Thế giới 2: Đứa con riêng của nhà tài phiệt

Chương 04

Chương 04

Cho đến lúc về đến tận nhà, Lâm Tử Yên cứ nhìn Mộng Đình chăm chú mãi. Gương mặt cô bé này vẫn khó ở như xưa, nhưng Mộng Đình lại vẫn cảm thấy có gì đó khang khác.

Hệ thống thì y như mọi khi, cứ léo nhéo bên tai cô mãi không ngừng:

"Lời khuyên khi nãy của cô là sao thế hả? Người bình thường chẳng phải sẽ nói đỡ cho mẹ của cô bé hay sao? Hoặc là khuyên cô bé hiểu cho mẹ một chút?"

Mộng Đình lạnh giọng:

"Ai mà biết, ta nghĩ sao thì ta nói thế mà thôi."

Thế giới này rộng và bao la như vậy, sao lại tất cả sự cố gắng của chúng ta từ trước đến giờ lại đều chỉ vì sự công nhận của một người?

Đó là suy nghĩ của riêng của một thượng tướng quân đoàn như Mộng Đình, bảo cô khuyên trẻ thì cô cũng chỉ biết khuyên vậy, còn muốn nhất nhất như mấy cuốn sách dạy giáo dục trẻ em thì tốt nhất nên trả luôn cô về thời tinh tế cho rồi.

Thay bộ đồ múa đã ướt đẫm mồ hôi ra bỏ vào chậu giặt, lúc này cô mới chợt nhớ ra một điều:

"Lâm Tử Văn sao rồi?"

Hệ thống khinh bỉ: "À, giờ cô mới nhớ ra đối tượng giải cứu của mình đó hả? Từ chiều đến giờ nằm nghỉ trong phòng, giờ ăn cơm chắc cô sẽ gặp đấy."

"Hiểu rồi."

Cô chỉ đáp một câu như vậy, rồi mở cánh cửa gỗ có khắc hoa văn phức tạp phía trên để vào phòng tắm. Mộng Đình mà cảm thấy thán phục không thôi. Quả nhiên là phòng tắm dành cho người có tiền ở thời cổ đại.

Căn phòng rộng rãi được chia ra làm hai khu vực riêng biệt: một phòng nhỏ để tắm bồn và một phòng còn lại là nhà vệ sinh. Bồn rửa tay trắng đẹp như pha lê, phía trên bày rất nhiều loại xà phòng đủ màu sắc.

Mộng Đình quơ đại mấy chai rồi chui ngay vào bồn tắm. Xả nước ấm vào, mở vài chai nước thơm, chẳng mấy chốc mà bọt xà phòng đã nổi lên đầy trong bồn.

"Đúng là thiên đường mà!"

Ngay cả Mộng Đình luôn mặt lạnh cũng kêu lên khe khẽ, khuôn mặt cô dần dần chìm vào làn nước.

Hồi còn ở trong quân, cô làm gì được hưởng những thứ xa xỉ như thế này?

Dù là đang làm nhiệm vụ cho hệ thống, Mộng Đình vẫn chưa bao giờ quên tôn chỉ của mình trước khi tham gia vào nhiệm vụ, đó là phải được nghỉ ngơi, hưởng thụ mọi thứ trước cái đã.

Đây chính là kỳ nghỉ của cô cơ mà.

Sau khi tắm táp xong, Mộng Đình vừa lau tóc vừa bước về phía bàn học của Lâm Tử Hi. Là đứa trẻ yêu thích thiên văn học, trên bức tường trong phòng nguyên chủ có treo một hệ mặt trời mini, các hành tinh được làm bằng nhựa vô cùng giống thật.

Kim, mộc, thủy, hỏa... mấy hành tinh này trong thời kỳ của cô là những điểm tham quan điển hình mà ai ai cũng biết, thậm chí có thể nói là ai cũng đã từng tới thăm ít nhất một lần. Thật khó mà tưởng tượng được rằng ở thời kỳ này, nó căn bản là một ước mộng xa vời.

Trên kệ sách bằng gỗ cũng toàn những cuốn về thiên văn phức tạp chẳng khác gì cuốn sách mà cô đã đọc từ sáng.

Đọc hết đống này... gọi Lâm Tử Hi là cuốn bách khoa sống về thiên văn cũng chẳng ngoa.

Con nít tám chín tuổi chẳng ai lại giống như cô bé cả.

Có lẽ đó là lý do mà Lâm Tử Hi không nói chuyện bình thường với những đứa trẻ cùng tuổi.

Thế nhưng... nói gì thì nói, Mộng Đình là một nhiệm vụ giả, có lẽ cô cũng nên giúp nguyên chủ khai thác được thế mạnh gì đó từ sở thích này chứ nhỉ?

"Không tồi đâu, cô nghĩ đúng rồi đấy ký chủ, với dạng nhiệm vụ ủy thác như thế này, các kỹ năng cô "cày" cho nguyên chủ đều được tính thêm điểm thuộc tính đó!"

Hệ thống từ đâu bỗng reo hò không ngừng bên tai Mộng Đình. Cô khẽ nhếch môi:

"Vụ giá cả để ngươi lo. Đừng có làm ta thất vọng đấy."

"Cứ giao cho tôi!"

Nếu hệ thống mà có tay và ngực, chắc chắn bây giờ Mộng Đình đã thấy nó vỗ bồm bộp vào đó rồi. Đang hăng máu thì nó chợt giật mình nhớ ra: tại sao nó lại có dáng vẻ giống như đàn em của Mộng Đình thế nhỉ?

Mà nghĩ đi nghĩ lại cả tiếng đồng hồ, cách tốt nhất để tận dụng sở thích của nguyên chủ chắc chắn không có gì khác ngoài việc mở câu lạc bộ thiên văn học trong trường.

Vừa nghe cái kết luận đấy của ký chủ xong, hệ thống cảm thấy như nó muốn nổ máy đến nơi:

"Cô có điên không vậy? Nguyên chủ không thích nổi bật cơ mà! Cô làm vậy là muốn gom OOC đấy à?"

Mộng Đình ngước lên khỏi tờ rơi kêu gọi mở câu lạc bộ trong trường bám đầy bụi của Lâm Tử Hi, trả lời chẳng liên quan chút gì đến câu hỏi của hệ thống:

"Cái này là nguyên chủ tự đem mình về từ trường đấy."

"Nhưng mà dù thế cũng đâu có nghĩa..."

Mộng Đình khẽ cười:

"Thế thì chả phải cổ cũng có ý định này từ lâu rồi đó sao? Vậy thì ta cứ thực hiện giúp cho cô ấy thôi."

"Này, cô..."

Hệ thống có vẻ muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng nó lại thở dài:

"Cô muốn làm gì thì làm. OOC thì tôi đây cũng mặc kệ!"

Thế là Mộng Đình chăm chú ngồi vào bàn, lấy bút ghi tên mình và tên hạng mục vào phần "thành lập câu lạc bộ" trên tờ rơi, tất nhiên là không thể thiếu vắng tiếng càm ràm vô cùng vô tận của hệ thống "bà mẹ" bên tai.

***

"Các vị tiểu thư thiếu gia, đã có cơm tối rồi đó ạ."

Lúc Mộng Đình đang tò mò dùng thử kính viễn vọng trong phòng mình thì nghe thấy tiếng gõ cửa, rồi giọng dì Phúc gọi vọng ra từ dãy hành lang.

Dì Phúc là vợ của chú tài xế Lý, đều là người đã phục vụ lâu bên cạnh Lâm lão phu nhân.

Lúc Mộng Đình bước ra vừa vặn nhìn thấy dì Phúc bước xuống lầu, ba cánh cửa khác trên dãy hành lang cũng từ từ mở ra, cô nhìn thấy Lâm Tử Yên, Lâm Tử Văn, và một cậu nhóc với đôi mắt hơi nhọn đầy vẻ tinh nghịch, chắc chắn là cậu tư Lâm Tử Sâm - cũng là đứa trẻ nhỏ nhất trong số bọn họ.

Lâm Tử Sâm vừa bước ra khỏi phòng đã liếc xéo Lâm Tử Văn, chạy băng qua Mộng Đình để đi cạnh Lâm Tử Yên. Lần đầu tiên Mộng Đình thấy gương mặt khó đăm đăm của con bé đó giãn ra, còn mỉm cười xoa đầu em trai mình.

Thật bất ngờ là mối quan hệ giữa chị em họ tốt như thế.

Gương mặt Lâm Tử Văn vẫn còn chút tái nhợt do căn bệnh say xe từ tận hồi chiều, vẫn luôn duy trì bước chân chầm chậm phía sau Mộng Đình. Cô làm như vô tình cũng đi chậm lại một chút, thế là bốn đứa trẻ xếp thành hai hàng cùng nhau sánh bước xuống tầng một của ngôi nhà.

Dinh thự nhà họ Lâm là một ngôi nhà cổ vô cùng nguy nga. Nghe nói rằng vào thời trẻ, Lâm lão gia đã mua rẻ nó từ tay một người bạn bị vỡ nợ. Nếu không thì bây giờ nhà họ Lâm có bán cả công ty cũng chưa chắc có thể có được căn nhà nào trang trọng và cổ kính như thế.

Kiến trúc trong nhà chủ yếu là các dãy hành lang dài. Bây giờ Mộng Đình đang đi trên một dãy hành lang như vậy. Trên tường treo khá những nhiều bức ảnh gia đình lồng trong khung gỗ. Mộng Đình ngắm mấy tấm ảnh một lúc, chẳng mấy chốc bọn họ đã bước vào phòng ăn.

Bên bàn ăn dài ngồi một ông lão tầm bảy mươi tuổi, nổi bật với chòm râu dài đến dưới ngực áo. Ánh mắt ông quắc thước trông vô cùng tinh anh, có thể nhìn ra được dáng vẻ oai phong thời còn trẻ.

Người đó không ai khác chính là là Lâm lão thái gia, cũng là ông nội Lâm.

Thấy mấy đứa cháu tiến vào, ông cũng chẳng cười lấy một cái, chỉ đưa mắt ra hiệu cho chúng nó nhanh chóng vào chỗ ngồi. Lâm phu nhân vẫn còn ở công ty chưa về, còn bà nội Lâm thì bị đau đầu chưa khỏi, đang nằm nghỉ bên trong phòng, nên bữa ăn này đám trẻ chỉ có thể ăn cùng với ông của chúng nó.

Và tất nhiên không cần phải nói, không khí bữa ăn căng thẳng đến mức nghẹt thở.

"Tử Hi, mau đi qua đây ngồi."

Lâm Tử Yên làm như vô tình kéo một chiếc ghế cách xa khỏi mấy chiếc còn lại, trong lúc đi qua nhỏ giọng nhắc nhở Mộng Đình.

Lâm Tử Văn yên lặng ngồi vào chiếc ghế bị cách xa nhất, cậu ta cũng không thèm liếc nhìn mọi người trên bàn ăn lấy một chút. Mộng Đình bỗng nhiên bị lâm vào tình trạng có chút khó đỡ.

Nên làm như thế nào đây nhỉ?

Mất tới năm giây sau, Mộng Đình kéo chiếc ghế từ tay Lâm Tử Yên, thuận tiện tự nhiên đặt về vị trí cũ, gần với ghế của Lâm Tử Văn.

"Này!?" Lâm Tử Yên khẽ rít lên bất mãn.

Ting! [Độ hảo cảm: 15 -> 20%]

Mộng Đình ngó ngó mặt Lâm Tử Văn, chả có chút thay đổi gì hết. Nếu không phải số liệu độ hảo cảm tăng lên vẫn còn nguyên đó, có lẽ cô sẽ nghĩ là vừa rồi mình gặp ảo giác cũng nên.

Ngay lúc ấy, dì Phúc bắt đầu bưng thức ăn lên bàn. Bà nội Lâm cũng đã báo trước rằng hôm nay có tiệc chào mừng Lâm Tử Văn, nên sẽ có chút đồ ăn thịnh soạn.

Nhưng vừa nhìn thấy Lâm Tử Yên khẽ thì thầm với Lâm Tử Sâm rồi len lén cười khúc khích là biết, hình như bữa ăn này có gì đó không ổn.

Chiếc đĩa được đặt trước bàn Mộng Đình. Là món bò bít tết vô cùng bình thường, còn nóng hổi và bốc mùi hương thơm phức.

À... còn phải dùng cả dao nĩa nữa cơ đấy.

Nó khiến cô nhớ lại mấy bữa tiệc xã giao khi xưa cô vẫn thỉnh thoảng phải đi sau khi kết thúc trận chiến. Dao nĩa trong thời của cô chỉ được sử dụng trong những bữa tiệc mang tính hình thức của giới cao tầng, hồi đầu Mộng Đình làm gì biết dùng mấy thứ phức tạp này, cũng bị đồng đội khi ấy cười nhạo suốt một thời gian.

Ăn uống thì cứ dùng dịch dinh dưỡng tu liền một cái là tốt nhất, chẳng phải vậy hay sao?

Cô lắc lắc đầu cầm dao nĩa lên, thành thục cắt miếng bít tết trước mặt ra thành từng miếng nhỏ, chú ý thấy thằng nhóc Lâm Tử Sâm lại không chú ý ăn mà cứ mải nhìn về phía bên này. Thế là Mộng Đình cũng tham gia, cùng nó liếc nhìn Lâm Tử Văn xem rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra.

Dù không biết trước đây Lâm Tử Văn sống cuộc sống như thế nào, nhưng cậu ta có vẻ như thật sự không biết cách sử dụng dao nĩa. Thức ăn đã để trước mặt từ nãy giờ rồi mà vẫn chưa thấy cậu ta động đậy gì.

À, có động đậy nhưng mà không đáng kể.

Ngón tay trắng trẻo của cậu khe khẽ nhúc nhích, còn nuốt nước bọt cái ực, có vẻ là đang rất thèm thuồng đĩa thức ăn ngon lành trước mặt, nhưng lại không biết phải ra tay như thế nào.

Thế là thành ra cậu ta cứ ngồi nhìn đĩa thức ăn mãi.

Lâm Tử Yên thấy thế đã vô tình bật ra tiếng cười khúc khích.

"Tử Văn, sao cháu còn không mau ăn đi?"

Ông nội Lâm vốn dĩ đang ăn uống chăm chư dường như đã bắt đầu nhận ra động tĩnh của bên này. Ông buông dĩa, nhìn một lượt cả bốn đứa trẻ. Tất nhiên là cả Lâm Tử Yên và Lâm Tử Sâm đã khôi phục lại dáng vẻ ăn uống đàng hoàng vốn được rèn giũa từ nhỏ của chúng nó, không ai để lộ ra chút sự bất thường nào.

Nhưng thằng nhóc Tử Sâm dù sao cũng còn nhỏ tuổi, nghe ông nói vậy liền làm bô như vô tình nhìn qua, giọng nói non nớt ồ lên cứ như thể vừa mới phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm:

"Cháu thấy hình như anh Tử Văn không thích đồ ăn của nhà mình hay sao ấy ông! Coi anh ấy không thèm đυ.ng dao luôn kìa!"

Mộng Đình thấy Lâm Tử Văn hơi nhăn mày, còn bên kia là tiếng ông nội Lâm đã bỏ dao và nĩa của mình xuống:

"Cháu ăn không hợp hay sao thế Tử Văn?"

Gương mặt cậu nhóc vẫn không hề có biểu cảm gì, nhưng vì ngồi cạnh Lâm Tử Văn nên Mộng Đình biết rõ rằng bàn tay cậu đã nắm lại thành đấm, còn khe khẽ nuốt nước bọt.

Phản ứng này tất nhiên khiến một người vốn đầy gia giáo kỷ cương như ông nội Lâm cảm thấy không vui, bèn nhíu mày lên giọng:

"Tử Văn? Lâm Tử Văn? Sao cháu lại không trả lời?”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!