Có rất nhiều người nghĩ rằng những đứa trẻ sinh ra ở gia đình giàu có là hạnh phúc nhất, bởi vì chúng chỉ cần chơi và học, chẳng phải lo toan đến cơm áo gạo tiền. Nhưng họ quên mất một điều rằng, chúng cũng phải sống dưới áp lực vô hình mà người lớn đặt lên vai mình, dường như chẳng bao giờ có thể thoải mái làm những điều chúng thích.
Đối với Lâm Tử Hi, học múa ba lê chính là một điều như vậy.
Hiện tại Mộng Đình đang vận bộ đồ múa ngồi trong xe, chú tài xế Lý sẽ chở cô cùng Lâm Tử Yên đến một trung tâm dạy múa nổi tiếng trong thành phố.
Mộng Đình đọc sách mãi thấy cũng hơi chán, bèn nghiêm mặt tám nhảm với hệ thống:
"Múa ba lê là môn múa như thế nào vậy?"
Giọng hệ thống đầy vẻ châm chọc:
"Cuối cùng đã đến lúc cô cần phải hỏi đến sự giúp đỡ của tôi rồi sao?"
Mộng Đình nheo mắt, sắc mặt không đổi:
"Ta là một chiến sĩ gien chứ có phải nhà thông thái đâu mà cái gì cũng biết."
"Ồ!" Không hiểu tại sao, Mộng Đình lại tạo cho hệ thống cảm giác rằng cái gì cô cũng biết, cũng làm được ngon lành trơn tru. Đến tận lúc này nó mới nhớ ra là cô cũng từng nhờ nó giúp đỡ tìm số điện thoại ở nhiệm vụ thế giới trước, bèn hào hứng trả lời:
"Đó là môn múa dành cho giới quý tộc. Là một dạng múa kỹ thuật hình thể có từ thời cổ xưa. Ở thời đại của cô thì hiếm thấy lắm, phải là dạng cực kỳ tai to mặt lớn mới được chiêm ngưỡng."
Mộng Đình nhíu mày, tự nhiên cô thấy có chút bất an:
"Nghe có vẻ như là một môn học vô cùng phiền phức."
Bên ngoài có tiếng thắng xe, đã đến trung tâm luyện múa. Vừa nhìn thấy đám con nít tầm bảy tám tuổi tung tăng nhảy nhót trên đầu ngón chân, hết tung người rồi lại xoay vòng lả lướt, Mộng Đình đã đen hết cả mặt lại.
May mà đám cấp dưới ở quân đoàn 5 không hề ở đây! Nếu đám chúng nó biết cô tập loại hình múa này, tới chín phần là cô sẽ bị cười đến mãn kiếp.
Chia tay với tài xế Lý, Mộng Đình cùng Lâm Tử Yên bước vào một lớp học có tên là "Lớp Hoa Hồng". Bên trong đã đứng sẵn tầm năm sáu bé gái, đứa nào cũng xinh xắn đáng yêu, tóc cột thành bím thả dài cùng đủ kiểu váy tập múa xinh xắn. Ở phía cuối lớp còn đứng vài vị phụ huynh, cứ chốc chốc lại giơ máy ảnh chụp một kiểu cho con gái bảo bối nhà mình.
Lúc Mộng Đình bước vào cũng là lúc cô giáo trẻ tuổi đang vỗ tay tập hợp cả lớp. Mấy bé gái ríu rít như đàn gà con tập trung lại thành một hàng. Cô giáo gật đầu cười tươi như hoa:
"Như các em đã biết, hôm nay là ngày phụ huynh cùng đến tham gia vào buổi học múa của chúng ta. Các em hãy cố gắng thể hiện để làm ba mẹ tự hào nhé!"
"Vâng ạ!"
Mấy đứa bé cùng đồng thanh đáp. Đôi mắt đứa nào đứa nấy sáng rực lên đầy vẻ quyết tâm. Giữa cái bầu không khí nóng hừng hực này, cái vẻ đờ đẫn không cảm xúc của Mộng Đình và Lâm Tử Yên trông có vẻ rất lạc quẻ, nhưng Mộng Đình không tính, phản ứng bất thường ở đây chỉ có một mình con bé Lâm Tử Yên.
Sau khi Lâm Nguyên mất, Lâm phu nhân còn đang phải tối mắt tối mũi để chấn chỉnh lại công ty, mấy buổi họp hành nội bộ còn dự không đếm xuể, càng không cần nói tới những dịp dự giờ lớp học linh tinh của mấy đứa con mình.
Nhưng ngặt nỗi mấy dịp linh tinh như thế này lại vô cùng quan trọng đối với tâm hồn còn non nớt của lũ trẻ.
Cô giáo đi bật nhạc ở chiếc loa đặt ở góc phòng, chỉ một lúc sau, bản nhạc giao hưởng du dương vang lên, cô thực hiện một loạt các động tác múa, dáng hình lả lướt xoay vòng hướng về chỗ mấy đứa nhóc Mộng Đình. Ánh mắt bọn nhỏ long lanh đầy ngưỡng mộ, cô giáo mỉm cười phẩy tay:
"Các em mau tập theo cô nào."
Mấy đứa nhỏ giống như mấy con robot vừa được bật máy, đứa nào đứa nấy bắt đầu giang tay, nhón bàn chân nhỏ trong đôi giày vải, cố gắng bắt chước theo động tác của cô giáo.
Tiếng bấm máy ảnh vang lên lách tách sau lưng, trong chốc lát mà chỉ còn có mình cô và Lâm Tử Yên là còn đứng nguyên tại chỗ chẳng thèm nhúc nhích gì. Cô giáo thấy thế bèn nhắc nhở, bấy giờ Lâm Tử Yên mới nhíu mày chặc lưỡi, miễn cưỡng làm theo.
Ba lê là môn múa chú trọng sự dẻo dai và mềm mại. Mà cơ thể của nguyên chủ lại thuộc kiểu cứng ngắc như khúc gỗ, thể lực cũng không tốt nên khi làm mấy động tác lả lướt trông rất kỳ cục, cứ như mấy con rối máy đã lâu không được tra dầu vậy. Mộng Đình mất một lúc mới lấy lại được cảm giác, may mà mấy động tác dạy cho trẻ con cũng không khó lắm, lát sau thì cô cũng tạm coi như theo được.
Nhìn sang phía Lâm Tử Yên, Mộng Đình cảm thấy hơi ngạc nhiên. Động tác của con bé này tuy hời hợt, giơ tay nhấc chân cũng chỉ làm cho có, nhưng lại đâu ra đấy rất đàng hoàng. Đặc biệt là khi con bé quay vòng trên mũi chân. Khác với mấy đứa bé khác nghiêng qua ngả lại tưởng chừng như có thể ngã bất cứ lúc nào thì cú xoay vòng của cô bé vô cùng hoàn hảo, thậm chí còn có thể duy trì tư thế đứng trên mũi chân thêm vài giây sau đó.
Rõ ràng là cô bé đã luyện tập điệu múa này rất nghiêm túc. Về lý do tại sao thì cũng khá dễ để đoán ra.
Lớp học múa diễn ra vô cùng suôn sẻ, đến giữa giờ học, Mộng Đình đã thuộc nằm lòng điệu múa của ngày hôm đó. Từng cú nhảy nhỏ, giơ tay, hất nhẹ hông giờ đây đều đã mượt mà hơn hẳn. Mộng Đình vừa ổn định thăng bằng sau một cú xoay, bên kia lớp học đã vang lên một tiếng "rầm".
Cả lớp học hốt hoảng quay sang nhìn, là Lâm Tử Yên và một cô bé khác đã ngã lăn ra trên mặt sàn gỗ.
Một người phụ nữ tóc uốn xoăn, ăn mặc sang trọng lập tức chạy đến từ cuối lớp, miệng cứ liên tục xuýt xoa:
"Ôi trời ơi con tôi!"
"Đau quá! Lâm Tử Yên cậu có mắt không vậy hả? Mắc cái gì nhảy đυ.ng vào tôi? Có biết mẹ tôi đang quay tôi múa không vậy?"
Cô bé kia vừa ngồi dậy được đã chỉ thẳng vào mặt Lâm Tử Yên mà mắng xa xả. Miệng Lâm Tử Yên mấp máy câu xin lỗi, nhưng rốt cuộc con bé vẫn nhíu mày, cắn răng lẩm bẩm trong miệng:
"Nhảy xấu hoắc như thế mà cũng dám để mẹ quay! Đúng là không biết nhục..."
Lâm Tử Yên nói rất nhỏ, nhưng ở trong căn phòng yên ắng này thì âm thanh càng nhỏ dường như lại càng vang vọng đến lạ thường. Người phụ nữ tóc xoăn kia vừa nhìn đã biết là không phải dạng vừa, bà ta nghe vậy thì cảm thấy bất bình cho con gái, nhất quyết đòi cô giáo cho gọi riêng Lâm Tử Yên ra ngoài để răn đe.
"Không được đâu thưa chị. Trung tâm chúng tôi đã có quy định nếu có vấn đề gì thì phụ huynh phải tự giải quyết với nhau. Không thể nào gọi cô bé ra ngoài như vậy đâu ạ..."
Dưới cái nhìn chằm chằm của người phụ nữ kia, cô giáo dè dặt đáp. Bà ta chống nạnh hất cằm:
"Thế thì cô còn đợi cái gì nữa? Mau gọi mẹ nó tới đây nói chuyện với tôi! Làm mẹ kiểu gì mà chẳng biết dạy con..."
"Vâng, vâng ạ, em sẽ đi gọi ngay!"
Cô giáo hấp tấp chạy về phía phòng thay đồ, chắc là đi tìm điện thoại.
Lâm Tử Yên cắn chặt môi đứng ở một góc lớp, dưới cái nhìn chằm chằm xen lẫn ái ngại của mấy đứa trẻ và những phụ huynh phía cuối lớp. Cô bé khi nãy đứng một bên khoanh tay nhìn với vẻ đắc ý.
"Này! Cậu làm gì thế!"
Lâm Tử Yên bỗng nhiên vùng chạy về phía một đứa bé khác khiến nó hoảng hốt la lên. Ai nấy trong phòng đều ngạc nhiên, cho đến khi định thần lại thì cánh cửa lớp dày nặng kêu lên lét két, cô bé đã chạy ra khỏi đó tự bao giờ.
"Đúng là một con bé không có giáo dưỡng!"
Người phụ nữ tóc xoăn vừa mắng vừa hồng hộc chạy theo, nhưng có vẻ không đuổi kịp Lâm Tử Yên, bèn về lớp báo lại với cô giáo.
Lớp học thiếu mất một học sinh nên đâm ra hỗn loạn lên hẳn. Mộng Đình nhân lúc không ai để ý cũng len lén chạy ra ngoài.
Vừa chạy trên dãy hàng lang, cô vừa nói chuyện với hệ thống:
"Con nhóc đó chạy đi đâu rồi thế?"
Hệ thống đáp gọn:
"Tôi sẽ chỉ đường cho cô."
Mộng Đình gật đầu, thân hình bé nhỏ nhanh nhẹn phóng xuống dãy bậc thang.
***
Nơi hệ thống chỉ Mộng Đình đến là trước một cánh cửa gỗ kém nổi bật ở tầng một của tòa nhà, phía trên có một tấm bảng lồng kính nhiễm một lớp bụi bẩn, dĩ nhiên là đã lâu không có người lau chùi. Mộng Đình nhìn tấm bảng đó một lúc, rồi đẩy cửa bước vào.
Trong này văng vẳng cái mùi ngai ngái của đám đồ cũ. Lâm Tử Yên ngồi vùi đầu vào gối ở một góc khuất nằm giữa một tấm bảng trắng có bánh xe và một chiếc thùng đựng rất nhiều trái bóng rổ, nếu không phải Mộng Đình đã được hệ thống chỉ cho rằng con bé ở đây thì chắc cũng khó mà để ý tới được.
Bên ngoài vang vang tiếng bước chân cùng tiếng gọi, có lẽ là cô giáo dạy múa đang đi tìm cả hai người đây mà.
Lâm Tử Yên nghe thấy tiếng động thì giật mình ngước lên, bánh xe của chiếc bảng phía sau cô bé phát ra tiếng lẹt kẹt, nhưng do trong phòng quá tối mà Mộng Đình không nhìn rõ sắc mặt con bé.
"Ai vậy?"
Giọng Lâm Tử Yên hít một hơi, giọng nói có lẽ là vì khóc nên hơi lạc đi, nhưng vẫn không hề mất đi sự kiêu ngạo vốn có. Mộng Đình cảm thấy rất ngứa tay muốn bật đèn căn phòng này lên, nhưng rốt cuộc thì cô nhíu mày nhịn lại.
Để người khác phát hiện ra cô và Lâm Tử Yên ở nơi này cũng không tốt.
"Có ai ở đó phải không? Sao lại không trả lời?"
Xấc xược thật đấy. Mộng Đình vừa ngoáy lỗ tai vừa nghĩ. Nếu không phải vì biết rõ Lâm Tử Yên là tiểu thư hàng thật giá thật, chắc Mộng Đình sẽ nghĩ con bé này là con gái của ông đầu gấu nào đó.
"Là em đây."
"Lâm Tử Hi!?"
Dù không thấy nhưng Mộng Đình cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ "bà chị hờ" của mình nhíu chặt đôi lông mày.
"Mày làm gì ở đây? Mày tính đến chọc quê... tao có phải không?”
Mộng Đình không nói gì. Lâm Tử Yên lại giống như bị bật trúng công tắc, nói liên thanh không dứt:
"Ừ thì tao bị chọc quê cũng phải đi. Chắc bình thường mày cũng hay thấy tao tập múa sau vườn nhà chứ gì? Tao đã nỗ lực như thế mà mẹ vẫn chưa từng một lần đến xem tao! Trong khi mấy đứa khác nhảy xấu như vậy mà mẹ chúng nó vẫn đến quay phim cho chúng nó..."
Lâm Tử Yên cảm thấy vô cùng bất công. Tại sao cô bé mãi không được người lớn công nhận? Không chỉ có mẹ, ông bà cũng nghĩ thế. Ông bà luôn nghĩ rằng người đáng tin cậy nhất trong ba chị em là Lâm Tử Hi! Còn đứa thân là chị cả như cô bé thì luôn luôn bị thuyết giáo, bị coi là đứa trẻ con hơn.
Lâm Tử Yên không hiểu! Rõ ràng là cô bé mới là người giỏi hơn cơ mà?
"Đứa như mày không hiểu được đâu Tử Hi! Mày cút đi chỗ khác đi!"
Càng nghĩ Lâm Tử Yên càng cảm thấy tủi thân. Từng tiếng nói giờ đây mang theo nức nở, vẫn không nghe thấy người đối diện trả lời.
Không hề có tiếng mở cửa rời đi, nên Lâm Tử Hi chắc chắn vẫn còn đang đứng ở đây.
"Đúng là em không hiểu thật."
Bên kia cuối cùng cũng vang lên tiếng nói, sau đó là tiếng bước chân và tiếng mở cửa.
Lâm Tử Yên cắn chặt môi, lúc nào cũng vậy, cô bé có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Tử Hi lúc thốt ra câu nói ấy. Đó chính là cái dáng vẻ đứng đắn đúng mực luôn làm cho cô bé cảm thấy hết sức bực mình.
"Nhưng chuyện chị múa đẹp thì em nghĩ là ai cũng hiểu rất rõ."
Ánh sáng lập lòe ngoài cửa nhà kho chiếu vào, rọi lên góc sáng của mấy trái bóng rổ trong chiếc thùng bên cạnh, chiếu lên cả góc mặt hờ hững của Lâm Tử Hi:
"Nếu em múa đẹp được như thế, em sẽ khoe cho cả cái trường này xem cú xoay người thần sầu của em. Chị luyện tập cực khổ vậy mà chỉ khoe cho một mình mẹ xem thôi thì đúng là uổng phí lắm đó!"
Lâm Tử Yên chỉ yên lặng nhìn cho đến khi cánh cửa nhà kho hoàn toàn đóng lại. Đầu óc dường như nhất thời trống rỗng, cô bé nuốt nước bọt, lúc bấy giờ mới định thần lại được.
Cơn tức giận cũng biến mất tự khi nào.
"Khoe cho... cả trường thấy sao?"
Lâm Tử Yên nhận ra rằng bản thân chưa từng suy nghĩ mảy may đến điều đó.


0 Bình luận