Lấc cấc, lấc cấc…
Những tiếng bước chân khẽ vang, nhịp đều, hòa vào hành lang dài tựa như không có điểm dừng. Ở tận cùng kia là gì, tôi cũng chẳng biết. Chiếc áo sờn cũ bám chặt lấy vai, tôi vẫn chạy, như thể nếu dừng lại thì sẽ chẳng bao giờ biết được câu trả lời.
Có lúc tôi ngồi xuống, để hơi thở vơi bớt, rồi lại đứng lên đi tiếp. Mỗi lần như thế, tôi chỉ loanh quanh, loanh quanh… Ánh mắt tôi đôi khi nặng trĩu, như những giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, lan ra thành những vòng tròn chẳng bao giờ chạm đến bờ.
Đi mãi, đi mãi, rồi cũng mỏi. Mỗi lần ngồi xuống, những lời của Kẻ Tốt lại len lỏi trong đầu, nhẹ mà dai dẳng. Ba ngày đã trôi qua lúc nào chẳng hay. Cơ thể tôi như sợi dây căng sắp đứt, buộc tôi phải tìm thức ăn.
Tôi lục khắp các căn phòng và cuối cùng cũng thấy một ít khoai tây còn sót lại. Chúng nằm trong một căn bếp cũ, nhưng ngay khi bước vào, tôi cảm thấy có gì đó lành lạnh, như ánh mắt ai đang dõi theo từ trong những bóng tối giữa kẽ tường. Tôi tự lấy mấy khúc củi đã chẻ, nhóm lửa, và nấu, chỉ để giữ cho mình tiếp tục đi thêm một chút nữa.
“Á!”
Tôi giật mình vì cơn đau bỏng rát từ lòng bàn tay. Có lẽ lúc xoay dùng lực quá mạnh nên ma sát đã phát huy năng lực của nó. Nước… tôi vội lấy cái nồi, mở cửa sổ và hứng nước mưa. Nhưng củi vẫn còn ít. Ít tới mức tôi nghĩ là nó sẽ tàn trong giây lát, thế là tôi phải đi lấy thêm.
Tôi đi vào bếp, ánh mắt tôi hướng về đống củi lộn xộn. Tôi lựa những thanh vừa tay nhất. “Một… Hai…” — Bụp!
Tiếng ầm vang chát chúa. Đống củi nghiêng rồi sập xuống như một con thú khổng lồ. Sức nặng ép tôi xuống nền. Gỗ đập vào vai và lưng. Mùi ẩm mốc xộc lên mũi. Tôi phải gồng mình mới lách ra được.
Tôi nhìn vào đống củi. Ánh mắt không phải tức giận hay đau đớn. Mà là cảm giác tiếc nuối, tại sao nhỉ? Tôi ước mình có thể hỏi mẹ tôi, hỏi mẹ làm cách nào để có thể tự lo cho mình. Cuối cùng, tôi thở dài một hồi lâu. “Mình không thể làm gì cả”.
Cuối cùng thì lửa đã bén. Ngọn lửa đỏ hòa cùng làn khói mỏng. Lần đầu tiên… mà tôi cảm nhận được sự ấm áp của lâu đài này. “Ấm quá…” tôi lại gần ngọn lửa như thể ôm vào nó, mọi muộn phiền cứ như tan biến trong giây phút đó. Trong giây phút tôi thiếp đi lúc nào không hay.
…
Ầm!
Tiếng nổ khô khốc như cú đấm vào tai. Tôi choàng tỉnh, nhưng thứ đánh thức không chỉ có tiếng sét, mà là cái lạnh thấu xương. Đục… đục. Cái âm thanh đó phát ra từ cửa sổ khiến ai cũng giật mình. Cửa sổ đã bị gió hất tung mở ra, va vào tường, phát ra tiếng rên rỉ khó chịu liên tục.
Mưa vào như trút. Đến khi nhận ra , nó đã lên tới đầu gối rồi. Ngọn lửa mà tôi đã nhen nhóm trước đó giờ đã bị dập tắt bởi nước và những làn gió chết tiệt. Mất đi nguồn sáng. Căn phòng chìm vào bóng tối thực sự.
Tôi bật dậy, chân trượt trên nền ướt lạnh. Những mảnh thủy tinh trên sàn rơi lả tả, cứa vào mắt cá chân của tôi. Tôi đau đớn nhưng những sự đau đớn đó bị lấn át đi bởi gió và mưa.
Tôi lao vào cửa sổ như con thiêu thân, cố ghì chặt cánh cửa lại. Nhưng bàn tay đã bị bỏng của tôi lại buông thõng chỉ trong vài giây nắm chặt. Cánh cửa bật tung ra một lần nữa. Kéo theo những giọt nước táp thẳng vào mặt, chúng xuyên qua cả da và cả áo. Như những mũi kim nhỏ. Lan qua khắp cơ thể, cảm giác lạnh buốt đến tận từng tế bào.
Tôi lùi người lại, nhìn vào hai bàn tay đang sưng lên những bọng nước. Rồi lại nhìn đống củi ban nãy. Khoai tây — tôi sực nhớ đến chúng. Tôi lao về góc bếp, nhưng nước đã len vào mọi ngóc ngách, trôi đi vài củ, số còn lại ướt sũng.
Nước dâng, lạnh như đang bò trên từng mớ da thịt. Những sợi lông trên tay dựng đứng. Vết bỏng trên bàn tay tôi vỡ ra. Một cảm giác rát lan toả khắp người như những tia sét sọc thẳng lên não. Tôi không chịu được, nắm chặt lại, suy nghĩ ngốc nghếch rằng, nếu làm thế này cơn đau sẽ vơi bớt.
Nhưng kỳ lạ thay, mọi thứ trong mắt tôi dần lảo đảo đi. Những hạt mưa bỗng dưng không đi ngang nữa, nó cong queo như sóng biển.
Không ổn… thật sự không ổn chút nào. Mí mắt tôi nặng trĩu. Tôi quên mất, đã không ngủ lâu rồi, cơ thể tôi phản bội tôi. Khó chịu lắm. Thật khó chịu khi bản thân không thể điều khiển được chính mình. Dù có ngốc cũng biết: chả thể cố gắng nữa.
Tôi đảo mắt tìm một chỗ cao, để ít nhất cũng không bị cảm bởi cái lạnh. “Đây rồi…” ; Một cái tủ cao gần chạm trần, tôi gom sức dùng những sức lực còn lại, bám lấy cạnh, để leo lên. Lên tới nơi, tôi thở một hơi, một hơi phả làn hơi trắng giữa cái lạnh.
Tiếng nói yếu ớt của tôi vang lên nhẹ nhõm giữa tiếng mưa xối xả. “Ổn thôi… ngủ như trước thôi. Mai làm gì cũng ngủ trước đã”.
Làn hơi trắng tan vào bóng tối. Tôi khép mắt lại.
Lạnh. Lạnh đến mức da tôi căng như thủy tinh. Nhưng tiếng mưa… biến mất. Thay vào đó là tiếng lạo xạo của sỏi dưới chân. Mùi ẩm mốc của bếp củi cũng tan dần, nhường chỗ cho mùi hăng của đất sau cơn mưa đầu hạ.
Tôi mở mắt. Trước mặt là con ngõ hẹp, lát đầy đá xám. Nước mưa từ mái tôn rơi xuống từng giọt, tí tách… tí tách… giống hệt tiếng tôi từng nghe hồi còn bé.
“Về nhà thôi!”. giọng ai đó vang lên. Tôi quay lại. Mẹ đứng ở đầu ngõ, tay cầm chiếc tạp dề sờn màu xanh. Nhưng có gì đó sai… khuôn mặt bà mờ như bị nước mưa xoá nhoà.
Tôi bước tới, nhưng mỗi bước, đá dưới chân biến thành mặt gỗ ướt, rồi thành bậc thang lạnh ngắt. Tiếng gọi của mẹ kéo dài, méo mó, như vọng từ đáy giếng.
“Vào một buổi chiều năm 1998, con chào đời trong một cái bồn tắm nhỏ”. Mẹ nói. “Và con là người khóc to nhất mà mẹ biết”. Tôi nhớ mẹ tôi nói rằng sinh ra tôi là một điều kỳ diệu, tôi thường nghĩ lúc đó chỉ là những chi tiết ngộ nghĩnh, Nhưng khi lớn tôi nhận ra tôi thường bỏ qua những chi tiết nhỏ. Bởi vì bà bảo, trước khi tôi sinh ra, bà đã thử tìm nhiều cách… cho tôi không tồn tại. Nhưng lần nào cũng thất bại, có thể là do không dám, cũng là không đủ tiền mua thuốc phá, nhưng đặc biệt nhất là tôi vẫn bám trụ được.
Lúc đó bà nhận ra : “Tôi thực sự muốn sống”.
Tôi hình dung ra bà, ngồi trong một căn phòng ẩm ướt, và nhìn rất lâu một sinh mạng đang động đậy bên trong. Không biết lúc đấy bà đã nghĩ gì.
Và thế là vào chiều hôm đó — bà tìm đến bố tôi. Người mà bà luôn gọi là “kẻ không đàng hoàng”. Và bảo sẽ sinh tôi ra. Không phải vì muốn quay lại với một tên lăng nhăng, mà vì bà tin rằng nếu một sinh mạng đã cố đến vậy, thì nó xứng đáng để nhìn thấy bầu trời xanh.
Bà nói rằng : “Mẹ nghĩ… đó là điều đúng đắn nhất bà tưng làm”.
Sau đó, hai người kết hôn.
Một tiệc cưới nghèo nàn, giản dị đến mức khi tôi tưởng tượng lại, nó chỉ gợi cho tôi một màn hình trắng đen lẫn vào đó là các vết mực. Họ hàng bên mẹ thì truyền miệng, tai nhau rằng bà đã bị bỏ bùa. “Chứ ai lại… lấy một thằng như thế.” Nhưng mẹ là kiểu người, một khi đã quyết thì không ai kéo lại được.
Cưới một tên lăng nhăng ư? Kết cục mẹ có lẽ cũng đoán lâu rồi, nhưng mẹ vẫn lao vào như một người đi trong mưa mà chả buồn tìm chỗ trú.
Còn bố tôi ư? Cái tên mà khi nhắc đến tôi không thể nhớ rõ nữa. Những thứ mà tôi nhớ chỉ toàn là mùi rượu và những lời nói dối triền miên, có khi ông nói ông sẽ thay đổi vì mẹ, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nịnh nọt xin chút tiền đi nhậu. Tôi không nhớ rõ giọng ông ấy như nào, tôi nhớ ông có nói với tôi rằng “Bố sẽ cố gắng tìm việc để giúp mẹ và con”. Lúc đó là khoảng thời gian mà mẹ tôi nghĩ rằng, mẹ sẽ thay đổi được ông ấy.
Tôi không thể nhớ giọng ông khi nói chuyện bình thường. Chỉ nhớ, một buổi tối nào đó, ông đã nói với tôi: “Bố sẽ cố gắng tìm việc… để giúp mẹ và con.” Hồi đó là quãng thời gian mẹ tôi vẫn tin rằng, bà có thể thay đổi ông.
Mẹ thì cố lắm mới tìm được một công việc ổn định. Mẹ mua cho ông một bộ vest, một chiếc vali, những thứ đắt đỏ mà bà phải vay mượn, thậm chí lấy cả tiền tôi tiết kiệm từ hồi nhỏ. “Con cho mẹ mượn nhé, vài tháng nữa mẹ sẽ trả,” tôi nhớ bà nói câu đó, như thể : “hãy tin tôi”.
Sau đó thì mọi chuyện diễn ra theo đúng niềm tin của bà. Đối với tôi lúc đó, bà cười rất nhiều và đó là lần đầu tiên tôi nhìn bà cười đẹp đến vậy. Có khi bà còn cho tôi nhiều tiền để ăn sáng hơn, tôi rất vui vì có thể được ăn no mỗi buổi sáng.
Ba tháng sau, trong căn nhà thuê nhỏ bé, tôi nghe thấy tiếng thì thầm bàn bạc giữa bố và mẹ. Mẹ nói cần tiền đóng tiền trọ, lo học phí cho tôi… Bố gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm, còn nở một nụ cười.
Nhưng khi ông bước qua tôi để vào phòng, ánh mắt đã khác. Ánh mắt cứ như kiểu đang suy tính gì đó. Như thể vừa lóe lên một ý nghĩ mà tôi không tài nào đoán được. Tôi lại một lần nữa “Không thể làm gì cả”.
Đêm đó, là đêm kinh khủng nhất tôi có thể nhớ. Khi mẹ ngủ say, bố đã lặng lẽ gom hết số tiền, bỏ vào chiếc vali, rồi biến mất.
Sáng hôm sau, mẹ thức dậy, đứng sững trước chiếc tủ trống không. Bà khóc, nhưng cố giấu tôi. Làm sao mà giấu được, khi đôi mắt sưng mọng và những quầng thâm như vết mực cứ hằn rõ trên khuôn mặt?
Tôi đau lòng khi thấy bà tiều tụy như vậy. Bà không ăn không ngủ hai ngày liền, người bà sơ xác như hàng ngàn cây kim đâm vào người. Tôi cũng từ đó mà phải chịu đói mỗi khi đến trường. Tôi tự nhủ để bớt đói : “Mình chả thể làm gì tốt hơn đâu”
Ba ngày sau, người ta tìm thấy bố trong một quán bar, giữa mùi rượu và tiếng cười hả hê. Ông trở về, không một chút hối lỗi. Ngược lại, ông còn nói với chúng tôi rằng mình cảm thấy… sảng khoái, khi nghĩ tới vẻ mặt của mẹ con tôi lúc phát hiện ra mọi thứ biến mất.
Ông bảo, đêm đó là lần hiếm hoi ông thấy vui trọn vẹn. Và niềm vui ấy đến từ việc… làm tổn thương người khác. Như thể đó là cách duy nhất ông biết để tồn tại.
Sau đó, ký ức của tôi trôi nổi như những tờ giấy trong cơn gió. Tôi không nhớ rõ, cũng chẳng hiểu vì sao. Chỉ có một cảm giác bám đuôi dai dẳng rằng tôi đã quên một thứ không được phép quên. Tôi chỉ còn nhớ mẹ tôi đã ly dị ông, nhưng tại sao nhỉ. Chẳng lẽ… bà không còn thương tôi sao?
Những giọt nước mơ hồ lăn xuống má. “Tích tích…”. Tôi giật mình mở mắt. Tôi chỉ cảm thấy một cảm giác lạ lẫm: Trên vai mình có một tấm chăn, nó mềm, nó ấm nhưng ấm áp theo một cách quen thuộc kỳ lạ, nó khiến tôi phải dừng lại. “Ai đã đắp nó cho tôi.”
Tôi ngồi dậy, ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Nhưng thật quái lạ. Những tia nắng xuyên qua ô cửa, trải dài xuống sàn như những tấm thảm vàng. Tôi cau mày tự hỏi bản thân. Lâu đài này trước nay vẫn có nắng sao?
“Chú ơi… ”
Một giọng trẻ con cất lên. Tôi giật mình, quay lại. Ở góc phòng, một đứa bé khoảng bảy, tám tuổi đang đứng, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn tôi. Nó níu vạt áo, run run hỏi: “Anh có biết… đây là chỗ nào không ạ?”
Tôi lao tới, ghì chặt lấy em ấy. Trời ạ bao lâu rồi, bao lâu rồi. Tôi chưa chạm vào một con người, ngực tôi thắt lại. Một hơi ấm từ con người nhỏ bé này lại khiến tôi khao khát đến vậy.
Nhưng cũng không lâu khi cậu bé run lên, khẽ lên vì đau. Tôi giật mình mà buông ra. Cái cảm giác ấm áp đó biến mất trong tức khác, tôi cúi mặt, một cảm giác nhục nhã lan toả khắp nơi. Như thể tôi đã phạm phải một sai lầm lớn.
Tôi lắp bắp “Chú… xin lỗi, chú cũng không biết đây là đâu”. Tôi nhăn mặt, bởi vì tôi biết rằng hành động khi nãy. Là một hành động biến thái mà tôi không thể tha thứ được.
Nhưng rồi… tiếng cười khe khẽ vang lên. Tôi ngẩng lên.
Đứa bé cười. Nụ cười không phải giễu cợt, cũng không phải hồn nhiên của trẻ con, mà giống như nụ cười của ai đó vừa chứng kiến sự thật trần trụi. Nó nhìn thẳng vào tôi, đôi mắt trong veo đến mức tôi thấy bản thân mình méo mó phản chiếu trong đó.
“Không sao đâu, anh,” nó nói nhỏ, giọng đều và chắc. “Em quen rồi.”
Tôi ngơ ngẩn một hồi — trong lòng ngực ngọn lửa trong lòng lại ấm lên như thể ai đó vừa thổi vào một ngọn lửa đã tắt từ lâu. Nhưng rồi, bất chợt, cậu bé lại chạm tay vào bụng mình rồi kêu lên một tiếng kêu khàn khàn, âm thanh ấy… ôi thưa Chúa. Nó không giống một cảm giác theo kiểu đói, hay sợ hãi. Nó giống như phản xạ bật ra từ một lỗ sâu nào đó.
Bụp
Cậu bé đã đổ gục xuống nền. Thân thể nhỏ bé ấy gục xuống như con rối bị đứt dây. Tôi đứng đó, chứng kiến từng giây cậu bé đổ gục. Trong đầu tôi cớ sao lại hiện lên một sự trống rỗng lạ lẫm.
Rồi, gần như theo bản năng, tôi quỳ xuống, ôm lấy đôi vai nó. “Này… này…!” — tôi lắp bắp, giọng khản đặc. Hơi thở nó nông và run rẩy, da lạnh ngắt dưới bàn tay tôi.
“Không… dù gì đi nữa cũng đừng có xảy ra… tôi van xin cậu… đừng chết trước mắt tôi”
Một ý nghĩ xé nát đầu óc tôi : chẳng lẽ cái bất lực của mình là thứ giết chết những người trước? Bất lực của mình là một tội ác kể cả khi đó không phải lỗi của mình. “Tôi có thể làm gì đó mà”.


0 Bình luận