Volume 1: Thử Thách Để Thức Tỉnh (Trial For Awakening)

Chương 0

Chương 0

    ...

   “Ồ, thật ra tôi cũng không nhớ.”

   

   ...

   “Chị không biết.”

   Ai không biết? - Tôi không biết.

   “Nhưng xem qua tác phẩm kia thì chẳng phải mỗi người đều sẽ có một hướng đi ư? Phần mình, nghĩ lại thì có lẽ chị cho rằng thế giới không quan trọng. Dẫu có hư ảo, thật giả biến lộn như ‘Mộng Điệp Trang Tử’ đi chăng nữa cũng không sao cả. Cốt yếu là ở bản thân. Đừng hao tâm tổn trí nhiều, ta là ai thì ta làm nấy. Đại loại, hãy nghĩ thử xem nếu ký ức em mất đi hoàn toàn, vậy em là ai?”

   “...”

   “Dù hơi khó tin rằng em sẽ quên một điều gì đó, nên cùng bỏ qua nguyên do nhé. Câu trả lời hẳn là: ‘Em vẫn là Thiên Phi’. Tuy nhiên, giả sử em vẫn giữ ký ức nhưng rồi được thêm vào đầu một lượng ngang bằng đống hoài niệm có sẵn trong khối óc thì sao?”

   “...”

   “Đáp án sẽ phụ thuộc vào thân thể chứa đựng tâm trí đó. Và câu hỏi cuối cùng, em đang mơ, nhớ nhé: ‘Em đang mơ’. Chị biết em nhớ mà! Vậy giả định rằng, trong mơ em khoác lên mình một thân phận khác, có hoàn toàn ký ức trước khi ngủ nhưng khi tỉnh lại thì mất hết ký ức trong mơ. Theo đó, em sẽ sống như Thiên Phi hay thân phận đó? Sẽ vì ‘người mơ’ đó hay Thiên Phi mà ‘tồn tại’? Em sẽ còn là Thiên Phi chứ?”

   “...” Tôi lặng thinh. Không phải vì tôi vô lễ không đáp lời người tự xưng là chị tôi kia, mà bởi tôi đâu có hiểu quy củ phép tắc, nào có rõ chị ta là ai, cũng chẳng thể dựa nổi vào bất cứ điểm tựa nào để biết thứ thực thể kia đang nói ý sao trăng đất trời gì.

   Đơn giản thôi, tôi không biết. Không biết mọi thứ!

   “Tôi là gì?” - Kể cả khái niệm tự thân cũng không rõ.

   “Tôi thế nào?” - Kể cả tôi ra sao cũng không biết.

   Và: “Tôi là ai?” - Thậm chí tôi là ai cũng chẳng hay.

   Tôi cảm thấy ảm đạm, mịt mờ. Tâm trí tôi mơ hồ, trôi dạt. Tinh thần tôi say dại, tỉ tê. Tất cả tại tôi không biết câu trả lời nhỉ?

   ...Không, là do một điều gì đó khác nữa tôi không biết ư?

   ...Cũng không phải, hình như vì một chuyện gì đó tôi đã quên! Rốt cuộc, tôi mà có thể lãng quên sao?

   Bỗng chốc, đương lúc mê muội nơi cơn mộng mị điên đảo, một giọng nói nào đó nỉ non đáp trả tôi: “Đưa khoảng trống ấy vào quên lãng đi. Chỉ cần ngươi ruồng rẫy nó, ngươi sẽ có mọi thứ ngươi nhớ nhung.”

   Ngữ điệu ấy lạ lẫm và đẫm phần quen thuộc. Lời lẽ ấy căm phẫn nhưng tràn đầy thân thương. Nội dung ấy mờ nhạt, dẫu vậy cũng rất rõ ràng.

   Nó đưa những lời lẽ khó hiểu cho tôi, hình như điều lệ chất chứa trong đó tương đương một bản giao dịch. Tôi không đáp trả, nó cho rằng tôi đã ngầm đồng ý.

   Tức thì, chỉ trong nháy mắt, tôi choàng tỉnh mộng. Có gì đấy trong tôi biến mất, hoặc là bị giấu đi. Đồng thời, thứ nào đó đang chạy xuôi ngược nơi đầu não khiến tôi thấy lạ lẫm. Chẳng biết từ đâu, cái thanh âm ‘sột soạt’ văng vẳng mãi không rời, cứ đục khoét rồi tạo âm hưởng kì lạ. Rất kì lạ, cảm giác như...

   “Đau quá, như bị cào cấu ấy... Ôi, nhẹ nhàng thôi!” Tôi nhắm nghiền mắt, rên rỉ.

   “Ồ, chị xin lỗi.” Giọng nói thanh thoát ngạc nhiên.

   Huh...? Khoan đã! Nãy giờ tôi vô lễ ghê, lúc này thì nhớ ra rồi. Đó là chị tôi, nào có nên gọi chị ấy là ‘Giọng nói thanh thoát’.

   Tôi lấy lại tinh thần, cảm giác vừa nãy trải qua thật kì cục, nhưng kệ đi, bởi lẽ tôi ruồng rẫy nó rồi. Cứ thế, tôi dù nhận thấy bản thân đang rũ rượi, song vẫn muốn xem xét tình cảnh giờ đây. Theo đó, đồng tử ủ mình dưới lớp mở mí được tôi từ từ thúc ép mở ra, để tròng mắt đượm sắc nâu đậm có thể ngó ngàng quang cảnh chung quanh.

   Ánh đèn treo trắng toát tựa tuyết bông đưa đẩy khắp chốn rồi nện vào mắt tôi, phản chiếu vào đó hình ảnh gian phòng tôi đang ở, thoạt tái hiện vẻ tù túng qua sự đảo liếc ấy. Chật chội giữa vùng đất hiu quạnh nhỏ bé, tôi hiện tại đây đang thư thái nằm nghiêng trái trên giường trúc cao, bả vai làm cột chống cho cổ để đầu tôi chễm chệ an tọa tại cái gối êm nhất trần đời - cặp đùi nhẵn thín gầy sơ. Và thấp thỏm mê mỏi ngóng trông từng cơn đau cắt ngang dòng suy nghĩ mỗi khi chị tôi lấy ráy tai.

   Thực sự, tay nghề kém quá trời, biết vậy tôi không nhờ lấy ráy tai nữa.

   “Em tạm thời chưa sao. Nhưng lúc đầu chị trả lời lạc đề rồi.” Tôi thoải mái duỗi người, đinh ninh cho hay: “Đổi lại khá khôn khéo khi dùng câu hỏi để giải thích cho em về trường hợp đấy. Về phần đáp án, ừm... ờ thì Thiên Phi mãi là Thiên Phi thôi, dù có bất cứ hoàn cảnh nào xảy đến đi chăng nữa!”

   Mà sao tôi lại đủ khả năng tự tin để nói như vậy nhỉ? Hừm,... dường như do bộ phim tôi vừa cùng chị đi xem ở rạp chiếu tối nay: “Cái Giá Của Thần Tính” đã truyền cảm hứng chăng?

   Nghe bảo tác giả bộ đó ước mơ tiểu thuyết của hắn được chuyển thể thành phim và “Không ngờ được có ngày này” tác giả xúc động thay cho Studio thực thi chuyển thể: “Khó tin rằng họ lại có đủ can đảm làm phim chiếu ở một tác phẩm mạng quèn hạ. Haha, rất dũng cảm!”

   Ổn thôi, đó là tiểu thuyết tôi yêu thích nên tôi chẳng ưa gì lời lẽ tên khốn tác giả đó tự bình phẩm về đứa con tinh thần của hắn. Bởi nhân vật chính bộ đó thật đẳng cấp và tôi muốn được như cậu ta nên mới phun ra câu nói nom thật oách với chị mình. Thêm vào đó, tôi rất quý chị ấy!

   Ôi, quý lắm luôn, thật đó! Chị đã tặng tôi món quà sinh nhật muộn màng khoảng một tuần này bằng vé xem phim chiếu rạp từ tiểu thuyết mạng tôi thao thức đêm ngày mà dí sát mặt trước màn hình điện thoại nhằm đọc nó. Chẳng biết dựa vào đâu để chị ấy biết được nguyên do tôi làm cú đêm, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm. Dẫu không có món quà đặc biệt này, tôi vẫn son sắt da diết với chị cũng như gia đình mình bao gồm: Cha, mẹ, anh, chị rồi cả bản thân tôi nữa.

   “Đáp án nghe chừng bảnh bao ghê đó!” Chị tôi rút vài dụng cụ nhọn hoắt khỏi thân thể tôi, thánh thót ngỏ ý: “Bên phải xong rồi. Ừm, vậy thì Thiên Phi bảnh bao cố chịu đau chút và quay sang bên kia nhé.”

   Câu ấy lọt vào tai lưng chừng khiến tôi nhăn mặt, lòng thổn thức cơn đau rạo rực trong hốc tai. Tôi cam chịu, thở dài một hơi và kiên nhẫn xoay ngửa người. Sau đó, tôi dự định bật dậy, đi sang cánh trái chị nhằm đổi hướng để thực thi hành vi bắt cóc ráy rai cho bên còn lại.

   Nhưng trước tiên phải xem xét thân trên chị tôi có nằm trong quỹ đạo hay không. Một khi biết được không có, tôi thề sẽ bật mình dậy theo phong cách thần thái ngầu đét!

   Dù ý nghĩ xịn xò đó chạy loạn xạ thôi thúc tôi làm thế, tuy nhiên tôi cần ngắm nghía lại vẻ đẹp của chị mình đã. Theo dòng suy nghĩ đó, tôi vẫn nằm ngửa, cổ mòn chờ đến khi đầu sau êm ái, cứ mãi ngước toác cả lên, đăm chiêu nhìn khuôn trăng ấy kia.

   Xem nào, chị tôi đen kín mít từ đầu đến chân... Ý tôi không phải màu da, nước da chị trắng lắm, đôi khi xanh xao kiểu cách trắng rờn rợn như ma sơ nữa cơ! Mà là tổng thể thoạt nhìn đủ đầy sắc đen. Bờ mắt nâu thẫm sâu thẳm tựa thâm uyên hoăm hoẳm, tóc dài đen nhánh phủ trên lớp vải lưng áo phông đen mịt cùng chiếc quần bò dài kín mít và đen nốt. Trang phục khoác lên thân thể ấy thường được dùng để đi chơi, và vừa xong, nó chưa từng bị lột ra khi chúng tôi chỉ mới về nhà sau một quãng thì giờ ở rạp chiếu.

   Một cách khách quan, chị ấy đẹp lắm. Ngoại trừ việc làn da hiện hữu màu vẻ hơi lạ thì tất cả đều ổn áp. Hình hài thon gọn, dáng dấp yêu kiều, đầy đủ cần mẫn như nữ công gia chánh. Có thể nhận xét rằng chưa bao giờ đổi thay, rất giản dị, song kiêu kì đến lạ.

   Đáng tiếc cho những tên đàn ông ngoài kia đã bỏ lỡ sự đẹp đẽ này để rồi trở thành lý do cho việc chị tôi bao biện với cha mẹ về vấn đề bản thân sắp học đại học năm 4 mà vẫn chưa có người yêu.

   Tuy nhiên, tôi chợt nheo mí, cổ ngửa tới nỗi đứt ra chỉ còn là vấn đề thời gian, nhằm để tôi có thể chiêm nghiệm thứ ấy kia. Tôi co rụt đồng tử với mục đích nhìn kĩ hơn dẫu không bị cận thị. Hình như có gì đó sai sai, có cái gì đấy chườm điểm lên nét tím tái giữa tông màu trắng đen đơn điệu đó!

   Hóa ra, một vết bầm kì cục dám ăn trọn một phần da thịt bên cằm phải, được giấu suýt sao khỏi sự bắt gặp từ người khác. Nhưng ở góc độ từ dưới này với tôi thì không!

   “Thiên Lâm Cầm?! Vệt tím ở cổ chị là bị làm sao?” Tôi lo lắng hỏi han.

   Chắc chắn rồi, tôi sẽ hủy diệt bất kì cái gì đã gây lên di tích thảm thương đó sau khi chị tôi ổn thỏa, mặc cho có là lỗi lầm từ điều dại dột hậu đậu vấp ngã đi chăng nữa!

   “...” Chị tôi im thin thít, nhanh chóng nở một nụ cười gượng, trả lời: “Không sao đâu, là chị sơ sẩy vấp. Không có gì cả.”

   Nghe thế, tôi bật mình dậy theo phong cách thần thái ngầu đét như đã hứa, hoặc chắc hẳn cũng không ngầu lắm vì mảnh áo sơ mi xếp ly khá đơn sơ này đã khỏa lấp nó. Tuy nhiên, mức độ bảnh bao của tôi không còn là vấn đề. Chí ít lúc bấy giờ mà nói, tôi không đặt tâm tư vào nó.

   Chiều cao hai người xêm xêm nhau, cầm chừng 1.6m, thế nên tôi đủ thực lực về mặt kích thước để mắt đối mắt với chị. Tôi chăm chăm nhìn vào khuôn mặt bơ phờ xanh xao và nghi ngờ tính xác thực của lời đáp trên, tôi cố hỏi với lời lẽ sặc mùi chêm xen ý tứ ngờ vực: “Thật vậy sao? Nghe giả trân dữ dằn.”

   Không một quãng ngắt, chị tôi nói như thể đã chuẩn bị từ trước: “Ừm, thật vậy. Em xem, ngoại trừ việc đấy thì chị có thể bị làm sao chứ?”

   Dù tưởng chừng rất thuyết phục, tôi không đặt trọn niềm tin vào nó. Đáng ra, đã là con người thì nên tin tưởng họ hàng thân thích, và đồng thời song song với đó, một số trường hợp cũng phải tự ngầm hiểu rằng họ đang nói dối. Không sai đâu, với ngữ điệu ấy đem so cùng tình trạng này, tôi cảm thấy lời lẽ cha mẹ thường xuyên lừa tôi độ chục năm về trước theo kiểu cách rằng: “Mẹ ăn rồi” hay “Bố no rồi” thậm chí đáng tin hơn một chút.

   Chị có thể bị làm sao ư? Nhiều lắm, không phải tình trạng bạo hành hay bắt nạt vẫn nham nhở đầy rẫy sao? Chỉ e rằng tồn tại một khả năng nào đấy khiến chị tôi im ắng gánh vác nó. Hoặc là vô số điều lệ đáng khinh mạt khác nữa và tôi sẽ không đời nào tha cho chúng. Bằng mọi giá rồi chúng sẽ thấy thứ chúng phải trả cho hành động đấy!

   Bất chợt, một cú ‘cốc’ lẻo nhẻo đập vào sọ tôi, âm vang cùng sự đau đớn nhất thời khiến tôi bừng tỉnh giữa cơn mê sảng. Do chị tôi ra tay, ba ngón phải chụm khúc đốt lại thành chùm rồi nhắm đầu tôi gõ tới. Một vết lồi lõm nào đó sớm muộn sẽ được hình thành tại vị trí va chạm và trở thành minh chứng xác đáng không chối bỏ nổi về hành vi bạo lực với em trai diễn trong gian buồng này.

   Một khoảnh khắc bên lề trôi qua, vẻn vẹn trong cái trơ mắt của tôi, chị tôi chau mày, chất vấn: "Chị nói rồi, không sao cả đơn giản là không sao cả, không cần nghĩ ngợi nhiều làm gì sất. Nhưng em nhìn chị theo kiểu gì đó hả?"

   Chị nói tiếp: "Em luôn như thế và nó không hẳn đã ổn. Đồng ý rằng em yêu thương gia đình nên mới đa nghi, song có lẽ nó sắp thành đa đoan rồi."

   Đơ ra mặt, cũng ngay lập tức nhận ra lời lẽ ngụy biện của chị đã chuyển sang công kích cá nhân. Tôi ngấm ngầm suy nghĩ chốc lát rồi ngờ ngợ lên tiếng:

   "Chưa bao giờ và cũng không thể gọi là đa đoan. Đồng thời, em vẫn như thế thì sao chứ, điều đó có gì cần soi mói bắt lỗi à, luôn yêu thương gia đình cũng sai á hả? Có mà biểu hiện khác thường của chị mới là lạ ấy!” Chằng chừa sự ghê gớm ăn sâu vào nếp nghĩ, tôi đăm đăm gân cổ cãi tiếp: “Sơ sẩy gây ra vết thương mà bầm tím thế ư? Không chỉ vậy, em không thấy chị chữa trị nó, một cái băng gạc cũng chẳng có. Cho nên ngay từ đầu định giấu diếm hay gì?”

   “...” Chị tôi lặng thinh, không đáp lễ.

   “Còn nữa, vì lý gì mà bỗng dưng chị kích động vậy?” Tôi hạ thấp giọng, vừa gãi gãi chỗ đầu bị ung, vừa xoay cổ đi chỗ khác như thể không còn để ý tới chuyện lúc bấy giờ.

   “...” Không một động tĩnh, chị chỉ đặt ánh nhìn rười rượi lên tôi.

   Khoảnh khắc lặng lẽ dạt qua với cả hai. Tại quãng im ắng đó, tôi liếc đồng tử trong tròng khẽ dịch đến tận cùng bên trái, chẳng thèm ngó ngàng tới chị, đem hết tất thảy nỗi niềm xả lên chiếc tủ kệ rìa tầm mắt bằng cái gắt gao chằm chằm. Cứ vậy, dòng chảy không thời gian trở nên ngưng đọng, sự trì trệ của chúng mãi mải miết chẳng rời, kì kèo trong gian buồng này, chính giữa chúng tôi.

   Thứ tình cảm, ví von tựa thể là chất hàn gắn gia đình: ‘tình thân’ dường như đã vô dụng. Nó không còn nhiều, và dẫu còn hiện hữu đi chăng nữa, tôi sẽ rũ bỏ chúng bằng cái ương ngạnh của tâm can. Đồng thời, nó cũng chẳng thể níu kéo được tôi lúc bấy giờ.

   Tôi dù có biết rằng bản thân gằn giọng hơi quá quắt, thái độ không tốt lắm, nhưng căn bản nó là sự lo lắng mà. Và hiện tại, tôi đã tức giận. Nhưng rốt cuộc, sẽ sớm ổn thỏa thôi!

   “Trong chút ít thôi!” Tôi thì thào.

   Hình hài tủ quầy nho nhỏ xạ ảnh thành bức tranh li ti tại mắt tôi, song tôi nào có bận tâm về nó, vẫn đắm mình ngẫm nghĩ: “Lâu lâu người thân cãi nhau thì coi như một sự hàn gắn định kì bằng phương pháp cọ sát. Không sao cả, mình sẽ xin lỗi và giúp chị chườm vết bầm.”

   Ừm,... cứ thế thì sẽ ổn thôi! Nhỉ?

   Tôi khá chắc là như vậy nhưng chỉ cho tới khi...

   Tới khi nốt thăng thủ thỉ thêm nét trầm ẩm từ làn nước ngấn lệ nơi tròng mắt ấy thút thít cất lên. Bản ca nghẹn ngào ngập ngụa ấm ức chẳng hiểu sao dẫu âm lượng nhẹ tựa lông hồng, tới nỗi dễ dàng bị lấn át đi bởi hơi thở hời hợt kia, lại đọng lại ở tôi một tâm trạng khó tả.

   Tôi quay thẳng cổ, ngước nhìn, chỉ để bắt trọn vẹn dáng dấp thân thương đang vấn vương lưu ly trên khuôn trăng ấy cái giọt mặn mòi phẳng phiu ém nhẹm vào tâm trí.

   Thấy tôi nhìn bản thân, chị tôi vốn đang xa xăm, tự nhiên theo phản xạ mà đối mặt lại, diện kiến tôi bằng đôi mắt lưng tròng. Và hẳn, chị tôi chẳng nhận ra mình đã rơi lệ, cũng không hiểu tại sao lại như vậy. Mãi cho đến tận khi một trong số luồng nước ngưng trệ bất giác từ bỏ ý đồ ban đầu để rồi rơi xuống giường trúc, chị tôi mới bừng tỉnh.

   Chăm chăm với nó, ngắm nghía cái giọt ấy bay ngược chiều. Tất cả quỹ đạo đã được thu thập, nhằm mục đích đoán trước tọa độ điểm rơi. Theo đó, sau quãng thì giờ ghi hình hết hiện tượng thứ ấy va chạm với nền; vỡ tung; loang ra; thẩm thấu vào vài nếp gấp vải phía dưới, thì chị tôi mới đưa tay lên xờ xoạng gò má nhiễm ẩm, khẽ bắt lấy cảm giác hà hơi ngột ngạt và dùng vạt tay áo gạt phăng đi thứ đang dàn dụa lòe khắp tầm nhìn.

   Dễ dàng lau khô khuôn mặt, cử chỉ rất thành thục, na ná đã làm điều đó rất nhiều lần. Nhưng chẳng cách nào đủ để làn nước lưu thông cùng chiếc hồ dạt dào ngừng tuôn rơi. Bất đắc dĩ, chị tôi ngưng lau, quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt soi mói của tôi, nỉ non cất chập chững từng câu ưa ứa nghẹn ngào nơi cổ họng: “Chị... xin lỗi.”

   “Ơ?” Tôi ngạc nhiên, mi mở to.

   Đoạn, chị tôi miết nhẹ tay đang ủ dưới lớp vải đen, giờ đây thấm nước và còn thẫm hơn bao giờ hết, qua vết bầm tím tái, nhẹ như thể vuốt ve nó. Xong, chị buông bỏ dụng cụ lấy ráy tai, cũng như món vật vô dụng - tôi, ở lại.

   Đỉnh mũi chân hạ mình xuống nền lãnh giá, gót chễm chệ bước đi, không nói chẳng rằng, và chẳng ngoảnh mặt dù chút ít. Ngoài ra còn ruỗng rẫy thêm vài tiếng thụt thịt lạ lùng.

   “Khoan đã...” Khi tôi kịp nói ra câu ấy, chị đã thành công thoát khỏi gian buồng này rồi.

   “...” Tôi sững người. Sao nhạy cảm vậy chứ? Có vấn đề gì với vệt bầm đó mà tôi không được phép đụng chạm ư?

   Tôi ngờ ngợ cúi xuống, thăm ngắm giọt nước loang lổ... Nhìn nó một hồi, tôi nhận ra rằng chị vừa khóc. Lạ nhỉ? Bởi lẽ, đây đâu phải điều tôi muốn...

   Lạ quá nhỉ? Bởi lẽ, đây đâu phải điều tôi nhớ nhung...

   “Rõ ràng mình đã ruồng rẫy nó rồi mà! Tại sao chứ?” Tôi phẫn nộ, đay nghiến răng ken két.

   ...Ơ, có khi nào bản giao dịch ấy là giả dối? - Tôi mang máng suy tư.

   Dần dà, nét suy tư biến hóa thành trằn trọc... Cuối cùng, đáng lý ra theo khuôn khổ của những giai đoạn cảm xúc sau sự thất vọng, tôi nên chấp nhận điều này. Nhưng có lý nào lại như thế?

   Có lý nào mà người ta lại dễ dàng chấp nhận như vậy? Chí ít với tôi thì không đời nào, đừng có mơ!

   Mắt tôi chợp chợp hờ hững, lòng nảy sinh một quyết tâm mong muốn trả thù mãnh liệt, đủ khả năng xóa nhòa mọi lý trí sót lại. Tôi mê mỏi ngóng trông khoảnh khắc xé tan bản giao dịch và nhớ ra nó, chắc chắn rồi. Dẫu có phải lục tung hết tất cả ký ức não tôi sở hữu đi chăng nữa!

   Như vốn đã từng, trí nhớ của tôi có thể gọi là một siêu năng lực, bởi lẽ không gì là tôi không thể nhớ. Hay nói đúng hơn là không thể quên, trừ khi tôi cố tình giấu sâu nó vào chỗ trũng nhất nơi tâm trí - tiềm thức, hoặc là đi ngủ. Và mặc kệ các điều lệ có thể xảy đến, tôi chẳng để ý cũng chẳng quan tâm, tôi sẽ vận dụng năng lực này rồi nhớ về nó!

   Trước khi tôi nhắm nghiền mắt như một nghi thức tất yếu cho việc vận hành khả năng đó, tôi nghe thấy một âm vang vọng. Không trong trẻo lắm, giọng nữ, thanh độ quá tứ tuần:

   “Phi ơi! Ngủ đi con, kẻo thao thức quá thì sáng mai không dậy nổi cho buổi học hè đầu tiên đâu.”

   Và ngay giờ đây, là một trong những lần hiếm hoi tôi vâng lời mẹ tức tốc nhất có thể. Mí mắt tôi khép lại, tâm trí lặn sâu như đã chìm đắm đuối vào mơ mộng,... song, nhanh chóng thôi, xong xuôi tôi hẳn đã nổi lên và rồi nhớ ra mọi thứ...

   Mọi thứ? - Đúng chứ?

   

   ...

   Tôi không nhớ gì cả. Tinh thần đắm đuối cứ chới với mãi giữa con sông lênh láng mộng mị.

   Tôi không nhớ gì cả. Tâm trí ảm đạm cứ bị lu mờ mãi bởi cơn mơ màng kì cục.

   Và tôi không nhớ gì cả. Song, một giọng nói gọi tôi dậy, kêu mời tôi tới, hướng dẫn tôi đi... Tôi không nói chẳng rằng, chỉ mon men theo cung đường mòn được gợi ý để rồi chộp lấy một bản giao dịch vào thính giác.

   Tôi không đáp trả, nó coi như tôi đã ngầm đồng ý. Theo đó, tôi choàng tỉnh.

   Mở đôi mi rũ rượi đang chụp, tai cảm thấy cực kì nhạy cảm và nó có vẻ đang vểnh lên để bắt được một thứ gì đấy... Thứ gì đấy tựa như một ‘giọng nói thanh thoát’...

   “Đáp án nghe chừng bảnh bao ghê đó!” Âm điệu cao mà xen lẫn đâu đó nốt trầm ấm khinh khỉnh khen tôi.

   Huh...? Khoan đã! Tôi vô lễ ghê, lúc này thì nhớ ra rồi. Đó là chị tôi, nào có nên gọi chị ấy là ‘Giọng nói thanh thoát’.

   “Bên phải xong rồi. Ừm, vậy thì Thiên Phi bảnh bao cố chịu đau chút và quay sang bên kia nhé.” Chị tôi rút vài dụng cụ nhọn hoắt khỏi thân thể tôi, thánh thót ngỏ ý.

   Câu ấy lọt vào tai lưng chừng khiến tôi nhăn mặt. Khi tròng mí mở ra hoàn toàn thì lòng đã kịp thổn thức cơn đau rạo rực trong hốc tai. Tôi cam chịu, thở dài một hơi và kiên nhẫn xoay ngửa người. Sau đó, tôi dự định bật dậy, đi sang cánh trái chị nhằm đổi hướng để thực thi hành vi bắt cóc ráy rai cho bên còn lại.

   Nhưng trước tiên phải xem xét thân trên chị tôi có nằm trong quỹ đạo không đã. Một khi biết được không có, tôi thề sẽ bật mình dậy theo phong cách thần thái ngầu đét!

   Theo đó, tôi cần nhìn chị tôi, cứ vậy, tôi nheo mí và được chiêm nghiệm một vết bầm tím tái dám cả gan ăn trọn một phần da thịt cằm bên phải, bị giấu sâu đi. Nhưng ở góc độ này thì không.

   “Thiên Lâm Cầm? Vệt tím ở cổ chị là bị làm sao?” Tôi lo lắng hỏi han.

   “...” Chị tôi im thin thít, nhanh chóng nở một nụ cười gượng, trả lời: “Không sao đâu, là chị sơ sẩy vấp. Không có gì cả.”

   “Là vậy sao?” Nghe thế, tôi thở dài một hơi, vờ quở trách: “Chà, non nớt vậy thì bao giờ mới có người yêu chứ?”

   “...” Chị tôi nhăn mặt, biểu cảm lạ lùng hiện lên trên khuôn trăng xanh xao, dường như muốn đáp lễ, thế nhưng vẫn lựa chọn lặng thinh.

   Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rồi bật mình dậy theo phong cách thần thái ngầu đét như đã hứa, hoặc chắc hẳn cũng không ngầu lắm vì mảnh áo sơ mi xếp ly khá đơn sơ này đã khỏa lấp nó.

   Tôi nhìn chị tôi trong chốc lát, chiều cao xêm xêm nhau nên xem ra, tôi đủ thực lực để mắt đối mắt với chị ấy một khoảnh khắc nhỏ. Chị cũng diện kiến tôi bằng đôi tròng kì cục chất chứa nỗi niềm gì đó. 

   Khoảnh khắc lặng lẽ dạt qua với cả hai. Tại quãng im ắng đó, tôi liếc đồng tử trong tròng khẽ dịch đến tận cùng bên trái, ngắm nghía một hồi lấy chiếc tủ kệ nhỏ nhắn đơn sơ. Nhưng tôi đâu có đặt tâm tư tại nó, mà cõi lòng bồi hồi ngẫm nghĩ đắm đuối trong dòng suy tư.

   Đột nhiên, tôi phá vỡ sự trì chệ của không thời gian, mở lời cùng giọng tươi tắn: “Chi bằng để em đi lấy khăn ấm chườm để mau khỏi nhé!”

   “Ờ... à, được thôi.” Chị tôi dù nhiễm chút ngơ ngác, song câu đáp trả vẫn nhanh chóng được thốt ra.

   Trước khi xoay trái thân rồi hạ mình bước đi lấy nước ấm và khăn lau để giúp chị chườm vệt tím tái, tôi ngoảnh mặt lại, chau mày, nghi vấn câu cuối: “Mà cái vệt đó thật sự chỉ do ngã mà thành sao? Nghe giả trân dữ dằn.”

   “Ừm...” Cổ họng chị tôi rung nhẹ, nhưng sự nghẹn ngào khiến nó bỗng dưng chững một nhịp. Nhịp đó nặng nề, làm lộ rõ cái điểm rủ rượi kín đáo. Khi nó qua đi, cũng mang theo tấm lòng can đảm, khiến chị tôi tự nhiên lại quay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt soi mói của tôi. Rồi cất tiếng ứ đọng nãy giờ: “Chị... xin lỗi. Là giả đó.”

    Nghe thế, tôi trơ mặt ra, bĩu môi một lát tỏ vẻ không hài lòng trước người chị gái ương ngạnh kia. Xong xuôi, tôi quay đi, không quên bỏ lại chị tôi cùng câu nói: “Ổn thôi, đợi em lấy khăn rồi sẽ cùng chị tâm sự.”

   Và theo đó, tôi rải bước chân liên tiếp trên nền gạch, len lỏi theo lối mòn in sâu đậm vào trí nhớ để chuồn tới phòng tắm. Trong lúc bận bịu tinh chỉnh cách tiêu khiển máy nước nóng, nhằm cho nó có thể hun đúc nước tới nhiệt độ tôi cho là thích hợp, thì giọng nói nào đấy mang đến âm vang vọng chui tọt hốc tai tôi. Không trong trẻo lắm, là nữ, thanh độ quá tứ tuần: “Phi ơi! Ngủ đi con, kẻo thao thức quá thì sáng mai không dậy nổi cho buổi học hè đầu tiên đâu.”

   “Vâng!” Tôi hời hợt lên tiếng, nhỏ như thể chỉ muốn độc chiếm thanh âm cho một mình bản thân nghe được.

   Lời mẹ nhắc nhở tuy rất nhẹ nhàng, và rồi bằng cái ngấy ngán ngẩm với học hành, nó đã thành công làm tôi buồn bực chán nản. Nhưng chà, suy cho cùng nó cũng hoàn thành công cuộc đem cho tôi ít ỏi niềm bồi hồi xao xuyến đương khi nhúng qua loa khăn vào chậu. Rằng chính cụm từ “học hè sớm” là tôi phải chi trả cố gắng, không nhiều lắm, để có được, bởi lẽ tôi đã đỗ nổi lớp 10 Anh của một trường chuyên nghe chừng khá có tiếng giữa lòng đất kinh thành Việt Nam.

   Tuyệt vời nhỉ? - Có lẽ vậy... Chỉ có lẽ thôi, cũng vì trường đó xa nhà tôi lắm nên tôi sẽ phải thường xuyên tá túc nơi vùng nội thành lạ lẫm đấy, rời bỏ cái nôi ấm cúng quen thuộc ắp đầy thân thương.

   Haizz - Tôi thở hắt ra một hơi dài, gói ghém cuốn lấy tâm trạng não nề hòa tan vào gió, đến nỗi bão hòa mà vẫn chừa lại khá nhiều trong tôi. Cũng như cách mà nước thấm đẫm khăn mặt được tôi vắt đi.

   Ẵm chậu nước ấm tôi chắt chiu đựng vài phần công sức nãy giờ cùng dụng cụ vào phòng tôi, giống kế hoạch định sẵn. Tôi đã cố thận trọng bưng bê. Rốt cuộc, bằng thế lực kì quái, nước đã gợi ánh sóng sánh ven vách nhựa để rồi phản bội tôi, tràn trề đẩy đưa và ào ạt ồ ra. Y hệt kiểu mà lệ chị tôi rơi lúc cả hai tâm sự.

   Ngó ngàng người chị đang bậm bịu sờ xoạng di chứng vết thương qua khe hẹp làm tôi hơi chạnh lòng. Đáng lý, tôi phải để ý nhiều hơn chứ không nên để vệt bầm lâu như vậy.

   Vững chân luồn lách khỏi thứ nhầy nhụa nâng nâng mới rơi vãi trên sàn, tôi trườn chân trần qua nhiều vũng nước. Đoạn, tôi ngồi xuống, ruồng rẫy vật dụng sang một góc, đề nghị: “Được rồi, kể em nghe xem.”

   Vừa chườm nhẹ như thể vuốt ve, vừa giương cao mũi tai cố nghe trọn vẹn câu chuyện. Nhưng ngạc nhiên thay, không có gì lọt vào tai tôi cả. Mãi cho tới khi tôi miết khăn một hồi mà vẫn chẳng sở hữu được nổi mảnh vụn thông tin nhỏ lẻ nào, tôi mới ngẩng mặt lên và bắt trọn vẹn hình ảnh giọt mặn mòi vướng lại trên khuôn trăng chị tôi.

   Nhạy cảm ghê, có chuyện gì mà khóc dữ dằn vậy? - Tôi cảm thán trong lòng.

   Tuy nhiên, nếu mỗi thế thì chẳng có gì để kể. Tự dưng, tôi bỗng nhiên sững người khi không còn để ý làn nước cục bộ, tôi chuyển hướng nhìn toàn cảnh. Tôi thấy ở đó, môi chị mấp máy, lưỡi chị trao đảo, đôi khi giữ nguyên vị trí trong miệng, lắm lúc lại đập vào hai hàng cửa răng, thêm vào đó, cổ họng dẫu khẽ khàng tí con con, đó vẫn là rung động.

   Tâm trí tôi phân tích dữ liệu ấy thành lời nhắc nhở rằng: ‘Chị luôn nói, từ nãy tới giờ luôn là vậy.’

   Tôi đơ cả bộ hình hài, rồi ngờ ngờ ý thức được chuyện nào đấy méo mó. Ngay khoảnh khắc tôi nhận ra điều gì đó sai sai, một cơn đau bùng nổ dữ dội trong khối óc tôi.

   Nó tấn công tôi không một báo hiệu, như thể căn bệnh ấp ủ lâu ngày trực chờ tình thế chủ nhân thân thể bộn bề thì ùa ra tựa cuồng phong bão tố. Tra tấn tôi với kiểu cách lạ lùng chưa từng hiện hữu trước đây, nó lấp đầy đầu tôi, cắp hết chỗ thừa nơi bộ não non nớt ấy bằng cả mảng thông tin khốn kiếp.

   Dạt dào, không hề chậm một nhịp hay buông thả ra ít ỏi khoảnh khắc thư giãn, ngoài đống thông tin đó, tôi đơn giản chẳng chừa nổi một khoảng không gian trống trải dù nhỏ bé nhất cho việc cảm nhận thế giới bên ngoài. Và hình như, đó mới là mục đích thật sự của nó.

   Nhưng đồng thời, tôi cũng dễ dàng cảm giác được nó chẳng mấy hả hê khi hành hạ tôi. Lội xuôi chiều cùng dòng khốn khổ đau đớn, mỗi thời điểm tôi rít gào ghê gớm khi thưởng thức thử sự tởm lợm chưa bao giờ có dịp được trải nghiệm, nó cũng yếu đi, nhường nhịn tôi ít phần thừa lẻ loi khúc đường gập ghềnh tượng chưng cho lối máu để rút lui...

   Hay là thật ra nó yếu đi đại diện cho sinh mạng tôi đang dần dà vụt tắt nhỉ? Bởi lẽ có vẻ như khi người ta sắp chết đi thì nỗi đau không còn rùng rợn nữa chăng?

   Tôi không biết. Và sớm thôi, tôi đã biết.

   Người ta ví von thời gian là sự thật, đúng như vậy. Vừa xong, nó chứng minh điều thường thức rằng tôi chưa chết. Ngập ngụa tại dòng chảy siết của sự mê sảng, giọng nói thanh thoát đầy ấm áp gọi tôi dậy, cứu cuộc đời canh cánh của tôi khỏi cái đau đớn tột độ.

   Tôi choàng tỉnh.

   “Thiên Phi? Em sao vậy, cứ đơ ra mặt thế?” Chị tôi lo lắng hỏi han.

   “...” Tôi chưa hoàn hồn, dư chấn từ nó quá lớn thành thử thân thể biết mỗi hành động trơ ra bản mặt trơ trẽn, đăm đăm ngỡ ngàng.

   “Ừm,... cũng phải thôi.” Giọng chị tôi nỉ non, rũ rượi gật đầu.

   “...” Tôi vẫn ở trong tình huống đặc biệt khó nói.

   Thấy tôi như thế, chị tôi ủ rũ bỏ đi. Đỉnh mũi chân hạ mình xuống nền lãnh giá, gót chễm chệ bước, để tôi lại một mình trong gian buồng sáng trưng. Ánh đèn trắng toát tựa bông tuyết phả vào mặt tôi, thườn thượt trườn dài khắp người ngợm và cố gắng giúp tôi xua tan đi bóng tối nơi lòng mề lộn xào.

   Từng giây,... từng giây một mỗi lúc một qua đi, đồng hồ cơ văng vẳng từng nốt tí tách, thoang thoảng vài tiếng kẽo kẹt vui tai. Bỗng chốc, không gian chất chứa tôi, vốn đang đứng im, bị tôi phá vỡ. Tôi choàng tỉnh lần nữa.

   Khoang sườn phập phồng lên xuống, hắt ra luồng hà hơi thở dốc. Tôi hít một ngụm lớn, bao hàm hương đưa say lại tỉnh lẫn cả vào cái minh mẫn khiến tôi hoàn hồn. Mắt chợp chợp hờ hững nãy giờ cứ cảnh giác với đêm đen được tôi thúc giục cử động. Tôi giơ tay lên, cùng với đó là hành động đồng tử, và cằm, cúi gằm.

   Nhếch nhác, mồ hôi rịn lênh láng.

   Rồi tôi đưa bàn tay ra sau cảm nhận sống lưng lạnh toát, chỉ thấy sự thấm đẫm thẫm tất thảy cái rùng rợn vào bả vai, loang hầu hết vải xếp ly nơi lưng trần bằng màu màn đêm.

   Tôi cả kinh...

   Lạ nhỉ? Bởi lẽ, đây đâu phải điều tôi muốn...

   Lạ quá nhỉ? Bởi lẽ, đây đâu phải điều tôi nhớ nhung...

   “Rõ ràng mình đã ruồng rẫy nó rồi mà, tại sao chứ?” Tôi chán chường thất vọng.

   ...Ơ, có khi nào bản giao dịch ấy là giả dối?

   Cứ vậy, tôi vận dụng năng lực vốn có... Tuy nhiên, tôi không dùng được nó... Hay đúng hơn là dùng được, nhưng không thể nhờ nó mà nhớ lại điều lệ tôi đã ruồng rẫy nữa rồi.

   Tâm trí tôi có khả năng nhớ lại mọi thứ, thế nhưng giờ chỉ còn lại đau đớn. Sức mạnh tôi từng dựa vào, từng lấy nó làm điểm tựa cho nhiều trường hợp khó khăn, từng là nền móng của tôi,... nay còn đâu?

   Không,... nó vẫn còn đó, song đã phản bội tôi.

   Tôi ghét nó!

   Tôi biết mọi chuyện. Bằng chứng là tôi vừa nhớ nguyên do tôi phải lãng quên, vừa không biết nó là gì; vừa hiểu rõ hết tất thảy, vừa mơ màng mò mẫm giữa vùng đất tối tăm; vừa mạnh dạn đối diện và vừa thấp thỏm hãi hùng...

   Tôi ghét nó, tôi ghét năng lực này, cũng căm thù cả cái thực tại đang hiện hữu trước tấm màn mờ ảo nơi tầm mắt.

   Có lẽ nó là mơ.

   Tôi muốn xé nó đi, nhưng tôi không nên làm vậy. Cơn đau ban nãy đã cảnh cáo tôi như thế. Cho nên đành vậy thôi!

   “Đành vậy thôi.” Tôi đã chấp nhận thực tại này. Và cứ thế, tôi bỏ qua mọi chuyện rồi hờ hững duỗi thẳng khớp gối, đứng phắt dậy. Không khí lưu động ở tầng cao có vẻ đỡ sền sệt khó ưa hơn chỗ trũng ở dưới, tôi lấy lại tinh thần, hít vào tâm tư cái tươi tắn.

   “Đúng.” Tôi nhếch mép cười cụt cỡn: “Như vậy mới đúng, ta mãi là Thiên Phi mà. Nãy giờ làm quá lên không à! Chắc cô gái kia dỗi bỏ đi chút ít lại thôi ấy mà!”

   Chóng vánh, tôi ghé mắt luồn qua sự che chắn của cửa gỗ ra vào, thoáng nhìn lãnh địa ngoại lai. Đèn đóm tắt lịm, bóng tối hóa thành sương mịt mờ ảo lấp khắp chốn bằng bản thể đêm đen. Cá biệt còn sót lại gian phòng tôi chưa bị chúng xâm chiếm, và cũng cá chắc rằng nếu không nhanh làm thế, cha mẹ sẽ chửi cho tôi một trận đáng quên.

   Tôi dùng hết sức bình sinh nhanh nhẹn lau dọn sàn, chạy đến phòng tắm thay quần áo, vệ sinh cá nhân, chuồn lại về buồng, tắt đi đèn treo bập bùng. Ngay lập tức, bóng tối thỏa thích khuây khỏa nhấn chìm tôi. Tuy nhiên, nó không đáng sợ lắm, bởi: ‘Đêm đen, với kẻ mù cũng là ngày sáng’. Còn với tôi, nó sáng hơn cả. Dễ hiểu thôi, tôi nhớ hết mọi ngóc ngách tôi từng liếc qua dẫu có là thoang thoảng, thành thử bóng tối làm việc công cốc rồi.

   Tôi cứ vậy chuồi lên giường, nằm dài vào chăn giống bao lần khác.

   Một ngày của tôi như thế là kết thúc...

   Hoặc không, tôi sẽ không nghe lời mẹ và làm cú đêm như vốn đã từng. Tất nhiên, tôi chọn vế sau, không chỉ vì tôi thích thế, tôi sẽ không làm điều này chỉ vì bản thân mong muốn nhất thời, mà còn bởi tôi đang chán chường. Tâm trạng của tôi cần được trở nên say sưa, tôi đoán vậy, và tôi sẽ đáp ứng nó.

   Theo suy nghĩ vất vưởng, tôi lăn người vài vòng với thiên hướng phía trái, nôm na giống cá sấu. Đến địa điểm thích hợp thì vươn dài tay, chộp lấy thanh kéo tủ quầy ngăn thứ hai ngay cạnh đầu, kéo ra, thò tay vào và bắt lấy chiếc điện thoại giấu suýt sao, dính sát gắn liền với đáy kệ thứ nhất tận cùng trong hốc. Đó một phần cũng là cách tôi ngăn trở cha mẹ biết bản thân có điện thoại, thứ được anh trai - Thiên Bạch Anh tặng.

   Nơi bóng tối thấp thỏm, mỗi đèn ngủ là đủ tự tin khoe mình bé tẹo teo, ánh sáng nó phát ra vừa hay va với hàm răng trắng bóc, phản chiếu lại, tạo thành nguồn sáng thứ hai và đôi cửa sổ tâm hồn của tôi tuyệt nhiên là thứ ba. Vốn dĩ tôi đinh ninh cho hay rằng điện thoại rồi hẳn cũng trở thành điều rạng rỡ thứ tư. Tuy nhiên, nó không chỉ không sáng khi tôi nhấn túi bụi vào nút nguồn mà còn khiến cho điệu cười khểnh của tôi tắt lịm.

   Điện thoại hết pin. Cục pin hiển thị đỏ loét.

   Tôi trằn trọc nhăn mặt, hờn dỗi tiện tay vung vứt món đồ vật tôi thầm thương sang một xó xỉnh nào đó ngay bên cạnh. Nhưng, trằn trọc vậy nhằm thêm tí màu mè hoa lá hẹ, chứ không có tác dụng cản tôi thao thức. Đùa thôi, tôi căn bản chẳng thiết tha gì lắm việc đọc tiểu thuyết bằng điện thoại, vả lại nó còn hại mắt nữa cơ. May mắn sao tôi chưa bị cận thị.

   Bởi lẽ, tôi đủ năng lực để ghi nhớ hết đống chữ lộn xộn như tường dày kín đặc cùng lắm với một lần lướt. Đơn giản là một lần lướt qua loa, không phải đọc từng dòng một như những người có trí nhớ siêu tài năng khác. So cùng họ, tôi chễm chệ tại đỉnh cao nơi một đẳng cấp khác biệt tồn tại. Và rằng, không nghi ngờ gì với khả năng đó tôi sẽ hạnh phúc nhìn một lượt tất thảy tiểu thuyết, sách báo, kiến thức... tôi muốn đọc.

   Còn hiện tại đây, tôi cần thực hiện thao tác cơ bản để rồi nhớ lại nó là xong. Nhỉ?

   Cuối cùng, tôi cũng đã nhắm mắt, song không dành riêng cho việc ngủ nghỉ. Nó chỉ như một nghi lễ thiết yếu nếu chi tiết cần nhớ lại có mức độ cầu kỳ quá lớn. Trong thời gian vận dụng, thi thoảng hệ quả phụ kèm theo đôi khi sẽ là một vài mảnh ký ức khác nữa ùa toán loạn trong óc tôi, nhưng tôi đủ năng lực để khống chế điều ấy. Luôn là như thế, tôi luôn cố gắng điều tiết nhằm ngăn ngừa một số hồi mộng tôi không thiết tha nhớ về. Mặc dầu vậy, lúc bấy giờ nhưng là lần đầu tiên tôi không còn thực hiện được việc kiểm soát ấy.

   Kì quái thay, đúng ngay sau khoảnh khắc tôi nhắm mắt, chậm chừng vài giây, một đống ký ức men theo dòng hồi tưởng chạy lung tung nơi tâm trí tôi. Tôi cảm nhận được, nó chắc chắn là cơn đau vừa nãy, mức độ y hệt, khổ sở y sì, làm tinh thần tôi khánh kiệt như ban đầu.

   Tôi biết căn nguyên cội nguồn sự kiện trên. Bởi vì tôi nhớ về điều tôi muốn nhớ, tuy nhiên, cũng nhớ cả về điều tôi muốn trước đó nữa. Thành thử, theo suy đoán non nớt, có lẽ cái ký ức tôi ruồng rẫy dường như đã trở thành một khát khao bản năng tôi luôn thiết tha cần biết, không cách nào rũ bỏ được ham muốn nhớ về nó. Và vừa xong, tôi đã có điều tôi muốn. Thế nhưng, quy ước sai trái là tôi không được phép hiểu về nó, không được quyền tiếp cận nó, chỉ được phép ruồng rẫy nó, chỉ được phép để nó trong lãng quên... Cứ như vậy, năng lực của tôi đã vô dụng.

   Tôi rùng mình, lanh lẹ mở mắt để tránh cơn đau tái hồi tiếp diễn. Nhận thức được trạng thái bản thân, bị bóng tối bao trùm, nên tôi mơ tưởng mình đang bị bóng đè, cũng na ná giống hệt tình huống khi nãy: thở dốc, mồ hôi rịn đầy lưng và đầu như bị búa bổ. Song song với đó, điều đấy không còn đủ sự quan trọng nếu đem so cùng việc trước mắt đã xảy ra.

   Đáng lý ra không nên là thế, đáng lẽ ra không nên là vậy, thật sự. Dù tôi ghét năng lực này nhưng nó đã đồng hành với tôi từ lúc sinh thời. Tôi đủ nhẫn nại để chấp nhận từ bỏ nó, song thử lại phải là điều chắc chắn.

   Rốt cuộc, tôi nhìn đồng hồ cơ treo trần truồng nơi vách tường điểm: “10:28:09” khiến tôi bất chợt liếm láp khóe môi. Hương mặn mòi nơi mồ hôi lã chã làm lưỡi xao xuyến và tôi tựa vào đó như thể là một điểm tựa tinh thần giúp tôi tỉnh táo.

   Đã 2 phút 28 giây trôi qua, tôi nhớ kĩ càng. Đó là một con số dài nếu xét trên việc tôi đã cố gắng mở mắt ngay lập tức.

  Lần nữa, chẳng màng bất cứ điều gì, tôi sẽ tiếp tục cho hành vi này tiếp diễn đến khi não tôi không chịu được nữa. Mò mẫn trong vùng đất tối tăm khi đang khép mí, khác với lần thử trước đó, tôi chộp lấy điều khiển điều hòa rồi bật lên, tinh chỉnh nhiệt độ thấp nhất. Đồng thời gạt phăng mền chăn vải ấm áp hệt đôi uyên ương hàn huyên, và dựa tấm lưng chuộng nước cùng thành giường, vịn đầu sau êm ái tại tường sơn màu bạc nhẵn thín, cuối cùng tôi cũng nhắm mắt.

   Tôi cố gắng tập trung hết sức lực vốn có, chỉ ươm mầm nơi tâm trí về một hình hài duy nhất thiết tha cần nhớ về, bộ tiểu thuyết, và ruồng rẫy mọi suy tư khác đi, xóa nhòa tất thảy các ham muốn về điều lệ cấm kỵ.

   Ký ức ùa vào như suối non bắc qua núi, dạt dào không hề chững nhịp, thế mà đâu đó nơi dòng chảy vẫn chắt chiu luồn ra, mở mập mờ đường máu để đựng những đàn cá hồi lội ngược thác. Tượng chưng thôi, và thứ cá tượng chưng ở đây ẩn dụ cho ký ức cấm kỵ ấy.

   Đau đớn quá, đầu tôi đau đớn quá...

   Tôi không nhịn được mà thúc giục khóe mi khép hờ mở bung ra, rồi ngay lập tức, dẫu mê mỏi điên đảo cũng phải nhìn. Tôi thấy đồng hồ điểm: “10:31:50”, nó biểu thị 2 phút 20 giây đã trôi qua.

   Dù ký ức có tràn lan, tôi không sao tài nào nhớ nổi bất cứ thứ gì, kể cả tiểu thuyết lẫn ký ức ấy. Tôi không chấp nhận điều này, tôi buộc phải nhớ được gì đó!

   Phải nhân lúc cái ký ức kia chưa len lỏi vào mà nhìn trộm được thứ tôi muốn nhớ về!

   Theo suy nghĩ vừa xong, tôi tiếp tục nhắm nghiền mắt.

   Lần nữa: “10:34”

   Rồi: ”10:36”

   ... “11:27”

   Và “11:28”

   Tôi đã thành công rình mò được ký ức tôi cần trước khi ký ức tôi không cần xâm nhập, bằng cách rút ngắn quy trình thực nghiệm chỉ còn 1 phút. Giữa quá trình, tôi có một quãng nghỉ ngơi do đau đớn tới bẹo hình bẹo dạng, song cơn đau vẫn âm ỉ liên hồi. Hệ quả không cách nào can ngăn là tôi phải gọi bố mẹ rồi nhập viện giữa ban đêm vì đầu như muốn nổ tung. Còn về cái ký ức gây ra cơn đau đớn thì kệ nó đi, bởi lẽ tôi ruồng rẫy nó rồi mà.

   

   ...

   -29/07/2025 Lịch Gregorius, Hà Nội, Việt Nam- 

   Tôi nhớ là vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa từ cái hồi nhập viện vì tình huống quái gở đã trôi qua hai năm, nhanh như cái cách chó chạy ngoài đồng mà không đợi ai bao giờ.

   Hà Nội, là kinh thành và cũng là một trong hai tỉnh thành phồn vinh nhất Việt Nam, thì ngày càng nóng bức. Có vẻ ông trời mỗi lúc một thù hằn Trái đất hơn và trút hết sự kiêu hãnh của mình nơi ánh sáng chói chang bằng việc phác thảo chúng trên trần gian. Tôi biết rằng không phải vậy, con người mới chân chính xác đáng là hung thủ gây ra chuyện đó, gián tiếp thông qua hiệu ứng nhà kính.

   Và đấy sẽ là nguyên do phần lớn có thể hiện hữu nếu tôi căm thù nhân loại, chắc vậy, ngoại trừ việc bắt ép tôi đi học giữa chốn hạ oi ả này. Đúng, tôi biết là muốn tốt cho tôi thôi, học sinh lớp 12 nhất định phải có một tâm hồn cần mẫn ôn tập từ sớm để thi tốt nghiệp THPT (Trung Học Phổ Thông) chứ gì?

   “Chậc chậc, đáng ghét mà, thi tốt nghiệp THPT thì có quái gì đáng sợ chứ? Ở nhà đọc tiểu thuyết còn hơn.” Bản tính ngạo mạn chẳng sờn trước các kì thi cử thẩm sâu vào dòng máu chạy xuôi huyết quản bắt ép tôi than thở như một hành vi phô trương làm màu. Đồng thời, cũng sẽ trở thành một hành động nguy hiểm trong tiết của một giáo viên cọc cằn.

   Tôi ngồi cạnh ô cửa, cái cánh mà hướng ánh rạng rỡ có thể rọi thẳng vào mặt lúc sớm mai. Tệ hại thay, lúc bấy giờ chính là giữa buổi sáng, và tôi lười nhác đến độ không nhấc nổi chân lên để thuận tay khép bản lề sắt lại. Mà thực ra tôi lười cũng có nguyên nhân cả, tại hôm qua ấy, tên tác giả tiểu thuyết bộ “Cái Giả Của Thần Tính” ra bộ truyện mới, nghe chừng cực kì hấp dẫn khiến tôi không sao cưỡng lại để rồi tiếp tục trở thành cú đêm.

   Giờ thì hậu hoạn kèm theo làm cho sự ủ rũ nôm na căn bệnh bén rễ lâu ngày khiến tôi chẳng ngóc đầu lên dậy được. Mặt cứ cúi gằm, lâu lâu giật nảy mình mẩy một phát, lắm khi suýt chút nữa đã ngủ nghê rồi, và chuyện này rất oái ăm, cực kì oái oăm! Giáo viên cọc cằn, đang rêu rao về cái bài tôi thuộc làu làu, sẽ giải quyết tôi chỉ trong gang tấc nếu tôi dám bồng bột để rồi bông đùa ông ấy.

   Tôi lờ mờ mở mắt, tai vểnh cao cố bắt lấy thanh âm giáo viên lảm nhảm, nhưng thật ra là cố gắng coi sóc động tĩnh không chừng giáo viên đến gần thì khốn khổ. Cứ thế, đến một lúc nào đấy chán chường quá độ, cái đau đớn le lói chóe rờn rợn phảng phất khiến tầm nhìn tôi mịt đi. Theo đó, tôi buộc phải nhìn ra ngoài khung cửa để chiêm nghiệm thế giới bên ngoài, nhằm cho quang cảnh trở thành món vật rẻ tiền giúp tôi thao thức.

   Rôn rả, nhộn nhịp, hàn huyên náo nhiệt... Hà Nội luôn thế, có vẻ như nắng chói chang cũng chẳng cách nào ngăn trở người dân nơi đây lam lũ tiến hành cuộc sống bộn bề nhàm chán. Thực vậy, tôi đinh ninh rằng nó nhàm chán.

   Bởi lẽ tôi là người có đủ tự mãn, và sự bất mãn cũng như ngán ngẩm với trần gian để rồi nắm chắc khả năng tự tin công khai đặt trọn tinh thần vào chủ nghĩa phi lý, ngoài ra lẫn thêm tí tẻo duy tâm chủ quan. Không chỉ là ngấy thế giới này rồi, thứ duy nhất tôi thiết tha nhưng vậy sót lại duy nhất gia đình, mà còn do thực tại này như thể một giấc mơ. Tôi muốn nhiều thứ hơn thế! Tôi đặc biệt mà!

   Song tiếng than thở kêu ca ầm ĩ trong tâm trí này mỗi tôi là nghe thấy, giống cách người ta vẫn hay nói: “Thế giới sẽ chẳng thay đổi dù chút ít chỉ vì nước mắt của bạn” vậy. Biết là thế, nên tôi không than khóc làm gì cả. Rốt cuộc, cảnh quan đất rồng bay ở cái tầm độ cao tầng ba này nhưng không đến nỗi nào.

   Nom kìa, cây phượng đang dần héo tàn sau khi rực rỡ chớm nở hoe hoắt con của nó đủ khoảng 20 lần. Chính cái nó nở ấy là sự đáng ghét tối cường, khi cũng là dấu hiệu báo cáo cho Bộ Giáo Dục về một mùa học mới.

   Về phần ve sầu, vốn đã từng và vẫn hệt ngày nào, đương kì động dục của chúng thì thanh âm inh ỏi gọi gắt gao bạn tình chưa một lúc nào phai. Chỉ rũ rượi chốc lát vào ban đêm, song mới tinh mơ sáng hôm sau hoàn nguyên y sì. Tất cả, tất cả quyện cùng tiếng xe cộ, nhà máy xí nghiệp,... dội âm lam lũ còn muốn ắt cả lời giáo viên cọc cằn.

   Trong lớp có khá khẩm hơn không? - Không.

   Đầu tiên không thể không kể vị giáo viên túc trục ấy kia, kết với bản ca đều đặn kẽo kẹt nơi quạt trần đu đưa phảng phất như đang ru ngủ cả lớp, hợp trọn vẹn cùng dải nắng ban mai vẽ đường vàng vọt trên nền bàn và hương ẩm thấp lẫn quánh mùi phấn mang máng tạo thành một gian phòng lý tưởng đến nỗi chẳng thể mơ tưởng hơn về chốn ngủ thiên đường dành dụm riêng cho kẻ khánh kiệt đang liệt cùng mê mỏi.

   Chà, tôi sẽ ngủ, chắc chắn đấy. Tôi cưỡng không nổi nỗi niềm mê man cám dỗ quyến rũ tôi nãy giờ nữa rồi.

   Theo đó, trước khi chợp mắt, tôi thử ngó ngàng cậu bạn bàn trên. To tướng như mọi khi, khổ nỗi đấy từng là điểm không tốt nếu thân hình ấy chắn hết bảng phấn, giờ đây trở thành màn che hoàn hảo cản tầm mắt giáo viên. Tuyệt vời, tôi sẽ cảm ơn cậu bạn ấy sau, và cả mẹ nữa vì sớm nay đã pha cho tôi một cốc cà phê đen rồi trở nên công cốc phí sức.

   Cứ vậy, tôi thiếp đi. Trong một giấc ngủ tưởng chừng như vô tận. 

   Và khi tỉnh lại, tôi không còn là tôi nữa...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!