“Thật hài hước khi số phận lại thích trêu đùa. Nó nhẹ nhàng như dòng nước vô hại, nhưng khi thời gian đủ, nó sẽ rất đáng sợ.”
Khi mặt trời còn phải e dè và khi không khí còn ngần ngại trong lành. Lâu đài từ khi ở đó, đã không thuộc về chốn nào. Ấy thế mà… Sự hiện diện của một người xa lạ đã phá vỡ sự yên tĩnh trăm năm.
————————————————
Tôi mở mắt. Trên nền đá lạnh phủ bụi và tơ nhện, có vài sợi tơ vẫn còn dính trên quần áo của bản thân. Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Bức tranh tồi tàn được treo rất thấp trên tường. Tưởng nhìn nhầm, liền nhìn lại lần nữa. Nhưng vẫn vậy. Bức tranh treo rất thấp, nó thấp hơn nhiều so với tiêu chuẩn bình thường của một ngôi nhà.
Tôi loạng choạng đứng dậy, lại gần trong khi mà mùi hôi vẫn còn rất nồng. “Tại sao lại có một bức tranh thấp như vậy?” Tôi lẩm bẩm: “Quá sai… không ai treo tranh kiểu này.” Tôi thò tay vào túi quần mò mẫm tìm kiếm chiếc điện thoại tối qua mà tôi đã lấy được trong cuộc nhậu.
Đêm hôm đó, tôi đã uống quá chén. Tại quán rượu gần nhà, không rõ vì lý do gì,
Tôi đã cố tình trộm một chiếc điện thoại ngẫu nhiên của ai đó. Loay hoay một lúc, tôi rút từ túi ra chiếc điện thoại Oppo cũ kỹ.
Có lẽ đêm qua tôi đã quá say để tìm đường về nhà, Chắc tôi gọi cho tụi nó nhờ đón. Nhưng có vẻ tụi nó chơi ác hơn tôi tưởng. Chiếc điện thoại này, tôi cũng lấy ngẫu nhiên trên bàn, để gọi điện cho họ, nhưng gọi xong cũng quên việc trả lại. Tôi bấm số và đưa điện thoại gần vào tai.
Tít tít…
Tôi đưa điện thoại xuống, liếc nhìn về phía sóng. “Trời ạ, bọn nó để tôi ở chỗ nào mà ác vậy!”. Đang tức giận vì bị trêu thì điện thoại rung thông báo. Tôi liếc nhìn vào tin nhắn: không có tên, không có địa chỉ.
“Đừng tạo ra tiếng động lớn.”
Thoáng chốc, tôi rùng mình xoay người kiểm tra phía sau. Chẳng có gì. Tôi nghĩ thầm: “Bọn này đùa dai như đỉa.”
Nhìn lại bức tranh khi nãy, tôi sững sờ và khựng lại. Một thoáng nghi hoặc lạnh lẽo trườn lên cổ gáy. Bức tranh khi nãy vẫn thấp như vậy nhưng… Nó có vẻ đã nghiêng hơn một chút. Tôi chớp chớp mắt, nhìn lại vào bức tranh, nhưng bây giờ nó lại bình thường. “Chẳng lẽ bức tranh biết di chuyển sao? Không, làm gì có chuyện như vậy được.”
“Có lẽ mình đã uống hơi quá, chắc là còn chưa tỉnh?”
Anh ta tự hỏi : “Mình tỉnh táo chứ?.” Thì một cảm giác lạnh lẽo như làn sương bình minh sượt qua gáy anh. Anh quay đầu phía sau, nhìn đi nhìn lại mà vẫn chẳng thấy có gì thực sự bất ổn. Mồ hôi tuôn ra từng giọt, tim anh đập thình thịch… thình thịch, mắt anh đảo đi đảo lại xung quanh.
“Tôi nghĩ là tôi sợ rồi. Có vẻ tôi nên dừng lại trò đùa này càng nhanh càng tốt.” Tôi dừng lại. Đi đến bên cửa sổ. Định mở cửa rồi hét mạnh cho đám đùa giỡn nghe thấy, rồi đi về như mọi khi. Bước đi tới chỗ đó. Tôi nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, nhưng khung cảnh bên ngoài chỉ toàn sương mù và biển. Một lâu đài đứng giữa biển sao, thật sự có người muốn sống ở đây?
Anh nhìn về phía bên ngoài mà bên trong tâm hồn đã có sự sợ hãi nhất định. Bỗng nhiên sương mù xuất hiện một vệt sáng nhỏ. Rồi từ từ mà đi về phía anh, dần dần thì nó càng sáng hơn. Nó bắt đầu chạy nhanh hơn. Nhanh hơn nữa. Và cuối cùng là cực nhanh. Anh giật mình ngã về phía sau. Lùi người lại cách xa cửa sổ. Tim anh ta đập nhanh. Nhanh tới nỗi nó che lấp âm thanh của mọi thứ.
Tôi thở hổn hển. Ánh mắt dán chặt vào cửa sổ mà không rời mắt khỏi một chút nào. Cảm giác tê liệt. Bên trong thì hỗn độn, còn bên ngoài thì lại đông cứng. “Đây chỉ là đùa thôi đúng không? Này, trò này không vui chút nào”. Tôi gập người, tay xoa trán, mặt tái đi. “Nếu tất cả là thật thì sao? Nếu là tụi nó hay ai đó thì cũng chẳng điên ném tôi tới một lâu đài toàn biển và sương mù. Trừ phi…”
“Bíp-Bíp”
Tôi nhìn ngay vào điện thoại. Một tin nhắn lại hiện lên!“Mau quay lại cửa sổ!”. Rùng mình, cái tin nhắn chết tiệt làm tôi sợ hãi. Cùng theo đó là một dự cảm chẳng lành như được báo hiệu trước.
Rồi anh từ từ nhìn lên cửa sổ một cách chậm rãi. Anh ngẩng đầu, liên tục do dự như thể dù là thứ gì cũng không được chào đón. Nhưng anh vẫn từ từ. Và từ từ ngẩng đầu.
“Chẳng có gì.”
Anh thở phào nhẹ nhõm và tựa bàn tay vào hai gót chân, từ từ mà đứng thẳng, sau đó lại thở phào lần nữa mặc dù cho mồ hôi đầm đìa và quần áo xộc xệch.
“Bíp-Bíp.”
“Chạy ngay đi.”
Điện thoại rung lên lần nữa, tôi nhận được một tin nhắn quái đản.
Bỗng dưng. Lâu đài rung chuyển dữ dội. Anh ấy lập tức phản ứng, lao vào cánh cửa. Đùng! Cánh cửa vỡ ra từng mảnh. Anh chạy một mạch, vừa đi vừa trấn an bản thân:“Chuyện gì đang xảy ra? Lâu đài này dù biết là đã cũ nhưng mà sao lại sập vào lúc này?”. Không kịp nhận ra do chạy quá nhanh, anh đã té ngã. Anh thở gấp. Mồ hôi tuôn ra như suối, hoà lẫn với cơn nóng bừng trong người. Anh nhìn về phía xa xăm: “Tin nhắn đó là cái gì? Sao nó biết chuyện gì sắp xảy ra?”.
Anh nghi ngờ mọi thứ. Mọi câu hỏi đều rất cần được giải đáp. Có những mảnh đá lởm chởm dưới tay anh. Anh sợ hãi. Không thể tỉnh táo được nữa.
Cơn rung chuyển mạnh mẽ hơn. Những mảnh đá rơi xuống, anh phải cúi người cuộn tròn lại như một đứa trẻ.
“Mắt tôi đau quá, trời ơi!”
Đùng…
Lâu đài đã ngừng lắc lư, môi trường lại trở về bình thường , nhưng thứ không cảm thấy bình thường lại là anh. Tay chân run rẩy và gương mặt tối sầm lại, cánh tay nắm chặt điện thoại. “Không ổn rồi, mình thấy buồn nôn quá!”. Anh đứng dậy và quan sát xung quanh, để xem có con đường nào không.
Anh bước đi, tiếng bước chân lạnh lẽo như những nốt nhạc không sức sống. Xung quanh lại càng toàn những bức tranh treo thấp lạ thường. Bức tranh… lần này còn thấp hơn nữa và trong có vẻ còn dị dạng hơn. “Lạ lùng thật!”. Anh dừng lại. Quan sát thật kỹ một tấm gỗ hình chữ nhật đã cũ, có ghi một dòng chữ nguệch ngoạc có vẻ là Viết nhanh.
“Đi qua hướng này.”
Anh nghĩ bụng: “Có nên đi không?”. Một làn gió lại sượt qua gáy, anh lấy tay phải xoa xoa nhẹ để bớt lạnh, đi thẳng về hướng mà tấm bảng gỗ đã chỉ dẫn. “Nếu đây là một lâu đài vậy thì thời xưa khi chưa có bảng điện, người ta phải dùng tấm gỗ để thay thế, đúng không?.”
Đi được một lúc, một tấm bảng khác lại hiện ra: “Vặn âm lượng điện thoại lên chút nữa”. Ngay lập tức, anh vội cầm điện thoại lên, nhưng lại khựng rồi do dự.
“Quái lạ, tại sao mình chưa để ý tất cả những thứ này nhỉ? Giả sử đây là một lâu đài, thì làm gì có ai có thể sống trong một lâu đài giữa biển chứ? Vậy thì những dòng chữ này là của ai?”
Tay anh run rẩy kết hợp với hơi thở dồn dập, tạo tiền đề cho những giọt mồ hôi rơi xuống điện thoại, khiến nó nóng hơn. “Những thứ này có thật không? Tại sao chúng giống một giấc mơ đến vậy?”
Bụp.
Tấm ván gỗ bất ngờ rơi xuống! Phá vỡ bầu không khí suy ngẫm. Anh lại gần tấm gỗ, tay cầm lên và nhẹ nhàng quỳ một bên chân xuống để xem xét kỹ hơn. “Những chữ này được viết rất vội, Nhưng, Tại sao?”
Bỗng dưng người anh cứng người lại!. Một dòng suy nghĩ ớn lạnh. Nhắc nhở anh phải cẩn thận. “Lâu đài này có… an toàn không? Nhưng nếu đây là một tấm bảng được để lại từ những người đã từng thì sao?”. Anh bấm nút âm lượng tăng âm thanh lên.
Một giọng nói trầm lặng vang lên từ trong chiếc điện thoại. Khiến anh giật mình như hồn lìa khỏi xác.
“Xin chào.”
Anh vô thức nắm chặt chiếc điện thoại, thần kinh anh hoạt động hết công suất, dù có hơi đơ một chút để xử lý thông tin. Anh nhìn xung quanh hai, ba lần rồi mới cất tiếng trả lời giọng nói từ bên kia.
“Ai đó? Hay lại là tụi mày, bày mấy cái trò vô nghĩa?”
“Ôi cha! Từ khi nào mà tôi là bạn của anh vậy, anh chàng tội nghiệp ?”
“Hả? Tại sao anh lại có thể nói chuyện với tôi và hơn nữa là nơi này làm gì có sóng?.”
“Sóng ư? Tôi không cần sóng, cái này hay hơn nhiều.Tôi sử dụng một bộ kết âm lượng tử có thể kết nối với rung động và năng lượng ý thức. Nó có thể kết nối và cộng hưởng ngay cả những nơi không có sóng và ừm… à… ừm… nó khá là phức tạp, nhưng dù sao thì tôi là “Kẻ tốt”. Anh có thể gọi tôi là người giúp đỡ cũng được. Vậy thì anh là?”
Âm thanh đầu dây bên phát ra những tiếng lộp cộp. “À mà thôi.” Tôi tự hỏi rằng tại sao anh lại hỏi có sóng hay không khi mà điều đáng hỏi nhất lại là gì?”. Đầu dây bên kia lại phát ra tiếng rè rè khó chịu. Tôi hầm hừ, cảm thấy không thoải mái vì cuộc nói chuyện cứ bị cản trở. “Xin lỗi, cộng hưởng phát ra từ điện thoại của anh thấp quá, sóng chỗ anh ở ấy. Điện thoại của anh nó đang phải cố gắng rất nhiều đấy!”
“Cho hỏi khi nãy ý của anh là?”
“Ồ ô. Đừng nóng vội vậy chứ, anh phải hỏi từ rất lâu rồi chứ”. Giọng người đàn ông bí ẩn bỗng dưng ngắt lại . “Tại sao lại có một lâu đài được xây ở giữa biển nhỉ? Chủ nhà chắc phải ghét hàng xóm dữ lắm.”
Anh cầm chiếc điện thoại và vô thức nắm chặt nó. Gương mặt thì đỏ. Nó đỏ như máu. Anh dùng tay đưa điện thoại. Ghé sát miệng và thì thầm. “Anh biết gì về nơi này? Và anh là ai? Hay là kẻ chủ mưu? Nếu là chủ mưu, hãy nhanh chóng thả tôi ra!.”
Rắc!
Ánh mắt tôi hướng về phía phát ra tiếng động, mắt dán chặt vào một góc tối tăm của lâu đài, nơi mà chẳng có tí ánh sáng nào chiếu tới được. “Anh có thường xuyên tập thể dục không?” Ngay lập tức, một bóng người lao tới. Bùm! Một bức tranh cắm sâu vào bức tường. Tôi đã may mắn né được. Tôi xoay người… Chạy!
Tôi lao đi như con thiêu thân, những bức tranh treo thấp cũng động đậy phản chiếu hình ảnh đang chạy trốn của tôi. Bùm! Một cái bay sượt qua má tôi. Bàn chân của tôi đập mạnh dưới những nền đá đầy rêu và cỏ, tuy khô nhưng trơn trượt.
Những bức tranh giật giật, và hơn thế nữa. Khi tôi quay đầu nhìn về phía sau, tôi càng kinh hãi hơn.
Bây giờ có cả 3 bức đang nhắm về phía tôi, nhìn tôi với ánh mắt đói khát. Đồng tử của tôi co lại thành một điểm duy nhất, thu hẹp và tập trung hoàn toàn vào một cánh cửa.
Rúc rịch.
“Mở đi nào, làm ơn.” Đúng lúc cả ba bức tranh làm đứt sợi dây kìm hãm nó.
Rầm!
Cái góc nhọn của bức tranh đặt tôi vào tình huống mặt đối mặt, với tôi dường như thiếu chút nữa đã đủ để xuyên thủng mặt tôi như những bức tường kia. Tôi đè sát vào cánh cửa. Đẩy người vào cánh cửa tội nghiệp đã sắp mục rửa. Nhìn vào những bức tranh bị kẹt. “Nó đói sao?.” Mồ hôi túa ra rơi xuống nền đá lạnh làm ướt hết chiếc áo sơ mi màu trắng của tôi, tim đập thình thịch cảm giác như đang bị đuối nước vậy. Đôi lúc, tôi muốn nhìn xem bên ngoài có gì qua những cái lỗ nhỏ do bức tranh tạo ra. Adrenaline tăng cao khiến tay chân tôi run lẩy bẩy dường như có thể chạy hoặc chiến đấu bất cứ lúc nào.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi tóm lấy một cây chổi gần đó. Ngừng lại đã, Bản năng của tôi mách bảo tôi cần một thứ thực chiến cao và nguy hiểm hơn nữa. Tôi đặt đầu gối lên phần đuôi chổi gần ngọn, ghì chặt hai tay; một tay ở phần ngọn đuôi của chổi, tay còn lại ở phần thân giữa của chổi. Hai tay ghì chặt và bẻ mạnh!
Rắc!
Phần ngọn đuôi của chổi bị tách với chổi, phần bị tách trở nên nhọn và sắc hơn. Bây giờ thì cây chổi đã trở thành một món vũ khí tự vệ tạm thời.
Trong lúc đó, tôi nhìn lướt xung quanh căn phòng.
Được một lúc thì những tiếng động đó không còn xuất hiện nữa. Thay vào đó là một bầu không khí tĩnh lặng đến ớn lạnh. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, lấy lại một chút bình tĩnh. Tôi nhìn chằm chằm vào cửa một hồi ngắn rồi quyết định. Đầu tôi chàng dí sát từ từ vào cửa, lắng nghe từng hơi thở của gió. “Nó đi rồi, nhưng đi đâu mới được?”. Nhìn vào ngón tay của bản thân, tôi nhận ra mình cần hành động, thế là tôi lấy ngay cái điện thoại để nhắn gửi cho kẻ kia.
“Làm ơn, hãy nhắn tin thay vì nói chuyện… có thứ gì đó và nó đang nghe thấy”
Một dòng tin nhắn hiện lên lập tức.
“Tôi biết.”
Một dòng suy nghĩ cùng lúc cũng loé ra trong đầu tôi : “Nếu anh ta đã biết nhiều về lâu đài đến vậy ,thì phải rằng hỏi anh ta thứ đó là thứ gì?”. Thế là, không nghĩ ngợi, tôi gửi tin nhắn.
“Thứ đó sao? Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết đâu”.
“Vậy tại sao nó lại dừng tấn công?”.
“Dừng ư? Không hề, nó chưa bao giờ dừng tấn công những kẻ xâm nhập lâu đài cả”.
Tôi quay đầu nhìn vào cửa, nhưng nó đâu có bị gì?. Một cảm giác không thể miêu tả, rợn người đến kỳ lạ!
“Cậu biết đấy, một thợ săn sẽ không bao giờ tấn công khi con mồi của nó đang ở trạng thái cuồng chiến nhất.”
“Ý anh là sao?”
“Cậu có nhớ những bức tranh không? Tại sao chúng lại thấp như vậy?”
Tôi tập trung cực kỳ vào câu hỏi của anh ta. Có phải vì nó chưa được tu sửa? Có phải vì nó đã vốn dĩ như vậy? Không đúng… vẫn còn một trường hợp khác mà có lẽ tôi không mong đợi nó xảy ra.
“Tại sao?”
“Một lâu đài giữa biển? Một đống bức tranh treo thấp bất thường? Một sinh vật không rõ? Tất nhiên rồi, sẽ không ai dở hơi đến mức treo tranh thấp như vậy.”
“Để ai ngắm?... Không ai ngắm được cả. Vậy thì? Nó vốn dĩ, không dùng để ngắm!.”
Được một lúc đầu dây bên kia dừng nói lại.
“Vậy cái chổi mà cậu đang cầm… Nó có dùng để tự vệ không?.”
Tôi hoảng hồn! Tôi muốn ném cái chổi đi. Nhưng đã quá muộn.
Bụm!
Nó đâm thẳng vào cổ tôi. Tôi bật ngược ra xa ngay lập tức. Tay nắm chặt chỗ bị đâm.
“Không thể nào… Mình đã tự giết mình sao?”
Tôi cảm thấy cổ họng mình rách toạc như tờ giấy ướt, nhưng thứ kỳ lạ là… tôi vẫn còn nghĩ được. Trong 40 giây cuối cùng ấy, tôi nghe tiếng đồng hồ chạy ngược.
Tôi hoảng loạn, đầu đảo liên tục nhìn xung quanh. Tay ép chặt cổ nhưng không cảm thấy đau. “ Không, phải còn cách. Chỉ cần cầm được máu… chắc chắn sẽ sống.”
Nhìn về phía con quái vật. Thật kỳ lạ… ánh mắt đó hoàn toàn không phải một kẻ đi săn, nó không vui vẻ, nó không hối tiếc. Nhưng nhìn nó xem, nó đang tỏ vẻ hoảng hốt, ánh mắt dán chặt vào tôi. như thể chính nó cũng kinh hoàng vì điều vừa xảy ra.
Bỗng nhiên điện thoại của tôi vang lên tiếng âm thanh quen thuộc, “Bíp-Bíp”. Cái giọng nói của Kẻ Tốt nhưng giọng nhẹ nhàng hơn và trầm lặng hơn. “Tôi rất tiếc. Có vẻ anh đã thua. Nhưng yên tâm, đây chỉ là khởi đầu”. Sau lời nói đó, mắt tôi nặng trĩu lại, chưa bao giờ tôi cảm thấy khó khăn khi phải giữ sự tỉnh táo đến vậy. "Kẻ Tốt... Thằng điên... 'chỉ là khởi đầu'... mày thử... chết đi rồi nói…”
Máu làm ướt đẫm áo trắng sơ mi của tôi, mùi tanh nồng khủng khiếp , thật kinh tởm!.
“Phải tìm ra được. Phải đối mặt với nó!.”
Một giọng nói phát ra từ phía con quái vật khiến tôi bất ngờ. Nhưng lúc này đã mất quá nhiều máu. Nhưng rồi tôi buông tay, tựa người vào tường thở hổn hển. "Lần trước cãi nhau với bạn gái... vì cái tiền, cái ăn... giờ nói xin lỗi cũng không được…” Tôi cười nhẹ. Nhưng nụ tắt dần, gương mặt méo xệch. Những giọt nước mắt rơi. “Nhưng tôi không đáng chết mà! Tôi còn cha mẹ, tôi có bạn gái, tại sao? Tại sao!.”
Nhưng giọng nói nhẹ lại, đung đưa theo gió, mang theo sự mệt mỏi, nhọc nhằn. “À… thì ra là thế… cái chết của mình, chỉ là một thứ kh
ông quan trọng…”
Anh gục xuống, phủ đầy người là vũng máu còn tươi. Âm thanh bây giờ yên tĩnh hơn hẳn.
Nhưng một luồng ánh sáng xuất hiện, nó đi tới người của anh và.


0 Bình luận