• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 03

0 Bình luận - Độ dài: 2,114 từ - Cập nhật:

Buổi chiều hôm đó, khi Cermia đang ở trong phòng, tiếp tục công việc đẽo gỗ và suy tính kế hoạch đào tẩu, một cô hầu gái gõ cửa và thông báo. "Tiểu thư Cermia, Gia chủ Silas cho gọi người đến phòng làm việc của ngài ấy ạ."

Cermia khẽ nhíu mày. Đến phòng làm việc của Silas? Điều đó thật hiếm khi xảy ra. Cô đặt con dao nhỏ xuống, đứng dậy và theo cô hầu gái đi dọc hành lang dài, băng qua những khu vực cô hiếm khi đặt chân tới. Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa gỗ sồi lớn, chạm khắc tinh xảo – phòng làm việc của Gia chủ.

Khi Cermia bước vào, Silas đang đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra khu vườn. Ánh nắng chiều đổ vào căn phòng đầy sách và bản đồ, làm nổi bật vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt anh ta. Anh ta quay lại, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào Cermia.

"Cermia," Silas lên tiếng, giọng anh ta không giấu được vẻ lạnh lùng và thẳng thắn. "Có người tố cáo em đã ra tay với người hầu" Anh ta nhìn thẳng vào cô, như muốn đọc thấu suy nghĩ của cô. "Em có thừa nhận không?"

Cermia ngẩng đầu lên, ánh mắt vô hồn và lạnh nhạt nhìn Silas. Cô không có ý định chối cãi, cũng không cảm thấy cần phải giải thích. Với Cermia, Mary xứng đáng bị nhiều hơn như vậy.

"Phải, thưa Gia chủ," Cermia đáp, giọng điệu bằng phẳng, không chút cảm xúc. Cô nhận.

Silas khẽ nhíu mày, có lẽ anh ta đã mong đợi một lời biện minh hay một sự chối bỏ. Nhưng sự thừa nhận trực tiếp, không một chút hối lỗi hay sợ hãi, khiến anh ta hơi bất ngờ. Anh ta thở dài, giọng nói trở nên trầm hơn.

"Em sẽ tiếp tục bị cấm túc trong phòng. Đây là hình phạt cho hành vi của em. Đồ ăn sẽ được mang đến như thường lệ, nhưng không được phép rời khỏi phòng khi chưa có lệnh."

Cermia chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt không đổi. Cô không ngạc nhiên. Cô đã quá quen với việc bị cấm túc, quen với sự cô lập. Đối với cô, điều này thậm chí còn tốt hơn, cô không muốn phải giao tiếp với ai trong khoảng thời gian này. Với cả, hiện tại cô cũng không muốn đi đâu cả. Silas nhìn Cermia thêm vài giây, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó trong đôi mắt vô hồn ấy, rồi anh ta quay người, bước về phía bàn làm việc, như đã kết thúc cuộc đối chất. Cermia khẽ cúi chào và lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cermia tiếp tục gọt đẽo khúc gỗ sau khi trở về phòng, như thể cuộc đối chất vừa rồi chưa từng xảy ra. Ở thế giới cũ, mẹ cô cũng hay như vậy. Cô đã quen rồi. Quá quen rồi.

Sau cuộc gặp với Cermia, Silas còn có việc phải làm, anh hành động không chút chậm trễ. Anh triệu tập ngay lập tức những thuộc hạ đáng tin cậy nhất: đội trưởng đội trinh sát tinh nhuệ và trưởng khoa nghiên cứu ma pháp của gia tộc – những người có chuyên môn về phân tích độc tố và điều tra thực địa.

"Phải kiểm tra ngay lập tức nguồn nước từ thượng nguồn núi Fancy, nơi các con suối đổ về cánh đồng lúa của chúng ta," Silas ra lệnh, giọng điệu kiên quyết. "Tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, dù là nhỏ nhất. Lấy mẫu nước và mẫu đất. Ưu tiên hàng đầu là tốc độ và sự bí mật."

Đội trinh sát nhanh chóng lên đường. Chỉ vài giờ sau, những báo cáo đầu tiên đã được gửi về. Kết quả sơ bộ từ các pháp sư đã xác nhận: có dấu vết của một loại độc tố thực vật không rõ trong các mẫu nước lấy từ một số con suối trên thượng nguồn. Hiện không biết chúng có gây hại cho con người và gia súc không, nhưng có khả năng làm suy yếu sức sống của cây trồng nếu tiếp xúc lâu dài.

Silas ngồi trong thư phòng, nhìn chằm chằm vào bản đồ lãnh địa, khoanh tròn những con suối bị ảnh hưởng. Nếu lời nói của Cermia đúng, mọi chuyện sẽ còn tệ hơn rất nhiều. Anh ta lập tức ra lệnh phong tỏa các khu vực bị ảnh hưởng, cử thêm người để truy lùng bọn cướp với quyết tâm cao độ. Anh cũng yêu cầu các pháp sư nghiên cứu ngay lập tức để tìm ra loại chất độc và cách thanh lọc nó.

Còn một điều khiến Silas bận tâm nhất lúc này lại là Cermia.

Anh đặt tay lên trán, hồi tưởng lại những gì đã biết về cô em gái mình. Cơ thể Cermia yếu ớt từ nhỏ, tật nguyền và vô năng với mana, con bé đã bị cho là "điềm gở", mang tiếng xấu sau cái chết của mẹ và cha. Cô bé nóng nảy, bốc đồng, luôn cảm thấy bị ruồng bỏ và thường xuyên tìm cách gây sự chú ý bằng những hành vi phá phách, làm loạn. Silas nhớ rõ những cơn thịnh nộ của Cermia khi bị cấm túc, cô bé đã đập phá đồ đạc, la hét không ngừng, thậm chí có lần còn ngất xỉu vì kiệt sức.

Rồi khi sự việc con bé đổ tội cho người hầu bắt nạt và trộm tiền, đó là lần cuối Silas thấy con bé làm loạn, sau đó, Cermia trở nên im lặng. Cô không còn la lối, không còn đập phá. Căn phòng của cô trở nên tĩnh mịch, gần như vô thanh. Có vẻ, con bé cuối cùng cũng đã hiểu chuyện và chấp nhận hơn một chút, hoặc có lẽ chỉ là Silas nghĩ vậy. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt Cermia hôm nay, anh thấy gì, không gì cả. Và điều này làm anh suy nghĩ.

Một tuần trôi qua, Silas chìm đắm trong công việc điều tra và giải quyết cuộc khủng hoảng của lãnh địa. Những báo cáo bắt đầu đổ về. Ban đầu, chúng vẫn mông lung, không có gì cụ thể, chỉ là những miêu tả quen thuộc về bệnh cây và dấu vết bọn cướp. Nhưng rồi, một báo cáo từ đội pháp sư đã khiến Silas phải dừng mọi công việc. Họ phát hiện ra tên loại chất độc và phương pháp che dấu của kẻ thù nhờ một mẫu vật trong con suối lớn nhất, nơi cung cấp nước cho phần lớn các cánh đồng bị bệnh. Loại hóa chất này không hề xuất hiện tự nhiên trong vùng, và mặc dù nó không gây chết người ngay lập tức, nhưng nó lại có khả năng gây hại từ từ cho thực vật, khiến chúng yếu đi và dễ mắc bệnh hơn. Hơn nữa, những dấu vết này được tìm thấy ở những vị trí khá hẻo lánh, khó tiếp cận và ngụy trang bằng nhiều cách tinh vi. Những báo cáo của trinh sát về ngọn núi cũng dần đổ về, họ tìm thấy rất nhiều đá kháng mana được rải khắp ngọn núi, số lượng lớn đến khó tin cho một toán cướp nhỏ, chính vì thế nên đội pháp sư của Elana hoàn toàn bó tay trong việc truy vết.

Silas nắm chặt nắm đấm. Lời lẩm bẩm của Cermia đã đúng. Không phải là bệnh dịch tự nhiên, mà là một hành động cố ý, một âm mưu hèn hạ nhằm phá hoại nguồn sống của lãnh địa Carolin. Bọn cướp không phải chỉ là cướp, mà là những kẻ tay sai được thuê để thực hiện hành vi đầu độc này.

Nhờ chuẩn bị kịp thời, việc thanh lọc chất độc diên ra nhanh chóng và hiệu quả. Trinh sát cũng đưa về những vị trí bọn cướp dựng trại. Và sớm thôi Silas sẽ đưa hết chúng lên giá treo cổ.

Mất thêm ba ngày nữa để mọi thứ dần ổn thoả. Silas dựa lưng vào ghê, thở dài, khi gánh nặng về nguồn nước vơi đi, những suy nghĩ về Cermia lại quanh quẩn trong đầu anh. Sự thay đổi đến kỳ lạ của Cermia, từ một đứa trẻ nóng nảy, hay la hét, đôi khi còn đập phá đồ đạc khi không được như ý, trở thành một cái bóng vô cảm, càng khiến anh ta day dứt. Silas tự hỏi, liệu có phải anh đã quá thờ ơ với cô em gái của mình?

Điều khiến Silas trăn trở nhiều nhất là thái độ của Cermia khi anh ta đối chất về việc cô đánh người hầu Mary. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho một trận cãi vã, hay ít nhất là những lời biện minh vụng về. Nhưng Cermia lại thừa nhận một cách lạnh lùng, không chút hối lỗi hay sợ hãi. "Phải, thưa Gia chủ." Câu trả lời ngắn gọn, dứt khoát đó như một nhát dao cứa vào tâm trí anh. Tại sao cô lại chấp nhận hình phạt một cách dễ dàng đến vậy? Tại sao cô không bào chữa cho hành động của mình, không hề tỏ ra căm ghét hay phẫn nộ như những lần trước? Sự bình thản đến đáng sợ của cô khiến anh cảm thấy có điều gì đó hoàn toàn không đúng.

Điều này làm Silas nhớ lại những lần anh và Cermia chạm mặt gần đây, cô ăn mặc rất giản dị và không hề phù hợp với thân phận. Anh thấy khó hiểu khi Cermia vẫn được cấp tiền hàng tháng, nhưng lại chưa bao giờ thấy cô tiêu xài gì, hay đòi hỏi thêm. Điều đó khiến anh bắt đầu nghi ngờ về khoản tiền được cấp cho Cermia đã đi đâu. Hơn nữa, những báo cáo từ một số người hầu, đặc biệt là Mary trước đây, từng mô tả Cermia hoang phí, phá phách đồ đạc và đòi hỏi nhiều thứ. Nhưng đã bao lâu rồi, anh chưa thấy em gái mình diện một bộ váy mới ?. Sự mâu thuẫn này khiến Silas vô cùng khó hiểu. Nếu tiền vẫn được cấp đều đặn, và cô lại được báo cáo là hoang phí, vậy thì tại sao cuộc sống hiện tại của cô lại thiếu thốn đến vậy? Ai đang hưởng lợi từ số tiền đó? Một cảm giác khó chịu len lỏi trong lòng Silas. Anh không thể phủ nhận rằng anh đã bỏ bê cô em gái mình quá lâu, và việc có người làm trong nhà đang âm thầm bòn rút tiền của Cermia khiến anh thất vọng.

Silas không chần chừ. Anh ta gọi quản gia đến, yêu cầu kiểm tra lại toàn bộ sổ sách tài chính liên quan đến Cermia, chi tiết từng khoản chi tiêu và người nhận. Cùng lúc đó, anh ta gọi một thân tín đáng tin cậy nhất của mình, một người có kinh nghiệm và sự kín đáo.

"Gareth, ngươi hãy âm thầm theo dõi tiểu thư Cermia," Silas ra lệnh, giọng nói trầm thấp.

Gareth cúi đầu: "Công tước muốn tôi theo dõi điều gì cụ thể thưa ngài?"

"Mọi thứ" Silas đáp, ánh mắt sắc bén. "Cô ấy làm gì, nói chuyện với ai, đặc biệt là bất kỳ sự thay đổi nào trong thói quen hay hành vi. Hãy chú ý đến việc cô ấy có liên hệ với những người lạ mặt không, hoặc có bất kỳ động thái nào liên quan đến tài sản, tiền bạc cá nhân."

Gareth ghi chép cẩn thận. Anh hiểu rằng nhiệm vụ này không chỉ là một sự theo dõi đơn thuần, mà còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn từ vị công tước trẻ tuổi.

"Tuyệt đối không để cô ấy nhận ra mình đang bị theo dõi," Silas nhấn mạnh. "Và báo cáo mọi thứ trực tiếp cho ta, không qua bất kỳ ai khác."

Sau khi Gareth rời đi, Silas quay trở lại bản đồ lãnh địa. Kế hoạch về bọn cướp và nguồn nước độc vẫn là ưu tiên hàng đầu, nhưng giờ đây, một phần tâm trí anh đã bị chiếm giữ bởi Cermia. Silas là người sắc bén, anh đã đoán ra được phần nào tình trạng, ý định của cô, và chưa lần nào, anh mong muốn phán đoán của mình là sai lầm như lúc này. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận