Sau bữa trưa, Cermia trở về phòng lấy vài món đồ. Dù phu nhân Eleanor đã đề nghị cô nghỉ ngơi, còn Elana muốn đi theo cô, nhưng Cermia vẫn giữ khoảng cách. Cô không muốn quá thân thiết, không muốn bị cuốn vào vòng xoáy của gia đình này một lần nữa. Với Cermia, mọi mối quan hệ đều tiềm ẩn sự phức tạp và đau khổ.
Sau đó, cô bước ra khỏi dinh thự, đi thẳng đến một góc khuất trong vườn, nơi có một hàng ghế đá rêu phong ít người qua lại. Cánh cửa khu vườn đóng lại sau lưng, cắt đứt tiếng ồn ào và những ánh mắt tò mò. Cermia ngồi xuống, hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Từ trong túi áo, cô lôi ra một khúc gỗ nhỏ và con dao gọt bỏ tú. Cô bắt đầu đẽo gọt, từng đường nét điêu khắc quen thuộc, tỉ mỉ mà cô từng làm để giải tỏa căng thẳng ở thế giới cũ.
Từng nhát dao gọt đẽo khúc gỗ, cô tổng kết lại hoàn cảnh của mình. Mẹ Cermia mất khi sinh cô, cha cô cũng mất khi cố gắng bảo vệ cô trong một vụ tai nạn, từ đó, Cermia bị xem như "điểm gở", ngay cả mẹ kế và em gái tôi lúc đấy cũng không đứng về phía cô. Khi lớn lên, cô mang một thân thể yếu ớt, tật nguyền, cùng trái tim mana đã tắt ánh sáng, vô dụng đến khó tin khiến Cermia bị xa lánh. Cermia cũ là một người có cá tính và nóng nảy, cô bé làm loạn, cô gắng gây sự chú ý, nhưng lại khiến mọi thứ càng tệ hơn. Và thế là, tình cảnh hiện tại xảy ra. "Dẹp hết" Cermia quyết định "Không có tình cảm gia đình cái mẹ gì nữa hết."
Cô bắt đầu suy tính chuyện trốn khỏi dinh thự này, trốn khỏi gia tộc Carolin. May mắn thay, Cermia Carolin không phải là một nhân vật nổi bật. Cô hiếm khi xuất hiện trong các buổi tiệc hay trước mặt người dân trong lãnh địa, gần như bị lãng quên. Đặc điểm nổi bật của gia tộc Carolin là đôi mắt hổ phách và mái tóc bạc. Tuy nhiên, Cermia lại có mái tóc màu hồng và đôi mắt hổ phách – màu mắt trùng khớp với đặc điểm của gia tộc, nhưng màu tóc hồng lại khác biệt, thừa hưởng từ mẹ ruột. Sự khác biệt này, cùng với việc cô ít xuất hiện, sẽ giúp cô dễ dàng che giấu thân phận và không bị nhận ra là một người con của gia tộc khi rời đi. Kế hoạch đào tẩu dần hình thành trong đầu Cermia.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau. "Chị Cermia! Em tìm chị mãi!"
Cermia quay lại, Elana đang đứng đó, tay cầm một quyển sách phép thuật dày cộp. Nụ cười rạng rỡ của cô bé dường như có một sức mạnh đặc biệt, khiến Cermia rất khó để không quan tâm. "Chị làm gì ở đây thế?" Elana hỏi, đôi mắt tò mò nhìn khúc gỗ trong tay Cermia.
Cermia định tìm lý do để từ chối bất cứ lời mời nào. "Chị chỉ muốn yên tĩnh một chút."
"Vậy sao được!" Elana không chút nao núng, dường như đã quá quen với thái độ của Cermia. Cô bé bước hẳn vào, nắm lấy tay áo Cermia. "Hôm nay đẹp trời thế này mà chị lại cứ ru rú một mình sao được. Với lại," Elana ngừng lại, vẻ mặt chợt trở nên hơi giận dỗi đáng yêu, "Chị có nhớ không? Sinh nhật em năm nay, chị vẫn chưa tặng em gì cả!"
Cermia chớp mắt. Ký ức của Cermia cũ không hề có một tí thông tin nào về sinh nhật Elana. Nhưng lời nói đó của Elara, cộng với ánh mắt mong chờ, khiến cô cảm thấy có lỗi. Cô thở dài, biết rằng mình lại bị cô em gái ranh mãnh này "dụ dỗ" một lần nữa.
"Được rồi," Cermia miễn cưỡng nói, "chị sẽ tặng em một món quà."
Khuôn mặt Elana bừng sáng. Cô bé reo lên vui vẻ, rồi kéo Cermia đứng dậy. "Vậy thì đi uống trà với em đi! Em có chuyện muốn kể cho chị nghe!"
Trong khi Elara hào hứng kéo cô đi về phía nhà trà, Cermia lướt mắt nhìn xuống khúc gỗ đang gọt dở. Nó đã dần hiện rõ hình dáng của một chú ngựa nhỏ tinh xảo. Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô. "Một bộ cờ vua... và dạy cô bé chơi." Ở thế giới cũ, cờ vua là một trò chơi trí tuệ quen thuộc, nhưng theo ký ức của Cermia Carolin, ở thế giới này không hề có khái niệm về cờ vua. Đó sẽ là một món quà đủ đặc biệt. Với lại, nếu không có gì bất ngờ thì hiện tại, Cermia là người có ELO cao nhất thế giới, cũng khá là oai đấy chứ.
Vài ngày trôi qua trong sự yên bình lạ lùng. Dù vẫn bị đối xử tệ bạc, với những bữa ăn nguội lạnh và quần áo cũ kỹ, nhưng có một sự thay đổi đáng kể: cô hầu gái Mary không còn dám bén mảng đến phòng Cermia nữa, chứ đừng nói đến chuyện đánh đập. Mỗi khi có người mang đồ ăn đến, họ đều là những hầu gái khác, và ánh mắt họ ánh lên vẻ thờ ơ, không quan tâm.
Cermia vẫn duy trì sự trầm lặng của mình. Cô miệt mài gọt đẽo những khúc gỗ nhỏ, như một thói quen vô thức để giữ cho đôi tay bận rộn. Tâm trí cô vẫn không ngừng suy nghĩ về các phương án kiếm tiền để thực hiện kế hoạch đào tẩu. Cô tìm cách tận dụng những vật liệu sẵn có trong phòng để làm những quân cờ và bàn cờ hoàn chỉnh, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ trong những tính toán lớn hơn. Khi không đẽo gỗ, cô lẳng lặng quan sát dinh thự, ghi nhớ từng lối đi, từng ngóc ngách, từng vị trí của người hầu và lính gác. Kế hoạch đào tẩu vẫn là ưu tiên hàng đầu trong tâm trí cô.
Cô tự nhủ, không ai nhận ra sự thay đổi của mình, hoặc ít nhất là cô tin là thế. Đơn giản vì, ngoài phu nhân Eleanor và Elana, dường như không một ai trong dinh thự này thực sự quan tâm đến sự tồn tại của Cermia Carolin. Cô vẫn là cái bóng, là "điềm gở" bị lãng quên trong một góc khuất của gia tộc.
Cho đến ngày thứ tư, một thông báo được truyền đi khắp dinh thự: sẽ có một buổi ăn chung của cả gia đình. Cermia khẽ nhíu mày. Điều này có nghĩa là cô sẽ phải đối mặt với hai nhân vật mà cô "nghĩ rằng" mình ghét nhất trong ký ức của Cermia cũ.
Khi Cermia bước vào phòng ăn chính, ánh sáng từ những chùm đèn pha lê rực rỡ chiếu xuống bàn ăn dài sang trọng. Mùi thức ăn thơm lừng lan tỏa. Ngay lập tức, cô nhìn thấy Đại Công Tước Silas Carolin, anh trai và là gia chủ hiện tại. Silas mang vẻ ngoài điển hình của một quý tộc Carolin: mái tóc bạc óng ả, đôi mắt hổ phách kiên nghị, và vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ. Anh ta có vẻ ngoài thẳng thắn, cương trực, nhưng ánh mắt nhìn Cermia vẫn lạnh nhạt và xa cách.
Phu nhân Eleanor và Elana đã ngồi vào chỗ của mình. Elana khẽ vẫy tay chào Cermia, nụ cười tươi tắn như muốn xua đi bầu không khí nặng nề. Cermia chỉ khẽ gật đầu, khuôn mặt vẫn giữ vẻ vô hồn và lạnh nhạt thường thấy. Cô bước đến chỗ ngồi dành cho mình, chếch một chút so với Silas.
Bữa ăn bắt đầu trong bầu không khí khá căng thẳng. Phu nhân Eleanor và Silas đang trao đổi về vài vấn đề của gia tộc, giọng nói trầm ổn và nghiêm túc. Có vẻ như đó là những vấn đề quan trọng liên quan đến lãnh địa hoặc công việc của gia tộc.
"Tình hình mùa màng năm nay thật đáng lo ngại, Silas," Đại Công Tước Silas lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ nặng nề. "Căn bệnh lạ trên cây trồng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Chúng ta đã thử mọi cách, nhưng dường như nó vẫn lan rộng."
Phu nhân Eleanor gật đầu "Các pháp sư đã cố gắng hết sức, nhưng không hề có dấu vết nào của ma thuật nguyền rủa cả, ngay cả một vệt mana cũng không có."
"Và lũ cướp trên núi thì sao?" Silas tiếp lời, giọng điệu chuyển sang sự bực bội. "Chúng trốn quá sâu, như thể có kẻ chỉ dẫn vậy. Các đội tuần tra của chúng ta không thể tìm ra hang ổ chính xác của chúng."
"Chúng rất xảo quyệt, thưa anh" Elana đáp. "Chúng chỉ xuất hiện chớp nhoáng, cướp bóc rồi biến mất không dấu vết. Không để đội pháp sư có đủ thời gian thực hiện phép dò tìm." Cô thở dài chán nản "Đôi lúc, bọn chúng rút rất nhanh mà không thèm gom chiến lợi phẩm, có những lúc, bọn em đã bắt bài thực hiện dò tìm sớm, nhưng cứ đi sâu vào núi là bị cản lại, cư như cả khu núi đó là một khối đá chống phép vậy."
Trong khi đó, Cermia chỉ cắm mặt ăn. Cô không muốn dính dáng vào những cuộc nói chuyện của họ, cũng không muốn thu hút sự chú ý. Cô ăn một cách chậm rãi, từng miếng thức ăn dường như không có mùi vị. Tuy nhiên, từng lời nói của phu nhân Eleanor và Silas vẫn lọt vào tai cô. "Bệnh lạ trên cây trồng... lũ cướp trốn sâu trên núi... không chỉ cướp bóc mà có mục đích khác... trên núi..." Những mảnh thông tin chắp vá này, mới nghe có vẻ không liên quan, nhưng khi sắp xếp đúng cách thì khá đáng sợ
Cô dừng nĩa, khẽ lẩm bẩm, giọng đủ nhỏ để tưởng chừng chỉ là một tiếng thở dài, nhưng lại đủ để những người xung quanh nghe thấy trong không khí tĩnh lặng của bữa ăn. "Nguồn nước... nhiễm độc..." Cermia thì thầm, như thể đang nói chuyện với chính mình, ánh mắt vẫn vô hồn nhìn vào đĩa thức ăn. "Cây trồng bệnh... cướp bóc gần nguồn nước... có khi nào... chúng không cướp, mà là... bỏ độc vào đầu nguồn?"
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng ăn. Lời lẩm bẩm của Cermia, tưởng chừng như vô tình buột ra từ một người bị coi là vô tri, lại vang lên rõ ràng trong không khí tĩnh mịch. Thìa dĩa ngừng va chạm, mọi ánh mắt trên bàn đều đồng loạt đổ dồn về phía Cermia.
Silas, người anh trai luôn giữ vẻ cương trực và xa cách, cũng ngừng ăn, đôi mắt hổ phách kiên nghị của anh ta nhìn thẳng vào Cermia, không che giấu sự ngạc nhiên tột độ. Đây là lần đầu tiên, kể từ rất lâu rồi, anh ta thực sự chú ý đến lời nói của cô.
Phu nhân Eleanor, với vẻ mặt lo lắng, nhìn từ Cermia sang đến Silas, như thể bà đang cố gắng hiểu điều gì đang diễn ra. Elana lại là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Chị Cermia, chị vừa nói gì vậy?" Elana hỏi đầy tò mò. Cô bé không hề có vẻ ngạc nhiên hay nghi ngờ, chỉ đơn thuần muốn biết thêm.
Cermia vẫn giữ vẻ mặt vô hồn và lạnh nhạt, như thể cô không hề nhận ra sự chấn động mà lời nói của mình vừa gây ra. Cô không đáp lại Elana ngay lập tức. Trong đầu cô, những mảnh ghép về "căn bệnh lạ" của cây trồng và bọn cướp đang dần được xâu chuỗi. Nếu giả thuyết của cô là đúng, rằng có kẻ đang cố tình đầu độc nguồn nước, thì đây không chỉ là một vấn đề của gia tộc Carolin, mà là một mối đe dọa lớn đối với cả lãnh địa. Và nếu lãnh địa bị gặp vấn đề, việc kiếm tiền bỏ trổn của Cermia cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, điều đó không hề tốt chút nào.
Đại Công Tước Silas lên tiếng, giọng trầm và dứt khoát, cắt ngang suy nghĩ của Cermia. "Em vừa nói gì, Cermia?" Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không còn thờ ơ như trước. "Nguồn nước... đầu độc?"
"Chỉ là... suy nghĩ ngu ngốc của tôi thôi ạ," Cermia đáp, giọng điệu bằng phẳng, không chút cảm xúc, như thể đó chỉ là một lời xin lỗi cho sự vô tình của mình. Cô cúi mặt xuống đĩa thức ăn, tiếp tục vờ như không có chuyện gì.
Sự im lặng bao trùm thêm vài giây, rồi một tia nhận thức chợt lóe lên trong mắt Đại Công Tước Silas và phu nhân Eleanor. Họ nhận ra vấn đề. "Đầu nguồn... bọn cướp ở gần các khu vực trọng yếu... hành động khác thường..." Những mảnh ghép trong đầu họ đột nhiên khớp lại một cách đáng sợ, bất chấp lời "xin lỗi" vô cảm của Cermia.
Trong khi đó, Cermia cũng từ từ đứng dậy. Cô đặt dao nĩa xuống một cách nhẹ nhàng, rồi cúi người chào một cách lịch sự nhưng không chút lưu luyến.
"Tôi xin phép." Cermia nói, giọng vẫn đều đều và lạnh nhạt, như thể cô chỉ đang hoàn thành một thủ tục bình thường.
Đại Công Tước Silas vừa định thần lại sau lời nói của Cermia, quay sang định hỏi cô thêm điều gì đó, nhưng anh chỉ kịp thấy bóng lưng cô khuất dần sau cánh cửa.


0 Bình luận