòng hồi tưởng thì bất chợt có một giọng nói điện tử vang lên kéo cậu trở về thực tại:

-Buổi sáng tốt lành, Chủ nhân. Đêm qua ngài ngủ ngon chứ?

Giọng nói được phát ra từ một thiếp bị được đặt ở trong phòng ngủ của cậu. Đó là Liz, AI trợ lý cá của Arthur, được tích hợp với hệ thống nhà ở của cậu. Chức năng của cô là nhắc nhở lịch trình, quản lý thói quen sinh hoạt và vận hành các tiện ích trong căn hộ.

-Tôi không ngủ được mấy. Mà này, cô đã nâng bảo mật căn hộ lên chưa?

Arthur hỏi lại, giọng có chút mệt mọi.

 Nhờ trải nghiệm vô lý hôm qua, ngoài việc sử dụng chức năng quét sinh học từ Liz, cậu đã phải tự tay kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn hộ của bản thân.

Tất cả chỉ để đảm bảo không có ai hoặc thứ gì đó cũng đang ẩn nấu trong căn nhà này ngoài cậu!

Thử tưởng tượng nửa đêm mở mắt ra bỗng có thứ gì đó đứng ở góc phòng nhìn bản thân đã đủ để Arthur lạnh sống lưng.

-Giao thức bảo mật mức độ 2 đã được kích hoạt thành công.

Liz đáp lại bằng một giọng hơi máy móc.

-Vậy thì tốt.

Nói rồi, cậu đi vào nhà tắm. Sau vài lần rửa mặt bằng nước ấm, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương. Phản chiếu trên đó là một thiếu niên với mái tóc đen cùng với đôi mắt nâu. Đây là đặc điểm chung của cư dân bản địa từ Quận 7 đến Quận 12.

Khuôn mặt cậu nếu xét từng bộ phận riêng lẻ, thì trông khá tầm thường. Nhưng khi quan sát tổng thể lại tương đối hài hòa, nên cũng được xếp vào dạng ưa nhìn một chút.

-Hôm nay là thứ hai, ngày 4 tháng 5 năm 2237. Dự báo thời tiết hôm nay trời nắng nhẹ, nhiệt độ dao động từ 25-30 độ C, độ ẩm không khí 27%, tỉ lệ mưa 22%. Chất lượng không khí ở mức có hại cho sức khỏe…

Giọng nói của Liz lại vang lên từ một thiết bị trong phòng tắm. Cùng với đó, những số liệu chi tiết được thống kê dưới dạng biểu đồ hiện trên mặt gương.

Nhìn vào cảnh báo về độ ô nhiễm hiện lên đỏ rực trên gương, Arthur ghi nhớ rồi lặng lẽ làm nốt việc vệ sinh buổi sáng.

“Bạn vừa nhận được một tin nhắn!”

Bất chợt một thông báo cực lớn hiện lên trên chiếc gương, che khuất hoàn toàn bóng phản chiếu của Arthur, khiến cậu hơi giật mình.

-Chủ nhân vừa nhận được một tin nhắn từ Chị Clara. Cậu có muốn kiểm tra ngay bây giờ hay muốn xem trong lúc dùng bữa sáng?

-Tắt đi, lát nữa tôi sẽ xem sau! Mà tại sao thông báo tin nhắn lại phải lớn như này?

-Vì chủ nhân đã kích hoạt giao thức bảo mật cấp độ 2 nên theo thiết lập tôi sẽ ưu tiên kết nối chính phủ địa phương, người thân và người giám hộ để cậu có thể liên lạc trong trường hợp có sự cố. Việc tăng cỡ chữ thông báo từ người giám hộ Clara cũng nằm trong thiết lập trên.

-Tôi hiểu rồi.

Arthur thở dài rồi nhấp một ngụm nước xúc miệng.

Xong xuôi, giờ là lúc để cậu chuẩn bị bữa sáng. Nói là chuẩn bị nhưng thực tế là hâm nóng thức ăn nấu sẵn từ hôm qua. Hiện tại cậu không có tâm trạng tự nấu bữa sáng cho bản thân. Arthur ngồi vào bàn ăn, chiếc TV treo tường tự động bật lên. Trong lúc cậu bắt đầu dùng bữa, giọng nói của Liz lại vang lên, thông báo lịch trình trong ngày:

-Lịch trình hôm nay của Chủ nhân là có mặt ở cơ sở giáo dục tại Quận 6 vào lúc 8 giờ 30 phút. Cậu có thể đến đó đúng hẹn nếu bắt chuyến tàu điện E251 sẽ đi qua trạm trung tâm của Quận 7 lúc 8 giờ. Chất lượng không khí ở Quận 7 đang cực kì xấu, khuyến nghị cậu sử dụng khẩu trang khi ra ngoài…

-Cái này ngày nào cô cũng nhắc rồi, không cần nhắc lại đâu.

“Cảm giác bị phụ huynh càm ràm chắc cũng giống như này.” Arthur cười khổ, ra lệnh cho Liz dừng lại.

Cậu chọn bừa một tin tức trên TV để bắt đầu ngày mới:

“…Các nhà khoa học tại Quận 65 vừa công bố bộ gene cải tiến, cho phép con người chỉ cần ngủ 2 giờ mỗi ngày mà vẫn khỏe mạnh, không để lại di chứng. Đăng ký tại liên kết sau đây để nhận được nhiều ưu đãi…”

“Sao tin tức đầu ngày lại có cái này?”

Tưởng tượng về tương lai tăm tối nơi cậu phải cạnh tranh việc làm với đám người làm việc không cần ngủ, tâm trạng cậu hôm nay chính thức chạm đáy.

Nhưng nếu xét đến tình trạng thiếu nhân lực hiện tại cùng với chi phí cấy ghép gene đắt đỏ, cậu nghĩ mọi chuyện vẫn sẽ không tệ như cậu tưởng tượng.

-Vậy giờ tôi xin phép được trình bày tin nhắn từ Chị Clara. Giọng Liz cắt ngang suy nghĩ của Arthur.

"À, đúng rồi!" Arthur chợt nhớ ra. Cậu suýt nữa thì quên mất tin nhắn này.

Tin nhắn dạng văn bản của Clara hiện lên trên chiếc TV. Arthur đọc lướt qua nội dung, là những dòng chữ ngắn gọn:

"Chị vừa chuyển phí sinh hoạt đầu tháng nên hãy chi tiêu cho hợp lý. Phòng khám dạo gần đây đang thiếu nhân lực, nên sau khi tan học ngày mai hãy đến giúp chị. Ra ngoài hãy mang khẩu trang để tránh bị bệnh. Trị an khu phố dạo gần đây khá kém. Tốt nhất hạn chế đi đêm.

Dặn Liz tăng mức bảo mật của căn hộ lên mức 2 ngay trong hôm nay.

Nếu có thời gian chị sẽ ghé qua. Hết.”

Dòng tin nhắn kết thúc bằng một câu cụt lủn. Tin nhắn của Clara vốn đã luôn rất khô khan hệt như đang ra lệnh. Nhưng là người giám hộ của cậu, cô luôn làm tròn trách nghiệm của mình, thậm chí còn cho cậu một cuộc sống tương đối dư giả.

Arthur hoàn toàn hiểu được điều đó, thậm trí cậu còn có phần ngưỡng mộ cô khi đã được phụ phụ trách một phòng khám ngay trong Quận 7 từ khi còn rất trẻ.

Sau khi hoàn thành bữa sáng, cậu đổi sang bộ đồng phục dành cho học viên của Cơ Sở Giáo Dục rồi cầm lấy chiếc balo chứa laptop cá nhân. Sau khi kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, cậu rời khỏi căn hộ.

Đường phố giờ cao điểm chìm trong dòng xe tấp nập, những con đường thẳng tắp được bao quanh bởi các tòa nhà chọc trời tính bằng cây số, xen lẫn khu dân cư san sát. Cả thành phố như một khối kiến trúc khổng lồ được sắp đặt gọn gàng, ngăn nắp nhưng cũng gợi lên cảm giác ngột ngạt, bí bách. Những tấm biển quảng cáo neon vẫn chưa kịp tắt, ánh sáng nhấp nháy còn vương lại từ đêm trước. Chúng loang trên mặt kính, phản chiếu trên những vũng nước bên đường.

Giữa quảng trường trung tâm, là hình ảnh ba chiều khổng lồ của một thiếu nữ với mái tóc bạch kim tung bay, nửa cơ thể để lộ những mảnh cơ khí tinh xảo tỏa sáng lấp lánh.

-Quận 7, khởi động chu kỳ hoạt động số 1042. Tình trạng môi trường: ổn định. Lưu lượng giao thông: 62%. Không có cảnh báo an ninh. Hãy tuân thủ quy trình sinh hoạt tiêu chuẩn.

Cô cất giọng nói đều đều, từng câu chữ vang vọng khắp quảng trường như thể bao phủ toàn bộ nhịp sống buổi sáng. Đó chính là Hệ Thống Điều Phối Quận 7, một siêu trí tuệ nhân tạo chịu trách nhiệm giám sát và quản lý khu vực.

Đến trạm tàu, Arthur không phải chờ lâu. Một chuyến tàu điện đệm từ không người lái, mang số hiệu E251, từ từ trượt vào sân ga. Khi cửa tự động mở ra, cậu bước lên. Toa cậu chọn may mắn thay lại khá vắng, chỉ có vỏn vẹn hai ba người, bởi bình thường giờ cao điểm như này chắc chắn sẽ rất đông.

Con tàu dần đi khỏi thành phố, hướng đến Quận 6. Quận 7 giờ đây chỉ như một điểm sáng do phản xạ ánh sáng mặt trời từ kính của các tòa nhà.

Ổn định chỗ ngồi một lúc, Arthur lấy chiếc laptop trong cặp ra. Chuyến tàu sẽ cập bến sau 30 phút, đủ để cậu có một khoảng thời gian rảnh rỗi. Thường thì cậu sẽ lên mạng xã hội, đọc vài mẩu tin tức, hoặc thưởng thức những chương mới ra của bộ truyện cậu thích để giết thời gian. Tuy nhiên lần này cậu có việc khác phải làm.

Mở lại trang truyện quen thuộc, một màn hình với hàng loạt những dòng chữ liên tục hiện ra. Lướt lên trên cùng, cậu thấy chứ “Chương 1” được tô đậm.

“Tối qua thì là chương mở đầu, hôm nay lại sang chương 1. Vậy trong truyện này mình là nhân vật chính ư?”

Cậu thầm nghĩ rồi dành chút thời gian để đọc nội dung mới được viết trong cái gọi là “Chương 1” này. Nội dung không có gì quá đặc biệt, nó chỉ ghi chép lại những việc cậu đã làm từ lúc thức dậy đến khi vào trong tàu E251, cùng với đó là giải thích một vài mối quan hệ của cậu và một chút khung cảnh nơi cậu sống.

Tuy nhiên, đây vẫn là chuyện riêng tư của cậu. Trải nghiệm này tuy Arthur đã làm quen từ tối qua nhưng nó vẫn khiến cậu phải tặc lưỡi khó chịu. Kìm nén cơn bực tức, cậu sử dụng quyền ghi chép đã được chia sẻ rồi viết một tin nhắn lên màn hình, một tin nhắn gửi đến Tinasha.

[Chào buổi sáng.

Tôi cần cô cung cấp một số thông tin quan trọng để có thể lập kế hoạch. Chúng ta có thể trao đổi vào 8 giờ tối nay không? Hãy trả lời ngay khi cô đọc tin nhắn này.

Tôi sẽ thường xuyên kiểm tra những dòng được viết ra kể từ giờ.]

“Vậy là xong những thứ cần truyền đạt.” Arthur khẽ gõ ngón tay lên cạnh máy tính.

Cậu ngả người ra sau, chạm lưng vào ghế dựa. “Liệu giữa hai thế giới có chênh lệch thời gian không nhỉ? Trong truyện mình viết, Allen từng nói đơn vị thời gian ở thế giới kia giống hệt thế giới cũ. Nhưng đó chỉ là thiết lập của mình còn trường hợp của Tinasha thì sao?”

Arthur nhớ lại buổi tối hôm qua, khi cả hai bắt đầu giao tiếp với nhau. Lúc ấy, Tinasha sau khi kết thúc bữa tiệc trưởng thành đã chìm vào giấc ngủ, nên có thể suy ra chỗ cô đang là tối muộn, trùng hợp là thế giới cậu lúc đó cũng đang là nửa đêm.

“Nếu có sự chênh lệch thời gian, chắc cũng sẽ không nhiều, nhưng mình muốn trao đổi vào 8 giờ tối nên hỏi lại cho chắc.”

Cậu gõ lên bàn phím, viết thêm một dòng ngắn gọn dưới tin nhắn trước:

[À, còn một điều nữa. Hãy thông báo cho tôi biết chỗ cô đang là mấy giờ khi cô trả lời tin nhắn.]

Viết xong, cậu khép laptop lại rồi lấy từ trong balo ra xấp bản thảo truyện. Arthur bắt đầu đọc, mắt dõi theo những dòng chữ được bút nhớ đánh dấu ở các chi tiết quan trọng. Dù chưa thể xây dựng một kế hoạch cụ thể, nhưng việc đọc lại vẫn giúp cậu nắm rõ mạch truyện hơn và kịp thời phát hiện ra những chỗ sai sót.

Một đoạn văn khiến cậu dừng lại, là phân cảnh Allen lần đầu gặp Tinasha tại học viện. Trong đó, ấn tượng ban đầu về cô được ghi lại chỉ bằng vài dòng ngắn ngủi: tóc vàng, mắt xanh, dáng vẻ điển hình của một tiểu thư quý tộc.

Như tìm thấy được điều gì mới mẻ, Arthur bỗng cảm thấy phấn khởi hơn một chút.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!