• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04

0 Bình luận - Độ dài: 2,387 từ - Cập nhật:

Gareth đã làm việc cho gia đình Carolin nhiều năm, từ thời ông nội của Silas, Công tước Richard Carolin. Ông là người đàn ông của bóng tối và sự im lặng. Nhờ năng khiếu với ma thuật bóng tối, ông có thể di chuyển như một bóng ma và làm giảm sự hiện diện của bản thân. Đôi mắt tinh tường không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, mạng lưới quan hệ trải khắp lãnh thổ cùng lòng trung thành tuyệt đối với gia tộc Carolin đã giúp ông luôn nhận được sự tin tưởng từ gia chủ qua các thời kỳ, và được giao những nhiệm vụ quan trọng.

Đối với ông, nhiệm vụ theo dõi Tiểu thư Cermia thật đơn giản và nhạt nhẽo. Với tầm nhìn được ma thuật cường hóa, Gareth có thể quan sát một phần lịch trình sinh hoạt của Cermia từ một tòa tháp đối diện. Trong hai ngày đầu, cô gần như không làm gì nhiều, chỉ quanh quẩn trong phòng, dành phần lớn thời gian để viết một cái gì đó trên những tấm giấy cũ, hoặc gọt đẽo thứ gì đó từ đống gỗ vụn cô thu gom được. Đôi lúc Cermia cũng có những hành động khá kỳ lạ: cô sẽ ném những mẩu giấy bị vo viên vào một cái sọt, khi ném vào, cô sẽ đưa hai tay úp vào một bên thái dương như thể chúc ngủ ngon. Gareth không hiểu, nhưng ông đoán đó có thể là một cử chỉ ăn mừng, hay ban đêm, khi nằm trên giường, cô thường nhìn cái gì đó dưới bụng một lúc lâu, sau đó thở dài rồi đi ngủ,... Mọi thứ đều khá bình thường, duy chỉ có một điều khiến Gareth chú ý, đó là cách người hầu đối xử với Cermia.

Những người hầu thường không ở lại phòng lâu, họ chỉ đưa đồ ăn đến rồi rời đi nhanh chóng, không có ai ở lại dọn dẹp hay giúp Cermia tắm rửa, thay quần áo. Ngay cả hành động đơn giản nhất là cúi chào chủ nhân của họ cũng không. Chất lượng bữa ăn của Cermia cũng có vấn đề. Thức ăn cô được phục vụ còn tệ hơn cả binh lính trên chiến trường. Khi Gareth hỏi những người hầu, họ đều nói đó là thức ăn còn thừa từ bữa ăn trước của Cermia, hay cố gắng trả lời qua loa hoặc lảng tránh.

Ông không biết nhiều về Cermia ngoài những lời bàn tán, cô nóng tính, độc địa và vô dụng. Nhưng dù có thế, cô vẫn mang họ Carolin, vẫn là một phần của gia tộc mà ông phụng sự. Vậy nên, hành động của những người hầu này đối với ông là một sự xúc phạm ghê tởm. Gareth muốn xử tử chúng ngay lập tức, nhưng công việc được giao của ông chỉ là quan sát, vậy nên, tất cả những gì ông có thể làm là đe doạ một vài người cải thiện bữa ăn của Cermia lên một chút, còn việc giải quyết tận gốc vấn đề sẽ do gia chủ quyết định.

Gareth nghĩ mọi thứ vẫn cứ bình thường như thế, nhưng vào đêm thứ ba, ông đã phát hiện ra điều đáng kinh ngạc. Khi cả dinh thự chìm vào giấc ngủ, và những người hầu tin rằng tiểu thư đã yên vị trong phòng bị khóa cửa, Cermia lại lẻn ra ngoài bằng một chiếc chìa gỗ do cô tự chế. Cô bé chống gậy khéo léo vượt qua những lối đi ít người để ý, ra khỏi dinh thự bằng cửa bếp và trốn ra ngoài bằng một khe hẹp ở hàng rào phía sau. Cermia làm mọi thứ thuần thục như thể đây không phải lần đầu, không một ai biết cả. Người hầu không ai quan tâm đến Cermia. Căn phòng của cô được coi là một "góc chết" trong dinh thự, nơi không ai muốn lui tới. Trái tim mana đã mất ánh sáng của cô lại trở thành một lợi thế, Cermia hoàn toàn không bị nhắm tới bởi các pháp thuật cảnh báo và dò tìm của dinh thự. Chính vì thế, dù với cái chân tập tễnh, cô vẫn thực hiện mọi thứ một cách trót lọt.

Gareth cẩn trọng bám theo, giữ một khoảng cách an toàn. Cermia không đi về phía cổng chính, cô ngó quanh một lần rồi hướng về phía khu chợ đêm của thành phố, nơi những quầy hàng và các quán rượu bình dân tập trung. Cô bé dừng lại ở một góc phố vắng vẻ, dưới ánh sáng lờ mờ của một chiếc đèn lồng treo trên tường.

Ở đó, có một ban nhạc đường phố đang chơi những giai điệu buồn bã nhưng đầy cuốn hút. Họ là những người nghệ sĩ lang thang, với những nhạc cụ cũ kỹ nhưng tràn đầy nhiệt huyết. Cermia tiến lại gần, khuôn mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng Gareth nhận ra một điều kỳ lạ.

Khi Cermia cúi chào ban nhạc và họ đáp lại bằng những nụ cười thân thiện, đôi mắt hổ phách lờ đờ và mệt mỏi của cô bỗng sáng lên một chút. Đó chỉ là một tia sáng rất nhỏ, rất thoáng qua, nhưng đủ để Gareth, một người đã quen với việc quan sát những biểu cảm tinh vi nhất, nhận ra. Cô bé ngồi xuống một bậc đá gần đó, lắng nghe những bản nhạc. Rồi bất ngờ, Cermia đưa tay ra, xin phép mượn một cây sáo gỗ từ một thành viên trong ban nhạc.

Gareth nín thở quan sát. Cermia đặt cây sáo lên môi, và một giai điệu trong trẻo, đầy cảm xúc bỗng vang lên, hòa quyện với những nhạc cụ khác. Giai điệu đó khác hẳn với sự u uất của ban nhạc, mang theo chút gì đó của sự tự do, của những cánh đồng bát ngát, và cả một nỗi niềm sâu kín. Ban nhạc ngạc nhiên, rồi nhanh chóng điều chỉnh theo giai điệu của cô bé, tạo nên một bản hòa tấu bất ngờ và tuyệt vời.

Và trong khoảnh khắc đó, Gareth chứng kiến một điều mà anh nghĩ cả đời sẽ không thấy: Cermia nhoẻn miệng cười. Một nụ cười rất nhẹ, rất tự nhiên, và chỉ thoáng qua như một cơn gió lướt qua mặt hồ. Nó không phải nụ cười giả tạo, không phải nụ cười gượng gạo, mà là nụ cười của một người tìm thấy niềm vui thực sự.

Sau khi chơi nhạc một lúc, Cermia trả lại cây sáo. Cô nói chuyện với các thành viên ban nhạc bằng giọng nói trầm tĩnh, không còn vẻ gai góc. Rồi, như một phần của nghi thức bí mật nào đó, cô bé rút ra một số mảnh giấy được cuộn tròn cẩn thận từ trong tay áo.

Không lâu sau, một vài người đàn ông ăn mặc có vẻ là kỹ sư, thợ rèn hoặc thợ thủ công – những người có vẻ ngoài khắc khổ, tay chân lấm lem dầu mỡ – xuất hiện từ bóng tối. Họ trao đổi nhanh chóng với Cermia. Gareth không thể nghe rõ cuộc trò chuyện, nhưng anh thấy Cermia trao cho họ những mảnh giấy, và đổi lại là những đồng xu lấp lánh. Đó không phải là số tiền lớn, nhưng cũng không phải là ít ỏi đối với những người bình dân.

Với đôi mắt được cường hóa bằng ma thuật, Gareth nhìn ra được một phần lộ ra của mảnh giấy. Nó hình như là bản vẽ một lò nung của các thợ rèn, nhưng trông hơi khác và đặc biệt chằng chịt những con số, như thể là bản vẽ kỹ thuật vậy.

Sau khi hoàn tất việc trao đổi, Cermia chào tạm biệt ban nhạc và những người thợ thủ công, rồi bắt đầu chuyến dạo chơi ở chợ đêm. Gareth giữ khoảng cách an toàn nhưng vẫn không rời mắt khỏi cô. Dù sao, Cermia vẫn mang họ Carolin, vẫn là một quý tộc, việc cô ở ngoài một mình và không có hộ vệ là một điều hết sức nguy hiểm. Gareth đã khởi động sẵn các ma pháp cần thiết để phòng khi có kẻ nhận ra thân phận của Cermia, ông sẽ can thiệp và bảo vệ cô. Nhưng Gareth đã lo xa. Cermia có vẻ quen thuộc nơi này hơn ông nghĩ. Cô ghé qua một cửa hiệu mua thêm giấy và vài dụng cụ đo đạc, rồi đến xưởng mộc xin một vài mẩu gỗ cũ. Cuối cùng, cô mua một ổ bánh mì nóng hổi rồi ghé vào một quán rượu. Mọi người cô gặp đều có vẻ quen Cermia, nhưng tuyệt nhiên, không ai nhận ra thân phận quý tộc của cô như Gareth lo lắng cả.

Gareth theo Cermia vào quán rượu, ông chọn một bàn cách xa, gọi một ly bia lạnh và âm thầm theo dõi. Ông chủ quán là một gã cao to vạm vỡ bưng ra một đĩa súp và đặt lên bàn Cermia. "Một đĩa đậm vị cho cô bé cau có đây," ông nói. Cermia vẫn với gương mặt thờ ơ, cảm ơn ông chủ quán, cô lôi ổ bánh mì vừa mua, quẹt vào đĩa súp và ăn ngon lành.

Sau bữa ăn, Cermia trả tiền cho ông chủ, nhưng gã chỉ vỗ vai cô, cười lớn: "Riêng cô bé cau có thì chú miễn phí cả tháng, cháu đã giúp chú nhiều quá rồi." Sau khi tạm biệt ông chủ quán rượu, Cermia men theo đường cũ trở về dinh thự. Trước khi rời khỏi chợ đêm, cô nhìn quanh một lúc như để đảm bảo, rồi biến mất vào bóng đêm. Gareth chờ đợi cho đến khi Cermia trở về phòng an toàn, rồi anh ta cũng trở về và lập tức viết một báo cáo chi tiết gửi cho Silas.

Trong báo cáo, Gareth ghi lại những hoạt động hằng ngày của Cermia, cuộc hành trình của cô khi đêm xuống, những thứ cô bán, những vật cô mua, những người cô gặp. Tất cả đều được Gareth ghi chép cẩn thận và tỉ mỉ. Cuối cùng, ông cũng không quên ghi lại những vấn đề của người hầu vào báo cáo. Ông biết, những điều ông thấy hôm nay sẽ khiến Silas phải suy nghĩ rất nhiều.

Góc nhìn của Cermia Carolin

Sau lệnh cấm túc của Silas, Cermia trở về phòng mình, không hề ngoảnh lại, bởi cô chẳng bận tâm việc họ nghĩ gì hay cảm thấy thế nào về mình. Mọi sự chú ý hay đánh giá của họ giờ đây đều trở nên vô nghĩa.

Trên hành lang dẫn về phòng, Cermia vô tình chạm mặt Mary. Cô hầu gái vẫn còn đứng đó với đôi mắt đỏ hoe ngấn nước, hằn lên vẻ uất ức đầy giả tạo. Vừa nhìn thấy Cermia, Mary theo phản xạ lùi vội một bước, nỗi sợ hãi hiện rõ trong đáy mắt. Ả ta định mở miệng thốt ra điều gì đó, có lẽ là một lời nguyền rủa ác ý, nhưng khi bắt gặp ánh mắt hổ phách lạnh lẽo và vô cảm của Cermia, tất cả những lời đó đều nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt ấy không mang theo hờn giận hay thù hằn, chỉ có một khoảng trống vô tận của sự dửng dưng và khinh miệt, như thể lần tới Cermia sẽ giết chết cô ta. Mary run rẩy, không dám hó hé thêm lời nào.

Cermia chẳng bận tâm, cứ thế khập khiễng bước qua, tiếng gậy gỗ khẽ chạm vào sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, đều đặn như nhịp đập của một trái tim sắt đá.

Về đến căn phòng quen thuộc, Cermia khẽ đóng cánh cửa. Cô không còn chú ý đến sự cũ kỹ hay lạnh lẽo của nó nữa. Giờ đây, căn phòng này là nơi trú ẩn, là bản doanh để cô bắt đầu hành trình mới. Cô ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà còn vương lại.

Bàn tay Cermia vô thức mở ngăn bàn, chạm vào một cuốn sổ da cũ kỹ nằm khuất sau vài mảnh giấy. Cô cầm nó lên. Đó là một cuốn nhật ký, nét chữ bên trong mềm mại, nắn nót. Cô nhận ra đó chính là nhật ký của Cermia cũ.

Cô lật từng trang. Những dòng chữ đầu tiên thấm đẫm nỗi buồn, sự cô độc, những uất ức khi bị ruồng bỏ, và cả lời oán trách số phận nghiệt ngã. Cô đọc thấy những đoạn viết về việc bị mọi người ngó lơ, về sự vô vọng khi trái tim mana mất đi ánh sáng, và sự ghẻ lạnh từ chính người anh trai ruột. Càng về sau, những từ ngữ trong nhật ký càng nặng nề. Đến những trang cuối, cách hành văn của Cermia cũ càng lủng củng, nét chữ ngày một run và những câu từ tự trách về sự vô dụng của bản thân ngày một nhiều. Ở trang cuối, chỉ còn hai từ "muốn chết" bị cô bé bôi đi rồi viết lại rất nhiều lần. Cermia khẽ nhíu mày. Cô biết Cermia cũ đã từng tuyệt vọng đến nhường nào. Vào những ngày cuối trước khi chọn cái chết, bản thân cô bé cũng đã không còn tỉnh táo nữa.

Cermia (hay Nguyễn Đại Nghĩa) thở dài. Cô không trách Cermia cũ vì đã để lại cái mớ hỗn độn này cho cô, nhưng Cermia cũng cảm thấy cô bé này đã quá cực đoan. Là một người đàn ông U30 phải tự lập từ sớm ở thế kỷ 21, Cermia hiểu cô bé đã tuyệt vọng bấu víu vào hai chữ "gia đình" này đến mức nào. Nhưng Cermia hiện tại thì khác, cô không có bất kỳ liên kết nào với gia tộc này, cô cũng chẳng muốn cải thiện những định kiến nơi này dành cho cô. "Chỉ cần biến khỏi đây, mọi thứ sẽ ổn thỏa," Cermia tự nhủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận