Người đẹp và phàm ăn
dangkhongbeo dangkhongkho
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 05: Cái hồ

0 Bình luận - Độ dài: 2,570 từ - Cập nhật:

“Em về rồi đây!”, tiếng cửa mở khá to làm sự tĩnh lặng của khu chung cư lúc 10 giờ sáng vỡ vụn.

Không có tiếng đáp lại.

Cốc cốc.

“Cửa không khoá đâu.”

“Anh đang học sao?”

“Ừm, hôm nay em định nấu gì thế?”

“Bánh mì sốt bơ tỏi và gà nướng!”, cô tiến lại gần, vừa nói vừa nhìn xuống một vài sổ sách trên bàn. “Mai là anh thi rồi đúng không? Có lo lắng không nè.”

“Cũng không hẳn.”, cậu vẫn giữ ánh mắt của mình nhìn vào trang sách, nhưng tầm nhìn ấy như nhoè ra. Cậu không đọc được gì. “Và muốn được như thế thì xin em làm ơn ra ngoài đi.”

“Rồi rồi. Nhưng rõ ràng là anh có học hành gì đâu?”

“!?”

“Trước khi em đến, không phải anh đang ngồi mần mò mấy khẩu súng kia à?”, cô chỉ tay xuống dưới giường.

“…Tôi giải lao một chút.”

“Sao cũng được.”

Cô bước ra cửa, khẽ khép khung gỗ ấy lại.

Đã một tháng trôi qua từ khi anh dến đây sống. Dù cô đã là nhàm chán lắm rồi, cũng chỉ vòng quanh ở nhà rồi lại ra siêu thị. Nhưng nhìn Martin thì lần nào cô cũng ngán ngẫm. Cậu ta chẳng bao giờ chịu bước ra khỏi phòng trừ giờ ăn và tắm. Còn khi nào cô tìm cậu thì đều bị đuổi ra.

“Lẽ nào anh ta là mèo à?”, cô dồn lực vào nhát dao đang cứa bánh mì, cọc cằn tự nhủ.

Sau một hồi hì hục nấu nướng, cuối cùng món ăn hấp dẫn của cô đã ra đến đĩa. Cô ưỡn ngực, tự hào về thành phẩm này. Và cũng tự tin rằng Martin sẽ lại ngấu nghiến và khen lấy khen để món ăn của cô như mọi khi.

“Đồ ăn chín chưa?”

“Sao anh không tự kiểm tra nhỉ? Nhưng phải nhớ rửa tay đó.”

Cả hai ngồi vào bàn.

Callista trước khi ăn luôn dành ra một lúc để cầu nguyện, và Martin thì tự nguyên chờ cho việc ấy xong xuôi.

“Ăn thôi!”

Như một con chó săn được thả xích, với dao và nỉa của mình, Martin gọn gàng ngấu nghiếng thịt gà và bánh mì.

“Coi chừng nghẹn… Đấy thấy chưa, nè.”

“C-ảm ơn.”, cậu ực hết cả ly nước.

“Ngon không?”

“Ngon lắm!”

“Hehe~~”, cô ngập ngừng một lát, “Mà anh này, tối nay chúng ta đi ăn ngoài nhé? Anh cứ lì mãi trong nhà thế này thì không tốt đâu.”

“…Nhưng-“

“Không có nhưng, tối nay 7 giờ em sẽ sẵn sàng tươm tất và anh cũng thế!”

“…Hiểu rồi.”

——

Tích tắc tích tắc. Chiếc đồng hồ để bàn của cậu dù là loại điện tử nên không kêu, nhưng mỗi khi một hai con số trên đồng hồ đổi thay, cậu lại gần với sự lo lắng của mình hơn.

Ánh mắt cứ đăm đăm nhìn đồng hồ, chắc chắn không phải là ánh mắt mong chờ. Martin nhăn nhó làm hai chân mày của mình đấu đá nhau. Đã 6 giờ 30. Cậu thì đã chuẩn bị xong xuôi, vì cũng không có việc gì nhiều hơn tắm rửa và thay quần áo. Nhưng với tâm trạng bây giờ, cậu chẳng thể làm được việc gì khác ngoài ngồi thờ thẫn.

Không chịu nổi cảm giác ấy nữa, cậu đứng dậy bước ra phòng khách. Vẫn là tầm nhìn quen thuộc, bàn ăn, tủ kệ, tivi. Tất cả đều chễm chệ và tĩnh lặng nhìn cậu. Có vẻ cảm giác lo lắng ấy càng thậm tệ hơn rồi. Callista không ở đây, nghĩa là cô đang ở trong nhà tắm.

Cậu thở dài. Một hơi rồi ngã rồi ngã người xuống ghế sofa. Cậu nhìn thẳng lên trần nhà, mắt không chớp. Trên đó có đèn, nhưng vì không ở trong tầm mắt nên nó không làm cậu chói. 

“Aaaaa…”, cậu buông ra một tiếng rỉ gì đó, cố ếm cơn nhói vừa thẳng thừng đánh cậu.

Rồi cậu lăn lộn, rồi lại nằm yên. Xong rồi vùi đầu vào gối.

“Anh đang làm gì thế?”

“!?”, cậu dừng ngay hành động kì lạ của mình, rướn người lên nhưng vẫn giữ tầm nhìn của mình tránh khỏi Callista, “Không gì cả.”

Tóc Callista vẫn còn ướt nhẹp và đang được lau khô bằng chiếc khăn mềm mại của cô. “Sao anh không thử nhìn vào em chút đi?”

Biết rằng điều gì tới rồi cũng sẽ tới, cậu hít một hơi thật sâu rồi ngay ngoắt sang.

“Nảy giờ anh lạ lắm đấy, em bình thường mà có gì đâu phải sợ.”

“Hm, đúng vậy.”, tất cả áp lực nảy giờ bỗng dưng biến tan mất.

Bộ trang phục hôm nay của Callista có phần đơn giản. Áo phông trắng và quần ống rộng. Phần nhô ra ở thân trên của cô làm cho bộ áo cao lên dưới hông chỉ chút xíu. Nên nhìn chung, với dáng người khá cao thì bộ quần áo trẻ trung này làm cô chân cô trông dài hơn hẳn.

“Ơ anh không nhận ra à?”

“Nhận ra cơ?”

“Chúng ta đang mặc đồ cặp đó!”

Cậu nhìn xuống mình, rồi lại nhìn vào cô. “…”. Bộ đồ của cả hai trông y hệt nhau.

“Hehe~ Đi thôi.”

——

Sau một hồi ngồi taxi, Callista kéo tay Martin đi, dẫn cậu vào một nhà hàng khá sang trọng.

“Chúng ta chẳng hợp với chỗ này chút nào…”

“Đúng, nhưng mà ta đâu có ăn ở đây.”

“Hể?”

Băng ngang qua những chiếc bàn gỗ, mùi hương tinh tế của những món ăn, âm thanh của cả một dàn nhạc nhỏ và bầu không khí sang trọng của chiếc đèn chùm, cả hai thế mà lại bước vào thang máy.

Chiếc thang từ từ nhấc bỗng họ, và dừng ngay tầng 12.

“Thích chứ?”

Cánh cửa thang mới chỉ hé mở thôi là mùi quen thuộc của món BBQ đã xộc thẳng vào. Làm nước dãi của Martin ứa ra, cùng với cơn đói vĩnh hằng của mình, cậu không thể chờ được nữa. Cậu chằm chằm nhìn vào cánh cửa thang vẫn mở với tốc độ thường tình, nhưng giờ lại như chậm lại. “Có!!!”

“Thế thì tốt rồi~”, cô lấy ra trong chiếc túi xách của mình một cặp vé khá hào nhoáng, xoè ra. “Và hôm nay anh không cần tiếc tiền đâu!”

Không trả lời, đúng hơn là cậu đang làm việc đó bằng hành động của mình.

Môi trường trước mặt là một khuôn viên rộng lớn với những dãy bàn dài. Phía trên chúng là nhiều loại thịt nướng, có chỗ thì toàn thịt tảng với một vài con dao bên cạnh, chỗ khác thì là các loại xiên. Nhưng điểm chung của chúng là mùi gia vị rất thơm, và vẻ ngoài mọng nước lẫn cảm giác của cả một bữa tiệc chứa trong một nhát cắn. Ngoài ra ở mỗi bàn đều có một đĩa rau củ xiên que cho đỡ ngấy.

Martin, tất nhiên là ngấu nghiến, đang trưng ra bộ mặt hạnh phúc nhất từng có của cậu.

“Coi chừng nghẹn nhé.”, cô cũng đến lấy vài xiên. “À mà anh này.”

“Sao?”, lại là khuôn mặt sóc ngậm hạt quen thuộc.

“Lát chúng ta ra hồ chơi nhé. Dù hôm nay không trăng nhưng vẫn sẽ đẹp lắm đấy.”

“Được thôi.”

——

“Dừng được rồi đó, nhân viên ở đây sắp đá anh ra ngoài rồi”, cô ghé sát vào tai Martin.

“…Ừm!”, cậu vẫn không quên cắn hết miếng thịt trên nĩa.

Họ được hướng dẫn đến phòng vệ sinh, bởi một người nhân viên vừa lấy hết những thớ cơ trên mặt, thả lỏng và thở phào.

“Thế… giờ chúng ta đi được rồi chứ?”

“Sao lại không nhỉ? Nhưng hôm nay em hơi kì lạ đấy nhé.”

“…Nơi em muốn đến cũng không xa lắm đâu. Chúng ta đi bộ.”

Thế là họ từ từ bước qua những ngôi nhà rất hợp mắt của khu vực này. Lối kiến trúc cổ điển có vẻ là chủ đề ở đây. Nhưng bức tường không đơn thuần mà đều được chạm khắc theo lối Gothic cứng cỏi, gai góc, và màu trắng tinh tươm cũng không hề được tô thêm màu như những bức tường nơi khác. 

Lần cuối cả hai cùng ra đường là lúc đi mua quần áo cho Martin. Đó là một buổi sáng nhiều năng lượng và trái ngược hẳn với cái không khí mát lạnh và vẻ đượm sầu hiện giờ. Lúc đó Callista chẳng ngần ngại gì mà dắt tay Martin đi, trên môi không dứt nụ cười. Nhưng giờ đây cô còn chẳng dám nhìn vào cậu, chỉ khép nép bước cạnh, mắt đăm chiêu. Martin cũng nhận thấy chuyện này. Cậu còn biết cả tại sao. Cả tháng qua cậu đã cố xa lánh cô gái này hết mức. Sự lạnh lùng không còn có thể mô tả cho những gì cậu làm nữa, đó phải là ghét bỏ.

Vậy nên cậu không nói gì, chỉ chờ xem mọi chuyện sẽ ra sao.

“Đến nơi rồi.”, họ dừng lại ngay cạnh bờ hồ. Một chiếc hồ xinh đẹp. Ánh trăng phía trên… không có, chỉ có những ánh đèn nhân tạo. Thế nhưng như vậy cũng không làm giảm đi chút nào vẻ cuốn hút của cái hồ này. Hình dạng của hồ khá tròn, xung quanh đều có cây cối. Giữa đêm tối tăm này mà mặt nước vẫn có thứ gì mờ ảo ánh bạc, như một làn sương. Cơn gió thì đung đưa những đôi tay cố với lấy trời xanh, con người thì lác đác nhưng vẫn chừa đủ sự tồn đọng để ta không thấy cô đơn.

Cả hai ngồi nhẹ nhàng xuống một băng ghế. Rồi lặng nhìn mặt hồ.

“Làn sương bạc trên hồ kia là gì thế?”, Martin thắc mắc.

“Chỉ là hơi nước bình thường thôi, nhưng dưới hồ là một nhà máy năng lượng nên nó phát sáng. Đẹp lắm đúng không?”

“Ừm. Như thể có một mặt trăng thứ hai dưới hồ vậy.”

“Trước đây nơi này nhộn nhịp hơn nhiều. Lúc em còn nhỏ xíu ấy. Nhiều người bán hàng rong cứ đến tối sẽ tập trung ở đây. Dần dần là những người nghệ sĩ đường phố. Nhưng sau khi xây dựng nhà máy dưới này thì hiếm khi có ai tới như chúng ta.”

“…Ngồi đây như này có nguy hiểm không thế?”

“Không đâu. Chỉ là ở trong thành phố ai ai cũng biểu tình không chịu xây dựng cái này. Nhưng tình trạng các tỉnh thành ngoài thủ đô thiếu thốn năng lượng nghiêm trọng thì lại không đồng ý với ý muốn bảo vệ sự thuần khiết của họ. Những người theo phe bảo vệ hay nói ‘Cái hồ này sẽ không còn là chính nó nữa’, dù đúng là thế. Trước đây dưới hồ có nhiều cá và thực vật, nhưng giờ thì chúng bị dọn sạch hết dù vẫn sống được. Em cũng chẳng biết vì sao nhưng có vẻ họ có lí do để làm thế.”

“Vậy… đây là thứ em muốn nói với anh sao? Đến mức làm em trông lo lắng đến thế cả buổi nay.”

“Không phải! Tại anh hỏi mà!!!”, cô hơi lớn giọng một chút.

“Rồi rồi, đừng có hét lên như thế.”

“Em có hét đâu.”

“Bỏ qua chuyện đó đi. Thế, em muốn nói gì?”

“…Đây là lần thứ hai em hỏi rồi đó”, cô nuốt xuống thứ gì đó, “Anh ghét em sao?”

“Không ghét.”

“Em biết, ánh mắt của anh, nụ cười của anh và cả giọng nói của anh. Chẳng gì giống như là anh ghét em cả. Nhưng hành động của anh lại chẳng giống thế, rõ ràng anh đã cố tránh mặt em!”, cô nói một tràng như thể đã kiềm nén từ lâu lắm.

“Anh biết.”

“Thế tại sao!?”, cô đã rưng rưng rồi.

Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên má cô, dùng ngón cái lau nước mắt. “Thôi nào, đừng khóc…Anh sẽ nói mà.”

“Vâng…”, cô cố nén nước mắt của mình như một đứa trẻ được hứa mua cho đồ chơi.

“Em biết vào thời kì đầu của ngành đột biến nhân loại, có nhiều người khi biến hình thì không thể kiểm soát bản thân đúng không?”

“Nhưng anh thì còn tệ hơn như thế. Anh chẳng thể kiểm soát được khi nào mình biến hình cả. Và mỗi khi anh vô tình trở thành một con sói đói, tất cả những người trước mặt anh đều chỉ còn trơ xương…”, cậu rũ đôi mắt ảm đạm của mình xuống, “Nên anh sợ…”

“Chỉ thế thôi á? Sao anh không nói sớm.”, nghe xong những lời ấy Callista lại chẳng e ngại chút nào, vả lại còn cười vui giữa những giọt nước đọng trên mắt mình. “Cái đêm chúng ta chung phòng ấy, anh có nhớ anh đã đi ngủ thế nào không?”

“…Không?”

“Đêm đó, lúc đang ngủ ngon lành thì bỗng dưng một hơi thở ẩm ướt tiến sát đến tai em. Giật mình tỉnh dậy, em quay ngoắt sang xem xem thứ gì to gan đến thế thì bắt gặp ngay một hàm răng sắt nhọn đang nhe ra.”, cô bỗng dưng dừng lại, “Cực kì đáng sợ!!!”, rồi đưa hai tay lên, giả làm một con thú nhe răng.

“Anh không sợ đâu đấy, kể tiếp đi.”

“Chán phèo.”, cô phồng má. “Rồi sau đó lúc đang định phản kháng thì… Nó liếm em. Như một con cún cưng chứ chả giống sói chút nào. Dù vẻ ngoài thì chắc chắn là sói rồi. Sau đó thì em để ý rằng nó đang mặc đồ của anh nên nghiểm nhiên là em biết cả.”

“…Vậy sao em không nói!!”

“Ai biết! Em tưởng anh biết rồi!”

“Nhưng như vậy chắc gì lần sau cũng thế.”

“Em không quan tâm! Nếu anh mà cố ăn thịt thì em chỉ đơn giản là để anh ăn thôi. Sau đó thì anh cũng chẳng sống nổi quá 2 tuần. Cha mẹ em sẽ biết chắc mình phải tìm ai về đưa lên ghế điện!”

“Vậy cơ á!”

Hai người đều lớn giọng với nhau.Rồi Martin véo má Callista. Callista cũng không chịu thua, véo lại Martin. Sau một hồi họ mới chịu dừng.

“Được rồi… Anh thắng!”, cô thở dốc.

“Hahaha”, Martin cười đắc thắc.

“Nhưng cái tiếp theo em sẽ thắng!”

“H-“, lời cậu bị ngắt, bởi một nụ hôn thẳng vào môi. Sâu ơi là sâu. Họ chạm nhau như hai dòng nước. Hoà vào nhau.

Sau sự bất ngờ và một khắc suy nghĩ, cậu cũng thả lỏng và chấp nhận lấy cô.

“Em thắng rồi chứ?”

“Em thắng rồi…”

“Vậy phần thưởng của em là?”, cô đưa sát mặt mình vào mặt Martin.

“Xin em, nếu anh mà cố ăn thịt em thì hãy cứ giết đi.”

Thế là cô ôm chầm lấy cậu. “Không. Nếu anh đã cố giết em thì hình phạt tồi tệ nhất chắc chắn là để anh sống rồi.”

“Tàn nhẫn thật đấy…”

Một đêm tuyệt đẹp, và một lời hẹn không thành lời.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận