Volume 1: Thử Thách Để Thức Tỉnh (Trial For Awakening)
Chương 1
0 Bình luận - Độ dài: 4,270 từ - Cập nhật:
...
“Thiên Phi?”
“...” Có ai đó gọi Thiên Phi, mỗi tội hắn im lìm không đáp lại.
“Thiên Phi!”
Lần nữa, có vẻ người đó chưa bỏ cuộc. Rốt cuộc, tại sao cứ phải xướng tên người đang êm giấc yên ả chứ? Ghen tỵ với hạnh phúc nhỏ nhoi đó ư?
“Chậc, im đi. Tôi biết rồi, tôi sẽ làm việc ấy!” Thiên Phi cáu cắt, buộc miệng phun ra khi tâm trí còn đang mơ màng.
“Coi như bạn đã đồng ý.” Giọng nói rạng rỡ, nhưng không có chút nào là bỡn cợt, chẳng giống đám bạn học tẹo nào.
“Đồng ý?”
“Chúc bạn hoàn thành thử thách!”
“Khoan đã, thử thách gì cơ?”
“...”
“Ôi thôi chết rồi, tôi từ bao giờ mà lại dám thử thách ông giáo viên đó chứ.” Thiên Phi láng máng nhận ra gì đó, cuối cùng hắn phải gắng gượng hết sức lực để vùng dậy. Bởi nếu không thì tiêu đời học sinh là cái chắc.
Sau một giấc ngủ tưởng chừng như vô tận, Thiên Phi sực tỉnh. Tâm trí mơ màng lim dim, tinh thần đắm đuối trong mộng mị. Nhưng rồi bỗng chốc cả hai đã được kéo lên nương nhờ sự não nề từ cơn thúc ép buộc phải tỉnh táo lại.
Mắt ủ rũ chợp chợp mở ra, chỉ để cảm nhận được sự nhòe, lóa, mịt mờ. Mũi loáng thoáng canh cánh cứ ngỡ sẽ rít phải làn gió thơm hương bụi phấn đầy độc hại, thế mà khoang mũi dạt dào có mỗi luồng khí thoảng ấm cúng no đầy. Còn về phần tai, quả thật kì lạ, rất kì lạ, vì không như thường thức, nó không còn bị chiếc miệng lưỡi giáo viên kia chao đảo tấn công liên tục nữa.
Bỏ qua tất cả sự kì cục của cảm quan như thể chúng vốn không thuộc về bản thân, thì âm vọng ôn tồn dạy bảo đang hàn huyên bỗng lọt vào hốc tai, vương lại dòng lam lũ, song rất tận tâm: “Knowledge needs no proof to those who possess it; to those who don’t, awareness of ignorance is the first light. (Ai biết thì sẽ biết; còn với ai không biết, họ cần biết họ không biết.)”
Tiếng Anh? Giọng nam trung niên? Đó vẻ như vẫn là ông giáo, nhưng sao ngữ điệu lạ hoắc vậy? - Mặc dầu rũ rượi, Thiên Phi vẫn bận lòng thắc mắc.
Để tránh né sự dò xét của giáo viên nếu có thay đổi nào đó trong tầm mắt khi chúng tự dưng xảy ra, yếu điểm trước hết phải từ tốn chậm rãi. Thế rồi, như tư tưởng vừa xong, Thiên Phi dần dần đưa đẩy cổ, ngước đầu, hé mắt lên ngó ngàng. Khẽ khàng mà lẹ làng. Song chỉ để bắt trọn vẹn ánh nhìn không mấy thiện cảm nơi ông giáo dòm tới.
Vốn chắc nịch rằng phía trước sẽ có một ai đó, kiểu như cậu bạn to sụ chắn giữa nên Thiên Phi không lo lắng lắm. Cuối cùng thì có vẻ mọi cố gắng nãy giờ đã trở nên công cốc. Mắt mù mờ, na ná bị cận dù chẳng hiểu sao, và nhiêu đó vừa đủ để Thiên Phi nhận ra chỉ có mỗi khối không khí ấm áp là còn dám luẩn quẩn đứng thênh thang trước hắn để bảo vệ khỏi giáo viên cọc cằn.
Rồi, ông giáo đã di chuyển, rải bước chân dội mạnh lên nền gạch. Đế giày va với đất như tiếng trống, hợp cùng thanh động bần bật hì hục nơi trái tim tạo thành bản hòa tấu báo hiệu nguy cơ khôn nguôi. Thiên Phi hãi quá, đồng tử cứ đảo liếc, dõi theo nhịp đi của ông giáo. Từ xa, ở tít xa, dần dà lại gần và gần nữa. Nhoáng cái đã đứng sát sao trước mặt, bóng hình cao ráo mờ đục đập vào tâm trí, giới thiệu hiểm nguy cận kề, hiện đang ở bên.
Chớp chớp bờ mi trĩu nặng, trong cơn hoảng loạn như thể vừa làm gì đó xấu xa để bị phát hiện, giọng nói trong trẻo lạ lùng của Thiên Phi vang lên: “Em xin lỗi, cũng tại hôm qua em bận làm bài tập do nhiều quá.”
“Have you slept so much that you’re confused? (Trò ngủ tới lú lẫn rồi à?)”
“Em xin lỗi, em biết lỗi rồi nên thầy hãy nói tiếng Việt nhé.”
“What’s wrong with you? (Trò bị cái quái gì vậy?)”
“Ờ... ừm.” Thiên Phi ậm ừ khi ông giáo chỉ nói tiếng Anh, hình như định làm bẽ mặt học sinh.
Trước câu hỏi thứ thiệt khó trả lời mà sao cho vừa lòng hả dạ giáo viên, Thiên Phi biết điều nên thử liếc sắc mặt ông giáo. Như sương khói phủ khắp tầm mắt, Thiên Phi nhìn không rõ, tuy nhiên màu sắc vẫn mồn một phần nào biểu lộ. Hắn thấy ở đó các đốm lởm chởm đen xen bạc mọc trên đầu thầy, liền đâm ra sinh nghi: ‘Ông giáo nay kì cục quá, sao lại không bị hói?’
Biết là sự nhòa, vỡ của thị lực ngăn trở bản thân nhận thức chân tướng, Thiên Phi thúc giục tay đưa lên xoa dịu khóe mắt. Kết quả không mấy khả quan, không chỉ vậy hắn còn phát hiện ra nếp gấp tay áo sở hữu tông hoe rực lòe loẹt, đồng thời chất vải cứng cáp, và nó sử dụng cái dày dặn ấy ôm lấy làn da rất đỗi mềm mãi nơi mí mắt làm cho nó trở nên hoang rát, cay xè. Tuy nhiên, theo trí nhớ siêu phàm của hắn, vạt áo vốn chẳng bao giờ như vậy.
Đành lòng thôi tìm hiểu tình cảnh hiện tại, Thiên Phi trước tiên cần thiết phải xoa dịu con thú trước mắt. Hắn lựa lời chốc lát, ư ứ nước bọt rồi thở ra bằng tiếng Anh: “Em xin lỗi, hôm qua em làm bài tập nhiều quá, rất tốn thì giờ nên hiện tại đây không may ngủ quên.”
“Bài tập về nhà? Ý trò là gì?”
“Huh?” Mắt đối mắt với ông giáo, Thiên Phi vốn nghi ngờ, song tự suy diễn ngụ ý thầy rằng ông không có giao quá nhiều bài tập.
Thiên Phi bèn đổi cách khác để tránh né, nói xạo không chớp mắt: “Không, ý là hôm qua em hơi bận bịu chút nên ngủ muộn màng để rồi giờ đây tạo tiền đề cho sự lầm lỡ. Đó là một sai sót của em, em rất đỗi xin lỗi thầy!”
“Tốt thôi Eldric, mọi thứ ổn ngoại trừ trò. Và hiện tại tôi thấy trò đã ổn trở lại, nhớ đừng lầm lỡ nữa là được.”
“Khoan, Eldric là ai?” Thiên Phi thắc mắc.
Nghe vậy, dự định quay trở lại bục giảng đột ngột bị đình trệ, kéo theo cái cảnh tượng bàn tay trét đầy phấn miễn cưỡng dụi mắt để xoa dịu nỗi bồn chồn. Ông giáo hời hợt thở ra một hơi, chép miệng: “Có vẻ em chưa hết lú lẫn, thôi thì ra ngoài rửa mặt đi rồi quay lại đây.”
“Thứ lỗi cho em, nhưng thầy là ai?” Nghi ngờ thầm kín này đã được dấy lên từ sớm. Và hiện tại đây, khi mà các bằng chứng sản sinh nỗi ngờ vực, nghĩ ngợi mỗi lúc một nhiều, bủa vây tâm trí. Thiên Phi buộc phải hỏi cho ra lẽ.
“Người thầy mọn hèn dạy ‘ngôn ngữ Nital’ không đáng nhớ này của em tên Paul.”
“Đây là đâu?”
“Một lớp học trực thuộc Học Viện Ma Pháp danh giá Toulouse.” Trơ trẽn đến mức này, ông giáo cũng không biết phải nói gì khác, chỉ trăn trở trả lời để đáp lại sự tráo trở.
“Ma Pháp?!”
“...” Ông giáo lặng thinh nhìn Thiên Phi đang ngỡ ngàng.
“Xin phép thầy cho em ra ngoài.”
“Ừm, đến khi nào lấy lại tinh thần hẵng về. Không thì ở ngoài đó chịu mưa hắt vào người luôn đi.” Ông giáo đanh giọng.
Rồi ông ngao ngán mà lẳng lặng nhìn Thiên Phi đứng dậy, lảo đảo bước ra khỏi chỗ, trong tình trạng không đeo kính, người học trò của ông sờ mò khắp nơi vịn lấy chỗ vì chẳng rõ đường. Như thể con người nào đó khuyết thiếu hai mắt, và lạc lõng giữa chốn này chứ chưa đời nào, chưa từng là học trò Học Viện Danh Giá nơi đây.
Kẹp giữa sự thẫn thờ, một bàn tay nhỏ lắp trên người học viên nọ xòe ra, nhẹ níu lại vạt áo Thiên Phi, bé giọng, nỉ non nhắc nhớ: “Không đeo kiếng mà cứ mò mẫm vậy coi chừng ngã chổng vó đó.”
“Cảm ơn...” Hệt chẳng hề bận tâm tới tình cảnh hiện giờ, Thiên Phi dẫu ngoảnh mặt lại ngó thử nhưng không nhìn rõ người bạn học kéo mình. Hắn xua tay, xong xuôi thì hơi thử sờ xoạng dáng dấp xem cái kính giấu ở đâu, không thấy thì vẫn đi tiếp. Vừa rảo chân, vừa mò mẫm lục tung cả người ngợm lên tìm thứ có thể soi rọi đường lối xa lạ, ngay trong cái tình huống mịt mờ tầm mắt, ngoài ra nó thậm chí còn khó chịu hơn cả khi đang tự nhốt mình trong bóng tối.
Cứ thế, mặc cho tiếng xì xào, thầm thì, bàn tán chẳng có chút nào là quen thuộc, bởi lẽ nếu là những cái cổ họng thân thương của bạn học Thiên Phi, đó sẽ đơn thuần như một bản nhạc loạn xạ tiếng cười. Và sau khi tha bổng cho chúng, thì hễ một rồi lại hai, gót chễm chệ trên đế giày nhung lụa nối tiếp nhau, thơ thẩn đạp xuống nền đất gạch hoa cứng nhắc, song hợp âm chẳng những không chói tai, còn chất chứa điệu cười tươi tắn đắp thêm ít ỏi mơ màng mà vang lên quanh quẩn trong Thiên Phi. Khoảnh khắc hắn hoàn thành hành trình bước từ trên cao giảng đường, men theo dốc xuống dưới rồi đứng chôn chân trước cửa lớp một khoảng lâu, cuối cùng hắn cũng quyết định cần phải tiến ra ngoài.
Ngay thời điểm đặt chân ra, khi mà toàn thân trọn vẹn vượt qua ngưỡng cửa, thì cái ấm áp bao trùm, cái tĩnh lặng phủ khắp người đột nhiên biến mất tăm biệt tích. Thay vào đó là sự ẩm thấp nhưng đủ dịu, và tiếng rì rào, róc rách của mưa tan vào mỗi mảnh, từng khúc, từng phân đất đai.
Thiên Phi hơi giật nảy mình trước sự đổi thay nhất thời, song nhanh chóng đã sốc lại tinh thần. Lia mắt hai bên, hắn ngắm nghía, ngó ngàng, xem xét coi khung đường nào có vẻ tối tăm hơn thì đinh ninh cho hay nó sẽ xa xăm và dài hơn, rồi hắn lanh lẹ chọn quãng bên trái.
Ở đó, hắn dần dà đẩy thân hình tiến tới, ôn tồn, từ tốn nhưng đủ bảnh bao, không kinh sợ. Tại sao cần phải sợ chứ?
Có chăng nhiều nhất vài phần lưu luyến, vương vấn tại chiếc tác phẩm sót lại của tác giả bộ ‘Cái Giá Của Thần Tính’ đã không còn có thể đọc nữa.
Có chăng nhiều nhất chỉ đơn thuần chút ít ỏi nuối tiếc.
Và có chăng nhiều nhất cảm giác buồn man mác rũ rượi, tủi thân nhung nhớ người nhà, nhung nhớ bốn người Thiên Phi son sắt da diết.
Nhưng không ngập ngụa, mà lại bù đắp bằng niềm hân hoan chan chứa tất thảy sự háo hức, tò mò, táy máy đã tồn đọng dư vị nghiệt ngã bấy lâu nay bỗng chốc được khỏa lấp, thoả thuê bản tính. Hiện thực này mới là thứ Thiên Phi ngóng trông, mê mỏi bấy lâu nay.
Hiện thực? Chính xác là hiện thực, bởi lẽ chẳng cơn mơ nào, chẳng cơn ảo giác nào, chẳng một tác dụng phụ từ việc làm cú đêm nào có đủ khả năng nhằm trở nên chân thật tới nỗi kệch cỡm táo tợn đến thế. Minh chứng ở đó, luôn còn đó và vẫn luôn hiện hữu tại đó, trong cái ẩm ương bướng bỉnh bấu vào những hơi thở lùa tại làn phổi, tan cùng sự ran rát cay xè ngay hốc mắt lu mờ mọi khoảng mơ màng, và cảm giác rất đỗi chân thực ẩn khuất sau tất cả các cảm quan: Mùi không khí thấm bụi phấn giờ đây thơm hơi nước; chất giọng nhã nhặn nơi giáo viên hiện tại thay bằng bản nhiễu róc rách, rầm rì của mưa; xúc giác mang máng đáp lại cảm nhận khó ưa, khô trét, nhầy nhụa, nhớp nháp dính lẫn lộn cùng dung dịch nước dãi chảy thòng lòng qua cơn buồn ngủ; cùng cái nhạt thếch miệng, uể oải húp hết ngụm nước miếng trong ham muốn ngái ngủ, ngáp thật to; và cuối cùng là mắt mù mờ, vẫn luôn mù mờ nhưng trên hết đã đủ để phân biệt được đây là tầng một, không phải tầng ba, đồng thời giáo viên kia không bị hói như ông giáo.
Rốt cuộc, nhiêu đó vừa đủ, là vừa chạm ngưỡng để Thiên Phi khoan khoái vươn mình làm cột sống ken két kêu than và đắc chí cười mãn nguyện.
“Haha... Tôi chuyển sinh rồi! À, không, nên buồn mới phải, nếu như tình tiết mấy bộ tiểu thuyết khác thì phải chăng Thiên Phi cũ đã chết... Tự nhiên nhung nhớ nhà ghê. Hửm?” Thiên Phi sằng sặc cười khan, khỏa khuây nói mớ, vì tất cả mong muốn của hắn đã được thế giới đáp trả, đâu đó chất chứa trong bộ tiểu thuyết hắn luôn say mê đọc, trong những tập hình ảnh, tranh, phim thể hiện rành mạch sự mạnh mẽ vi diệu của những siêu sức mạnh. Nhưng sau mọi chuyện, chất giọng quá mức non nớt và thanh thoát phát ra khiến hắn bỗng nảy sinh nghi ngờ.
Chẳng có nhẽ thân thể đây là con gái, hoặc không phải thì cũng là một tên oắt con non nớt, chưa mọc lông tơ - Thiên Phi trằn trọc, dù cuộc sống trước kia mới đẹp 17 tuổi, chỉ vừa đủ bẻ gãy sừng trâu mà cũng vừa hay chưa chạm ngưỡng trai tráng, tức cũng tính là còn non tơ. Thì việc chuyển sinh vào thân thể nữ đơn giản: ‘Không thể chấp nhận!’ và trường hợp vế sau thì cũng: ‘Không thể chấp nhận!’ vì lẽ rằng bất kể ai đều chờ mong bản thân trưởng thành, vốn được quy ước định đoạt tại con số 18. Tuy nhiên, giờ đây nếu mà bắt ép Thiên Phi trải qua lần nữa tuổi thơ thì rõ ràng hắn không chuộng, ưa, và khoái khẩu món ăn kèm phụ họa cho việc chuyển sinh này.
Về lý, ‘Eldric’, đúng chuẩn tên gọi đàn ông, song song với đó, biết đâu chừng? Thế rồi, Thiên Phi đành run sợ đưa tay lên kiểm tra, lo lắng về kết quả nếu phát giác ra được sự thật lại nhỡ đâu bạc bẽo, phũ phàng trả lời hắn.
Tay thườn thượt nâng cao, luồn qua khoảng không ẩm thấp, và rồi vịn lấy cổ họng, vặn từng chút, từng chút một, mò mẫm sờ soạng. Ở đó, yết hầu có tồn tại, hơi nhỏ, chưa đủ xác minh điều gì, đồng thời da rất mềm mượt và hơi vẻ gầy guộc, xao xác, hanh hao.
Đành lòng, cuộc kiểm tra thứ hai phải diễn ra trên bờ ngực. Thiên Phi cúi đầu nhìn lấy. Căn bản, phẳng lì nếp gấp áo đồng phục lạ lẫm rực màu son, chẳng nở nang chút nào. Đưa tay còn lại đang rảnh rỗi lên nắn bóp. Cơ bản, da bọc xương, không mềm nhũn, không nảy nở, không có bầu ngực.
Điều đó khiến Thiên Phi thở phào nhẹ nhõm, tâm khảm đã an yên hơn hẳn. Nhưng rốt cuộc, chân tướng vẫn chưa rõ ràng, nhỡ đâu? Vậy nên, chỉ còn cách cuối cùng mà thôi.
Thiên Phi xoay người về phía bên ngoài, hướng sân trường nhìn tới, đưa cả đôi bàn xuống, lấn tới hạ bộ kiểm tra. Kết quả khiến hắn rất hài lòng.
“Không tồi!” Đương lúc làm điệu bộ như đã thành công hoàn mỹ công cuộc kiểm định giả thuyết lệch lạc, Thiên Phi thánh thót khi thấy gì đó nhảy khỏi quần mình: “Gì vậy?”
Nó chạm nền gạch, cọc cằn phàn nàn tiếng ‘cóc cách’ rồi chìm nghỉm giữa cơn mưa, nhưng khi Thiên Phi dòm thì chẳng có gì, gần như trong suốt. Như thể nó chưa từng tồn tại, hay đúng hơn, các bằng chứng còn đủ khả năng chấp nhận sự tồn tại của nó biến mất trong tích tắc, trong tầm mắt hắn.
Cam chịu ngồi xuống kiếm mò, Thiên Phi vung vẩy tay khắp nơi, vương vãi đôi bàn khắp sàn. Rốt cuộc, sau tất cả sự cố gắng, hắn không ngờ tay hắn thế nhưng thật sự chạm được tới một vật đang sõng soài trên đất, song cảm giác va đập chỉ diễn ra trong nháy mắt, hắn không kịp cầm lấy đã huơ tay đi mất hút. Âm va không lớn, nghe tiếng ‘xoẹt’ do vật trượt dài trên sàn nhờ động lực gây ra khá lạ tai. Tuy nhiên, điều quan trọng ở đây là cảm giác lần đầu gặp gỡ, để mang lại cho người ta đôi chút tương tư, và để họ tự hão huyền, ảo não, mê mẩn, huyễn hoặc, rồi khẳng định rằng bản thân họ sẽ có đôi chút cơ hội. Như Thiên Phi cũng vậy, hắn biết vật đấy hiện đang kề bên mình, mặc dầu phương thức chứng minh hời hợt, cảm quan nhận được chẳng tường tận nhưng hắn vẫn sẽ thử.
Nữa, nữa mãi thì hoặc là tuyệt vọng từ bỏ, hoặc là hăng hái gặt lấy thành công đã ươm mầm theo nỗ lực miệt mài. Dĩ nhiên, Thiên Phi thuộc vế sau khi hắn hớn hở như được mùa đương lúc cầm nắm được vật đó. Hắn sờ nắn thử, khá góc cạnh, hơi nhọn, dường như là thủy tinh. Hắn đưa lên che tầm mắt để soi xét thì ngỡ ngàng khi tầm nhìn hơi biến hóa, như rõ nét hơn, như sắc xảo hơn, như các hình ảnh, ánh sáng hội tụ, bon chen ùa vào tâm trí hắn qua một thấu kính.
Rõ ràng, đây là một cái kính, nhưng nó không có gọng. Thiên Phi thử thí nghiệm đủ kiểu cách vẫn chẳng có manh mối nào về cách đeo nó lên. Sau tất cả, có còn hơn không, hắn không nỡ thử tiếp vì suýt xoát thôi, kính sẽ rơi khỏi tay hắn lần nữa. Cam phận cầm chiếc kính tựa thể nâng niu vật tư thiết yếu, thật sự rất quan trọng, hắn tha thiết nó nãy giờ mà, thì hắn giữ vững tay, úp nó lên tầm nhìn.
Ngay thời điểm kính che tầm mắt, na ná đã có một chân trời mới được mở ra, thế giới mịt mờ sau lớp ‘sương xóa’ ủ trên tầm nhìn tức tốc bị xua tan, nhận thức kín mít giờ đây bung tỏa, định hình lại tư tưởng về trần gian. Với tâm trí trôi dạt như sóng vỗ bờ, Thiên Phi vừa sở hữu khả năng ngó ngàng chung quanh, thành thử hắn liền làm ngay tức tốc.
Trên cung đường rõ ràng, rành mạch, Thiên Phi chạy hùng hục đến cuối hành lang. Ở đó, hơi lóe lên điểm sáng nhỏ, chiếc gương đứng thẳng, gắn liền một cùng chỗ rửa tay, rửa mặt để học sinh có thể soi xét lại hình hài bản thân, nay trở thành vật dụng để hắn chiêm nghiệm nhan sắc thân thể này. Tại đôi tròng núp sau vách ngăn thủy tinh, hắn ngó ngàng, đôi khi xoay người soi mói, nhìn kĩ tường tận từng chân răng kẽ tóc tại dáng dấp này.
Mắt mở toang, Thiên Phi diện kiến ảnh phản chiếu của mình. Là một tên nhóc lùn tịt, tóc dài lởm chởm sẫm màu gạch men, mắt biếc long lanh thấm sắc trời, da trắng bóc như cơm dừa, mặt mày mịn màng nhẵn thín nom không thể nào non nớt hơn được nữa. Hắn đưa tay lên, sờ thử khuôn trăng bơ phờ, cảm thấy mềm mại. Hắn nhìn xuống đôi bàn tay mình, cực kì lả lướt, yểu điệu. Rồi hắn tháo kính, để tạm sang một góc mọn, xả van, vỗ tới tấp nước vào mặt, đến mức tóc ướt sũng, hệt vừa gội đầu. Sau đó hắn vuốt ngược lọn tóc, lại lém lỉnh lén nhìn thêm lần nữa.
“Chẳng khác ban nãy tẹo nào.“ Thân thể này nom giống nữ hơn là nam, dù không đến mức khiến người ta phải khẳng định luôn: ‘Người đẹp!’, cũng sẽ khiến họ phải hỏi lại lần nữa khi biết giới tính thật sự.
Thêm vào đó, đây chính là minh chứng mạnh mẽ nhất về việc Thiên Phi đã chuyển sinh, hay xuyên không gì đó đại loại.
Ngắm hình dáng, dòm mọi ngóc ngách có thể, xem xét mọi chốn tới chán chường rồi cũng đủ để khẳng định nhiều điều. Thiên Phi lười ngắm thêm, càng nhìn càng đau. Thế là hắn mang theo dòng man mác, lần nữa thử cảm nhận thế giới chung quanh, nhưng giờ đây là từ góc cạnh của một thị lực đúng chuẩn.
Qua ô tường vàng vọt, Thiên Phi ngước toàn cảnh sân trường, chiêm ngưỡng thế giới trong cơn mưa xối xả. Quang cảnh một trần gian bập bùng hiển hiện, cổ kính đậm vẻ Châu Âu trung cổ.
Con ngươi Thiên Phi liếc ngang khắp chốn. Chung quanh, trời mù mờ, tối tăm và lộng gió, mưa thoải mái khỏa khuây reo hạt sầm sì tới trắng xóa cả vùng đất; ngó xuống dưới, từng mảng, mỗi khối tường sa thạch vững chãi bao bọc hàng cây xanh rì, rậm rạp theo dòng gió cuốn tới tấp, tất bật mà ngả nghiêng đu đưa, đổ về một phía; đâu đó xa xăm hơn, phóng tít qua cổng vòm khổng lồ, ra tận ngoài đường xá, phố phường thì bẽn lẽn người dân trong vạt áo tinh tươm sắc sẫm, chẳng chút nào là thấp thỏm nhưng lại lo âu đội trời âm u mà hì hục, ì ạch tháo chạy tìm chỗ trú; lại xuống nữa, và xuống đủ nhiều là có thể thăm ngắm sân đá lát gạch men đang gượng mình hứng tất thảy đòn tấn công ồ ạt, miên man, đến nỗi nước phủ một lớp mỏng, kín bề mặt, óng ả, ánh lên tựa gương soi rọi, phản chiếu tâm hồn người đang dòm. Cuối cùng, phóng tầm mắt ra xa, thật xa để thấy toàn cảnh, nhưng thực sự thì không thăm thú được gì nhiều. Mây mờ nhấp nhóa chớp động, nước nhiễu nháo nhác lấp kín mọi phương trời phía tinh không. Rốt cuộc, chỉ có mưa là thứ chủ yếu được phép biểu lộ để người ta quan sát.
Song nhiêu đó vừa đủ để Thiên Phi nhận ra bầu trời đang dành sức làm gì.
Rồi Thiên Phi cất bước, tiến lại gần dòng lam lũ bầu trời đang mở van khóa, dội ồ ạt xuống thế giới như cố gắng rửa, cuốn trôi, hòa tan đi tâm trạng người dân nơi đây. Thế rồi bất chợt, cõi lòng dấy lên một nỗi niềm mong mỏi, khiến hắn cam chịu cái bản tính ương ngạnh của bản thân. Cũng bởi cái ham muốn trực chờ tự ban sơ ấy gọi hắn, vọng lại từng nốt thanh trầm thấp trong tâm trí rằng: "Biết đâu nước mắt tinh không ở đây lại ngon hơn khi ở 'Trái đất cũ'?". Và hắn xoè tay ra, chụm mu bàn giống cái muôi, vơi với lấy dòng chảy tự nhiên kia. Song, dẫu có lơ đễnh, hắn vẫn nhận ra: Lũ lượt nhưng ấm áp và không chững nhịp, cảm quan từ xúc giác gợi ý; đưa tay lên ngửi, ẩm thấp nhưng lưu luyến và không ngát hương, khả năng từ khứu giác nhắc nhở; và cuối cùng đẩy tay rót nước vào miệng, rỗng tuếch, nhạt nhẽo nhưng ‘lo’ đầy, vị giác no đủ mang máng đáp lại.
“Không ngon... Nhưng cũng tuyệt theo cách lạ thường, chí ít thì nó là một món mới.” Thiên Phi bình phẩm.
Thiên Phi uống không nhiều. Nước veo vắt trôi tuột qua cổ họng, cũng như thế gian, từ từ mai một bào mòn để một mai có thể hoàn thành công cuộc gột rửa đi nỗi niềm. Đầu tiên là nỗi niềm của hắn, rồi nỗi niềm của mảnh đất hẩm hiu này.
Nhưng nó không làm được.
Bởi lẽ, tại nơi đây, mưa mà không lạnh, mưa mà không u uất, mưa mà ấm áp, mưa mà ẩn chứa nỗi niềm, là cơn mưa trái mùa. Trước nhất, là cơn mưa mùa hạ. Sau cùng, là cơn mưa gợn sóng biếc, gọi vòi rồng trong tâm hồn.
0 Bình luận