Lời nói đầu (Chương Mở Đầu)
Xin chào độc giả!
Nếu bạn đang tìm một siêu phẩm với thiết lập thế giới đồ sộ, cốt truyện xoắn não và dàn nhân vật có chiều sâu. Thì rất tiếc, câu chuyện này có lẽ không dành cho bạn.
Hy vọng bạn sẽ tìm được một tác phẩm khác đúng với nhu cầu của bản thân ở ngoài kia.
Nhưng nếu bạn muốn một chuyến phiêu lưu nhẹ nhàng hơn với những thể loại quen thuộc thì hãy kiên nhẫn đọc hết phần mở đầu này nhé.
Câu chuyện bắt đầu khi một tác giả nổi tiếng, kiệt quệ vì deadline dồn dập, ngủ quên trên bàn viết. Nhưng khi tỉnh giấc, hắn đã trở thành Allen, nhân vật chính trong bộ truyện mà hắn đang viết dở phần kết.
Giờ đây, là một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, hắn phải tìm cách để sinh tồn trong một thế giới xa lạ nhưng cũng thân quen do chính tay bản thân đã hắn tạo ra. Một thế giới nơi tồn tại ma thuật nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy và chiến tranh.
Với vốn tri thức hiện đại và tài năng ma thuật cùng những kỹ năng mà hắn đã ưu ái ban cho "Allen" trong cốt truyện gốc. Hắn đã xuất sắc ghi danh vào học viện danh tiếng tại thủ đô.
Tại học viện, Allen làm quen và được giúp đỡ bởi rất nhiều người: vị công chúa lạnh lùng Velmira, cô bạn thuở nhỏ Selene, tiểu thư của gia tộc công tước Iris, tên con thứ của danh gia vọng tộc Leonhart, và cuối cùng là nhân vật giúp đỡ Allen vài lần, Tinasha.
À thì tôi biết là giới thiệu Tinasha kiểu đấy đúng là có hơi bất công so với các nhân vật còn lại. Ban đầu tôi tạo ra cô ấy chỉ để giải thích cho mấy bước tiến "thần kỳ" của nhân vật chính, ai ngờ lại để lộ nguyên hình là một nhân vật chưa được hoàn thiện.
Nên có thể khi đọc mọi người sẽ thấy nhân vật này có những hành động khá mâu thuẫn. Vậy nên ta hãy cứ coi đây là nhân vật với tính cách “khác người” là chủ đạo đi.
Đây chỉ là một nhân vật phụ với vai trò không đáng kể, nên dù có hơi đáng tiếc một chút nhưng cái kết của Tinasha sẽ được ấn định ở nửa đầu của câu chuyện. Tránh người đọc cảm thấy khó chịu đồng thời cũng tạo tiền đề cho các sự kiện quan trọng hơn về sau.
Hành trình của Allen không phải là đi theo những tình tiết đã được tỉ mỉ vạch sẵn trong cốt truyện gốc. Thay vào đó, hắn cố sống một cuộc sống bình yên. Một thứ bình yên mà hắn đã vô tình bỏ qua ở thế giới trước, đồng thời cố gắng lật tìm manh mối, hy vọng một ngày nào đó có thể trở về thế giới cũ.
Bản thảo của truyện vốn đã được hoàn thành song vẫn còn nhiều thiếu sót nên cần được góp ý và sửa đổi. Truyện sẽ đăng trên web kể từ bây giờ.
Mong được sự đón nhận từ các bạn! Thế nhá! (Hi vọng là tôi sẽ không sớm từ bỏ vì lười)
Kể từ giờ phút này, quyền thuật lại câu chuyện sẽ thuộc về Người Dẫn Truyện.
-Ơ, cái quái?
Arthur dụi mắt, nhìn lại màn hình. Dòng thông báo vừa rồi chắc chắn không phải do cậu viết ra. Rồi ngay sau đó, như một dòng sông chữ không thể khép lại, hàng loạt ký tự bắt đầu tuôn ra: chữ xuất hiện đều tăm tắp, dòng nối dòng, không dừng. Cậu vốn không hề chạm phím, con chuột vẫn nằm im, mọi chỉ số máy tính vẫn báo bình thường. Nhưng trên trang web, những ký tự kia vẫn tiếp tục xuất hiện, và cậu không sao sửa đổi, xóa hay can thiệp được một chữ.
Vậy có nghĩa là, vấn đề không nằm ở máy tính. Mà có lẽ là ở chính cái trang web mà cậu đang dùng này.
"Cái này là do lỗi hệ thống chăng?" Arthur thầm nghĩ.
"Nếu vậy thì chắc chỉ cần khởi động lại trang web là xong. Nhưng làm thế thì Lời nói đầu mình vừa gõ sẽ biến mất luôn à? Mới mở màn đã gặp cảnh này thì đúng là mất hứng thật.”
Ngán ngẩm vì công sức của mình bị tan thành mây khói, cậu quyết định bỏ cuộc.
“Thôi, để dành sức cho ngày mai, đi ngủ cái đã. Xin lỗi các độc giả. Có vẻ tôi vừa thua một trận toàn diện trước con quái vật mang tên lười biếng. Hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời hơn nhé."
Arthur vừa vươn vai định tắt máy thì bất giác khựng lại. Ánh mắt cậu dừng trên màn hình. Cậu đọc kỹ từng ký tự.
“Dòng chữ đang hiện ra, rõ ràng đang viết về mình. Không chỉ tên, mà còn cả cảm xúc, lời lẩm bẩm, rồi cả cái ý nghĩ "xin lỗi độc giả" vừa rồi. Khoan! Không phải cái này là suy nghĩ mình sao?! Nó vẫn đang viết này! ÔI VÃI!!! Thậm chí cả mấy câu chửi thề cũng đúng nữa?!”
Arthur bật dậy khỏi bàn học, hoảng sợ ngó xem có kẻ nào đang theo dõi cậu không.
Chiếc ghế xoay đổ rầm ra phía sau, tạo ra một tiếng động lớn vang vọng trong căn phòng vốn yên tĩnh.
Do bật dậy quá nhanh, Arthur lảo đảo, mất thăng bằng rồi ngã nhào theo cả chiếc ghế. Tiếng va chạm giữa người và ghế vang lên khá lớn, làm rung nhẹ chiếc giá sách gần đó. Vài cuốn sách lỏng lẻo suýt nữa rơi xuống. Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi đèn bàn và ánh màn hình máy tính. Không gian vốn gọn gàng, ngăn nắp nay lại càng khiến dáng vẻ chới với của cậu trở nên lạc lõng.
Cậu lồm cồm đứng dậy, nhăn mặt xoa nhẹ thái dương. Ánh mắt cậu lướt sang chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, giờ đã hơn mười một giờ đêm.
“Có lẽ nào mình đã thức khuya đến mức sinh ảo giác mất rồi không?”
Nhưng nếu là ảo giác, thì tại sao những dòng ký tự kia vẫn tiếp tục gõ ra, từng hành động, từng chuyển động, thậm chí cả cái liếc nhìn đồng hồ lúc nãy?
Mọi chi tiết đều được ghi lại ngay khi nó xảy ra, không nhanh hơn, không chậm hơn. Cứ như thể có một thứ gì đó đang dõi theo cậu một cách trực tiếp. Hoặc tệ hơn là đang thao túng tất cả cử chỉ, chuyển động của cậu.
Arthur lại liếc mắt quanh phòng, lần này là một vòng chậm rãi và đầy cảnh giác.
Cậu nghĩ kiểu gì thì đây quá tinh vi để là một trò chơi khăm. Nếu là thật, thì kẻ đứng sau phải là một bậc thầy trong ngành tâm lý học hay một tên "nhân vật máu mặt" cỡ nào cơ chứ. Cậu thì không nghĩ bản thân đủ nổi tiếng để "hưởng diễm phúc" đó.
Mặc dù đúng là cậu có nghe khá nhiều lời đồn rằng công nghệ đọc suy nghĩ thực sự có tồn tại. Cụ thể là mỗi đứa trẻ đều sẽ được lén cấy một con chip trong não từ khi sinh ra, con chip sẽ đóng vai trò ghi lại tín hiệu thần kinh gửi lại cho các cơ quan chính phủ để giải mã. Từ đó giúp ích cho một số lĩnh vực như thẩm vấn và dập tắt ý định phản động.
Giả thuyết về việc con chip trong não cậu bị gặp trục trặc và bắt đầu gửi tín hiệu cho bất cứ thiết bị nào ở gần, như là cái laptop của cậu đây nghe khá là hợp lý. Tuy nhiên tin đồn về con chip về sau đã bị bác bỏ và bị chỉ ra là một trò đùa. Hơn nữa người thực hiện viêc khám sức khỏe cho cậu là một trong những người cậu tin tưởng nhất trên đời, nếu có chip trong não chắc chắn cậu phải biết.
Arthur cố gắng hít thở đều để lấy lại chút bình tĩnh, dù cảm giác có ai đó đang quan sát và ghi lại từng suy nghĩ của mình vẫn chưa biến mất.
“Còn lôi cả ví dụ thiếu nữ gặp gián vào để mỉa mai mình nữa chứ. Khốn kiếp thật. Tốt nhất là đừng để tao tìm được mày!”
Cậu lườm màn hình như thể muốn đấm vào mặt kẻ nhìn trộm kia.
Một khoảng thời gian nữa lại trôi qua, bây giờ đã là nửa đêm. Arthur đã thử đủ kiểu tra cứu, phân tích, giả định nhưng chẳng thu được gì hữu ích.
Lịch sử tìm kiếm của cậu bây giờ trông giống hệt một người bị khủng hoảng với hàng loạt từ khóa kiểu: “Công nghệ đọc suy nghĩ.”, “Tôi bị ghi chép bởi máy tính?”, “Dấu hiệu ảo giác.”
Một số kết quả đề xuất vài cách xử lý, số khác thì chỉ toàn quảng cáo trá hình. Tóm lại chưa từng có ai gặp chuyện như cậu đang trải qua.
Arthur đang ngồi thừ ra, chợt nhận ra những dòng chữ vừa dừng từ lúc cậu đang tra cứu bắt đầu xuất hiện trở lại. Cậu lập tức căng người lên.
“Nó vừa dừng lại ở đoạn ‘tra cứu, phân tích, giả định’ để đúng với khoảng thời gian mình ngồi làm những việc vừa rồi. Nhưng rõ ràng mình vẫn chưa ngừng, vẫn còn đang tìm hiểu mà. Kết quả thì đúng là chẳng ra đâu vào đâu nhưng cũng chưa đến mức kết thúc. Vậy tại sao nó lại viết tiếp?”
Tim cậu đập nhanh hơn.
Nếu thứ này bắt đầu viết tiếp, nghĩa là sắp có chuyện mới xảy ra.
Và đúng lúc đó, đập vào mắt cậu là ba ký tự:
***
Tinasha đã luôn có một giấc mơ, một giấc mơ về việc bản thân lạc giữa một thư viện rộng lớn và cổ kính.
Nhưng hôm nay có gì đó hơi khác, giấc mơ lần này lại có vẻ chân thực đến đáng sợ.
Cô vừa trở về nhà sau buổi tiệc trưởng thành, tưởng chừng có thể ngủ một giấc thật sâu. Vậy mà, cảm giác chân thực đến bất ngờ của giấc mơ này khiến cô chẳng khác nào đang tỉnh táo.
Không giống mọi khi. Không giống một chút nào cả.
Cô bước dọc theo hành lang dài, hai bên là những kệ sách cao vút, tràn ngập sách đến nỗi chỉ cần liếc qua cũng đủ khiến người ta mê muội. Nhưng cô kìm lại. Cô luôn làm vậy.
"Sự tò mò nhất thời có thể hủy hoại một con người mãi mãi." Một lời dạy cũ vang vọng trong đầu cô.
“Giấc mơ lần này quá thật. Chẳng lẽ nơi này vốn đã nhiều sách đến vậy sao? Nhưng mình tốt nhất là không nên động vào.”
Cuối cùng, cô cũng đến được trung tâm của thư viện. Bình thường, khi bước đến nơi này, cô sẽ bị một ánh sáng chói lòa cuốn lấy và rồi tỉnh giấc.
Nhưng hôm nay không có gì cả. Tinasha vẫn đứng đó, giữa rừng sách này.
Trung tâm của thư viện cho cảm giác hệt như trong một tòa tháp khổng lồ.
Từ vị trí cô đứng, cô có thể ngước nhìn lên trần nhà cao vời vợi, nơi bầu trời đêm đầy sao lấp lánh như được vẽ ra ngay trước mắt. Những chòm sao quen thuộc và cả những hình thù kỳ ảo chưa từng thấy được nối liền bởi vô số đường ánh sáng mờ ảo.
Bao quanh trung tâm là những bức tường khổng lồ làm từ hàng vạn giá sách, chất đầy vô số cuốn sách đủ mọi kích cỡ và màu sắc. Chúng vươn cao đến mức tưởng chừng chạm tới bầu trời sao kia. Xen kẽ giữa các tầng sách là những hành lang xoắn ốc uốn lượn và những chiếc thang gỗ cũ kỹ, dài hun hút.
Giữa khoảng không rộng lớn bên dưới bầu trời sao, một vài cuốn sách, bàn, và ghế lơ lửng một cách siêu thực. Cô có thể nhìn rõ mọi thứ trong thư viện dù chẳng thấy bất cứ một nguồn sáng nào.
Chính giữa là một chiếc bàn dài, được uốn thành hình bán nguyệt; ghế lót da xếp dọc theo vành ngoài, hướng về phía trung tâm. Tinasha tiến lại mép trái, thân người nghiêng nhẹ vào trong; khi cô bước sát hơn, mắt chạm phải một quyển sách mở đặt ngay trước mép bàn. Trên trang, từng dòng chữ lần lượt hiện lên, như thể quyển sách đang tự viết chính nó. Đối diện cô, trên mép phải, là một quả cầu sương mù trôi lững lờ như một vị khách vô hình. Ở chính giữa đáy vòng cung, nơi hai nhánh nhẹ nhàng khép vào nhau, có một bóng người đang ngồi.
Ánh sáng dịu nhẹ bao phủ lấy bóng hình đó, hòa tan vào không gian đến mức Tinasha đã không nhận ra ánh sáng của cả thư viện này bắt nguồn từ hắn.
Trên bàn, có vài chồng tài liệu được xếp ngăn nắp. Bóng hình ấy, một thực thể không rõ khuôn mặt, đang thong thả ghi chép. Tay trái giữ mép giấy, tay phải cầm bút, từng dòng chữ đều đặn hiện lên theo chuyển động uyển chuyển.
Dù không thấy rõ nét mặt, Tinasha vẫn cảm nhận được một điều rất kỳ lạ.
Thực thể kia đang vui. Như thể vừa trêu chọc được ai đó.
Cây bút mà thực thể sử dụng là một cây bút máy mang vẻ đẹp cổ điển tột cùng, như thể nó vừa bước ra từ một thời đại đã lãng quên. Thân bút ánh lên sắc trắng ngà, được điểm xuyết bằng những đường viền vàng kim tinh xảo. Một chiếc lông vũ mềm mại khéo léo được gắn lên, càng làm tăng thêm vẻ đẹp tao nhã và quyền quý, hài hòa đến lạ lùng với không khí trầm mặc của thư viện.
Đôi tay uyển chuyển trên từng trang giấy kết hợp với tiếng cọ vào giấy của ngòi bút vang lên rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch.
Rồi thực thể ấy ngẩng đầu. Tay vẫn viết không ngừng, nhưng mắt đã hướng về phía cô.
Thứ đó gật đầu nhẹ, như một lời chào hoặc lời mời. Ngay khi ấy, một chiếc ghế từ khoảng không phía trên nhẹ nhàng hạ xuống, rồi dừng lại sát sau lưng cô.
Không có tiếng động. Không có cơ chế. Nhưng mọi thứ vận hành trơn tru đến mức khiến cô rùng mình.
Cảm giác không có thù địch, thậm chí còn có chút thân thiện. Nhưng Tinasha vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Yên vị trên chiếc ghế, cô ngập ngừng cất tiếng:
-Ngài là...?
Cô sửa lại cách xưng hô một cách cẩn trọng.
Không thể liều lĩnh.
Thực thể ánh sáng trước mặt cô đúng là trông có vẻ thân thiện, nhưng không thể phủ nhận hắn có một số đặc điểm trùng với mô tả về các thiên sứ và các vị thần trong thánh điển của giáo hội. Hơn nữa, thư viện này còn quá nhiều điều bí ẩn lại càng cho cô thêm hoài nghi về thân phận của thứ trước mặt mình.
Nghe xong, thực thể kia không trả lời.
"Là không muốn nói hay là không thể nói? Hắn là ai? Nơi này là đâu? Nhiều thứ xảy ra làm mình choáng váng quá." Cô thầm than thở.
Bỏ qua quả cầu bị bao phủ bởi sương mù đối diện, Tinasha dồn mọi sự chú ý vào quyển sách trước mặt. Ngay lúc này đây, những dòng chữ vẫn không ngừng hiện ra trên từng trang giấy, đồng bộ hoàn hảo với tốc độ mà bóng hình kia đang viết.
-Quyển sách này là dành cho tôi?
Tinasha lần nữa đặt câu hỏi. Và một lần nữa, thực thể kia vẫn giữ im lặng, không chút hồi đáp.
Xét đến việc bóng hình kia đã cho cô ngồi ở vị trí này, còn đặt cuốn sách trước mặt cô như thể đang mời gọi cô hãy đọc nó. Bản thân Tinasha cũng khó kìm được sự tò mò. Đằng nào cũng chẳng nhận được câu trả lời, cô quyết định liều một phen.
Chạm vào quyển sách trước mắt, cô bắt đầu bằng việc cố gắng giải mã những ký tự liên tục hiện ra trên trang giấy. Chúng là những chữ cái xa lạ hoàn toàn, khác biệt so với bất cứ thứ gì cô từng biết trước đây việc giải mã nó với cô hiện tại là bất khả thi.
Tiếp đến, cô chậm rãi lật bìa cuốn sách. Cuốn sách có bìa làm từ da thuộc màu xanh đậm và huyền bí, với phần viền và gáy được điểm xuyết bằng kim loại bạc, ánh lên vẻ cổ kính và quý giá lạ thường.
Đưa tay vuốt ve những kí hiệu kì lạ trên bìa cô bỗng cảm thấy hơi rùng mình. Quyển sách trên tay rung nhẹ. Các ký tự trên trang sách bỗng nhiên vặn vẹo, biến thành một loại ngôn ngữ khác.
"Cái này là tiếng Orvann!" Tinasha vui mừng nhận ra những gì được viết đã được dịch sang một thứ tiếng mà cô hiểu, thậm chí là hiểu rất rõ.
Tuy nhiên nội dung được ghi trong cuốn sách lại khiến cô nín thở.
***
Trong căn phòng của mình, Arthur đang cẩn thận đọc từng dòng chữ được viết ra, dự định đêm nay sẽ thức trắng để tìm hiểu xem điều gì đang xảy ra với bản thân. Quả thực sẽ chẳng có ai bình thường sẽ ngủ ngon nếu như biết rằng bản thân mình đang bị một kẻ bí ẩn theo dõi. Đã thế kẻ này còn đọc rõ được suy nghĩ của cậu như một cuốn sách đúng nghĩa đen.
"Vậy ra ba dấu * vừa rồi là dấu hiệu chuyển cảnh." cậu lẩm bẩm.
"Tên tự xưng là Người dẫn truyện đang quan sát mình thực sự định ghi chép lại thứ này thành một câu chuyện? Tinasha không phải là nhân vật trong bộ truyện của mình sao? Đã thế trong này còn viết cô ta hiểu rõ tiếng Orvann nữa chứ."
Cậu ngả người ra sau, thở dài, rồi lại chống tay nhìn vào màn hình, cố xâu chuỗi các mảnh ghép.
Theo những gì hiển thị, cậu đã trở thành nhân vật trong câu chuyện của một thế lực nào đó. Đồng thời, thứ đó cũng kéo một nhân vật trong bản thảo đầu tay của cậu, Tinasha, vào một chiều không gian bí ẩn, nơi có một cuốn sách đang tự viết mà thứ đó muốn cô đọc. Chiếc máy tính này của cậu, bằng cách nào đó, đang trở thành cầu nối giữa cậu và thế giới đó.
Toàn bộ chuyện này nghe thật phi lý. Nhất là trong một thế giới mà khoa học và công nghệ là chân lý, việc tồn tại một “thế lực tâm linh” thao túng câu chuyện qua máy tính thật quá sức tưởng tượng.
Nhưng cậu có lý do để tin. Bản thảo của cậu chưa từng được số hóa. Nó chỉ tồn tại trên giấy, trong ngăn kéo bàn học, chưa từng một ai ngoài Arthur biết đến. Không lưu trữ, không chia sẻ, không một manh mối nào có thể bị lộ.
Nói cách khác nếu có ai, hay thứ gì đó, đang “đọc” được bản thảo ấy, thì đó chỉ có thể là chính cậu hoặc một thứ gì đó thuộc phạm trù siêu nhiên.
“Mà tại sao trong các nhân vật, lại là Tinasha cơ chứ” Cậu bất giác ôm đầu.
Dù lý trí mách bảo rằng đây là điều điên rồ, nhưng cậu không thể phủ nhận
“Mình đang phấn khích.”
Bởi liệu có nhà văn nào từng được gặp nhân vật trong chính câu chuyện của mình chưa?
Quyền được ghi chép đã được chia sẻ từ Người Dẫn Truyện.
Một dòng thông báo ngắn gọn bất chợt hiện lên giống như lúc nãy, nhưng đủ để khiến cả Arthur và Tinasha sững lại. Cả hai, ở hai chiều không gian khác biệt, cùng nhìn thấy thông điệp này. Cậu thì từ màn hình máy tính, còn cô qua trang sách đang mở ra trước mắt.
Arthur nheo mắt.
“Vậy có nghĩa là mình có thể viết gì đó lên đây ư?”
Cậu nhập vào màn hình, hơi ngập ngừng:
[Xin chào]
Một ô thoại xuất hiện, là lời chào mà cậu gửi đến bất cứ ai đang đọc những dòng này.
Ngay khi dòng chữ được gửi đi, nó lập tức hiện ra trên trang sách trước mặt Tinasha, được chuyển dịch hoàn hảo sang tiếng Orvann quê hương cô. Khác với cảm giác bị ép buộc lúc trước, giờ đây họ có thể trao đổi. Nhịp thở của Tinasha khẽ dừng một nhịp. Cô cần phải đáp lại lời chào này.
“Vậy là mình cần viết gì đó để trả lời tin nhắn vừa rồi. Giá như ở đây có một cây bút thì tốt.”
Như để phản hồi ý nghĩ đó, từ khoảng không phía trên, một cây bút là bản sao hoàn hảo của chiếc bút cô từng chọn lặng lẽ bay vào tay cô, nhẹ như lông vũ.
Tuy hơi ngạc nhiên nhưng cô vẫn nắm lấy nó, viết một dòng lên trang giấy:
[Xin chào. Ngài là ai vậy?]
Một câu hỏi đơn giản được viết ra.
Cậu là ai?
Arthur không biết phải đáp lại như nào.
Một thiếu niên bình thường, với cuộc sống chẳng mấy đặc biệt? Hay là một tác giả người đã viết ra thế giới của cô? Hay cũng có thể là nạn nhân bị ép phải đọc lại những suy nghĩ của chình mình?
Rất khó để có một câu trả lời thỏa đáng trong tình huống hiện tại.
Thêm nữa, cậu cũng không chắc cô gái này có thực sự là Tinasha trong câu chuyện cậu viết hay không.
[Tác giả? ]
Câu chữ mới xuất hiện trên trang sách, vẫn là phản hồi từ phía Tinasha. Cô nghiêng đầu, đôi mày khẽ nhíu lại.
Tinasha không hiểu một chút gì về tình hình hiện tại, Tại sao cô lại ở đây, kẻ đang nói chuyện với cô là ai? Cô hoàn toàn không biết. Khác với Arthur, người đã biết về cô từ trước.
“Kẻ này biết mọi thứ về mình thậm chí cả suy nghĩ mình cũng bị đọc nữa. Hắn thực sự là thần thánh ư?”
Cảm thấy đối phương đang suy nghĩ hơi xa, Arthur viết:
[Tôi không phải thần thánh gì đâu chỉ là người thường thôi. Cô cứ hiểu tôi cũng là nạn nhân giống cô vậy, cũng bị vướng vào tình huống khó hiểu hiện tại là được.]
Liếc mắt nhìn thực thể ánh sáng. Tinasha viết vào trong sách.
[Nếu cùng là nạn nhân thì hiện giờ cậu đang ở đâu?]
[Nói thật tôi cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra nữa, có một số thứ tôi cần xác nhận trước khi kết luận được. À, chắc chắn tôi không phải cái thứ "thực thể ánh sáng" cô vừa nhìn vào đâu. Chúng ta giới thiệu bản thân trước được không?]
[Giới thiệu bản thân?]
Cô lưỡng lự, cảnh giác với lời đề nghị ấy, dù chính cô là người hỏi “cậu là ai” trước. Tuy nhiên cô vốn kỳ vọng câu trả lời nhận lại sẽ là cái tên của một thực thể thần thánh nào đấy thay vì là một lời đề nghị “Giới thiệu bản thân” có phần mờ ám này.
“Cô đúng là cẩn thận thật nhỉ.”
Arthur thầm nghĩ, tay cậu lướt trên bàn phím:
[Vậy để tôi tự giới thiệu trước nhé. Tên tôi là Arthur White, 17 tuổi hiện đang sinh sống và học tập ở Quận 7 của Phía Tây.]
Quận 7? Phía Tây? Toàn những nơi mà Tinasha chưa từng nghe qua nhưng cách cậu giới thiệu khiến cô tin đó là lời của một con người thật sự.
Tuy Tinasha vẫn không muốn giới thiệu bản thân, nhưng thân là quý tộc, cô hiểu rằng khi người khác chủ động giao thiệp, mình nên đáp lại tương xứng.
[Tôi là Tinasha, vừa tròn 18 tuổi, con gái út của gia tộc Bá Tước Tinsel thuộc vương quốc Orvann.]
“Gia tộc Tinsel! Vương quốc Orvann! Trùng hợp đến mức này, vậy đây thực sự là nhân vật từ trong truyện của mình bước ra ư.” Arthur reo lên trong lòng.
[Vậy là cậu đã hiểu được điều gì đó rồi nhỉ, liệu cậu có thể chia sẻ thông tin đó với tôi được không.]
“Quả nhiên cô ả cũng có thể đọc được mọi thứ được ghi trên máy tính, bao gồm cả suy nghĩ của mình.” Arthur chợt cảm thấy hơi khó chịu.
[Tôi sẽ nói những gì tôi biết, tất nhiên nó cũng sẽ có một vài phỏng đoán cá nhân của tôi nữa. Về cơ bản tôi đã viết ra một câu truyện về một nhóm người lấy bối cảnh ở thế giới khác, trong đó có cả cô. Những tên gọi và địa danh cô vừa giới thiệu hoàn toàn trùng khớp với những gì tôi đã viết. Và vì là người viết ra câu truyện nên như cô đã thấy, tôi biết một chút về cô.]
Tinasha lặng lẽ đọc kỹ từng chữ mà Arthur viết ra. Vậy theo lời cậu nói, thế giới của cô là giả tạo? Một thế giới với bao nhiêu con người, lịch sử và văn hóa đồ sộ, chỉ là sản phẩm từ một con người nhỏ bé, thậm chí còn kém tuổi cô?
Cô không tin vào điều này hay nói đúng hơn cô không thể tin. Nếu một ngày, có một kẻ xuất hiện trước mặt Arthur rồi tự nhận bản thân là đấng sáng thế, cậu chắc chắn cũng sẽ không tin.
Mà kể cả nếu có đấng sáng tạo thật thì chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ sẽ chọn phủ nhận điều đó. Cảm giác như một con thú nghĩ rằng khu rừng của nó là cả thế giới, rồi một ngày nhận ra nơi đó chỉ là một phần trong sở thú nhỏ bé được tạo ra bởi kẻ khác vậy.
[Xin lỗi nhưng điều này, tôi không thể tin được.]
Cảm nhận được sự dao động từ Tinasha, Arthur vội trả lời:
[Khoan, cô hãy bình tĩnh chút đã. Tất nhiên tôi cũng biết điều này là phi logic rồi. Vậy nên tôi cũng đã thử nghĩ ra một giả thuyết để giải thích cho sự phi lý này.
Ta cứ gọi nó là thuyết thế giới song song đi.
Về cơ bản, thế giới của tôi và cô là hai nơi hoàn toàn tách biệt khỏi nhau, mỗi nơi đều có lịch sử, quy luật riêng. Nhưng có thể tiềm thức của con người ở hai bên vẫn có cách cảm nhận được những gì xảy ra ở thế giới còn lại như là những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ, những dự cảm, hoặc linh cảm về tương lai.
Con người, vì không lý giải nổi, liền tưởng rằng đó là ý tưởng nguyên bản của chính mình. Tất nhiên với một số kẻ bỗng có ý tưởng như vậy sẽ bắt đầu viết thành truyện, trong đấy bao gồm cả tôi.
Điều đó cũng giải thích vì sao ở thế giới của tôi lại có vô số truyện thể loại dị giới giống nhau vì chúng cùng chia sẻ chung một nguồn gốc.]
Giả thuyết này khá mơ hồ và còn nhiều thiếu xót. Song, nó cũng đã giải thích được các câu hỏi như tại sao nhân vật trong truyện của cậu sống dậy hay tại sao lại có sự trùng hợp về tên riêng và địa danh. Và trên hết, nó xóa bỏ được sự hoài nghi của Tinasha về thế giới của cô là giả tạo.
[Tôi hiểu rồi. Một chuyện khó tin, thì giả thuyết về nguyên nhân sau nó cũng sẽ khó tin nhỉ.
Ở thế giới tôi, truyện giả tưởng không phổ biến lắm, nhưng đúng là cũng có những bộ lấy bối cảnh từ thế giới khác. Dẫu sao thì tôi không có cách nào kiểm chứng được điều này có phải thật hay không, nên tôi sẽ chọn tin vào giả thuyết của cậu. Xin lỗi vì đã suy nghĩ hơi tiêu cực.]
“Quyết đoán thật nhỉ, hệt như sự thật có thể lựa chọn bởi chính cô vậy.” Arthur cười thầm.
[Thật ra, bất kỳ ai nếu nhận ra thế giới của mình là giả tạo cũng sẽ tuyệt vọng đến phát điên thôi.
Tôi lại thấy cô khá khác người khi chỉ giữ sự hoang mang trong lòng mà không để lộ ra ngoài dấy. Tôi cá rằng nếu không có những dòng chữ này thì kể cả gặp trực tiếp, tôi cũng chẳng đoán nổi cô đang nghĩ gì.]
[Cậu nói như thể hiểu tôi lắm nhỉ. Đáng tiếc là cậu đoán sai rồi. Nếu bây giờ tôi có một chiếc gương, chắc chắn tôi sẽ thấy khuôn mặt tái mét của mình thôi.] Tinasha đáp, giọng pha chút bông đùa.
Ngay lập tức, một chiếc gương hiện ra trước mặt cô, cách xuất hiện y hệt như cây bút cô đang dùng. Đó là bản sao hoàn hảo của chiếc gương trong phòng ngủ cô.
Hình ảnh phản chiếu lại hoàn toàn bình thường. Không một dấu vết e sợ, cũng chẳng chút tái nhợt.
Nói cách khác, Arthur đã thắng kèo cá cược này.
“Có cần phải làm đến mức này không chứ!” Tinasha thầm trách, còn Arthur thì bật cười khoái trá.
“Quả nhiên là đúng đắn khi đặt cho cô ả tính cách khác người.”
[Trong câu chuyện cậu viết, tôi được mô tả là khác người?]
[Tôi thừa nhận, đúng là có viết như vậy. Nhưng vì cô chỉ là nhân vật phụ nên tôi không đi sâu giải thích nguyên nhân. Kết quả là đôi lúc hành động của cô hơi mâu thuẫn.]
[Tôi là nhân vật phụ à? Vậy cũng tốt. Thế còn Thư Viện này. Trong truyện của cậu có nhắc đến không?]
[Cái này thì tôi hoàn toàn không có manh mối. Thành thật đấy. Tôi chưa từng nghĩ đến Thư Viện này, càng chưa từng viết gì về nó. Nói đúng hơn, tôi chỉ tập trung miêu tả nhóm nhân vật chính thôi.] Cậu bất lực
[Có nghĩa là nó cũng có thể xảy ra với tôi trong truyện nhưng chỉ là cậu không viết vì tôi không phải nhân vật chính thôi đúng không?]
[Về cơ bản thì là vậy.]
Vậy là cô vẫn chưa có cách nào để trở về thế giới thực. Tinasha quyết định hỏi Arthur thêm vài câu, coi như nhân tiện xin vài “quẻ bói miễn phí” từ vị tác giả tự xưng này.
[Tôi nghĩ ổn thôi, miễn sao trong phạm vi cốt truyện tôi vẫn có thể trả lời phần nào.]
Arthur hùng hồn tuyên bố.
[Vậy thì câu truyện của cậu kết thúc như nào? Xin lỗi, hỏi về cái kết của một câu chuyện dù còn chưa đọc một chữ nào khá là bất lịch sự nhỉ. Nếu được thì cậu chỉ cần bật mí cái kết của tôi thôi cũng được.]
Con người là giống loài lý trí, nhưng trong sâu thẳm vẫn mong được biết trước những điều chưa đến. Bởi vậy, ngay cả trong thế giới phát triển như của cậu, bói toán về tương lai vẫn tồn tại, đơn giản vì ai cũng muốn chắc chắn rằng ngày mai sẽ thuận lợi hơn hôm nay.
Tuy nhiên câu hỏi này lại làm Arthur á khẩu.
[Này, viết gì đi chứ.]
Arthur không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào hay đúng hơn, cậu biết là không nên trả lời. Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, cậu không còn hoàn toàn coi cô là nhân vật giả tưởng nữa. Tinasha có suy nghĩ, quan điểm, và cá tính rõ rệt.
Tất nhiên điều đó cũng có nghĩa cậu đang cảm thấy tội lỗi. Tội lỗi vì đã viết ra một cái kết nơi mọi nhân vật đều được hạnh phúc ngoại trừ cô.
“Hả, sao bỗng nhiên.” Tinasha cảm thấy hơi rùng mình.
Quyển sách trước mặt cô rung nhẹ, các trang sách liên tục lật ngược một cách thô bạo, hệt như có cơn gió mạnh thổi qua. Quyển sách dừng lật khi đến được trang sách đầu tiên, là trang có Lời nói đầu của câu chuyện.
Theo phản xạ, Tinasha cúi xuống đọc.
Phần mở đầu có chút vụng về nhưng vẫn hoàn thành vai trò giới thiệu câu truyện. Rồi bất chợt, ánh mắt cô ghim chặt vào một dòng chữ:
“Dù có hơi đáng tiếc một chút nhưng cái kết của Tinasha sẽ được ấn định ở nửa đầu của câu chuyện.”
Cô im lặng.
Chính Arthur đã viết ra dòng đó.
Và giờ đây, nó đang hiện diện trước mặt nhân vật ấy, một bản án viết tay của chính tác giả.
Cái kết? Ấn định?
Trong khoảnh khắc đó, cái cảm giác lạnh sống lưng ập đến. Không phải vì Thư Viện, không phải vì thực thể đang nhìn cô từ bên ngoài cuốn sách mà là vì lần đầu tiên, cô nhận ra ai đó đã quyết định hồi kết cuộc đời mình từ rất lâu.
Đúng vậy, nhân vật Tinasha sẽ chết nếu như không có bất cứ sự can thiệp nào.
Tinasha vốn đã luôn được mọi người xung quanh cho là có trực giác khá tốt, và lúc này, cái trực giác ấy của cô đang gào thét một cách dữ dội rằng cái chết của cô không chỉ là một khả năng, mà là một sự thật không thể chối cãi.
Một cảm giác nghẹt thở ập đến. Hình ảnh phản chiếu trên chiếc gương là khuôn mặt của cô. Nó tái mét, hơi thở trở nên nặng nhọc, từng nhịp tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dồn dập đến đau đớn.
Mắt cô dán chặt vào dòng chữ, như thể nó là một lưỡi hái vô hình đang lơ lửng trên đầu. Toàn thân cô run rẩy, mất một lúc lâu cô mới có thể lấy lại bình tĩnh, cố gắng hít thở sâu để trấn an bản thân.
Arthur, người đã đọc được tất cả những suy nghĩ hỗn loạn và cảm xúc hoảng sợ ấy. Cậu vội vàng hỏi:
[Cô có ổn không?]
[Tất nhiên là không rồi, chẳng ai ổn khi bị tuyên án cái chết cả]
Tinasha ghì chặt chiếc bút.
Cậu muốn viết lời xin lỗi, nhưng lại cảm thấy một gánh nặng đè lên vai mình. Cậu muốn nói rằng mình không hề cố ý, rằng đó chỉ là một câu chuyện. Nhưng rồi ngón tay cậu khựng lại trên bàn phím.
Cậu có quyền gì mà xin lỗi?
[Đừng xin lỗi. Tôi đã quyết định tin vào giả thuyết thế giới song song của cậu. Và nếu đúng như vậy, thì cậu chỉ viết ra câu chuyện này dựa trên những gì được "ám thị" mà thôi. Mà có tác giả nào lại đi xin lỗi nhân vật trong truyện chỉ vì cho họ chết không? Nghe quá nực cười!]
Đọc xong những lời đó cậu trả lời:
[Đừng vội tin vào điều đó! Chẳng phải chính cô cũng đã chọn giả thuyết đó là sự thật mà mình muốn tin vào sao? Vậy sao bây giờ lại dễ dàng chấp nhận một lời "tuyên án" thiếu căn cứ như vậy?]
[Lần này khác! Linh cảm của tôi đang gào thét rằng nó là thật. Hơn nữa, Người Dẫn Truyện cũng đã khẳng định điều đó. Một thực thể có thể nhìn thấu mọi thứ nói vậy thì chắc chắn việc cái chết của tôi là có cơ sở.] Tinasha bất lực trả lời.
Sau một lúc, không còn ai trong hai người viết bất cứ thứ gì. Sự im lặng cứ thế bao trùm không gian hư ảo, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề của Tinasha.
“Khó xử thật, liệu mình viết lại câu chuyện rồi biến cô ta thành nhân vật chính được không?”
Bỗng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Arthur, lại một giả thuyết táo bạo đến mức khiến cậu phải kinh ngạc.
Có lẽ nào, thư viện này không chỉ là nơi để Người Dẫn Truyện thao túng hay chế giễu. Mà nó còn là một công cụ. Một cánh cửa cho cậu thực sự can thiệp vào câu chuyện, sửa lại nó và tạo ra một cái kết hoàn hảo hơn.
Tinasha cũng khựng lại, đôi mắt khẽ mở to khi đọc được ý nghĩ vừa vụt qua ấy.
[Này, hay là chúng ta lập một giao kèo đi!]
Arthur gõ, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, từng chữ hiện ra dứt khoát, mang theo sự hào hứng xen lẫn niềm tin.
[Tôi sẽ đưa cho cô toàn bộ vốn hiểu biết của mình về cốt truyện. Để rồi, cô sẽ có một cái kết viên mãn như bất kỳ nhân vật chính nào khác. Một cái kết tốt nhất, mà dòng cuối sẽ viết: “Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.” như trong mấy câu chuyện cổ tích vậy.]
Cậu dừng một nhịp, để dòng chữ ấy ngấm vào khoảng trống giữa họ, rồi viết tiếp:
[Đổi lại thì tôi vừa viết lên một câu chuyện về một nhân vật phụ đứng lên trống lại số mệnh không phải rất thú vị sao. Viết truyện theo cách này chắc chắn là ước mơ của mọi tác giả trên đời đấy.]
Tinasha đọc lời đề nghị. "Một cái kết hạnh phúc đến mãi về sau sao?"
Cô khẽ nhíu mày. Lời hứa hẹn này nghe rất ngọt ngào, nhưng cũng thật đáng ngờ Những lời hứa như thế, cô từng nghe rồi. Từ bọn quý tộc gian trá, từ kẻ tuyên truyền chiến tranh, hay những tên lừa đảo bán niềm tin. Tất cả đều nói hay hơn làm.
Thế nhưng dù đã biết trước cái chết đang chờ mình, ý nghĩ về việc thay đổi số phận hoặc ít nhất là xem “tên tác giả” này sẽ giở trò gì lại khiến cô không thể bỏ qua. Là một tia hy vọng mong manh, hay chỉ là thứ tò mò điên rồ? Kỳ lạ thay, nó lại khiến cô muốn thử.
[Tức là cậu sẽ giúp tôi sống sót, đổi lại tôi phải mua vui cho cậu? Nghe khốn nạn thật đấy, nhưng cũng khá thú vị.]
[Tất nhiên tôi hiểu rằng cô rất cẩn thận, vậy nên cô không nhất thiết phải đồng ý giao kèo này.]
[Không sao đâu, giao kèo này tôi sẽ theo.]
Arthur ngạc nhiên. Cậu không ngờ Tinasha lại đồng ý nhanh đến vậy. Vậy là đã thành giao rồi ư?
Cậu thấy mình cần phải lục tung toàn bộ bản thảo, lên một kế hoạch mới có lẽ còn hấp dẫn hơn bất kỳ câu chuyện nào cậu sẽ viết.
Tuy nhiên, vấn đề vẫn còn đó.
[Nhưng mà tôi không biết cách rời khỏi thư viện này. Và tôi cũng không chắc có thể trở lại đây được nữa không.]
Ngay khi Tinasha viết xong, khoảng không phía sau ghế cô bỗng gợn sóng. Một cánh cửa ánh sáng lấp lánh từ từ hiện hình, lơ lửng giữa hư vô. Một cảm giác dâng trào, rõ ràng và chắc nịch: đây chính là lối ra.
Cô không chần chừ. Tiến lại gần, Tinasha đặt tay lên cánh cửa.
Đằng sau cánh cửa là hình ảnh bản thân cô đang nằm ngủ trên chiếc giường quen thuộc hiện ra ngay trước mắt. Bằng một cách nào đó, cô biết chắc chắn đó chính là lối ra khỏi nơi kỳ lạ này.
[Vậy ra đây là lối ra. Thật không thể hiểu nổi cả cuộc trò chuyện vừa rồi nó không xuất hiện vậy mà lần này lại ngay lập tức. Tức là chỉ còn thiếu cách thức để tiếp tục trở lại đây nhỉ. Hay tôi cứ thế đem cuốn sách này qua cửa luôn?]
Arthur cũng không chắc liệu đó có phải để tiếp tục liên lạc với cô không. Tuy nhiên nó khá đàng để thử.
Chưa kịp làm gì, thực thể ánh sáng ngồi phía bên kia chợt cử động. Rồi bằng một động tác chậm rãi, rút từ chồng sách bên cạnh ra một tấm thiệp nhỏ bằng giấy, hơi ngả màu. Mảnh giấy bay vút qua khoảng không, nhẹ nhàng đáp vào tay Tinasha, như thể bị dẫn đường bởi một sợi dây vô hình.
Trên mặt tấm thiệp, nét chữ gọn ghẽ ghi:
“Hãy trở lại đây mỗi khi cô cần một giấc ngủ ngon.”
Bên trên dòng chữ là biểu tượng cuốn sách chứa ngôi sao bạc, được bao xung quanh bởi vào tròn đứt đoạn. Tinasha nhận ra đây là thứ giúp cô có thể trở lại thư viện!
Tuy mọi vấn đề đã được giải quyết nhưng vẻ mặt Tinasha hơi đăm chiêu.
[Này chẳng phải mọi thứ bỗng quá thuận lợi sau cái giao kèo vô lí kia sao. Hệt như chúng ta đang làm theo ý của thứ này vậy.]
[Cứ lạc quan một chút cũng không sao đâu, sau cùng thì điều này có nghĩa chúng ta đang đi đúng hướng.] Arthur an ủi.
[Nghĩ như cậu cũng đúng nhỉ. Vậy chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé.]
[Ừ, hẹn gặp lại.]
Đang định đứng dậy, chợt Tinasha khựng lại, cô viết thêm một dòng nữa.
[Mà này, nếu đây là một câu chuyện, thì chẳng phải lần gặp gỡ này sẽ là chương mở đầu sao.]
Arthur bật cười. [Cứ cho là vậy đi.]
“Tên truyện này thì chắc để sau nhỉ.” Cậu thầm nghĩ.
Tinasha đứng lên, bước thẳng qua cánh cửa ánh sáng. Hình ảnh cô tan vào thế giới thực như một nét mực loang dần trên giấy.
Trên trang sách, ngay bên cạnh Lời nói đầu, một dòng chữ mới hiện ra:
(Chương mở đầu).
Đánh dấu một khởi đầu mới cho cả Arthur, Tinasha và câu chuyện chưa từng được viết đến.


0 Bình luận