Tập 01: Cái cách mà trò chơi được hình thành
Chương 03: Game Hardcore, bị chết bởi quái nhỏ cũng là chuyện bình thường.
0 Bình luận - Độ dài: 3,832 từ - Cập nhật:
Đã ba ngày kể từ khi Hoài An trở về Trái Đất. Trong thời gian đó, Natch cũng không hề rảnh rỗi, anh phải chỉnh sửa rất nhiều các thông tin sao cho phù hợp với Người Chơi/Người Thắp Đèn. Đồng thời, anh cũng phải clear (dọn sạch) phó bản - dựa theo những gì mà Hoài An mô tả.
Nếu phải giải thích rõ, thì Natch cần phải tới một khu vực mà anh định tạo cầu nối đến mảnh đất năm dặm vuông. Sau khi tiêu diệt hết quái vật và tìm hiểu các vật phẩm thu thập được, Natch phải tự mình viết ra những thông tin để hiển thị cho người chơi một cách hợp lý nhất có thể.
“Thây ma… cấp 3, kỹ năng là cào cấu? Mô tả… Một người nông dân vì lý do nào đó mà nhiễm bệnh…”
Dựa theo những ghi chép mà Anh Hùng để lại, Natch lấy đó làm tham khảo để thiết kế giao diện. Sau khi đã ghi vào cuốn sổ của mình, anh ngẩng đầu nhìn lấy gã thây ma trước mắt mình. Khẽ thở dài, miễn cưỡng bước tới giai đoạn tiếp theo.
Kiểm tra vật phẩm trên người thây ma…
Natch miễn cưỡng chạm vào da thịt của con quái. Anh lục và tìm kiếm những gì có thể trên người của nó. Cảm giác khi bàn tay chạm vào lớp da thịt đang dần thối rữa không mấy dễ chịu. Một hồi lâu sau, Natch lôi ra một bức thư, kèm với đó là một vài vật phẩm vô giá trị khác.
Natch mở bức thư ra và đọc. Mày anh khẽ cau lại, nhưng tay vẫn nhanh chóng ghi chép vào trong sổ.
“Vật phẩm… Bức thư của cha. Mô tả, một bức thư vĩnh viễn không đến được tay cuar người con gái.”
Trong khu vực này, dường như vì một lý do nào đó mà tất cả mọi người đã bị nhiễm phải một dịch bệnh chết người. Ngôi làng cũng không rộng rãi, chỉ có vài ba ngôi nhà khung gỗ với tường được trát vữa trắng, giờ đã đầy vết ố vàng và loang lổ. Mái nhà bằng đá phiến đen dốc đứng, vài chỗ đã sụp xuống để lộ những kèo gỗ mục ruỗng bên trong.
Sau khi đánh bại vài thây ma đã từng là cư dân của ngôi làng nhỏ này. Natch cũng đã thu thập đủ thông tin cần thiết cho nguời chơi. Giờ chỉ còn lại một đối tượng cuối cùng: Thông tin về boss.
Natch gấp sổ lại, anh cầm lấy thanh kiếm mà mình lấy được từ một thây ma binh sĩ và tiếp tục bước đi. Theo con đường chính lát sỏi cuội ngoằn ngoèo, dẫn sâu vào trung tâm của ngôi làng.
Ở đó, có một thây ma cao lớn. Natch khẽ híp mắt lại, dựa vào những thông tin mà anh tìm được trước đó từ thi thể cư dân trong làng, có vẻ đây là thây ma mạnh nhất. Vậy nên…
“Boss: Thây ma Kendric.”
Kendric, chàng trai cao ráo và khôi ngô nhất của làng Wingston. Đội trưởng đội lính gác của làng. Có lẽ vì thế mà khi hoá thành thây ma, trông anh ta cao lớn hơn những thây ma khác nhiều lắm. Trên người mang một bộ giáp da rách nát chằng chịt những vết cào cấu. Tay của Kendric thây ma nắm chặt một thanh trường kiếm rỉ sét.
Dù đã trở thành thây ma, anh ta vẫn cứng nhắc lê từng bước đi khắp làng. Chấp nhất với việc bảo vệ nơi đây.
Natch bước vào trong phạm vi “tuần tra” của Kendric. Ngay lập tức, vòng lặp tuần tra của Kendric bị phá vỡ. Thây ma quay phắt người lại, đôi mắt trắng dã hướng về phía anh.
Một tiếng gầm khàn đặc phát ra. Nhưng không lao lên một cách mất trí giống như những thây ma khác. Kendric bước tới, thanh kiếm rỉ sét vung lên một đường vòng cung và nhắm thẳng vào ngực của Natch.
Keng! Một âm thanh vang lên khi Natch giương kiếm lên đỡ. Lực va chạm khiến anh khẽ nhướng mày, lẳng lặng ghi nhớ thông tin:
“Cường độ cơ thể ngang với một binh lính đã được qua huấn luyện… Vậy có thể xếp vào cấp 7. Chỉ số sức mạnh cao... Còn tốc độ tấn công trung bình.”
Kendric điên cuồng vung kiếm tấn công. Những nhát chém từ gã thây ma đầy hoang dại, nhưng bởi vì bản năng của một người lính vẫn còn, cho nên trông chúng chẳng có gì thô rạp. Thậm chí, còn ẩn chứa rất nhiều kỹ thuật mà một người dùng kiếm lâu năm thường dùng.
Natch đỡ kiếm, làm chệch hướng những nhát chém, nhưng anh không phản công. Một hồi lâu sau, khi nhận ra Kendric không còn kỹ năng nào khác nữa, Natch chỉ khẽ thở dài, vung kiếm kết liễu đối phương.
“Vật phẩm bao gồm có Kiếm sắt rỉ sét, Khiên gỗ tồi tàn… Linh hồn của Người Gác Đồn?”
Natch nói, gần như là theo bản năng. Bởi vì xen lẫn đống Bụi Sáng của Kendric, anh thấy được một đốm sáng nhỏ. Khi chạm tay vào nó, vô số ký ức về cách thức chiến đấu, cũng như một vài ảnh hưởng đến linh hồn truyền đến cho Natch.
Nói đơn giản, tác dụng của thứ này có thể tạm thời làm “lõi” của những linh hồn rỗng, cung cấp những kết tinh cả đời của một người cho linh hồn ấy.
“Có thể mình sẽ cần đến nó sau.”
Natch lẩm bẩm, anh cất giữ Linh hồn của Người Gác Đồn. Sau khi nhìn quanh ngôi làng một lượt, khi đã chắc rằng không còn sót mối đe doạ nào nữa, Natch bèn bước tới biên giới của khu vực làng Wingston. Anh giơ chiếc đèn dầu lên, Lửa Sinh Mệnh bùng cháy, ánh sáng bao phủ lấy khắp khu vực này.
Khẽ nhắm mắt lại, Natch đưa tay vào trong quầng sáng của ngọn đèn, nhẹ nhàng kéo ra một tia sáng nhỏ như sợi chỉ. Theo ý muốn của Natch, nó lao về phía trước, xé toạc những mảng không gian tăm tối đang bao bọc xung quanh.
Cuối cùng, anh cảm nhận được nó. Tia sáng của Lửa Sinh Mệnh đã chạm đến khu vực ban đầu. Ngón tay của Natch khẽ xoay nhẹ, khiến tia sáng giãn nở và tạo thành một cây cầu. Đứng từ phía Wingston, Natch có thể nhìn thấy lờ mờ hình bóng của mảnh đất trơ trọi, chỉ kéo dài có năm dặm.
“Vậy là đã xong phần tạo phó bản rồi.”
Anh bước lên con đường mà Lửa Sinh Mệnh đã tạo và thở phào. Trở lại mảnh đất năm dặm vuông. Nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, Natch chợt nhớ ra rằng có vẻ như anh và Hoài An đã quên mất một việc.
Họ nên gọi nơi này là gì?
Vừa nghĩ đến đây, một cảm giác truyền đến từ ngọn đèn dầu. Là Hoài An đang “gửi tín hiệu” đến cho anh, phải chăng cô đã hoàn tất việc phát hành game ở Trái Đất, đồng thời tạo được một con đường để vận chuyển linh hồn đến nơi đây rồi?
Để đáp lại tín hiệu của Hoài An, mgón tay của Natch khẽ gảy nhẹ lên ngọn Lửa Sinh Mệnh ở bên trong chiếc đèn dầu. Chỉ trong nháy mắt, một mảnh linh hồn mong manh xuất hiện trước mắt anh. Mỏng manh, mờ nhạt, tưởng chừng như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Mảnh vỡ linh hồn ấy nhanh chóng tạo thành hình dáng của Hoài An.
Cô mở mắt, nhìn xung quanh một hồi lâu, lại nhìn về phía Natch. Đoạn, Hoài An giơ bàn tay lên không trung như ấn một nút bấm nào đó.
Thoáng chốc, một giao diện mang màu xanh lam hiện ra trước mắt của cả hai người.
A
Bậc: Cấp 1 (Mảnh Hồn)
Kỹ năng: Lăn (Di chuyển một khoảng trong thời gian ngắn, vẫn có thể trúng đòn.
Chỉ số:
…
Bởi vì là một tài khoản mới tạo. Cho nên tất cả chỉ số của Hoài An đều là một. Cô khẽ gật gù, sau đó mới mỉm cười giơ ngón tay cái với Natch:
“Giao diện không tệ, giờ thì biến tôi trở thành người chơi cấp 100 đi!”
“... Ngài biết tôi không thể làm điều đó, đúng không?”
Khoé miệng của Natch có hơi giật nhẹ trước yêu cầu rất đỗi khó hiểu của cô nàng. Nếu theo hệ thống cấp độ mà hai người họ đã bàn bạc từ trước, thì hiện tại Natch chỉ tương xứng với cấp 30. Có lẽ chỉ có những người đã đạt đỉnh cao của sức mạnh mới có thể chạm đến cấp 100. Ví như… Anh Hùng.
Nếu muốn, anh có thể thay đổi những con số trên giao diện, nhưng điều đó chẳng thay đổi bản chất yếu ớt của một linh hồn.
“Chán thế?” Hoài An mất đi dáng vẻ hào hứng lúc trước, cô nàng chỉ đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc của mình, sau đó nói:
“Tôi đã “mời” được người chơi đầu tiên tham gia rồi. Có lẽ là tầm hai, ba tiếng nữa sau khi tan học, cậu ta sẽ chính thức vào game.”
Lời nói của Hoài An khiến Natch chợt nhớ ra một việc mà anh còn đang suy nghĩ dở:
“Phải rồi, chúng ta còn chưa đặt tên cho nơi này.”
Cũng không thể cứ gọi nó là Mảnh đất năm dặm vuông được, đúng chứ?
“Há, vậy thì cứ gọi là Năm dặm vuông đi.”
Có vấn đề gì với khả năng đặt tên của ngài vậy? Natch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoài An. Nhưng người sau chỉ bình tĩnh nhìn lại anh, đôi mắt còn chớp nhẹ một cách hồn nhiên:
“Không được ư?”
“... Thực ra thì tôi cũng có ý tưởng rồi, ngài thấy sao về cái tên Ngọn Hải Đăng?”
Natch hắng giọng, anh háo hức đưa ra ý tưởng của mình. Ngọn Hải Đăng, tháp đèn soi sáng trong đêm tối và đem lại sự bình yên cho những linh hồn ghé thăm. Còn Người Thắp Đèn sẽ là những vị anh hùng mang theo ánh sáng của Ngọn Hải Đăng đến từng khu vực bị Xâm Thực…
“Anh không thể gọi một nơi không có tháp đèn là Ngọn Hải Đăng được!”
Lời nói của Hoài An khiến Natch thoáng ngừng lại. Nhưng lần này, anh không nghe theo cô, chỉ lẳng lặng chỉnh sửa thông tin vào trông giao diện mà Người Thắp Đèn sẽ thấy về tên địa điểm. Dường như không có ý định thương lượng với Hoài An về tên của nơi đây.
Không màng tới khuôn mặt có vẻ dở khóc dở cười của Hoài An. Natch hướng mắt về phía cô:
“Vậy khi nào Người Thắp Đèn đầu tiên sẽ đến?”
“Sắp rồi, cậu ta cũng vừa mới tan học.”
“Ừm? Là một học sinh ư?”
“Sinh viên năm hai. Tại trường mà Anh Hùng đã từng theo học”
Hoài An nói, Natch không phản đối gì cô, chỉ trầm ngâm suy nghĩ xem mình nên đón tiếp Người Thắp Đèn đầu tiên như thế nào. Cô gái trẻ chỉ khẽ búng tay, Lửa Sinh Mệnh khẽ lay động, bắn ra một tia sáng, nó biến thành hình vuông xuất hiện trước mắt của cả hai người, bên trên là hình ảnh được truyền trực tiếp từ Trái Đất.
Rõ ràng là cô gái trẻ này đã để lại một tia sinh mệnh trên linh hồn của họ. Thứ này sẽ được sử dụng như một “lối vào” Ngọn Hải Đăng. Tia sinh mệnh không không nhiều, nhưng đủ để mang linh hồn của Người Thắp Đèn đến với thế giới này.
Natch và Hoài An nhìn vào được truyền lại từ tia sinh mệnh, quan sát người chơi đầu tiên của họ: Một chàng sinh viên đại học năm hai.
…
Người chơi tiềm năng của họ, giờ chỉ vừa mới đi học về. Cậu ta bỏ cặp xách sang một bên và mở điện thoại ra. Khi thấy trên màn hình máy tính xuất hiện thông báo tin nhắn bèn ngạc nhiên kêu lên:
“Ồ? Có gmail trả lời rồi.”
Kính gửi người dùng Trần An Khang.
Yêu cầu đăng ký tải tựa game Người Thắp Đèn (The Lamplighter) của bạn đã được chấp thuận.
Chúng tôi rất vui mừng thông báo rằng bạn là một trong số ít những cá nhân được lựa chọn để tham gia vào giai đoạn Alpha Test kín của chúng tôi. Chúng tôi tin rằng với tư duy của mình, bạn sẽ có thể cung cấp những phản hồi vô giá để giúp chúng tôi hoàn thiện thế giới này.
Vui lòng nhấn vào đường dẫn bảo mật bên dưới để tải về launcher khởi động. Xin lưu ý, launcher này được liên kết duy nhất với tài khoản của bạn và không thể chia sẻ.
Trân trọng.
Người Gác Đèn.
Nói sao nhỉ? Hai ngày trước, An Khang tình cờ thấy một quảng cáo cho tựa game thực tế ảo với độ chém gió cực kỳ cao: Độ chân thật 100%, Hệ thống chiến đấu tự do, cùng với đó là thế giới rộng lớn. Bằng cách kỳ lạ nào đó mà cậu lại thẳng tay ấn vào quảng cáo, thậm chí còn hoàn thành quá trình xét duyệt Alpha Test.
Cậu đã suýt quên về nó, thế mà bây giờ lại nhận được gmail trả lời.
Bây giờ đã là năm 2045, công nghệ thực tế ảo đã có một bước phát triển lớn. Nhưng một hãng game chưa từng được biết tới như Người Gác Đèn lại dám mạnh miệng tuyên bố rằng độ chân thật của game có thể đạt tới 100%?
“Đừng có chém gió như vậy chứ, tự coi bản thân là hãng game lớn không bằng…”
Dĩ nhiên, An Khang không có vẻ gì là tin tưởng vào điều đó. Cậu ấn vào Launcher để cài đặt trò chơi vào Buồng Game (Gaming Pod). Nhưng khi thấy dung lượng cần cài đặt, đôi mắt của An Khang giật lên:
“Những 1.2 PB?” (1 Petabyte = 1000 Terabyte)
Thế là đã sánh ngang với những tựa game lớn rồi. Thời gian cài đặt sẽ mất khoảng một đến hai tiếng. An Khang quyết định treo máy, cậu dành thời gian để tắm rửa, ra ngoài dùng bữa tối, và đến khi quay lại, quá trình cài đặt game đã hoàn thành.
“Được rồi, để xem tựa game đang phát triển này có gì mà mạnh mồm như vậy…”
An Khang bước tới nơi chiếc mà một chiếc Buồng Chứa Game (Gaming Pod) đang ở chế độ chờ. Cảm biến nhận ra tiếng bước chân của An Khang, khiến cửa kén trượt mở một cách êm ru khi cậu đến gần.
Ngả người vào trong, cửa khoang từ từ khép lại. Ngay lập tức, không gian trước mắt cậu bừng sáng. Giao diện ba chiều quen thuộc của hệ điều hành hiện ra với hàng chục tựa game thực tế ảo được cài đặt sẵn. An Khang hướng mắt về một ứng dụng có hình chiếc đèn dầu, lẩm bẩm:
“Khởi động game: Người Thắp Đèn.”
Biểu tượng chiếc đèn lồng di chuyển vào trung tâm và phóng lớn ra. Logo nhà sản xuất hiện ra, kèm theo sau đó là một dòng cảnh báo: “Tựa game này có những chi tiết bạo lực và máu me. Cấm chỉ định cho những người bị mắc bệnh về tim, trẻ em và phụ nữ có thai.”
Sau đó, một giao diện để đặt tên và điều chỉnh ngoại hình hiện ra, kèm với ghi chú rằng ngoại hình sẽ ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu. An Khang chợt cảm thấy thất vọng:
“Không thể dùng nhân vật nữ ư? Nhưng mà ngoại hình ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu cũng hợp lý.”
Nếu đã không thể chọn nhân vật nữ, An Khang không ngần ngại sử dụng luôn ngoại hình hiện tại của mình. Cậu nhanh chóng đặt tên cho bản thân là “An Khang Thịnh Vượng”, cuối cùng ấn vào nút xác nhận lơ lửng trên không trung.
Rồi, màn hình loading xuất hiện. Đột ngột, tầm nhìn của An Khang bắt đầu mờ dần đi, đến khi cậu nhận ra, bản thân đã xuất hiện ở một nơi khác.
Mảnh đất cằn cỗi, không có một chút sức sống nào. Trên bầu trời chỉ có mỗi sắc màu ảm đạm, không mang chút ánh sáng nào. Nhưng bằng cách nào đó, An Khang vẫn có thể quan sát cảnh vật xung quanh, dường như có một nguồn sáng nào đó tự phát ra và bao trùm cả vùng đất này.
Cậu có thể cảm nhận được cảm giác sần sùi của mặt đất khi bước đi bằng đôi chân trần, có thể hít thở một bầu không khí trong trẻo không chút ô nhiễm, thậm chí… có thể thấy rõ được có một căn nhà gỗ ở xa xa, với những chi tiết như vết nứt, đường vân gỗ,... Mọi thứ giống như An Khang đã tiến sang một thế giới khác.
“T-thật quá? Còn chân thật hơn cả Thánh Chiến Arklienutes nữa!” So sánh với một tựa game lớn, An Khang có cảm giác như độ chân thật của Người Thắp Đèn cao hơn nhiều lắm. Cậu nhìn lấy thân thể của mình, ngạc nhiên về độ mờ nhạt của nó.
An Khang Thịnh Vượng
Bậc: Cấp 1 (Mảnh Hồn)
Chỉ số: …
Kỹ năng: Lăn (Di chuyển một khoảng trong thời gian ngắn, vẫn có thể trúng đòn.)
“Tất cả chỉ số đều là 1 ư? Và mình đang trong trạng thái linh hồn?”
An Khang lẩm bẩm. Tiếng mở cửa phát ra từ ngôi nhà ở xa xa. Một bóng người cao gầy bước ra. Dù khoảng cách còn xa, nhưng cậu có thể thấy rõ người đó đang mặc một bộ áo choàng màu chàm sậm, che kín toàn bộ cơ thể. Có vẻ như, ánh sáng của nguồn đất này đến từ chiếc đèn dầu mà người đó đang cầm trên tay.
“NPC giống người thật quá.” Đôi mắt An Khang sáng lên, cậu chủ động bước về phía người đó.
Khi đã lại gần, An Khang mới thấy được kỹ càng: Trong chiếc đèn dầu, ngọn lửa thánh khiết, trong vắt tựa như sinh mệnh đang lặng lẽ cháy, nhưng tựa như có thể tan biến bất kỳ lúc nào, giống như ngọn nến trước gió. Khuôn mặt của người đàn ông có vẻ trẻ trung hơn cậu nghĩ, nhưng lại khá bình thường, chẳng có gì nổi bật. Tuy thế, cái cách game có thể khắc hoạ rõ nét về khuôn mặt, và thậm chí là từng nếp áo của NPC như thế này… Thật đáng sợ.
Người đàn ông ấy cất tiếng, giọng trầm và nhẹ nhàng:
“Chàng trai trẻ, cậu có thể gọi ta là Người Gác Đèn. Đây là Ngọn Hải Đăng - nguồn sáng cuối cùng trong thế giới này. Chỉ có những người như cậu - Người Thắp Đèn mới đủ sức để mang lại ánh sáng.”
Đoạn, anh ta giơ chiếc đèn dầu lên, sự ấm áp của ngọn lửa khiến thân thể linh hồn của An Khang cảm thấy thư giãn. Rồi, Người Gác Đèn lại tiếp tục:
“Với tư cách là một Người Thắp Đèn, bây giờ cậu chỉ là một mảnh linh hồn rất yếu ớt. Để có thể mạnh hơn, hãy thanh tẩy những nạn nhân đáng thương đã bị ô nhiễm, thu lấy Bụi Sáng từ sự giải thoát của chúng.”
Bụi Sáng? Có vẻ như đó là đơn vị tiền tệ hoặc kinh nghiệm của thế giới này. An Khang nghĩ thầm, nhìn Người Gác Đèn mở bàn tay ra, để lộ một nắm bụi nhỏ, đang nhẹ nhàng toả ra ánh sáng tinh khiết trên bàn tay của anh ta. Rồi, Người Gác Đèn khẽ bóp nhẹ, Bụi Sáng bay qua chiếc đèn dầu, rồi xuyên thẳng vào trong cơ thể của An Khang.
“Bụi Sáng có thể hồi phục những vết thương mà cậu phải chịu, hoặc dùng để ngưng tụ linh hồn của cậu…”
Thật vậy, An Khang nhanh chóng cảm nhận được rằng có một nguồn năng lượng tiềm ẩn trong cơ thể của cậu. Dường như, thân thể của cậu đã khỏe hơn trước một chút, đương nhiên, sự thay đổi đó cũng rất nhỏ thôi, An Khang nhận ra cũng nhờ thông báo của game.
Dưới sự chúc phúc của Người Giữ Đèn, cấp độ của bạn đã tăng thêm 1! Cấp độ hiện tại: 2.
“Đi đi, Người Thắp Đèn, giải phóng cho những linh hồn còn đang bị đày đoạ, tra tấn kia.”
Người Gác Đèn đột ngột chỉ tay về phía một hướng. Theo ánh mắt của An Khang, có thể thấy được một con đường được ngưng tụ từ ánh sáng đang hướng đến một khu vực khác. Có thể thấy được bóng dáng của một ngôi làng cũ kỹ từ xa xa.
“Những lời của ngài, ta đã nắm được.” An Khang nói, cậu háo hức hướng chạy về phía phó bản đầu tiên. Nói chuyện với NPC các kiểu sẽ tính sau, bây giờ cậu đang muốn thử tận hưởng cảm giác đánh nhau ở trong trò chơi này sẽ như thế nào!
An Khang không để ý rằng, Người Gác Đèn nhìn cậu như muốn nhắc nhở gì đó. Nhưng rồi anh ta không nói gì thêm. Bóng dáng của An Khang lọt vào trong phó bản, rồi một hồi sau…
Bạn đã chết.
An Khang được hồi sinh bởi Người Gác Đèn, khuôn mặt của cậu lộ ra vẻ nghiêm trọng. Còn có cả sự nghi ngờ về chính bản thân mình.
“Không đúng, đó chỉ là một con thây ma đúng không? Chắc chắn không phải là boss! Nhưng tại sao mình lại chết khi chỉ mới dính một đòn?”
Cậu lẩm bẩm, hoàn toàn không để ý tới việc Người Gác Đèn cũng đang nghe thấy lời của mình nói. Xui thay cho An Khang, cậu không biết rằng 1% linh hồn của một người có thể yếu tới mức nào, có lẽ ở giai đoạn hiện tại, bất kỳ con quái vật nào mà An Khang gặp đều có khả năng một đòn đánh chết cậu.
Dĩ nhiên, con đường của Người Thắp Đèn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi…


0 Bình luận